“Cần dược làm gì vậy?”
“Ngươi nơi này rất đau đi?” Hắn sờ miệng vết thương, nghe thấy bên tai truyền đến tiếng hút không khí.
“Đừng, đừng……”
“Ta giúp ngươi bôi dược, dược để chỗ nào?”
“Ta tự mình làm.”
“Chính ngươi?” Hoàng Phủ Duật hồ nghi chọn mi, “Xác định có thể?”
“Có thể.” Hắn chật vật kéo quần lên. Thất tha thất thểu đi đến một bên mộc quỹ, mở ra, lấy ra một bình sứ, quơ quơ thân bình. “Chính mình có thể bôi dược.”
“Hảo, để cho chính ngươi tự sát dược.”
Nghe hắn nói như thế, Bạt Thác Vô Nhược nhất thời nhẹ nhàng thở ra, lộ ra tươi cười ấm áp.
“Ngươi còn ngốc cái gì, hiện tại mau sát đi a!”
Hắn giật mình, tươi cười nhất thời cũng rụng. “Ta tối nay tái sát.”
“Hiện tại sao không dược, phải đợi đến khi nào mới có thể bôi dược?”
Hoàng Phủ Duật kiên trì làm cho Bạt Thác Vô Nhược không tìm được lý do cự tuyệt, Hoàng Phủ Duật thấy Bạt Thác Vô Nhược xụi mặt, đi từng bước một lên giường, trên mặt lập tức biến sắc, đỏ lên.
Hắn cởi quần, lộ ra địa phương tối hôm qua làm cho Hoàng Phủ Duật lưu luyến nhất, mở ra bình sứ, lấy chút dược mỡ mầu trắng ngà, động tác tạm dừng, đối Hoàng Phủ Duật một bên đang quan sát nói: “Ngươi…… Có thể xoay người được không?”
“Ta phải nhìn ngươi sát mới được, nếu ngươi có chỗ nào ngươi không xoa, ta hảo nói cho ngươi.”
Vẫn đang không lay chuyển được cố chấp của hắn, Bạt Thác Vô Nhược đành phải dưới cái nhìn không chớp mắt của Hoàng Phủ Duật mà lau dược, vốn đã không có thói quen ở trước mặt người khác sát dược, lại còn lộ ra bộ vị làm người ta cảm thấy thẹn, hắn tùy ý vẽ loạn vài cái, liền coi như xong.
“Ngươi bên trong còn chưa làm.”
“Bên trong…… Không cần.”
“Kia sao vậy?” Hắn đến gần, đè Bạt Thác Vô Nhược xuống, “Quên đi, nhìn ngươi chậm rãi vuốt vuốt, ta giúp ngươi bôi dược đi.”
“Không, không cần……” Hắn lại bắt đầu giãy giụa lên.
“Ngươi đừng náo loạn.” Nói xong, hắn ngăn lại Bạt Thác Vô Nhược vặn vẹo, lấy một ít dược lên đầu ngón tay, tách ra hai mảnh cánh hoa, vói vào huyệt nhi còn khẽ nhếch, ngón tay vòng vo vài vòng, sau khi xung quanh nội bích đều đã bôi dược hảo, hắn mới thu tay.
Hắn vừa mới buông lỏng tay, Bạt Thác Vô Nhược lập tức kéo quần lên, “Cám ơn.”
“Ta buổi tối sẽ giúp ngươi bôi dược.”
“Còn muốn?”
“Thương thế kia của ngươi đâu chỉ là nhất thời nửa khắc. Tóm lại, làm cho ngươi bị thương là lỗi của ta.”
Bạt Thác Vô Nhược lắc đầu, cười khổ, “Không, không phải là ngươi sai, là ta. Ta hỏi qua phụ vương chuyện kê đơn trong rượu, đúng là do phụ vương sai sử, nếu ta có thể nghiêm khắc dặn dò, không cho người đem xuân dược lẫn vào trong rượu, chuyện tối ngày hôm qua sẽ không sẽ phát sinh.”
Này không phải hắn lỗi? Rượu mừng đưa vào trong phòng, quá trình này qua tay rất nhiều người, cho nên trong rượu mừng bỏ dược căn bản là dễ dàng. Người này chính là thích đem sai đổ hết lên vai mình, muốn làm người tốt. Hoàng Phủ Duật ở trong lòng thầm nghĩ.
“Tại sao phải hạ xuân dược?”
Bạt Thác Vô Nhược bất đắc dĩ cười khẽ vài tiếng, “Ngươi cũng nghe qua chuyện của ta đi? Chẳng bao lâu sau, ta sẽ biến mất ở trên đời này. Phụ vương từng có bốn vị hoàng tử, nhưng mỗi người đều ngoài ý muốn đều tạ thế, cuối cùng chỉ còn lại ta, Huyền Vũ quốc trước mắt không có con nối dòng, nếu hai tháng sau ta chết thật, cũng phải có con tự lưu lại mới được, cho nên phụ vương hôm qua mới sai người tại rượu bỏ dược. Thật sự thật xin lỗi, làm cho chuyện của ngươi càng ngày càng phức tạp”
“Vậy ngươi hiện tại nên lo liệu thế nào?”
“A?” Bạt Thác Vô Nhược khó hiểu.
“Ta là thân nam nhi, không có biện pháp giúp ngươi sinh hạ hài tử.”
Bạt Thác Vô Nhược lại lộ ra một nụ cười ấm áp, nụ cười này như có lưu nhiệt độ, làm ấm áp cả Hoàng Phủ Duật, “Không quan hệ, không phải là chỉ còn mình ta là một hoàng tử.”
Cái này làm cho Hoàng Phủ Duật không rõ, hắn mở miệng hỏi, nhưng Bạt Thác Vô Nhược vẫn chưa trả lời, chính là lại cho hắn nhất mạt tươi cười.
“Đúng rồi, ngươi lúc nào thì rời đi?”
“Chờ ngươi thương thế tốt một chút sẽ đi.”
“Phải không?” Bạt Thác Vô Nhược vẻ mặt có chút mất mác, mi mắt rũ xuống, không biết trong lòng nghĩ gì, cũng không nói thêm lời nào nữa.
Hoàng Phủ Duật cũng không phản ứng, hắn đã đói bụng, bước thong thả đến trước bàn, bắt đầu dùng đồ ăn sáng, chậm rãi suy ngẫm.
“Cái kia ──” bên tai truyền đến thanh âm Bạt Thác Vô Nhược .
“Cái gì?”
“Ngươi phải đi sao?”
“Vì sao hỏi như vậy?”
“Bởi vì…… Bởi vì ──” hắn ngập ngừng hảo một phen, vẫn chưa nói ra nguyên nhân.
“Ngươi nói thẳng thỉnh cầu của ngươi đi.”
“Cũng không có gì ── xin ngươi ở lại chỗ này hai tháng được không? Hai tháng là tốt rồi, có lẽ không cần đến hai tháng, chỉ có một tháng cũng không chừng.”
“Nguyên nhân?”
“Ta sắp chết, cho nên ta hy vọng tại thời điểm cuối cùng rời khỏi nhân sinh, ta ít nhất không phải cô đơn một người. Ngươi nguyện ý giúp ta toàn vẹn vượt qua lữ trình cuối cùng này được không?” Rũ xuống mi mắt, hắn sầu não nói.
Đột nhiên một cỗ khí từ trong cơ thể dâng lên, hắn khom người che môi ho mãnh liệt , ngực liên tiếp đau, ho khan xong, hắn mở lòng bàn tay ra, trên tay một mảnh màu đỏ, khóe môi tràn ra một cái hồng ngân, hắn suy yếu cười, “Xem đi, ta thật sự sắp chết……”
===
Cuối tuần ta lại bận nên không có chương mới
Hẹn gặp mọi người và tuần sau ^^
6.
“Ngươi nơi này rất đau đi?” Hắn sờ miệng vết thương, nghe thấy bên tai truyền đến tiếng hút không khí.
“Đừng, đừng……”
“Ta giúp ngươi bôi dược, dược để chỗ nào?”
“Ta tự mình làm.”
“Chính ngươi?” Hoàng Phủ Duật hồ nghi chọn mi, “Xác định có thể?”
“Có thể.” Hắn chật vật kéo quần lên. Thất tha thất thểu đi đến một bên mộc quỹ, mở ra, lấy ra một bình sứ, quơ quơ thân bình. “Chính mình có thể bôi dược.”
“Hảo, để cho chính ngươi tự sát dược.”
Nghe hắn nói như thế, Bạt Thác Vô Nhược nhất thời nhẹ nhàng thở ra, lộ ra tươi cười ấm áp.
“Ngươi còn ngốc cái gì, hiện tại mau sát đi a!”
Hắn giật mình, tươi cười nhất thời cũng rụng. “Ta tối nay tái sát.”
“Hiện tại sao không dược, phải đợi đến khi nào mới có thể bôi dược?”
Hoàng Phủ Duật kiên trì làm cho Bạt Thác Vô Nhược không tìm được lý do cự tuyệt, Hoàng Phủ Duật thấy Bạt Thác Vô Nhược xụi mặt, đi từng bước một lên giường, trên mặt lập tức biến sắc, đỏ lên.
Hắn cởi quần, lộ ra địa phương tối hôm qua làm cho Hoàng Phủ Duật lưu luyến nhất, mở ra bình sứ, lấy chút dược mỡ mầu trắng ngà, động tác tạm dừng, đối Hoàng Phủ Duật một bên đang quan sát nói: “Ngươi…… Có thể xoay người được không?”
“Ta phải nhìn ngươi sát mới được, nếu ngươi có chỗ nào ngươi không xoa, ta hảo nói cho ngươi.”
Vẫn đang không lay chuyển được cố chấp của hắn, Bạt Thác Vô Nhược đành phải dưới cái nhìn không chớp mắt của Hoàng Phủ Duật mà lau dược, vốn đã không có thói quen ở trước mặt người khác sát dược, lại còn lộ ra bộ vị làm người ta cảm thấy thẹn, hắn tùy ý vẽ loạn vài cái, liền coi như xong.
“Ngươi bên trong còn chưa làm.”
“Bên trong…… Không cần.”
“Kia sao vậy?” Hắn đến gần, đè Bạt Thác Vô Nhược xuống, “Quên đi, nhìn ngươi chậm rãi vuốt vuốt, ta giúp ngươi bôi dược đi.”
“Không, không cần……” Hắn lại bắt đầu giãy giụa lên.
“Ngươi đừng náo loạn.” Nói xong, hắn ngăn lại Bạt Thác Vô Nhược vặn vẹo, lấy một ít dược lên đầu ngón tay, tách ra hai mảnh cánh hoa, vói vào huyệt nhi còn khẽ nhếch, ngón tay vòng vo vài vòng, sau khi xung quanh nội bích đều đã bôi dược hảo, hắn mới thu tay.
Hắn vừa mới buông lỏng tay, Bạt Thác Vô Nhược lập tức kéo quần lên, “Cám ơn.”
“Ta buổi tối sẽ giúp ngươi bôi dược.”
“Còn muốn?”
“Thương thế kia của ngươi đâu chỉ là nhất thời nửa khắc. Tóm lại, làm cho ngươi bị thương là lỗi của ta.”
Bạt Thác Vô Nhược lắc đầu, cười khổ, “Không, không phải là ngươi sai, là ta. Ta hỏi qua phụ vương chuyện kê đơn trong rượu, đúng là do phụ vương sai sử, nếu ta có thể nghiêm khắc dặn dò, không cho người đem xuân dược lẫn vào trong rượu, chuyện tối ngày hôm qua sẽ không sẽ phát sinh.”
Này không phải hắn lỗi? Rượu mừng đưa vào trong phòng, quá trình này qua tay rất nhiều người, cho nên trong rượu mừng bỏ dược căn bản là dễ dàng. Người này chính là thích đem sai đổ hết lên vai mình, muốn làm người tốt. Hoàng Phủ Duật ở trong lòng thầm nghĩ.
“Tại sao phải hạ xuân dược?”
Bạt Thác Vô Nhược bất đắc dĩ cười khẽ vài tiếng, “Ngươi cũng nghe qua chuyện của ta đi? Chẳng bao lâu sau, ta sẽ biến mất ở trên đời này. Phụ vương từng có bốn vị hoàng tử, nhưng mỗi người đều ngoài ý muốn đều tạ thế, cuối cùng chỉ còn lại ta, Huyền Vũ quốc trước mắt không có con nối dòng, nếu hai tháng sau ta chết thật, cũng phải có con tự lưu lại mới được, cho nên phụ vương hôm qua mới sai người tại rượu bỏ dược. Thật sự thật xin lỗi, làm cho chuyện của ngươi càng ngày càng phức tạp”
“Vậy ngươi hiện tại nên lo liệu thế nào?”
“A?” Bạt Thác Vô Nhược khó hiểu.
“Ta là thân nam nhi, không có biện pháp giúp ngươi sinh hạ hài tử.”
Bạt Thác Vô Nhược lại lộ ra một nụ cười ấm áp, nụ cười này như có lưu nhiệt độ, làm ấm áp cả Hoàng Phủ Duật, “Không quan hệ, không phải là chỉ còn mình ta là một hoàng tử.”
Cái này làm cho Hoàng Phủ Duật không rõ, hắn mở miệng hỏi, nhưng Bạt Thác Vô Nhược vẫn chưa trả lời, chính là lại cho hắn nhất mạt tươi cười.
“Đúng rồi, ngươi lúc nào thì rời đi?”
“Chờ ngươi thương thế tốt một chút sẽ đi.”
“Phải không?” Bạt Thác Vô Nhược vẻ mặt có chút mất mác, mi mắt rũ xuống, không biết trong lòng nghĩ gì, cũng không nói thêm lời nào nữa.
Hoàng Phủ Duật cũng không phản ứng, hắn đã đói bụng, bước thong thả đến trước bàn, bắt đầu dùng đồ ăn sáng, chậm rãi suy ngẫm.
“Cái kia ──” bên tai truyền đến thanh âm Bạt Thác Vô Nhược .
“Cái gì?”
“Ngươi phải đi sao?”
“Vì sao hỏi như vậy?”
“Bởi vì…… Bởi vì ──” hắn ngập ngừng hảo một phen, vẫn chưa nói ra nguyên nhân.
“Ngươi nói thẳng thỉnh cầu của ngươi đi.”
“Cũng không có gì ── xin ngươi ở lại chỗ này hai tháng được không? Hai tháng là tốt rồi, có lẽ không cần đến hai tháng, chỉ có một tháng cũng không chừng.”
“Nguyên nhân?”
“Ta sắp chết, cho nên ta hy vọng tại thời điểm cuối cùng rời khỏi nhân sinh, ta ít nhất không phải cô đơn một người. Ngươi nguyện ý giúp ta toàn vẹn vượt qua lữ trình cuối cùng này được không?” Rũ xuống mi mắt, hắn sầu não nói.
Đột nhiên một cỗ khí từ trong cơ thể dâng lên, hắn khom người che môi ho mãnh liệt , ngực liên tiếp đau, ho khan xong, hắn mở lòng bàn tay ra, trên tay một mảnh màu đỏ, khóe môi tràn ra một cái hồng ngân, hắn suy yếu cười, “Xem đi, ta thật sự sắp chết……”
===
Cuối tuần ta lại bận nên không có chương mới
Hẹn gặp mọi người và tuần sau ^^
6.
Hoàng Phủ Duật đáp ứng thỉnh cầu của Bạt Thác Vô Nhược, ở lại Huyền Vũ quốc đợi đến sinh nhật y.
Hắn hẳn là sớm rời đi mới phải, nhưng ngày ấy nhìn thấy gương mặt kia của Bạt Thác Vô Nhược, chung quy vẫn là không có biện pháp quyết tâm rời đi.
Bạt Thác Vô Nhược trên người lúc nào cũng tỏa ra mùi dược liệu, y hướng hắn giải thích rằng, là do y uống dược nhiều năm mà ra, mỗi ngày đều phải uống từ hai đến ba bát dược, uống lâu ngày, hương vị của dược liệu đã tự nhiên bám lên người y.
Hắn thật ra chưa có nghe người ta nói qua chuyện lạ này, làm gì có người nào uống nhiều dược, thì trên người cũng sẽ có vị dược đông y? Rõ là ngụy biện.
Bởi vì Hoàng Phủ Duật thay mặt Hoàng Phủ Tử Hồng đến Huyền Vũ quốc, ở trong cung, thân phận của hắn là hoàng tử phi, là thê tử của Bạt Thác Vô Nhược, mang thân phận nữ nhân, không có biện pháp khác, Hoàng Phủ Duật đành phải thay nữ trang, che dấu tai mắt người khác.
Ở trong này đợi mấy ngày, cảm thấy được có chút nhàm chán.
Nhìn Bạt Thác Vô Nhược cả ngày nếu không phải là đọc sách, thì cũng ngồi đó ngẩn người, hễ ngồi xuống là phải vài canh giờ, cũng không biết y suy nghĩ cái gì.
Hỏi y, y cũng chỉ cười cười.
“Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghĩ muốn làm chuyện gì sao?”
“Ta còn có thể làm cái gì a?” Y tiêu cực hỏi lại. “Ta rất nhanh sẽ chết, là một người hàng ngày sinh hoạt để chờ chết, còn có thể chờ mong cái gì a?”
“Đi ra ngoài một chút đi!”
Y lắc đầu, “Ta không muốn nhìn thấy sự thương hại trong mắt bọn họ, nếu như vậy, ta thà rằng ở mãi trong phòng.”
“Ngươi, người này……” Hoàng Phủ Duật một phen kéo hắn, “Đi! Chúng ta đi ra ngoài cho thoáng!”
“…… Ta không muốn.”
“Nếu ngươi không đi, ta đây sẽ lập tức quay về Viêm Di quốc!”
Bạt Thác Vô Nhược cố vùng vẫy, nhưng cuối cùng vẫn là theo ý Hoàng Phủ Duật. “Được rồi.”
Y không nên cô độc một mình, rất tịch mịch.
Bọn họ thay cung phục ra, Bạt Thác Vô Nhược làm cho Hoàng Phủ Duật không bị người khác nhận dạng rồi mang ra khỏi cung, Bạt Thác Vô Nhược nghĩ rằng Hoàng Phủ Duật nói “Đi ra ngoài cho thoáng” chỉ là ở trong cung tản bộ, không nghĩ tới thật sự “Đi ra ngoài”, ly khai hoàng cung.
Hai người đến trà lâu nghỉ chân, thưởng thức trà.
Bên cạnh trà lâu có 1 cái hồ nước tự nhiên không nhỏ, mặt nước dưới ánh mặt trời phản chiếu lấp lánh.
Bên hồ có rất nhiều hài đồng đang chơi trò trốn tìm, hai người dựa vào cửa sổ lầu hai, còn có thể nghe thấy thanh âm của nhóm hài đồng đang vui cười, tiếng cười vui vẻ làm cho lòng người không khỏi vui sướng theo.
“Đi ra ngoài một chút đúng là không tồi phải không?” Hoàng Phủ Duật uống 1 ngụm nước trà.
“Ân.” Y cười gật đầu. “Đây là lần đầu ta xuất cung, có chút hưng phấn.”
“Nga, tại sao lại là lần đầu?”
“Một phần là bởi vì thân thể suy yếu nên bị cấm ra khỏi cửa, nguyên nhân khác là từ nhỏ đến lớn ta bị ám sát vô số lần, vì trong cung có hộ vệ bảo hộ cho nên không có việc gì, nếu xuất cung mà lọt vào tập kích, hộ vệ không có biện pháp đem hết toàn lực ra bảo hộ ta, bởi vậy ta bị cấm xuất cung.”
Hoàng Phủ Duật ha một tiếng, không dám tin, lẩm bẩm nói, “Chưa hề ra khỏi cửa a……”
Bạt Thác Vô Nhược mỉm cười, cũng không trả lời hắn.
Nâng chén trà lên, tao nhã uống vài hớp.
Tựa hồ như để xác minh lời nói của Bạt Thác Vô Nhược có thể tin tưởng tuyệt đối, lập tức, không biết từ đâu xuất hiện vài tên Hắc y nhân, mỗi người trong tay đều có vũ khí.
“Xuất hiện rồi.” Bạt Thác Vô Nhược mở miệng, bình tĩnh nói.
“Không cần ngươi nói ta cũng biết.”
“Ta không biết võ công.”
“Ngươi muốn ta bảo hộ ngươi?” Hoàng Phủ Duật trừng mắt liếc y một cái.
Lạnh nhạt lắc đầu, “Không, ta hy vọng ngươi có thể đừng động gì đến ta, tánh mạng của ta sớm hay muộn cũng sẽ bị Diêm vương cướp đi, chết sớm hay chết muộn cũng có khác gì nhau, ngươi đi nhanh lên đi, mục tiêu của bọn họ là ta.” Y sớm đã không còn để ý đến sinh tử, cho nên mới có thể biểu hiện trầm tĩnh như thế, gặp nguy nhưng không loạn.
Hoàng Phủ Duật lại nhịn không được trừng mắt liếc y thêm một cái, lời hay đều để cho y nói hết, nếu hắn không cứu y, không phải có vẻ là hắn không có lương tâm sao?
“Ta sẽ cứu ngươi !”
“Không, không cần, ngươi trốn đi nhanh lên.”
“Ta nói ta sẽ cứu ngươi chính là sẽ cứu ngươi!” Hoàng Phủ Duật trả lời vừa cố chấp vừa bá đạo.
Muốn đùa cái vậy chứ, ngạn ngữ không phải có câu “Một đêm phu thê suốt đời ân nghĩa” sao? Hắn dù sao cũng đã thượng Bạt Thác Vô Nhược cả 1 đêm, hiện tại nếu vứt bỏ y mà chạy trốn, vậy không giống 1 nam nhân a!
Không được, tự tôn không cho phép hắn làm như thế!
Hắn khom người ôm lấy Bạt Thác Vô Nhược, “Ngươi ôm chặt ta.” Nói xong, hắn hướng ngoài cửa sổ nhún người nhảy qua, gia tăng cước bộ, có thể trốn bao lâu thì tính bấy lâu.
Muốn đánh nhau ít nhất cũng phải đến 1 nơi trống trải.
Hắn vừa phóng đi vừa nhìn xung quanh, nhìn thấy phía trước là 1 rừng cây lớn, hắn xoay chân, hướng phương phía đó lao đi.
Hắc y nhân đuổi theo sát phía sau, Hoàng Phủ Duật cơ hồ có thể cảm thấy sát ý của bọn họ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét