33 H
Thấy Bạt Thác Vô Nhược chủ động mà nhiệt tình, trong mắt Hoàng Phủ Duật, thập phần mê người.
Hắn nhất nhất cởi xuống y phục trên người y, da thịt trắng nõn hơi nhợt nhạt hiện ra trước mắt.
“Da của ngươi…… Hảo trắng.” Hắn cúi xuống, trên làn da ấn xuống vô số hồng ngân, trằn trọc lưu luyến, từng đạo dấu vết nổi lên khắp nơi.
“Bởi vì ── ta sắp chết a……”
Há mồm cắn một chút, “Thời điểm loại này, đừng nói những lời này, phá hủy hưng trí.”
“Thật có lỗi……”
Trước mắt hai mạt điểm đỏ thập phần ngon miệng, Hoàng Phủ Duật đưa lưỡi liếm một chút, rồi sau đó đem môi chụp lên, tăng thêm lực đạo mút lấy, người dưới thân run rẩy, bàn tay sờ lấy đỉnh đầu của hắn, muốn đẩy ra, rồi lại nhanh nắm chặt lấy .
Qua lại liếm lộng hai điểm đỏ ửng, lưu lại trong chốc lát, hắn rời xuống phía rốn, bên ngoài đảo quanh vài vòng, lộng ướt.
“Hoàng Phủ Duật…… Duật…… Đừng lộng nữa, Aha…… Trực tiếp, trực tiếp tiến vào……”
“Trực tiếp đi vào, ngươi sẽ đau .”
“Không quan hệ, cho dù đau…… Cũng đáng, ta muốn cảm nhận được sự tồn tại của ngươi, mau vào……” Y lên tiếng thúc giục.
“Ngươi a, thật sự là một người kỳ lạ.” Hắn đi xuống sờ soạng, cầm lên nam căn thoáng nhếch lên, cao thấp vuốt ve, một tay kia lần đến phía sau, trên cúc huyệt nhắm chặt nhẹ nhàng xoa nắn, đến khi xung quanh đã thả lỏng bớt, một đầu ngón tay lúc này mới chậm rãi sáp nhập.
“Ân……”
Y điều chỉnh hô hấp, hơi hơi ngâm khẽ.
Đằng trước dục vọng sớm đã ngẩng cao, còn bị Hoàng Phủ Duật liên tục tiến công, chống đỡ không nổi, nhanh chóng tiết ra.
“Thực mau, tích thật lâu?”
Hoàng Phủ Duật thanh âm cười mỉa, làm cho y khốn quẫn đỏ mặt.
“Từ hai tháng trước cùng ngươi…… Sau đó, cũng không có…… Không có……” Y quẫn bách đến nói không ra lời, hai tay che đi gương mặt.
“Kia thật đã lâu rồi.” Ngón tay dính chất lỏng tham nhập trong cơ thể y, tiến nhanh vào hậu huyệt khép chặt, quá trình lúc này mới thuận lợi một chút, sau khi đẩy sâu, hắn rút ra, sáp nhập, vòng đi vòng lại lặp lại động tác này.
Lộng một hồi lâu, mới duỗi thân tiến vào ngón thứ hai.
Hắn không muốn lộng đau Bạt Thác Vô Nhược, nhớ đến vài lần trước kia, đều đem y tra tấn quá mức, lần này, để cho hắn ôn nhu đối đãi với y đi, coi như thành tâm hồi đáp tình yêu mà Bạt Thác Vô Nhược dành cho hắn.
“Còn được không?”
“…… Có thể.”
Xác định y đã có thể thừa nhận, hắn lại tham nhập thêm một ngón tay, ba đầu ngón tay ở trong cơ thể y qua lại ra vào.
Bỗng nhiên đang lúc ấy, thân thể Bạt Thác Vô Nhược rung động.
“A……”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Không, không có việc gì……” Mặt của y lại đỏ lên, bàn tay đang che gương mặt di chuyển xuống phía thân dưới.
Hoàng Phủ Duật tò mò cúi đầu, hai tay Bạt Thác Vô Nhược che lại chỗ giữa hai chân, hắn đẩy ra, địa phương mới vừa rồi phát tiết, hiện giờ lại cao cao đĩnh đĩnh, sinh khí bừng bừng.
“Không, không nên nhìn……”
“Thực thoải mái?”
Y xấu hổ đến không dám nói lời nào, cũng không dám nhìn về phía Hoàng Phủ Duật, bắt giữ một góc chăn bông che lấy gương mặt.
“Hay là……”
Tựa hồ nghĩ thông suốt cái gì, ngón tay ở trong cơ thể sờ soạng tìm kiếm, qua lại trạc lộng, chỉ một lúc, hắn đã tìm được chỗ kia, ngón tay tăng thêm lực đạo, nhiều lần kích thích .
Bạt Thác Vô Nhược lại bắt đầu liên tiếp phát run, địa phương giữa hai chân đang lúc sung huyết lại thêm trướng to lên.
“Nguyên lai…… Nam nhân cũng có thể đạt đến khoái cảm……” Hoàng Phủ Duật ngữ khí có chút kinh ngạc.
Rút ngón tay ra, hắn đem bộ vị đã sớm gắng gượng để trên huyệt khẩu, kéo góc chăn đang che khuôn mặt Bạt Thác Vô Nhược xuống, “Ta muốn đi vào.”
Y cắn môi dưới, nhẹ nhàng gật đầu.
Thong thả đẩy vào, phía đầu muốn không vào được, nội bích cực nóng gắt gao bao vây, đây là chính là địa phương đã làm Hoàng Phủ Duật mất hồn.
Rốt cuộc cũng đẩy vào, Bạt Thác Vô Nhược mi nhíu chặt, biểu tình nhìn lại có chút thống khổ, ngay cả bộ vị ban đầu cao thẳng cũng trở nên hư nhuyễn.
Hoàng Phủ Duật không chuyển động, nhịn xuống dục vọng, lòng bàn tay dày rộng chụp lên nam căn của Bạt Thác Vô Nhược, vỗ về chơi đùa.
Đột nhiên đang lúc ấy, nước mắt xuôi theo gương mặt Bạt Thác Vô Nhược chảy xuống, hắn nhìn thấy, khẽ thở dài một hơi, đầu ngón tay lau đi nước mắt.
“Rất đau?”
Y lắc đầu, “Không phải đau…… Ta rất vui vẻ, ngươi hôm nay…… Đặc biệt không giống, thật ôn nhu……”
“Đối với ngươi hảo ngươi cũng khóc, quái nhân.”
“Ta sợ, sợ hết thảy đều là ảo giác, tỉnh mộng, sẽ không còn như vậy.”
“Ngu ngốc.”
Lại làm cho Bạt Thác Vô Nhược phát tiết một hồi, dục vọng chôn sâu trong cơ thể y lúc này mới bắt đầu co rút.
Hắn nghiêng người hôn lên đôi môi cánh hoa, lại tham nhập, triền miên.
34
Ngày lại ngày qua đi, thu đi, đông đến.
Gió bấc lạnh căm, tuyết trắng mù mịt.
Gió từ phương bắc kéo tới, lạnh đến run rẩy.
Ngày hôm trước Hoàng Phủ Duật sai người đưa tới một kiện áo khoác lông chồn trắng như tuyết, Bạt Thác Vô Nhược đem nó để ở một bên, ngược lại mặc vào một kiện trường bào tuy không tệ nhưng cũng không dày.
Tuy che không được bao nhiêu gió lạnh, nhưng tạm thời cũng không ảnh hưởng.
“Bạt Thác công tử, ngài như vậy không lạnh sao?”
Liễu nhi cầm lấy tấm áo lông chồn bị gác ở một bên, phủ thêm lên vai y.
Liễu nhi là cung nữ mà Hoàng Phủ Duật phái đến chiếu cố cuộc sống hàng ngày của y.
Do bụng mỗi ngày một lớn, động tác Bạt Thác Vô Nhược bắt đầu chậm chạp, hơn nữa Hoàng Phủ Duật lúc này quốc vụ bận rộn, y cơ hồ một ngày không gặp được hắn một lần.
Mà Liễu nhi, trở thành người biết y có thai.
Đến nỗi “Bạt Thác Vô Nhược” bốn chữ này, người được vào ở trong Hoa sinh điện, lan truyền khắp nơi. Hoa sinh điện, trừ bỏ đế vương ra, chưa từng có người thứ hai vào ở, chớ đừng nói chi đến phi tử.
Bạt Thác Vô Nhược thành người đầu tiên từ khi Viêm Di quốc khai quốc tới nay.
Không phải phi tử, cũng không phải hoàng thượng chí thân, lại có thể được hưởng cái đặc ân khác biệt này, tự nhiên “Nam sủng” hai chữ này cùng Bạt Thác Vô Nhược không thể tách rời.
Bán đứng thân thể của chính mình đổi lấy hoàng thượng sủng ái.
Bạt Thác Vô Nhược bắt lấy tấm áo lông chồn trên vai, khuôn mặt tươi cười nhợt nhạt lộ ra vẻ biết ơn, “Này không cần.”
“Bạt Thác công tử, thân thể của ngươi kém như thế, này không thể không mặc.” Liễu nhi kiên trì .
“Thật sự không được……” Ánh mắt của y phức tạp nhìn tấm áo, trong mắt biểu lộ thương xót, “Nó bị nhân loại lột da làm áo khoác, ta sao có thể nhẫn tâm mặc nó? Quá tàn nhẫn……”
Liễu nhi lúc này mới hiểu không phải là y không muốn mặc y phục giữ ấm, mà là y không muốn mặc cái áo lông chồn này, Liễu nhi vì trạch tâm nhân hậu của y trong lòng thật sâu cảm động. “Nếu không, Liễu nhi sẽ giúp công tử lấy một kiện y phục khác?”
“Không cần, ta tự mình đi……”
Liễu nhi ngăn y lại, “Không quan hệ, đây là chuyện nô tỳ phải làm .”
Không cho y có thời gian cự tuyệt, Liễu nhi đến tủ y phục cầm lấy một kiện y phục rộng thùng thình, thân thiết giúp y mặc vào.
“Cám ơn ngươi.”
“Công tử, ngài quá khách khí, đây là chuyện thuộc bổn phận của nô tỳ.”
Bạt Thác Vô Nhược cho nàng một mạt cười yếu ớt nhưng ấm áp.
Y đứng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bên ngoài tuyết trắng bao trùm lên cảnh vật, tầm mắt thỉnh thoảng hướng về hành lang gấp khúc mà thường ngày Hoàng Phủ Duật đi vào Hoa Sinh điện, mỗi lần nhìn một hồi, trong lòng khó tránh khỏi mất mác một lần.
Lúc này, Hoàng Phủ Duật bề bộn nhiều việc.
Nhưng y không biết hắn đang vội cái gì, vì sao mà vội?
Khoảng cách từ lần trước gặp mặt, đã là hai ngày.
Thở dài một hơi, ngày không có hắn, hảo gian nan.
“Liễu nhi, ngươi có biết Hoàng Phủ Duật…… Hoàng Thượng gần đây đang vội vàng chuyện gì không?”
Liễu nhi là một tiểu cung nữ tâm tư nhanh nhẹn, từ khi biết được Bạt Thác Vô Nhược là một nam tử có thai, mặc dù khi sai khiến nàng tiến đến hầu hạ Bạt Thác Vô Nhược, công công không có minh giảng phụ thân đứa nhỏ là ai, nhưng nàng theo ngày thường quan sát cử chỉ Bạt Thác Vô Nhược cùng Hoàng Phủ Duật nói chuyện với nhau, cũng không khó phát giác.
Hơn nữa, vì Bạt Thác Vô Nhược được vào ở trong Hoa Sinh điện mà trong cung lan truyền đến ồn ào huyên náo, Liễu nhi đã có biết một phần.
Liễu nhi không vì thân phận “Nam sủng” của Bạt Thác Vô Nhược mà chán ghét y, mặc dù ngay từ đầu, nàng từng vì công công phái cho nàng nhiệm vụ như vậy mà phẫn hận bất bình, mặt khác cũng vì các cung nữ cùng nàng tiến cung ở sau lưng cười nhạo nàng.
Trong cung, thân phận của chủ tử là ở vị trí nào, ngay cả cung nữ đi theo bên cạnh cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Hiện tại trong cung đắc thế nhất chính là nô tỳ bên người các vị nương nương, các nàng cậy vào thân phận của chủ tử mình đến ức hiếp, sai khiến cung nữ khác.
Ngay từ đầu, nàng phi thường chán ghét Bạt Thác Vô Nhược. Bởi vì thân phận nam sủng này, hại nàng ở trong cung bị người khi dễ, nhưng dần dần, cảm giác chán ghét trôi đi vô tung, nàng ngược lại thấy rất thích Bạt Thác Vô Nhược.
Này thích, không phải là tình yêu nam nữ, mà là hạ nhân đối với chủ tử sùng bái cùng tôn kính.
Nhớ ngày trước, hầu hạ xong Bạt Thác Vô Nhược dùng bữa, nàng đến ngự trù phòng lấy đồ ăn cho mình, cung nữ trong ngự trù phòng cố ý lấy thức ăn thiu cho nàng, nàng thực tức giận, nhưng đành cam chịu, nàng khó chịu mà khóc, cả ngày ở trong cung đi quanh quẩn, cũng không quay về Hoa Sinh điện.
Cuối cùng, vẫn là bởi vì Bạt Thác Vô Nhược vì lo lắng cho nàng mà chạy ra ngoài điện tìm nàng.
Vừa thấy được y, tất cả tức giận đột nhiên dâng lên, nàng hướng Bạt Thác Vô Nhược rống lên một hơi, vì cái gì nàng phải đảm đương nhiệm vụ làm nô tỳ cho y? Vì cái gì y bất kể mặt mũi nguyện ý làm nam sủng của hoàng thượng? vì cái gì, vì cái gì……
Liễu nhi dừng gào khóc, khuôn mặt vì khóc mà nhíu lại.
Cuối cùng, cũng vì Bạt Thác Vô Nhược trấn an, nàng mới dần dần dịu đi cảm xúc. Rồi mới đem sự tình ngọn nguồn nói một lần.
Từ rày về sau, mỗi lần dùng bữa, Bạt Thác Vô Nhược luôn kiên trì bắt Liễu nhi cùng ăn, nói cái gì ăn không hết cũng phải bỏ đi, như vậy rất lãng phí, nhiều người cùng hỗ trợ giải quyết cũng là tốt.
Bởi vì sự kiện này, Liễu nhi bắt đầu đối Bạt Thác Vô Nhược cởi mở trái tim, chậm rãi tiếp nhận y.
Càng cùng y ở chung, càng từ đáy lòng ôm chặt hảo cảm, thậm chí tôn kính.
Hiện tại, Liễu nhi cũng không vì người bên ngoài mai mỉa thân phận Bạt Thác Vô Nhược mà cảm thấy mất mặt, nàng thực tự hào mình là cung nữ của y.
“Hồi bẩm công tử, nghe nói Hoàng Thượng tính toán qua mùa xuân sang năm sẽ phát động chiến sự, người đang bề bộn cùng Giang Tướng quân tuần tra tình hình binh lính .”
“Là như vậy a……” Y thì thào vài câu, suy nghĩ trong chốc lát, lại nói: “Đến lúc nào thì tiến hành?”
“Hồi bẩm công tử, Liễu nhi không rõ ràng lắm.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét