Tần Qua theo lời Lâm Hi Liệt
dạy nói đi KTV suốt đêm, Tần cha không ngờ lại đồng ý, đè không được vui sướng
mà liên tục gật đầu, lại dặn dò nói nếu chơi đến nửa đêm phải về nhà thì gọi
điện thoại cho tài xế tới đón. Tần Qua thường thường ở nhà một mình cả ngày,
không làm bài tập chơi Piano thì là đọc sách, thỉnh thoảng bị Đàm Tấn nài ép
lôi kéo cũng ngẫu nhiên sẽ cùng vài con cháu nhà giàu đi chơi một chút, điều
này khiến cho Tần cha thực lo lắng không biết năng lực xã giao của con mình có
phải có vấn đề hay không, lo lắng thiếu bạn bè sẽ ảnh hưởng đến tâm sinh lý
phát dục bình thường, thường thường hay thúc giục cậu sao không cùng bạn bè ra
ngoài chơi. Cho nên hôm nay cậu xin đi KTV suốt đêm quả thực là một bước nhảy
vọt, Tần cha mặc dù cảm thấy có chút ngạc nhiên, nhưng tin tưởng đứa con ngoan
ngoãn nhà mình sẽ không nói dối, thế là càng thêm vui sướng.
Như dự kiến, khi Tần Qua cúp
điện thoại xoay người lại, người nọ cũng không hề có một chút kinh ngạc, chỉ ném
sách đứng lên nói: “Đi ăn cơm thôi.”
“Ừm…”
Khi chạng vạng trong phòng
khách mở đèn và hệ thống sưởi, căn phòng sáng ngời lại ấm áp.
Bữa tối rau xanh tuy rằng không
nhiều lắm, nhưng đều là đồ ăn mình thích nhất. Vú Trương vừa bưng đồ ăn lên bàn
vừa nói liên miên: “Đồ ăn này đều là thiếu gia chỉ định đó, nói đây là những
thứ cậu thích ăn nhất, học sinh cậu cần phải cho vú Trương mặt mũi, ăn hết đồ
ăn nghe không…”
“Làm sao ăn hết được a… nhiều
như thế…” Tần Qua một bên nhỏ giọng nói một bên nhìn Lâm Hi Liệt, trông mong
hắn có thể nói giúp hai câu cứu mạng, nhưng người nọ lại chỉ ngồi đó dùng khuỷu
tay chống cằm, mở một con mắt nhắm một con mắt, một chút ý định nói thêm cũng
không có.
Lúc vú Trương đi vào phòng bếp,
cậu mới lại thấp giọng nói: “Sao cậu biết… Tôi thích ăn cái gì…”
Người nọ lúc này mới mở mắt ra:
“Nhìn cậu ăn cơm một lần sẽ biết.”
“…” Người nọ là Sherlock Holmes
(1) đầu thai sao?
Lúc ăn cơm, người nọ gắp một
con tôm, thuần thục lột vỏ rồi để vào trong chén cậu. Cậu để đũa xuống nói:
“Tôi tự làm được rồi…” Người nọ lập tức trừng cậu một cái: “Ít nói nhảm! Ăn
nhanh đi.”
“…”
Cậu là ngượng ngùng mà, nhưng
nhìn vẻ mặt của người nọ cùng vú Trương lại thản nhiên như chuyện gì cũng chưa
xảy ra, giống như tự nhiên nên là như vậy.
Cơm chiều xong Tần Qua cùng
người nọ cùng ngồi ở sofa xem TV. Tần Qua còn tưởng rằng người nọ sẽ xem mấy
thứ như “Young and dangerous the prequel” (2), “God of Gamblers 1999” (3) linh tinh, bởi vì Đàm Tấn thực
thích xem mấy cái đó, có một lần còn muốn xăm một hình rồng lên lưng, kết quả
bị ba cậu ta mắng té tát không cho. Nếu không thì là ‘Cúp cầu thế giới’ hay ‘giải NBA’ (4) gì gì đó. Thế
nhưng người nọ chỉ xem một chút tin tức tài chính kinh tế. Làm Tần Qua ngạc
nhiên là phát hiện trên bàn trà đầy là các loại tạp chí tài chính kinh tế, trên
cùng là một quyển mà cha mới xem sáng nay ‘Tuần San Tài Chính’!
Tuy rằng Tần gia được gọi là
“Vua thép”, nhưng hy vọng của Tần cha trên cơ bản hoàn toàn đặt ở trên người
anh hai Tần Văn, từ nhỏ đã bồi dưỡng Tần Văn như người nối nghiệp. Tần Qua thì
từ nhỏ được cưng chiều đến lớn, muốn học Piano sẽ cho học Piano, làm cho Tần
Qua gần như không biết gì đối với tài chính thương mại. TV trong chốc lát thì
“Chỉ số chứng khoán” chốc lát lại “Giới hạn” , các đường cong màu đỏ và xanh lá
cây lần lượt thay đổi, Tần Qua hoàn toàn không nhận thức được, nhưng người nọ
lại xem rất chăm chú có đôi khi còn nhăn mặt nhăn mày.
Lúc trứơc khi quen biết người
này, ấn tượng của cậu đối với hắn chỉ có: xã hội đen, con riêng, đánh nhau,
lạnh lùng, thành tích kém. Cùng người này ở chung càng lâu, cậu mới càng cảm
thấy ý nghĩ trước kia của mình thật ngây thơ. Người này tuy rằng lãnh khốc,
nhưng là lại dịu dàng; tuy rằng lười học, thực tế là thiên phú ngất trời, là
con riêng, nhưng là không có loại tính nết xấu như con cháu nhà giàu hay nhị
thế tổ. Hiện tại lại có thể thấy một mặt khác của hắn: người nọ không giống
cậu, hắn rất chú ý rất quan tâm tới giao thiệp và nghiệp vụ.
Người này… Còn có bao nhiêu thứ
của hắn mà cậu chưa biết đây?
Hắn rốt cuộc là thật sự khinh
thường, hay là cố ý che giấu? Là tránh tai hoạ vào thân, hay là giấu tài?
Cậu thậm chí có chút sợ hãi: có
phải người này thật sự giống như Đàm Tấn nói, rất nguy hiểm? Có phải người này…
Mới là thái tử chân chính hay không?
“Nghĩ cái gì vậy?”
Cậu chấn động một chút, từ suy
nghĩ du đãng trở về, lỗ tai nghe được một chút âm thanh trong TV, mới phát giác
là đang thời gian quảng cáo.
“Không có…”Cậu đột nhiên có
chút không dám nhìn mặt người nọ.
Người nọ đưa remote cho cậu:
“Muốn xem cái gì thì mở. Chỗ tôi còn có rất nhiều đĩa phim.”
Tần Qua đầu óc lộn xộn một
đoàn, trong TV líu ríu chỉ làm cậu cảm thấy ồn ào. Cậu ấn đến ấn đi tìm đến một
cái phim điện ảnh, liền để đó. Lời kịch của nam chính nữ chính căn bản không
lọt vào tai cậu, tuy rằng đã mở hệ thống sưởi, nhưng cậu vẫn cảm thấy tay chân
mình thật lạnh lẽo.
Chín giờ rưỡi người nọ đưa cậu
lên lầu, hắn ngồi xem sách một lát thì đến phòng tắm tắm rửa. Tần Qua ngồi sợ
run trong chốc lát, người nọ tắm xong mang một cái áo choàng tắm màu xám đi ra.
Hắn ngày thường cao lớn cân xứng, bả vai lại rộng, ở thắt lưng áo choàng thắt
một cái dây lưng, tóc còn ướt sũng, nước từng giọt từng giọt nhỏ xuống, quả
thực chính là người quảng cáo áo choàng tắm sống mà. Tần Qua gặp qua n lần Tần
Văn mặc áo choàng tắm nhưng cũng không khêu gợi như thế này… Ngay cả cậu – một
đứa con trai cũng cảm thấy quyến rũ … Người này có bạn gái không? Phụ nữ đối
với đàn ông như vậy nhất định sẽ nguyện chạy theo đi?
“Cậu đêm nay luôn luôn thất
thần. Rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?” Khẩu khí người nọ không tốt lắm.
“A… Không có…” Tần Qua rũ mắt
xuống.
Người nọ cũng không ép cậu, từ
tủ quần áo lấy ra một cái áo ngắn tay cùng quần short mới ném cho cậu: “Bên
trái là nước nóng bên phải là nước lạnh.”
“À,…nhà cậu có phòng cho khách
không? Tôi đến phòng khách tắm là được rồi…”
“Không có!”
Gạt người… biệt thự hai tầng
không có phòng cho khách, nói ra ai tin …
Gặp người nọ lông mày nhăn lại
giống như sắp tức giận, cậu vội vàng ôm quần áo vào phòng tắm.
Lâm Hi Liệt chán đến chết mà
trở mình lật tạp chí thể dục, nghe thấy cửa “xẹt” một tiếng mở ra, Tần Qua đẩy
cửa ra đi ra, đồng tử Lâm Hi Liệt trong nháy mắt mở to.
Bởi vì mới vừa tắm xong, môi
Tần Qua đỏ tươi giống như anh đào, hơn nữa da cậu vốn trắng, hồng lên như vậy
quả thực tựa như tuyết nhuộm huyết, kinh tâm động phách. Áo ngắn tay quá lớn lộ
ra một mảng da thịt cùng xương quai xanh trước ngực, vạt áo còn dài qua quần
short, nhìn như không mặc quần. Lâm Hi Liệt cảm thấy mình muốn thốt ra mấy câu
mắng thô tục.
Đây xem như là tự làm bậy không
thể sống đi?
Tần Qua thấy môi Lâm Hi Liệt
giật giật như là muốn nói cái gì, nhưng mình lại không nghe thấy. Cậu có chút
chần chờ mà chậm rãi đi tới mép giường.
“Thật không có phòng khách sao?
Tôi đây…”
“Lên đây ngủ.” Thanh âm Lâm Hi
Liệt có chú ám ách.
“Oh…”
Tần Qua ngồi ở mép giường, xốc
lên chăn trắng tiến vào, đem chăn kéo đến ngực, quay sang nhìn Lâm Hi Liệt. Lâm
Hi Liệt giơ tay tắt đèn đi, tháo thắt lưng, cởi áo choàng tắm.
Trong bóng đêm Tần Qua không
thể nhìn thấy, chỉ nghe âm thanh sột soạt cởi quần áo, đột nhiên nhớ tới người
nọ hình như ngủ trần, tim không hiểu sao đập nhanh hơn .
Hô hấp người nọ gần bên tai,
cùng giường cùng chăn, cậu gần như có thể cảm giác được nhiệt độ da thịt của
người nọ.
Chương sau có thịt k, nôn a
Trả lờiXóa