Đệ thập
nhất chương
Yam vừa
vào cửa liền nhìn thấy Vương cô đơn ngồi một mình trên Vương vị, cúi đầu, tóc
mái trên trán che khuất đôi mắt của y, không thể thấy rõ cảm xúc. Một thân trường
bào màu trắng đẹp đẽ quý giá, càng làm nổi bậc sự lãnh ngạo cao quý của Vương
nhưng lại có một tia cảm giác mỏng manh cô đơn.
Trong
nháy mắt, Yam cảm thấy đáy lòng của chính mình sinh ra cảm giác thương
tiếc, thanh âm cũng bất giác ôn nhu.
Vương
nghe thấy Yam khẽ gọi, ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng người tuấn mỹ tiêu sái của
hắn, tâm trí một trận hoảng hốt.
Nếu Hồng
Lân biết Vương hậu đã mang thai, có thể hay không…có thể hay không rời bỏ y,
cùng Vương hậu cao chạy xa bay?
Ý nghĩ
này trong nháy mắt hiện lên trong đầu Vương, khiến y trong lòng sợ hãi, ánh
mắt nhìn về phía Yam không tự giác để lộ ra dấu vết.
“Điện
hạ, ngài làm sao vậy? Sắc mặt tựa hồ không tốt lắm”
Yam
không giống như trước kia ngồi xuống trước mặt Vương mà là đi đến bên cạnh
người y, ngồi xổm xuống, thần sắc lo lắng nhìn y.
Kỳ thật
suy nghĩ trong lòng của Vương, chỉ cần hắn sử dụng tinh thần lực dọ thám liền
có thể tinh tường biết được, nhưng hắn không nghĩ nên làm vậy. Thứ nhất, luật
pháp vũ trụ quy định không được tùy ý xâm nhập tư tưởng của người khác, cho dù
là nhân loại thấp hơn cũng phải đối xử ngang hàng. Thứ hai, là do trong lòng hắn
đối với Vương có tình cảm, không chỉ là tình cảm từ trước của Hồng Lân, mà còn là tình cảm thời gian gần đây dần hình thành. Bởi vậy hắn
tôn trọng sự riêng tư của Vương.
Mặc dù vậy, vì tâm tư hiện tại của Vương bất ổn, một chút suy nghĩ
toát ra Yam cũng có thể dễ dàng cảm giác được.
“Không
có gì” Vương cực lực che giấu, cười nói: “Đại khái là gần đây chuẩn bị yến hội
mệt mỏi, có chút phiền lòng”
Đây rõ
ràng là nói dối. Chuẩn bị yến hội chỉ cần Vương nói một câu là được, căn bản
không cần bận tâm.
Yam nhìn Vương thật
sâu, bỗng nói: “Có phải Phác Thắng Cơ nói gì đó với
ngài?”
Vương
hơi nhíu mày, mỉm cười nói: “Vì cái gì hỏi vậy?” Y thấy Hồng Lân đối Phác
Thắng Cơ gọi thẳng tên thật, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Yam thản
nhiên nói: “Bởi vì vừa rồi Phác Thắng Cơ ở ngoài hành lang uy hiếp ta, bảo ta tốt
nhất nên cẩn thận một chút”
“Hả?
Hắn dám làm như thế?” Vương sắc mặt hơi trầm xuống, nói: “Hồng Lân, ngươi
cùng Phác Thắng Cơ đều là tâm phúc của trẫm, trẫm hy vọng giữa các ngươi không nên phát sinh mâu thuẫn nào, đồng tâm hiệp lực phò tá trẫm”
Yam
nói: “Ta biết. Điện hạ yên tâm, ta sẽ không để ý lời nói của Phác Phó tổng quản.
Ở trong lòng ta, điện hạ mới là tối trọng yếu (quan trọng nhất)”
Lời
này của hắn làm nội tâm của Vương dịu đi rất nhiều.
Vương
cẩn thận quan sát thần sắc hắn, thấy hắn thẳng thắn tự nhiên, lời ấy là phát ra
từ đáy lòng, không khỏi trong lòng vui mừng. Chính là nghĩ đến lời
nói của Phác Thắng Cơ, trong lòng vẫn nghi hoặc.
Y cân
nhắc một chút, hỏi: “Hồng Lân a, ngươi tối hôm qua…tối hôm qua…” Vương đột
nhiên phát hiện chính mình vậy mà chần chừ, không dám hỏi thẳng hắn
tối hôm qua ở nơi nào.
Tuy trong lòng muốn tin tưởng hắn không đến tìm Vương hậu, nhưng như thế nào
cũng không được.
Tưởng
tượng đến hình ảnh Hồng Lân cùng Vương hậu thân mật, Vương liền cảm thấy ngực
mình như bị lửa thiêu đốt, điên cuồng lẫn ghen tị trong nháy mắt đốt trụi lí
trí.
Yam biết
Vương muốn hỏi cái gì, nói: “Điện hạ, tối hôm qua ta có việc cùng đám người Hàn
Bách, Bùi Viêm thương lượng, vẫn luôn ở Long ngâm các của Kiện Long Vệ cho đến
tận bình minh mới trở lại phòng ngủ của mình”
Hắn
nói một mạch mới ngừng lại. ''Nếu Vương không tin, có thể kêu đám người Hàn Bách,
Bùi Viêm đến hỏi một chút.''
Vương
nghe xong, chân mày buông lỏng, ánh mắt cũng trở nên trong trẻo.
Y nhẹ
gợi lên khóe môi, ôn nhu nói: “Hồng Lân, ngươi vừa trở về, phải chú ý thân thể.
Gần đây trong triều không có đại sự gì, không cần mệt nhọc” Vương quan tâm nói
xong, thần sắc so với khi nãy hoàn toàn bất đồng, giống như sương
giá mùa đông qua đi nghênh đón mưa xuân, thần thái cả người và cảm
giác cũng thay đổi.
Biến
hóa này của Vương cực kỳ nhỏ, nếu không phải là người cực kỳ thân mật, rất hiểu y, thì rất khó phát giác.
Yam
không khỏi cám thán Hồng Lân lúc trước quá vô tâm hờ hững, ngay cả
tình cảm của Vương đối với hắn biến hóa rõ ràng như thế cũng không phát hiện, không
biết nói gì cho tốt.
Vì muốn Vương càng yên tâm, hắn chủ động nói: “Điện hạ, ta biết ngài đối với
chuyện ta điều binh nhất định còn nghi hoặc. Nhưng là thỉnh ngài tin tưởng ta,
đại yến qua đi, ta nhất định sẽ cho ngài giải thích vừa lòng”
Vương
đột nhiên phát hiện hôm nay Hồng Lân ở trước mặt mình vẫn xưng ''ta'',
chứ không động tí liền “vi thần”, “vi thần”.
Kỳ thật
chuyện này trước kia Vương cũng có nói qua với Hồng Lân, cho phép hắn không cần
phải câu nệ (phiền phức) như vậy, thậm chí không dùng kính ngữ cũng được.
Nhưng Hồng Lân thủy chung vẫn không dám, luôn nói hắn là thần tử, không thể
không phân tôn ti (thứ bậc) như vậy.
Điều
này làm Vương nhớ lại lúc Hồng Lân còn nhỏ cũng giống vậy, liền có chút thất vọng. Y tuy rằng là Triều Tiên Vương, nhưng cũng là một người
bình thường, hi vọng ái nhân có thể thoải mái ở trước mặt mình. Thế nhưng Hồng
Lân luôn luôn không thuận ý, y cũng không thể cưỡng cầu.
Nhưng hiện tại Hồng Lân ở trước mặt mình tự nhiên, chủ động,
điều này làm cho Vương tạm thời đem phiền não vừa rồi vứt ra sau đầu, hưởng thụ cảm giác thoải mái cùng tự tại khó mà có được.
“Hồng
Lân, trẫm đã nói qua, cho dù ngươi làm gì trẫm đều tin tưởng ngươi. Ngươi
không cần giải thích với trẫm ”
Yam nở
nụ cười: “Đa tạ điện hạ”
Vương
nhìn thấy hắn tươi cười lại thêm động tâm, nhịn không được thấp giọng nói:
“Ngươi đêm nay…phải trở về ngủ”
Yam ôn
nhu cười, có chút làm nũng nói: “Sẽ. Điện hạ phải chờ ta”
“Ừ”
Vương thật vui vẻ đáp ứng.
Yam
phát hiện tính cách của mình gần đây càng ngày càng kỳ quái. Lúc ở thế giới
tương lai, tuy hắn được cho là một người có tình cảm tương đối phong phú,
nhưng tồn tại dưới dạng tinh thần thể cao cấp, “tình cảm phong
phú” so với người nguyên thủy mà nói, vẫn là rất nhợt nhạt. Nếu dựa theo
tiêu chuẩn của người xưa mà xem xét, thì có thể nói là lạnh lùng.
Nhưng từ hồi đến thế giới này, bởi vì cùng tính cách và trí nhớ của Hồng Lân dung
hợp nên tính cách của hắn cũng dần trở nên sinh động hơn. Nếu nói tính cách
nguyên bản của hắn trống rỗng, bề ngoài lãnh mạc
nhưng lại ẩn sâu bên trong là nội tâm, vì vậy tính cách hiện tại của hắn cũng chậm
rãi lộ ra, trải qua học hỏi cùng phát triển, có thể thông qua hành động và ngôn
ngữ để thể hiện.
Kỳ thật
Yam đã phát hiện, tính cách của hắn cùng bản tính của Hồng Lân thập
phần tương đồng. Đại khái cũng vì duyên cớ này mà khi máy xuyên
không phát sinh trục trặc, không dựa theo mục tiêu vốn có mà lại đưa hắn
đến thế giới này, cùng Hồng Lân hoàn mỹ hòa hợp làm một.
Lúc ngồi
xem tư liệu, hắn thấy Hồng Lân chính là một mỹ nam cá tính
không đa dạng, quá mức bảo thủ, yếu đuối, do dự bất định, không dứt khoái
(anh nói hay lắm kakaka)…Tóm lại trừ bỏ thiện lương ra, khuyết điểm cả một sọt
(giỏ).
Nhưng
sau khi cùng hắn dung hợp, Yam mới phát hiện kỳ thật bản tính của Hồng
Lân vô cùng đơn thuần, phóng khoáng, thậm chí có chút hoạt bát, nghịch ngợm.
Nhìn hắn lúc nhỏ trong trí nhớ cùng Vương đánh đàn, kỵ mã, đi ra ngoại ô du ngoạn
là có thể nhìn ra, khi đó hắn vẫn hoạt bát thực vui vẻ, tươi cười cũng
thập phần sáng lạn. Cho nên Vương mới có thể thích hắn như vậy, đi đến đâu cũng
đều mang theo hắn.
Vậy mà
không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là do hoàng cung tịch mịch (yên tĩnh, cô
quạnh) cùng âm hiểm, có lẽ là do triều đình phức tạp cùng vô tình, có lẽ là do
quan hệ của hắn cùng Vương mang đến áp lực…Những thức này dần dần làm hao mòn bản
tính của thiếu niên, từ từ làm hắn kiềm nén chính mình, vô ý trở nên bảo thủ cứng ngắc, ông cụ non, luôn theo nguyên tắc.
Hiện tại
ngay cả Hồng Lân cũng không nhớ bộ dáng thật sự của mình là như thế nào nữa.
Chỉ có những khi ở cùng Vương hậu , lớn tuổi, nữ tính, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, thành thục lại bao dung, mới làm cho hắn thoáng
tìm về một ít tình cảm của “chính mình”. Cho nên hắn mới đối với
Vương hậu sinh ra ảo giác lưu luyến, thậm chí là yêu say đắm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét