Đệ tam chương
Bốn
bộ trang phục mùa đông của Tân Đức Quang, lò sưởi của Đức Dương, một kiện áo
choàng tốt nhất, lại thêm một bộ tử sa trà cụ, còn có một bộ văn phòng tứ bảo
được viện cớ lễ bái sư.
Từ
sau khi Đường Tấn xác định trở thành gia sư của Trầm Bất Vi, Trầm Đông Quân
phân phó Tiểu Lộc Tử chạy tới chạy lui mấy chục vòng trong thành Thương Châu,
đặt mua vô số vật dụng, hữu ích có, vô ích có, mang đến cho Đường Tấn, lại bị
Đường Tấn liều mạng chống đẩy, tuyệt không tiếp nhận.
"Trầm
lão gia, áo lông chồn này quá quý giá, Đường Tấn không dám nhận!" Trong
hai ngày này, Trầm Đông Quân không chỉ vì y tìm đại phu nổi danh nhất thành
Thương Châu, còn dùng dược tốt nhất, chuẩn bị sương phòng khách điếm thượng
hạng cho y, ngay cả thức ăn hàng ngày cũng vô cùng hảo hạng, Đường Tấn nghĩ bản
thân chưa vì Trầm gia làm bất cứ chuyện gì, lại nhận được quá nhiều ưu đãi, cảm
thấy thẹn trong lòng.
Nhận
lấy áo khoác lông chồn cùng bộ tử sa trà cụ từ Tiểu Lộc Tử, mang chúng giữ cẩn
thận rồi sau đó lại mang đến trước mặt Trầm Đông Quân, hoàn trả tất cả.
Trầm
Đông Quân cười, không tỏ ý kiến: "Đường tiên sinh, hai ngày nay bệnh tình
đã đỡ hơn chưa?" Kỳ thật không cần hỏi hắn cũng biết, tuy chỉ nghỉ ngơi
hai ngày, thanh âm của Đường Tấn đã êm nhẹ hơn rất nhiều.
Đường
Tấn vô cùng cảm kích sự quan tâm của Trầm Đông Quân, trịnh trọng vái chào:
"Đa tạ Trầm lão gia quan tâm, ta đã khôi phục rất nhiều."
Tiếng
nói mềm nhẹ như gió xuân thổi đến, ý cười trong mắt Trầm Đông Quân càng sâu,
một tay vỗ vỗ mép bàn: "Đường tiên sinh cứ ngồi xuống trước đã. Đại phu
căn dặn không thể để Đường tiên sinh nhiễm gió lạnh, tiên sinh khi xuất môn chớ
quên khoác thêm áo."
"Ách?"
Đường
Tấn giật mình, lúc này mới nhớ tới mục đích chính, đang muốn chối từ, lại nghe Trầm
Đông Quân nói: "Đường tiên sinh đến vừa lúc, ta hôm nay nhàn rỗi, vốn định
gọi Tiểu Lộc Tử đến niệm (đọc) 《 Thương Châu chí 》, không biết hiện giờ Đường
tiên sinh có thể niệm cho ta nghe không?"
Kỳ thật 《 Thương Châu chí 》sớm đã được Tiểu Lộc Tử niệm
cho hắn nghe rất nhiều lần, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn được nghe từ trong miệng
Đường Tấn phong cảnh Thương Châu xinh đẹp thế nào.
Nhìn thấy trong mắt Trầm Đông Quân
toát ra sự kỳ vọng, Đường Tấn cảm thấy mềm lòng: "Hảo."
Cuối cùng, bộ áo lông chồn bị Đường
Tấn mang trả lại được hoàn trở về trong phòng Đường Tấn, bộ trà cụ thì được Trầm
Đông Quân giữ lại, nhưng mỗi khi hắn có nhã ý phao trà, rất tự nhiên lại đến
nơi của Đường Tấn cùng y thưởng trà
Ba ngày sau, đại tuyết tan, đường lớn
đã không còn trở ngại, nhưng Trầm Đông Quân lo lắng thân thể Đường Tấn không thể
chịu nổi đường xa, cố ý ở lại khách điếm, khoảng mười ngày sau mới mang theo phụ
tử Đường Tấn quay lại Trầm viên.
Thương Châu ở phía bắc, Trầm viên ở
phía nam, hai nơi cách xa nhau đâu chỉ ngàn dậm, hơn nữa Trầm Đông Quân lại đi
tuần sát sinh ý (việc buôn bán) các nơi, như
thế đi một chút lại dừng chân, nửa năm sau, mới trở lại Trầm viên.
Lúc này, đã là đầu hạ.
"Đây là Trầm viên a!"
Hai đứa trẻ không chịu ngồi yên
trong xe ngựa, dắt tay nhau đến bên cửa xe ngắm phong cảnh. Người đánh xe đang
đi trên một con đường bằng phẳng, hai bên đều là rừng cây rậm rạp, xanh um tươi
tốt nhìn không thấy điểm dừng. Một tấm bia đá dựng ở bên đường, mặt trên viết
hai chữ [Trầm viên] màu vàng thật to.
"Đúng vậy, da, về nhà rồi!."
Trầm Bất Vi vui vẻ hoan hô.
Hộ vệ đi theo hai bên xe ngựa nhìn
thấy gia viên quen thuộc, nghe được tiếng thiếu gia hoan hô, đều lộ ra vẻ vui
sướng được trở về nhà.
"A, lão gia cùng thiếu gia đã
trở lại!"
Một vài hạ nhân không biết từ nơi
nào xuất hiện, nhìn thấy đội xa mã, lập tức lớn tiếng thông báo, rất nhanh đã
có người cưỡi ngựa chạy vào nội viện Trầm viên báo tin.
"Nơi này mới là ngoại viên, muốn
tới nội viên, ít nhất còn phải đi thêm cả ngày." Trầm Bất Vi hưng phấn đối
Đường Dịch khoa tay múa chân , "Qua phiến rừng này, có thể nhìn thấy một
cái hồ lớn, bên trong nuôi rất nhiều cá, trong Trầm viên, tất cả cá đều từ hồ
đó mà ra, bên bờ hồ có một mảnh đất trồng rau lớn thiệt lớn, còn có a, sau lưng
Trầm viên còn có một ngọn núi, trên núi trồng đủ loại trà, cha ta nói, trà sinh
trưởng ở trên đỉnh núi uống đặc biệt thơm, hàng năm đều mang tặng một ít cho
hoàng đế bá bá, trừ hoàng đế bá bá, cũng chỉ có người Trầm gia chúng ta mới có
thể uống loại này trà, ngươi không phải cũng thích uống trà sao? Cúi đầu lạy
ta, ta sẽ tặng cho ngươi một chút."
"Tốt tốt, cha ta cũng thích uống
trà." Đường Dịch nháy mắt mấy cái, ý đồ lừa một ít trà từ nơi Trầm Bất Vi.
Trầm Bất Vi chu chu miệng, nói:
"Cha ngươi không cần ngươi quan tâm, cha ta khẳng định tặng thiệt nhiều
thiệt nhiều lá trà cho cha ngươi, không chỉ lá trà, còn có quần áo và tùm lum
thứ khác, chỉ cần là đồ tốt, cha ta đều toàn bộ mang cho cha ngươi, hừ, cha ta
đối với mẹ ta cũng chưa tốt như vậy."
"Cha ta xứng đáng có được những
thứ tốt nhất." Đường Dịch ngẩng cao đầu, lớn tiếng nói.
Nửa năm qua, Trầm Đông Quân đối Đường
Tấn luôn quan tâm khác thường, thậm chí còn cố hết khả năng đãi ngộ tốt nhất,
làm cho đứa trẻ mới mười tuổi là Trầm Bất Vi cảm thấy ghen tị vô cùng, cha cậu
chưa từng đối cậu tốt như vậy.
Bất quá, nhờ có sự hiện diện của Đường
Tấn, nửa năm qua, vô luận cậu nghịch ngợm thế nào, Trầm Đông Quân cũng chưa từng
đánh cậu một lần, cho dù là khi cậu cùng Đường Dịch chơi đùa vô ý đem mấy sổ
sách trọng yếu đốt cháy.
Lúc ấy Trầm Đông Quân tức giận đến
sắc mặt đều đỏ cả, đã ra lệnh Tiểu Lộc Tử mang ra gậy chuyên dùng để đánh cậu,
kết quả Đường Tấn ở bên cạnh, nhẹ nhàng ôn nhu nói mấy câu, liền khiến cho Trầm
Đông Quân tiêu khí.
Bất quá sau đó cậu lại bị Đường Tấn
phạt chép một trăm lần 《 Tam Tự Kinh 》, chép đến nổi tay cậu đều sưng lên, đau suốt mấy ngày, từ
đó về sau vừa nhìn thấy 《 Tam Tự kinh 》 da đầu cậu liền run lên, lúc này cậu mới phát hiện Đường Tấn
tiên sinh luôn luôn nói chuyện mềm nhẹ, hành đồng đều ôn nhu, khi phạt người
khác, tuyệt không thua kém cha cậu.
Về phần Đường Dịch còn thảm hại
hơn, bị Đường Tấn dùng gậy to đánh vào mông, vài ngày không thể xuống giường,
đương nhiên, số lần hắn chép 《 Tam Tự kinh 》 so với
Trầm Bất Vi nhiều hơn gấp đôi.
Sau này, Trầm Bất Vi đã làm một
phép so sánh giữa việc bị đánh và chép phạt 《 Tam Tự kinh 》.
Đánh đòn, hai mươi cây một lát liền
đánh xong , nhiều nhất cũng chỉ đau một hai ngày, dù sao Tiểu Lộc Tử cũng không
dám thật sự dùng sức đánh, cậu chỉ cần giả vờ kêu thảm thiết một chút, có thể lừa
cha cho qua. Chép 《 Tam Tự kinh 》, chép
suốt một đêm không thể ngủ, khỏi cần
nghĩ cũng biết, tay đều sưng vù cả lên, phải đau ít nhất là ba ngày.
Sự thật chứng minh, chép 《 Tam Tự
kinh 》 so với
bị đánh đòn thống khổ hơn nhiều lắm!
Bởi vậy Trầm Bất Vi đưa ra một cái
kết luận, thà rằng đắc tội cha cậu, cũng không thể đắc tội Đường Tấn.
Theo đó về sau, có Đường Tấn dạy bảo,
Trầm Bất Vi nhu thuận hơn rất nhiều. May mắn chính là, vì bệnh của Đường Tấn
không hoàn toàn điều dưỡng tốt, cho nên Trầm Đông Quân cho phép cậu cứ năm ngày
mới học một lần, nên ngày thường Trầm Bất Vi vẫn rất là sung sướng, hơn nữa còn
có Đường Dịch làm bạn, cùng nhau chơi đùa.
Màn đối thoại của hai tiểu hài tử,
một chữ cũng không bỏ sót truyền vào thùng xe, nghe được, Trầm Đông Quân khẽ cười
Đường Tấn nhìn hắn cười ý tứ hàm
xúc đều mập mờ, trên mặt không khỏi đỏ lên, thanh âm cũng ngừng lại. Y vốn đang
niệm《 lữ thị
xuân thu 》cho Trầm
Đông Quân, sau khi bệnh ho khan của y được trị hảo, gánh nặng vốn thuộc phần Tiểu
Lộc Tử này được trút sang vai y, Đường Tấn cứ nghĩ là vì Trầm Đông Quân muốn bớt
phần quạnh quẽ, nào biết đâu rằng Trầm Đông Quân cực kỳ yêu thích âm thanh của
y, một ngày không nghe thấy trong lòng sẽ buồn bực vô cùng..
"Đường tiên sinh, tiếp tục niệm
a." Trầm Đông Quân nghiêng đầu, tươi cười càng phát ra ý tứ hàm xúc ám muội,
"Trẻ con nói thường không nghĩ, ngươi cần gì phải để ý."
Đường Tấn không dám nhìn thẳng vào
một Trầm Đông Quân đang tươi cười, hạ ánh nhìn, chần chờ trong chốc lát, mới
nói: "Trầm lão gia, nửa năm qua, được ngài hậi đãi, lòng ta cảm triệt vô
cùng, chính là. . . . . . Không biết ngài vì sao lại ưu ái phụ tử ta?"
Kỳ thật vấn đề này ở trong lòng y
đã lâu, nhưng trước kia cùng Trầm Đông Quân quen biết chưa sâu, không dám hỏi
thẳng, lại nghĩ Trầm Đông Quân đối đãi người ngoài xưa nay vẫn thế, cũng không
để tâm quá nhiều.
Nhưng ở chung càng lâu, y càng phát
hiện tính cách Trầm Đông Quân vô cùng lạnh lùng, bọn chưởng quầy, tiểu nhị người
nào nhìn thấy Trầm Đông Quân đều nơm nớp lo sợ, cho dù là mùa đông khắc nghiệt,
ở trước mặt Trầm Đông Quân cũng có người bị dọa đến đầu đầy đổ mồ hôi.
Có thể thấy được, Trầm Đông Quân
cũng không như ban đầu y nghĩ đến, trạch tâm nhân hậu, là người thích hợp sống
cùng. Cũng bởi vì như thế, Trầm Đông Quân đối chính mình phá lệ ưu ái, có vẻ
khác thường .
Đường Tấn cũng không cho rằng bản
thân có gì đáng giá để Trầm Đông Quân chú ý, cứ cho rằng y là hậu nhân của Đường
Thế Nghiêu, nhưng so với phụ thân, y kém rất xa, Trầm Đông Quân cũng không phải
văn nhân, đương nhiên không phải là vì yêu ai yêu cả đường đi.
Về mặt phương diện khác, luận tính
tình, y cũng không phải là người đặc biệt mạnh mẽ độc hành, trái ngược, tính
cách y có phần nhu hoà, người sắc bén uy nghiêm như Trầm Đông Quân không có khả
năng thích thú tính cách này, đều này đều có thể nhìn ra ở các chủ hiệu buôn
bên cạnh Trầm Đông Quân thậm chí cả tôi tớ bên người đều là người khôn khéo
linh hoạt.
Luận dung mạo, càng không thể nghĩ
đến, bề ngoài của Trầm Đông Quân, Đường Tấn không dám so sánh cùng, cho dù y
ngày thường có thập phần tuấn mỹ, Trầm Đông Quân cũng không thể nhìn tới.
Đương nhiên, nghi vấn này cũng
không thể che dấu cảm kích Đường Tấn dành cho Trầm Đông Quân, nếu không phải có
Trầm Đông Quân, có lẽ y đã sớm bệnh chết ở ven đường, Dịch nhi cũng không biết
lưu lạc đến phương nào, chỉ với điểm này, Đường Tấn có thể vì Trầm Đông Quân
làm bất cứ gì.
Theo thời gian trôi đi, tình cảm
này càng khắc sâu, cho nên mỗi khi y nhìn vào đôi mắt không có tiêu cự của Trầm
Đông Quân, đều cảm thấy đau lòng, hận không thể lấy mắt của chính mình thay thế
cho mắt Trầm Đông Quân.
Đây đã không còn có thể gọi là xúc
động nữa rồi, bất tri bất giác, nó đã trở thành bản năng, nên mấy ngày gần đây,
điều làm Đường Tấn vui nhất chính là đọc sách cho Trầm Đông Quân nghe.
"Nếu nói. . . . . ." ý cười
của Trầm Đông Quân bỗng hiện ra vạt tối, "Nếu nói ta đối với ngươi nhất kiến
chung tình (vừa gặp đã yêu), ngươi tin
không?"
Đường Tấn sửng sốt, trên mặt nhất
thời đỏ cả lên, chớp mắt liên tục, hồi lâu mới nói: "Trầm lão gia, ngài
dùng từ không đúng rồi, nam tử tương giao, nên là nhất kiến như cố (gặp lần đầu đã thấy thân quen)."
Trầm Đông Quân cười rộ lên, nói:
"Đường tiên sinh, ta là thương nhân, đọc sách không nhiều lắm, không biết
cách ăn nói, làm ngươi chê cười rồi, bất quá. . . . . . Ta nói đều là thật, lần
đầu tiên gặp mặt, ta liền đối Đường tiên sinh có hảo cảm."
Đọc sách không nhiều lắm? Không biết
ăn nói?
Đường Tấn nhìn chồng sách cao tầm
vài thước bên cạnh, số sách này là trong nửa năm qua, y đọc cho Trầm Đông Quân nghe.
Đường Tấn vốn là văn nhân, khó
tránh khỏi có đôi khi nhịn không được nói đến một ít nghị sự, Trầm Đông Quân
cũng cùng y bàn luận, đương nhiên, một thương nhân cùng một văn nhân nghị luận
đôi khi có mâu thuẫn, hai người sẽ tranh luận đến cùng, đại đa số thời điểm người
thua là Đường Tấn, bởi vì lý luận của Đường Tấn là lý tưởng hóa, còn lý lẽ của
Trầm Đông Quân lại thực tế hóa, chỉ cần Trầm Đông Quân đề cập một việc nào đó
trong hiện thực, Đường Tấn đều á khẩu không trả lời được.
Nếu như thế gọi là 'đọc sách không
nhiều lắm, không biết cách ăn nói', như vậy kẻ tự nhận đã đọc đủ thứ thi thư
- Đường Tấn, nên xấu hổ mà đâm đầu vào
khối đậu hủ, chết cho xong.
"Như thế nào, Đường tiên sinh
ngươi không tin?" Trầm Đông Quân càng cười ám muội.
"Trầm lão gia cảm thấy ta nên
tin sao?" Đường Tấn nhịn không được hỏi ngược lại.
Trầm Đông Quân thu lại ý cười, một
lát sau mới nói: "Đường tiên sinh, còn nhớ rõ ngày ngươi đụng vào ta, câu
nói đầu tiên là gì không?"
"Ân? Nhớ rõ."
Đường Tấn hơi sửng sốt, nhớ tới tình
hình ngày đó. Câu đầu tiên y nói là "Đối, xin lỗi, vừa rồi là tiểu sinh lỗ
mãng, thỉnh lão gia thứ tội. . . . . ." , lời này cũng không có gì đặc biệt,
y không yên lòng khi đụng phải người khác, giải thích là việc đương nhiên.
"Trước kia, cũng có người đụng
vào ta, hơn nữa là một nữ nhi, câu đầu tiên nàng nói là 『 ngươi
mù a, đi đường cũng không biết nhìn 』, nữ nhi này. . . . . . Là hôn thê
của ta, nàng biết rõ ta không nhìn thấy, còn nói như vậy. . . . . ." vẻ mặt
Trầm Đông Quân không tự giác trở nên lạnh như băng.
"A, nàng như thế nào có thể
nói như vậy?" Đường Tấn kinh hô một tiếng, lòng tự trọng của Trầm Đông
Quân rất cao, mắt mù với hắn mà nói, đã là thương tổn sâu sắc, làm sao có thể
tha thứ cho người giáp mặt chỉ trích mắt hắn mù, huống hồ nữ nhi này là vị hôn
thê của hắn, theo lý phải thông cảm cho hắn.
"Ta hận nhất người khác xem
thường ta mù, nhất là khi người đó dùng chính việc ta bị mù khinh thường
ta." Trên người Trầm Đông Quân tản mát ra sự tàn bạo đã lâu không xuất hiện,
"Cho nên, ngày hôm sau ta liền từ hôn ."
Đường Tấn không đành lòng, vươn tay
đặt trên bàn tay đã nắm chặt thành quyền của Trầm Đông Quân, nhẹ nhàng vỗ về,
ôn nhu nói: "Người nữ nhi như thế không có cũng được, kỳ thật mắt không
nhìn thấy cũng không phải chuyện xấu, nếu không ngươi làm sao có thể thấy rõ bản
chất của nàng? Điều này cũng giống 'Tái
ông mất ngựa', cũng là một loại may mắn."
Trầm Đông Quân chỉ cười không nói,
nhờ vào những lời an ủi của Đường Tấn, tâm tình chợt thư thái, trở tay bắt lấy
tay Đường Tấn, nói: "Ngươi cùng người khác bất đồng, ngay từ đầu, chưa bao
giờ xem thường ta, ta mặc dù mắt mù nhưng tâm không mù, người nào chân thành ta
tự khắc hiểu. Đường tiên sinh, về sau. . . . . . Ngươi hãy gọi ta là Đông Quân,
ta gọi ngươi là Tấn, được không?"
"Này. . . . . ." Đường Tấn
do dự một chút, xưng hô như thế tựa hồ quá mức thân mật, giương mắt đã thấy vẻ
mặt Trầm Đông Quân tràn ngập chờ mong, khiến lòng y chợt loạn, không tự chủ lên
tiếng "Hảo" .
Trầm Đông Quân nở nụ cười, trong miệng
nhẹ nhàng mà nỉ non : "Xuân phong bất phụ đông quân tín, biến sách quần
phương. Yến tử song song, y cựu hàm nê nhập trầm viên. . . . . ." (gió xuân không phụ mùa xuân, trăm hoa đua nở. Đôi chim yến
nhỏ, một lòng như trước, quay lại trầm viên)
Đường Tấn nghe xong, một hồi lâu mới
có phản ứng, trên mặt bất giác hồng lên.
Trầm Đông Quân vẫn nắm lấy tay Đường
Tấn, cho đến khi xe ngựa đi vào viên, bên ngoài truyền đến tiếng hô xướng.
"Cung nghênh lão gia, thiếu
gia quay về viên."
Hai bàn tay nắm, rốt cục phải buông
ra.
Trung tâm Trầm viên, là một tòa
trang viên khí thế rộng lớn, con mương xanh nối thẳng với hồ ở ngoại viên, nước
trong mương trong suốt sâu lắng có thể trông thấy đáy, con mương quanh co khúc
khuỷu vây cả tòa trang viên, sau đó biến mất trong mảnh rừng trúc. Cây cầu bắc
ngang con mương bên ngoài rừng trúc là thông đạo duy nhất để nhập xuất trong
ngoài trang viên.
Tiến vào nội viên, Đường Tấn liền
cùng Trầm Đông Quân đi ra, theo căn dặn của Trầm Đông Quân, y được đưa đến một
lạc viên yên lặng lịch sự tao nhã —— ỷ trúc hiên, cách Nhân kì đường, nơi ở của
Trầm Đông Quân, một vách tường, như cây mây quấn quanh ở trên thân cây, gắt gao
dựa vào nhân kì đường.
Ỷ trúc hiên đúng như tên gọi, là một
tiểu trúc lâu, từ nóc nhà đến vách tường, đều là thân trúc dựng nên, trước trúc
lâu là hàng trúc tương phi (một loại trúc có đốm) ,
lá trúc xanh tươi mang đến sự dịu mát. Vào mùa hạ oi bức, đây là nơi vô cùng
thích hợp để thanh trừ cái nóng.
Đường Dịch không đi theo Đường Tấn
vào ỷ trúc hiên, vừa xuống xe ngựa, hắn đã bị Trầm Bất Vi lôi kéo, không biết đã chạy đến đâu chơi. Đường Tấn bản thân
vốn không có đồ đạc gì, nửa năm qua, Trầm Đông Quân bảo Tiểu Lộc Tử vì y đặt
mua không ít quần áo, tất cả đều được
mang theo về, kể cả đống sách niệm cho Trầm Đông Quân giải buồn trên đường đều
được dọn vào Ỷ trúc hiên.
Việc này không cần Đường Tấn phải động
thủ, y ngồi ở nhuyễn tháp (một loại giường nhỏ, dùng
ngủ trưa) trong phòng ngoài, uống
một vài chén trà, không lâu sau thiếp đi trong cơn gió buổi chiều mùa hạ.
Không biết qua bao lâu, y đột nhiên
tỉnh giấc, vừa mở mắt, liền nhìn thấy bóng dáng Trầm Đông Quân, ngồi ở nhuyễn
tháp cách đó không xa, một bàn tay nâng cằm, một bàn tay vuốt môi của mình,
dáng vẻ xuất thần.
"Trầm lão gia. . . . . ."
Không nhận thấy được điểm không
thích hợp, Đường Tấn ngồi dậy, mới phát giác trên người đang khoác ngoại bào,
chính là áo choàng trên người Trầm Đông Quân, được làm nên từ loại tơ lụa tốt
nhất, sờ vào mềm mại vô cùng.
Trầm Đông Quân hơi kinh hãi, nhanh
chóng buông tay, một lát sau, mới xoay người lại, nói: "Tấn, ngươi tỉnh."
Đường Tấn giật mình, trên mặt đột
nhiên đỏ lên, y lúc này mới nhớ tới cùng Trầm Đông Quân khi ở trên xe ngựa đã ước
định, chính là hai chữ "Đông quân" vô luận như thế nào đều không dễ
gì nói thành tiếng, thế này rất thân mật . . . . . . Rất thân mật . . . . . .
"Trầm, Trầm lão gia. . . . .
." Y lắp bắp, ý đồ muốn xưng hô giống như trước.
"Tấn, ngươi quên phải đổi cách
xưng hô!" Trầm Đông Quân không chút do dự đập tan ý định của Đường Tấn,
đôi mắt không có tiêu cự kia, như rõ ràng phản chiếu thân ảnh Đường Tấn.
"Đông quân. . . . . ." Dưới
ánh nhìn chằm chằm của Trầm Đông Quân, Đường Tấn rốt cục cũng nói thành lời.
Chính là như thế, Trầm Đông Quân
hài lòng, khoé môi hơi cong lên, nói: "Gần đến bữa tối, cùng nhau đi, cha
cùng mẹ ta đều muốn gặp mặt lương sư thay ta dạy bảo Bất Vi."
"Này. . . . . . tiểu sinh như
thế nào dám đảm đương?" Đường Tấn lắp bắp kinh hãi, "Theo lý phải là
ta đến thăm hỏi nhị vị lão nhân gia."
Trầm Đông Quân khoát tay, tỏ ý
không hề gì: "Cha và mẹ ta tư tưởng rất tiến bộ, sẽ không để ý nghi thức
xã giao ấy, hai vị lão nhân gia tuy yêu thương Bất Vi nhưng vẫn lo lắng hài tử
vì được nuông chiều mà hư nỏng nên luôn tìm người có thể quản giáo đứa nhỏ này.
Bất Vi ở trước mặt cha mẹ ta đã nói không ít lời ngợi khen ngươi, Dịch nhi đứng
một bên, cũng rất ngoan ngoãn lanh lợi, làm cả hai người cười không ngừng, cha
mẹ ta rất muốn gặp ngươi, muốn được mở tiệc tẩy trần cho ngươi."
Nghe thấy Đường Dịch cư nhiên đã gặp
mặt nhị lão nhân gia Trầm viên, Đường Tấn vội vàng lo lắng hỏi han: "Trầm,
Trầm. . . . . . Đông quân. . . . . . Dịch nhi không gây rắc rối chứ?"
"Ngươi lo lắng hài tử, không bằng
lo lắng cho ta." Trầm Đông Quân thấp giọng nói.
"Ân?" Đường Tấn nghi hoặc
nhìn hắn.
"Cha mẹ vốn đã rất yêu thương
Bất Vi, nay lại có thêm một hài tử lanh lợi đến phân sủng, ngày sau đứa con như
ta không còn được họ đặt trong mắt nữa rồi."
Nghe ra tiếu ý trong lời nói của Trầm
Đông Quân, Đường Tấn không khỏi nở nụ cười, nói: "Lão nhân gia có thể vui
cùng con cháu, là chuyện tốt lành, Đông Quân đã tuổi này rồi, chẳng lẽ còn muốn
cùng tiểu hài tử tranh giành tình cảm sao?"
Y kêu vài lần "Đông
Quân", xưng hô như thế đã dễ hơn nhiều .
Lúc này đây Trầm Đông Quân nghe được
rõ ràng, cảm thấy tên của chính mình phát ra từ miệng Đường Tấn, nhẹ nhàng ôn
nhu, du dương như tiếng mưa rồi, cơ hồ khiến hắn say.
"Đông Quân. . . . . . Đông
Quân. . . . . ."
Đường Tấn gọi mấy lần, cho đến khi
nhẹ vỗ vai Trầm Đông Quân, hắn mới giật mình thoát khỏi trạng thái mơ màng.
"Kia. . . . . . Đi thôi!"
"Đông Quân, ngươi trước hãy
khoát áo vào." Đường Tấn vội vàng đem chiếc áo trong tay khoát lên vai Trầm
Đông Quân, giúp hắn cài lại áo, đột nhiên phát giác hành động của mình có vài
phần giống thê tử hầu hạ trượng phu mặc quần áo, nhất thời khuôn mặt đều hồng
lên, bất an lui ra phía sau vài bước, e sợ bị Trầm Đông Quân phát giác tâm tư
hoang đường của y.
Trầm Đông Quân dù là tâm tư mẫn tuệ
sâu sắc, cũng vô pháp phát giác tình cảnh lúc này của Đường Tấn, nắm lấy tay y,
nói: "Tốt lắm, đi thôi."
Đường Tấn chưa hoàn hồn, đã bị Trầm
Đông Quân bắt lấy tay, không kịp cự tuyệt, đành để Trầm Đông Quân một đường kéo
đi. Nhờ vào quen thuộc địa hình, Trầm Đông Quân tuy rằng mắt nhìn không thấy,
nhưng sải bước, đi đứng so với Đường Tấn còn nhanh hơn vài phần, khiến thân thể
suy yếu của Đường Tấn theo không kịp cước bộ của hắn.
Hoàn hảo, ngay khi ra khỏi Ỷ trúc
hiên, đến nơi Trầm Đông Quân không rõ địa hình, cước bộ chậm lại, Đường Tấn cuối
cùng cũng theo kịp.
Rốt cục cũng gặp được nhị vị nhân
gia Trầm viên, Đường Tấn có chút không tự nhiên hành lễ cúi chào, sau đó bị lôi
vào bữa tiệc.
Đúng như lời Trầm Đông Quân đã nói,
tư tưởng của hai vị nhân gia Trầm viên vô cùng tiến bộ, không phải loại quý
nhân ỷ quyền hành mà vênh mặt hất hàm sai bảo người khác, khi nghe hoàn cảnh bi
đát thập tử nhất sinh của bố y Đường Tấn, đều vô cùng cảm thương, hơn nữa, biết
được Đường Tấn là hậu nhân Đường Thế Nghiêu, hai vị càng có thêm vài phần kính
ý.
Trầm thái phu nhân thấy Đường Tấn
khi nói chuyện trung khí (khí trong dạ dày có tác dụng
tiêu hoá) không đủ, gương mặt tiều tụy, vừa nhìn đã biết là người có bệnh
lâu ngày trong người, không nói hai lời, lập tức bảo nha hoàn mang tới một đôi
nhân sâm, mang tặng y ngay tại chỗ.
Trầm Đông Quân liền mỉm cười nói:
"Đây là đôi nhân sâm ngàn năm tiên hoàng ban tặng tổ mẫu, tổ mẫu không
đành ăn, để lại cho mẹ ta, mẹ cũng không ăn, ta còn tưởng nhân sâm này chỉ có
thể thành vật gia truyền lưu lại cho con cháu, nguyên lai nó với ngươi có duyên
phận, chỉ chờ ngươi nhận lấy. . . . . ."
Đường Tấn được sủng mà thẹn, đỏ mặt,
liên tục chối từ: "Tiểu sinh gặp rủi ro được Đông. . . . . . Trầm lão gia
giúp đỡ, đã vô cùng cảm kích, không biết như thế nào báo đáp, sao lại dám nhận
hậu lễ to lớn của thái phu nhân? Thái phu nhân ưu ái, tiểu sinh ghi nhớ trong
lòng, món đồ này, trăm triệu lần không dám nhận."
Y cơ hồ đã bật thốt lên hai chữ
"Đông Quân", nhưng ở trước mặt hai vị tiền bối Trầm viên, chung quy
không dám lỗ mãng, dùng cách xưng hô cũ vẫn tốt hơn.
Trầm Đông Quân biết tâm tư của y,
cũng không có ý thúc ép, dù sao về sau gọi thêm vài lần, tự nhiên sẽ quen.
"Tiên sinh không cần khách
khí, nhân sâm ngàn năm tuy rằng trân quý, nhưng cũng không phải là vật hiếm lạ,
chỉ cần tiên sinh có thể điều dưỡng thân thể thật tốt, tận tâm hết sức dạy dỗ Bất
Vi là đủ rồi."
Tuy rằng chỉ là một câu nói thản
nhiên, theo từ trong miệng Trầm thái phu nhân vốn là quận chúa nói ra, nhưng
nghe vào đều mang ý tứ không cho Đường Tấn cự tuyệt . Vô luận biểu hiện như thế
nào bình dị hòa ái dễ gần, cũng không thể che dấu được uy phong hoàng gia.
Nguyên lai vẫn là vì Trầm Bất vi,
Đường Tấn không có lý do từ chối, chỉ biết hổ thẹn nói: "Thụ chi hữu quý.
. . . . . Thụ chi hữu quý (nhận lễ mà thẹn). . . . . . Thái phu nhân xin yên
tâm, tiểu sinh sẽ hết lòng đem mọi khả năng toàn tâm toàn lực dạy dỗ Bất Vi. .
. . . ."
Không có cách nào, y phải tiếp nhận
hộp nhân sâm, cuối cùng biết được khí thế khi Trầm Đôngg Quân kiên định yêu cầu
y làm gia sư từ đâu mà ra. Hai mẫu tử này, chẳng những vẻ ngoài giống nhau,
tính cách khí chất cũng có vài phần tương tự, đáng thương cho Trầm lão thái
gia, sau khi ngồi vào bàn, trừ bỏ vài câu nói khi tiếp đón Đường Tấn lúc đầu, đến bây giờ vẫn không nói
gì.
Bữa tiệc này, coi như là khách và
chủ đều vui vẻ, tuy rằng Đường Tấn không phải người hay nói, nhưng Trầm Bất Vi cùng Đường Dịch, hai tiểu tử kia
không chịu ngồi yên, trong gian phòng ngập tràn tiếng nói trẻ con, luôn có thể
khiến hai vị lão nhân gia Trầm viên thoải mái cười to.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét