Tần Qua vội vàng cúi đầu, tùy
tiện lấy một quyển sách trong ngăn bàn mở ra.
Sóng mắt trộm liếc thân ảnh nọ,
đem hai chân đang đi tới của người nọ thu vào võng mạc.
Hơi thở người nọ càng ngày càng
gần, ngay cả cái loại hương vị sinh sôi sau khi vừa mới vận động kịch liệt cũng
giống sương khói quanh quẩn lại đây.
Không hiểu sao cậu lại khẩn
trương lên.
Người nọ càng ngày càng gần, cuối
cùng dừng lại phía trước bàn học cậu, cả lớp lập tức an tĩnh lại: tên con riêng
hắc đạo này bình thường đều không chủ động gây sự, chẳng lẽ hôm nay ngoại lệ?
Hay là nói công tử của ‘Vua thép’ ngoan ngoãn sao tự dưng đi trêu chọc hắn? Hắc
đạo thái tử chống lại thương giới công tử, thật sự là trò hay đáng xem.
Liếc thấy T-shirt trắng của
người nọ, trái tim cậu cấp tốc gia tốc, ngay cả trang sách đang nắm trong tay
đều hơi hơi phát run. Lông mi cũng rũ xuống hơi hơi rung động, trên sách viết
cái gì cậu một chữ đều không biết.
Đàm Tấn có chút cảnh giác đứng
lên, đề phòng người nọ động thủ. Nếu đánh nhau thật con gà luộc Tần Qua kia
chắc chắn sẽ chịu không được. Cậu từ nhỏ được nuôi như con gái (?!), phòng bếp
cũng chưa đến nói chi là đánh nhau.
Ở một khắc tiếng hít thở ngừng
lại, người nọ nửa ngồi xổm xuống. Một đầu gối quì xuống đất, một tay gác lên
bàn cậu, một tay chống đỡ, thế nhưng cao bằng cậu ngồi.
“Có sao không?” Người kia hỏi.
“Ưm… không sao.” Cậu thấp giọng
đáp. Bị cả lớp nhìn chăm chú như vậy, thật sự là đứng ngồi không yên mà.
“Đến phòng y tế kiểm tra một
chút không?”
“Không cần, thật sự không có
việc gì đâu.” Thấy người nọ còn ngồi đó không đứng dậy, cậu ma xui quỷ khiến
còn nói thêm: “Cậu mau trở về chỗ đi, sắp vô học rồi.”
Lâm Hi Liệt lúc này mới đứng
dậy, đi đến cuối phòng học. Toàn bộ quá trình Tần Qua liếc mắt một cái cũng
chưa dám nhìn hắn.
Khi Lâm Hi Liệt đặt mông ngồi
xuống nằm úp sấp ngủ, mọi người mới từ trong khiếp sợ quay trở lại, trong phòng
học lại dần có âm thanh nói chuyện.
Đàm Tấn nuốt nước miếng một cái
mới lắc lắc cái mông ngồi xuống, chọt chọt Tần Qua nói: “Làm tôi sợ muốn chết,
thật sự là… Tôi còn tưởng rằng hắn muốn như thế nào. Này, cậu cùng hắn rốt cuộc
xảy ra chuyện gì? Sao cậu gặp phải hắn?”
“Không, lúc đi qua sân bóng bị bóng
đập trúng, hình như là người dưới tay hắn.” Tần Qua thấp đầu nói.
“Vậy hắn coi như có chút lương
tâm rồi, còn biết tới hỏi cậu có sao không.”
“Ừm…” Không chỉ dừng lại là hỏi
tôi có sao không… Hắn còn… Hắn còn…
“Tôi còn nghĩ cậu thực sự xong
rồi, dám bảo hắn trở về chỗ ngồi … Tôi còn tưởng rằng hắn muốn mắng to ‘Con mẹ
nó mày là ai a dám nói như thế với tao’ linh tinh … thật sự là hù chết người
mà.”
“Hắn cũng không hung ác như thế
đi…” Tần Qua bị giọng nói cùng biểu tình khoa trương của Đàm Tấn đùa nở nụ
cười.
“Cậu thật sự không có việc gì
sao? Đập trúng chỗ nào?”
“Má trái…”
“Hừ, sẽ không sưng lên chứ.”
Đàm Tấn vừa nói một bên muốn đem đầu Tần Qua xoay qua xem, Tần Qua nhanh tránh
đi: “Thầy giáo vào rồi, để sau đi.”
Tần Qua cách một chút đều sờ sờ
gương mặt, cảm thấy nhiệt độ một chút cũng không giảm. Cũng không dám quay đầu
nhìn lại phía sau, bởi vì người nọ ngồi ở bàn cuối cùng.
Bất quá chuyện này xế chiều hôm
đó thì truyền khắp toàn trường. Không ít người kinh dị nói ‘hắc đạo thái tử’
cùng ‘Vua thép’ quý công tử rõ ràng có giao tình. Những tay anh chị trong
trường nghe được sự kiện này thì xém nữa sặc khói thuốc: “Cái gì? Lâm Hi Liệt
ngồi xổm trước mặt người khác? Có lầm không?!”
Tan học là thời điểm Tần Qua
lại bị mấy nữ sinh cuốn lấy hỏi một chút bài tập, ngay cả Đàm Tấn đều cảm thấy
không nói nên lời. Mấy con nhỏ đó có thật sự học tập sao? Hôm kia đã giảng một
lần còn không biết xấu hổ tới hỏi tiếp? Hỏi một chút còn chưa tính, ăn mặc hở
hang như thế để làm gì? Hiện tại đã là mùa thu còn mặc váy ngắn? Đi khoe hàng
mới là thật đi?
Gặp Tần Qua lại còn có kiên
nhẫn giảng một lần lại một lần, Đàm Tấn thật sự chịu không nổi tiến lên lôi cậu
đi: “Xin lỗi a, hôm nay Tần Qua có việc gấp!”
Hai người chạy một mạch, Tần
Qua mệt quá dừng lại thở dốc: “Cậu làm sao vậy… Chạy mau như vậy… Các cô… Các
cô ấy cũng sẽ không… đuổi theo…”
“Cậu còn nói! Cậu cùng mấy nhỏ
đó giảng cái gì mà giảng, biết rõ bọn họ không có ý học tập”
“Cự tuyệt sẽ không tốt…”
“Cậu đúng là mềm lòng. Cậu hôm
nay không cự tuyệt, ngày mai người đến quấy rầy cậu lại càng nhiều! Đến lúc đó
xem ai cứu được cậu!” Đàm Tấn một bên oán giận một bên kéo Tần Qua đi ra cửa
trường học.
“Aizz…”
“Cậu xem mấy con nhỏ đó ăn mặc
thành cái bộ dáng gì, nói không chừng đã ở bên ngoài ăn chơi kết giao tứ phía
rồi, cũng không phải hàng tốt gì, cậu thương hương tiếc ngọc cái gì!”
“Được rồi được rồi, lời nói
thực ác độc…”
“Tôi lo cho cậu cậu còn nói tôi
ác độc, cậu…”
Đàm Tấn nói đến một nửa thì
không lên tiếng, Tần Qua nghi hoặc ngẩng đầu liền thấy người nọ thế nhưng lại
đứng ở nơi đó…
Đã tan học mấy chục phút, học
sinh đều đã ra về, hình dáng người nọ ở cửa trường học ngậm thuốc lá nghiêng
người dựa vào môtô màu đen thì có vẻ đặc biệt nội bật, giống như đã chờ ai thật
lâu, bộ dáng không kiên nhẫn.
Tần Qua có chút do dự, cúi đầu
bước nhanh qua. Trong nháy mắt đến sát bên người, người nọ cuối cùng cũng mở
miệng: “Này.”
Tần Qua bất đắc dĩ dừng bước
nhìn hắn.
Lâm Hi Liệt miệng ngậm thuốc,
nói: “Tôi dẫn cậu đi bác sĩ.” Nói xong đem thuốc ném xuống đất lấy chân giẫm
lên.
“Không cần phiền như vậy, tôi
không sao.”
Người nọ “hừ” như là còn muốn
nói cái gì, Đàm Tấn nhanh miệng hơn: “Nhà cậu ấy có bác sĩ riêng, có việc gì
bọn họ sẽ chữa trị.”
Lâm Hi Liệt lạnh lùng quét mắt
liếc hắn một cái, không khí quanh mình lập tức lạnh xuống: “Tôi không nói
chuyện với cậu.”
Tần Qua bước lên phía trước
thấp giọng nói: “Tôi thật sự không có việc gì… Cám ơn cậu…”
Người nọ có chút không hờn giận
mà khẽ hừ một tiếng, không nói thêm nữa nhấn ga chạy đi.
“Sao tôi cảm thấy tên kia đối
với cậu quan tâm quá đáng?” Đàm Tấn rướn cổ lên nhìn bóng dáng người nọ đã đi
xa, môtô màu đen ở trên đường cái cực kỳ phong cách.
“Nói cái gì vậy.” Tần Qua tiếp
tục hướng cửa trường học đi đến.
“Ôi, cậu đừng nóng giận.” Đàm
Tấn cười hì hì chạy nhanh hai bước theo kịp.”Giỡn thôi mà.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét