Đệ nhị chương
"Sao
lại thế này!"
Thanh
âm lãnh lệ vang lên, người bị Đường Tấn
đụng phải, không ai khác, chính là Trầm Đông Quân.
Từ
hôm qua, sau khi Tiểu Lộc Tử đến huyện nha, hôm nay liền có không ít quan viên
địa phương chạy đến khách điếm nịnh bợ hắn, Trầm Đông Quân vốn ghét những việc
như thế nên bảo Tiểu Lộc Tử cùng hắn đến thư trai này, chọn một vài quyển sách,
trong thời gian rãnh rỗi, bảo Bất Vi đọc cho hắn nghe, tiện thể có thể nhân đó
giúp Bất Vi học bài, nhất cử lưỡng tiện.
Chẳng
nghĩ được rằng vừa bước chân vào cửa đã đụng phải người lạ, khiến hắn vô cùng
bực bội, hắn mù, không nói, chẳng lẽ kẻ kia cũng bị mù sao?
Tiểu
Lộc Tử từ phía sau chạy lên, mở to mồm khẩn trương.
"Lão
gia, người đụng vào ngài đã ngất đi rồi."
Trầm
Đông Quân nhíu mày, cơn bực tức không phát ra được, người kia thì hôn mê, hắn
biết hướng ai trút giận đây?
"Tiểu
Lộc Tử, xem hắn còn thở không, còn thở thì bảo hắn tỉnh lại, chó ngoan không
cản đường, nếu chết rồi thì kéo con chó này ra ngoài"
"Gia,
còn thở ạ. . . . . ."
Tiểu
Lộc Tử lời còn chưa nói xong, Đường Tấn đã run rẩy từ trên đất đứng lên, nguyên
lai y vừa rồi vì quá xúc động mà choáng váng, khi ngã xuống thì gáy đập vào
đất, người cũng tỉnh ra, chỉ là trong chốc lát còn chóng mặt hoa mắt nên không đứng
dậy nổi, nói cũng không ra lời, nhưng từng chữ Trầm Đông Quân nói, y đều nghe
không hề bỏ sót bất cứ từ nào.
Người
có tiền không thể động vào, y vội chống tay xuống đất giúp đỡ lấy thân mình
đứng lên.
"Xin
lỗi, vừa rồi là tiểu sinh lỗ mãng, thỉnh lão gia thứ tội . . . . ."
Thừa
hưởng Khổng Mạnh chi huấn, Đường Tấn không thể cứ thế mà chạy đi, hơn nữa y
phát hiện người đang đứng trước mắt mình, mắt hắn không nhìn thấy, lập tức một
cảm giác áy náy tràn lên trong lòng.
Người
có lỗi là y, có sai thì phải nhận.
Như
một trận gió xuân thổi tới, con bực tức không chỗ phát tiết của Trầm Đông Quân,
liền như vậy bị thổi tan. Ngay cả Tiểu Lộc Tử cũng có chút kinh ngạc nhìn Đường
Tấn, người này thanh âm thật sự rất dễ nghe, mềm nhẹ ôn nhu, chỉ cần một câu,
liền dung hoà Trầm Đông Quân người đầy nộ khí.
"Ân.
. . . . . Quên đi. . . . . ." Thanh âm Trầm Đông Quân cũng nhu hoà đi
không ít.
Đây
là lần gặp nhau đầu tiên giữa Đường Tấn cùng Trầm Đông Quân, tuy rằng không vui
vẻ gì, nhưng cũng chẳng đến nổi gọi là tệ, bọn họ ai cũng không ngờ, một lát
sau bọn họ sẽ lại gặp mặt. Đương nhiên, đó là một cuộc hội ngộ vô cùng bất đắc
dĩ, nếu không nói là xung đột.
Trên
đường quay trở về, tâm tư Đường Tấn vẫn còn quanh quẩn với cuộc gặp gỡ với Trầm
Đông Quân, điều làm y ấn tượng khắc sâu, không phải dung mạo xuất chúng của
Trầm Đông Quân, mà là lời cay độc của hắn.
"Chó
ngoan không cản đường. . . . . ."
Một
câu nói, làm cho Đường Tấn đang choáng váng phải vội hồi tỉnh, nhìn thấy Trầm
Đông Quân tâm tình không tốt, một thân nộ khí cùng khuôn mặt xuất chúng rất
không hợp nhau, rồi sau đó Trầm Đông Quân cư nhiên không truy cứu, dễ dàng để
cho y đi, điều này làm Đường Tấn cảm thấy khác lạ vô cùng.
Vị
lão gia này, có lẽ cũng không hung ác như vẻ ngoài.
Nghĩ
đến đây, Đường Tấn không khỏi mỉm cười, nụ cười còn chưa tan, đám người phía
trước đột nhiên một trận xôn xao, Đường Dịch không biết chui từ đâu ra, kinh
hoàng tán loạn la hét, nhất thời không chú ý, cư nhiên chạy bổ vào lòng ngực
Đường Tấn, khiến Đường Tấn lại một lần nữa ngã trên mặt đất.
Phía
sau, hai người nha dịch hùng hùng hổ hổ đuổi theo.
"Tiểu
tử, đừng chạy. . . . . ."
"Con
mẹ nó, còn dám cắn người, đứng lại. . . . . ."
"Kẻ
ngu mới đứng lại chờ các ngươi tới bắt. . . . . ."
Đường
Dịch đứng lên, hướng về phía bọn nha dịch mà trêu tức, sau đó nhanh chân vừa
muốn chạy, quay đầu lại, mới phát hiện người vừa rồi bị đánh ngã chính là Đường
Tấn, nhất thời ngây dại.
"A,
a, a cha. . . . . . A, a cha người không sao chứ? Đều là Dịch nhi không tốt,
Dịch nhi không nên đụng trúng cha. . . . . ."
Đường
Tấn bị xô ngã mà ho không ngừng, được Đường Dịch nâng dậy nhưng vẫn không rõ
chuyện gì đang xảy ra, nhưng hai người nha dịch đã hầm hầm xông tới, một phen
nắm áo Đường Dịch.
"A
a a! Người xấu, buông. . . . . . A ô. . . . . ."
Lập
lại cảnh cũ, Đường Dịch ôm cánh tay nha dịch mà cáo cắn rồi gào khóc, khiến nha
dịch tức quá giáng một cái tát xuống.
"Ba!"
Bàn
tay không dừng ở trên đầu Đường Dịch, mà là đánh vào ngực Đường Tấn, Đường Tấn
chịu không nổi, lại phun ra một búng
máu, đem nha dịch kia dọa chết khiếp, nhìn lại bàn tay mình, hắn khi nào thì có
chưởng lực mạnh đến mức có thể đánh người đến hộc máu ?
"A
cha. . . . . . A cha. . . . . ." Đường Dịch cũng bị dọa, liên tục gọi cha,
thanh âm vì tiếng khóc mà nức nở.
Đường
Tấn dùng ống tay áo lau đi tơ máu nơi khóe môi, hít sâu một hơi, cố gắng kiềm
chế cơn đau trong lồng ngực, nói: "Nhị vị quan gia, không biết tiểu nhi đã
làm gì sai, khiến nhị vị quan gia một đường đuổi bắt?"
"Tiểu
tử này là con của ngươi?" Nha dịch có dáng người hơi to lớn nhìn Đường Tấn
đánh giá, thấy Đường Tấn xiêm y cũ nát, bộ dáng tiều tụy, ánh mắt lộ ra tia xem
thường "Nhìn ngươi văn văn nhược nhược thật giống bộ dáng của một thư
sinh, như thế nào dưỡng ra đứa con trộm cướp? Có lẽ. . . . . . Ngươi cũng là kẻ
trộm?"
"Quan,
quan gia, ngươi không có bằng chứng, sao có thể vọng ngôn!"
Đường
Tấn nhất thời tức giận đến cả người phát run, hai gò má tái nhợt vì phẫn nộ mà
nổi lên một mạt hồng.
"Phụ
tử ta mặc dù không thể nương nhờ họ hàng, thân không tiền bạc, cảnh ngộ bần
hàn, nhưng tốt xấu cũng là sinh ra trong thư hương thế gia, con ta trời sinh
trí tuệ, hai tuổi biết chữ, ba tuổi biết viết, hiện giờ tuy chỉ mười tuổi, đã
đọc một lượt tứ thư, chịu lời dạy thánh nhân, biết luân lý, hiểu rõ liêm sỉ,
sao lại làm ra chuyện trộm cướp!"
"Cáp,
ngươi khoa trương quá đấy! Tiểu tử này đầu trâu mặt ngựa, hai mắt loạn chuyển,
vừa thấy là biết không phải thứ tốt đẹp gì, hơn nữa cư nhiên ăn gan hùm, dám
trộm đồ của Trầm lão gia, không chừng chính là ngươi sai nó làm thế, còn không
biết hai người các ngươi có hay không còn trộm thêm thứ khác, cùng nhau theo
chúng ta đi một chuyến, ăn vài ngày cơm lao."
"Ngươi,
ngươi, ngươi. . . . . . Ngươi nói con ta trộm, ta hỏi ngươi tang vật ở đâu?
Người bị trộm nơi nào? Ta muốn cùng hắn đối chất!" Đường Tấn lớn tiếng
nói, y trời sinh tiếng nói mềm nhẹ, cho dù xả giọng quát rống, cũng giống một
trận gió nhẹ, chẳng hề khiến người khác sợ hãi.
"Tang
vật? Hừ, kim khóa này chính là tang vật! Về phần người bị trộm, Trầm thiếu gia
không phải là người mà dân đen như ngươi có thể tùy tiện gặp. Hãy bớt sàm ngôn,
đi thôi!"
Một
cái thiết liên (xích sắt) nhanh chóng được tròng vào cổ Đường Tấn, Đường Tấn
vẫn không nhúc nhích, giật mình trừng mắt nhìn khối kim khoá trên tay nha dịch.
"Kim
khóa này rõ ràng là con ta nhặt được, sao gọi là trộm?"
Cho
dù việc đã rõ ràng trước mắt, Đường Tấn vẫn tin tưởng những lời Đường Dịch nói,
không nửa phần hoài nghi đứa con trước nay vốn nhu thuận lại có thể là một kẻ
trộm.
Trong
đám người đứng xem, đã có một vào tiếng cười lộ ra, hiển nhiên là không tin
tưởng kim khóa này chính là Đường Dịch nhặt được.
"Tiểu
oa nhi xinh xắn thế, nguyên lai thật sự là một kẻ cắp."
"Còn
người làm cha kia, bạch diện thư sinh, hào hoa phong nhã, không thể tưởng được
cũng là kẻ trộm, thật sự là không thể nhìn tướng mạo mà phán đoán. . . . .
."
"Ai,
thói đời đen bạc, lòng người khó đoán. . . . . ."
Nha
dịch đắc ý cười, nói: "Có nghe hay không? Ai cũng nói như thế cả! Đi mau,
đứng làm mất thời gian của bọn ta!"
Đường
Tấn mặt trắng bệch, nhìn thấy chung quanh vô số ánh mắt khinh bỉ, môi mấp
máy, nghĩ muốn biện giải nhưng không
cách nào thốt ra được, chỉ có thể bị nha dịch dùng thiết liên kéo đi, bước đi
lảo đảo.
"Không
được bắt cha ta. . . . . . Người xấu, không được bắt cha ta. . . . . ."
Đường
Dịch thấy Đường Tấn cơ hồ bị kéo ngã trên mặt đất, nóng nảy, giương nanh múa
vuốt về phía hai người nha dịch, giơ đánh đấm, cào cấu bọn chúng.
Hắn
còn nhỏ tuổi, đương nhiên chẳng tạo nên thương tổn gì to tát đối với hai đại
nam nhân kia, nhưng hai người kia cũng được làm nên từ da thịt, bị cắn đau,
cũng tự nhiên phản ứng, vung tay, xô ngã Đường Dịch, khiến thân thể nhỏ bé của
hắn bị quăng ra, phịch một tiếng, nằm dài trên đường.
"Dịch
nhi!" Đường Tấn kinh hô một tiếng, muốn chạy đến đỡ lấy hài nhi nhưng bị
thiết liên giữ chặt, chỉ biết phẫn nộ nói: "Tội danh chưa định, khẩu cung
chưa thẩm, các ngươi như thế nào có thể tùy ý đánh người! Ta phải cáo các
ngươi, phải cáo các ngươi lạm dụng tư hình. . . . . ."
"Lão
tử đánh thì sao? Lão tử không chỉ đánh thằng trộm con, ngay cả cha thằng trộm
con, lão tử cũng có thể đánh!"
Nha
dịch nổi giận, một tát nhắm ngay mặt Đường Tấn mà hung hăng giáng xuống, khiến
y ngã nhào xuống đất, nha dịch vẫn chưa hết giận, vừa định cho thêm một cước.
"Dừng
tay!" Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh chợt vang lên.
Người
tới là Trầm Đông Quân. Hắn ở thư trai vốn muốn được thanh tĩnh, gọi Tiểu Lộc Tử
đọc sách cho hắn nghe, thế nhưng bên ngoài lại một trận ầm ĩ.
Tiểu
Lộc Tử chạy đến bên cửa sổ nghe ngóng, thấy nam nhân vừa nãy, không biết như
thế nào cư nhiên gặp phải bọn nha môn, chạy nhanh trở về đối Trầm Đông Quân bẩm
báo.
Trầm
Đông Quân giật mình, xưa nay hắn luôn mặc kệ mọi chuyện, lúc này đây không biết
như thế nào, cư nhiên muốn nhúng tay vào. Tuy rằng mắt nhìn không thấy, nhưng
khi nghe thấy thanh âm này vang lên, trong lòng không biết vì sao, lại nổi
giận.
Việc
hắn giận dữ không quan trọng, chính là người chung quanh nhìn vào, mắt thấy
tuấn mỹ nam nhân này chẳng giống người trần gian, sắc mặt tốt đen, toàn thân
đều tản mát ra nộ khí, nhất thời ngay cả hô hấp đều có vài phần khó khăn, những
tiếng xôn xao cũng lắng xuống.
"Trầm,
Trầm lão gia!"
Nha
dịch cũng hoảng sợ, hắn không biết Trầm Đông Quân, nhưng hắn nhận ra Tiểu Lộc
Tử, hôm qua chính là hạ nhân này chạy đến huyện nha xưng tên Trầm viên, thiếu
chút đã hù chết Huyện lệnh đại nhân, khiến lão vô cùng lo lắng liền đem tất cả
nha dịch phái đi tìm tiểu tặc đã trộm kim khoá của Trầm thiếu gia, khiến bọn họ
một đêm cũng chưa được ngủ.
Hiện
giờ gặp vị Tiểu Lộc Tử mà hôm qua đã khiến Huyện lệnh đại nhân phải cung kính,
lúc này lại có một người mù theo sát phía sau, kẻ ngu ngốc cũng biết, người mù
này chính là "Hạt nhãn Tu La" Trầm lão gia.
"Khen
cho hai vị quan gia uy phong lẫm lẫm!" Trầm Đông Quân hừ lạnh một tiếng,
"Tiểu Lộc Tử, ta xem bọn họ so với chó ta nuôi trong nhà, cắn người còn
lợi hại hơn!"
"Lão
gia, ngài lấy bọn họ so với chó, là quá cất nhắc bọn họ." Hiển nhiên, đi
theo Trầm Đông Quân một thời gian dài, năng lực mắng người của Tiểu Lộc Tử cũng
không thua kém chủ nhân là bao.
Nếu
không phải sự tình liên quan đến bản thân, có lẽ Đường Tấn sẽ cười ra tiếng,
thầm nghĩ vị Trầm lão gia này như thế nào lại có thể so sánh nha dịch với cẩu.
Mặt
hai đại nha dịch liên tục đổi màu, xanh rồi lại hồng, uỷ khuất đầy mình nói
không nên lời, chỉ liên tục xoay người nói: "Trầm lão gia, ngài hiểu lầm ,
hai người kia, chính là kẻ đã trộm kim khoá, chúng tiểu nhân chỉ phụng mệnh bắt
bọn họ quy án."
"Nga?"
Trầm Đông Quân có điểm ngoài ý muốn .
"Ngươi,
các ngươi ngậm máu phun người!" Đường Tấn lúc này mới hiểu được, kim khóa
kia là vật sở hữu của Trầm Đông Quân, lập tức biện giải, "Trầm lão gia,
kim khóa là hài nhi ta nhặt được trên đường, hôm nay hài nhi quay lại nơi đã
nhặt được tìm chủ nhân để hoàn trả, không ngờ lại chịu hàm oan này. Trầm lão
gia, tiểu sinh tin tưởng ngài là người hiểu rõ lí lẽ, thỉnh ngài minh
xét."
Nói
về phần Đường Dịch, sau khi hết choáng váng đã lặng lẽ bước đến bên cạnh phụ
thân, trốn vào sau lưng Đường Tấn, cúi đầu không dám nói nửa lời, hắn biết bản
thân đã gặp rắc rối, hắn vốn là đứa trẻ thông mình, lại nhất thời không biết
phải làm gì, chỉ có thể trốn sau lưng phụ thân.
Trầm
Đông Quân nghe ra sự phẫn nộ cùng uỷ khuất vô cùng lớn trong giọng nói Đường
Tấn, lời nói trời sinh vốn mềm nhẹ, nhu hoà, nghe đến không khỏi khiến người ta
say mê, trong lòng hoàn toàn không còn ý niệm truy cứu, nhưng lại muốn nghe y
nói thêm vài câu, vì thế cố ý làm vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng nói:
"Như
vậy ý của ngươi là, con ta nói dối, rõ ràng là đánh rơi kim khóa, lại gạt ta
nói kim khóa bị trộm? Chẳng lẽ Trầm Đông Quân ta ngay cả con mình cũng dạy
không tốt, một người cha mù dạy ra một đứa con lừa đảo?"
"A,
Trầm, Trầm lão gia, ngài đừng hiểu lầm, tiểu sinh. . . . . . Tiểu sinh tuyệt
không có ý này. . . . . . Tuyệt có không ý này. . . . . . Lệnh lang không nói
dối, tiểu nhi từ trước đến nay cũng thành thực, trong đó nhất định là có hiểu
lầm. . . . . ."
Nghĩ
đến Trầm Đông Quân là người mù, trong lòng Đường Tấn bỗng dâng lên sự chua xót,
liên tục xua tay, ngữ khí cũng trở nên bối rối. Nào biết được rằng, Trầm Đông
Quân đang vô cùng cao hứng nghe y nói chuyện.
"Hiểu
lầm a. . . . . ." Trầm Đông Quân ngân dài giọng, thính lực của hắn rất
tốt, tinh tường nhận ra Đường Tấn đang khẩn trương, "Nếu là hiểu lầm, như
vậy ngươi khả nguyện cùng ta quay về khách điếm cùng tiểu nhi đối chất?"
Bắt
đầu lừa người! (câu này là nói Trầm lão gia)
Đường
Tấn do dự một chút, quay đầu lại nhìn Đường Dịch, lại bắt gặp hài nhi đang lo
lắng lùi bước, liền cảm thấy được điều chẳng lành, chẳng lẽ. . . . . . Dịch nhi
thật sự. . . . . .
"Như
thế nào, ngươi không dám?"
Chậm
chạp không nghe được Đường Tấn trả lời, Trầm Đông Quân sắc mặt trầm xuống, một cỗ khí thế làm cho người ta sợ hãi liền
tỏ ra.
"Ta,
ta đồng ý. . . . . ." Đường Tấn nuốt nuốt nước bọt, tình thế trước mắt đã
không thể cho phép y cự tuyệt, nha dịch như hổ rình mồi, nếu cự tuyệt , chẳng
phải là tạo cơ hội cho bọn họ tóm cố tống vào lao ngục sao?
"Hảo!"
Trầm Đông Quân rốt cục vừa lòng điểm đầu, "Ngươi tên là gì?"
"Đường Tấn, đường của đường phong tống vận, tấn của Ngụy Tấn
khí khái. Đây là tiểu nhi Đường Dịch."
"Ta họ Trầm, xuân
phong bất phụ đông quân tín, biến sách quần phương. Yến tử song song, y cựu hàm
nê nhập trầm viên. . . . . Ta là Trầm Đông Quân." (*)
Sự
tình rất nhanh liền rõ ràng chân tướng, tuy rằng khi Trầm Bất Vi nhìn đến Đường
Dịch, liền có một trận tiếng nghiến răng, nhưng hành vi lại có ý che chở, giải
thích nói khi hai người cùng nhau chơi đùa, không nghĩ tới đã đánh rơi kim
khóa.
Đường
Dịch vốn là đứa trẻ lanh lợi, vừa bắt đầu thì sợ tới mức gương mặt nhỏ nhắn đều
trắng bệch, nhưng khi nghe Trầm Bất Vi nói thế, liền lập tức trưng ra bộ dáng
ngoan ngoãn nhận sai.
"A
cha, Trầm lão gia, là lỗi của Dịch nhi, Dịch nhi không nên thấy tiền sáng mắt,
Dịch nhi không nên ham lợi, nhặt được kim khóa cũng không trả, chính là. . . .
. . Ta đều là vì bệnh của cha. . . . . . Ô ô ô, a cha bệnh rất nặng, ô ô ô, a
cha đừng bỏ Dịch nhi. . . . . . Dịch nhi biết sai rồi. . . . . . Dịch nhi sẽ
ngoan, Dịch nhi sẽ nghe lời. . . . . . Dịch nhi cũng không dám ... nữa . . . .
. . Dịch nhi tự đánh mình, Dịch nhi sai rồi. . . . . ."
Xem,
ngay cả khổ nhục kế cũng dùng tới , Đường Dịch hai tay nhỏ bé cứ liên tiếp tự
vả vào mặt mình, chỉ sau chốc lát hai gò má đã bị đánh thành một mảnh đỏ bừng,
bộ dáng như thế, thật nói không nên lời, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Trầm
Đông Quân mắt mù nhưng tâm lại sáng, nghe được vừa tức giận vừa buồn cười, hắn
sớm đã biết chuyện từ nơi Tiểu An Tử, không thể tưởng được nhi tử của hắn lại
to gan dám bao che Đường Dịch, thật nhìn không ra, Trầm Bất Vi từ trước tới nay
vốn kiêu ngạo bướng bỉnh, thế nhưng đối Đường Dịch tốt như vậy, đúng là việc
hiếm thấy.
Đường
Tấn không dễ bị lừa lần nữa, y chưa từng hoài nghi Đường Dịch, bởi vì Đường
Dịch trước mặt y xưa nay nhu thuận, y không ngờ rằng nhi tử mà y khổ tâm dạy dỗ
lại có thể lừa dối y, lúc trước khi thấy thần sắc lo lắng của Đường Dịch y đã
nghĩ có chuyện không hay, nay gặp Trầm Bất Vi thưa chuyện, hai đứa trẻ cứ mày
qua mắt lại, nhi tử của y cứ như người vợ nhỏ liên tục cùng Trầm Bất Vi làm ra
bộ dáng đáng thương, khổ sở, y cũng hiểu được thiên cơ trong ấy.
Nghĩ
đến mười năm, khổ tâm dạy Đường Dịch khổng mạnh chi huấn, hy vọng hài tử tương
lai có thể trở thành chính nhân quân tử, tái hiện uy phong Đường gia năm đó,
lại không thể ngờ rằng hài nhi cư nhiên lại. . . . . .
Mắt
thấy Đường Dịch dám qua mặt dùng khổ nhục kế, giả tạo đến bước này, Đường Tấn
tức giận đến mức ho khan một trận mãnh liệt, một hơi dài rồi ngất đi, khiến
Đường Dịch sợ tới mức đang giả vờ cũng khóc lên thành tiếng.
Rất
nhanh, đại phu đã được mời tới.
"Đại
phu, cha ta có chết hay không? Có chết hay không . . . . . Trước kia Lý đại phu
gần nhà nói a cha không qua nổi mùa đông ô ô ô. . . . . ." Đường Dịch nước
mắt lưng tròng kéo lấy tay áo đại phu, hé ra khuôn mặt sợ hãi đầm đìa nước mắt.
Trầm
Đông Quân ở bên cạnh nghe được trong lòng giật mình, phút chốc đứng lên, nói:
"Đại phu, như thế nào?"
Đại
phu thu hồi tay bắt mạch, nói: "Trầm lão gia, bệnh này cũng không khó
chữa, chỉ là lúc đầu khi nhiễm bệnh, không được trị tận gốc, hiện giờ bệnh đã
nặng hơn, nếu dùng thuốc tốt, điều trị trong một năm rưỡi, có thể trị tận
gốc."
"Tốt,
đại phu cứ kê thuốc đi." Trầm Đông Quân thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Đường
Dịch ở bên cạnh nghe được chớp chớp mắt, trong lòng buồn bực vì sao vị đại phu
này lại nói khác với Lý đại phu kia.
Hắn
nào biết đâu rằng, bệnh của Đường Tấn quả thật không phải không có thuốc trị,
mà là thuốc quá đắt đỏ, hai phụ tử hắn, ăn no mặc ấm đã khó, làm sao có tiền
mua thuốc, huống chi đại phu Trầm Đông Quân mời làm sao có thể mang đi so sánh
với lang trung hương dã, cho nên Đường Tấn mới nghĩ đến chính mình vô dược cứu
chữa, việc y phải chết không thể nghi ngờ, vì thế ngàn dậm xa xôi mang theo
Đường Dịch trở về, vốn định đem Đường Dịch phó thác Trần phủ, cũng không ngờ
lại phát sinh nhiều vấn đề như thế.
"Xem
đi, ta đã nói cha ngươi không có việc gì, cái mặt khóc lóc y chang diễn viên
hát tuồng vậy, xấu chết được, mau lau đi!"
Trầm
Bất Vi đứng bên cạnh nói huyên thuyên, vừa rồi Đường Dịch lớn tiếng khóc lóc,
làm cậu sợ vô cùng, chưa thấy ai lại khóc nhiều như vậy, nước mắt kia có thể đổ
đầy thành con sông luôn đấy chứ, hại cậu khuyên giải an ủi, miệng lưỡi có chút
cảm giác khô rồi.
Đường
Dịch nhìn thấy Trầm Bất Vi làm dáng vẻ 'mọi sự không có gì phải lo lắng quá',
rốt cục nở nụ cười, rồi sau đó lại có chút xấu hổ, cúi đầu nói: "Thực xin
lỗi, ta không nên lấy trộm kim khoá của ngươi."
"Không
có việc gì, ngươi cũng là vì chữa bệnh cho cha ngươi. Cha ta từng nói, hiếu tử
làm chuyện dù ngốc, cũng không trách cứ được." Trầm Bất Vi vỗ vỗ bả vai
Đường Dịch, bày ra bộ dáng của một huynh trưởng.
Đường
Dịch xoa xoa mặt, đối với Trầm Bất Vi giả ra cái mặt quỷ nói: "Ngươi mới
là đồ ngốc, kẻ bị trộm kim khóa ngu ngốc!"
"Tốt,
ngươi còn dám nói, ngươi mới ngốc, là ngươi ngốc. . . . . ." Trầm Bất Vi
cố ý giả bộ giương nanh múa vuốt.
Đường
Dịch xoay người bỏ chạy, hai tiểu oa nhi một trước một sau chạy ra khỏi phòng, không biết lại chạy loạn đi nơi
nào.
Đại
phu viết xong đơn thuốc, Trầm Đông Quân vội bảo Tiểu Lộc Tử đi theo bốc thuốc,
chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại hắn cùng Đường Tấn đang nằm ở trên giường.
Đàn
hương thản nhiên lượn lờ quanh chóp mũi, không thể nghe thấy tiếng hô hấp mỏng
manh của Đường Tấn, Trầm Đông Quân nhíu nhíu mày, tay phất một cái, đồng lư
hương rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng kịch vang, thanh âm chói tay ong ong,
vang không ngừng.
Thanh
âm này. . . . . . Cùng thanh âm khi Đường Tấn xuất ra, đều trầm bổng lên xuống.
Sắc mặt Trầm Đông Quân dần dần trầm xuống.
Hắn
giống như đã . . . . . . Mê đắm . . . . . . thanh âm của nam nhân này . . . . .
"Khụ.
. . . . . Khụ khụ. . . . . ."
Đường
Tấn nằm trên giường đột nhiên ho khan vài tiếng, chậm rãi mở mắt, bỗng phát
hiện Trầm Đông Quân đứng ở trước giường, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Vừa
mới từ trong hôn mê tỉnh lại, nhất thời nhớ không ra chuyện trước khi ngất đi,
thấy một nam tử dung nhan tuấn mỹ đứng trước giường, khí phách bức người, nhưng
lại nhận thức không ra người này, trong đầu liên tục tự vấn "Hắn là
ai".
Trầm
Đông Quân nghiêng lổ tai, đang đợi Đường Tấn mở miệng, đợi hồi lâu, Đường Tấn
cũng không nói chuyện, chỉ có tiếng ho khan thanh thường vang lên, không khỏi
thầm nghĩ trong hôn mê như cũ ho khan không ngừng, nghĩ đến bệnh tình thật sự
trầm trọng .
Đường
Tấn ho trong chốc lát, rốt cục cũng nhớ ra thân phận người trước mặt, nhất thời
trong lòng kinh hãi, nhanh chóng theo trên giường ngồi dậy, nhẹ nhàng nói:
"Trầm, trầm lão gia. . . . . ."
"Nguyên
lai ngươi tỉnh, như thế nào nãy giờ không nói gì?" Trầm Đông Quân nghe
được tiếng nói Đường Tấn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, trong lòng không tự chủ,
cảm thấy thoải mái, xưa nay gương mặt vốn lãnh đạm hiện ra biểu tình thả lỏng.
Đường
Tấn đang cảm thấy hổ thẹn trong lòng hiển nhiên không lưu ý đến vẻ mặt Trầm
Đông Quân, nghĩ đến hành vi của nhi tử, y chỉ hận không thể tìm một cái hố mà
nhảy vào.
"Trầm
lão gia, là ta. . . . . . không biết dạy con, khiến ngài chê cười rồi!"
Lời
vừa ra khỏi miệng, y lại ho khan một trận, dù có ho đau đớn hơn cũng không bằng
nỗi khổ sở trong lòng.
"Ân,
dù sao cũng là trẻ con, chậm rãi giáo huấn. . . . . ."
Trầm
Đông Quân tùy ý nói một câu, hắn đời này chưa từng khuyên giải an ủi ai, chỉ
biết nói như thế, hơn nửa e là chuyện khó khăn.
Đều
là phụ thân, nếu Trầm Bất Vi làm chuyện tương tự, chỉ sợ chiếu tính tình hắn đã
sớm đem hài nhi đánh một trận, nhưng trước mặt người ngoài, hắn nhất định phải
giữ gìn tôn nghiêm, cho dù là bồi thường hơn gấp trăm lần, cũng tuyệt không cúi
đầu nhận sai.
Đường
Tấn cảm kích nhìn Trầm Đông Quân, tuy chỉ là một câu, nhưng trong lòng y quả
thật dễ chịu hơn, vị Trầm lão gia này nhìn qua sắc bén uy nghiêm, nhưng thái độ
làm người vẫn rất hiền lành. (lầm rồi cưng :|)
Đúng
vậy, Dịch nhi còn nhỏ, chậm rãi giáo huấn. . . . . . Chính là, y còn bao nhiêu
thời gian để có thể chậm rãi dạy dỗ Dịch nhi?
Nghĩ
đến đây, y thần sắc buồn bả nhìn chung quanh phòng.
"Trầm
lão gia, Dịch nhi đâu?"
"Đã
theo Bất Vi chạy ra bên ngoài chơi." Trầm Đông Quân nhíu mày, lại nói:
"Vừa rồi đại phu đến xem qua, bệnh của ngươi trường kỳ điều dưỡng mới có
thể trị tận gốc, Đường. . . . . . Ngô. . . . . . Đường tiên sinh, ta nghe ngươi
nói, tựa hồ rất có giáo dưỡng, hẳn là từng đọc qua không ít sách vở?"
"Tiểu
sinh thuở nhỏ khổ đọc, mười tám tuổi đã đọc vạn quyển tàng thư trong nhà, sớm
chiều học tập, đối các gia điển, không dám nói tinh thông, nhưng cũng có chút
hiểu biết." Đường Tấn ho khan vài tiếng, trên khuôn mặt tiều tụy hiện ra
một tầng xán lạn, thêm vài phần anh minh, chính là Trầm Đông Quân mắt mù nhìn
không thấy.
"Vạn
quyển tàng thư? Đường tiên sinh không phải xuất thân gia thế bình thường, không
biết vì sao. . . . . . Như thế túng quẫn?" Trầm Đông Quân bắt đầu hỏi thăm
gia thế, trong lòng đã có so đo, muốn đem Đường Tấn giữ ở bên người, mỗi ngày
nghe y nói vài câu, tâm tình cũng trở nên tốt hơn. (lòi
đuôi cáo =)))
"Gia
phụ Đường Thế Nghiêu." Hào quang trên mặt Đường Tấn càng sáng tỏ, có thêm
một phần kiêu ngạo.
"Văn
Đức đại nho!"
Trầm
Đông Quân lắp bắp kinh hãi.
Cho
dù không phải văn nhân, Trầm Đông Quân từng được nghe qua danh hào Đường Thế
Nghiêu, trừ thánh thượng ra ít người có thể nhận được danh hiệu tối cao này,
hơn nữa danh hiệu này không phải xuất phát từ quan phủ, mà là do văn nhân trong
thiên hạ công nhận, muốn được công nhận, phi thường khó khăn, phải có đủ cả học
vấn, phẩm cách, đức vọng khiến mọi người kính phục, mới có thể đạt được danh
hiệu.
Từ
thời Cao tổ hoàng đế lập quốc đã trăm năm, tổng cộng chỉ xuất hiện ba vị đại
nho, Đường Thế Nghiêu chính là một trong số đó, bởi vì học vấn cùng phẩm cách
của người điều được văn nhân thiên hạ công nhận, cho nên được xưng là "Văn
đức đại nho" .
Khi
Đường Thế Nghiêu được phong danh hiệu "Văn đức đại nho", người mới
chỉ có ba mươi tám tuổi, đúng là thời điểm anh niên đầy hứa hẹn, môn hạ đệ tử
vô số.
Điều
khiến người ta tiếc nuối chính là, năm năm sau, một hồi đại hỏa thiêu đổ xuống
vạn quyển tàng thư Đường gia, Đường Thế Nghiêu vì cứu thư, kết quả bị đại hỏa
vây ở tàng thư lâu, cùng vạn quyển tàn thư Đường gia thiêu thành tro bụi. Tất
cả đệ tử của Đường Thế Nghiêu đều ly tán, Đường gia cũng theo đó xuống dốc.
Trầm Đông Quân biết điều này đều do người khác kể lại, không biết rằng Đường
Thế Nghiêu còn nhi tử là Đường Tấn.
"Nguyên
lai ngươi là hậu nhân của『 văn đức đại nho 』, thất kính!" Trầm Đông Quân chắp tay nói.
Đường Tấn lại hổ thẹn không dám đáp
lễ.
"Con cháu vô năng, làm nhục
anh danh tiền bối, ai. . . . . ."
Một tiếng thở dài, từ tâm phát ra,
vẻ kiêu ngạo trên mặt cũng mất đi, chỉ còn lại một mảnh mờ mịt.
Mười tám tuổi liền đọc một lượt vạn
quyển tàng thư, Đường Tấn không phải không có tài hoa, chính là. . . . . . Tạo
hóa trêu người, sau khi phụ thân qua đời, y vì sinh kế, không thể không vào Trần
phủ làm gia sư, lại cùng tiểu thư Trần gia nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu), Trần
lão gia ngại bần yêu phú, y cùng với Trần tiểu thư chỉ có thể bỏ trốn, từ đó về
sau vì phải nuôi sống gia đình, rốt cuộc không lòng dạ nào nghiên cứu học vấn,
cuối cùng. . . . . . Còn rơi vào kết cục hôm nay, hổ thẹn vô cùng!
Trầm Đông Quân lại không biết tâm
tình Đường Tấn lúc này, lại nói: "Đường tiên sinh, ta có một cái yêu cầu
quá đáng, mong rằng ngươi có thể thận trọng xem xét."
"Trầm lão gia trạch tâm nhân hậu,
có gì cứ nói, ta đều đồng ý, chỉ sợ sức khoẻ của ta. . . . . ." Đường Tấn
nhớ đến bệnh tình bản thân, có điểm lo lắng, tấm thân rách nát này, còn có thể
làm được gì?
"Đường tiên sinh không cần lo
lắng thân thể, đại phu đã nói, chỉ cần trường kỳ điều trị có thể trị tận gốc,
chỉ cần dùng dược tốt, điều này Trầm viên có thể đáp ứng."
Trầm Đông Quân một câu, liền đem
băn khoăn của Đường Tấn tất cả đều đánh tan.
"Đường tiên sinh, ngươi cũng
thấy đấy, tiểu nhi Bất Vi tính tình bất hảo, vì mất mẹ từ nhỏ, bị trưởng bối
làm hư, không có người dạy dỗ, thành ra hư hỏng. Ta lần này dẫn hài nhi đi tuần
các nơi, ngoài việc cho hài nhi quen với sinh ý Trầm viên ở khắp nơi, còn mong
tìm được cho hài nhi một vị lương sư, Đường tiên sinh là hậu nhân của 『 văn đức đại nho 』, học vấn cùng phẩm cách
không có phương diện nào không tốt, nếu có thể giáo thụ tiểu nhi một ít đạo lý
làm người, Đông Quân vô cùng cảm kích."
Đường Tấn nghẹn lời, sau một lúc, sắc
mặt đỏ bừng, trong lòng xấu hổ mà cự tuyệt: "Trầm lão gia, ngài làm ta hổ
thẹn rồi, ta ngay cả hài nhi chính mình còn dạy không tốt, há có thể giáo thụ
Trầm thiếu gia. . . . . ."
"Ta nói có thế, ngươi làm được."
Trầm Đông Quân vung tay lên, ngữ khí căn bản không để cho Đường Tấn cự tuyệt
"Việc này cứ định như vậy, Đường tiên sinh, ngươi trước nghỉ ngơi vài
ngày, đợi đại tuyết tan đường thông, chúng ta liền khởi hành quay về Trầm viên,
ngươi một bên điều trị thân thể, một bên thay ta dạy Bất Vi."
Đường Tấn ngạc nhiên, do dự hồi
lâu, rốt cục đỏ mặt, thấp giọng nói: "Nhận được Trầm lão gia ưu ái, tiểu
sinh tất dốc lòng dạy dỗ, không phụ sở thác (nhờ vả)."
Không thể cự tuyệt đường sống, cũng
vô pháp cự tuyệt Trầm Đông Quân, y vô lực trị liệu bệnh của bản thân, lại vô lực
cho Đường Dịch cuộc sống tốt, nếu thật sự cự tuyệt Trầm Đông Quân, như vậy y
cùng Dịch nhi chỉ có thể lại lưu lạc đầu đường, chính mình không biết khi nào
thì sẽ buông tay ra đi, lưu lại Dịch nhi một người, như thế nào hài nhi có thể
sống sót?
Cho nên, cho dù trong lòng cảm thấy
hổ thẹn, cũng chỉ có thể mặt dày đáp ứng, vô luận như thế nào, y cũng muốn cho
Dịch nhi một cuộc sống an ổn.
Trên mặt Trầm Đông Quân rốt cục
cũng lộ ra ý cười vừa lòng, ngồi trong chốc lát, hỏi rõ hơn chuyện Đường Tấn,
biết được thê tử Đường Tấn đã mất, trong đầu hắn toàn là khoái y, cho nên sơ
sót bỏ qua sự bất đắc dĩ cùng ảm đạm trong giọng nói Đường Tấn khi nhắc tới thê
tử sớm qua đời.
Thê tử Đường Tấn, cũng chính là tiểu
thư Trần gia, vốn được cha mẹ sủng ái, nuông chiều từ bé, từ lúc theo Đường Tấn
bỏ trốn, mặc dù một lòng đi theo Đường Tấn, nhưng chung quy không chịu quá ba
tháng mùi vị kham khổ, liền tiều tụy gầy yếu, rốt cục sau khi sinh hạ Đường Dịch
do suy yếu mà tạ thế.
Đường Tấn thủy chung nhớ rõ, thê tử
khi lâm chung nắm tay y, bảo y đừng tự trách mình. Đường Tấn biết, thê tử khi
chết vẫn nhớ đến cha mẹ ở Thương Châu, chính là đã không còn cơ hội nhìn thấy,
sau khi thê tử mất, Đường Tấn vốn định mang theo Đường Dịch quay về Thương Châu
cho hài nhi được gặp mặt ngoại tôn, lại sợ hai vị trưởng bối Trần gia cướp đi
Đường Dịch, càng sợ hai người chất vấn cái chết của nhi nữ.
Hiện giờ, y đã không còn cơ hội hối
hận.
Ngoài cửa sổ, hai tiểu hài tử dựng
tai nghe trộm mà cười thầm.
"Thật tốt, ngươi có thể theo
ta cùng nhau về nhà!" Trầm Bất Vi mỉm cười thật tươi.
Đường Dịch chớp chớp ánh mắt, nói:
"Nhà ngươi ở nơi nào? Có phải hay không có khu vườn thật lớn? Còn có thiệt
nhiều thiệt nhiều hạ nhân?"
"Đó là đương nhiên." Trầm
Bất Vi vênh váo tự đắc, "Nhà của ta có khu vườn đi ba ngày ba đêm cũng chưa đi hết, bên trong có
thiệt nhiều thiệt nhiều người, có một số người ta cũng không biết là ai, nhưng
mặc kệ là ai, thấy ta đều phải bảo ta một tiếng thiếu gia."
"Ta đây về sau cũng phải gọi
ngươi thiếu gia?" Đường Dịch có chút không tình nguyện, bỉu môi nhìn Trầm
Bất Vi, hắn và Bất Vi không sai biệt đều cùng là tiểu hài tử tóc còn chưa mọc
xong.
Trầm Bất Vi mặt mày hớn hở, vỗ vỗ bả
vai Đường Dịch, nói: "Ngươi không cần, bổn thiếu gia đặc biệt cho phép
ngươi bảo ta một tiếng Bất Vi ca ca."
"Ca ca?" Đường Dịch
nghiêng đầu, cao thấp đánh giá Trầm Bất Vi, "Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Tám tuổi." Trầm Bất Vi ưỡn
ngực nói.
"Cáp, ta đã mười tuổi , Bất Vi
đệ đệ." Đến phiên Đường Dịch mặt mày hớn hở .
"Dát? Ngươi gạt người!"
Quả thật, nhìn từ ngoài, Đường Dịch
so với Trầm Bất Vi có thấp hơn một chút, bàn tay và khuôn mặt cũng so với Trầm
Bất Vi nhỏ hơn vài phần.
"Không tin, ngươi đi hỏi cha
ta! Hì hì, Bất Vi đệ đệ." Đường Dịch đắc ý cười vang.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét