Thứ Năm, 11 tháng 2, 2016

TNA 19-20

19

Rời đi tây cung, Hoàng Phủ Duật trở lại Hoa Sinh điện. Trên bàn tấu chương cao như núi, hắn liếc mắt một cái, mệt mỏi nhu nhu cái cổ, chần chừ một chút, vẫn là cam chịu số phận mà ngồi vào bàn, lấy mấy bản tấu chương, nhặt lên bút lông, cúi đầu phê chữa.


Công công ở một bên giúp hắn mài mực.


Trộm dò xét hắn vài lần, trong tay chưa dừng lại, vừa mài mực vừa nói:” Hoàng Thượng, buổi tối cần phi tử thị tẩm không?”


“Trẫm đêm nay có việc.” Hắn đầu cũng không nâng, trả lời.


Công công ngập ngừng :” Nhưng. . . . . .”


“Sao vậy?”


“Hoàng Thượng còn nhớ rõ lúc trước có nạp Dung phi?”


Hoàng Phủ Duật suy nghĩ, đích thật là có một người như thế.


Hắn thu nạp Dung phi, tựa hồ cũng là các đại thần khuyên can hắn đến nay không có con nối dòng, mà phi tử trong cung lại chậm chạp chưa truyền ra hỉ sự, vì hắn nạp thêm một hoàng phi, hy vọng sớm ngày hoài thượng long loại.


Nhưng từ khi nạp Dung phi đến nay, hắn lại không chạm qua nàng một lần.


Ngay từ đầu là bởi vì chính sự rối ren, sau khi đại cục bình ổn, Dung phi tựa như Bạt Thác Vô Nhược bình thường, bị hắn vứt ra sau đầu, nếu không có công công đề cập, hắn thật đúng là đã quên có người kêu Dung phi.


“Trẫm nhớ rõ, rồi thì sao?”


“Dung phi nương nương nhờ nô tài truyền lời, đêm nay hay không cần nàng bồi tẩm?”


Hoàng Phủ Duật không đáp lời, trầm mặc.


Chính mình đã nhiều ngày không phát tiết dục vọng, đêm nay có lẽ nên tìm phi tử giảm nhiệt. . . . . . Nhưng…


Đột nhiên trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt Bạt Thác Vô Nhược kia mang chờ mong.


Nên làm sao? Hoàng Phủ Duật lâm vào cục diện lưỡng nan.


Công công tinh mắt nhìn ra Hoàng Phủ Duật trên mặt hơi nhíu mày, thử hỏi: “Hoàng Thượng có việc phiền lòng?”

“Trẫm đã cùng Bạt Thác Vô Nhược có ước định.”


“Hoàng Thượng, theo như lời người, là khách quý ở tại tây cung?”


Hoàng Phủ Duật khẽ hừ một tiếng, gật đầu.


“Nếu không để cho nô tài vì Hoàng Thượng đi cùng Bạt Thác công tử nói một tiếng, đem ước định dời đến ngày mai?”


Hắn trầm ngâm “Như vậy cũng tốt.”


Cách nhật, Hoàng Phủ Duật để cho Dung phi hầu hạ thay y phục, cùng nhau dùng tảo thiện

(ăn sáng)

, hắn mới cước bộ từ từ đi tới tây cung.


Dục vọng trữ vài ngày phát tiết sạch sẽ, thần thanh khí sảng.


Bảo bọn thái giám đi theo bên người tản đi, hắn đẩy cửa ra, đi một mình vào phòng.


Bạt Thác Vô Nhược ngồi dựa vào ghế bên song cửa, buông hai tay, tầm mắt hướng ra phía ngoài tựa hồ không phát hiện Hoàng Phủ Duật.


Hắn phóng khinh cước bộ đi đến bên người y, chạm vào vai phải y, kêu to: “Bạt Thác Vô Nhược.”


Nghe vậy y bỗng nhiên cả kinh, thân thể cứng đờ, nhưng vẫn chưa quay đầu lại.


“Bạt Thác Vô Nhược?” Hắn lại hô một lần.


Y vẫn là không quay đầu, hai vai run lên.


Cảm giác bị người coi thường làm cho Hoàng Phủ Duật tâm tình rất là tức giận, âm điệu lạnh lùng “Bạt Thác Vô Nhược, trẫm đang gọi ngươi.”


“Ngươi có thể chờ một chút nữa lại đến?” Y đầu cúi thấp, thanh âm có chút khàn khàn.


” Vì cái gì?”


“Thực xin lỗi, ta hiện tại không tiện gặp ngươi.”


Bạt Thác Vô Nhược có chút quái dị.


Hoàng Phủ Duật nhìn chăm chú bóng lưng y, di động cước bộ, đi vào bên cạnh, vươn tay cường ngạnh chuyển mặt y qua.


Hai mắt phát thũng, cái mũi đỏ toàn bộ.


Rõ ràng là vẻ mặt của một người đã khóc.


Tức giận nhất thời vô tung vô tích .”Ngươi xảy ra chuyện gì?”

Y lắc đầu đẩy bàn tay Hoàng Phủ Duật ra, không dám nhìn hắn.


“Không có.” trong lời nói có khóc âm nồng hậu.


“Có người khi dễ ngươi?”


“Không phải.”


“Nhớ nhà?”


“Không phải.”


“Nếu không thì là gì?”


“Không có.”


“Bạt Thác Vô Nhược! Không cần khảo nghiệm tính nhẫn nại của trẫm”. Hoàng Phủ Duật cau mặt, vẻ mặt trầm xuống dưới, khi nói chuyện mang theo tức giận.


Trong cung có bao nhiêu phi tử hy vọng có thể được sự quan tâm của hắn, hắn hảo ý quan tâm, Bạt Thác Vô Nhược dám không cảm kích? Nói vậy y là không đem hắn để vào mắt ?”


“Không cần lo cho ta.”


“Ngươi nói cái gì?” Hắn xanh mét mặt.



20


“Không cần để ý ta, không cần lo cho ta, để cho ta một mình yên tĩnh”.


“Hảo, đây chính là ngươi nói, trẫm sau này không bao giờ … Đến nơi này nữa!” Nói xong, hắn phất tay áo rời đi, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa lại.


Hắn đứng ở ngoài cửa xiết chặt nắm tay.


Tiểu tử kia. . . . . Thế nhưng dám kêu hắn cút! Bất quá hai năm không gặp, tính tình y lại trở nên như thế? Tên hỗn đản!


Mệt hắn sáng nay lòng còn tràn đầy chờ mong cùng Bạt Thác Vô Nhược gặp mặt, không nghĩ tới lại nháo thành cục diện bế tắc.


Hoàng Phủ Duật tức giận tính toán rời đi nơi này, bỗng nhiên một đạo tiếng khóc nức nở từ trong phòng truyền ra.


Hắn ngẩn ra.


Bạt Thác Vô Nhược. . . . . . đang khóc?


Một tiếng lại một tiếng, âm thanh dằn thấp giống như từng đạo nắm tay đánh vào ngực hắn, làm đau hắn.


Hắn chưa từng thấy qua Bạt Thác Vô Nhược khóc, hắn vẫn nghĩ đến Bạt Thác Vô Nhược biểu tình duy nhất chính là cười, ngây ngô cười, mỉm cười, ấm áp cười. . . . . . Hắn xem qua rất nhiều, nhưng không nghĩ tới.

Nguyên lai y cũng biết khóc, lại khóc thương tâm như thế.


Ngay cả Hoàng Phủ Duật ở ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc của y tâm cũng theo đó mà rớt xuống, khó chịu.


Đứng lặng ở ngoài cửa hồi lâu, Hoàng Phủ Duật thở dài một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đến gần y.


“Ngươi rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”


Nghĩ đến hắn sớm đi xa, Bạt Thác Vô Nhược vừa nghe thấy thanh âm hắn, sợ tới mức ngừng nước mắt.


Chuyển thân thể y qua, Hoàng Phủ Duật dùng tay áo, chà lau nước mắt y “Một đại nam nhân, có cái gì mà khóc ?”


“Đúng. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .”


“Trẫm không cần ngươi giải thích, trẫm muốn ngươi thẳng thắn, đến tột cùng là người nào chọc giận ngươi khóc?”


“Ta ──” y đỏ hai tròng mắt ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Duật, nước mắt lại chảy ra.


Hoàng Phủ Duật không am hiểu an ủi nhất thời luống cuống tay chân, lại lau lại sát.


“Không, không cần lau. . . . . . Đem quần áo ngươi đều dơ . . . . . “


“Không quan hệ.”


Con ngươi đang nhìn chăm chú Hoàng Phủ Duật hạ xuống không dám nhìn hắn nữa, “Hoàng Phủ Duật. . . . . . Ngươi cho rằng nam nhân thích nam nhân ghê tởm sao?”


“Ngươi hỏi vấn đề này để làm chi?” Hắn không rõ đề tài sao đột nhiên chuyển tới cái này.


“Ngươi đáp ta trước.”


“Có lẽ có một chút, nam nhân cùng nam nhân, rốt cuộc vẫn là trái với thiên lý. Nam vi dương, nữ vi âm, âm dương cộng, mới có thể hưng thịnh quốc gia.”


Y miễn cưỡng lộ ra tươi cười có chút khó coi .”Là, là như thế này a. . . . . . Nếu nam nhân kia có thể sinh đứa nhỏ thì sao? Như vậy có phải hay không sẽ không trái đạo lý?”


“Nam nhân sao có thể sinh ra đứa nhỏ? Ngươi bị bệnh?” Hoàng Phủ Duật áp vào cái trán y, cho rằng y nói nhảm.


“Kia nếu thật sự thì sao?”


“Kia lại như thế nào?”


“Có phải hay không sẽ không ghê tởm ? Có phải hay không liền thật có thể cùng một chỗ ?”

Y không ngừng truy vấn làm cho Hoàng Phủ Duật cảm thấy được phiền, nghĩ muốn mau chóng chấm dứt đề tài này, bởi vậy hắn thuận miệng ứng “”Là, là, nếu thực sự nam nhân có thể sinh ra đứa nhỏ, trẫm thật đúng là muốn nhìn một cái.”


Bạt Thác Vô Nhược vui vẻ lộ ra tươi cười sáng lạn, bi thương trên mặt mới vừa rồi toàn bộ trở thành hư không.


“Tâm tình tốt lắm? Còn không cùng trẫm nói, vì sao khóc?”


Y cười lắc đầu, “Không có việc gì, chính là nhớ nhà thôi.”


“Thật sự?”


“Thật sự.”


Y một phen kéo Hoàng Phủ Duật xuống, khuôn mặt dựa sát vào hắn, “Hoàng Phủ Duật, chúng ta lên giường đi!”


Hoàng Phủ Duật rõ ràng sửng sốt, “A?”


Hắn không có nghe sai, không có nghe lầm Bạt Thác Vô Nhược ý tứ đi?


“Chúng ta đến làm đi!”


“Ngươi nói cái. . . ” lời chưa nói hết môi đã bị Bạt Thác Vô Nhược che lại, y ôm trụ hai má hắn, hai phiến môi mềm mại ngăn chận Hoàng Phủ Duật.


Đầu hắn trống rỗng.


Hắn bị hôn? ! Nhưng lại là nam nhân không hơn không kém?


Bạt Thác Vô Nhược không biết nên hôn một người như thế nào, môi áp môi Hoàng Phủ Duật, chuyển động vài cái liền ngừng lại, hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở, nhìn Hoàng Phủ Duật, đỏ mặt.


Rời đi môi hắn, đột nhiên quay người đưa hắn ngồi lên ghế, y tách chân ra khóa ngồi ở trên đùi Hoàng Phủ Duật.


“Bạt Thác Vô Nhược, ngươi điên rồi sao?”


Hắn muốn đẩy y ra, Bạt Thác Vô Nhược lại khom người cố sống cố chết ôm lấy hắn.


Song chưởng buộc chặt ôm lấy cổ hắn, hai má dán chặt trên ngực hắn, “Hoàng Phủ Duật, nam nhân lại không được sao ? Chúng ta cũng làm qua không phải sao? Vì cái gì hiện tại không được?”


“Khi đó tình huống là do bất đắc dĩ.”


Hoàng Phủ Duật biết ý của y là hai năm trước tại Huyền Vũ quốc đêm đó, hắn uống xong rượu mừng bị hạ xuân dược, cho nên cùng Bạt Thác Vô Nhược có da thịt chi thân.


Khi đó chính mình ý thức là vô tri, phát sinh sự tình hắn không mong muốn.

Bạt Thác Vô Nhược không muốn nghe Hoàng Phủ Duật giải thích, mà cũng nghe không vào.


Hắn hạ thân thể quỳ trên mặt đất, thân thủ cởi bỏ tiết khố của Hoàng Phủ Duật, nam căn ủ rủ hư nhuyễn buông xuống, Bạt Thác Vô Nhược cắn môi dưới, thoáng chần chờ, sau đó cúi xuống há miệng hàm trụ.


Hoàng Phủ Duật thở dốc vì kinh ngạc!


====

Chương sau có xôi thịt hay không đe????

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét