Đệ nhất chương
Trời ạ!
Đây là chuyện gì? Cái quỷ
gì đây?
Yam từ từ nhắm hai mắt, trong
não tiếp nhận một đống tin tức loạn thất bát tao mà khóc không ra nước mắt.
Thế giới hắn dự định đến
không phải nơi này, vì cái gì lại đến đây? Xảy ra vấn đề gì chứ?
Yam hồi tưởng lại khi hắn
đang tiến hành vượt chiều không gian ở căn cứ thì phát sinh một trận nổ mạnh.
Chẳng lẽ trận nổ đó là nguyên
nhân?
Yam là đến từ thế giới tương
lai mấy vạn năm sau. Ở đó con người đã tiến hoá lên một mức độ cao cấp tồn tại
dưới dạng tinh thần hình thể, thân thể đối với họ mà nói chỉ giống như quần áo, có thể lựa chọn. Tuy nhiên có đi cũng phải có lại, chính là năng lực
sinh sản của con người bị giảm xuống rất nhiều. Từ thế hệ của Yam, gia tộc của
hắn suốt một ngàn năm qua chỉ có duy nhất một người được sinh ra.
Trong gia tộc, Yam thuộc loại tinh anh của siêu cấp A. Lần này hắn tham gia vào một kế hoạch thí
nghiệm không gian. Kế hoạch này là làm cho con người trở về “Thời đại nguyên
thuỷ” mấy vạn năm trước khi tinh thần lực được tạo nên, học lại hình thức thân
thể cùng các loại tình cảm của con người, nếu có thể tìm được một người vợ cho mình thì sẽ nâng cao tinh thần lực của đối phương, tranh thủ sinh con
nối dòng, tìm được hướng đi cho vấn đề sinh sản của nhân loại.
Thí nghiệm lần này có ba
người tham gia. Yam là nhỏ nhất, chỉ mới ba mươi tuổi. Thật sự hắn cũng không hi
vọng sớm như vậy đã lập gia đình, nhưng gia tộc hắn chính là thế gia vọng tộc có thế lực
thuộc loại nhất nhì trong chính trị ở Sóc Tinh. Mà vấn đề người kế thừa, đối
với gia tộc người Hoa vốn coi trọng chuyện hậu tự truyền thừa mà nói chính là
vô cùng quan trọng.
Yam chính là một người Hoa,
Viêm Hoàng con cháu (*), là
truyền nhân của Rồng. Từ nhỏ hắn đã được tiếp thu truyền thống giáo dục của
người Trung Hoa, Luận ngữ và Đạo đức kinh đều đã học thuộc lòng, kể cả
thư pháp cũng biết. Nhưng hắn không có năng khiếu về chính trị, chủ yếu là
do tâm địa của hắn quá mức đơn thuần, đối với việc đấu đá nhau trong chính trị thì vô cùng chán ghét, tự nhiên mà tránh xa. Chính vì vậy, điều duy nhất hắn có thể
làm là vì gia tộc nhanh chóng sinh ra một người kế thừa vĩ đại.
Lúc đầu Yam dự định địa điểm
chính là đời Đường của Trung Quốc. Nghe nói lúc đó Đại Đường rất phồn thịnh,
bốn phương quy thuận, danh tiếng vang xa. Khi con người rời khỏi Trái Đất để chuyển đến Sóc Tinh và các trạm vũ trụ, “Phố người Hoa” vẫn là tồn tại ở khắp
nơi. Hơn nữa ở thế giới tương lai dân số mấy triệu người thì có tới 60% là
người Trung Quốc, 70% có gốc là người Hoa. Cho nên Yam vẫn mong đợi
được đến thời Đường của tổ tiên thể nghiệm một chút, ai ngờ chỉ vì một vụ nổ,
cỗ máy lại đưa hắn đến nơi này.
Hắn cùng ký ức của thân thể
này dung hòa lại đột nhiên phát hiện, đây chính là một bộ phim mà hắn đã từng
xem qua.
Vì để làm tốt thí nghiệm lần
này, Yam đã nghiên cứu rất nhiều thông tin về thời xưa. Trong đó có một bộ phim
là “Sương hoa điếm”, vì là tác phẩm của Châu Á, liên quan đến Trung Hoa nên cũng là một đối tượng cho hắn nghiên cứu. Lúc ấy hắn xem xong cái gọi
là “tác phẩm điện ảnh” liền thuận tay đặt tư liệu ở trên bàn lưu trữ của máy
truyền. Có phải hay không vì vậy mà hắn mới bị đưa đến nơi này?
Yam vô cùng buồn bực. Hiện
tại hắn và thân thể của người tên là Hồng Lân đã muốn dung hợp làm một,
muốn rời đi xem ra là không có khả năng.
Từ từ…
Hắn nhớ rõ phần sau của tác
phẩm, Hồng Lân chính là bị người yêu? Vương? Hay Chủ thượng nhỉ? Tóm lại là bị
người kia thiến…
Thiến!!!
Yam bật người ngồi dậy, hướng
hạ thân của chính mình sờ soạng.
Hô…hoàn hảo, hoàn hảo. Tiểu
huynh đệ của hắn vẫn còn, hắn vẫn là một nam nhân chân chính.
Yam lau mồ hôi lạnh trên
trán, thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng tương lai con người gần như đã không còn quan
tâm đến giới tính, thậm chí có thể căn cứ vào tình huống cùng sở thích của mình mà lựa chọn. Nhưng Yam hoàn toàn không có ý định đổi thành nữ nhân hoặc
trung tính a. Giỡn chơi sao, gia tộc của hắn chính là rất truyền thống, hắn
cũng rất tự hào mình là nam tử hán, tuyệt đối không có ý định thay đổi giới
tính.
A? Từ từ, nơi này là…
Yam trợn to mắt nhìn khắp bốn
phía, nơi này là phòng ngủ của Vương…cũng có thể nói là phòng ngủ của Vương
cùng Hồng Lân.
Yam đột nhiên xoay đầu nhìn,
bên cạnh hắn là một người đang ngủ say.
Là Vương…
Yam sửng sốt trong chốc lát,
lục lọi ký ức, phát hiện hôm nay chính là đêm mà Vương hậu hẹn Hồng
Lân đến thư khố gặp mặt. Mà ký ức cuối cùng của Hồng Lân đều là tràn ngập chuyện
Vương hậu mang thai, cùng với suy nghĩ do dự đi hay không đi gặp nàng.
Đi hay không đi? Nói giỡn
sao, đương nhiên là không thể đi!
Hồng Lân không biết nhưng Yam
là hiểu rõ. Đêm nay Hồng Lân vốn định cùng Vương hậu chia tay, ai ngờ lại bị
nàng dụ dỗ, chẳng hiểu sao lại cùng nàng làm chuyện đó, kết quả bị Vương phát
hiện. Vương nổi giận nên đã thiến Hồng Lân, hai người chính thức bất hoà.
Yam sợ run cả người, len lén
nhấc lên chăn, trộm nhìn tiểu huynh đệ giữa hai chân.
Tốt, tốt, may là
hắn không đến quá trễ. Tiểu tử kia đáng yêu như vậy, không nên bị Vương cắt
mất. Hắn còn muốn dựa vào nó đi tìm lão bà nha!
Thôi, vẫn là quên đi, cứ để cho
Vương hậu đợi ở đó. Chỉ cần qua đêm nay, ngày mai hắn liền ly khai. Bị Vương
bắt sung quân đến cái thành thị ven biển gì đó làm tuần sát cũng được.
Yam nghĩ vậy liền kiên định
nằm trở lại, duỗi thắt lưng, chuẩn bị ngủ, ngày hôm sau liền khởi hành.
Từ từ…hình như có cái gì đó
không đúng…
Yam đột nhiên lại trừng mở
mắt.
Tìm lão bà…hắn hiện tại chính
là có tới hai lão bà, một nam một nữ a. Hơn nữa vị “nam lão bà” bên cạnh mình
chính là một người tư tưởng cố chấp, như thế nào có thể cho mình đi tìm người
khác? Nếu hắn làm vậy, chỉ sợ vẫn là không thoát khỏi số phận bị thiến.
Yam cứng ngắc quay đầu, nhìn
người bên cạnh đang ngủ say, lần nữa khóc không ra nước mắt.
Vì cái gì? Vì cái gì cơ chứ?
Vì cái gì hắn lại xuyên vào một thân thể “hoa đã có chủ” chứ? Chẳng lẽ Rox cùng Ander cũng sẽ xui xẻo
như vậy sao? Hắn rõ ràng là tới tìm kiếm một nửa của mình chứ không phải đến để
bị ép duyên!
Yam thật muốn khóc.
Hắn còn chưa từng yêu. Tình
nhân tất nhiên là có. Năm hắn mười sáu tuổi cũng đã được trưởng bối an bài trải
qua chuyện đó. Thế nhưng con người ở tương lai tình cảm rất mỏng manh, phải dựa
vào phương tiện kích thích phụ trợ mới có thể nổi lên hứng thú.
Không biết nguyên nhân có
phải là do rời đi quê hương địa cầu hay vì sự tiến hoá lên mức tinh thần thể mà con người ở tương lai tựa như đã đánh mất năng lực “yêu”. Yam vẫn còn trẻ,
hơn nữa lại là một “Dị chủng” hiếm thấy, các loại tình cảm so với con người khi ấycó phần đầy đủ hơn. Nhưng cả trai lẫn gái ở tương lai đều rất lãnh
đạm, Yam không có cơ hội thể nghiệm cho nên hắn mới lựa chọn Đại Đường phồn
thịnh. Nghe nói đó chính là thời đại cường thịnh nhất của Trung Quốc, là thời
đại rất náo nhiệt cùng phóng khoáng, tuấn nam mỹ nữ cũng là rất nhiều. Nhưng hiện tại lại là…
Yam thật khổ sở. Hắn thật sự
rất thất vọng. Tuy rằng loại cảm xúc khó chịu này rất mỏng nhưng đối với tương
lai nhân loại cũng rất khó chấp nhận.
Hắn ở trong chăn buồn bực vặn
vẹo, oán hận nhìn chằm chằm sườn mặt của Vương.
Đây chính là Vương, là người
thống trị cao nhất của xã hội phong kiến, cũng là người có quyền lực rất lớn
trong thế giới này. Có Vương ở bên cạnh, chính mình cũng đừng mong tìm người
khác để “yêu”. Ai…
Nhưng…Vương bộ dạng rất anh
tuấn nha.
Gien của con người trong tương lai đã tiến hoá đến mức tối ưu, mọi người đều có dung mạo cực kỳ xuất sắc,
đến mức mà trong thế giới nguyên thuỷ có khi không thể tưởng tượng được. Hơn
nữa…dường như võ công của Vương cũng rất cao cường, thân thể cũng rất cường
hãn, tinh thần lực thì…hả? Cũng rất không tồi.
Yam quan sát Vương, dần dần
có chút hứng thú.
Nếu nói người nguyên thuỷ lựa
chọn bạn đời dựa vào ấn tượng đầu tiên, như vậy tương lai nhân loại chính là
lấy tinh thần làm tiêu chuẩn lựa chọn. Dù sao thì tương lai con người đã tiến
hoá đến tình trạng đối với thân thể cùng ngoại hình đều không có cảm giác.
Vương tuy giống như đang
ngủ say, nhưng Yam dùng tinh thần thể cường đại thăm dò liền phát hiện hắn thật
ra không có ngủ, mà vẫn là tỉnh. Chính vì vậy nên Yam mới có thể dễ dàng thăm
dò trình độ tinh thần lực của Vương. Đối với người xưa mà nói là tương
đối mạnh.
Yam cảm thấy vô cùng kỳ
quái. Vì sao Vương rõ ràng là tỉnh mà lại phải làm như đang ngủ?
Hắn không biết ở thế giới này
có cái gọi là “giả bộ ngủ”.
“Vương, người đang ngủ sao?”
– Yam…hay Hồng Lân, thử hỏi.
Vương không hề động.
Yam nhíu nhíu mày, càng thêm
khó hiểu, lại gọi: “Vương? Vương?”
Vương bị hắn “cố chấp” kêu
gọi rất khó tiếp tục giả bộ ngủ, vì thế đành bất đắc dĩ mở mắt, quay đầu lại ôn
nhu nói: “Hồng Lân, vì sao còn không ngủ?”
Yam nghe thanh âm của Vương
trầm thấp êm tai, bỗng nhiên ngẩn người, trong lòng trào ra một cỗ cảm giác
không thể lí giải.
.
.
.
———————————————————
(*): Cách đây hơn 4000 năm, ở
lưu vực Hoàng Hà và Trường Giang có nhiều thị tộc và bộ lạc sinh sống. Hoàng Đế
là một trong những thủ lĩnh bộ lạc nổi tiếng nhất trong truyền thuyết.
Bộ lạc Thiểu Điển, do Hoàng
Đế làm thủ lĩnh, ban đầu sống ở vùng Cơ Thuỷ thuộc tây bắc Trung Quốc, sau dời
tới vùng Trác Lộc bắt đầu định cư, phát triển chăn nuôi và trồng trọt.
Viêm Đế (Thần Nông) là thủ
lĩnh một bộ lạc khác đồng thời với Hoàng Đế, cư trú tại vùng Khương Thuỷ ở tây
bắc Trung Quốc. Theo truyền thuyết Trung Hoa thì Viêm Đế có họ hàng thân tộc
với Hoàng Đế.
Còn Xi Vưu là thủ lĩnh bộ tộc
Cửu Lê. Họ chế tạo ra các loại vũ khí như đao, kích, cung, nỏ, thường dẫn bộ
lạc đi xâm chiếm, cướp phá các bộ lạc khác.
Có lần, Xi Vưu xâm chiếm vùng
đất của Viêm Đế. Viêm Đế đem quân chống lại nhưng thất bại. Viêm Đế đành chạy
đến Trác Lộc, xin Hoàng Đế giúp đỡ. Hoàng Đế liên kết các bộ lạc, chuẩn bị
lương thực, vũ khí, triển khai một trận quyết chiến với Xi Vưu trên cánh đồng
Trác Lộc.
Về trận đại chiến này, đã có
nhiều truyền thuyết hoang đường, khi quân của Hoàng Đế thừa thắng đuổi theo
quân của Xi Vưu, trời bỗng nổi cuồng phong, là do Xi Vưu đã được sự giúp đỡ của
thần gió, thần mưa. Hoàng Đế cũng nhờ Thiên Nữ giúp đỡ. Cuối cùng, Xi Vưu bại
vong.[2] Những truyền thuyết trên chỉ có tính chất phản ánh sự khốc liệt của
cuộc chiến.
Từ đó, Hoàng Đế được nhiều bộ
lạc ủng hộ. Nhưng sau đó 2 bộ lạc của Hoàng Đế và Viêm Đế lại nảy ra xung đột,
hai bên đánh nhau một trận ở Bản Tuyền, Viêm Đế thất bại. Từ đó Hoàng Đế trở
thành thủ lĩnh của liên minh bộ lạc các vùng Trung Nguyên.
Trong các truyền thuyết cổ đại Trung Quốc, Hoàng Đế rất được tôn sùng.
Người đời sau đều cho rằng Hoàng Đế là thuỷ tổ của người Hoa Hạ (tức dân tộc
Hán ngày nay) và coi mình là con cháu của Hoàng Đế. Viêm Đế và Hoàng Đế vốn
thân thuộc nên sau này hai bộ lạc lại hoà hợp, nên người Trung Quốc thường tự
xưng mình là con cháu Viêm-Hoàng. Để kỉ niệm vị tổ tiên chung đó, người ta xây
lăng Hoàng Đế ở Kiều Sơn, phía bắc huyện Hoàng Lăng tỉnh Thiểm Tây.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét