Chương 13-14
13 – Muốn tìm mẹ mới
Hai người vừa về tới nhà thì cơn mưa rào rào
đổ xuống.
Lưu Ngạn xắn tay áo vào bếp chuẩn bị nấu cháo,
hai ngày vừa rồi ăn nhiều quá, dạ dày không thoải mái, thế nên hôm nay anh nấu
chút cháo thanh đạm ăn cho nhẹ dạ.
Lưu Tư Bách ngồi ở cửa sổ nhìn trời mưa, cũng
không biết nhìn thấy cái gì, đột nhiên chạy vọt lên lầu, rồi lại nhanh chóng
chạy xuống, vẻ mặt tràn đầy sung sướng khi người khác gặp họa.
Lưu Ngạn gõ nhẹ lên đầu con trai, nhắc nhở:
“Không được cười như thế, trẻ con lại học bộ lưu manh.”
Lưu Tư Bách sờ sờ đầu, ngẩng mặt nhìn anh
cười.
Thấy cậu nhóc như vậy, Lưu Ngạn cũng vui vẻ
hỏi: “Cười cái gì mà sung sướng thế?”
Lưu Tư Bách ôm lấy anh cọ cọ: “Con nhìn thấy
Trần Tiểu Uy, nó mắc mưa chạy như vịt ý, hì hì…”
Lưu Ngạn bỏ cháo vào nồi, cho thêm nước, sau
đó nhóm bếp, tranh thủ lúc rảnh tay nhìn cậu nhóc một cái, nói: “Con vội chạy
lên tầng là để nhìn nó mắc mưa?”
Lưu Ngạn nghẹn lời, trẻ con luôn yêu ghét rõ
ràng, thích là thích, không thích liền hít-le nhau, thề một trăm nằm không thèm
nói chuyện.
Lưu Tư Bách hít hít, lại đến nhòm vào bếp: “Bố
ơi, trưa nay mình ăn cháo ạ?”
“Ừ, bố nấu một chút bố ăn thôi, con thích ăn
gì? Bố làm cho con ít miến nhé, hai hôm trước bà nội đến Đại Hà mang về nhiều,
măng cũng còn, bố nấu miến măng nhé.”
Lưu Tư Bách ồn ào: “Con còn muốn cả mộc nhĩ
với nấm hương! Cả súp lơ nữa!”
Lưu Ngạn cười cười, điểm nhẹ vào mũi cậu nhóc:
“Đồ tiểu quỷ ham ăn, nhiều vậy con ăn hết được không?”
Lưu Tư Bách nhân cơ hội bám lên người anh,
ngồi trên đùi anh lăn lộn: “Ăn không hết thì để đến tối.”
Hai bố con ăn cơm trưa xong một lát thì vợ
chồng Lưu Vĩ đi chơi về. Lưu Tư Bằng sang tìm Lưu Tư Bách, không biết hai đứa
nhỏ có chuyện gì mà châu đầu vào thì thầm có vẻ bí mật.
Lưu Vĩ uống hơi nhiều, mặt đỏ gay, vừa vào sân
đã gào to: “Chú hai! Qua đây qua đây!”
Lưu Ngạn thấy anh trai mình đứng không vững,
liền nhanh chóng qua đỡ người hộ chị dâu. Vừa vào cửa nhà, Lưu Vĩ đã kéo tay
Lưu Ngạn, nói oang oang: “Chú hai, anh có tin tốt cho chú đây! Chú sắp có con
dâu….”
Lưu Ngạn nghe mà không hiểu gì, mãi đến khi Ôn
Lệ Cầm giải thích lại rõ ràng anh mới vỡ lẽ ra.
Nguyên lai là Ôn Lệ Cầm về bên ngoại, gặp con
gái của ông cậu họ, là một cô gái tầm hai bảy hai tám tuổi, vẫn chưa kết hôn.
Lưu Vĩ cảm thấy rất được, thế nên liền đến uống rượu cùng ông cậu họ kia, vừa
uống vừa hỏi thăm tình hình.
Cô gái đó mới mười mấy tuổi đã ra ngoài đi làm
để đỡ đần gia đình, mấy năm qua năm nào cũng gửi tiền về. Hai năm trước hai cậu
em trong nhà đều đã kết hôn, giờ mọi người mới nhớ ra là vẫn còn cô chị chưa
lấy chồng! Bố cô rất sốt ruột, phải biết là ở quê, con gái qua hai lăm chưa kết
hôn đã là ế nặng rồi. Vì thế hai vợ chồng liền gọi con gái về, muốn cô mau
chóng kết hôn. Lúc này cô đã hai sáu, quả là thành gái già, vì làng trên xóm
dưới tầm tuổi cô đều đã kết hôn, người ít tuổi hơn thì cô không vừa ý, vì thế
hai vợ chồng ông cậu gấp như ngồi trên đống lửa. Giờ không chỉ mong con gái
kiếm được tấm chồng, cho dù có lớn tuổi cũng được, chỉ cần là người thành thật
chịu khó là ổn.
Lưu Vĩ nghe xong cảm thấy em trai mình hoàn
toàn đủ tiêu chuẩn!
Với những nhà bình thường, chuyện này có thể
không phải là chuyện gì quá lớn lao, nhưng Lưu Vĩ lại rất quan tâm Lưu Ngạn.
Hồi Lưu Ngạn chưa ly hôn, trong nhà vẫn còn
chút tiền tiết kiệm, muốn mở một quán ăn nhỏ trên trấn là chuyện hoàn toàn có
thể. Nhưng lại gặp lúc Lưu Truyền bị bệnh, phải nằm viện một thời gian. Lưu
Ngạn liền đem số tiền tiết kiệm kia để lo viện phí cho cha, khiến vợ chồng xích
mích nên ly hôn. Chuyện này vẫn là cái gai trong lòng Lưu Vĩ, vốn là con trưởng
trong nhà, chuyện nhà phải gánh vác hết, gia đình em trai rạn vỡ cũng là do hắn
không làm tốt trách nhiệm. Bởi vậy hắn luôn luôn muốn bồi thường cho em trai
mình. Vì vậy, một người đàn ông cao lớn giờ thành bà mối miệng rộng, nghe phong
thanh nhà ai có con gái tốt muốn lấy chồng đều đến nghe ngóng để lấy về cho em
mình.
Lưu Ngạn nghe chị dâu nói xong, nhìn sang ông
anh vừa ngủ lại thỉnh thoảng bật cười, không biết nên nói gì.
Ôn Lệ Cầm nói tiếp: “Anh chú cũng nói chuyện
với bên kia, bảo là muốn về hỏi ý kiến chú xem thế nào, có muốn gặp mặt một lần
không. Chị cũng không thân với cô ấy lắm, nhưng nghe mọi người nói cô ấy tốt
lắm, chị cũng thấy đấy là cô gái đoan chính, nhã nhặn, nhu thuận, chú nên đi
xem thế nào.”
Lưu Ngạn thực sự không muốn đi gặp gỡ, nhưng
lại không dám thẳng thắn từ chối, đành phải nói: “Để em suy nghĩ đã.”
Ôn Lệ Cầm gật đầu: “Ừ, vậy chú cứ suy nghĩ đi,
nhưng phải nhanh lên, bên kia người ta cũng chờ tin đấy.”
“Vâng, em biết.”
Anh về nhà, hai cậu nhóc đã chạy đi chơi rồi.
Anh ngồi xuống ghế, ngửa cổ nhìn trần nhà, thở dài.
Anh biết mọi người trong nhà quan tâm đến
mình, cũng biết cứ từ chối mãi không phải là cách hay, nhưng anh biết, nếu có
một lần sẽ có lần thứ hai, thứ ba, sớm muộn gì thì anh cũng phải tìm một người
nào đó.
Cũng không phải là anh không muốn tìm hạnh
phúc cho riêng mình, nhưng do mấy năm qua tâm tư đều dồn hết vào cho con, cũng
không biết nếu nhà thêm một người nữa thì sẽ sống thế nào. Anh lại nghĩ, liệu
đến lúc đó anh có còn quan tâm đến con trai nhiều như bây giờ không? Con trai
liệu có thấy ủy khuất không? Nếu hai vợ chồng cãi nhau thì con anh sẽ thế nào?
Mỗi lần nghĩ đến mấy vấn đề này anh đều cảm
thấy vô cùng nhức đầu. Chung quy lại, anh vẫn không muốn con mình sống không
thoải mái, anh tình nguyện sống độc thân cả đời, chứ cũng không muốn tìm về một
người mà con trai anh không thích.
Xẩm tối, anh đun nước, chuẩn bị gọi con về tắm
rửa. Vừa quay đầu, đã thấy cậu nhóc đứng ở tường, dáng vẻ như là đang chịu
phạt, chăm chăm nhìn anh.
Lưu Tư Ngạn buồn cười: “Sao thế con? Mau đến
rửa mặt đi.”
Lưu Tư Bách ngọ nguậy, nhưng không đến chỗ
anh, còn nói: “Bố, có phải bác tìm mẹ mới cho con không?”
Tay Lưu Ngạn run lên, cái gáo nhựa trong tay
suýt nữa thì rơi xuống, anh khẩn trương nhìn con trai, vội vàng lắc đầu giải
thích: “Không phải đâu, bố không cần.”
Lưu Tư Bách cúi đầu không nói gì, Lưu Ngạn
đang sợ cậu nhóc sẽ khóc, thì thấy cậu ngẩng đầu lên, miệng méo xệch, cảm giác
rất tủi thân, lại nói: “Bố muốn thì cứ tìm, khoong phải lo lắng cho con.”
Lưu Ngạn nhìn cậu nhóc, buông cái gáo xuống,
thở dài: “Con nghe ai nói thế, bố nói không cần là không cần, bố không lừa
con.”
Lưu Tư Bách cúi đầu, di di chân, nói: “Anh
Tiểu Bằng nói cho con. Anh ấy nghe bác nói chuyện, bố một mình rất vất vả, muốn
tìm một người để đỡ đần bố….”
Lưu Ngạn đến trước mặt cậu nhóc, ngồi xuống,
nhìn thẳng vào cậu nhóc: “Bố sẽ không tìm, bố có con là đủ rồi, bố không cần
thêm ai khác nữa. Mà không phải muốn nói tìm là tìm được ngay, người ta nhìn bố
còn thấy ghét nữa, con lo làm gì.”
“Ai bảo thế!” – Cậu nhóc không vui – “Ai dám
ghét bố chứ, là chúng ta không thèm người ta!”
Quả là trẻ con, cái gì cũng là nhà mình tốt,
ai dám nói không tốt sẽ không thèm chơi cùng nữa.
Lưu Ngạn cười nói: “Được rồi được rồi, vừa
khóc vừa cười, giống hệt chó con.”
Anh đứng dậy định đi rót nước, Lưu Tư Bách lại
giữ chặt lấy anh: “Bố, con nói thật đó, bố đi gặp mặt đi, con cam đoan sẽ không
quấy bố.”
Con trai kiên quyết như vậy, nhưng anh thì
không quá kiên định: “Còn muốn đi, nếu bố muốn đi thì sẽ nói cho con, mang cả
con theo có được không?”
Lưu Tư Bách gật đầu: “Được, bố phải mang con
theo, con sẽ chọn cho bố, không tốt không lấy!”
Lưu Ngạn bật cười vò đầu con trai: “Thằng nhóc
này, con định chọn táo hay chọn dưa? Còn đòi không tốt không lấy, con cho rằng
bố con là Phan An tái thế, ai cũng phải hâm mộ à?”
Lưu Tư Bách cố né khỏi bàn tay anh nhưng không
kịp, miệng vẫn lý luận: “Tất nhiên phải tốt rồi, ai muốn người không tốt chứ!”
14 – Mai anh ăn món gì?
Cái tạp dề kia cuối cùng vẫn trở lại, là Lăng Vân Đoan tự mình
mang về.
Lưu Ngạn nhận lấy, nhanh nhẹn cởi chiếc áo sơ mi cũ ra, thay bằng
tạp dề.
Lăng Vân Đoan đứng ở bên cạnh quầy hàng, không nói gì cũng không
đi, cứ thế nhìn hết người này đến người kia tới mua hàng, cuối cùng chỉ còn lại
một mình y.
Lưu Ngạn lau tay vào tạp dề, chần chừ nhìn y: “Anh ăn gì?”
Lăng Vân Đoan lắc đầu.
Lưu Ngạn nghĩ nghĩ, hỏi thử: “Tôi làm vằn thắn nhé?”
Lăng Vân Đoan gật đầu.
Từ nãy tới giờ y không nói gì, chỉ đứng đó nhìn, thấy Lưu Ngạn lo
lắng bất an nhưng cuối cùng cũng phải tìm chủ đề để nói.
“Anh về khi nào?”
“Mùng một.”
Là hôm qua, uống rượu say đến không biết trời đất là gì.
Theo thói quen, Lưu Ngạn định cằn nhằn vài câu, kiểu như là uống
nhiều hại người, lần sau không nên như thế. Nhưng ý nghĩ vừa nổi lên trong đầu
đã bị anh kìm lại. Anh có tư cách gì để nói người ta chứ. Cùng lắm chỉ là quan
hệ giữa chủ quán và khách quen, sao có thể quản người ta uống được, vì thế anh
liền hỏi: “Anh về ăn Tết à? Sao không thấy người nhà anh?”
Lăng Vân Đoan nhìn anh, chậm rãi nói: “Tôi chỉ có một mình.”
Hóa ra là một mình. Anh ta có ý gì? Người đã mất hay không còn ở
đây nữa? Lưu Ngạn cũng không hỏi tiếp.
Lăng Vân Đoan lại nói: “Tối qua làm phiền anh rồi.”
Lưu Ngạn không nghĩ là y lại chủ động gợi lại chuyện cũ, anh giật
mình, vội vàng xua tay: “Không có gì, không có gì. Chỉ là thuận tay giúp đỡ
thôi mà. Anh… tửu lượng không tồi.”
Lăng Vân Đoan phát hiện má mình nóng lên, may mắn là dưới ánh đèn
tù mù nên người đối diện không nhìn rõ được. Lưu Ngạn đang chê y sao, những
hành vi tối qua đột nhiên hiện ra trong đầu y. Tửu lượng không tồi là cái gì
chứ, y thấy bản thân là kẻ vô lại không còn tí mặt mũi nào nữa rồi. Có dùng
kính lúp soi cả nửa đời trước của y cũng không tìm ra lần nào y thất thố như
thế.
Lưu Ngạn không nói gì, nghĩ đến bản thân vừa rồi lỡ lời, liền cẩn
thận nói: “Anh sao thế?”
Lăng Vân Đoan hồi phục tinh thần, thấy ông chủ nhỏ vươn người về
trước, khiến khuôn mặt vừa vặn nằm dưới ánh đèn, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ cẩn
thận cùng quan tâm. Trong lòng y như có chú thỏ nhảy một cái, nhưng trên mặt
vẫn là vẻ ôn hòa như cũ: “Tóm lại là tôi muốn cám ơn anh chuyện tối qua, nếu
không tôi chắc chả còn mặt mũi mà ra ngoài nữa mất.”
Lưu Ngạn không biết phải trả lời thế nào, đành cười trừ: “Không có
gì phải mất mặt, ai say rượu chả như vậy.”
Lăng Vân Đoan cũng mỉm cười, chuyển chủ đề: “Sáng mai anh có tới
không?”
“A? Có chứ, ngày nào tôi cũng đi.”
“Sáng nay không có.”
Khi nói ra câu này giọng y hạ xuống, tốc độ chậm rãi, thậm chí còn
làm cho Lưu Ngạn có ảo giác nghe thấy một chút gì đó ủy khuất chất chứa trong
đó. Anh bị ý nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ, lắp bắp giải thích: “Sáng nay
trời mưa… Tôi đứng ở góc bên kia.”
Lăng Vân Đoan gật đầu. Lúc xuống lầu y có khoác áo choàng, có lẽ
là cảm thấy gió lùa, y kéo cổ áo cao lên. Động tác này khác hẳn với vẻ trầm ổn
tao nhã thường ngày, làm y có thêm vẻ trẻ con, thỉ thấy y hơi gật đầu, quay
sang Lưu Ngạn nói: “Tôi có thể gọi món không?”
Lưu Ngạn ngơ ngác: “Sao cơ?”
Lăng Vân Đoan cười: “Bữa sáng ngày mai, tôi có thể gọi món không?”
“Được, có thể chứ. Anh muốn ăn gì?”
“Bình thường anh ăn gì?”
Đầu óc Lưu Ngạn không thể thích ứng ngay với chuyện chuyển chủ đề
liên tục: “Tôi… tùy tiện thôi, có gì ăn đó, mỳ hoặc cơm.”
Lăng Vân Đoan không có ý để cho anh tùy tiện: “Vậy sáng mai anh ăn
gì?”
“Cái này…” – Anh nghĩ mai sẽ ăn cháo, vì hôm nay nấu hơi nhiều,
Lưu Tư Bách không thích ăn, một mình anh ăn không hết vẫn còn hai bát. Anh nhìn
Lăng Vân Đoan, cảm giác y rất hứng thú với chuyện sáng mai anh ăn gì, anh nghĩ
nghĩ, mai con trai muốn ăn canh miến khoai lang, vì thế liền nói – “Canh miến
khoai lang.”
“Canh miến khoai lang?” – Lăng Vân Đoan hỏi lại – “Ăn ngon không?”
Lưu Tư Bách rất thích món này, Lưu Ngạn thấy nó cũng không tồi,
vậy có thể coi là ngon chứ? Anh gật đầu.
Lăng Vân Đoan cũng gật đầu, tỏ vẻ rất vừa lòng: “Mai tôi cũng ăn
món đó, có được không?”
Tuy y dùng câu hỏi, nhưng ngữ khí lại là câu khẳng định. Lưu Ngạn
còn có thể nói gì nữa, tuy trong lòng có chút nghi vẫn nhưng vẫn gật đầu.
“Có thể, có thể. Nhưng mai nếu tôi mang tới đây sợ sẽ nguội mất
rồi. Dạ dày anh có tốt không? Nếu dạ dày không tốt thì không thể ăn.”
“Không vấn đề gì đâu.”
Lăng Vân Đoan cầm phần vằn thắn của mình, lại không đi, Lưu Ngạn
ngạc nhiên hỏi y: “Sao anh không ăn đi? Để lâu sẽ nguội mất.”
Lăng Vân Đoan cười tủm tỉm nói: “Tôi đứng cùng anh một lát đã, anh
đi rồi thì tôi sẽ lên nhà.”
Lưu Ngạn cảm thấy lưỡi mình như bị mèo ăn mất rồi, anh luống cuống
thu dọn đồ đạc, nói năng lộn xôn: “Tôi… Tôi phải về.”
Lăng Vân Đoan chăm chú nhìn theo chiếc xe ba bánh chạy liêu xiêu
trên đường cho đến khi khuất hẳn khỏi tầm mắt, mới hít sâu một hơi, vui vẻ sáng
khoái lên nhà thưởng thức phần vằn thắn của y.
Sáng hôm sau mới sáu giờ Lưu Ngạn đã dậy, so với hôm qua sớm hơn
nửa tiếng. Vì đang đợt nghỉ tế không có học sinh mua hàng nên anh không cần dậy
quá sớm. Nhưng mà hôm nay là tình huống đặc biệt, anh có nằm trên giường cũng
không ngủ được.
Hôm qua đã hứa với Lăng Vân Đoan sáng nay sẽ mang bữa sáng cho y,
thế nên tối qua anh đã lục tung cả nhà để tìm một cái cạp lồng cục mịch cũ kỹ
mà hồi trước anh vẫn dùng. Anh lấy nước sôi rửa đi rửa lại mấy lần để hôm nay
mang ra dùng.
Khoai lang là nhà trồng được, vẫn để trong kho thóc, mỗi khi con
trai muốn ăn anh sẽ làm một ít. Thi thoảng cũng độn thêm vào cơm, khoai lang
mềm mềm dẻo dẻo lại thơm lừng kết thành mảng cháy ở đáy nồi, Lưu Tư Bách rất
thích ăn như thế.
Khoai lang rửa sạch, gọt vỏ, cắt thành từng khối bỏ vào nồi nước
với một chút dầu, đun đến khi khoai mềm ra, bỏ vào đó một chút miến vụn, tắt bếp
thì cho muối và gia vị vào là được.
Lưu Ngạn cho một phần vào cạp lồng, phần còn lại cho vào nổi giữ
ấm, để Lưu Tư Bách ngủ dậy có thể ăn.
Lúc ra khỏi nhà đã sắp bảy giờ, Lưu Ngạn nhìn đồng hồ, không tự
giác tăng tốc.
Hôm nay Lăng Vân Đoan cũng dậy sớm, mới sáu rưỡi đã ngồi trên sô
pha ôm quyển sách, cũng không biết đã đọc đi đọc lại mấy lần rồi.
Hơn bảy giờ ở ngã tư truyền đến tiếng vang, tuy khoảng cách xa nên
hơi khó nghe một chút, y gấp sách lại, mặc quần áo xuống lầu.
Nhìn chiếc xe ba bánh dần dần xuất hiện trong tầm mắt, y tươi cười
chào đón.
Lưu Ngạn dừng xe, vành tai đỏ ửng vì lạnh, khi nói thở ra toàn
sương trắng: “Anh chờ lâu không?”
Lăng Vân Đoan giúp anh ổn định xe, nháy mắt nói: “Không, tôi cũng
vừa xuống.”
Lưu Ngạn gật gật đầu, tin lời y. Anh lấy cạp lồng ở cái rổ phía
trước ra đưa cho y, dặn dò: “Anh ăn luôn đi, cái cạp lồng này đã cũ lắm rồi,
nên cũng không giữ ấm được lâu.”
“Được.” – Lăng Vân Đoan nhận lấy – “Anh đợi một chút được không?
Tôi mang chén trả anh.”
“Không cần vội đâu, hơn mười giờ tôi còn quay lại.”
Lăng Vân Đoan nhìn anh mỉm cười một lúc, mới chậm rãi nói: “Anh
tính tôi bao nhiêu?”
Lưu Ngạn lắc đầu: “Cái này không đáng là bao, tôi không lấy tiền.”
Lăng Vân Đoan cũng không kì kèo, nghe Lưu Ngạn nói thế cũng gật
đầu: “Được, vậy tôi lên nhà.”
Lưu Ngạn nhìn theo y lên nhà, bước ra xe, bật loa: “Vằn thắn –
Canh thịt bò – Cháo khoan đây” – Tiếng rao hàng vang lên khắp ngõ nhỏ.
Đến gần trưa anh quay lại lấy cạp lồng, Lăng Vân Đoan đứng ở bồn
hoa trước nhà, hỏi: “Trưa nay anh ăn gì?”
Lưu Ngạn tròn mắt nhìn y: “Cơm đậu.” – Đây là món tối qua đã hứa
với Lưu Tư Bách sẽ làm.
Lăng Vân Đoan mỉm cười ôn hòa: “Vậy tôi có thể tới ăn chực không?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét