Đệ thập
ngũ chương
Hiển
nhiên Vương hậu vô cùng thất vọng. Nàng an vị cạnh Vương, không dám làm càn, chỉ có thể thừa dịp Vương không chú ý mới lén nhìn về phía Hồng
Lân. Nhưng Hồng Lân không biết vô tình hay cố ý, vẫn luôn chuyên chú,
thủy chung không nhìn nàng một cái.
Vương
hậu trong lòng chua xót. Nàng nghĩ đến tin mình mang thai, đã bảo
Nhu Hương thông báo cho Hồng Lân, với tình cách ôn nhu thiện lương của Hồng
Lân, vậy mà đêm hôm đó lại không đến thư khố gặp mình, làm cho nàng uổng
công đợi một đêm, thật sự nằm ngoài dự đoán của nàng.
Nhìn xem ra hôm nay, Hồng Lân thật sự quyết tâm.
Quả
nhiên, mình vẫn bại bởi nam nhân sao? Ở trong lòng hắn, vị trí của
điện hạ thật sự quan trọng hơn?
Vương
hậu ai oái xen lẫn hận ý phức tạp, liếc mắt nhìn Vương.
Vương
phát hiện, quay đầu sang, ôn nhu nói: “Vương hậu, tiết mục xem không hay sao?
Ngươi tựa hồ có chút không tập trung”
Vương
hậu cúi đầu, thản nhiên nói: “Nô tì chính là vì điện hạ cao hứng. Các dũng sĩ
Triều Tiên ta bình an trở về, địa vị của điện hạ càng vững chắc. Nô tì hiện tại
lại mang thai, Nguyên triều sẽ không lấy cớ làm khó điện hạ nữa”
Ánh mắt
Vương trở nên thâm trầm, khóe miệng nhếch lên nói: “Vương hậu, đêm nay trẫm hướng
các đại thần tuyên bố tin tức Vương hậu mang thai, ngươi nghĩ thế nào?”
Vương
hậu hơi hơi chấn động. Nàng không rõ Vương có ý tứ gì, trong lòng có chút sợ
hãi. Chính là cẩn thận ngẫm lại, việc này nếu tuyên bố đối với mình chỉ có lợi
vô hại. Nàng luôn luôn đoán không ra tâm tư của Vương, bởi vậy nhìn y một cái,
liền kính cẩn cúi đầu ưng thuận nói: “Hết thảy đều do điện hạ làm chủ”
Vương
mỉm cười, gật gật đầu, tiếp tục nhìn biểu diễn giữa sân, không nói chuyện.
Bọn họ
đối thoại rất nhỏ, nhưng thính lực của Hồng Lân khác hẳn với thường nhân. Tất cả
ngũ quan của hắn đều so với người bình thường nhạy bén mấy lần, bởi vậy có thể
nghe rõ đối thoại của hai người.
Nhất
thời hắn cũng không đoán ra tâm tư của Vương, nhưng là hắn biết ngày hôm sau
khi chính mình vừa từ Tân thành trở về, Vương đã ra lệnh cho Phác Thắng Cơ bí mật
xử tử vài nội cung cùng kẻ hầu.
Nói vậy
chẳng lẽ khi đó Vương đã biết chuyện Vương hậu mang thai? Cho nên mới đem mọi kẻ
liên quan xử tử. Bất quá Hoàng nội cung cùng thị nữ của Vương hậu, Nhu Hương vẫn
còn đang sống, có lẽ là hiệu ứng bươm bướm (*) do chính mình xuyên qua mà có, bởi
vì chính mình cùng Vương không có rạn nứt, cho nên Vương không có trở nên tàn
nhẫn cùng vô tình như vậy.
Yam
không quan tâm đến những người khác, nhưng Hoàng nội cung là người đã hầu hạ
Vương từ nhỏ cho đến lớn, đối Vương trung thành và tận tâm, đương (xem) chủ tử
như hài tử của chính mình mà bảo vệ. Yam cũng thực tôn trọng lão nhân này từ
đáy lòng, trong nguyên kịch thế nhưng Vương cũng đem lão giết chết, thật sự là
bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi), đại khái khi đó Vương là muốn phá
phủ trầm châu (**), quyết định đồng quy vu tận (chết chung). Bởi lẽ bản tính của
y cũng không tàn nhẫn đến mức như vậy, nếu không phải chính mình cũng có ý muốn
chết, cũng sẽ không giết lão nhân trung thành và tận tâm này.
Yam đối
với thay đổi không ngờ trước mắt tương đối hài lòng. Hắn tới quá muộn, rất nhiều
nội dung vở kịch đã xảy ra, có thể ở đoạn gần kết tiến hành thay đổi đã muốn là
phi thường không tồi. Chỉ cần qua đêm nay, tính mạng của hắn cùng Vương liền
thoát ly trói buộc của nội dung vở kịch, đến lúc đó là có thể tự to tự tại sinh
sống trong thế giới này, không cần lo lắng thay đổi tình tiết chủ lưu (tình tiết
chính) làm cho cấu tạo thế giới này trở nên bất ổn.
Đúng vậy,
chỉ cần đêm nay hắn cùng Vương có thể sống sót, như vậy hết thảy đều có thể
phát triển theo chiều hướng tốt.
Bởi vì
buổi tối hôm nay theo như trong nguyên kịch chính là hắn cùng Vương đồng quy vu
tận.
Yam
nhìn thoáng qua Vương trên vương tọa, có thể cảm nhận được tâm tình của y không
tồi. Kia nho nhỏ tinh thần lực, cũng nhè nhẹ run rẩy bắt đầu sinh trưởng trong
bụng y.
Yam
nghĩ muốn bảo hộ bọn họ. Nhưng tất cả đều phụ thuộc vào diễn biến đêm nay.
Đúng
lúc này, hắn thấy Hàn Bách đi đến, liền lặng lẽ đi xuống bậc thang.
“Đại
ca” Hàn Bách đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Cấm vệ quân đều đã an bài tốt
ở nơi chỉ định. Trước mắt trong cung không có gì khác thường, hết thảy đều bình
thường”
Yam
nhíu nhíu mày, nói: “Trong đại quân từ Nguyên triều trở về không có phát hiện
người khả nghi sao?”
“Đều
điều tra qua, không có”
Yam gật
gật đầu, nói: “Đối phương an bài chu đáo chặt chẽ, còn dịch dung (thay đổi diện
mạo), sẽ không để chúng ta dễ dàng tìm được. Cứ bình tĩnh, từ từ sẽ đến, không
cần kinh động bọn họ”
Hàn
Bách nói: “Đại ca, thích khách thực sẽ đến sao?”
Yam
nhìn hai bên quảng trường đại thần võ tướng đều ẩm tửu tầm hoan (uống rượu mua
vui), hừ lạnh một tiếng, khẳng định nói: “Nhất định sẽ đến!”
Cơ hội
tốt như vậy bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua! Hơn nữa “Thôi tiên sinh” kia rất
tự cao, xem thường Triều Tiên tiểu quốc, được Phác Thành Nam dùng số tiền lớn mời
đến, cảm thấy việc ám sát Triều Tiên Vương chỉ là việc nhỏ, sẽ không dễ dàng bị
hình thức bề ngoài dọa chạy.
Hàn
Bách thấy thần sắc hắn kiên định, trong lòng đã có dự tính, vẻ mặt không khỏi
trở nên nghiêm túc, cảnh giác quan sát chung quanh.
Yam vỗ
vỗ vai hắn, nói: “Bảo mọi người cần phải cẩn thận, không được buông lỏng cảnh
giác. Chờ hết đêm nay thì tốt rồi”
Hàn
Bách gật gật đầu, lĩnh mệnh (nhận lệnh) lui xuống.
Yến hội
vẫn tiến hành rất thuận lợi, đến tiết mục cuối cùng, là kiếm vũ (múa kiếm) do
các võ sĩ từ Nguyên triều trở về chuẩn bị.
Bọn Hàn Bách trở nên khẩn trương, hết sức chăm chú quan sát quảng trường.
Yam thần
sắc không có gì biến hóa, vẫn thản nhiên đứng bên cạnh Vương.
Vương
nhìn thấy thần sắc của đám người Hàn Bách phía dưới, không khỏi hơi hơi nghiêng
người đến gần Yam, vui đùa nói: “Hồng Lân a, Hàn Bách bọn họ hình như có chút khẩn trương a? Có phải là lo lắng các võ sĩ hồi triều
(quay về triều đình) biểu diễn múa kiếm vượt qua Kiện Long Vệ a?”
Yam mỉm
cười, nói: “Điện hạ, Hàn Bách bọn họ là lo lắng an nguy của điện hạ, đại khái
là sợ có người trà trộn vào các võ sĩ mưu đồ gây rối, cho nên mới khẩn
trương như vậy”
Vương
cúi đầu cười, nói: “Bọn họ quá lo lắng. Tình hình này, hẳn là không có vấn đề
gì. Tuy rằng Kiện Long Vệ tuyệt đối trung thành và tận tâm, làm cho trẫm cảm thấy vô cùng an toàn. Chờ sau khi đại yến kết thúc, tất cả mọi người đều được khen thưởng”
Yam cười
nói: “Đa ta điện hạ ban thưởng. Ta thay mặt bọn họ tạ ơn ngài”
Vương
vô cùng thân thiết liếc hắn một cái, nói: “Ngươi và bọn họ không giống nhau. Ngươi
nên làm gì đó để cảm tạ trẫm?”
Yam có
chút kinh ngạc. Kiểu nói vừa trêu đùa vừa tán tỉnh như thế này, Vương chưa bao giờ từng làm.
Nếu là
Hồng Lân trước kia, nhất định sẽ sửng sốt, sau đó nghiêm trang dùng luận
điệu cũ rích trả lời cái gì mà hết thảy đều do điện hạ phân phó vân vân linh tinh.
Tuy nhiên hiện tại Yam không nhạt nhẽo như vậy.
Hắn cười
cười, tới gần Vương, thanh âm mang theo từ tính cùng hấp dẫn, ái muội (mờ ám)
nói: “Điện hạ muốn vi thần cảm tạ ngài như thế nào?”
Vương
nhìn nhìn hắn, làm động tác ho nhẹ một cái, nói: “Về rồi sẽ nói cho ngươi”. Nói
xong liền ngồi thẳng dậy, khôi phục sắc mặt trang
nghiêm như vừa rồi. Nhưng đôi mắt đen láy kia đã để lộ
ra tâm tình khoái trá của chủ nhân.
Vương
hậu tọa vị (ngồi ở chỗ) ngay bên cạnh Vương. Nàng tuy không thể nghe thấy
cuộc trò chuyện của hai người, nhưng vẫn có thể thấy rõ thần thái và sắc mặt của cả hai.
Nàng
chưa từng nhìn thấy Hồng Lân như vậy. Tựa hồ ở trước mặt Vương bớt đi một phần
kính sợ, thêm một phần thoải mái, cùng Vương khinh thanh tế ngữ (khe khẽ trò
truyện) giống như quan hệ của hai người so với trước kia càng thân mật.
Trực
giác đặc biệt của nữ nhân giúp nàng cảm giác được sự thay đổi của Hồng Lân.
Thay đổi này làm cho nàng vô cùng nghi hoặc, đồng thời nàng cũng cảm nhận được chút gì đó mất mác và tuyệt vọng.
—————————————————————
(*):
[Hiệu ứng cánh bướm (tiếng Anh: Butterfly effect) là một cụm từ dùng để mô tả
khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc
(sensitivity on initial conditions). Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm
khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong
văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả
hoặc nghịch lý thời gian.
Năm
1972, nhà khí tượng học và chuyên gia về lý thuyết hỗn loạn Edward Norton
Lorenz đã giới thiệu trước Hiệp hội phát triển khoa học Hoa Kỳ (American
Association for the Advancement of Science) một bài nói chuyện có tựa đề
Predictability: Does the Flap of a Butterfly's Wings in Brazil Set off a
Tornado in Texas? (Tính dự đoán được: Liệu con bướm đập cách ở Brasil có thể
gây ra cơn lốc ở Texas ?).
Trước đó vào năm 1961, trong khi mô phỏng một dự đoán về thời tiết trên máy
tính, Lorenz đã lỡ nhập số liệu là số thập phân 0,506 thay vì 0,506127 như dự định,
và do đó đã thu được kết quả dự đoán thời tiết hoàn toàn khác biệt so với tính
toán ban đầu. Từ kết quả này Lorenz đã đề cập tới sự ràng buộc chặt chẽ của hệ
vật lý đối với các điều kiện ban đầu trong bài nói chuyện. Theo đó một cái đập
cánh của con bướm nhỏ bé có thể gây ra sự thay đổi (dù rất nhỏ) trong điều kiện
gốc của hệ vật lý, dẫn đến kết quả là những thay đổi lớn về thời tiết như cơn lốc
tại một địa điểm cách nơi con bướm đập cách hàng vạn km. Cũng theo Lorenz thì tỉ
lệ động năng giữa một cái đập cánh của con bướm với toàn bộ cơn lốc là quá nhỏ,
vì thế con bướm chỉ có vai trò không đáng kể trong những tính toán lý thuyết hỗn
loạn cho hệ vật lý, nói cách khác thì nếu một cái đập cánh của con bướm có thể
gây ra cơn lốc, thì một cái đập cánh khác cũng có thể dập tắt nó, và bên cạnh
cái đập cánh của con bướm thì còn có vô vàn hoạt động khác có động năng đáng kể
hơn rất nhiều có thể ảnh hưởng tới thời tiết.]
(**):
đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi
đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy
không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)
hay lắm
Trả lờiXóa