Chương 35-36
35 – Anh nhớ em
Sáng sớm hôm sau, Lăng Vân Đoan quay trở lại An Thành.
Bàn cơm bình thường có ba người náo nhiệt là thế, giờ chỉ còn có
một khiến Lưu Ngạn cũng chán không muốn ăn cơm nữa.
Công việc ở quán có khi thì rất bận rộn, khiến anh quay như chong
chóng, nhưng cũng có lúc lại rất nhàn nhã, cả buổi chiều không có người khách
nào. Mỗi khi như thế Lưu Ngạn thường đóng cửa quán quay về thôn Song Tỉnh.
Hiện tại đang là vụ xuân, anh về cũng phụ giúp gia đình một số
việc.
Lăng Vân Đoan gửi chìa khóa căn hộ của y ở chỗ anh, khi rảnh rỗi
anh cũng ghé qua mở cửa cho thoáng khí, chừng mười ngày thì quét dọn một lần,
để cho Lăng Vân Đoan có về bất ngờ thì vẫn có chỗ ở.
Lưu Tư Bách cứ cuối tuần là gọi điện về. Vì không có điện thoại
nên cậu nhóc gọi về quán tạp hóa ở trong thôn, cho nên cứ chiều thứ bày là Lưu
Ngạn sẽ túc trực ở nhà.
Lăng Vân Đoan không có tin tức gì. Mà anh có muốn báo tin gì cho y
cũng không biết liên lạc thế nào, cũng không thể nhờ Trần Bàng chuyển lời hộ
được. Tên mập kia có thể đem chuyện này thông báo cho cả thế giới biết luôn.
Lưu Ngạn có thể coi như là đồng ý chuyện anh và Lăng Vân Đoan ở bên nhau, nhưng
không có nghĩa là người khác cũng có thể biết chuyện này.
Đôi khi ở một mình, anh cũng nhớ con, nhớ Lăng Vân Đoan, nhưng anh
luôn cố gắng giảm tối đa thời gian rảnh rỗi của bản thân, cho nên mỗi ngày của
anh đều trôi đi rất nhanh.
Nhanh đến mức chạng vạng hôm đó rời khỏi thôn, nhìn thấy bóng dáng
người kia đứng trước cửa quán, anh có chút hoảng hốt.
Lăng Vân Đoan đứng dưới gốc cây, hai tay đút túi. Bộ quần áo y mặc
rất vừa vặn, lại tôn thêm vóc dáng của y, cả người tỏa ra khí thế nhàn nhã. Y
quay đầu nhìn Lưu Ngạn, vội vàng bước về phía anh, trên mặt là nụ cười rạng rỡ,
nhưng giọng nói đã pha chút ủy khuất: “A Ngạn, anh nhớ em.”
Đúng là rất nhớ. Ngày nhớ đêm nhớ. Đã từng này tuổi rồi mới có
được mối tình đầu, cảm giác như là mèo vào mùa xuân, nhưng lại phải cố gắng
kiềm chế để người khác không cười mình, y chỉ chỉ vào mặt, tố khổ: “Em nhìn nè,
anh gầy đi bao nhiêu, đều là do ăn không đủ no.”
Lưu Ngạn ngẩng đầu cẩn thận nhìn, nghe y nói như vậy cũng cảm thấy
là y gầy đi, càng nhìn càng thấy gầy, không khỏi có chút đau lòng, giống như
bản thân mình vất vả nuôi được con chó con mèo, có ngày nó nghịch ngợm đi mất,
đến khi về chỉ còn da bọc xương, có chủ nhân nào không xót chứ?
“Sao lại gầy thế này? Công việc vất vả lắm sao? Anh đừng quá liều
mạng, phải biết giữ gìn sức khỏe, làm việc điều độ chứ.”
Kỳ thật Lăng Vân Đoan cũng không gầy đi là bao. Y vốn không mập,
hiện giờ hai má cũng chỉ hóp vào chút ít mà thôi, không nhìn kỹ cũng khó nhận ra
được. Cũng đâu có phải là dùng thước đo được, hôm nay bao nhiêu cân ngày mai
bao nhiêu lạng, thêm bớt được bao nhiêu chứ.
Y thấy Lưu Ngạn quan tâm, càng lấn tới: “A Ngạn, em có nhớ anh
không?”
Hai người vẫn còn đứng trên đường, Lưu Ngạn nhìn trái nhìn phải,
giống như kẻ trộm: “Nói linh tinh gì đấy!” – Rồi anh vội vàng mở cửa cho tên
kia vào nhà.
Lăng Vân Đoan vẫn không chịu buông tha: “A Ngạn, em có nhớ anh
không?”
Lưu Ngạn cúi đầu, biết không trả lời y sẽ không chịu bỏ qua, vì
thế nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Lăng Vân Đoan còn không thỏa mãn: “Nhớ nhiều không?”
Lưu Ngạn giận, trả lời thế vẫn chưa vừa lòng sao? Anh giơ ra một
tí ti ở ngón út: “Có như thế này thôi, đủ chưa?”
Lăng VÂn Đoan cười cười: “Đủ, đương nhiên là đủ rồi. Của em có một
chút, của anh lại nhiều thế này, hai chúng ta hợp lại là rất nhiều rồi.”
Lưu Ngạn cảm giác chua đến ghê rằng, nhìn y bằng ánh mắt quái dị:
“Anh làm sao thế?” – Sao có thể làm cái bộ dáng ngu ngốc thế chứ? Tuy lúc trước
nói chuyện yêu đương anh đã cảm thấy y mê sảng rồi, nhưng không ngờ y lại giống
như con gái mới yêu lần đầu thế, luôn vặn vẹo người yêu có yêu mình không, có
yêu nhiều không? Mấy vấn đề này căn bản là không cần xoắn như thế, yêu thương
nhung nhớ là một chuyện, chả lẽ còn định hỏi không yêu thì không nhớ sao? Thật
ngu ngốc!
Lăng Vân Đoan cũng không ngốc, vì thế câu tiếp theo của y chuyển
thành: “A Ngạn, anh đói quá.”
Lưu Ngạn cũng vui vẻ nói: “Chờ chút, em đi nấu cơm.”
Lần này Lăng Vân Đoan chỉ đi có hai mươi mấy ngày, theo lời y nói
thì trong hai mươi mấy ngày này, y làm việc gấp đôi bình thường, cho nên có thể
nhanh chóng trở về.
Lưu Ngạn không đồng ý nói: “Anh đừng tự gây sức ép cho bản thân
như vậy, nhỡ đâu ốm ra thì sao? Nếu có muốn về thì cũng để khi nào rảnh rỗi về
cũng được.” – Anh hạ thấp giọng lầm bầm – “…Cũng không chạy mất, gấp làm gì
chứ.”
Lăng Vân Đoan chỉ lo ăn cơm, không nghe được câu cuối kia, đúng là
tổn thất lớn lao của y.
Ăn cơm rửa bát xong xuôi, Lăng Vân Đoan biểu tình nghiêm túc ngồi
ở ghế, kiểu như muốn thể hiện có điều muốn nói, vì thế Lưu Ngạn cũng khẩn
trương rửa tay, ngồi xuống đối diện y.
“A Ngạn, anh thấy có chuyện chúng ta nên thương lượng một chút.”
“Chuyện gì?”
“Em không thấy là chúng ta thiếu thứ gì sao?”
Lưu Ngạn nghi hoặc: “Thiếu gì?”
Lăng Vân Đoan nghiêm túc: “Liên lạc, nói chuyện.”
“Gì cơ?”
“Em thấy đấy, chúng ta lâu lâu mới gặp nhau được một lần, mỗi lần
chỉ có vài ngày, còn phần lớn thời gian chúng ta không biết người kia đang làm
gì ở đâu, em không thấy đây là một vấn đề lớn sao?”
Lưu Ngạn nghĩ nghĩ, không cảm thấy đây là vấn đề gì lớn. Anh thì
có thể đi đâu được chứ? Không bán quán thì về nhà giúp đỡ? Còn Lăng Vân Đoan,
không phải y bảo ngày nào cũng bận việc sao? Còn có thể làm gì được nữa? Anh
chưa kịp nói thì Lăng Vân Đoan đã tiếp lời: “Chúng ta nên nói chuyện nhiều hơn,
không có việc gì cũng có thể gọi điện nói chuyện mà.”
Lưu Ngạn nói: “Em không có điện thoại.”
Lăng Vân Đoan nhìn anh, trong mắt có chút lên án, giọng nói pha
vài phần ủy khuất: “Em có số điện thoại của anh mà, vì sao không gọi điện cho
anh một lần? Em cứ gọi cho anh rồi anh gọi lại không được sao? Anh chờ hai mươi
mấy ngày liền mà chả có một cuộc điện thoại nào của em cả.”
Cho nên y quanh co lòng vòng mãi như vậy chỉ là muốn hỏi Lưu Ngạn
sao không gọi điện thoại cho y.
Vấn đề này thực ra Lưu Ngạn không nghĩ tới, anh không biết có thể
nói chuyện gì. Cũng không thể gọi một cuộc điện thoại đường dài chỉ để hỏi thăm
xem ăn cơm chưa, dặn dò đi ngủ sớm, tốn tiền lắm. Nhưng nhìn Lăng Vân Đoan có
vẻ rất để ý chuyện này, Lưu Ngạn có chút áy náy: “Em xin lỗi… lần sau em sẽ
nhớ.”
Lăng Vân Đoan quyết đoán nói: “Không có lần sau.”
“Gì?!”
“Anh muốn lắp điện thoại trong quán, khi nào muốn gọi thì gọi, mỗi
ngày anh sẽ gọi điện về.”
Lưu Ngạn dở khóc dở cười: “Anh đừng có đùa…”
“Anh nói thật. A Ngạn, em nghĩ xem, nếu lắp điện thoại, mỗi lần
Tiểu Bách gọi điện về cũng không cần phiền đến người khác. Anh nhớ em có thể
gọi cho em. Hơn nữa không phải em và Trần Bàng quan hệ rất tốt sao, em có thể
gọi điện cho cậu ta để hỏi thăm tình hình Tiểu Bách, như vậy không phải dễ dàng
hơn sao? Hơn nữa, hiện tại nhà nào chả có điện thoại để liên lạc. A Ngạn, anh
cho em hai lựa chọn, một là lắp điện thoại hai là mua di động.”
Này, hai cái này có gì khác nhau hả?
Lăng Vân Đoan còn nói: “Lắp điện thoại ở nhà vẫn hơn, di động lúc
nào cũng phải mang theo người, cũng không tốt cho sức khỏe.”
Vì thế chuyện này được Lăng Vân Đoan đơn phương xác định. Sáng sớm
hôm sau y đến bưu điện đăng kí, buổi chiều đã có người tới lắp ngay, ba hôm sau
là có thể liên lạc được.
Lúc chuông điện thoại vang lên thì Lưu Ngạn đang nhào bột làm mỳ,
nghe tiếng chuông thúc giục, anh vội vội vàng vàng rửa tay vào nghe điện thoại,
trong lòng còn thầm nghĩ không biết là ai gọi, kết quả là nghe thấy tiếng Lăng
Vân Đoan dương dương tự đắc ở đầu dây: “Thấy chưa, A Ngạn, được rồi nè, anh nhớ
em.”
Lưu Ngạn âm thầm xem thường, cúp máy luôn, không lâu sau thì Lăng
Vân Đoan đi vào quán, còn hỏi anh: “A Ngạn, sao em lại cúp điện thoại của anh.”
Thứ bảy Lưu Tư Bách gọi điện thông báo sẽ về nhà. Sau khi ăn cơm
trưa xong, Lăng Vân Đoan vội vội vàng vàng đi đón cậu nhóc. Nhìn bộ dáng tích
cực của y, người khác không biết còn tưởng y đi đón con y ấy chứ.
Lưu Tư Bách nhìn thấy Lăng Vân Đoan thì giật mình, nhưng vẫn vui
vẻ chạy tới: “Chú Lăng, chú đến rồi! Bố cháu bảo là chú đi rồi mà?”
Lăng Vân Đoan cầm cặp sách cho cậu nhóc, cười nói: “Chú đã về rồi,
thế nào, Tiểu Bách không chào đón chú à?”
Lưu Tư Bách vội vàng nói: “Không ạ, chỉ là cháu bất ngờ quá thôi.”
Lăng Vân Đoan bẹo má cậu nhóc: “Về sau chú cũng giống cháu, cuối
tháng sẽ về nhà cháu ăn chực cơm, đến lúc đó đừng cầm chổi đuổi chú là được.”
“Không đâu ạ! Chú Lăng là người tốt mà, cháu thích chú mà.”
“A? Mới là thích thôi à? Vậy cháu thích ai nhất?”
“Đương nhiên là bố cháu rồi! Bố cháu xếp thứ nhất, ông nội bà nội
thứ hai, hai bác với anh Tiểu Bằng thứ ba, chú Lăng…. chú đứng thứ tư được
chứ?” – Lưu Tư Bách gãi đầu xòe bàn tay, âm thanh càng lúc càng nhỏ, thật cẩn
thận nhìn Lăng Vân Đoan, có chút áy náy.
Lăng Vân Đoan vươn tay xoa đầu cậu nhóc, nói: “Được mà, thứ tư
cũng rất tốt.”
Lúc ăn cơm chiều, Lăng Vân Đoan đề nghị dẫn Tiểu Bách ra ngoài
chơi, huyện bên cạnh có một khu vườn quốc gia, hiện tại đang là mùa xuân, phong
cảnh rất đẹp, thích hợp để đi chơi.
Lưu Ngạn vốn không mấy hứng thú, nhưng không chịu nổi một lớn một
nhỏ làm nũng với anh, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Được đi chơi, Tiểu Bách là người vui vẻ nhất. Cậu nhóc cầm máy ảnh
của Lăng Vân Đoan, chạy chỗ này chỗ kia chụp linh tinh, ngay cả bụi cỏ nhỏ ven
đường cũng được cậu nhóc ưu ái.
Lưu Ngạn vốn không đồng ý đưa máy ảnh cho cậu nhóc cầm: “Anh đừng
có cái gì cũng chiều nó, nhỡ nó làm hỏng đồ thì sao?”
Lăng Vân Đoan cười phản đối: “Nó làm nũng thì cái gì em chả đồng
ý? Bản tính của Tiểu Bách là đứa trẻ ngoan, sao có thể làm hỏng đồ được.”
Lưu Ngạn nói: “Anh không có con sao biết được nuôi con vất vả thế
nào, trẻ con học tốt cũng nhanh, mà học cái xấu cũng nhanh.”
Anh vừa nói xong, liền ý thức mình nói sai, vội vàng sửa: “Xin
lỗi, em…”
“Không sao cả.” – Lăng Vân Đoan cười cười – “Anh quả thật không có
kinh nghiệm, còn phải học em nhiều.”
Lưu Ngạn quan sát mặt y, thấy y thực sự không có chút nào khó
chịu, mới yên lòng. Nhưng câu nói vô tình vừa rồi khiến anh nhận ra một chuyện
làm anh băn khoăn bấy lâu. Lăng Vân Đoan không có con, y còn nói sẽ ở bên anh
suốt đời, vậy về sau cũng sẽ không thể có con được? Vậy phải làm gì bây giờ?
Vấn đề này cứ loanh quanh mãi trong đầu Lưu Ngạn, làm anh không có
tâm tư để chơi đùa.
Buổi tối Lưu Tư Bách làm bài tập trong nhà, Lăng Vân Đoan kéo Lưu
Ngạn ra ngoài nói chuyện phiếm, Lưu Ngạn cũng không lòng vòng, nói ra tâm tư
của mình.
Vậy mà Lăng Vân Đoan không có chút để ý nào cả, y chỉ nói “Thuyền
đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, cùng lắm thì về sau trên di chúc viết tên Tiểu Bách là
được.”
Bị Lưu Ngạn trừng mắt nhìn hồi lâu, y mới bảo đó chỉ là đùa thôi,
bảo anh không cần quá lo lắng.
36 – Cuộc đột kích của những anh chàng độc thân
Một lớn một nhỏ trong nhà như chim di cư, là đặc sản của nhà Lưu
Ngạn, cuối tháng bay về đầu tháng bay đi, chuẩn như mặt trời mọc đông lặn ở tây
vậy.
Chim di trú lớn bay về, theo sau là một đám lỉnh khỉnh. Chính là
đám hồ bằng cẩu hữu không mời cũng tới của Lăng Vân Đoan.
Vương Dũng và Lý Mục vẫn như trước, vừa vào cửa liền hi hi ha ha
cười chào hỏi Lưu Ngạn: “Hello ông chủ nhỏ, chúng ta lại gặp nhau.”
Triệu Kha chỉ gật đầu với Lưu Ngạn, sau đó tự tìm ghế, ngồi xuống
như hoàng đế.
Sắc mặt của Lăng Vân Đoan không thể coi là tốt, nhưng nhìn thấy
Lưu Ngạn vui vẻ, liền kéo Lưu Ngạn vào trong phòng, tiện tay sập cửa lại.
Lưu Ngạn sửng sốt: “Bọn họ…”
“Kệ chúng nó, chúng nó chỉ đến góp vui thôi, xong chuyện sẽ đi.”
“Nhưng họ là bạn anh mà, còn đi từ xa tới đây nữa, sao có thể bỏ
mặc được. Anh tránh ra để em ra ngoài xem nào, làm gì có chủ nhà nào bỏ mặc
khách ngồi ngoài như thế chứ.”
Lăng Vân Đoan không cho, y vất vả lắm mới hoàn thành xong công
việc cốt là để mấy ngày cuối tháng có thể về gặp Lưu Ngạn, bị mấy tên kia phá
đám, làm sao có thể vui nổi chứ?
“A Ngạn, đừng để ý chúng nó, em quan tâm tới anh đây nè.”
Lưu Ngạn nghi hoặc đánh giá y từ trên xuống dưới: “Anh làm sao
thế? Lần này về cũng không có gầy đi.”
Lăng Vân Đoan lại dùng câu vạn năm không đổi kia: “A Ngạn, em
không nhớ anh à?”
Lưu Ngạn quả thực không hề nhớ. Từ khi lắp điện thoại, Lăng Vân
Đoan hận không thể nói chuyện với anh cả ngày. Một ngày gọi một lần thấy còn
chưa đủ, có hôm sáng gọi rồi tối lại gọi tiếp, còn đều đặn hơn ngày ba bữa cơm.
Y cứ như vậy nên cảm giác khoảng cách cũng không có, còn nhớ nhung cái gì chứ?
Có ai lại nhớ con muỗi suốt ngày vo ve vo ve bên tai mình chứ?
Lăng Vân Đoan còn nói tiếp: “A Ngạn, em hôn anh một cái rồi anh
cho em ra ngoài.”
Lưu Ngạn mặc kệ y, trực tiếp đẩy người bước ra. Ba người bên ngoài
không biết đang nói gì, thấy Lưu Ngạn đi ra thì rất ngạc nhiên, Vương Dũng còn
buột miệng: “Nhanh vậy….”
Tầm mắt của cả ba người cùng dừng lại ở đũng quần Lăng Vân Đoan, ý
tứ bỉ ổi rõ ràng.
Lưu Ngạn không giống bọn họ, cho nên không biết ánh mắt kia là có
ý tứ gì. Còn Lăng Vân Đoan thì hoàn toàn không quan tâm đến mấy tên bạn.
“Ba người chưa ăn gì đúng không, có muốn ăn gì để tôi làm?”
Vương Dũng đang định nói, thì bị Lý Mục cướp lời: “Vân Đoan ăn gì
thì chúng tôi ăn như thế.”
Vương Dũng cũng phụ họa: “Đúng rồi, giống Vân Đoan là được.”
Lưu Ngạn nhìn Triệu Kha, anh ta nói: “Giống bọn họ.” – Anh đành
phải hỏi Lăng Vân Đoan – “Anh muốn ăn gì?”
Lăng Vân Đoan rầu rĩ đứng cạnh anh, không nói gì. Lưu Ngạn ngầm
trừng mắt với y, tự mình chủ trường: “Vậy ăn canh thịt bò đi, giờ cũng chưa tới
bữa, ăn nhiều lát không ăn được cơm, ăn chút gì lót dạ là được.”
Kỳ thật ba người này tới chủ yếu là do Lăng Vân Đoan không biết
thu liễm. Ai bảo y ngày nào cũng gọi điện ngọt ngào hỏi thăm người yêu chứ? Ai
bảo y cứ cuối tháng là hoan hoan hỉ hỉ chạy về nhà? Cả ngày bày ra bộ dáng
“chồng chồng nhà tôi ngọt ngào thế đấy”, khiến cho đám bạn độc thân nhàn rỗi
sinh chuyện, đòi theo về nhà ăn bám.
Về gặp lại Lưu Ngạn với bọn Triệu Kha cũng là chuyện vô cùng bất
ngờ. Hai năm trước, bọn họ đều nhìn thấy tình cảm của Lăng Vân Đoan với Lưu
Ngạn, vốn cứ nghĩ là y sẽ dùng mọi cách để theo đuổi người ta đến cùng, không
ngờ nửa chừng lại có chuyện, Lăng Vân Đoan lao đầu vào công việc suốt hai năm,
không nhắc gì tới Lưu Ngạn nữa. Bọn họ cứ nghĩ là y sẽ độc thân cả nửa đời còn
lại. Hơn nữa, chuyện tình cảm giữa hai thằng đàn ông, chỉ e là không thể vững
bền được. Hai năm không gặp, người ta còn có thể chấp nhận y được sao? Cũng
không biết là tên kia dùng thủ đoạn gì, hai năm trước không giữ được người ta,
hai năm sau lại làm được. Vì thế cả nhóm đều không phục. Nhìn bản mặt nhơn nhơn
viết bốn chữ ta đang hạnh phúc của y khiến đám bạn thân bốc hỏa, đều là lưu
manh cả, vì sao y có thể kiếm được “vợ” chứ?!
Lăng Vân Đoan đương nhiên là biết tâm tư của họ, cho nên thái độ
vừa giận lại vừa không biết phải làm sao. Đám bạn của y chính là điển hình lưu
manh giả danh trí thức.
Lưu Ngạn làm mỳ cho mấy người kia, ăn xong cả đám cũng rất biết
điều không ở lại quấy rầy việc buôn bán của anh, mà đi theo Lăng Vân Đoan về
căn hộ của y.
Lăng Vân Đoan ngồi ngay ngắn trên sofa, nhìn mấy thằng bạn, giọng
nói tràn đầy vẻ khó chịu: “Rốt cuộc là chúng mày muốn thế nào, nói!”
Triệu Kha săm soi móng tay, Lý Mục nhìn trần nhà, Vương Dũng nhìn
trái nhìn phải, đành phải dấn thân chịu trận: “Còn thế nào nữa, không phải là
bọn tao quan tâm đến mày, muốn tới xem cuộc sống gia đình hạnh phúc của mày như
thế nào thôi. Mà lần trước mày cũng đồng ý cho bọn tao về rồi còn gì? Này, mày
tức thế không phải là abc không thành đấy chứ? Bị ông chủ nhỏ bỏ rơi?”
Lăng Vân Đoan trầm mặc không nói, Vương Dũng nhìn sắc mặt của y,
phun ra một câu như quả bom nguyên tử: “Này, tao bảo….Không phải là đến giờ mày
vẫn chưa abc đấy chứ?”
Lăng Vân Đoan vẫn không nói gì, đây là chấp nhận.
Biểu tình của ba người vô cùng thê thảm, Vương Dũng trực tiếp nhảy
dựng lên: “Trời đất ơi! Mày đúng là cầm tinh con rùa rồi! Nghẹn lâu như vậy
không sợ hỏng anh em tốt sao?!”
Lý Mục nghĩ nghĩ vẻ mặt thực tâm thực lòng nói: “Vân Đoan, mày quả
là thánh nhân, tao phải bái mày làm sư phụ thôi.”
Triệu Kha nhìn nhìn vào chỗ giữa hai chân y, không có ý tốt đoán:
“Đừng nói là mày bị yếu sinh lý đấy chứ? Nhịn nhiều quá cũng không phải là thói
quen tốt đâu.”
Ba người giễu cợt xong rồi, Lý Mục mới nghiêm túc ngồi xuống trước
mặt y, bày ra bộ dáng ta là người có kinh nghiệm nói: “Vân Đoan à, có đôi khi
hành động còn tốt hơn cả lời nói. Mày nói một vạn câu anh yêu em cũng không
bằng trực tiếp hành động, mày xem tao—-”
“Tao thấy cho đễn giờ mày vẫn độc thân.” – Lăng Vân Đoan không
thèm ngước mắt nhìn hắn, không mặn không nhạt nói nốt câu.
Lý Mục cứng họng, lùi sang một bên, để Vương Dũng đi lên: “Tao nói
này, mày nhịn đến bây giờ làm gì chứ. Muốn làm gì thì cứ làm đi, ông chủ nhỏ
cũng là đàn ông mà, chả lẽ anh ta không muốn? Nếu như anh ta nghĩ mà không nói,
mày lại không hành động, cái này quả thực là không hiểu phong tình.”
Triệu Kha cũng xen mồm: “Với tốc độ này của mày, định đợi đến đại
thọ bốn mươi mới làm à? Vậy thì để mấy anh em chuẩn bị thuốc cho mày, không đến
lúc đó không lên được, vợ mày cũng chạy mất dép, vậy không phải uổng công của
mày sao?”
Vương Dũng và Lý Mục nhìn hắn đầy kính nể, vẫn là Triệu Kha lợi
hại nhất, độc mồm độc miệng, nói câu nào chết câu đấy.
Lăng Vân Đoan như đang ngồi thiền, ba con ruồi xung quanh có kêu
thế nào cũng không động đậy. Trong mắt y, đây đều là do bọn họ quá ghen tị với
y nên mới làm thế, cứ coi như không có gì là được. Tuy rằng y cũng có một chút…
Được rồi, chuyện kia không phải là y không nghĩ tới, y luôn tự nhận bản thân là
một người tình ôn nhu, biết chăm sóc cho đối phương. Lưu Ngạn còn chưa chuẩn bị
sẵn sàng, sao y có thể làm chuyện gì được? Đứng trước chân tình, dục vọng cũng
chỉ là gió thổi mây bay mà thôi.”
Lăng Vân Đoan tuy rằng cảm thấy ba người này ganh tỵ, nhưng thời
điểm cần lợi dụng cũng không khách khí mà dùng.
Y để nhà mình cho mấy người kia, còn bản thân thì đến chỗ Lưu
Ngạn, lấy lý do không có chỗ ngủ, cầu thu lưu.
Lưu Ngạn nghĩ nghĩ, dù sao cũng không thể để khách ra nhà nghỉ
ngủ, vì thế liền đồng ý.
Ba người kia đồng loạt giơ ngón tay giữa với Lăng Vân Đoan, có vợ
thì giỏi lắm à!
Nhưng mặc kệ ba người kia có khinh thường thế nào, có vợ đương
nhiên là giỏi rồi. Có bản lĩnh thì cũng tìm người nấu cơm, trải giường, cho mày
ăn đậu hũ đi, nghĩ thôi cũng thấy sung sướng!
Lăng Vân Đoan nằm trên giường Lưu Ngạn, quay đầu, có thể thấy Lưu
Ngạn đang nằm trên giường của Lưu Tư Bách. Hai chiếc giường cách nhau cũng gần,
cái bàn học ở giữa bị y cố ý chuyển ra chỗ khác, giờ chỉ cần duỗi tay là y có
thể chạm vào Lưu Ngạn, có cảm giác như hai người cùng nằm trên một chiếc
giường.
“A Ngạn.”
“Ừ?”
“Em thực sự không nhớ anh sao?”
“……………”
“A Ngạn, anh nói với em mà.”
Lưu Ngạn bất đắc dĩ, anh không nghĩ là Lăng Vân Đoan lại thích làm
nũng như vậy, sao từ trước đến giờ anh không phát hiện ra chứ.
“……Có, một chút.”
Vì thế Lăng Vân Đoan vô cùng hạnh phúc.
Lưu Ngạn ngầm lắc đầu, kéo chăn muốn ngủ, không ngờ lại có một bàn
tay vươn tới. Không biết Lăng Vân Đoan không biết khi nào thì đã mò sang bên
này, khiến Lưu Ngạn bị dọa sợ.
“Anh làm gì đấy?”
“A Ngạn, anh muốn chạm vào em.”
Trong phòng ngủ tối đen, đột nhiên y nói ra một câu như vậy, khiến
Lưu Ngạn nổi cả da gà: “Anh anh anh…Mau ngủ đi!”
Lăng Vân Đoan thu tay về, không bao lâu sau khi Lưu Ngạn đang mơ
mơ màng màng, lại nghe y nói: “Lưu Ngạn, không hôn em anh không ngủ được.”
Cái này làm cho người hiền lành như Lưu Ngạn cũng muốn bốc hỏa:
“Anh có ngủ hay không hả? Em muốn ngủ!”
Lăng Vân Đoan lại im lặng một lúc, Lưu Ngạn mở to mắt không dám
ngủ, sợ y lại làm ra hành động bất thường nào. Quả nhiên, chỉ một lát sau,
giường bên cạnh truyền đến âm thanh loạt xoạt, Lăng Vân Đoan xốc chăn dậy đứng
bên giường anh, Lưu Ngạn vô lực nói: “Anh vừa…Uhm….”
Lần này Lăng Vân Đoan không dài dòng, trực tiếp cúi người tìm môi
Lưu Ngạn áp lên, tiến công thần tốc. Đến khi cảm thấy mỹ mãn rồi y mới chịu về
giường ngủ, trong lòng hoan hỉ cảm thán một câu, có vợ thật sướng!
Lưu Ngạn lại mất ngủ.
Sáng hôm sau, Lưu Ngạn nấu cơm ăn cơm, không thèm để ý đến Lăng
Vân Đoan. Buổi sáng chào hỏi khách khứa, vẫn coi y như không khí. Lúc ba tên
kia đến ăn chực, Lưu Ngạn tươi cười chào đón, quay đầu thấy Lăng Vân Đoan đen
mặt, anh coi như không thấy luôn, đi qua còn không thèm liếc nhìn lấy một cái.
Lăng Vân Đoan chịu không nổi, dưới ánh mắt vui sướng khi người
khác gặp họa của ba tên kia kéo Lưu Ngạn vào phòng, khép na khép nép cầu tha
thứ: “A Ngạn, anh sai rồi, đừng không để ý tới anh mà.”
Lưu Ngạn híp mắt nhìn y: “Anh có làm gì sai, anh là người có danh
tiếng như vậy, muốn làm gì thì làm, có sai chỗ nào?”
Lăng Vân Đoan cúi đầu đến không thể thấp hơn, vẻ mặt vô cùng hối
lỗi: “A Ngạn, em có muốn đánh anh cũng được, nhưng đừng làm lơ anh mà.”
Lưu Ngạn cũng không quá tức giận, hôn cũng hôn rồi, tức giận thì
cũng không được gì. Anh chỉ muốn tên kia biết tiết chế một chút, làm thế này để
lần sau y không dám càn rỡ thế nữa.
“Được rồi, được rồi, anh tránh qua một bên đi, bên ngoài còn có
người.”
“Em không giận?”
“Giận thì có ích gì? Lần sau anh còn vậy em sẽ không để ý đến anh
thật đấy.”
Lăng Vân Đoan vui sướng, được nước lấn tới: “Bây giờ anh muốn hôn
em, có thể chứ?”
“Cút——!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét