31
Nhìn ra phía cửa sổ, bên ngoài bầu trời tối như mực, từ giờ đến rạng sáng còn một khoảng thời gian rất dài.
Quay đầu, lại nhìn phía Bạt Thác Vô Nhược bên cạnh. Y nghiêng người, cả thân thể cơ hồ dán vào người Hoàng Phủ Duật, hai tay níu chặt quần áo hắn.
Tầm mắt lại đi xuống, y phục mỏng manh của Bạt Thác Vô Nhược không biết khi nào trở nên lỏng lẻo, lộ ra một mảnh ngực trắng ngần, hai mạt phấn hồng tô điểm trước ngực như ẩn như hiện.
Bỗng nhiên, hạ thân khô nóng, máu toàn thân đều nghịch lưu hướng về phía kia.
Trời!
Hoàng Phủ Duật vội vàng dời tầm mắt, từng ngụm từng ngụm điều khí.
Một lát sau, lại không tự giác hướng ánh mắt nhìn về một mảnh xuân sắc kia, nhìn lên, toàn thân lại khô nóng, địa phương nào đó sớm cao cao nhếch lên, kêu gào đòi phát tiết.
Hắn thế nhưng đối với Bạt Thác Vô Nhược phát sinh dục vọng? !
Không, không có khả năng!
Hắn đúng là một người bình thường, có thể làm hắn ham muốn chỉ có thân thể nữ nhân. Bạt Thác Vô Nhược thì tính cái gì chứ?
Rút cánh tay bị Bạt Thác Vô Nhược làm gối đầu ra, hắn xốc chăn lên, xuống giường, nhưng vì động tác quá mạnh làm Bạt Thác Vô Nhược bừng tỉnh.
“Ngươi muốn đi đâu?”
Y mở to đôi mắt nhập nhèm hỏi.
“Không có việc gì, ngươi ngủ tiếp đi”. Hoàng Phủ Duật ngồi ở mép giường, không dám quay đầu lại, đứng dậy thật nhanh, y phục lại bị Bạt Thác Vô Nhược níu lấy.
“Đã trễ như thế, có sự tình gì ngày mai tái làm.”
“Chuyện trẫm muốn làm, thời điểm nào thì cần phải qua sự đồng ý của ngươi?” Đẩy tay y ra, Hoàng Phủ Duật đứng dậy mặc quần áo.
Bạt Thác Vô Nhược tinh ý nhìn ra một cái gì đó ở Hoàng Phủ Duật. Bi thương trong mắt lướt qua.
“Ngươi đêm nay có phải hay không sẽ không trở lại?”
Tay đang mặc quần áo nhanh thêm một chút “. . . . . . Ân.”
“Ta không thể được sao?”
“Ngươi là nam nhân.”
“Chúng ta lúc trước cũng làm qua rồi”.
“Lúc đó trẫm không cố ý”.
Mặc quần áo xong, hắn một khắc cũng không dám ở lâu, nện bước hướng cửa bước đi.
“Hoàng Phủ Duật, đừng đi. . . . . . Không cần cùng phi tử khác qua đêm, lưu lại. . . . . .”, y dựa nửa người hướng bóng dáng Hoàng Phủ Duật gọi to.
Hắn không có dừng lại cước bộ, ngược lại còn đi nhanh hơn.
“Vì cái gì nam nhân lại không được? Ta yêu ngươi, chẳng lẽ sai lầm rồi sao? Ta so với các nàng càng yêu ngươi hơn”.
Cách một cánh cửa, hoàn toàn ngăn chặn thanh âm khiến hắn phiền não.
Cứ phải luôn tranh cãi.
Rõ ràng mấy ngày trước đây cố gắng ở chung cũng không tồi.
Đi trong chốc lát, dục vọng đã sớm lạnh, hắn cũng không chút hứng thú lại đi tìm phi tử, quay về phòng không được, không muốn thấy khuôn mặt đã làm gợi lên dục vọng của hắn, hắn đến ngự thư phòng.
Bên trong ngự thư phòng có giường lớn dành cho quân vương nghỉ ngơi, hắn leo lên nằm.
Tối nay, hắn một đêm thức trắng.
Một mạt hào quang chói mắt chưa từng thấy từ cửa sổ chui vào.
Nguyên lai ngày đã gần sáng.
Mở ra đôi mắt cay xè, nằm trên giường hồi lâu hắn mới chậm rãi đứng dậy.
Hai vị cung nữ tiến vào giúp hắn rửa mặt chải đầu thay quần áo, sửa sang lại xong hắn ưỡn ngực uy nghiêm đi ra khỏi ngự thư phòng, đi vào đại điện, lâm triều như thường lệ.
Triều chính hôm nay cũng là bình thường như mọi ngày.
Hoàng Phủ Duật tâm tư có chút phiêu xa.
Thật vất vả chịu đựng được đến kết thúc, công công xuống điện thu tấu chương hôm nay của các đại thần.
“Nếu chúng ái khanh đều thượng trình xong, tan triều đi.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Dưới điện chúng thần sau khi bái lễ, liền đều rời đi.
Hoàng Phủ Duật bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, giương giọng, “Giang tướng quân chậm đã!”
Trung niên nam tử giữa đám người hỗn loạn nghe thấy thanh âm Hoàng Phủ Duật gọi mình, dừng lại cước bộ, quay người lại đến trước mặt Hoàng Phủ Duật hành lễ.
“Giang tướng quân không cần đa lễ, trẫm là muốn hỏi ngươi, lúc trước phó thác tướng quân huấn luyện binh lính, hiện giờ đã huấn luyện như thế nào?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, đã dần dần vào quy củ”.
“Thời điểm nào có thể ra chiến trường?”
“Còn cần một ít thời gian”.
“Đến lúc đó nếu tình hình đã được, trẫm có nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho Giang tướng quân”.
“Thứ vi thần ngu muội, ý tứ Hoàng Thượng là. . . . .”
“Chinh chiến, trẫm muốn tiêu diệt nước láng giềng – Da Luật quốc.”
Trung niên nam tử xưng là Giang tướng quân hơi kinh ngạc.” Hoàng Thượng, Da Luật quốc không phải là tiểu quốc như lúc trước chúng ta tiêu diệt, Da Luật quốc chính là một đại quốc.”
“Trẫm hiểu được, trẫm cho rằng lấy thực lực Viêm Di quốc đối phó Da Luật quốc, xem như có dư”. Hắn treo trên mặt một nụ cười tràn đầy tự tin.
“Trẫm muốn cho tất cả quốc gia Trung Nguyên vì trẫm cúi đầu xưng thần.”
32
Chấm dứt lâm triều, Hoàng Phủ Duật tính toán trở về phòng nhìn xem tình huống Bạt Thác Vô Nhược, đi đến cạnh cửa, tạm dừng, ngón tay sờ tới cửa chần chờ một chút.
Trải qua chuyện đêm qua, hắn nên dùng biểu tình gì đối mặt Bạt Thác Vô Nhược?
Sai không ở không phải ở hắn, nhưng hắn cũng có chút áy náy.
Quân vương tam thê tứ thiếp vốn là bình thường, hắn có gì phải xin lỗi Bạt Thác Vô Nhược chứ? Vả lại Bạt Thác Vô Nhược cũng không phải là gì của hắn, chẳng qua không cẩn thận có mang long tử của hắn thôi, y dựa vào cái gì có thể quản chuyện hắn, hắn yêu ai liền ngủ với ai, không cần Bạt Thác Vô Nhược đồng ý.
Lúc này đại khái y còn đang ngủ, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là được.
Chuẩn bị tâm lý thật tốt, hắn điều khí, lấy biểu tình bình thường đẩy cửa mà vào.
Vốn tưởng rằng người vẫn nằm ở trên giường, không nghĩ tới y cũng hảo hảo ngồi ở mép giường.
Vừa nghe âm thanh mở cửa, y ngẩng đầu.
Biểu tình bi thương như dự đoán không có xuất hiện trên mặt, vẻ mặt y vẫn là ôn hòa, điều này làm cho Hoàng Phủ Duật trong lòng có chút kinh ngạc.
“Ngươi tỉnh?”
“Ân.” Y gật đầu, lại mở miệng, “Chuyện tối hôm qua, thực xin lỗi.”
Hoàng Phủ Duật kinh ngạc.
Bạt Thác Vô Nhược mở miệng nói câu này, đồng thời cũng sờ mép giường.
“Là ta quá tham lam, dục vọng con người quả nhiên vô cùng vô tận, không có đáy”.Y thở ra một hơi, cười cười, “Chỉ cần có thể ở bên cạnh ngươi, ta đã rất khoái nhạc. Ngay từ đầu có lẽ sẽ không quen ngươi đi ôm nữ nhân khác, nhưng là – nhưng là -” y cười nhưng lại nổi lệ, bàn tay hủy diệt những giọt nước trên mặt.
“Một ngày nào đó, ta sẽ quen, dù sao. . . . . . Ta cũng phải chết, thống khổ cũng chỉ thống khổ một năm mà thôi, nhẫn nhẫn là tốt rồi, nhẫn nhẫn. . . . . . là tốt rồi. . . . . .”
Trong đầu nghĩ một đằng nói một nẻo, mặt thì không ngừng rơi lệ, đã không biết bao nhiêu lần thấy Bạt Thác Vô Nhược khóc, nhưng hắn vẫn tránh không được mà thương tâm.
Hoàng Phủ Duật tuy không thương y, nhưng chút bất tri bất giác, vì thấy y thương tổn mà buồn thiu.
Có biểu tình nào có thể làm cho Hoàng Phủ Duật trong lòng rung động?
Đại khái chính là khuôn mặt trước mắt trong cười mang theo lệ này đi.
“Lại đây.” Hắn bình tĩnh nói ra một câu, nhưng trong lòng cũng đầy sóng to gió lớn.
Bạt Thác Vô Nhược vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào đi về phía hắn.
Đưa y nhét vào trong áo, “Không chút khí phách, không cần đem tình yêu trở thành của ngươi toàn bộ.”
“Từ ngày ngươi đem ta mang ra khỏi Huyền Vũ quốc, ngươi chính là toàn bộ của ta, , ta chỉ vì ngươi mà sống “ Âm thanh rung động trong ngực truyền ra.
—-cuộc đời này, ta chỉ vì ngươi mà sống.
Một câu này đánh vào ngực Hoàng Phủ Duật, rung động.
“Ta đầu hàng, xem như ta phục ngươi . . . . . .” Hắn thì thào.
“?”
” Trong một năm này, ta sẽ không tìm phi tử thị tẩm, ngươi có được cả người ta”.
Thân mình của người trong lòng ngực liên tiếp phát run, trong lời nói cũng mang chút run rẩy” “Ý của ngươi là ….ngươi nguyện ý yêu ta?”
Khuôn mặt Hoàng Phủ Duật cứng lại, “Không, trừ bỏ tình yêu của ta, ta cái gì cũng đều có thể cho ngươi, thật có lỗi.”
Nói ra vừa xong, hắn lại nghĩ đến Bạt Thác Vô Nhược sẽ khổ sở, nhưng y lại nâng mặt lên, hướng hắn cười cười, “Không quan hệ, ngươi không cần giải thích, ta thực vui vẻ. . . . . . Như vậy cũng tốt, có được người của ngươi ta cũng thực vui vẻ.”
Ngữ khí liền cùng biểu tình giống nhau, thoải mái sung sướng.
Chỉ là, khóe mắt lặng lẽ chảy xuống một giọt nước mắt lại che dấu không được khổ sở của y.
“Ngu ngốc.”
Hoàng Phủ Duật nâng cằm y lên, cúi đầu hôn trụ môi y, thời gian hai năm, thân thể Hoàng Phủ Duật cao lên rất nhiều, ngay cả bờ ngực cũng dày, từ thiếu niên chuyển biến thành nam nhân.
Bạt Thác Vô Nhược mềm mại mở miệng, không tiếng động mời gọi Hoàng Phủ Duật xâm lấn, hắn đưa đầu lưỡi vừa tiến vào miệng, Bạt Thác Vô Nhược lập tức nhiệt tình đáp ứng, bàn tay nắm lấy vạt trước long bào, ngửa đầu đáp lại.
Hoàng Phủ Duật nhu nhuyễn mà cuồng bạo, điên cuồng càn quét từng chỗ trên môi y, bàn tay nắm lấy long bào cũng liên tiếp run rẩy, nếu không có hắn chống đỡ thân mình y, Bạt Thác Vô Nhược khẳng định nhuyễn chân té trên mặt đất.
Rời đi môi y, Hoàng Phủ Duật lại cao thấp khẳng cắn lấy hai cánh hoa môi.
“Vù vù. . . . . .” Y dựa vào trước ngực hắn thở dốc.
“Hoàng Phủ Duật. . . . . .”
“Ân?”
“Ngươi muốn sao? Phải làm sao?” Hai gò má y hồng nhuận, giống như thẹn thùng.
“Ngươi trong bụng có đứa nhỏ.”
“Không, không quan hệ, ta có thể.” Hắn đỏ mặt, ngửa đầu lại hôn lên môi Hoàng Phủ Duật.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét