Chương 49-50-51
49 – Một vò dấm từ năm xưa
Sáng hôm sau, Lưu Ngạn không thể dậy nổi. Lăng Vân Đoan đút cháo
cho anh, nghĩ muốn ở nhà cùng anh, nhưng bị Lưu Ngạn bắt đi làm, Lưu Tư Bách
cũng đi học.
Lưu Ngạn nằm một lúc, lại lo lắng cho Tiểu Lưu ở nhà một mình nên
cố gắng chống đỡ để đứng dậy. Từ giường đến cửa phòng có một đoạn ngắn mà mãi
anh mới đi đến nơi được, nhưng tình hình hôm nay có thể nói là khá hơn lần đầu
tiên rất nhiều.
Lăng Tiểu Lưu không ở trong phòng, cũng không phải đang xem TV, bé
con đang đứng ở ngoài cửa vò đầu bứt óc, muốn vào mà không dám vào. Hiển nhiên
là trước lúc đi làm, Lăng Vân Đoan đã dặn bé không được tới quấy rầy Lưu Ngạn nghỉ
ngơi. Nhưng dù sao thì Tiểu Lưu cũng còn bé, vẫn luôn muốn gần gũi với người
lớn.
Thấy Lưu Ngạn đi ra, bé con vui mừng nhảy cẫng lên, chạy tới nắm
chặt tay Lưu Ngạn: “Chú, chú lại ngã xuống giường à?”
Nét mặt già nua của Lưu Ngạn đỏ lên, trong lòng âm thầm mắng Lăng
Vân Đoan vài lần. Anh dắt Lăng Tiểu Lưu đến ghế salon ngồi xuống, ôm bé con vào
lòng, nói: “Chú hơi không được khỏe, hôm nay không thể dẫn con ra ngoài chơi,
trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn, để trưa chú làm vằn thắn cho con được không?”
Lăng Tiểu Lưu vươn hai cánh tay ngắn ngủn mập mạp lên, vui vẻ nói:
“Được ạ! Con muốn ăn hai mươi cái!”
Lưu Ngạn bắt lấy cánh tay bé, cắn nhẹ, cười nói: “Heo con mập ú.”
Lăng Tiểu Lưu bĩu môi: “Anh hai nói ăn nhiều mới lớn nhanh, con
muốn lớn thật nhanh để đi học cùng anh hai!”
“Vậy à?” – Lưu Ngạn buông tay bé ra – “Tiểu Lưu muốn đi học?”
Lăng Tiểu Lưu gật đầu: “Vâng ạ! Con muốn đi học cùng anh hai!”
Lưu Ngạn cười lắc đầu, nếu Lăng Tiểu Lưu đi học, nhất định phải ở
lại An Thành, đến lúc đó đừng nói là đi học cùng Lưu Tư Bách, có khi lại còn
cách xa nhau thêm. Hơn nữa theo ý của Lăng Vân Đoan, không biết sau này y sẽ
dạy dỗ bé con như thế nào, có lẽ bé sẽ càng lúc càng xa hai người.
Một lớn một nhỏ ngồi phòng khách xem TV, cũng không có gì hay. Lưu
Ngạn bảo Lăng Tiểu Lưu về phòng mang giấy với bút màu đến, cùng ngồi vẽ với bé,
đến tầm mười giờ thì đứng lên đi làm vằn thắn.
Trước bữa trưa Lăng Vân Đoan gọi về, lôi thôi dài dòng hỏi Lưu
Ngạn đã dậy chưa, thắt lựng còn đau không, muốn ăn gì để y mua về.
Lưu Ngạn trả lời qua loa, Lăng Vân Đoan còn bảo anh tối đừng nấu
cơm, bảo đưa cả nhà ra ngoài ăn. Đúng lúc Lưu Ngạn cũng đang không còn sức lực,
nên đồng ý luôn.
Cúp điện thoại, Lưu Ngạn nghĩ nghĩ, rồi lại nhấc máy gọi về cho
cha mẹ anh.
Trong nhà vẫn bình thường không có chuyện gì lớn. Bây giờ đang là
ngày mùa, bố và anh trai anh đều ra ruộng, mẹ anh nghe máy, cũng hỏi thăm tình
huống bên này một chút, dặn dò anh cẩn thận rồi cúp máy.
Mấy hôm trước bọn Triệu Kha nói muốn tìm một cơ hội để chà đạp
Lăng Vân Đoan một chút, mấy ngày sau là chủ nhật, Lăng Vân Đoan bị gọi đến quán
bar, nhưng là đến để đón người về. Vương Dũng ở quán bar uống say đến mức không
biết trời đất là gì, Triệu Kha đi công tác, một mình Lý Mục không chống đỡ
được, đành phải gọi Lăng Vân Đoan đến cứu viện.
Qua Lý Mục, Lăng Vân Đoan cũng hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện.
Vương Dũng và Lăng Vân Đoan quen nhau khi đi du học, sau khi trở
về gặp lại, cho nên thành bạn tốt. Nhưng những việc xảy ra trước khi hai người
gặp nhau thì y cũng không rõ lắm, còn Lý Mục và Triệu Kha thì chơi với Vương
Dũng từ nhỏ, nên biết rõ.
Hồi học cấp ba Vương Dũng thích một bạn gái trong lớn, sau khi tốt
nghiệp thì quan hệ của hai người cũng ở trên mức bạn bè. Tuổi trẻ nhiệt huyết
tràn trề, hai người cũng thề non hẹn biển, nếu không là đối phương thì sẽ không
cần. Cha mẹ Vương Dũng biết chuyện, chê cô gái kia hoàn cảnh gia đình không
tốt, kiên quyết ép buộc hai người chia tay. Thanh niên thời kì phản nghịch,
tính tình có chút cực đoan, lại bị cha mẹ can thiệp mạnh mẽ như vậy, tình cảm
gắn bó của hai người bị coi là tương khắc nhau, thế nên càng khiến cho Vương
Dũng muốn đối đầu với cha mẹ.
Hai người vẫn là học sinh, còn đấu chọi với cha mẹ? Có khác gì đem
trứng chọi đá không? Cuối cùng Vương Dũng bị ép đi du học, cô bạn kia thì bị
cha mẹ nhốt trong nhà. Đến khi Vương Dũng về nước, thì cô gái đã kết hôn.
Chuyện này đã để lại trong lòng Vương Dũng vô tâm vô phế một vết
sẹo, vết sẹo duy nhất mà không bao giờ có thể xóa bỏ được. Con người mà, trong
lòng đều có suy nghĩ, thứ không có được chính là thứ tốt nhất. Vương Dũng cũng
không ngoại lệ, nhiều năm như vậy không yêu đương ai, cũng không kết hôn, chính
là vì không cam tâm.
Gần đây cha mẹ gã luôn tạo áp lực, bắt gã đi xem mặt một cô gái
môn đăng hộ đối. Cảm giác của gã cũng không tồi, cha mẹ hai bên cũng hết sức
hài lòng, hơn nữa tuổi gã cũng không còn nhỏ, vì thế cũng đã tính đến chuyện
cưới xin.
Đã có thể làm lại, nhưng ông trời lại cho gã gặp lại cô gái năm
xưa.
Cô gái ấy giờ đã là một người phụ nữ trưởng thành, ngây ngô năm
xưa đã thành chín chắn của ngày nay, mị lực cũng không hề giảm, hơn nữa do cuộc
hôn nhân không hợp, cô cũng đã ly hôn.
Nơi nào đó trong lòng Vương Dũng rục rịch, giống như có một hạt
giống chôn xuống hơn hai mươi năm không nhúc nhích, cứ tưởng đã chết giờ bắt
đầu mọc rễ nảy mầm.
Nhưng mầm cây kia chưa kịp lớn lên, đã bị gió mưa vô tình quật
chết.
Vương Dũng không còn là cậu thanh niên nhiệt huyết năm xưa, sao gã
có thể yêu cầu cô gái vẫn là người bạn gái thanh thuần như trước? Một người con
gái xinh đẹp lại không có gì, chỉ trông vào ngây ngô đơn thuần thì sao có thể
sinh tồn trong cuộc sống này?
Mộng đẹp của Vương Dũng vỡ nát.
Nó giống như một thứ chôn sâu dưới lòng đất, cứ tưởng nó đẹp, ai
ngờ dưới ánh mặt trời nó trở nên xấu xí vô cùng. Vương Dũng không chịu nổi đả
kích như thế.
Lưu Ngạn nghe Lăng Vân Đoan nói xong, trong lòng xúc động. Không
nghĩ rằng người thoạt nhìn tùy tiện như Vương Dũng cũng có chuyện tình thương
tâm như vậy.
Xúc động cám thán một hồi, lại nghĩ tới Lăng Vân Đoan, không biết
trước kia y có từng như thế hay không…..
Lưu Ngạn có chút ngượng ngùng, cho dù có đi nữa thì đó cũng là
chuyện của ngày xưa, hiện tại có hỏi thì cũng không có gì hay ho cả.
Nhưng mà anh không hỏi, thì Lăng Vân Đoan lại hỏi.
Lăng Vân Đoan trên mặt thì rõ ràng là biểu cảm anh không phải là
người chồng ghen tuông, nhưng ngữ khí thì chua lè: “Vợ trước của em ấy, giờ có
còn liên lạc không?”
Lưu Ngạn thành thật lắc đầu, vợ cũ của anh đã bỏ đi bảy tám năm
nay, chưa từng cho anh biết bất cứ tin tứ gì, chuyện của cô anh cũng chỉ nghe
qua người khác nói.
Lăng Vân Đoan lẩm bẩm, một tiếng, lại dò hỏi tiếp: “Hai người sao
lại quen nhau? Mối tình đầu lãng mạn từ tình yêu sét đánh?”
Lưu Ngạn hơi mơ hồ hiểu ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Là
người ta giới thiệu, bọn em làm cùng phân xưởng, sau đó gặp gỡ rồi kết hôn.”
Lăng Vân Đoan từ trước đến giờ cũng không hỏi Lưu Ngạn về chuyện
cũ. Với y đây đều đã là quá khứ, người phụ nữ kia chưa bao giờ nằm trong phạm
vi lo lắng của y. Nhưng trải qua chuyện của Vương Dũng, y đột nhiên cảnh giác,
dù gì thì đó cũng có thể là nguy cơ.
“Em… thực sự… Yêu cô ấy?” – Mấy từ này y phải nghiến chặt răng mới
phun ra được.
Lưu Ngạn sửng sốt, sau đó im lặng.
Lăng Vân Đoan nắm chặt tay, nghiến răng kèn kẹt, chỉ có thể cố
gắng chịu đựng, còn giả bộ không có việc gì: “A Ngạn, em cứ nói đi, không sao
đâu, anh không ngại.”
Lưu Ngạn cau mày, trong mắt của Lăng Vân Đoan lại nhìn ra anh chột
dạ, muốn nói lại thôi khiến y càng khó chịu. Y cầm tay Lưu Ngạn, vỗ về, giả vờ
nói: “A Ngạn, em còn có chuyện gì không thể nói với anh à? Yên tâm đi, anh thực
sự không ngại.”
Lưu Ngạn mím môi, nghĩ tới nghĩ lui. Anh không phải là không thể
quên được vợ cũ như Lăng Vân Đoan nghĩ, mà là Lăng Vân Đoan hỏi anh có yêu
không. Anh đang cố gắng nhớ lại vấn đề ngày đó xem có gọi là yêu dược không.
Khi đó người ta giới thiệu anh với Trần Tập Văn, hai người mới bắt đầu quen
nhau, nói chuyện, người khác cũng như thế, rồi được giật dây, nếu như hợp thì
kết hôn, dường như là chưa từng nghĩ đến chuyện yêu hay không yêu.
Lúc trước sau khi hai người kết hôn, Trần Tập Văn mặc dù có chút
ngang ngạnh gian xảo, nhưng vì Lưu Ngạn không so đo, luôn nghe theo cô. Sau khi
sinh Lưu Tư Bách xong thì mọi chuyện lại càng do cô quyết định, cũng không cãi
cọ gì, vì thế ngày qua ngày coi như an ổn. Có lẽ là vì thế nên sau khi Lưu Ngạn
bị sa thải, Trần Tập Văn càng thêm không kiêng nể gì anh. Sau đó thì bố anh bị
bệnh, Lưu Ngạn cầm tiền chuẩn bị mở quán đi đóng viện phí cho ông, chuyện này
làm Trần Tập Văn tức điên, ở sân chỉ dâu mắng hòe mấy ngày liền. Lưu Ngạn nghe
khó chịu, liền nói cô vài câu, thế là châm ngòi nổ cho cuộc hôn nhân của mình.
Khi Trần Tập Văn bỏ đi Lưu Ngạn cũng hoảng hốt. Nhưng khi đó Lưu
Tư Bách còn nhỏ, cần người chăm sóc. Mà tình cảnh nhà anh lúc đó cũng không mấy
lạc quan, anh cả ngày đi sớm về muộn, không có thời gian rảnh rỗi, cũng không
còn sức mà nghĩ ngợi nữa. Chờ đến khi Lưu Tư Bách lớn, anh cũng có thời gian
nghĩ, nhưng chuyện qua lâu rồi, cảm xúc giờ không lên nổi.
Anh càng im lặng, Lăng Vân Đoan càng khẩn trương, ngồi bên cạnh
chỉ muốn vò đầu bứt tai, hận không thể lôi anh ra tra hỏi, rốt cuộc là có còn
nhớ người đàn bà kia không? Nếu còn nhớ, nhất định sẽ làm cho anh vài ngày
không xuống được giường, để xem có còn nhớ nữa không.
Nhưng mà y cũng chỉ dám nghĩ thôi, nếu Lưu Ngạn có làm sao, người
đầu tiên đau lòng chính là y.
Lưu Ngạn suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới nói: “Cũng không phải yêu
thương gì, lúc trước là người một nhà, giờ không phải nhưng cô ấy vẫn là mẹ của
Tiểu Bách, nếu gặp mặt thì cứ bình thản mà nói chuyện, cũng không nhất thiết
phải làm cho cả hai cùng khó xử.”
Lăng Vân Đoan vẫn không hài lòng vì anh vẫn còn tâm tư nghĩ đến
việc gặp mặt người đàn bà kia, nhưng ít nhiều gì thì cũng yên tam hơn, sửa lại
biểu hiện ngoài cười trong không cười vừa rồi, y kéo tay Lưu Ngạn: “Nếu cô ta
tới, anh sẽ tiếp đón đúng lễ nghĩa, nếu như cô ta còn có ý đồ gì, cũng không
thể trách anh không khách khí.”
Lưu Ngạn kỳ quái nói: “Cô ấy còn có ý đồ gì được, đã đi lâu vậy
rồi.”
Lăng Vân Đoan phản bách: “Suy nghĩ của phụ nữ mấy ai hiểu được.
Hiện giờ cô ta kết hôn chưa? Giờ mà đến đòi người anh sẽ tranh đoạt đến cùng.”
Lưu Ngạn đỏ mặt đẩy y ra, nói: “Anh luôn có mấy ý tưởng kỳ quái gì
vậy? Người ta đã kết hôn rồi, con cũng mấy tuổi rồi, còn hứng thú gì với em
chứ. Chỉ có anh mới…..”
Lăng Vân Đoan lại ôm chặt thêm, cười gian nói: “Chỉ có anh làm
sao? Chỉ có anh còn muốn em? A Ngạn, anh không chỉ muốn em, anh còn muốn tìm
cái két sắt nhốt em vào, không cho ai gặp hết, chỉ mình anh có thể thấy em mà
thôi, anh muốn làm gì thì làm.”
Lưu Ngạn thấy y càng nói càng không đứng đắn, tay chân cũng bắt
đầu động đậy, vội vàng giãy ra: “Anh đừng lộn xộn, đêm nay….Đêm nay không
được!”
Lăng Vân Đoan hơi mất hứng: “Sao lại không được? Tối hôm qua cũng
không làm rồi. Anh chỉ bảo em cho anh xem thôi mà, em ngoan đi, cởi quần cho
anh nhìn một cái, anh cam đoan không làm gì.”
Y vừa nói vừa tiến về phía Lưu Ngạn, Lưu Ngạn càng không thể tin
được, luống cuống muốn chạy, lại bị Lăng Vân Đoan túm được, ôm chặt vào lòng:
“Trên người em có chỗ nào anh chưa thấy chứ? Từ ngoài vào trong đều là của anh
rồi, còn e lệ làm gì.”
Lưu Ngạn mặt đỏ như mông khỉ, cái người này càng lúc càng không
biết xấu hổ, khiến anh hận không thể tìm lỗ mà chui xuống.
50 – Gặp được em là điều tuyệt vời nhất trên đời
Càng ở lâu bên cạnh Lăng Vân Đoan, Lưu Ngạn càng thấy người này
trong ngoài bất nhất, ấn tượng hồi trước về y giờ đã bay vèo đi đâu mất rồi.
Lúc trước, Lăng Vân Đoan trong mắt Lưu Ngạn là một nhân vật cấp
thần tượng, toàn thân chói sáng, tính tình tốt năng lực vượt trội, là trí thức
ưu nhã, là một con người hoàn mỹ.
Hiện tại thì sao? Lưu Ngạn nắm chặt quần lót, nhìn người đàn ông
đang nhìn chằm chằm mình, thật muốn chửi quá. Lúc trước anh đúng là bị mù nên
mới nghĩ y là quân tử, hiện tại mới nhận ra, y đích thực là lưu manh giả danh
tri thức.
“Em nói là không được! Anh mà còn thế là em giận đấy!”
Lăng Vân Đoan ai oán nhìn anh, Lưu Ngạn lại quyết tâm không thể
cho y nhìn, lần này không thể thỏa hiệp, đã từng này tuổi rồi, làm xong kiểu gì
mai cũng nằm bẹp trên giường…. Như vậy vừa không hay lại không tốt cho cơ thể.
Y không biết xấu hổ nhưng Lưu Ngạn thì có, nếu thực sự vì làm nhiều quá mà sinh
bệnh…, còn không bằng giết anh luôn đi, xấu hổ muốn chết.
Lăng Vân Đoan thấy kế sách năn nỉ không thành, lại không dám mạnh
tay, đành phải ngượng ngùng buông anh ra, ngoan ngoãn mặc quần áo nằm trên
giường, nhìn Lưu Ngạn ý bảo y đã buông tha ý nghĩ trong đầu rồi.
Lưu Ngạn đề phòng đứng bên cạnh một hồi, thấy y thật sự không có
động tác gì khả nghi, mới dám cẩn thận nằm xuống.
Tắt đèn, Lăng Vân Đoan nói: “A Ngạn, anh có thể ôm em không? Em
yên tâm, thực sự anh sẽ không làm gì đâu.”
Lưu Ngạn nghĩ nghĩ, xoay người, chủ động cầm lấy tay y, Lăng Vân Đoan
lập tức kéo anh vào trong ngực mình, thỏa mãn cười.
“A Ngạn, gặp được em thật tốt.”
Có lẽ là được bóng đêm che giấu, Lưu Ngạn cũng can đảm hơn, anh
nằm trong lòng Lăng Vân Đoan, khẽ xê dịch để tìm một vị trí thoải mái, sau đó
nói: “Em cũng rất vui, gặp được anh thật tốt.”
Hai người im lặng, Lưu Ngạn do dự nói tiếp: “Có đôi khi… Có rất
nhiều sự thật làm cho người ta khó có thể đoán trước được. Hồi trước còn đi
học, có đánh chết em cũng không nghĩ rằng sau này sẽ ở bên anh đến cuối đời.
Khi đó anh cứ như tảng băng di động ấy, em còn nghĩ có phải muốn thành tích tốt
hơn em cũng phải lạnh lùng như thế không? Em cũng thử căng mặt như thế hai
ngày, kết quả là cơ mặt cứng lại, còn thầy giáo nói gì em vẫn không hiểu. Sau
đó em lại học anh, cố gắng giữ cho bản thân sạch sẽ, chân không dính bụi, mặt
không vết dơ, nhưng mà chỉ được vài ngày là không chịu nổi, không cho em nghịch
ngợm quả là muốn lấy mạng em luôn. Sau đó em suy nghĩ cẩn thận lại, mới thấy
trời sinh em đã ngu ngốc hơn anh, cho dù có học theo biểu cảm của anh thì em
cũng không thể được như anh. Ha ha ha….khi đó em thật ngốc.”
Rõ ràng là anh kể chuyện vui hồi xưa, nhưng Lăng Vân Đoan lại
không thấy vui vẻ gì cả, y ôm chặt Lưu Ngạn, giọng điệu áy náy: “Xin lỗi em, A
Ngạn, khi đó anh… anh vô tâm quá, hoàn toàn không biết em…..”
Lưu Ngạn vỗ vỗ y, cười nói: “Cái này sao phải xin lỗi, khi đó sao
chúng ta có thể nghĩ đến hiện tại, nếu lúc đó anh có tâm tư không đứng đắn mới
là không bình thường ấy.”
Nói là như thế, nhưng Lăng Vân Đoan vẫn thấy áy náy khó chịu. Nếu
lúc trước y với Lưu Ngạn không biết cũng không sao, cho dù lúc trước nữa họ
không quen, nhưng vẫn là bạn học. Hơn sáu năm Lưu Ngạn để ý tới y, vậy mà cho
đến khi tới dự cuộc họp lớp kia y mới nhận ra là hồi đi học y không có chút ấn
tượng nào với Lưu Ngạn. Y cảm thấy tiếc nuối vì hai người đã bỏ phí nhiều thời
gian như vậy.
Nhưng Lăng Vân Đoan cũng biết, nếu không phải trước kia hai người
gặp nhau, nếu không phải Lưu Ngạn nhận ra y, thì hai người càng không thể được
như hiện tại.
Hai ý nghĩ này cứ đánh nhau trong đầu y, y biết là vô ích, nhưng
vẫn không thể ngừng suy nghĩ, so sánh. Nếu như hồi còn trẻ y cũng chú ý tới Lưu
Ngạn, hiện tại hai người sẽ thế nào chứ?
Có lẽ hiện giờ hai người là người xa lại, có lẽ sẽ đến với nhau
sớm hơn, nhưng cho dù thế nào, hiện tại hai người đã có một cuộc sống tuyệt
vời.
Chỉ vậy là đủ rồi.
Y nghĩ vậy, rồi cười thoải mái, quyết định thoát khỏi mớ suy nghĩ
rối rắm kia, khẽ thì thầm bên tai Lưu Ngạn: “A Ngạn, em thấy hồi đó anh lạnh
lùng vậy, nhưng có biết lý do vì sao không?”
Vấn đề này đương nhiên là Lưu Ngạn rất tò mò, nhưng vì ngại nên
cũng không hỏi, nhỡ lại khiến y nhớ lại chuyện không hay, giờ thấy y chủ động
nói, nên anh cũng cẩn thận hỏi: “Vì sao?”
Lăng Vân Đoan cười cười: “Hồi trước anh không nói cho em, vì sợ em
sẽ khinh thường anh. Nhưng hiện giờ chúng ta đã là người một nhà, có giấu cũng
chẳng làm gì. Có lẽ em không biết, hồi đó anh lạnh lùng kiêu ngạo, chẳng qua là
do anh không biết phải hòa nhập với mọi người như thế nào, mà lúc đó còn đang
tuổi thiếu niên, suy nghĩ còn nông cạn, sợ mình sẽ làm ra hành động khiến mọi
người chê cười, cho nên anh cảm thấy không nói gì, không chơi với ai có lẽ là
cách bảo vệ bản thân tốt nhất, giờ mới thấy lúc đó anh ngây thơ đến đáng
thương.”
Lưu Ngạn cau mày, trong giọng nói có vài phần khổ sở: “Vì sao lại
thế chứ?”
Lăng Vân Đoan chạm vào mái tóc mềm mại của anh, nói: “Quá khứ đã
lâu như vậy rồi, anh cũng đã quên, không cần em phải hao tổn tâm tư lo lắng.
Chuyện nhà anh anh cũng chưa từng nói với em, từ nhỏ anh sống với bà ngoại cho
đến năm mười tám tuổi, lúc đó cha mẹ anh vì nhiều lý do nên không thể chăm sóc
anh, cũng không đón anh về nhà. Đến khi tốt nghiệp cấp ba thì cho anh đi du
học, mất vài năm. Bà ngoại cũng đã lớn tuổi, bình thường lo ăn mặc học hành cho
anh cũng đã khó khăn, còn bận tâm gì đến chuyện tâm sinh lý của thiếu niên chứ,
lúc đó anh gần như là bị tự kỷ rồi. Ra nước ngoài không lâu thì anh gặp Vương
Dũng, em cũng biết y từ trước tới giờ vô tâm vô phế, da mặt lại dày, thường
xuyên lấy cớ đồng hương rủ anh đi chơi. Anh biết là cậu ta có ý tốt, cũng không
cự tuyệt, lúc này anh mới dần tiếp xúc với nhiều người, tính tình cũng dần dần
thay đổi, nhưng bạn bè thì vẫn chỉ có mình Vương Dũng. Sau đó anh về nước, vừa
lúc cả hai lại ở cùng nơi, cho nên cậu ta cũng giới thiệu bạn bè của cậu ta cho
anh, vì thế anh quen với Triệu Kha và Lý Mục. Tính tình của anh có biến hóa,
nhưng bản tính thì vẫn còn, với người ngoài không biểu hiện nhiều, chỉ khi ở
cùng họ mới không che dấu. Tính tình anh không tốt họ vẫn có thể chịu đựng
được, cho nên anh rất cảm kích bọn họ. Hiện tại có em, A Ngạn, tính tình anh
như thế, khiến em phải chịu khổ rồi.
Lưu Ngạn sụt sịt, nói: “Nói linh tinh gì đấy, tính tình anh tốt
mà, làm gì có chuyện không tốt. Ngược lại, em so với anh —-”
“A Ngạn, đừng coi nhẹ bản thân. Với anh không ai có thể so với em,
anh lại càng không thể. Nếu như anh không gặp được em, thì không biết tương lai
anh sẽ thế nào, cuộc sống chắc vẫn cứ nhàm chán như vậy cho tới khi chết đi,
giống như một cái xác không hồn vậy. Vậy nên A Ngạn, em đừng nói những câu ngu
ngốc kiểu như em vô dụng ấy, ở trong mắt em, anh có thể coi là có bản lĩnh,
nhưng em lại có thể thay đổi cả cuộc đời anh, A Ngạn, sao có thể nói là em
không có năng lực được?”
Trong bóng tối, mặt Lưu Ngạn đỏ bừng, nóng rực: “Cũng chỉ có anh
mới thấy em như thế, rõ ràng là….”
Lăng Vân Đoan đùa anh: “Rõ ràng là gì? Tình nhân trong mắt hóa Tây
Thi? Đúng là thế còn gì. Trong mắt anh, em là tốt nhất, em cũng chỉ cần ở đây
biến chỗ này của anh thành tốt nhất, quản người khác nói linh tinh làm gì.”
Lưu Ngạn không biết phải phản bác thế nào, một lúc lại nghĩ sang
chuyện khác, bất an nói: “Cha mẹ anh…giờ có hay tới không?”
Lăng Vân Đoan hừ một tiếng: “Đã là dĩ vãng rồi. Hai năm trước họ
muốn anh về làm việc cho dòng họ. Nói đúng ra thì họ là cha mẹ anh, đương nhiên
anh sẽ có nghĩa vụ giúp đỡ. Nhưng ai ngờ họ được một muốn mười, còn bắt anh ở
đó làm cả đời cho họ. Hừ, nghĩ anh là quả hồng mềm, muốn bóp thế nào thì bóp á?
Hiện tại thế lực hai bên ngang nhau, nếu muốn chiến thì cả hai cùng chết. Hơn
nữa họ tham gia vào chính trị, thù hằn cũng nhiều, sẽ không dám làm gì anh đâu.
Làm vậy dễ lộ ra sơ hở để đối thủ lợi dụng, tóm lại là em cứ yên tâm.”
Việc này không liên quan đến Lưu Ngạn, mà y cũng không muốn Lưu
Ngạn dính líu gì vào, cho nên chỉ nói mấy câu qua loa. Lưu Ngạn nghe xong quả
thực là cũng không hiểu rõ ràng, cũng không muốn phải hiểu đến cùng, anh chỉ
đau lòng cho Lăng Vân Đoan, khi nhỏ thì bị vứt bỏ, đến lúc lớn thì bị tính kế
lợi dụng.
Nhưng nhắc đến cha mẹ, lại không thể không nói tới cha mẹ anh ở
nhà, đối với họ và Lăng Vân Đoan, anh đều khó xử.
“Em… người nhà em, có lẽ cả đời này họ cũng không thể biết được
quan hệ của chúng ta, em xin lỗi….”
Lăng Vân Đoan thở dài: “A Ngạn ngốc, ngay từ đầu anh đã nói với em
rồi, em không cần khó xử. Nếu cần anh sẽ không xuất hiện trước mặt họ, anh
không cầu người nhà em có thể tán thành sự tồn tại của anh, cũng không muốn em
phải hao tâm tổn trí. Chỉ cần em ở bên cạnh anh là tốt rồi, chúng ta còn có Tiểu
Bách với Tiểu Lưu, thế là đủ rồi. Nửa cuộc đời của anh vẫn sống một mình, giờ
đã có ba người thân, anh còn gì mà không hài lòng chứ? Đây là ông trời đã hậu
đãi anh rồi, nếu còn muốn cầu thêm nữa, thì tham lam quá.”
Lưu Ngạn càng nghe càng khổ sở, anh ôm chặt Lăng Vân Đoan, lẩm bẩm
nói: “Xin lỗi…. em xin lỗi…..”
Lăng Vân Đoan ôm lấy anh, nói: “Nếu thật sự nói đến lỗi lầm, vậy
anh cũng nên nói. Nếu anh không xuất hiện, có lẽ giờ em vẫn bán vằn thắn ở trên
trấn, tuy không dư dả nhưng ngày ngày an nhàn tự tại, có thời gian chăm sóc cha
mẹ, Tiểu Bách ngoan ngoãn lại có tương lại, sau này em sẽ tìm được một người
phụ nữ ở bên em, cuộc sống rất tốt đẹp. Giờ ở bên anh, phải chịu cảnh lén lút,
lúc nào cũng lo sợ bị người nhà phát hiện. Em cũng là đàn ông, anh lại ích kỷ
như vậy, không thể khống chế bản thân, muốn nhốt em trong nhà, chăm sóc con
cái. Em cũng phải có sự nghiệp riêng của mình nhưng anh lại không muốn buông
tay. Anh là người ích kỷ, không biết thỏa mãn, còn muốn trói buộc em, em không
phải xin lỗi anh.
A Ngạn, cho dù có thế nào, mong em hãy nhớ kỹ một điều, gặp được
em là điều tuyệt vời nhất cả cuộc đời anh.”
51 – Chung chương
Mỗi ngày lại bình lặng trôi qua, Lăng Vân Đoan cùng Lưu Tư Bách đi
học, Lưu Ngạn ở nhà chăm sóc Lăng Tiểu Lưu, thi hoảng hai chú cháu sẽ dẫn nhau
đi đâu đó, có thể là lên xe bus đi một vòng ngắm nhìn thành phố. Đến chủ nhật,
cả nhà lại cùng nhau đi chơi, công viên trò chơi hay vườn bách thú, toàn là
những nơi mà bọn trẻ thích tới.
Đêm hôm đó, Lăng Vân Đoan về nhà muộn hơn bình thường, vừa về tới
nhà đã kéo Lưu Ngạn vào thư phòng, lấy tờ giấy từ trong cặp ra đưa cho anh xem.
Lưu Ngạn vừa cầm lấy, thiếu chút nữa thì vứt nó đi luôn, tờ giấy
đó là di chúc.
“Có chuyện gì vậy? Anh định làm gì thế?!”
Lăng Vân Đoan trấn an anh: “Không có chuyện gì, đây là chuyện sớm
muộn gì anh cũng phải làm thôi mà.”
Lưu Ngạn trả lại di chúc cho y, cau mày nói: “Dù thế nào thì nó
cũng là điềm xấu, anh đang tự nguyền rủa bản thân đấy à?”
Lăng Vân Đoan kéo anh ngồi xuống, cười nói: “Nếu tờ giấy mỏng này
có sức mạnh như vậy thì mạng anh còn mỏng hơn cả nó à? Đừng cau mày nữa nào,
anh làm chỉ để an tâm thôi, không phải là để em lo lắng. Huống hồ việc này đã
xong rồi, luật sư cũng đã giải quyết xong xuôi, em cũng không thể bắt anh sửa
được? Được rồi được rồi, cái này là của em, em cất đi.”
Lưu Ngạn bất đắc dĩ cầm lấy tờ di chúc, đọc kỹ nội dung.
Bên trên viết rất rõ ràng, nếu Lăng Vân Đoan bị tai nạn ngoài ý
muốn hay mất do tuổi già, tất cả các bất động sản của y ở An Thành sẽ được quy
về chia đều cho Lưu Ngạn và Lưu Tư Bách. Công ty, các phân xưởng ở các nơi và
bất động sản ở chỗ khác sẽ thuộc về Lăng Tiểu Lưu. Nếu khi đó Lăng Tiểu Lưu
chưa đủ mười tám tuổi, công ty sẽ do Triệu Kha quản lý, các tài sản khác sẽ do
Lưu Ngạn quản lý.
Lưu Ngạn nhìn tờ di chúc, lại nhìn Lăng Vân Đoan, lắc đầu nói:
“Không được, không được. Sao anh có thể viết tên em và Tiểu Bách vào di chúc
chứ. Anh định để Tiểu Lưu trưởng thành thế nào đây?”
Lăng Vân Đoan không đồng ý: “A Ngạn, chúng ta chỉ không có đăng ký
kết hôn được thôi, nhưng dù sao thì cái đó cũng chỉ là hình thức. Quan hệ của
chúng ta như thế nào em hiểu rõ mà, phần di chúc này của anh mà không có tên em
thì càng không thể có tên người khác. Còn về Tiểu Bách, đối với anh, nó và Tiểu
Lưu đều là con cả, một khi đã như thế, vì sao lại không thể có tên nó? Anh giao
công ty cho Tiểu Lưu, cũng đã trải sẵn đường cho nó đi, nếu nó không đi được,
còn làm hao hụt vốn van đầu, anh cũng không thể giúp được. Phần bất động sản
không thể giao cho nó, nếu nó không giữ được công ty, chả lẽ còn định bán nhà
để duy trì làm ăn sao?”
“Nhưng mà có thế nào thì Tiểu Lưu cũng mới là con anh, anh làm thế
người ta nghĩ thế nào?”
Lăng Vân Đoan bật cười lắc đầu: “A Ngạn, lúc đó anh chắc gì cũng
đã còn ở đây, còn muốn người khác nghĩ sao nữa, chẳng lẽ em để ý sao?”
Lưu Ngạn chần chừ một chút, cũng lắc đầu, anh căn bản không thể
tưởng tượng đến chuyện Lăng Vân Đoan đột nhiên ra đi, người giỏi như vậy, sao
có thể chết như vậy?
Lăng Vân Đoan kéo tay anh qua, nói: “Em đừng nghĩ nhiều, đây chỉ
là tình huống xấu nhất thôi, có lẽ cả đời cũng không có đâu. Anh đáp ứng em,
nhất định sẽ cùng em sống đến một trăm tuổi, được không?”
Không đợi Lưu Ngạn trả lời, y nói tiếp: “A Ngạn, chờ cho đến khi
Tiểu Lưu lớn, có thể tự mình đảm đương mọi thứ, anh sẽ giao công ty cho nó, khi
đó Tiểu Bách cũng lớn, em cũng bớt lo, hai lão già chúng ta có thể ung dung mà
hưởng thụ cuộc sống. Chúng ta sẽ đi du lịch toàn thế giới, được không? Nửa đời
trước chúng ta không dám đối mặt, chờ đến khi già rồi, cũng không cần mặt mũi
gì nữa, người khác nói gì thì kệ họ, chúng ta chỉ để ý đến mình thôi, em thấy
có được không?”
Lưu Ngạn cúi thấp đầu, bên tai có chút đỏ lên, quay sang cầm lấy
tay y, nói: “Được.”
—— Chúng ta lúc còn trẻ không được gần nhau, gặp nhau thì ít xa
nhau thì nhiều. Chờ khi chúng ta già rồi, sẽ dứt khoát coi thường miệng lưỡi
thế gian, đến Giang Nam tìm một thị trấn nhỏ, mua một căn nhà nhỏ, sống cuộc
sống của hai lão già. Có lẽ đến khi đó anh đã không đi nổi, tai cũng ngễnh
ngãng, anh biết là em nhất định sẽ không vứt bỏ anh. Chờ đến khi anh già rồi,
anh vẫn là một ông cụ đẹp lão có bản lĩnh, em vẫn là một ông lão hiền lành, mỗi
ngày chuẩn bị cho anh một phần vằn thắn. Nếu ngày nào thấy tốt, chúng ta có thể
đi thăm thú xung quanh, mệt thì lại về nhà. Có em làm bạn, mỗi ngày sẽ rất vui,
em có đồng ý đi theo ông lão anh tuấn này đến cùng không?
——- Em đồng ý.
[HOÀN]
Truyện hay
Trả lờiXóa