Thứ Năm, 7 tháng 7, 2016

Mọi người làm ơn chú ý ạ~~

Xin chào những ai đã và đang cắm cọc tại đây để đọc đam.
Mình là Tử Linh aka chủ nhà :))~
Mình ngoi lên đây cũng chỉ để tâm sự và thông báo chút thôi
Đầu tiên là cái blog này được tạo xuất phát thực chất là bởi nhu cầu muốn đọc onl các bộ đam mỹ mà editor set private/khóa wordpress của mình thôi. Sau đó mình nghĩ chắc nhiều người cũng giống mình nên nó được ra đời =)). Vì được tạo để làm công việc khá nhạy cảm (reup mà KHÔNG có sự cho phép của editor/tác giả) và nguy hiểm, nên nếu editor/tác giả nào mà lạc vào nhà mình, các bạn không đồng ý với công việc của mình thì có thể liên lạc với mình qua facebook Hawnie Nemoner hoặc gửi thư điện tử qua gmail: thientulinh.sj.98@gmail.com
Tử Linh~

Thứ Sáu, 12 tháng 2, 2016

[Mục lục] Phượng hoàn sào

[Mục lục] Phượng Hoàn Sào


Tác giả : Lăng Báo Tư
Thể Loại : cổ trang, nhất thụ nhất công,HE
Edit: https://tieugiangnguyet.wordpress.com (đã khóa)
Trans : QT

Văn Án

Lăng Tâm Phàm đã cùng đường, chỉ có thể mặt dày và bất chấp tự tôn , bước vào nội thành để xin gặp mặt Lăng Dương Lam. Mặc kệ y có bao nhiêu khinh miệt hay làm nhục hắn, bắt một huynh trưởng như hắn làm tạp dịch ở trong phủ,aizz. . . Ai bảo năm đó hắn lại làm chuyện có lỗi với y cơ chứ! Để y sống đơn độc một mình, không thể làm gì khác hơn là tự kiếm ngân lượng để hồi hương, y còn phải bán luôn cả thân thể. . .

Tám năm trước đã bị phản bội, khiến Lăng Dương Lam tan nát cõi lòng ,bỏ đi tha hương, hôm nay sự nghiệp thành công, gia tài bạc triệu, ngay lúc này thì kẻ phản bội khi xưa lại bất ngờ xuất hiện trước mặt y, đau khổ cầu xin y thu lưu hắn.
Trong lòng của Lăng Dương Lam luôn tự nhủ là không hề có tình cảm với tên “Tiện nhân” này, nhưng y chẳng hiểu vì sao mỗi khi nhìn thấy hắn ở chung với nam nhân khác ,thì lại không nhịn được cơn giận dữ, không thể làm gì khác hơn là dằn vặt hắn để phát tiết hận ý, cho đến khi hắn lần thứ hai lại rời bỏ y.
Ai ngờ…Bên trong một phong thư rách rưới, lại ẩn giấu sự thực động trời, Lăng Dương Lam vừa hối hận vừa lo lắng, hay là không thể vãn hồi được nữa rồi, biển người mênh mang, y phải làm sao mới tìm về được người yêu tám năm trước của mình đây?

TA PN cái gọi là hạnh phúc

Phiên ngoại – Cái gọi là hạnh phúc
Ta gọi là Mâu Thần Mĩ, hiện đang học ngành Ngữ văn Trung Hoa ở trường đại học Hương Cảng. Ta có một gia đình phi thường hòa thuận, cả nhà đều rất yêu thương nhau, ngoài ra ta còn có một muội muội rất đáng yêu hoạt bát.
Lúc này, ta muốn nói đến anh trai lớn của ta là Mâu Thần An, anh ấy lớn hơn ta ba tuổi. Khi còn bé bởi vì trong nhà rất nghèo, anh hai lại muốn cho ta, hai ca ca cùng muội muội được đến trường, cho nên anh ấy chỉ mới học năm nhất tiểu học thì đã phải xin nghỉ để theo cha ta đi đánh bắt hải sản. Nói đến đây, có lẽ mọi người cũng đoán được rồi, nhà ta mở một nhà hàng hải sản.
Khi ta được chín tuổi, anh ấy phải rời nhà, theo người môi giới đến một gia đình giàu có làm người hầu. Lúc ấy ta cũng không biết tại sao anh ấy phải rời xa chúng ta đi đến một nơi xa xôi như thế. Về sau ta mới hiểu, đều là vì nhà ta khó khăn đến mức không đóng nổi tiền thuê nhà, cho nên anh ấy phải đi làm người hầu kiếm tiền.

TA PN quà sinh nhật

Phiên ngoại – Quà sinh nhật
“Tiểu Mâu, tới đây một chút.” Lý Sơ Đồng phất phất tay với Mâu Thần An đứng cách đó không xa, ý bảo cậu lại gần. Liếc nhìn cửa phòng khách đang đóng chặt, khóe mắt nàng hiện lên một tia toan tính.
Nghe Lý Sơ Đồng gọi, Mâu Thần An sắp xếp lại tài liệu trên bàn một chút rồi đi đến trước mặt của nàng.
“Chị Lý, có chuyện gì sao?”
“Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của tổng tài, cậu biết không?” Hôm nay xem lịch, nàng mới kinh ngạc nhận ra mấy hôm nữa là đến sinh nhật của tổng tài, trách không được mấy nữ nhân viên trong công ty cứ tụm năm tụm ba thảo luận xem nên tặng lễ vật gì, hóa ra là chuẩn bị mua quà sinh nhật.
Một năm trước, tổng tài đột nhiên công bố với giới truyền thông là y sẽ kết hôn, và người mà y muốn kết hôn lại chính là trợ lý đặc biệt của y, tin tức đó quả thật kinh thiên động địa.
Lúc đó, Lý Sơ Đồng đang ở một buổi trình diễn thời trang, là buổi giới thiệu dòng sản phẩm của quý tới rất được L.S coi trọng. Mục đích mời các phóng viên đến đây cũng là để tuyên truyền sản phẩm mới, nhưng bỗng nhiên, có một phóng viên lại cất tiếng hỏi:

TA vĩ thanh

Vĩ thanh
Ôn nhu ôm người đang ngủ say trong ngực vào phòng ngủ, đắp cho cậu chiếc chăn tơ, Lãnh Linh Dạ lập tức xoay người đi vào phòng khách.
Rót cho mình một chén rượu đỏ, y nhìn về phía bóng người trong bóng tối, nhàn nhạt nói:
“Ta không nhớ là ngươi có thói quen rình rập như thế.”
“Ba!” một tiếng, mấy ngọn đèn trên tường liền sáng lên, ánh sáng chói chang soi rõ gương mặt của một nam nhân tuấn tú đang tựa lưng vào tường.
Nghe được câu nói đầy trào phúng của Lãnh Linh Dạ, nam nhân giơ hai tay lên, làm ra vẻ vô tội, nói:
“Ai bảo ngươi có mấy hành động thương hương tiếc ngọc đến thế, làm ta kinh ngạc đến mức quên cả lên tiếng chào hỏi.” Đi đến quầy bar, nam nhân tự nhiên như chính mình là gia chủ, rót cho mình một ly đầy. Dù sao thì Lãnh Linh Dạ cũng lắm tiền nhiều của, hắn bất quá chỉ là lợi dụng nguồn tài nguyên sẵn có mà thôi.
Chất lỏng chảy vào trong cổ khiến nam nhân nhe răng cười, rượu này uống vào rồi vẫn còn lưu lại hương thơm tinh khiết trên đầu lưỡi, không cần nói cũng biết là rượu lâu năm, một người yêu rượu như hắn dĩ nhiên không thể bỏ lỡ.