Chương 3-4
3 – Người đàn ông chăm chỉ cần cù
“A, bố ơi, đây là cái gì?” – Ăn cơm xong, Lưu Tư Bách ngồi nghiên
cứu thùng sữa kia.
Lưu Ngạn ngẩng đầu, cố ý trêu chọc con trai: “Không phải con biết
chữ sao? Mấy chữ đó không biết đọc?”
Nhóc con không phục, hừ hừ nói: “Ai bảo là con không biết, đây là
ngọt, đây là bò, đây là sữa, lớp một con đã biết đọc rồi!”
“Giỏi thế cơ. Vậy con nói xem, cuộc thi toán hôm trước con xếp
hạng bao nhiểu?”
Hôm qua anh dọn dẹp đồ của con trai, tìm được trong ngăn kéo cuối
cùng ở bàn học có bài thi, thời gian đã qua được mấy hôm rồi, điểm là tám mươi
chín. Anh nghĩ nghĩ, nhớ có lần Tiểu Bách đã nói với anh về kì thi toán này,
khi đó thằng nhóc này con vỗ ngực cam đoan là nó sẽ được hạng nhất, hiện tại
thi xong cũng không cho anh xem bài, có lẽ là thi không tốt rồi.
Anh cảm thấy con trai mình từ bé đến giờ rất ngoan ngoãn, thành
tích học tập rất tốt, là ước mơ của mọi cha mẹ, cho dù có đôi lúc thằng nhóc
này cũng quấn anh, nhưng những hành động làm nũng ấy lại khiến cho Lưu Ngạn
thêm yêu thương nó.
Vì từ nhỏ đã không có mẹ, lại hay bị bạn bè trêu chọc, nên thằng
nhóc này luôn rất cố gắng, chuyện gì cũng phải làm tốt nhất, từ những bài học
bình thường trên lớp đến kì thi cuối năm, lúc nào nó cũng cố gắng đứng thứ
nhất. Có đôi lần thất bại, nó xấu hổ đứng trước mặt Lưu Ngạn, nhưng khi ở một
mình thì lại trùm chăn khóc, khiến lòng Lưu Ngạn vô cùng đau đớn.
Quả nhiên, nhóc con vừa nghe xong câu này, khí thế hừng hực như
hoa hướng dương vừa rồi trở nên héo rũ, nó cúi đầu, giọng cũng nhẹ bẫng, mắt
nhìn trái nhìn phải chứ không dám nhìn thẳng vào anh: “…. Con thi không tốt,
chỉ đứng thứ hai thôi.”
Lưu Ngạn vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ, vẫn luôn nói với nó là
chỉ cần làm hết sức mình thôi, nhưng thằng nhóc này vẫn rất cố chấp.
“Thứ hai thì thứ hai, con đứng thứ nhất nhiều như vậy, cũng phải
cho bạn khác cơ hội đứng nhất một lần chứ, nếu không các bạn cũng sẽ đau lòng
lắm? Lần này nhường vị trí thứ nhất lại, lần sau nhất định phải đoạt lấy, con
thấy có được không?”
“Đúng! Lần này là do con sơ ý, lần sau nhất định con sẽ đạt được!”
– Lưu Tư Bách gân cổ, nắm chặt tay, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, giống như là
chuẩn bị chiến đấu một mất một còn.
Lưu Ngạn bật cười: “Được rồi, được rồi, nhìn con xem có giống bộ
dáng của lưu manh không. Này cầm lấy.” – Anh đưa một bình sữa cho con trai –
“Từ nay trở đi mỗi ngày để một bình vào cặp sách, đến giờ ra chơi thì lấy ra
uống, không ngày nào con cũng kêu đói.”
“Vâng ạ.” – Lưu Tư Bách ngoan ngoãn cầm lấy – “Bố, từ nay bố không
cần mua mấy thứ này đâu, tốn kém lắm.”
“Trẻ con không cần để ý mấy chuyện đó, bố biết cách tính toán tiền
nong cho đủ, có phải bà nội lại nói gì với con không?”
“Không có.”- Lưu Tư Bách cúi đầu, mái tóc bù xù đối diện với cha
nó, giọng nói đầy nghẹn ngào – “Bố, có phải, có phải bố muốn tìm mẹ mới cho con
không?”
Lưu Ngạn hoảng sợ, vội nói: “Không thể nào, con đừng nghe
người khác nói bừa, bố không tìm, bố có con là đủ rồi.”
Nhóc con ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nước: “Thật vậy ạ? Nhưng bà
nội nói, nếu tìm mẹ mới cho con, bố sẽ không vất vả như vậy, sáng không cần dạy
sớm, tối không cần về trễ, con còn có thể có em trai em gái. Hức… hức… Bố ơi…
bố đừng tìm mẹ cho con được không. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn, con sẽ ăn ít
một chút, còn có thể giúp bố làm việc, con sẽ chăm chỉ học tập, chờ đến khi lớn
con sẽ nuôi bố được không, con không cần mẹ mới đâu……”
Thật đúng là…. Thằng nhóc này đúng là khắc tinh của anh. Mỗi lần
nó khóc anh chỉ còn thiếu nước quỳ xuống cam đoan, vất vả mãi mới dỗ được nó
nín khóc, lại phải thề thốt thêm vô số lần nữa, cuối cùng mới làm cho nó an
tâm.
Lưu Ngạn không biết phải làm sao, trong lòng thở dài.Chắc là lúc
mẹ nói chuyện với người khác, thằng nhóc này nghe được.Mỗi lần nó khóc, dòng
nước mắt ấy cứ như dao sắc cắt vào lòng anh, đau đớn vô cùng.
Đứa con này chính là vận mệnh của anh.
Buổi chiều nhóc con còn phải đi học, tiễn thằng nhóc mắt mũi còn
đỏ hoe đi xong, Lưu Ngạn nhìn cánh cửa nhà bên cạnh vẫn đóng kín, cuối cùng
đành lắc đầu đi vào nhà mình.Mẹ anh cũng chỉ là lo lắng cho anh mà thôi, cũng
không thể trách bà vì bà lo lắng cho mình.
Tính toán lời lãi của ngày hôm qua xong, Lưu Ngạn ngửa đầu ngáp
một cái, nhìn đồng hồ đã thấy hai giờ. Anh giật mình vội thu dọn sổ sách, còn
phải chuẩn bị đồ để tối nay và sáng mai đi bán nữa.
Cả vằn thắn và canh thịt bò đều dùng thịt băm, nhưng Lưu Ngạn
không bao giờ dùng máy xay để xay thịt, anh có phương pháp xử lý độc đáo của
riêng mình.
Tìm một cây gỗ lớn, rửa sạch thớt, gọt đẽo đầu cây gỗ thành một
cái búa, đặt thịt lên thớt đồi đập cho thành thịt băm. Thịt đập nhỏ như vậy khi
nấu lên ăn rất ngon, lại hấp dẫn khách hàng, cái này cũng có thể xem là bí kíp
gia truyền của anh.
Cái chính là phương pháp này làm cho thịt rất ngon, nhưng lại rất
tốn sức. Một mình anh xử lý xong hai mươi cân thịt cũng phải đập cả buổi chiều,
đập xong cả hai cánh tay gần như không còn cảm giác.
Lưu Ngạn bỏ thịt bò vào tủ lạnh, vì hiện tại thời tiết cũng khá
nóng, để ở ngoài sợ thịt nhanh hỏng.Cái tủ lạnh này có thể coi là vật có giá
trị nhất trong nhà anh lúc này, lúc trước phải hạ quyết tâm lắm mới mua được
nó. Khi mua còn được tặng một bộ cốc pha lê và một cái đồng hồ. Cái đồng hồ vẫn
được Lưu Ngạn dùng đến bây giờ, cho dù đã bị đứt dây nhưng vẫn chạy tốt lắm.
Còn về bộ cốc pha lê kia, Lưu Ngạn thấy không hợp với nhà mình, cho nên vẫn bị
bỏ xó, giờ cũng chưa được dùng lần nào.
Trộn nhân vằn thắn xong xuôi, cũng sắp đến giờ Lưu Tư Bách đi học
về.Lưu Ngạn nhanh chóng nhóm bếp, đun nước tắm cho hai cha con.
Hồi nãy mẹ anh có sang hỏi xem tại sao buổi trưa Tiểu Bách lại khóc
lớn như vậy, có phải là bị ai bắt nạt không.
Lưu Ngạn không dám nói thật, đành viện cớ qua loa rồi chuyển chủ
đề: “Bố con đâu rồi?”
Hứa Xuân Anh xắn tay áo, giúp anh rót nước sôi vào phích, nói: “Ở
trên núi, sáng nay đã đi rồi, hai mẫu khoai lang trên đó đã đến lúc thu hoạch,
hôm qua ông ấy cũng xem qua, năm nay có vẻ được nhiều lắm.”
“Một mình bố đi sao?Giờ còn không về, có phải là gánh nặng quá
không? Để con đi tìm.”
“Không cần, không cần.”- Hứa Xuân Anh vội giữ chặt anh lại – “Anh
trai con đi rồi, không cần con đi nữa đâu.”
Hai người chưa nói xong thì nghe tiếng Tiểu Bằng ở ngoài gào to:
“Ông nội, bố, hai người về rồi! Khoai to quá!”
Lưu Ngạn ra ngoài, thấy anh trai mình cầm một củ khoai lang còn to
hơn cả đầu anh, ít nhất cũng phải mười cân* (cân TQ).
Bố anh, Lưu Truyền, ở bên cạnh cười ha ha, gọi anh tới: “Thằng hai
tới đây, cầm cái này về nhà, Tiểu Bách thấy chắc sẽ thích lắm.”
Anh trai anh, Lưu Vĩ cũng nói: “Đúng đúng, chú mang về đi, làm
canh khoai mì cho Tiểu Bách, nó thích món đó lắm.”
Lưu Ngạn cũng không khách khí với người trong nhà, vừa cầm vừa
nói: “Cái gì tốt cũng cho nó, cẩn thận không lại khiến nó kén ăn.”
Lưu Vĩ phản đối: “Cái này thì tốt gì chứ, con cái nhà người ta đi
học còn được chăm hơn nhà mình. Tiểu Bách học tập lại tốt như thế, chả như
thằng nhóc nhà anh, ăn thì lắm mà chả thấy thông minh lên gì cả!” – Nói xong
còn hung hăng cốc đầu Tiểu Bằng.
Cậu nhóc ai ai chạy ra sau lưng bà nội trốn, Hứa Xuân Anh cười tủm
tỉm: “Còn đùa được nữa, trời tối rồi, mau về nhà tắm rửa ăn cơm đi.”
Lúc này mọi người mới tan, ai về nhà nấy.
Cảm xúc của trẻ con đến nhanh mà đi cũng nhanh. Lưu Ngạn còn lo
thằng nhóc nhà mình vẫn chưa hồi phục, tối về lại ầm ĩ thêm thì rắc rồi. Nhưng
ai ngờ Tiểu Bách về đến nhà, nhìn thấy củ khoai lang to liền trầm trồ không
ngớt, quấn quýt lấy Lưu Ngạn đòi ăn canh khoai lang.
Lưu Ngạn thấy nó làm nũng quá, đành phải nói: “Không phải vừa mới
ăn xong sao? Để mai bố nấu cho con ăn sáng nhé, được không?”
Lưu Tư Bách vừa lòng gật đầu, nhanh chóng chạy ra ngoài, vừa chạy
vừa nói: “Con sang xem ông nội còn củ nào lớn vậy không.”
Lưu Ngạn buồn cười: “Lấy đâu ra lắm khoai to vậy, mà có cũng không
được cầm về, phải để cho anh Tiểu Bằng!”
“Con biết rồi!”
Lưu Ngạn tắm rửa sạch sẽ, cho quần áo của cả hai vào chậu giặt, vò
qua xà phòng, dùng chày gỗ đập qua một lượt, giũ qua hai lần nước là xong.
Lưu Tư Bách đã về, đang ngồi ở bàn học bài.Lưu Ngạn phơi quần áo
xong liền đến sau lưng xem cậu nhóc làm bài.Tư thế ngồi của cậu nhóc rất đúng,
năm nay mới học lớp bốn, nên bài tập phần lớn đều đơn giản, chỉ là đặt câu,
điền từ gì gì đó. Nhưng mấy thứ đơn giản trong mắt người lớn lại không hề đơn
giản với trẻ nhỏ, Tiểu Bách cắn bút suy nghĩ một hồi, mới nắn nót viết từng chữ
xuống, đầu ngón tay hơi trắng vì nắm bút quá chặt.
Lưu Ngạn ngồi xuống phía sau cậu bé, chờ Tiểu Bách làm xong bài,
cũng đến giờ anh phải đi bán hàng.
Lưu Ngạn vừa xếp đồ ra xe vừa dặn dò: “Bây giờ vẫn còn sớm, con có
thể đi chơi một lát, sang nhà anh Tiểu Bằng chơi, hoặc gọi anh sang đây xem ti
vi với con cũng được, nhưng không được muộn quá, 9 rưỡi là phải đi ngủ, bố cầm
chìa khóa theo rồi, không cần để cửa, cũng không cần chờ bố về, nhớ chưa?”
Lưu Tư Bách gật đầu như bé ngoan, tối nào trước khi đi cha cậu
cũng nói y như thế này, những lời này cậu đã thuộc lòng rồi.
Lưu Ngạn cũng biết là mình nói nhiều, nhưng mà anh không thể không
nói. Để con trai một mình ở nhà anh không thể yên tâm được. Cứ lo lắng thằng
nhóc sợ ở một mình, lo thằng nhóc nhớ mẹ nó, tối nó không ngủ được thì phải làm
sao?Cho dù tối nào cũng nói đi nói lại nhưng anh vẫn không cảm thấy yên tâm.
Chiếc xe ba bánh lắc lư ra khỏi sân nhà, chở một người cha không
yên lòng bắt đầu một buổi tối bôn ba.
4 – Thần tượng của Lưu Ngạn
Lăng Vân Đoan bị ánh nắng buổi sáng làm cho chói mắt mới tỉnh dậy.
Mặt trời từ từ nhô lên khỏi đỉnh núi, càng lúc càng cao. Màn sương mờ buổi sớm
dần dần biến mất, để lại trên quần áo một dấu vết mơ hồ.
Y lắc lắc đầu, tựa vào bia mộ đứng lên. Nhưng mà sau một đêm nằm
không đúng tư thế, cả người y mỏi rã rời, khiến y không thể không ngồi xuống
nghỉ ngơi.
Lăng Vân Đoan nhìn bốn phía, trong mắt là một mảnh mê mang hiếm
thấy, một lúc sau mới dần thanh tỉnh.
Hiện tại y đang đứng ở một ngọn núi nhỏ, bên cạnh phần mộ của bà
ngoại, y ngồi ở đây suốt cả đêm qua.
Sáng sớm hôm qua, Lăng Vân Đoan rời khách sạn, đi giải quyết vấn
đềđiện nước cho căn nhà kia, lại về nhà thay một bộ quần áo mới, bắt đầu đi
lang thang trên đường.
So với mười năm trước y rời đi, trấn nhỏ này không thay đổi nhiều,
chỉ là người nhiều thêm một chút, nhà cao hơn một chút, đường rộng rãi hơn một
chút.
Trên đường có thể thấy nhiều người mặc đồ ngủ đi dép lê, có người
xách theo túi đồ ăn, có người vừa đi vừa cắn bánh bao, xe đạp xe ba bánh lao đi
vun vút trên đường, một ngày mới bận rộn bắt đầu.
Cho dù y đã đổi một bộ quần áo bình thường, nhưng giữa những người
này, y vẫn nổi bật.
Y càng đi càng xa trung tâm thị trấn, từ đường nhựa rộng rãi đến
đường đá lổn nhổn, rồi đến một con đường mòn nho nhỏ, cuối cùng đến khi xung
quanh không còn một ai, y đã đi tới chân núi. Ngọn núi này không hề xa lạ với
y, đây là nơi bà ngoại y yên nghỉ.
Những bậc thang bằng đáđược xây uốn lượn lên đến tận đỉnh núi,
Lăng Vân Đoan từng bước từng bậc đi lên, đôi khi trên đường cũng gặp gỡ một vài
người nông dân.
Y giống như một lữ khách, vừa đi vừa ngắm cảnh, nhưng không vì
cảnh sắc hai bên đường mà dừng lại.Cho tới khi phần mộ của bà ngoại hiện ra
trước mắt, hắn đột nhiên có một cảm giác hoang đường dường như mình đã về nhà.
Y ngồi bên cạnh mộ phần, tinh thần suy sụp.
“Bà ngoại, cháu đã về rồi đây, sao bà không đón cháu?”
“Sao không có quy linh cao?Trời nóng như vậy, bà quên nấu cho cháu
sao?
Cháu buôn bán rất tốt, mua rất nhiều nhà ở, căn nào cũng lớn hơn
nhà mình, thoải mái hơn nhà mình.
Nhưng cháu chưa ở một gian nào.
…..
Cháu mệt mỏi quá.
Bọn họ bảo cháu về, bà bảo cháu có nên về không?
Vì sao ba mươi năm qua họ chẳng quan tâm đến cháu?
…….
Có lẽ họ mới là người một nhà, còn cháu thì không.
Cháu không có nhà.”
Y tựa vào bia mộ, giống như một kẻ điên lảm nhảm bên cạnh ngôi mộ,
mãi đến khi màn đêm buông xuống cũng không dừng lại.
Lăng Vân Đoan ôm đầu cố gắng nhớ lại, cảm thấy có lẽ mình điên
thật rồi, có thể ở đây suốt một đêm.
Chờ đến khi chân tay có thể bình thường, y tựa vào tấm bia mộ đứng
lên, một ngày một đêm ở nơi lạnh lẽo này, y đói đến mức ứa ra mồ hôi lạnh.
Y xoay người nhìn bia mộ, yên lặng một lúc lâu, sau đó cúi gập
người chào.
“Bà à, cháu đi đây.” – Ngữ khí nhẹ nhàng như mỗi lần y tới trường,
sau đó quay đầu chào tạm biệt bà ở cửa.
Nói xong câu đó, y thật sự bước đi, không hề quay đầu lại.
Y về nhà tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, cảm giác đói bụng cũng
đã bị xua tan không ít, nhưng vẫn đói, hơn nữa chân tay y cảm giác vô lực, y
không hề nghi ngờ mình có khả năng không xuống lầu mua đồ ăn được mà phải chịu
chết đói ở đây không, đợi đến khi thân thể phân hủy, có mùi bốc lên, mới có
người đến phá cửa vào, hàng xóm ở xung quanh nhòm xem.
Ý nghĩ này bật ra trong đầu khiến y phì cười, nếu y ở nơi này chết
đi, liệu cha mẹ y có đến nhận xác y về không nghỉ.
Y lại muốn, có nên lập một phần di chúc, ghi rõ ràng ai có thể đưa
y đến mai táng tại ngọn núi nơi bà ngoại yên nghỉ kia, ai có thể kế thừa tài
sản của y.
Có lẽ chờ đến khi tỉnh táo lại, y sẽ không do dự mà cười nhạo ý
nghĩ ngu xuẩn này, nhưng hiện tại y thực sự muốn rời xa nơi này, đến một nơi
không còn nguy hiểm, một nơi không ai biết y là ai, mãi đến khi dưới lầu vang
lên thanh âm khiến y tỉnh táo lại.
“Vằn thắn — Canh thịt bò — cháo khoan —”
Thanh âm này đưa y quay về nhân gian, làm cho y ý thức được việc y
cần làm là xuống lầu ăn cơm chứ không phải lập di chúc. Hơn nữa y còn nhớ ra là
y thiếu chủ quán này hai tệ nữa.
“Hai phần vằn thắn.”
“Được, có ngay… A, là ngài sao?”- Lưu Ngạn nhìn người đàn ông
trước mặt, tối hôm đó anh không nhìn rõ mặt người này, nhưng giọng nói thì anh
nhớ kỹ.
“Là tôi,” – Lăng Vân Đoan cười nói – “Có thể để hai phần vào một
bát không?”
“Đương nhiên là được, nhưng mà một mình ngài ăn sao? Nhiều như
thế….”
“Đúng, một mình, tôi đói lắm.”
Lưu Ngạn vừa luộc vằn thắn vừa nói chuyện với y: “Ngài nên dậy sớm
một chút, giờ cũng đã mười giờ rồi, đương nhiên là đói bụng.”
Lăng Vân Đoan cười khổ: “Hôm qua tôi không ăn cơm.”
“Cái gì?” – Lưu Ngạn dừng tay, bởi vì trong nhà có trẻ con, nên
anh đặc biệt chú trọng đến vấn đềăn uống này, nhìn thấy có người vô tâm với
chính bản thân mình như thế, tình phụ tử nổi lên, miệng không khống chếđược mà
thuyết giáo – “Sao lại không ăn cơm, như thế rất hại dạ dày! Hơn nữa ngài lâu như
vậy không ăn gì, giờ nên ăn thứ gì đó nhẹ một chút, cháo hoặc mỳđều được. Đúng
rồi, tốt nhất là nên ăn mỳ, tôi vừa mới mua, thứ này tốt lắm, không hại dạ
dày…”
Dong dài một hồi, Lưu Ngạn một tay cầm gói mỳ, một tay cầm muôi,
nhìn người đối diện, đột nhiên nhớ ra đây là khách hàng chứ không phải con anh.
Anh xấu hổ cười cười: “Ngại quá, để tôi làm vằn thắn cho ngài.”
Lăng Vân Đoan vội giữ tay anh lại, cười ấm áp: “Không, tôi không
ngại, có thể nhờ anh giúp tôi làm một bát mỳ không, dạ dày của tôi quả thực có
chút khó chịu.”
“A? Được rồi, ngài chờ một chút.”
Thả mỳ sợi vào nổi, Lưu Ngạn nghĩ nghĩ, liền múc một ít canh thịt
bò, thêm một chút tảo biển thái nhỏ, anh ngẩng đầu ngượng ngùng cười cười:
“Không có đồ ăn kèm phù hợp, ngài ăn tạm vậy.”
Lăng Vân Đoan lắc đầu: “Không cần khách khí, đây là yêu cầu của
tôi mà. Đúng rồi, anh cũng đừng gọi tôi là ngài, có vẻ như tôi và anh cùng
tuổi, tôi họ Lăng, Lăng Vân Đoan, anh tên gì?”
Lưu Ngạn chớp mắt mấy cái: “Tôi họ Lưu, Lưu Ngạn.”
“Ngạn, người có tài có đức, cha mẹ anh đặt tên rất hay.” – Lăng
Vân Đoan nói, không biết là khách sáo hay thật tình.
“Đúng vậy.” – Lưu Ngạn đảo mỳ cho khỏi dính – “Chỉ là nguyện vọng
của họ không thành.” – Nói xong liền đưa bát mỳ qua – “Ngài… Anh mau ăn đi,
đừng để đói đến mức đau dạ dày.”
Lăng Vân Đoan cúi đầu, đưa tờ mười tệ ra: “Cả tiền hôm trước nữa,
vốn định trả anh nhưng mà hôm qua tôi không ở đây, giờ mới đưa được.”
Lưu Ngạn trả lại sáu tệ cho y, vui đùa nói: “Bát mỳ này tính anh
hai tệ, tôi lãi rồi.”
Lăng Vân Đoan phối hợp gật đầu: “Ừ, lãi to nữa ấy chứ.”
Hai người nhìn nhau cười cười sau đó một người dọn quán, một người
lên lầu.
Hồi còn đi học, Lưu Ngạn là không phải học sinh giỏi, cũng không
phải là kiểu học sinh nghịch ngợm khiến thầy giáo đau đầu, anh học hành bình
thường, diện mạo bình thường, điều kiện gia đình càng bình thường, ở trong lớp
cũng không khác người tàng hình là mấy. Anh sống bình thường, khi thi đại học
cũng chọn một trường bình thường, nhưng anh không học. Sau đóđược người khác
giới thiệu, anh vào xí nghiệp làm một công nhân bình thường, khi đó người ngoài
nhìn vào, thấy đây quả là một công việc ổn định, biết bao nhiêu người hâm mộ,
mà Lưu Ngạn cũng rất vừa lòng.
Đến năm hai mươi tuổi được người khác mai mối, làm quen với một cô
gái cùng phân xưởng, năm hai hai tuổi thì kết hôn, hai ba tuổi sinh con, một
cuộc sống thường thường tự nhiên, tuy không giàu có, nhưng cũng khá thoải mái.
Nếu không phải do xí nghiệp kinh doanh xảy ra vấn đề, dẫn đến cắt
giảm lao động, anh vừa không bằng cấp lại không quen biết, bị sa thải là điều
không tránh khỏi.
Thất nghiệp rồi, cuộc sống sẽ không còn bình ổn nữa.
Đầu tiên là vợ anh, cô không thể chấp nhận chuyện chồng mình đang
công ăn việc làm ổn định đột nhiên trở thành kẻ thất nghiệp, hơn nữa cơn lũ cắt
giảm lao động không ảnh hưởng đến cô, cho nên cô càng thêm khinh thường Lưu
Ngạn.
Ban đầu chỉ là xích mích nhỏ, biến thành chuyện lớn, sau đó là cãi
nhau to, từ đầu đến cuối Lưu Ngạn vẫn trầm mặc.
Cuối cùng vợ anh thu dọn tài sản, về nhà mẹ đẻ, không lâu sau có
tin đồn cô ấy kết hôn với chủ nhiệm phân xưởng, trở thành bà quan.
Nhớ lại những ngày đó, Lưu Ngạn cũng cảm thấy không quá khó khăn,
mấy năm nay anh sống cùng con trai, lại được cha mẹ và anh trai giúp đỡ, nên
cuộc sống cũng ổn định.
Chỉ là đôi lúc anh cũng nghĩ, nếu như anh không phải là một người
bình thường như vậy, liệu mọi chuyện có như thế không?
Từ rất lâu rồi, anh đã hâm mộ một người.
Người nọ học tập tốt, ngoại hình ổn, nghe nói gia thế cũng rất
tốt, ngoại trừ tính tình lạnh lùng không quan tâm tới ai thì người đó hoàn toàn
không có khuyết điểm.
Lưu Ngạn học cùng trung học cơ sở với người kia, lên trung học phổ
thông lại cùng lớp. Mỗi lần có cuộc thi, Lưu Ngạn sẽ so sánh thành tích của
mình với người đứng đầu bảng, sau đó vừa hâm mộ vừa ghen tị. Về sau này chỉ đơn
giản là ngưỡng mộ, vì thành tích của người kia so với anh quả là tốt hơn nhiều
lắm, mà Lưu Ngạn cũng thấy không có gì phải ghen tị cả.
Gần đây anh có gặp một người bạn cũ, hai người nói chuyện linh
tinh một hồi, lại nhắc chuyện cũ, không khỏi nhắc đến cái người luôn luôn đứng
đầu lớp kia.
Anh bạn cũ thần bí giơ năm ngón tay, nói: “Tài sản của cậu ta ít
nhất là từng này.”
Lưu Ngạn nhìn năm ngón tay vừa thô vừa ngắn trước mặt mình, thầm
nghĩ: Đây là bao nhiêu? Năm mươi vạn? Năm trăm vạn? Năm trăm ngàn? Năm triệu?
Hay là…. Anh không dám nghĩ.
Anh bạn cũ còn nói tiếp: “Biết gì không, năm kia, cậu ta còn thu
mua một xí nghiệp quốc hữu.”
Lưu Ngạn kinh hãi, không thể tin được: “Không thể nào, xí nghiệp
quốc hữu không phải của nhà nước sao?”
Bạn cũ lắc lắc ngón tay: “Cái này ông không biết đâu, từ mười năm
nay chế độ tư hữu kinh tế không còn xa lạ nữa rồi. Mà ông cũng biết đấy, Lăng
Vân Đoan không phải là người bình thường, tôi nghe người ta nói cha mẹ cậu ta
làm to lắm.” – Ông bạn giơ ngón tay chỉ chỉ lên trời – “Thị trưởng của chúng ta
thấy họ cũng phải cho người mở cửa xe đấy! Ông nói xem, gia cảnh như vậy, còn
có gì là không thể chứ?”
Lúc đấy Lưu Ngạn chỉ biết trầm mặc.
Hiện tại ngẫm lại, ông bạn kia chắc nói đúng, từ trước tới giờ
Lăng Vân Đoan đã không phải là người bình thường. Chính là hôm nay thấy tính
tình anh ta cũng tốt lên đấy chứ, luôn cười mỉm, hồi trước thì không khác gì
tảng băng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét