Chương 45-46
45 – Lòi đuôi sói
Sau bữa cơm chiều đơn giản, Lưu Ngạn rửa bát xong xuôi liền dẫn
Lăng Tiểu Lưu đi tắm rửa. Quần áo của cả nhà đều cho vào máy giặt, không phải
giặt tay khiến anh rất cao hứng.
Lăng Vân Đoan ăn xong liền chui vào thư phòng không thấy động tĩnh
gì, Lưu Ngạn để hai cậu nhóc ở phòng khách xem ti vi, còn mình thì về phòng ngủ
đi đi lại lại. Căn hộ này có vẻ vẫn được quét dọn định kỳ nên rất sạch sẽ,
phòng của hai đứa nhóc vốn không có ai ở mà không hề có một hạt bụi nào.
Lưu Tư Bách và Lăng Tiểu Lưu cả ngày chơi mệt, đến tối chỉ được
một chốc là buồn ngủ. Hai đứa ngồi trên sofa gật gà gật gù, hai cái đầu nhỏ tí
thì va vào nhau.
Lưu Ngạn thấy vậy liền bảo dỗ hai đứa đi ngủ, anh ngồi bên giường
đến khi hai nhóc ngủ sau mới nhẹ nhàng tắt đèn ra ngoài.
Nhìn đồng hồ trong phòng khách, vẫn còn sớm, mới có tám rưỡi.
Cửa thư phòng không đóng chặt, vẫn còn một khe hở nhỏ. Lưu Ngạn
nghĩ nghĩ một lúc, liền rón rén đi đến bên cạnh, nhòm qua khe cửa xem người bên
trong đang làm gì.
Thư phòng khá rộng, Lăng Vân Đoan ngồi sau bàn làm việc đang nói
chuyện điện thoại, y đeo kính mắt, mặt mày nhăn lại, có vẻ như không kiên nhẫn.
Lưu Ngạn lại quay về phòng khách, mở ti vi, cho tiếng nhỏ xuống,
buồn chán ấn điều khiển đổi kênh liên tục.
Tầm chín giờ thì Lăng Vân Đoan cầm cốc đi ra, có vẻ như là muốn đi
rót nước, sắc mặt y không được tốt lắm, nhìn thấy Lưu Ngạn thì kinh ngạc, vội
vàng điều chỉnh lại biểu tình, cười cười nhìn anh: “A Ngạn, sao em còn chưa
ngủ? Bọn nhỏ ngủ chưa?”
Lưu Ngạn cầm cốc vào bếp rót nước cho y, nói: “Buổi tối đừng uống
nhiều nước. Hai đứa ngủ rồi, bình thường em đi ngủ muộn mà, giờ vẫn còn sớm nên
chưa ngủ được. Anh thì sao, sắc mặt anh kém thế, công việc khó khăn à? Có phải
do em—”
Lăng Vân Đoan vội ngắt lời anh: “Không phải đâu, em đừng nghĩ linh
tinh. Mai công ty có buổi họp, mà thư kí vẫn chưa chuẩn bị đủ tài liệu cho anh
nên anh mới mắng họ vài câu. Có phải dọa đến em rồi không?”
Lưu Ngạn lắc đầu nói: “Công việc là quan trọng, nhưng cũng phải
chú ý thân thể. Hôm nay anh đã bận rộn cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Trong phòng khách không bật đèn lớn, chỉ có mấy bóng đèn nhỏ gắn
trên tường tỏa ra ánh sáng màu cam. Lưu Ngạn hơi cúi đầu, trong mắt Lăng Vân
Đoan, mái tóc mềm mại kia dường như làm anh trẻ thêm. Ngón tay Lăng Vân Đoan
giật giật, không nhịn được mà đưa ra khẽ vuốt má anh.
Lưu Ngạn giật mình ngẩng đầu mở to mắt nhìn y, Lăng Vân Đoan cười
cười, lại sờ sờ thêm một chút nữa: “A Ngạn, em chưa ngủ là còn chờ anh sao?
Không có anh em không ngủ được?”
Lưu Ngạn vội lùi về sau một chút, kinh hoàng đến chút nữa thì cắn
phải lưỡi: “Ai, ai đợi anh! Em đi ngủ!”
Lăng Vân Đoan mỉm cười nhìn theo bóng người nhanh chóng biến mất
sau cánh cửa phòng ngủ, mới tắt ti vi về thư phòng tiếp tục làm việc.
Lưu Ngạn không biết Lăng Vân Đoan vào lúc nào, chỉ nhớ đến nửa đêm
tỉnh dậy đi WC, thấy bên hông bị đè nặng, mơ mơ màng màng giãy dụa một lúc mới
thoát ra được.
Đến sáng tỉnh lại, anh mới biết cái thứ đè lên mình hôm qua là gì,
ngoài cánh tay của Lăng Vân Đoan ôm chặt lấy hông anh ra thì còn cái gì vào đây
chứ?
Tư thế của hai người lúc này giống như là Lưu Ngạn rúc vào lòng
Lăng Vân Đoan ngủ vậy.
Mặt Lăng Vân Đoan áp vào gáy anh, hơi thở ấm áp phả lên gáy, lên
tai anh, nếu là người khác thì chắc cũng không có gì, nhưng với tình trạng hiện
nay, Lưu Ngạn không khỏi đỏ mặt.
Anh giật giật, Lăng Vân Đoan không tỉnh.
Lưu Ngạn phiền não, anh muốn rời giường, nhất định phải đánh thức
Lăng Vân Đoan, mà không biết tối hôm qua y làm việc đến lúc nào, đương nhiên
hôm nay muốn ngủ thêm một chút, mà hiện tại tình huống của hai người cũng khá
xấu hổ. Mà Lưu Ngạn còn muốn sang xem Tiểu Bách với Tiểu Lưu tỉnh chưa, ngủ ở
phòng mới không biết hai đứa có quen không.
Anh co người lại suy nghĩ, không biết người phía sau mở mắt nhìn
anh, sau đó lại nhắm lại, yên tâm giả bộ ngủ.
Lưu Ngạn đau khổ chống đỡ đến bảy giờ thì không chịu được nữa. Anh
cẩn thận nâng cánh tay Lăng Vân Đoan lên, không dám thở mạnh, từ từ từ từ nhích
dần người ra ngoài.
Lăng Vân Đoan ti hí mắt, mỉm cười nhìn anh khẽ nhích từng chút
một. Mãi mới ra được ngoài, Lưu Ngạn chưa kịp thở phào thì nghe người đang nằm
lười biếng nói: “A Ngạn, em dậy rồi.”
Lưu Ngạn quay đầu, thấy y chống tay nửa nằm nửa ngồi trên giường,
nhìn anh mỉm cười, không hiểu sao anh lại đỏ mặt: “Anh cũng tỉnh rồi à? Em đi
xem bọn nhỏ đã dậy chưa?”
Anh vội vội vàng vàng chạy đi, ra khỏi phòng rồi mới dám dừng lại
thở hổn hển, bình tĩnh lấy lại tinh thần, anh đi đến phòng hai đứa nhỏ, gõ cửa:
“Tiểu Bách, Tiểu Lưu, dậy chưa?”
Ăn sáng xong xuôi, Lăng Vân Đoan nắm tay Lưu Ngạn dặn dò, nói rằng
trưa sẽ về, dặn anh không được đi đâu một mình, muốn ra ngoài phải gọi điện cho
y. Nếu y không rảnh thì sẽ cho lái xe công ty tới đón, tóm lại là chỉ sợ Lưu
Ngạn đi lạc.
Lưu Ngạn bị nói nhiều đến buồn bực, anh cũng đâu phải là trẻ con
ba tuổi nữa, có thể đi lạc được sao???
Cuối cùng cũng đá được Lăng Vân Đoan đi làm, Lưu Ngạn vẫy tay với
hai đứa nhóc ngồi trên sofa: “Đi, chúng ta đi siêu thị.”
Sáng nay lúc anh gõ cửa, còn lo lắng hai đứa nhóc lạ giường không
ngủ hay làm sao đó. Kết quả thực sự ngoài ý muốn, hai con heo lười ngủ như
chết, còn thích ứng hoàn cảnh mới tốt hơn cả anh.
Vừa nghe anh nói phải ra ngoài, Lưu Tư Bách nói: “Bố, chú vừa nói
là không cho bố ra ngoài một mình.”
Lưu Ngạn liếc cậu một cái, nói: “Cho nên ba chúng ta mới cùng đi,
có phải đi một mình đâu.” – Thằng con trai anh càng lớn càng không đáng yêu,
giờ còn nghe lời y hơn cả anh rồi.
Anh bước qua ôm lấy Lăng Tiểu Lưu, dỗ dành: “Tiểu Lưu có muốn đi
với chú không?”
Hai mắt bé con sáng lên, cánh tay mập mạp ôm chầm lấy cổ anh,
ngoan ngoãn nói: “Chú đi đâu thì Tiểu Lưu đi đó —”
Lưu Ngạn cao hứng hôn chụt một cái lên má bé: “Tiểu Lưu đúng là bé
ngoan, hai người chúng ta đi siêu thị, không chơi với anh con.” – Nói xong liền
ôm bé con đi.
Lưu Tư Bách lè lưỡi, cầm chìa khóa đuổi theo.
Giữa trưa Lăng Vân Đoan về đón ba người ra ngoài ăn cơm, thấy Lưu
Ngạn đã nấu nướng xong xuôi hết rồi. Vì thế lúc ăn cơm Lăng Vân Đoan không
ngừng kể lể đủ loại chuyện ra ngoài bị lừa đảo, tóm lại vẫn là muốn Lưu Ngạn
nghe lời y.
Lưu Ngạn biết y có ý tốt, cho nên mới đầu cũng nhẫn nại nghe,
nhưng càng về sau y càng nói linh tinh, nào là ra đường gặp người xấu bắt về
làm vợ v.v, có cái giọng điệu thế sao? Anh để bát cơm xuống bàn “Cạch” một cái,
lạnh lùng nói: “Ý anh là định nuôi tôi như nuôi khỉ hả?”
Một đống định nói của Lăng Vân Đoan nghẹn lại ở cổ họng, y nhìn
sắc mặt Lưu Ngạn, không dám lải nhải.
Sau khi ăn xong, Lưu Ngạn rửa bát, hai cậu nhóc về phòng mình
chơi, Lăng Vân Đoan đến phòng bếp, tựa vào cạnh cửa: “A Ngạn, em đừng tức
giận.”
Lưu Ngạn quay đầu nhìn y một cái, lại quay về rửa bát tiếp: “Tôi
không giận.”
Lăng Vân Đoan lại tiến thêm vài bước: “Em không giận, nhưng cũng
không vui. A Ngạn, không phải anh muốn giam giữ em, chỉ là anh lo lắng cho em
thôi. Em mới tới đây, lạ nước lạ cái, dễ bị lừa gạt lắm. Anh hứa là đến khi em
quen rồi, anh sẽ không quản gì em, nhưng hiện giờ em nếu có đi đâu thì nói với
anh một tiếng được không? A Ngạn, anh rất lo cho em.”
Lưu Ngạn lẩm bẩm: “Em không phải trẻ con.”
Lăng Vân Đoan đến gần anh, kiên nhẫn nói: “Anh biết, anh biết. A
Ngạn, em đương nhiên không phải trẻ con, nhưng mà cho dù có thế nào thì anh
cũng không thể ngừng lo lắng cho em. Giống như Tiểu Bách vậy, cho dù sau này nó
có thành người lớn đi nữa, em vẫn không thể không quan tâm nó đúng không?”
Lưu Ngạn nói: “Nhưng anh cũng thái quá rồi, em chỉ ra ngoài có một
chút, có thể có chuyện gì được chứ?”
Lăng Vân Đoan cười khổ: “A Ngạn, nếu như là người khác, anh sẽ
không lo lắng như vậy. Nhưng là em, nói thì có vẻ sến súa, nhưng quả thật anh
không muốn phải rời xa em một giây một phút nào hết. Nếu có thể, anh nguyện sẽ
mang em theo bên mình, đỡ để em phải đi tới những nơi anh không thấy, làm anh
phải lo lắng.”
Lưu Ngạn ngây người ra, mãi mới nói được: “Dù cho em có nghe lời
anh, anh cũng không cần… nói mấy lời quái dị thế chứ?”
Lăng Vân Đoan thở dài, tiến tới đặt tay lên vai Lưu Ngạn, cúi đầu
nhìn vào mắt anh: “Đây đều là những lời thật lòng của anh, vậy mà em lại cho
rằng nó kỳ quái. Nếu anh không nói, có lẽ cả đời này em cũng sẽ không hiểu,
hoặc có hiểu cũng sẽ giả vờ không hiểu. A Ngạn, em muốn bức tử anh sao?”
Lưu Ngạn trừng mắt nhìn y: “Anh luôn nói em không hiểu này không
hiểu kia, em cũng muốn thực sự không biết cái gì, đỡ phải đi theo anh, gây sức
ép cho anh! Anh nghĩ em rảnh rỗi lắm đấy hả?!”
Lăng Vân Đoan thầm nghĩ, chỉ sợ em chưa hiểu hết, càng làm cho
người ta sốt ruột. Một tay y ấn chặt bả vai Lưu Ngạn, tay kia từ từ nhẹ nhàng
vuốt ve viền môi anh.
Lưu Ngạn ngây ra, bàn tay kia không ngừng di chuyển, cầm lấy cằm
anh quay về. Lăng Vân Đoan cúi đầu kề mặt sát vào mặt anh, khẽ hôn phớt lên môi
anh, nhìn thấy vành tai Lưu Ngạn dần dần hồng lên, cười nói: “A Ngạn, em biết
gì chứ? Em không thấy anh có nhớ anh không? Gặp anh rồi có vui không? Em có
từng muốn hôn anh? Em có biết vì sao anh muốn ngủ cùng em không…. Như vậy cũng
vẫn chưa đủ đâu.” – Y lại kề sát thêm, quả thực muốn ngậm lấy vành tai Lưu
Ngạn, giọng nói trầm xuống – “A Ngạn, anh cũng không muốn chỉ đơn thuần nằm ngủ
bên cạnh em đâu, anh muốn lột trần em, muốn em khóc, muốn giữ chặt không cho em
chạy thoát. Có lẽ em vẫn chưa rõ ràng, nói trắng ra là anh muốn đi vào trong
thân thể em, giữ lấy em, biến em thành của anh. Em xem, anh có phải rất xấu xa
không? Nhưng mà A Ngạn à, cả đời này em đã bị buộc chặt vào tên bại hoại là anh
đây rồi, có chạy cũng không thoát đâu.”
46 – Tên lừa đảo thối tha không biết xấu hổ
Cả đời Lưu Ngạn cũng chưa từng nghe những lời nào hạ lưu như vậy,
cho nên nhất thời anh chưa thể phản ứng lại được. Lăng Vân Đoan nói xong, mặt
không chút ngại ngùng buông anh ra, cầm một chén trà đi ra ngoài. Chờ đến khi
trong phòng bếp vang lên tiếng bát vỡ, thì đã là một lúc sau rồi.
Lưu Tư Bách và Lăng Tiểu Lưu nghe tiếng động, một trước một sau
chạy tới, bám ở cửa hỏi anh: “Bố, bố sao thế?”
Tay Lưu Ngạn vẫn còn run rẩy, cố gắng nhặt mấy mảnh vỡ lên vứt vào
thùng rác, anh ngẩng đầu muốn cười với hai đứa nhóc, nhưng cảm giác là mình còn
muốn khóc hơn: “Không, không sao, bố trượt tay thôi.”
Lưu Tư Bách nhìn anh một hồi, nói: “Mặt bố đỏ quá, bố bị ốm à?”
Lăng Tiểu Lưu nghe anh trai nói vậy, vội vàng nói tiếp: “Chú đừng
ốm —”
Lưu Ngạn đứng lên rửa tay, hít sâu một hơi, mới nói tiếp: “Bố không
sao, hai đứa không phải lo, về phòng chơi đi.”
Hai đứa nhóc vừa đi, chân Lưu Ngạn mềm nhũm, không đứng dậy nổi,
ngồi xổm trên mặt đất.
Những lời Lăng Vân Đoan vừa nói cứ luẩn quẩn bên tai anh, không
ngừng vọng đi vọng lại khiến anh muốn bịt tai lại. Những lời như thế đủ làm cho
người ta xấu hổ đến mức muốn chui xuống hố, Lưu Ngạn cũng không hiểu một người
văn nhã như y sao có thể nói ra được.
Hai người đàn ông, hai người đàn ông…. Có thể làm được gì? Làm
chuyện hạ lưu gì? Lưu Ngạn cởi tạp dề ra, muốn đi thư phòng tìm Lăng Vân Đoan
tính sổ, đến trước cửa rồi lại không dám bước vào. Sẽ không…Sẽ không có chuyện
gì thật chứ?
Anh không đi tìm người, thì người sẽ tới tìm anh.
Lăng Vân Đoan cầm mấy tờ quảng cáo, vẻ mặt đứng đắn ngồi bên cạnh
Lưu Ngạn: “A Ngạn, đây là tư liệu của mấy lớp học bổ túc sáng nay anh tìm được.
Em xem thử xem, nếu có chỗ nào thích hợp thì chúng ta đưa Tiểu Bách đi học.”
Nhắc tới con trai, Lưu Ngạn liền quăng các chuyện khác ra sau,
nhận mấy tờ quảng cáo cẩn thận nghiên cứu. Lăng Vân Đoan ở bên cạnh nói: “Anh
đã lọc qua một lượt rồi, những chỗ nào xa nhà quá đều bỏ hết. Mấy chỗ này đều
gần nhà, thời gian cũng thoải mái, bình thường khi tan ca anh có thể đi đón
Tiểu Bách.”
Lưu Ngạn gật gật đầu, cẩn thận xem lại một lần nữa: “Em thấy cũng
không tồi, vấn đề là Tiểu Bách phải thích mới được.”
Lăng Vân Đoan nói: “Đương nhiên rồi, vừa hay chiều nay anh rảnh,
chúng ta đưa nó đi xem một lượt.”
Vì thế buổi chiều bốn người nghiêm chỉnh chạy qua một lượt các
trung tâm bổ túc. Đầu Lưu Ngạn bị nhồi đủ các loại “lớp sơ cấp”, “lớp trung
cấp”, “lớp chuyên sâu”, nhắm mắt vào là thấy miệng của mấy thầy giáo tiếp đón ở
các trung tâm mấp máy, thế nên mấy quả bom nguyên tử Lăng Vân Đoan quẳng lúc
giữa trưa tạm thời cho sang một bên.
Buổi tối ăn uống tắm rửa xong xuôi, Lưu Ngạn xoa xoa cổ đi vào
phòng, thấy Lăng Vân Đoan đã ở, y ngồi quay lưng ra ngoài, không biết đang mân
mê cái gì.
Lăng Vân Đoan nghe thấy Lưu Ngạn bước vào, cũng không quay đầu
lại, chỉ nói: “A Ngạn, khóa cửa lại.”
Lưu Ngạn ngoan ngoãn làm theo, sau mới hỏi: “Anh làm gì đấy?”
“A Ngạn, em thích táo hay ô mai?”
“Ừm…. Em vẫn thích chuối tiêu hơn, anh hỏi làm gì?”
Lăng Vân Đoan lắc lắc đầu, có chút đáng tiếc nói: “Không có chuối
tiêu, đành ủy khuất em vậy. Anh thích tao, hay mình dùng táo đi.” – Y nói xong
quay sang Lưu Ngạn vẫy vẫy gói gì đó nho nhỏ trong tay.
Lưu Ngạn là người thành thật, sống hơn ba mươi năm cũng không đến
mức không biết ‘áo mưa’ được đóng gói thế nào. Thân thể anh nhận được tín hiệu
nguy hiểm nhanh hơn cả đại não, vội vàng lùi về sau, muốn mở cửa đi ra ngoài.
Lăng Vân Đoan nhanh hơn anh, chỉ vài bước đã đến phía sau anh, một
tay tóm lấy tay anh đang đặt lên nắm cửa, một tay ôm lấy thắt lưng anh kéo
mạnh, cả hai cùng ngã xuống giường.
Lưu Ngạn vùng vẫy muốn thoát ra, Lăng Vân Đoan ghé sát vào tai anh
thì thầm: “A Ngạn, em đừng ầm ĩ, để bọn nhỏ nghe thấy bây giờ.”
Lưu Ngạn đỏ mặt căm giận trừng mắt với y, loại thời điểm này, ai
mới là người ầm ĩ?!
Lăng Vân Đoan vươn người liếm liếm môi anh, nói: “Cửa cũng là do
em khóa, A Ngạn, em còn muốn chạy đi đâu?”
“Đó là anh bảo em khóa! Ai biết anh, anh….”
Lăng Vân Đoan chậm rãi nói: “Cho nên mới nói em ngốc. A Ngạn ngốc,
những lời trưa nay anh nói em quên rồi sao? Thế này không tốt đâu.”
Lưu Ngạn nghe xong ngây người ra một chút, sau đó càng giãy
dụa kịch liệt để đứng lên, trên mặt dường như cũng sắp bốc hơi rồi: “Anh, anh
buông em ra. Em không chơi với anh!”
Lưu Ngạn tuy gầy nhưng không hề yếu. Lăng Vân Đoan phải mất một
lúc mới có thể miễn cưỡng chế áp anh, thấy anh vẫn còn muốn giãy dụa, y hù: “Em
nghe xem, bên cạnh có phải có tiếng động không? Bọn nhỏ bị em đánh thức đấy.”
Lưu Ngạn quả nhiên an tĩnh lại, nghiêng tai nghe ngóng một lúc,
nghe thấy một chút âm thanh không rõ ràng. Anh nhíu mày muốn tập trung nghe kĩ
hơn, lại cảm giác ngực mình lành lạnh. Cúi đầu, anh phát hiện áo ngủ đã bị cởi
hết nút, phân nửa phần ngực đã bị lộ ra ngoài.
Lăng Vân Đoan vỗ vỗ khuôn mặt đang trợn mắt há mồm của ai kia: “A
Ngạn? Em choáng à?”
Lưu Ngạn ngây ngây ngốc ngốc ngẩng đầu nhìn y: “Anh… anh muốn làm
gì?”
Lăng Vân Đoan phì cười, đã như vậy rồi còn hỏi y muốn làm gì sao?
Lưu Ngạn còn nói: “Chúng ta đều là đàn ông, anh như vậy… Như
vậy….”
“Như thế nào?” – Lăng Vân Đoan cúi đầu hung hăng cắn môi anh, nói
– “Hôn em? Cắn em? Hay làm gì khác? Cho nên anh đã bảo mà, em ngốc ngốc không
hiểu lại còn cậy mạnh. Anh nói em không thông, em tự nghĩ lại không ra, vậy anh
trực tiếp ‘làm’ cho em xem. Thế đã được chưa?”
Nhân lúc Lưu Ngạn chưa phản ứng kịp, y nhanh chóng kéo quần anh
ra, chỉ để lại mỗi quần con. Lúc này y cũng không đè lên người anh nữa, bị lột
như vậy, có cho tiền anh cũng không dám chạy ra ngoài.
Lưu Ngạn ai ai kêu giữ chặt quần áo của mình, nhưng không được,
đành phải nắm chặt chiếc quần duy nhất trên người mình, chui vào chăn.
Lăng Vân Đoan vuốt ve mặt anh, cười nói: “Rất tự giác.”
Lưu Ngạn quấn chăn trừng mắt với y, không hề có tự giác là bản
thân tự leo lên bàn ăn, nằm gọn trong đĩa, chỉ chờ người thưởng thức.
Lăng Vân Đoan đứng lên chậm rãi cởi quần áo, Lưu Ngạn trừng mắt,
cả khuôn mặt đỏ bừng lên, lại rụt đầu vào chăn nhưng bị Lăng Vân Đoan kéo chăn
lên lôi ra.
“Anh là —- ưm ưm….”
Lăng Vân Đoan cũng chỉ còn mỗi quần lót trên người, ôm chặt lấy
Lưu Ngạn. Đầu lưỡi y càn quấy trong miệng anh, tay thì nhẹ nhàng vuốt ve, mơn
trớn thắt lưng anh.
Rõ ràng trong phòng bật điều hòa, nhưng Lưu Ngạn thấy càng lúc
càng nóng. Anh bị Lăng Vân Đoan ôm đến khó chịu, cố dùng sức đẩy y ra,
đột nhiên bị đánh một cái vào mông, không đau, nhưng tiếng “tét” vang lên làm
cho anh thấy sợ hãi.
“Làm gì —-”
Lăng Vân Đoan không để ý đến anh, mà còn dùng bàn tay vừa đánh anh
kia mạnh mẽ bóp bóp mông anh.
Trong mắt Lưu Ngạn tràn đầy hơi nước, bình thường Lăng Vân Đoan
nói nhiều khiến anh thấy rất phiền, không nghĩ tới lúc y không nói lời nào lại
khủng bố như vậy. Anh cẩn thận vỗ vỗ vai lăng Vân Đoan, nói: “Anh đứng lên được
rồi, nóng.”
Lăng Vân Đoan ngẩng đầu, nhìn anh một cái, tiện thể cắn một phát
lên ngực anh. Lưu Ngạn không dám nói, bi thảm cúi đầu, một dấu răng hiện rõ
trên khuôn ngực anh.
Lăng Vân Đoan cũng thấy là mình xuống tay hơi nặng, lại liếm liếm
vết cắn vừa rồi, lưu lại trên vết cắn một lớp sáng bóng.
Lưu Ngạn hổn hển: “Anh muốn làm gì?”
Lăng Vân Đoan mỉm cười, nhưng nụ cười đó làm cho Lưu Ngạn thấy âm
u, cũng không biết y lấy ở đâu ra một tuýp thuốc giống như kem đánh răng, bóp
một ít ra tay. Bàn tay đó biến mất khỏi tầm mắt Lưu Ngạn, vươn đến phía sau
anh, quần lót của anh không biết đã bị lột ra từ lúc nào, ngón tay chạm ngay
vào cửa bí huyệt.
Cả người Lưu Ngạn cứng ngắc, đầu anh như có pháo hoa nổ bùm một
cái, rất nhiều thứ được sáng tỏ. Anh đạp Lưu ngạn ra, quấn chăn quanh người lùi
về sát tường, bộ dáng thê thảm như cô gái nhà lành bị ác bá làm hại.
Lăng Vân Đoan vỗ vỗ giường, nói: “Lại đây.”
Cả cục chăn run rẩy, Lưu Ngạn lắc đầu.
Lăng Vân Đoan nói tiếp: “Em ngoan ngoãn lại đây, anh cam đoan sẽ
nhẹ nhàng. Em xem, chúng ta gây ra tiếng động lớn như vậy, sẽ ảnh hưởng đến bọn
nhỏ.”
Lưu Ngạn vẫn lắc đầu như trước.
Lăng Vân Đoan cười cười, đứng lên: “Em không lại thì anh qua đó,
dù sao cũng không khác nhau là mấy.”
Chăn bị kéo ra, Lưu Ngạn vẫn còn cố gắng giãy dụa: “Anh là kẻ lừa
đảo, anh lừa người! Em không làm!”
Lăng Vân Đoan nhanh chóng giữ chặt lấy anh, cười: “Anh lừa em khi
nào? Anh đã nói rõ ràng với em rồi còn gì, muốn tiến vào thân thể em. Đó là do
em không hiểu được, sao có thể trách anh.”
Lưu Ngạn đỏ mắt, không có khí thế gào lên: “Ai biết… Ai biết lại
thế này!”
Lăng Vân Đoan chậm rãi đè người xuống: “Ngoan, giờ chẳng phải đã
biết sao.”
Sáng hôm sau, Lưu Ngạn không dậy nổi.
Lăng Tiểu Lưu cắn miếng bánh mì khô khốc, bĩu môi nói: “Bố, sao
chú không dậy được?”
Tâm tình Lăng Vân Đoan vô cùng tốt, cười tươi rói: “Tối hôm qua
chú ngã từ trên giường xuống, bị trẹo lưng.”
Trong phòng Lưu Ngạn mắt đỏ hồng cắn chăn, cả người chỗ nào cũng
như muốn rời ra, âm thầm nghiến răng chửi rủa: “Đồ lừa đảo, đồ lừa đảo thối tha
không biết xấu hổ…..”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét