“A…” Tần Qua lúc này mới có
chút phục hồi lại tinh thần.
Ngày hôm qua chính mình nói câu
kia, đến giờ ngẫm lại kỳ thật có chút xen vào việc của người khác. Cậu là gì
của hắn? Hình như cái gì cũng không phải. Người nọ đến trường không học hành gì
như thế, nói không chừng kỳ thật sau này đã có hướng đi khác rồi, bằng cấp gì
đó căn bản không là gì cả. Trước kia cha đã nói qua: “Rồng sinh rồng phượng
sinh phượng, con của hắc đạo trừ bỏ chém giết còn có thể làm gì.” Không nghĩ
tới người nọ thật sự nghe lời…Hay là hắn đang đùa giỡn? Không đúng… Người nọ
làm sao muốn giỡn với mình?
“Này.” Người nọ không kiên nhẫn
mà gõ bàn.
“A… đây là loại bài chứng minh
, dùng định lý này cho đề mục này…” Cậu cầm lấy bút máy viết lên.
Cậu phát hiện người nọ tuy rằng
không biết rất nhiều định lý, nhưng năng lực lĩnh ngộ rất cao, giảng một lần
thì hiểu hết, hơn nữa gần như dạy một suy ra ba, loại bài đồng dạng cậu hoàn
toàn không cần giảng lần thứ hai. Hơn nữa người nọ làm bài cũng là chọn viết,
có một số bài hắn liếc mắt một cái có thể ra đáp án, rồi mới trở về bắt đầu
viết ra bài giải. Cứ thế về sau hiệu suất cao kinh người, một giờ thì học được
rất nhiều chương và nội dung. Tần Qua gần như có thể khẳng định mà nói: cậu gặp
qua rất ít người thông minh giống người nọ, không biết hắn cùng anh hai ai giỏi
hơn…
Một giờ thoáng cái trôi qua,
mặt trời cũng ngả về tây, nắng chiều tà tà theo cửa sổ chiếu vào, lông mi đen
dài của người nọ phá lệ rõ ràng, cậu nhìn đến có chút xuất thần. Lâm Hi Liệt
ngũ quan có chút giống phương Tây, hơn nữa hai đồng tử khác màu, gần như có thể
khẳng định là con lai. Lông mi dài lại rậm như vậy cậu cũng rất ít nhìn thấy.
Ngón tay của hắn cũng rất đẹp. Cậu gặp qua hai loại tay, một loại đúng là nam
nhân thực thụ, ngón tay thô to, làn da thô ráp, bàn tay cũng rất dầy, tay phụ
thân chính là như vậy. Một loại là khớp xương có chút lớn nhưng ngón tay vẫn
nhỏ dài, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, vừa thấy đã khiến cho người ta cảm thấy
hẳn là nên chơi Piano. Người nọ thì thuộc về vế sau. Tay người nọ vô luận làm
gì cũng đều dị thường đẹp, móng tay cũng rất đẹp, một mảnh phấn hồng giống như
vỏ sò. Cái này hẳn đều là di truyền từ mẹ hắn đi… mẹ hắn…hẳn là người rất đẹp…
Bất quá, bả vai người nọ lại rất rộng, tay dài chân dài, vóc dáng cao ngất, hẳn
là chính là di truyền từ cha hắn rồi…
“Này, nhìn gì vậy?” Người nọ
đem sách bài tập khép lại, ném bút vào hộp.
“A… Không có…” Tần Qua vội dời
tầm mắt, “Cậu thông minh như thế, tại sao không học tập cho tốt a.” Cậu nho nhỏ
mà oán giận một chút, đem sách bỏ vào cặp.
Người nọ miễn cưỡng đi về chỗ
ngồi, đem sách nhét vào ngăn bàn: “Bởi vì không cần thiết.”
“Vậy hôm nay thì sao?”
“Có cần thiết.”
Này… Kiểu trả lời gì đây? …
Người nọ đi về phía cậu, cầm
cặp của cậu.”Đi thôi.”
Lâm Hi Liệt dong xe, hai người
dẫm nát lá vàng rụng cùng ánh trời chiều vàng óng song song đi, trong sân
trường không nhiều người lắm, ngẫu nhiên có mấy người vội vàng đi ngang qua họ.
“Hôm nay mấy tên đàn em của cậu
sao không thấy tới?”
“Tôi kêu cho bọn chúng đi chỗ
nào mát mẻ ngồi ngốc rồi.”
Tần Qua xì một tiếng nở nụ
cười: “Có ngừơi làm đại ca như thế sao?”
Người nọ hừ một tiếng: “Tôi
cũng chưa nói thu bọn chúng làm đàn em.”
“A… Trễ như vậy còn có người
chơi bóng rổ sao?”
Trên sân bóng rổ còn có mấy
người đang di chuyển, tựa hồ có người còn đang không ngừng luyện ném rổ.
“Cậu thích chơi bóng rổ?”
“Cũng không hẳn … Chỉ là cảm
thấy chơi bóng rổ rất tuấn tú… Giống như chạy nhanh và nhảy cao, có loại cảm
giác bay lượn.”
“Vậy sao cậu không chơi?”
“… Ba ba không cho… Nói thực dễ
bị thương…”
Người nọ giễu cợt cười một
tiếng: “Ba của cậu đem cậu thành con gái mà nuôi à?”
“…”
Người nọ xoa xoa tóc, không
thèm nói nữa.
Nhà Tần Qua đúng là đại gia tộc
truyền thống, anh hai Tần Qua tên là Tần Văn, hơn cậu bảy tám tuổi. Lúc Tần Qua
sinh ra vợ chồng Tần thị đều có chút lớn tuổi, cha mẹ già có con nên rất cưng
chiều, chạy một chút đều sợ ngã . Sản phụ tuổi càng lớn, đứa nhỏ sinh ra cũng
càng yên tĩnh, Tần Qua sinh ra thì không có hoạt động nhiều, có khi ngồi chơi
dương cầm hoặc đọc sách một ngày cũng không đi ra ngoài chơi.
Ở cửa trường học, Tần Qua cùng
Lâm Hi Liệt vì vấn đề về nhà mà tranh chấp nửa ngày. Tần Qua kiên trì muốn đi
xe riêng về nhà, Hà Vinh đã đợi ở cửa hơn một giờ. Lâm Hi Liệt hết kiên nhẫn
nổi giận: “Cậu rốt cuộc có lên xe hay không?”
“Không lên.”
Tối hôm qua Tần Qua về nhà đã
bị Tần cha bắt được hỏi chuyện một chút, còn nhiều lần cường điệu rằng lần sau
nếu có loại tình huống này thì kêu lái xe đi đón. Nếu hôm nay không nghe lời,
ngồi xe người nọ về, trong nhà còn không loạn lên sao.
Tần Qua cảm giác người nọ còn
thiếu điều bóp cổ mình thôi, bất đắc dĩ nói: “Ba của tôi nhất định tôi phải
ngồi xe chú Hà về nhà ông ấy mới yên tâm, hôm nay cho dù cậu không trả túi sách
cho tôi tôi cũng sẽ ngồi xe của mình về nhà.” Người nọ trừng mắt nhìn cậu nửa ngày,
mới đem túi sách ném cho cậu, tự mình lái xe chạy đi, lốp xe ma xát mặt đất
phát ra âm thanh chói tai. Tần Qua lúc này mới khẽ thở ra một hơi: nếu cả hai
ngày đều không nghe lời, cha chắc chắn sẽ tức giận.
***
Ngày hôm sau buổi chiều lúc tan
học, Đàm Tấn ngồi cùng bàn với Tần Qua bị đổi thành Lâm Hi Liệt. Chủ nhiệm lớp
mới vừa mới tuyên bố cả lớp liền ồ lên, rất có loại cảm giác cừu vào miệng cọp.
Đàm Tấn tức giận đến mặt đỏ rần, nhịn không được nói tục, thấp giọng nói với
Tần Qua: “Có phải Lâm Hi Liệt uy hiếp cậu hay không? Tôi đi tìm thầy giáo…”
“Không phải! Cậu đừng đi.” Cậu
một phen túm lấy Đàm Tấn.
Lâm Hi Liệt không uy hiếp cậu.
Hắn không biết người nọ tại sao lại nói với thầy giáo, buổi sáng cậu còn bị kêu
lên văn phòng, chủ nhiệm lớp hỏi cậu có chịu không.
“Tần Qua, Lâm Hi Liệt nói muốn
ngồi cùng bàn với em.”
“…”
“Thầy còn chưa đáp ứng cậu ta,
nhưng nếu em không muốn thầy có thể từ chối nó.”
Cậu tuy rằng thực khiếp sợ
nhưng vẫn phản ứng mau, gật gật đầu nói: “Được ạ.” Phát giác ánh mắt chủ nhiệm
lớp nhìn cậu có chút kinh dị, vội vàng bổ sung nói: “Lâm Hi Liệt gần đây muốn
cố gắng học tập, em muốn giúp cậu ấy một chút. Đây là điều em nên làm.”
Chủ nhiệm lớp sửng sốt nửa
ngày, khen ngợi tinh thần không biết sợ của cậu: “Ân, thật sự là giúp người làm
niềm vui, trò ngoan.”
Bất quá Đàm Tấn… cảm thấy có
chút có lỗi với cậu ấy…
Nếu hai cái đương sự đều đã
đồng ý như vậy ý kiến của Đàm Tấn cũng sẽ không có gì quan trọng. Đàm Tấn
nghiến răng nghiến lợi mà thu hồi cặp sách đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn
Lâm Hi Liệt một cái. Lâm Hi Liệt bộ dáng miễn cưỡng, đem mấy quyển tạp chí,
sách bài tập dọn lại đây ngồi xuống.
Trong lớp thì thầm một trận,
sau khi chủ nhiệm lớp quát lớn một tiếng thì yên tĩnh trở lại.
Người nọ mở ra quyển sách, từ
hộp bút lấy ra một cây bút viết viết. Chủ nhiệm lớp thấy một màn như vậy hài
lòng mà bước đi thong thả ra khỏi phòng học.
Tần Qua kỳ thật trong lòng
không có bình tĩnh như ở mặt ngoài. Không biết tại sao, cậu chính là cảm thấy
Lâm Hi Liệt thực sự đặc biệt. Đại khái là bởi vì trước kia chưa bao giờ gặp
loại nam nhân này đi.
Bỗng nhiên tay trái đặt ở trên
đầu gối bị bắt được, một vật ấm áp được nhét vào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét