23
Phiền táo rất nhiều ngày, hơn nữa dục vọng tích lâu chưa phát tiết, Hoàng Phủ Duật tâm tình phi thường cáu gắt.
Biết rõ không nên lại đi tìm Bạt Thác Vô Nhược, biết rõ không nên làm cho Bạt Thác Vô Nhược mang chờ mong, biết rõ phải cự tuyệt Bạt Thác Vô Nhược mới được, nhưng Hoàng Phủ Duật trốn tránh hơn mười ngày, thân ảnh hắn lần thứ hai xuất hiện ở tây cung.
Mấy ngày, đến trắng đêm không ngủ thật phiền táo, tâm trạng hắc ám cũng dần dần hiển hiện lên nét mặt.
Đứng lặng ở trước cửa phòng, hắn cố ý làm bộ mặt không chút thay đổi.
“Bính.”
Hắn lực đạo không nhỏ đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng Bạt Thác Vô Nhược sắc mặt trống rỗng giương mắt, nhìn thấy người, thân thể của y rõ ràng cứng đờ.
Hắn thô lỗ đóng cửa.
Hoàng Phủ Duật đi đến trước mặt, kiêu căng ngạo nghễ nhìn y, “Uy, ngươi nói ngươi thích trẫm đúng không?”
Y đỏ mặt, sau một chút sợ run, điểm nhẹ đầu.
“A…… Ân.”
“Trẫm, không thích ngươi.” Hắn lạnh lùng trả lời.
Bạt Thác Vô Nhược lộ ra chua xót cười yếu ớt, “Ta ── ta biết.”
“Bất quá, trẫm có thể cho ngươi ở lại bên người trẫm.” Hoàng Phủ Duật lộ ra nụ cười bố thí.
Sửng sốt, “Cái ý tứ gì?”
“Trẫm có thể cho ngươi ở lại bên người trẫm, nhưng ngươi đừng mong có được cảm tình của trẫm, bởi vì trẫm không có khả năng thích ngươi, cho ngươi ở bên người trẫm là muốn ngươi sớm quên trẫm.” Hắn nói một chuỗi, cũng không quản Bạt Thác Vô Nhược nghe hiểu được lời của hắn hay không.
Bạt Thác Vô Nhược sắc mặt trở nên khó coi, tựa hồ hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, cúi đầu không nói, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Nghẹn ngào nói ra một hơi, “Ta, ta không rõ ‘lưu lại ở bên cạnh ngươi’ nên hiểu như thế nào? Giống như là hoàng phi, bồi ── bồi tẩm sao?”
Hoàng Phủ Duật không trả lời câu hỏi của y, nhưng lại chậm rãi nói ra một câu: “Nam sủng.”
Nam sủng, bị coi là một thứ bẩn thỉu, mất đi tự tôn nam nhân, bị người khác phỉ nhổ, thân phận hèn mọn.
Nếu Bạt Thác Vô Nhược thật sự muốn lưu lại ở bên cạnh hắn, hắn chỉ có thể nhận, khi hắn cần y thị tẩm thì xuất hiện, tùy ý hắn bài bố, chi phối.
Hắn nhìn chăm chú biểu tình trên mặt Bạt Thác Vô Nhược.
Vượt xa dự liệu của hắn, Bạt Thác Vô Nhược trên mặt không có đau thương, y chỉ cười yếu ớt .
“Nam sủng……” Y thấp giọng thì thào, rồi sau đó nhìn Hoàng Phủ Duật, si ngốc cười ra tiếng, “Như vậy cũng tốt…… Nam sủng ── cũng không sao, ít nhất còn có thể lưu lại ở bên cạnh ngươi, không phải sao?”
Không! Hoàng Phủ Duật trái tim co thắt lại, buốt đau.
Hắn hít sâu, ức chế đau đớn trong lòng, trên mặt đè nén cảm xúc, chỉ thờ ơ lãnh đạm, “Hảo, ngươi đã nguyện ý làm nam sủng của trẫm, hiện tại cởi y phục trên người của ngươi, đến trên giường đi.
Tươi cười trở nên cứng đờ, ngón tay nắm lấy vạt áo run rẩy, y cúi đầu cắn môi dưới, xấu hổ và giận dữ nhưng không dám ngẩng đầu, một tầm mắt cực nóng đang nhìn y, y không dám chậm trễ, lần lượt cởi bỏ y khấu.
Một kiện lại một kiện y phục hạ xuống.
Cuối cùng y phục cũng cởi hết, Bạt Thác Vô Nhược tay che lại thân thể quang lỏa.
Hoàng Phủ Duật trên mặt không lộ vẻ gì, “Lên giường.”
“Ân….. ” Bạt Thác Vô Nhược vâng theo mệnh lệnh của hắn, cực kỳ không được tự nhiên hướng giường đi đến, leo lên giường.
“Nằm trên đó, hai tay bắt lấy mắt cá chân, tách ra hai chân.”
Tuy rằng phi thường làm người ta xấu hổ và giận dữ, nhưng Bạt Thác Vô Nhược vẫn như cũ chiếu theo lời của hắn đi làm, y quay mặt đi, không dám nhìn Hoàng Phủ Duật.
“Tốt lắm.”
Miệng nói lời ca tụng, nhưng biểu tình lại không phải như thế.
Hắn cũng theo lên giường, trải qua thời gian hai năm, thân hình trở nên to lớn, hắn vươn tay nắm hai mạt điểm đỏ trước ngực, “Đau không?”
Tay hắn lực không nhỏ, Bạt Thác Vô Nhược đau liên tục gật đầu, “Hội…… Đau quá……”
“Phải không?” Ngón cái xoa bóp nụ hoa, khiêu khích đến sưng đỏ, Hoàng Phủ Duật lấy hai ngón tay dùng sức nắm, hướng lên trên lôi kéo ──
Y mở to mắt, “Hội, đau…… Đau quá……”
“Làm nam sủng vốn nên thừa nhận việc này, cho dù ngươi ở trên giường bị ta làm đến hư thoát, cũng không được kêu đau!”
Hoàng Phủ Duật cũng không hiểu được mình tại sao phải tức giận, chỉ cảm thấy một cỗ khí ngăn ở ngực.
“Thực xin lỗi……” Y rụt vai.
Hắn trừng mắt nhìn Bạt Thác Vô Nhược, buông tha bạo ngược hai điểm trước ngực, thật lâu không mở miệng nói chuyện.
Đột nhiên, hắn có động tác, cởi bỏ khố y chính mình, lấy ra thứ đã sưng to, thô lỗ tách ra hai đùi y, hướng nhanh vào bộ vị không thấy khe hở, cũng không có bôi trơn.
Ra sức xuyên thẳng.
“A a ── không ──”
Thanh âm trong phút chốc vỡ vụn.
24
Cuối cùng sau một hồi đỉnh nhập, hắn phát tiết ra nhiệt năng long loại, đẩy sâu vào hậu huyệt Bạt Thác Vô Nhược .
Hắn rút khỏi người Bạt Thác Vô Nhược, nghiêng mình, nằm ở bên cạnh y.
Tâm tình trầm xuống.
Người nằm ở bên cạnh áp chế tiếng khóc, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Rõ ràng không muốn, nhưng không có lựa chọn, vì có thể ở bên cạnh hắn, mới liều lĩnh thỏa hiệp.
Mới rồi còn phải im lặng mà thừa nhận hành vi thô bạo của hắn.
Hoàng Phủ Duật tức giận, chính là vì dáng vẻ ngốc nghếch này của Bạt Thác Vô Nhược.
Cự tuyệt cũng không làm được.
Trải qua vài lần phát tiết, Hoàng Phủ Duật tức giận tiêu hoãn, xoay người, đối mặt Bạt Thác Vô Nhược, chỉ thấy y nhắm mắt, chất lỏng trong suốt từ khóe mắt y chảy xuống.
Không có âm thanh khóc nức nở, chỉ im lặng rơi lệ.
“Bạt Thác Vô Nhược.”
Y rụt vai, mở ra con ngươi ướt át .
Hoàng Phủ Duật thở dài một hơi, “Bạt Thác Vô Nhược, lời trẫm mới vừa nói, ngươi vẫn là đã quên đi, chúng ta làm bằng hữu là tốt rồi.”
Hắn mới vừa nói xong, Bạt Thác Vô Nhược nước mắt giống như chuỗi hạt châu đứt dây một viên lại một viên thi nhau rơi xuống, trong mắt của y đầy vẻ lên án, thiên ngôn vạn ngữ đều chuyển tải trong im lặng.
Y nghiêng người đưa lưng về phía hắn, đầu vai càng không ngừng run rẩy .
“Bạt Thác Vô Nhược, ngươi như thế nào nghĩ muốn bị người khác xem như nữ nhân đối đãi sao? Ngươi nguyện ý để cho người ta đặt ở dưới thân? Ngươi là nam nhân không phải nữ nhân.”
Y hít vào một hơi.
“Chúng ta đúng là bằng hữu, hai năm trước đúng, hai năm sau cũng là như thế, sẽ không thay đổi. Hôm nay, xem như trẫm lỗi, trẫm không nên nói ra lời như vậy, ngươi muốn cái gì làm phần thưởng? Trẫm đều cho ngươi.”
“Ta……” Y hấp hút nước mũi, “Ta có thể có…… tình yêu của ngươi.”
Hoàng Phủ Duật giận dữ.
“Bạt Thác Vô Nhược! Ngươi nghe không hiểu trẫm nói sao?”
“Một chút…… Cho dù là chỉ có một chút cũng tốt, van cầu ngươi……” Y thấp thanh, mang theo vài phần hèn mọn, hai tay nắm chặt cánh tay Hoàng Phủ Duật .
“Đắng thì không thể ngọt *, ngươi cần gì phải làm như vậy?” ( * cái này ta chém ^^)
Bạt Thác Vô Nhược không muốn nghe hắn nói, liều mạng lắc đầu.
“Nam sủng cũng tốt, cái gì đều hảo, chính là không cần làm bằng hữu của ngươi, rất thống khổ…… Ta thà rằng, thà rằng làm nam sủng……”
Thanh âm Bạt Thác Vô Nhược khàn khàn, ở trong mắt Hoàng Phủ Duật xem ra uất ức cực kỳ, yêu một người, thế nhưng thà rằng bỏ qua nam tính tôn nghiêm, người này thật là……
Hoàng Phủ Duật không biết nên nói tiếp thế nào, Bạt Thác Vô Nhược nước mắt một viên một viên rơi trước mặt hắn, giống như một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, nổi lên gợn sóng, tâm tình phi thường phức tạp.
“Ngươi đã nguyện ý làm nam sủng, cứ như vậy đi.” Hắn bất đắc dĩ, xem như thỏa hiệp.
Nước mắt ngừng, y lau nước mắt, vui sướng, “Thật vậy chăng?”
“Đây là ngươi chính mình lựa chọn .”
Y mỉm cười, nhợt nhạt lộ ra tươi cười.
“Cám ơn…… Cám ơn, cám ơn……”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của y, Hoàng Phủ Duật tâm tình thêm nặng nề.
Nói là nam sủng, nhưng từ sau đêm đó, Hoàng Phủ Duật không có đi tìm Bạt Thác Vô Nhược.
Hắn cố ý tránh né Bạt Thác Vô Nhược, không đi tây cung, cũng không có gọi người đến tây cung thỉnh Bạt Thác Vô Nhược đến Hoa Sinh điện thị tẩm.
Bạt Thác Vô Nhược người này, đem cảm tình coi quá nặng.
Vì yêu, có thể hy sinh hết thảy.
Theo bản năng, Hoàng Phủ Duật biết mình nên cách xa y mới được, mặc kệ y khắc sâu tình cảm, chỉ cần trải qua thời gian mài mòn, chung quy có một ngày sẽ hòa tan .
Hắn không gặp y, là đang giúp chính hắn, đồng thời cũng là đang giúp Bạt Thác Vô Nhược.
Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, khi ngẫu nhiên đi qua tây cung, Hoàng Phủ Duật nhớ tới người nọ bên trong, nhưng thường thường chần chờ một lát, cũng không quay đầu lại mà đi qua.
Chuyện chăn gối, hắn cũng không thường xuyên triệu phi nữ vào Hoa Sinh điện.
Quốc sự thuận lợi, chúng đại thần đem mối quan tâm chính sự dời đi, trọng tâm lại đặt ở chuyện con nối dòng.
Đăng cơ đã có hơn hai năm, đến bây giờ lại không có việc vui truyền ra, các đại thần cảm thấy được thập phần kinh ngạc.
Hoàng Phủ Duật ở trong lòng cười lạnh.
Này có cái gì kỳ quái ? Hắn mặc dù hàng đêm đem phi tử thị tẩm, nhưng này cũng không có nghĩa là các nàng có tư cách hoài hạ hài tử của hắn.
Hắn chưa bao giờ ở trong cơ thể phi tử xuất ra, một lần cũng không có.
Người có tư cách vì hắn sinh đứa nhỏ, chỉ có hoàng hậu của hắn mới được, mà hoàng hậu vị, phải là nữ nhân hắn yêu mới được.
Đến nỗi những người khác, cũng chỉ là công cụ để hắn phát tiết dục vọng mà thôi.
“Cốc, cốc ──”
Ngoài cửa truyền vào âm thanh gõ cửa, đánh gãy suy nghĩ của hắn. “Có chuyện gì?”
“Hoàng Thượng, Bạt Thác công tử ngụ ở tây cung, lại hôn mê rồi.”
===
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét