Chương 1-2
1 -Lần gặp mặt đầu tiên mơ hồ
Lăng Vân Đoan, con người này mỗi khi được nhắc
đến là không ai không tán thưởng. Nào là tao nhã lễ độ, có khí chất, năng lực
xuất chúng, anh tuấn bất phàm, tuổi trẻ tài cao, bất cứ từ ngữ tốt đẹp nào cũng
có thể đặt lên người y. Con người y giống như tên vậy, là một đám mây trên bầu
trời mà mọi người thấy y đều phải ngước nhìn.
Nhưng nếu như những lời này mà được mấy người
bạn thân của y nghe được, nhất định họ sẽ âm thầm nhìn nhau, trong mắt hiện rõ
oán thán: Lại thêm một người bị vẻ ngoài của y che lấp!
Nhưng có nói thế nào, Lăng Vân Đoan quả thật
là người tốt, ít nhất có thể nhận ra được như thế.
Xét về gia thế, săm soi tỉ mỉ, tuyệt đối sẽ
không tìm được một vết bẩn nào cả, chỉ có thể nhìn ra một thanh niên tốt điển
hình của thời đại mới sống dưới lá quốc kỳ thắm tươi.
Khi Lăng Vân Đoan được sinh ra thì đã qua mười
năm cách mạng, cha mẹ y vì lập trường chính trị sợ bị liên lụy nên đưa hết con
cái đến nhà ông bà ngoại y lánh nạn. Hai năm sau, thế cục chuyển biến, hai anh
chị trước y đến tuổi đi học nên được cha mẹ đón về chăm sóc, chỉ để lại mình y
sống với bà ngoại.
Chờ đến khi y đến tuổi đi học, cha mẹ bận lo
sự nghiệp tiền đồ, chăm sóc hai con, không quan tâm đến y, cho nên y vẫn tiếp
tục ở lại nhà bà ngoại. Cứ như thế, cho tới khi tốt nghiệp trung học, y cũng
chưa thể quay về bên cạnh cha mẹ dù chỉ một ngày. Sau đó y lại đi du học, đến
khi về cũng có gặp mặt, buồn một nỗi là đến cả cha mẹ y cũng không nhận ra đứa
con mình dứt ruột sinh ra.
Sống trong tình cảnh không được cha mẹ yêu
thương nhưng Lăng Vân Đoan vẫn trưởng thành, chẳng những không bị sa ngã mà còn
trở thành một doanh nhân thành đạt. Nhưng quan hệ của y với người nhà vẫn thế,
không mặn không nhạt. Đến năm kia, bà ngoại y qua đời, ông ngoại cũng không còn
trên nhân thế, y với người nhà xa càng thêm xa, ngoại trừ những ngày lễ tết bắt
buộc phải thăm hỏi, bình thường mọi người cũng không gặp mặt nhau.
Mẹ y cũng đã về hưu, ở nhà trông cháu, hưởng
phúc an nhàn, cũng có đôi khi nghĩ tới đứa nhỏ không thân thiết kia trong lòng
không khỏi áy náy, không khỏi muốn bù đắp tình cảm cho y. Nhưng mà mẹ con cả
năm nói với nhau chưa chắc quá mười câu, nên cái mong muốn bù đắp tình cảm này
của bà có lẽ không thể thực hiện được.
Lăng Vân Đoan cũng không hi vọng gì vào cái
gia đình ấm áp xa vời này cả.
Vừa sinh ra y đã được đưa đến nhà bà ngoại,
người dạy y đi, tập nói với y là bà ngoại, dạy y chữ nghĩa là thầy cô giáo, dạy
y cách làm người là xã hội. Từ đầu tới cuối, cuộc sống của y không có người
được gọi là mẹ, mà y tựa hồ cũng không cần.
Ngôi nhà kia có cha mẹ vĩ đại, có con cái xuất
sắc, có vài đứa cháu đáng yêu, như vậy là đủ rồi, cũng không cần y phải góp thêm
một viên gạch vào làm gì cả.
Lại thêm một lần dịu dàng cự tuyệt mẹ y, Lăng
Vân Đoan gọi thư ký tới, sắp xếp công việc. Tháng mười là giỗ bà ngoại y, y
muốn về sửa sang lại mộ phần của bà, thuận tiện nghỉ ngơi thư giãn một thời
gian.
Trấn Bình Giang. tháng mười năm 2000.
Lăng Vân Đoan sống ở đây đến năm tám tuổi, nơi
này cũng có thể xem như là cố hương của y.
Hai năm trước bà ngoại y đổ bệnh, khi đó sự
nghiệp của y đang vào thời điểm then chốt, toàn bộ tâm lực đều dồn hết vào công
việc, cũng không quan tâm được nhiều đến bà. Hơn nữa bà lại giấu bệnh với y,
nên đến khi y biết được thì mọi chuyện đã quá trễ rồi.
Trong cuộc sống cô đơn của y, bà ngoại giống
như là một gợn sóng lan truyền trên mặt hồ yên tĩnh. Không thể gặp mặt bà lần
cuối là một điều vẫn day dứt trong lòng y bấy lâu.
Trước mặt là căn nhà kiểu cổ, đã trải qua bao
nhiêu thăng trầm của thời gian, cho dù là cửa sổ thấp kia, cửa chính hẹp, từng
khe thoáng trên tường đều có thể kể lại câu chuyện lịch sử riêng của chúng.
Ngay tại căn phòng chưa đến một trăm mét vuông
này, Lăng Vân Đoan đã sống cả tuổi thơ của y. Suốt mười tám năm qua, trong ký
ức của y là những ngày hè nóng nực, bà ngoại tự tay bưng một chén cao linh quy
cho y, nhấp một ngụm, vị mát lạnh thấm vào lòng người, qua bao nhiêu năm, vẫn
quanh quẩn đâu đây.
Hiện tại căn phòng này trên danh nghĩa là của
y, là bà ngoại cố ý để lại cho y, bằng không dựa vào trình tự thừa kế cũng
không thể tới lượt y được. Tuy không có người ở, nhưng y vẫn thuê người thường
xuyên đến quét dọn nên căn phòng cũng có thể coi là sạch sẽ. Y tự mình lái xe
về đây cũng mất mấy giờ, tinh thần mệt mỏi, hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc thật
ngon.
Phòng nhỏ vẫn giống như trong trí nhớ của y,
ngay cả chiếc đồng hồ báo thức trên bàn cũng không thay đổi, chỉ là kim đồng hồ
đã không còn quay nữa, dừng lại ở vị trí năm giờ hai mươi phút, giống như một
buổi chiều bình thường của mười lăm năm trước, y tan học về nhà, vào phòng
chuẩn bị làm bài tập.
Y co người nằm trên giường, chiếc giường nhỏ
cố lắm mới vừa với một người trưởng thành như y, nhưng y lại vô cùng thích y,
một lúc đã say ngủ.
Trời bên ngoài đã tối đen. Buổi tối ở trấn nhỏ
này không giống thành phố phồn hoa náo nhiệt, nó yên tĩnh đến mức có thể nghe
được cả tiếng ai đó đang quát trẻ nhỏ trên lầu.
Lăng Vân Đoan mở di động, ánh sáng xanh nhạt
hắt lên một mảng nhỏ trước mặt y, giờ đã là chín giờ tối, bụng y không hợp thời
kêu réo. Y xoa mũi đứng lên, có chút phiền não, phòng này không nước không
điện, xem ra đêm nay y phải tìm chỗ nào đó ở tạm.
Dưới lầu có tiếng gì đó, y đi đến cửa sổ sát
bên đường lắng tai nghe, sau đó mở cửa sổ vươn người ra, là một chiếc xe ba
bánh đỗ cách đó không xa, âm thanh là từ loa trên xe vang đến, từng âm từng âm
rõ ràng “Vằn thắn – Canh thịt bò – Cháo khoan” không ngừng lặp lại, có vẻ buôn
bán không tệ. Giờ vừa lúc quá thời gian ăn khuya, vây quanh xe cũng chỉ có vài
người.
Gió đưa hương thức ăn thoảng qua, Lăng Vân
Đoan cảm thấy càng đói hơn.
Y mặc áo khoác, chuẩn bị đi ăn chút gì đó.
Quán nhỏ này rất đơn sơ, chỉ là một chiếc xe
ba bánh cũ dùng mấy thanh nhựa đỡ mái che, một bóng đèn điện mờ mờ đong đưa,
ngay cả mặt người cũng không nhìn rõ. Giữa xe là một nồi hấp bốc khói nghi
ngút, bên trong là mấy chục cái vằn thắn nặng nề lắc qua lắc lại, trên mặt đóng
một cái ván gỗ, có mấy cái bát nhựa dùng một lần để lên, bên trong là rau thơm,
rong biển, tôm khô đặt sẵn.
Chủ quán là một người đàn ông, vì sấp bóng nên
không nhìn rõ mặt, chỉ thấy anh ta thuần thục múc nước ấm đổ vào bát, cổ tay
đảo vài cái, nhấc lên, trong chiếc muôi là hơn mười cái vằn thắn, thả vào bát,
đưa cho khách, lấy tiền, thối lại tiền thừa, động tác liền mạch lưu loát.
“Ngài muốn ăn gì?” – Người đã đi hết rồi, chủ
quán ngẩng đầu thấy Lăng Vân Đoan vẫn đứng hơi xa, liền chủ động hỏi.
Lăng Vân Đoan hơi chần chừ, nói: “Một phần vằn
thắn.”
“Vâng, có ngay.” – Chủ quán thả mười mấy cái
vằn thắn vào nồi, trong lúc chờ vằn thắn chín, anh ta lấy trong xe ra một cái
bát, một cái túi nilong, cho nguyên liệu vào.
“Có rau thơm và rong biển không?”
“Có… À không cần rau thơm.”
“Có muốn cay không?”
“Một chút.”
“Được.”
Lăng Vân Đoan lấy ví, rút một tờ đỏ ra.
Chủ quán xua tay, có vài phần co quắp: “Ngài
không có tiền lẻ sao?”
Lăng Vân Đoan im lặng, giở ví ra tìm tiếp,
càng thêm trầm mặc.
Chủ quán có vẻ thấy y xấu hổ, vội vàng nói
liên thanh: “Không vấn đề, không vấn đề, mai trả tôi cũng được, ngày nào tôi
cũng bán ở đây.”
Không còn cách nào khác, Lăng Vân Đoan đành
gật đầu đồng ý.
Vằn thắn trong nồi nổi bập bềnh, hơi nước bốc
lên càng nhiều, cách đó không xa có một chú chó hoang nhìn về phía bên này, khu
nhà phía sau có tiếng ai quát nạt con trẻ, nhưng không được bao lâu thì đứa trẻ
kia khóc lớn. Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng khóc vang xa hơn, có tiếng TV nhà
ai đó vang dội hòa cùng, chính là âm thanh ban đêm quen thuộc của thị trấn.
Lăng Vân Đoan trầm tĩnh cảm nhận tất cả, những
thứ vừa quen thuộc lại vừa quá xa xôi.
Lưu Ngạn yên lặng nhìn vị khách này. Tuy rằng
không nhìn rõ mặt, nhưng từ quần áo có thể đoán ra đây không phải là người ở
trấn. Giờ này mà đi mua đồ ăn đêm, nếu là người trong trấn chắc chắn là mặc
quần đùi áo phông, làm gì có ai mặc giống như người này, sơ mi cravat, áo khoác
thẳng thớm, vừa nhìn đã biết là nhân viên văn phòng ở thành phố chính hiệu,
không hợp với nơi này.
Nồi vằn thắn mãi chưa chín, Lưu Ngạn dùng thìa
đảo đảo, vẫn chưa được.
Người đối diện không nói gì, không khí trầm
mặc pha lẫn chút xấu hổ. Tuy rằng cả hai không ai nhìn rõ mặt đối phương, nhưng
loại xấu hổ này cũng bất động thanh sác mà lưu động giữa hai người.
Cuối cùng, Lưu Ngạn nhịn không được mở miệng:
“Ngài không phải người ở đây?”
Lăng Vân Đoan gật đầu, lại lắc đầu: “Tôi lớn
lên ở đây, bà ngoại tôi ở đây.”
“À. Khó trách, nhìn cách ăn mặc của ngài, còn
tờ tiền vừa rồi nữa, đều là thứ ở đây chưa từng có.”
Vừa rồi là tờ nhân dân tệ màu đỏ, năm trước
mới phát hành, muốn lưu thông đến thị trấn nhỏ bé này chắc còn cần thời gian
nữa. Lưu Ngạn cũng là xem TV mới thấy qua một lần, nếu không có lẽ đã thành trò
cười vì tưởng người kia lừa đảo.
Lăng Vân Đoan cúi đầu: “Hôm nay tôi mới trở
về.”
Hai người lại trầm mặc, may mà lúc này vằn thắn
chín, Lưu Ngạn nhanh nhẹn vớt lên, xếp cẩn thận, đưa cho y.
Lăng Vân Đoan nhận lấy, nghĩ nghĩ nói: “Mai
trả tiền cho anh.”
Lưu Ngạn liên tục gật đầu: “Được mà, được mà,
chỉ hai tệ thôi, khi nào trả cũng được.”
Lăng Vân Đoan gật đầu, không nói gì nữa.
Nhìn y rời đi, Lưu Ngạn rút ra cái đồng hồ đã
đứt dây nhìn nhìn, thấy cũng không còn người nữa, chuẩn bị dọn quán về nhà. Anh
vừa dọn được một nửa thì thấy trên lầu có một người đi xuống, rõ ràng là vị
khách vừa rồi, nhưng lần này y vắt áo khoác trên tay, chỉ mặc áo sơ mi, dưới
bóng đèn mờ nhạt khiến y có vẻ cao ngất.
Y hiển nhiên cũng không đoán được người dưới
lầu còn chưa đi, mới dừng lại một chút, khách sáo hỏi: “Dọn hàng rồi à?”
Lưu Ngạn cười nói: “Đúng vậy, đã muộn thế này
rồi, ngài còn muốn đi đâu vậy?”
Lăng Vân Đoan nghĩ nghĩ, liền đi về phía xe ba
bánh: “Gần đây có khách sạn nào không?”
Lưu Ngạn không nghĩ tới y hỏi cái này, vẫn
nghiêm túc nghĩ nghĩ nói: “Phố phía trước có, đi đến ngã tư phía trước thì rẽ
trái, đi thêm một đoạn sẽ thấy một cái khách sạn. Đó là khách sạn được nhất ở
trấn này. Nếu ngài thấy không tốt, có thể ra đường lớn tìm xe, 20 phút là lên
thị trấn, trên đó khách sạn nhiều hơn.”
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn.”
“Không có gì, ngài cẩn thận nhé.”
2 – Lão ong mật cần cù chịu khó
Nhà Lưu Ngạn nằm ở thôn Song Tỉnh, cách trấn
Bình Giang tầm 3 km, mỗi ngày đến tầm 9 rưỡi là anh dọn quán, lắc lắc lư lư
trên con đường đá mấp mô với chiếc xe ba bánh mất nửa giờ mới đến nhà.
Lúc này, trong thôn chó cũng không sủa, chỉ có
một màn đêm yên tĩnh bao phủ. Xe ba bánh vòng qua cái giếng ở đầu thôn, rẽ vào
một con đường nhỏ, lướt qua mấy rặng tre, lại qua thêm một cái sân phơi mới tới
được nhà anh.
Trong nhà cũng đã tắt đèn, căn nhà ba gian yên
tĩnh nằm đó. Ba gian nhà này đều của nhà họ Lưu. Hồi Lưu Ngạn kết hôn, cha mẹ
anh lấy tiền tích cóp được, sửa thành ba gian nhà. Bố mẹ anh ở gian chính giữa,
Lưu Ngạn ở bên trái, vợ chồng anh trai anh thì ở gian bên phải. Mời năm trước,
căn nhà gạch mái ngói đỏ rực khang trang nổi bật lên giữa những căn nhà gỗ, quả
thực là hạc trong bầy gà, khiến trong thôn không ít người ghen tị. Nhưng đến
bây giờ, nhà người khác khang trang ba bốn tầng, bên ngoài ốp gạch men bóng
loáng, nhìn rực rỡ nổi bật, ba gian nhà này lại có cảm giác khó coi.
Lưu Ngạn thở ra một hơi, nhẹ nhàng xuống xe,
đẩy xe đến trước cửa. Đang chuẩn bị tìm chìa khóa mở cửa thì có người từ trong
nhà mở cửa đi ra.
“A, bố về rồi.” – Lưu Tư Bách mặc áo phông
quần đùi chân đi dép tông đã mòn vẹt đứng ở cửa, cậu bé có vẻ buồn ngủ, giương
đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn Lưu Ngạn.
Lưu Ngạn đau lòng vỗ vỗ vai con trai, thở dài:
“Sao còn chưa đi ngủ? Mai còn phải đi học nữa. Bố đã nói là không cần phải chờ
kia mà, sao con không nghe lời.”
Lưu Tư Bách cười tinh nghịch, nhanh chân cầm
lấy cái nồi trong tay anh, vội vàng đi vào trong phòng.
Lưu Ngạn đuổi theo giành lại, muốn mắng một
chút, nhưng lại không đành lòng, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Cái này để bố làm
cho, nồi còn canh nóng đấy, nhỡ bị bỏng thì sao hả. Được rồi được rồi, con mau
đi ngủ đi, ở đây quấn chân phiền phức thêm ra.”
Lưu Tư Bách ngoan ngoãn lùi sang bên, Lưu Ngạn
đi tới đi lui bận rộn, cậu nhóc cũng bám sau lưng cũng đi tới đi lui theo. Lưu
Ngạn chuyển hết đống đồ vào nhà xong, quay đầu dở khóc dở cười nhìn cái đuôi
nhỏ. Đứa nhóc này, hai mí mắt sắp dán vào nhau rồi, còn không chịu đi ngủ. Anh
bước đến ôm Tư Bách vào lòng, cậu bé quen thuộc ôm lấy cổ anh, khuôn mặt dui
vào lồng ngực anh. Lưu Ngạn ôm cậu bé đặt lên giường, nhìn con trai ngủ say,
anh thở dài.
Đã mười tuổi rồi mà còn thích quấn cha như
thế, nhưng lại quá ngoan ngoãn, thế cho nên Lưu Ngạn chưa bao giờ nói được câu
nào nặng lời với nó cả. Một mình anh nuôi nó lớn như vậy, vừa làm cha vừa làm
mẹ, ngày thường đều phải bận rộn lo toan, chỉ sợ không chăm sóc tốt được cho
nó, để nó phải chịu khổ. Nhưng đứa nhóc này lại không rời được anh, không thích
chơi cùng mấy đứa trẻ đồng lứa trong xóm, học xong là ở nhà một mình đợi anh
về. Có đôi khi Lưu Ngạn sợ nó buồn đến sinh bệnh, sẽ khiến cho mẹ anh lo lắng.
Ngồi một lúc anh mới giật mình nhận ra đã 10
rưỡi rồi, vì thế vội vàng đứng dậy, xuống lầu dọn dẹp, đi tắm, tới gần 11 giờ
mới đi ngủ.
5 giờ sáng hôm sau, trời còn tờ mờ, Lưu Ngạn
đã dậy chuẩn bị cho một ngày mới.
Trong chậu là rau sam(马齿苋) hái hôm qua, loai rau này ở nông thôn chỗ nào cũng có, anh hái một bó to mang về. Hôm qua đã ngâm trong nước rồi, giờ chỉ cần vớt ra thái nhỏ, thả vào nồi nước trên bếp, lại lấy ra một ít bánh phở, thả vào nồi, chả mấy chốc là chín. Anh múc ra bát, lại
làm thêm quả trứng ốp lếp, đặt lên trên bát phở. Đây là bữa sáng cho Tiểu Bách,
anh đặt vào nồi giữ ấm, còn mình thì vét nốt cơm nguội tối qua, chan canh vào
mà đánh chén.
Lau miệng, dọn dẹp bếp sạch sẽ, lại mang những
thứ hôm qua xếp lên xe ba bánh.
Mọi việc xong xuôi còn chưa đến 5 rưỡi, cha mẹ
anh cũng đã dậy, anh sang chào hỏi.
“Mẹ, mẹ dậy sớm thế.”
Người phụ nữ đã năm mươi sáu tuổi thoạt nhìn
còn già hơn tuổi rất nhiều, bà Hứa Xuân Anh đang cầm chổi quét sân, lúc này
liền chống chổi xuống, hơi nheo mắt nói: “Già rồi, không ngủ được nữa nên dậy
sớm. Con định đi đấy à? Tối qua về lúc mấy giờ?”
“Vâng, con đi đây, hôm qua con về hơi muộn,
không động đến bố mẹ chứ?”
“Không có, tai bố mẹ cũng không tốt, giờ này
con dậy làm việc còn không nghe thấy. Vậy đã ăn chưa, mẹ nấu cháo đấy, sang ăn
đi, đợi Tiểu Bách dậy bảo nó sang ăn cùng luôn.”
Lưu Ngạn cẩn thận dắt xe xuống dốc, nói:
“Không cần đâu mẹ, con ăn rồi, con cũng làm bữa sáng cho Tiểu Bách rồi, mẹ
không cần lo lắng.”
“Được rồi, vậy đi đường cẩn thận.”
“Vâng, hôm nay mẹ có muốn ăn gì không? Cá hôm
trước ăn hết rồi, mẹ có muốn mua thêm không?”
“Không cần, đừng mua gì cả, mẹ có tay có chân,
muốn ăn gì thì tự đi mua được, con đừng có mua gì hết, cá đắt tiền như vậy.”
Lưu Ngạn cười ha ha: “Bình thường ăn uống đạm
mạc, lâu lâu ăn một chút cũng không có gì tốn kém.”
Hứa Xuân Anh nhìn con trai, oán trách nói:
“Cái gì mà không tốn kém chứ, con cũng thật là, làm việc vất vả như vậy mà
không biết tính toán gì cả, con còn trẻ, Tiểu Bách còn nhỏ, chẳng lẽ cứ định ở
vậy cả đời, mấy hôm trước thím…”
Lưu Ngạn thấy bà bắt đầu thao thao bất tuyệt,
không ngoài việc khuyên anh tìm vợ, nhất thời nhức đầu, vội ngắt lời: “Mẹ,
không còn sớm nữa, con đi mở quán đây!” – Nói chưa xong đã phóng xe đi mất.
Bà cụ nhìn theo bóng anh đi xa, thở dài lắc
đầu: “Thằng nhỏ này….”
Lưu Ngạn đến trấn cũng đã là sáu giờ, anh đỗ
xe ở cửa trường trung học Bình Giang, nhanh nhẹn nhóm lửa nấu nước. Nước còn
chưa sôi, đã lục tục có học sinh đứng trước quán, chờ bữa sáng.
Từ sáu giờ đến bảy giờ bốn mươi là đông khách
nhất, khi tiếng chuông trường học vang lên, sẽ không còn nhiều người.
Lưu Ngạn thu dọn một chút, lái xe đi lòng vòng
các hang cùng ngõ hẻm rao hàng.
Đến mười giờ sáng, vằn thắn và canh thịt bò
bán xong. Lưu Ngạn tắt loa, đến chợ rau lấy thịt bò và vỏ vằn thắn, thuận tiện
mua đồ ăn.
Đi qua quầy tạp hóa, thấy ở cửa có xếp mấy
thùng sữa, bên trên có đính một tấm bìa các tông ghi “Đại hạ giá”, Lưu Ngạn do
dự một lát, cuối cùng cũng vẫn tiến lên hỏi giá.
“Ông chủ, sữa bán thế nào?”
Thân thể mập mạp của ông chủ ló ra khỏi quầy:
“Rẻ cực kì, hai mươi đồng!”
Lưu Ngạn nhìn từ trên xuống dưới, tỉ mỉ xem
xét, cuối cùng nói: “Không phải là hỏng rồi chứ?”
“Không đâu! Tháng bảy mới hết hạn, giờ mới có
tháng ba, đảm bảo chất lượng đó, vốn định bán ba mươi đồng nhưng không có nhiều
người mua, đành bán rẻ để thu hồi vốn, chứ ai muốn bán giá ấy, thế nào, lấy một
thùng nhé?”
Lưu Ngạn tính đi tính lại, mãi mới gật đầu:
“Được, lấy một thùng, rẻ thêm chút được không?”
“Không được, đã là giá thấp nhất rồi, cũng
phải cho tôi làm ăn nữa chí, từ sáng đến giờ đã bán bốn năm thùng rồi đó, cũng
đều là giá này hết cả, nếu cậu còn chê đắt thì tôi cũng chịu.”
“Được rồi, ông anh rắn quá đấy, hai mươi thì
hai mươi.”
Ôm sữa về nhà, Lưu Ngạn vừa đi vừa tính, hai
mươi đồng này có thể tiết kiệm cái gì để hoàn lại được đây.
Tính đi tính lại, cũng chả có chỗ nào tiết
kiệm được thêm cả. Không nói đến mỗi sáng anh đều ăn cơm thừa, một quả trứng gà
của Tiểu Bách không thể tiết kiệm, đồ ăn Tiểu Bách thích cũng không thể thiếu,
đồ dùng học tập… đều không thể thiếu. Trẻ con lớn nhanh, quần áo cũng thường
xuyên phải mua, mấy khoản phí của trường học cũng không thể tránh khỏi. Tính đi
tính lại, chi phí cho Tiểu Bách một phần cũng không thể thiếu, về phần trên
người anh, càng không thể vắt ra nổi một giọt dầu, quần áo cũng là đồ cũ rồi,
còn ăn uống, không thể không tiêu tiền.
Về đến nhà, Lưu Ngạn mới rút ra một kết luận,
không thể tiết kiệm được gì nữa, nên anh chỉ còn cách bán nhiều vằn thắn hơn mà
thôi.
Đem sữa vào nhà, anh gọi to: “Tiểu Bằng, lại
đây!”
Không bao lâu, có một cậu nhóc thật thà chạy
vào, là con của anh trai anh, hơn mười tuổi, nhìn đen mà rắn chắc, cậu nhóc
ngượng ngùng gãi đầu: “Chú, chú gọi cháu ạ?”
“Ừ, gọi cháu.” – Lưu Ngạn cười dùng sức vò đầu
nó, lấy trong thùng ra năm bình sữa đưa cho nó – “Đến, cầm lấy.”
Cậu nhóc lùi về sau, hai tay giấu sau lưng,
đầu lắc như trống bỏi: “Không được, cháu không cầm đâu, bố cháu bảo nếu còn cầm
thứ gì của chú nữa thì sẽ chém chết cháu.”
“Gì? Lời bố mày tin được à? Ông ấy bảo bỏ mẹ
mày mà cũng có bỏ được đâu. Trốn cái gì, nhanh cầm lấy.”
Cậu nhóc vẫn không dám lấy, nhưng đôi mắt đen
láy lại nhìn chằm chằm vào hộp sữa, tuy rằng không dám lấy, nhưng lại luyến
tiếc không dám đi.
Lưu Ngạn nhìn bộ dáng cậu nhóc lúc này, vừa
buồn cười vừa giận, giả vờ tức giận nói: “Cầm lấy, không thì chú đánh mày đấy.”
Cậu nhóc không sợ anh, nó biết tính tình chú
nó rất tốt, chưa bao giờ đánh con cháu, mà nó cũng không nhịn được cám dỗ, ôm
lấy mấy bình sữa, cười hắc hắc chạy mất.
Lưu Ngạn cười mắng: “Thằng lỏi.”
Anh quay đầu đếm đếm, trong thùng còn mười
chín bình sữa, Tiểu Bách uống mỗi ngày một bình cũng mất hơn nửa tháng. Anh lại
mơ màng, uống hết rồi thì có thể mua tiếp, cho dù là ba mươi đồng một thùng
cũng không sao, hai mươi tư bình, tính ra mỗi ngày cũng rẻ, anh chỉ cần bán
nhiều vằn thắn hơn một chút là có thể bù lại. Tiểu Bách đã lớn, học hành lại
vất vả, nên không thể keo kiệt với vấn đề ăn uống, anh chỉ cần cố gắng hơn một
chút là có thể kiếm đủ tiền cho nó. Nghĩ đến đây lòng anh lại tràn ngập hạnh
phúc, anh luôn muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho con trai mình.
Cơm trưa hôm nay có ba món ăn, một bát canh bí
đao, thịt om măng, cà chua xào trứng, lại thêm một bát canh tảo biển. Hai người
ăn có chút nhiều liền để lại một chút.
Mười hai giờ, tiếng chuông kính cong kính cong
từ xe đạp của Lưu Tư Bách vang lên trước sân nhà.
“Bố ơi, con về rồi!”
Lưu Ngạn đang tính toán sổ sách, nghe vậy
ngẩng đầu lên, bắt gặp khuôn mặt tươi cười của con trai, cũng cười theo: “Vào
nhà thay quần áo rồi ăn cơm thôi con.”
“Bố, hôm nay có món gì vậy, thơm quá đi.”
Lưu Ngạn cười nói: “Mũi con là mũi chó sao, đồ
ăn còn trong nồi mà đã ngửi thấy mùi?”
Nhóc con chun mũi, hừ hừ hai tiếng: “Mũi con
mà là mũi chó, thì bố không phải là bố của chó con sao! Hi hi hi…..”
“Chỉ được cái giỏi cãi, cựa nhanh lên.” – Anh
mang đồ ăn ra, xới hai bát cơm đặt lên bàn.
“A…. Có măng!”
Lưu Ngạn nhìn con trai: “Là bác con cho đấy.”
Cậu nhóc hớn hở gắp một miếng măng cho vào
miệng, nói: “Bác biết con thích ăn măng nhất.”
Lưu Ngạn nhíu mày: “Ăn hết đi rồi nói, cẩn
thận kẻo nghẹn.”
“Vâng.” – Cậu nhóc và cơm, liên tục gật đầu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét