Đệ thập
chương
Vương
bãi triều trở về, thấy Yam đã thay y phục, đang chờ y dùng ngọ thiện
(bữa trưa), không khỏi trong lòng vui sướng, cảm giác giống như hai người đã khôi phục quan hệ như trước đây.
“Điện
hạ, buổi chiều ngài có bận chuyện gì không?” Dùng xong ngọ thiện, Yam đang cùng
Vương uống trà đột nhiên lên tiếng hỏi.
Vương
nói: “Không có chuyện gì đặc biệt. Thế nào, Hồng Tổng quản có việc sao?”
Thanh âm của Vương ung dung thoải mái, tiếng “Hồng Tổng quản” này mang theo ý tứ
vui đùa.
Yam mỉm
cười, nói: “Đúng là có việc muốn xin điện hạ”
“Hả?”
Vương cảm thấy hứng thú nói: “Chuyện gì?”
Yam
nói: “Vi thần muốn hướng điện hạ xin lệnh bài điều binh”
Vương
ngừng một chút, giương mắt nhìn hắn một cái, vuốt cằm nói: “Có thể”
Yam
không nghĩ tới Vương lại dễ dàng đáp ứng như thế, ngược lại bị sửng sốt một
chút, nói: “Điện hạ không hỏi ta vì sao lại muốn lệnh bài điều binh sao?”
Vương
ôn nhu cười nói: “Hồng Lân, trẫm biết ngươi muốn lệnh bài nhất định có lí do.
Ngươi làm cái gì, trẫm cũng đều tin tưởng”
Yam bỗng
nhiên cảm thấy cực kỳ cảm động, trái tim giống như có một dòng nước ấm áp chảy
qua.
Loại cảm
giác này thật xa lạ, nhưng hắn cũng rất thích. Hắn biết Vương đối với mình vô cùng tín nhiệm, hơn nữa xem qua nguyên kịch, càng đối với thâm tình của
Vương hiểu rõ. Đừng nói là lệnh bài điều binh, dù là lấy nửa giang sơn, hay thậm
chí là tính mạng, Vương cũng tuyệt không tiếc rẻ.
Đây là dạng tình cảm gì? Vì sao lại xem nhẹ mọi thứ như vậy?
Hiện tại
Yam còn không thể lý giải, nhưng hắn đã chậm rãi tiếp cận tình cảm này.
Vương
cũng không hỏi nhiều, buổi chiều quả nhiên tận tay đưa lệnh bài vào tay Yam, nhìn thật sâu hắn, ôn nhu nói: “Hồng Lân, Kiện Long Vệ không thể đụng
đến binh quyền. Trẫm cho ngươi lệnh bài này, chính ngươi phải cẩn thận một
chút, không cần để cho các đại thần biết”
Yam
nói: “Điện hạ yên tâm, ta sẽ không làm ngài khó xử”
Vương tín nhiệm hắn như thế, thậm chí còn dặn dò hắn khi sử dụng lệnh bài phải
cẩn thận, không cần lưu cho người khác đàm ngôn (chuyện để nói). Nhất ngôn nhất
hành (từng lời nói, từng hành động), đều là vì hắn mà suy nghĩ. Đầu đào báo lí
(có đi có lại), Yam tự nhiên cũng không muốn để Vương thất vọng.
Đây đồng
thời là một thử thách. Một thử thách dành cho hai người.
Tín
nhiệm là vấn đề trọng yếu nhất trong việc sống chung giữa hai người. Nếu có thể
thông qua ải này, tình cảm của cả hai sẽ có thể chân chính tiến lên một bậc.
Có được
lệnh bài, Yam lập tức kêu Hàn Bách đến, lệnh cho hắn suốt đêm đi đến doanh trại
ngoài thành điều binh. Đồng thời thủ vệ kinh thành cũng theo lệnh của hắn trở
nên khẩn trương.
Ngày
hôm sau, ba vạn cấm vệ quân điều nhập hoàng thành, Phác Thắng Cơ lập tức nhận
được tin. Khi hắn biết là Hồng Lân lén điều động binh mã, không khỏi trong lòng
mừng thầm, cảm thấy được đây chính là một thời cơ tốt, lập tức báo
cáo cho Vương.
“Điện
hạ, Hồng Tổng quản làm như vậy cực kỳ không thích hợp. Vọng động quân quyền, là
tội lớn!”
Vương
ngồi ngay ngắn trên chủ vị (vị trí chủ/chính), nhìn Phác Thắng Cơ trung thành
và tận tâm đang tức giận quỳ gối trước mặt, thản nhiên nói: “Lệnh bài điều quân
là trẫm cho Hồng Tổng quản. Chuyện này, Phác Phó tổng quản không cần hỏi đến”
Phác
Thắng Cơ trong lòng tức giận gào thét: Điện hạ, ngươi chính là thương hắn đến vậy!
Tín nhiệm hắn đến vậy sao?
Hắn
không cam lòng, cúi đầu cung thuận (kính cẩn nghe theo): “Dạ” lại bỗng nhiên
nói: “Điện hạ, nội cung Vương hậu mấy ngày nay có chút tin tức”
Ánh mắt
Vương khẽ động, nói: “Cái gì tin tức?”
Phác
Thắng Cơ trộm nhìn sắc mặt Vương, thật cẩn thận nói: “Cung nữ cận thân của
Vương hậu, Nhu Hương, khắp nơi hỏi thăm tin tức của Hồng tổng quản”
Hai
tròng mắt của Vương chợt trở nên sắc bén thâm trầm, nói: “Nàng hỏi thăm được gì
không?”
Phác
Thắng Cơ biết cơ hội tới, nói: “Vi thần vẫn nghiêm mật theo dõi cung điện của
Vương hậu, cũng không để nàng hỏi thăm được bất kỳ tin tức nào. Chính là đêm
qua…vi thần trong lúc vô ý biết được, Hồng Tổng quản cũng không có quay về
phòng của mình”
Vương
ánh mắt nhất khiêu (động một cái), vẻ mặt trở nên nghiêm khắc mà lãnh khốc, đột
nhiên lạnh lùng nói: “Phác Phó tổng quản, hành tung của Hồng Tổng quản cần
ngươi hồi báo sao? Trẫm khi nào thì lệnh cho ngươi giám thị Hồng Tổng quản!?”
Phác
Thắng Cơ lập tức hoảng sợ dập đầu quỳ xuống thỉnh tội: “Điện hạ bớt giận. Vi thần
chính là trong lúc vô ý biết được, không có ý gì khác. Vi thần biết tội,
thỉnh điện hạ bớt giận”
Vương
bề ngoài như cực kỳ tức giận, trấn định một chút, trầm giọng nói: “Phác
Phó tổng quản, ngươi lui ra đi. Trẫm hi vọng về sau không phải nghe được bất cứ
tin tức nào liên quan đến Hồng Tổng quản từ miệng ngươi”
“Tuân
lệnh”
Phác
Thắng Cơ cuốn quít lui ra.
Hắn tự
tiện phỏng đoán tâm tư của Vương, nguyên bản là muốn tạo ấn tượng tốt, lại
không nghĩ rằng Vương lại tức giận đến vậy. Nhưng…trước khi hắn đóng cửa lui
ra, lén lút liếc mắt một cái, thấy Vương rủ xuống lông mi, biểu tình có chút
đăm chiêu thì đã biết mình đã châm ngòi thành công, mầm mống hoài nghi đã
xuất hiện trong lòng của Vương. (đoạn này ghét thằng này kinh khủng =”= nó còn
ác dài dài…)
Hồng
Lân…Hồng Lân…Chẳng lẽ tối hôm qua ngươi thật sự đi tìm Vương hậu sao?
Vương
gắt gao nắm chặt lấy tay vịn của cái ghế, dùng sức đến mức gân xanh trên mu bàn
tay cũng nổi lên.
Buổi
chiều ngày hôm qua, Hồng Lân sau khi lấy được lệnh bài điều binh, không biết vội cái gì liền đi mất, buổi tối cũng không quay về tẩm thất ngủ.
Sự
tình này trước kia cũng thường xảy ra. Hồng Lân có một gian phòng ngủ của mình, có khi đi ra ngoài ban sai (việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ
ngày xưa) về trễ sẽ ngủ lại nơi đó.
Tối
hôm qua Vương đợi đến khuya vẫn không thấy Hồng Lân trở về, nghĩ có lẽ hắn trở
về phòng của mình. Y vốn muốn đi đến xem thử, nhưng nghĩ đến buổi
tối ngày hôm trước hai người không kiêng nể gì mà hoan hảo, ngay cả mình thắt
lưng, hông đến bây giờ vẫn còn đau nhức không thôi, nếu là đi gọi hắn chẳng
khác nào tự giễu chính mình dục vọng vô hạn, như đang chờ đợi hắn.
Vì thế
Vương suy nghĩ một chút, khó tránh được ngượng ngùng, không đi tìm Hồng Lân mà
ngủ một mình. Không ngờ hiện tại lại nghe Phác Thắng Cơ nói Hồng Lân tối hôm
qua không trở về phòng.
Như vậy
hắn đang làm gì? Đêm qua ở nơi nào? Chẳng lẽ là Vương hậu…Không! Không có
khả năng! Vương hậu vẫn bị mình giam lỏng, còn có Phác Thắng Cơ luôn luôn trông
coi nàng.
Nhưng
là có thể có người phản bội, lén để cho hắn đi vào? Hơn nữa Hồng Lân điều động
đại quân vào thành rốt cuộc muốn làm gì? Hắn có tính toán gì vì sao không nói với
trẫm?
Vương
đang miên man suy nghĩ, sắc mặt cũng biến đổi không ngừng, chợt nghe tiếng cửa
mở ra, một người đi đến.
“Điện
hạ”
Vương
đột nhiên ngẩng đầu liền thấy Hồng Lân một thân lam bào (y phục màu lam), thon
dài đẹp đẽ đi đến.
Yam vừa
rồi ở hành lang gặp Phác Thắng Cơ, đối phương ghé vào tai hắn không có hảo ý thấp
giọng nói khẽ: “Hồng Tổng quản, đừng tưởng rằng có Vương che chở ngươi có thể
muốn làm gì thì làm”
Yam thản
nhiên nói: “Liên quan gì đến ngươi!”
Phác
Thắng Cơ bị loại thái độ lạnh nhạt khinh thường này của hắn làm cho kinh ngạc,
không khỏi cực kỳ tức giận, cười lạnh một tiếng, nói: “Tự ý điều ba vạn quân
vào thành, nếu để cho điện hạ cùng các đại thần trên triều biết, ta xem ngươi
giải thích như thế nào”
Yam quả
thực mặc kệ hắn, đẩy hắn sang bên cạnh, sau đó không chút để ý thân thủ phủi phủi
bả vai của chính mình, nói: “Nước miếng của ngươi phun lên vai của ta”
“Ngươi—-”
Phác Thắng Cơ sắc mặt đỏ bừng, tức giận đến muốn phát điên.
Yam vẫn
giữ biểu tình nghiêm trang của Hồng Lân, nói: “Phác Phó tổng quản vẫn là tự chú
ý mình nhiều một chút. Ít quản chuyện của người khác đi” Nói xong thản
nhiên rời đi. Chỉ để lại một người đứng tại chỗ sắc mặt từ hồng biến trắng, lại
từ trắng biến xanh, tức giận đến gần chết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét