Như có một loại áp lực vô hình
nóng rực bao quanh mình, Tần Qua cứng ngắc không dám di chuyển, nhịp tim từ từ
bình tĩnh, mới dần nghe thấy tiếng hít thở yên tĩnh của người nọ.
Cậu xoay người sang chỗ khác
đưa lưng về phía người nọ, cảm thấy như vậy tựa hồ an tâm hơn một chút. Trong
đầu lại bắt đầu miên man suy nghĩ người đàn ông này còn có cái gì mà cậu không
biết. Hắn sẽ cầm đầu băng đảng đi gây chiến đánh nhau sao? Sẽ chém đứt đầu ngón
tay người ta sao? Sẽ mua bán bạch phiến súng ống đạn dược sao? Ưm… Rất đẫm máu
… chắc sẽ không đâu… Tần Qua lắc đầu, cố gắng đem ý niệm kỳ lạ trong đầu đuổi
đi. Đồng hồ sinh học của cậu từ xưa tới nay đã quen quy luật ngủ sớm dậy sớm,
làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ, dần dần cơn buồn ngủ dâng lên mơ mơ màng màng .
Trong lúc mê mang dừơng có
người khoát tay lên eo cậu, đầu óc cậu hôn mê choáng váng, không phản ứng lại
được lại tiếp tục ngủ, trong chốc lát thì đi vào mộng đẹp, ngay cả hô hấp cũng
trở nên thư hoãn nhẹ nhàng.
Mông mông lung lung trong mơ
hình như có người hôn cậu.
Đôi môi xúc cảm mềm mại, nhẹ
nhàng ngậm lấy môi cậu liếm mút từng chút từng chút, như là ngậm chocolate trân
quý, nhấm nháp, ngậm đến tan ra nuốt vào.
Động tác mềm nhẹ như thế, cứ
vậy làm Tần Qua choáng váng hồ hồ nhưng cũng không có tỉnh lại.
Môi tựa hồ lại chuyển lên mặt,
cái mũi, thậm chí là cằm, xương quai xanh mảnh khảnh. Tần Qua cảm thấy có chút
ngứa, mơ mơ hồ hồ mà “Ưmm” một tiếng, đôi môi phiền lòng kia cuối cùng mới đình
chỉ tàn sát bừa bãi.
Lâm Hi Liệt thấp giọng chửi một
tiếng, trở mình xuống giường vào phòng tắm.
Rõ ràng chỉ muốn hôn một chút,
kết quả lại nhịn không được, nếu không phải Tần Qua lên tiếng không chừng hắn
sẽ làm luôn.
Là do gần đây không tìm phụ nữ
sao? Tại sao lại khát khao như thế?
“Mẹ nó.”
Lâm Hi Liệt một quyền đấm ở
trên tường, vách tường ‘rắc’nở hoa.
Cảm giác ngủ được còn tốt hơn
so với ở nhà. Buổi sáng Tần Qua chậm rãi mở mắt ra, ánh vào mi mắt là một mảnh
tường giấy màu biển rộng, tâm trạng đột nhiên tốt hơn rất nhiều. Cậu chậm rãi
quay đầu, thấy người nọ đang ngồi dựa vào đầu giường nhìn mình, trong tay là
một quyển tạp chí đã lật được một nửa. Người nọ mặc một cái áo len màu trắng,
bên trong là áo sơmi màu tối, lộ ra phần cổ, có vẻ vô cùng giản dị nhưng lại
thanh nhã. Đàm Tấn cũng là mười bảy mười tám tuổi, nhưng cả ngày đều mang áo
ngắn, trên quần thì treo toàn là móc xích này nọ, cái quần vá mấy trăm miếng
cũng bị ma xui quỷ khiến mà muốn mua. Tần Qua nguyên bản đối với chuyện quần áo
cũng không chú ý gì, hết thảy đều để mẹ lo, sáng nay là lần đầu cảm thấy chỉ ăn
mặc đơn giản cũng đẹp như thế. Hay là nói, người nọ vốn chính là móc treo quần
áo*, cho nên mặc gì cũng đẹp? Cậu gặp qua rất nhiều người có thể đem hàng hiệu
mặc thành hàng vỉa hè, người nọ là số rất ít có thể đem hàng vỉa hè mặc thành
hàng hiệu.
* Móc treo quần áo a.k.a
Mannequin trong cửa hàng
“Sao ngẩn người ra đó vậy?”
“A… Chào buổi sáng…”
“Mới tám giờ. Ngủ tiếp đi.”
“Không được… muốn dậy rồi…”
Cậu dui dụi mắt, trở mình xuống
giường. Mơ mơ hồ hồ cảm thấy ngày hôm qua có mơ thấy cái gì đó nhưng tỉnh dậy
lại không nhớ rõ.
Buổi sáng, hai người theo
thường lệ ở nhà học bổ túc, người nọ trí nhớ siêu quần tiến bộ thần tốc đã học
xong một môn lịch sử. Tần Qua cảm thấy tồn tại của mình quả thực không cần
thiết, cúi đầu mà oán giận nói: “Chính cậu tự học là được rồi, hoàn toàn không
cần tôi hỗ trợ…”
Người nọ mí mắt cũng không
nâng: “Không phải cậu ngồi đây trông coi, tôi con mẹ nó mới lười học cái đống
này.”
“Học tập là vì mình mà…”
Người nọ giễu cợt cười một
tiếng, cũng không đáp lại.
Buổi chiều người nọ nói muốn
dẫn cậu xem phim, cũng không chờ cậu đồng ý, cứ thế quyết định.
Người nọ nói đi môtô tới trung
tâm thành phố rất rêu rao, liền gọi taxi. Tần Qua trong lòng có một chút tò mò
nho nhỏ, nếu Lâm Nhất Huy đã mua cho con trai khu nhà cấp cao để ở, sao lại
không mua xe cho hắn. Giống nhà cậu, sinh nhật cậu được tặng một cây Piano thực
giá trị cũng là bình thường, tiền lì xì lễ mừng năm mới đều là mấy vạn mấy
vạn*. Gặp người nọ dựa vào ghế thần sắc như thường mà nhìn ngoài cửa sổ, sự tò
mò của Tần Qua đối với hắn lại tăng thêm một bậc.
*Một vạn = 10,000 cny = 33,500,000vnđ
(O_O)
Người nọ cho cậu chọn phim, cậu
nhìn áp-phích trong chốc lát, một cái là phim khoa học viễn tưởng nứơc ngoài
được đề cử, cương thi, người ngoài hành tinh một đống, chỉ nhìn áp-phích cậu
liền ngán, một cái là phim hành động nước ngoài, bắn bắn giết giết cậu không có
hứng thú, một cái là phim hoạt hình, tình yêu lãng mạn. Tần Qua thật bất đắc dĩ
chọn cái phim lãng mạn kia. Cậu rất ít xem phim, thời gian nhàn hạ đều ngoan
ngoãn đọc sách, chơi Piano.
Lông mày người nọ gần như xoăn
tít lại: “Muốn coi cái này?”
“… Kia… Vậy đổi cũng được… Cậu
muốn xem cái nào?”
“Cái này đi.”
“…”
Người nọ lưu loát mà lấy ví ra,
lấy hai vé ghế VIP, hiệu quả âm thanh, thị giác tuyệt hảo, người chung quanh
không nhiều lắm.
Hai trăm một vé, cho dù là Tần
Qua cũng cảm thấy hơi mắc một chút. Trước kia trường học có tổ chứ diễn kịch
cũng chỉ thu mười đồng một người.”Này..chọn ghế bình thường là được rồi…”
“Ghế bình thường? Đến lúc đó có
người cắn hạt dưa, ăn popcorn, còn tán tỉnh, cậu muốn ngồi sao?”
“…”
Xem đến một nửa thì Tần Qua hối
hận khi chọn phim này. Hai người đi xem phim, dù sao cũng phải xem cái gì buồn
cười , vui vẻ một chút . Phim này rõ ràng là một phim nghệ thuật, nữ chính bị
bệnh nan y, kết cục Đại Bi kịch là tám chín phần mười. Cậu vốn thiện lương mềm
lòng, nhìn đến thời điểm cuối cùng nữ chính chết, nước mắt chảy ra muốn dừng
cũng không được, bận tâm người ngồi bên cạnh không dám khóc lớn tiếng, ngay cả
hơi thở đều phải nhẫn xuống.
Bỗng nhiên có cái gì mềm mại
dán lên má, Tần Qua sửng sốt một giây, mới phản ứng được là khăn tay.
Cậu có chút ngượng ngùng mà cầm
khăn lau khô nước mắt. Người nọ thực hiểu ý cái gì cũng không nói, chỉ đưa tay
qua cầm tay cậu, như là đang nói “Không có việc gì, tôi ở đây.”
Đợi cho phim cuối cùng kết
thúc, Tần Qua theo Lâm Hi Liệt đứng dậy, bị hắn kéo ra khỏi phòng chiếu phim,
ngọn đèn chói lọi gần như làm cho cậu có loại cảm giác đã trải qua thật lâu.
“Sau này không nên đi xem loại
phim đó.” Người nọ thản nhiên nói.
“Ừm…”
Thực ra suốt hai giờ Lâm Hi
Liệt không hề xem phim, luôn luôn nhìn người bên cạnh. Lông mi mảnh dài, mắt to
sáng ngời, cái mũi nhỏ, chiếc cằm thanh tú. Thấy được tạo hóa có bao nhiêu
chiếu cố cậu, cho cậu một thân thể như vậy.
Hai người đi đến cửa rạp chiếu
phim mới phát hiện trên bậc thang, mặt đất đều là nước, thì ra là lúc xem phim
đã có một trận mưa to. Quần với giày thể thao của Tần Qua đều là màu trắng,
đang do dự tìm chỗ nước cạn bước xuống, bỗng nhiên thân thể bay lên, bị người
nọ ôm lên. Cậu theo bản năng mà vòng tay quanh cổ người nọ.
Người nọ chân dài sải bước qua
vũng nước, rồi mới xoay người đem cậu buông xuống, lúc này hắn mới thu tay lại.
Một tên con trai lớn rồi bị ôm như vậy, cậu cảm thấy thực ngượng ngùng. Nếu như
là chú bác, hoặc là anh hai còn chưa tính, bị bạn cùng lứa ôm như vậy…
“Bốn giờ rưỡi , tôi đưa cậu về
đi.”
“Ừ…”
Người nọ đưa tay gọi taxi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét