“Lin, nói chuyện với ai vậy?”
Một người đàn ông mặc y phục đen chậm rãi đến gần, hỏi một câu tiếng Anh.
“Phụ nữ của tôi.” Lâm Hi Liệt
lưu loát đáp, đem di động bỏ vào túi, xoay người lại. Mặc dù sáu tuổi thì rời
khỏi Mỹ, nhưng tiếng Anh của hắn vẫn thành thạo như vậy.
“Thì ra là thế. Trách không
được người chưa bao giờ nói điện thoại cũng sẽ nghe điện thoại a.” Người nọ
cười cười.
Lâm Hi Liệt không muốn nói
thêm: “Bắt đầu huấn luyện buổi chiều đi.”
“OK.”
Người nọ một bên đi về hướng
sân tập, một bên trêu ghẹo hỏi han: “Lấy tiêu chuẩn của cậu, yêu cầu đối với
phụ nữ hẳn là rất cao? Người kia của cậu chắc là rất gợi cảm nóng bỏng hay là
kĩ thuật trên giường rất cao?”
“Nhàm chán.”
Người nọ tựa hồ cũng không muốn
truy cứu thêm, cười ha ha.”Hôm nay học Thái quyền (1), không nên bị đánh đến
tàn phế, sẽ ảnh hưởng tính phúc.”
“Còn không biết là ai bị đánh
tàn phế đâu.” Lâm Hi Liệt lạnh lùng đáp, đẩy ra cửa sân tập.
Mới vừa thi xong, Lâm Hi Liệt
nhận được điện thoại của Lâm Nhất Huy, kêu hắn quay về tổng bộ Hồng bang một
chuyến. Mấy năm qua Lâm Hi Liệt cùng ông già* vẫn quan hệ ôn hoà, ông già một
năm gọi hắn không đến hai lần, lần này triệu kiến đến trụ sở Hồng bang, có thể
là có chuyện lớn .
Tầm mắt nhìn chăm chú cùng
tiếng nói nhỏ khe khẽ từ lúc hắn tiến vào tổng bộ một lần cũng chưa từng dừng
lại: “Đây là con riêng của ông chủ trong truyền thuyết đó!”, “Cũng không tệ
lắm, rất giống ông ấy.” Ở cửa có chuyên gia tiếp đãi, trực tiếp đưa hắn lên
phòng ông già ở tầng cao nhất.
Phòng ông già rất được trang
trí rất hoa lệ. Trên mặt đất trải thảm đỏ, ở trong có để một bình hoa men sứ
trắng xanh lớn (2), ông già đứng ở sau bàn gỗ, lưng đối diện với hắn. Bên trái
đứng một người rất giống như thương nhân, tuy rằng mang mắt kính, nhưng Lâm Hi
Liệt quét mắt liếc hắn một cái liền biết, cơ bắp bị che giấu dưới bộ quần áo đó
một khi bùng nổ lên chắc chắn rất kinh người, lại còn trẻ như thế, phải cẩn
thận ứng phó. Phía bên phải đứng một vị gầy gò, ước chừng bốn lăm năm mươi
tuổi, người này hẳn là cánh tay phải đắc lực của ông già ── Hào thúc .
“Lâm ca, đại thiếu gia tới
rồi.” Người dẫn đường chào rồi liền đi ra ngoài.
Lâm Nhất Huy vẫn không xoay
người lại, chỉ từ từ mở miệng nói: “Mấy năm nay con làm ăn thực sự làm người ta
phải chú ý.”
Lâm Hi Liệt im lặng.
“Lễ mừng năm mới hàng năm cho
con 10 vạn làm phí sinh hoạt, sinh nhật cũng kêu người mua quà cho con, đưa đến
thì con nói chỉ cần tiền mặt, không cần quà.”
“Ta tưởng món quà không hợp tâm
ý con, nghĩ rằng con không khỏi quá trực tiếp. Đã là con trai của cô ấy, sao
không hiểu biết cấp bậc lễ nghĩa như thế.”
“Nếu không phải ta nhất thời tò
mò cho người điều tra tài sản ra vào trên danh nghĩa của con, còn thật không
nghĩ tới con có thể làm đến như thế. Có phải hay không, Liệt Nhi?”
Lâm Nhất Huy xoay người lại.
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trên mặt mặc dù đã có chút phong sương,
nhưng khí phách thời trẻ vẫn không giảm. Ông cầm một phần tư liệu trên bàn mở
ra đọc: “Ba năm trước đây, nhà đầu tư Thiên sứ thành lập, đầu tư 100 vạn vào
‘Điện tử’, một năm sau ‘Điện tử’ đưa ra thị trường, giá cổ phiếu tăng vọt, đầu
tư Thiên sứ bán đi toàn bộ cổ phiếu, thu được 900 vạn. Tiếp, đầu tư 500 vạn để
mua 30% cổ phiếu của ‘Quảng cáo sáng tạo’, hai năm sau giá cổ phiếu tăng gấp 4
lần, bán đi lợi nhuận hơn 1500 vạn. Trừ lần đó ra còn có hơn trăm vạn đầu tư
chắc chắn, tích lũy hơn 400 vạn, lợi nhuận ròng 900 vạn. Bản ghi chép gần nhất
là 2500 vạn đi vào công ti giải trí Long Đằng, là một trong những cổ đông lớn
nhất của Long Đằng.”
“Thật sự là đánh giá thấp con
rồi.”
“Con đã muốn làm ra chuyện như
thế, nghỉ đông con cũng không muốn rảnh rỗi đi. Văn Thanh.”
“Vâng.” Người đàn ông mang mắt
kính nhã nhặn tiến lên từng bước.
“Dẫn nó đi Mỹ, phân bộ đặc
huấn.”
“Vâng. Lâm ca.”
Nhìn theo Văn Thanh cùng Lâm Hi
Liệt rời đi, Hào thúc hơi hơi cong người, nói: “Lão gia, đại thiếu gia cũng
không phải là vật trong ao* a.”
* Vật trong ao a.k.a tôm tép
“Ừ…”
“Lão gia chuẩn bị bồi dưỡng cậu
ấy, hay là…”
Lâm Nhất Huy phất tay: “Để xem
một chút.”
Thế là Lâm Hi Liệt tội lỗi nặng
nề một lần nữa bứơc chân vào nước Mỹ.
Lần đặc huấn này không hề nghi
ngờ là do ông già đặc biệt an bài ‘huấn luyện địa ngục’. Buổi sáng năm giờ dậy
chạy 10km, về lại nâng xà 100 lần, tay đều run lên còn phải học dùng súng. Giữa
trưa nghỉ ngơi một giờ, buổi chiều là huấn luyện đánh dã chiến. Buổi tối là
diễn luyện bắn nhau bằng laser, bị trúng một lần làm hít đất mười lần. May mắn
Lâm Hi Liệt ở trong nước cũng chú ý phương diện này, từ nhỏ đã tự giác luyện
thể năng, cũng học qua vật lộn cùng bắn súng nghiệp dư, trừ bỏ vài ngày đầu ăn
cơm có chút cầm đũa không xong, vài ngày sau cơ bản có thể thích ứng. Ngay cả Văn
Thanh biểu tình vạn năm không thay đổi nhìn đến Lâm Hi Liệt ngày thứ năm có thể
thoải mái vượt qua, cũng hơi hơi kinh ngạc một chút.
Văn Thanh tựa hồ còn có chuyện
khác phải xử lý, chỉ dạy Lâm Hi Liệt dùng súng mà thôi. Còn về huấn luyện đánh
dã chiến thì do đại ca của các băng đảng bản địa Mỹ phụ trách. Hôm nay dạy Lâm
Hi Liệt Thái quyền là một người Mỹ. Về phương diện đánh dã chiến Lâm Hi Liệt
cũng không hổ là con trai trùm xã hội đen, gien hắc đạo di truyền chảy trong
máu, chỉ có thể dùng “Thiên phú kỳ quái ” để hình dung. Huấn luyện đánh dã
chiến chỉ như cưỡi ngựa xem hoa. Thời điểm Văn Thanh làm báo cáo đánh giá mỗi
tuần cũng phá lệ mà dùng cấp bậc “Excellent”.
***
Ngày đầu năm mới, thời tiết rất
lạnh.
Mới bảy giờ, là lúc mới lên đèn
rực rỡ, một nhà Tần thị ngồi xe đi tới Câu lạc bộ quốc tế Palm Springs . Cửa
lớn phong cách châu Âu, đi vào bên trong là một suối phun thật lớn, bốn phía
cột sáng bắn phá, có vẻ hoa lệ phi phàm. Ngay cả phục vụ sinh dẫn đường đỗ xe
đều mang tây trang cà-vạt, nho nhã lễ độ.
Bên ngoài im ắng không có âm
thanh, đẩy ra cánh cửa phòng khách, bên trong náo nhiệt so với bên ngoài như
hai thế giới. Phòng khách trang hoàng được xanh vàng rực rỡ không cần phải nói.
Nam nhân đều tây trang giày da, phụ nữ cũng trang phục dạ hội tham dự, các
chính trị gia nổi tiếng, ông trùm kinh doanh, tốp năm tốp ba tập hợp cùng nhau
nói chuyện. Trên đài cao đối diện cửa lớn, còn có dàn nhạc ở diễn tấu, giai
điệu thật vui vẻ.
Tần thị vừa vào cửa tự nhiên sẽ
có người đến hàn huyên, di chuyển đến gần. Mỗi người thoạt nhìn đều rất quen
thuộc với Tần cha, khuôn mặt tươi cười tới đây chào hỏi, tự nhiên sẽ khích lệ
Tần Qua một phen.
Tần Qua hôm nay mang tây trang
màu trắng doTần mẹ tỉ mỉ chọn lựa, cậu vốn đã rất trắng, khí chất lại nhã nhặn,
mặc một thân quần áo này lại như châu như ngọc, đẹp đẽ cực kỳ. Mới vừa vào cửa
đã có vô số tầm mắt dừng ở trên người cậu, có phụ nữ ái mộ, vừa ý, cũng có đàn
ông ghen tị, kinh diễm.
“Ôi, Tần gia, đứa con út của
ngài so với đứa con cả còn xinh đẹp hơn.”
“Chào cô chú. Chúc mừng năm
mới.”
Tần cha trong lòng nổi nhạc nở
hoa, ở ngoài mặt còn giả bộ khiêm tốn nói: “Đâu có đâu có, tiểu hài tử còn chưa
trưởng thành đâu. Hơn nữa, con trai xinh đẹp như thế thì làm gì?”
“Xem ngài nói kìa. Bộ dạng xinh
đẹp cũng là do trời thiên vị a! Đứa nhỏ này lại hiểu biết lễ phép, tôi xem sau
này nhà ngài có hai viên minh châu rồi! Tôi phải nhanh đưa con gái tới xem mắt
thôi!”
“Ha ha ha…” Vây một đám người đều cười ha hả.
Tần Qua cũng khẽ cười cười, kỳ thật cậu cảm thấy một chút cũng không buồn cười.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét