57
Mấy cái ngân châm dài nhỏ đâm vào tứ chi, đại huyệt quanh thân, không bao lâu, tứ chi nguyên bản phiếm đen đã dần dần thối lui. Theo mồ hôi chảy ra vốn nên là vô sắc, nhưng lúc này lại là màu đen, giống như mực nước.
Khuôn mặt tái nhợt trở nên hồng nhuận, có huyết sắc.
Chờ tứ chi ứ đen đều tan hết, hắn vội vàng nhổ ngân châm.
“Giúp ta nâng hắn dậy!”
Tất cả cung nữ thái giám đều đã cho lui, trong phòng chỉ còn một mình Hoàng Phủ Duật, tinh lực toàn thân chuyên chú đặt trên người Bạt Thác Vô Nhược, nghe thấy mệnh lệnh thần y, hắn chẳng những không tức giận, ngược lại rất nghe lời, không dám chậm trễ nâng thân hình hư nhuyễn dậy, đặt ngồi xếp bằng ở trên giường.
Thần y ngồi xếp bằng phía sau Bạt Thác Vô Nhược, uy một viên dược tròn màu đen vào miệng y, trở tay vận hành khí mạch, song chưởng đặt trên lưng, đẩy.
“Ngô……”
Mắt tuy vẫn nhắm chặt, nhưng đã hơi hơi phát ra tiếng vang.
Bàn tay ở trên lưng đảo quanh, vận đạo độc tố trong cơ thể.
Đỡ lấy Bạt Thác Vô Nhược, Hoàng Phủ Duật phát hiện thân thể y dần dần nóng lên, trên trán thấm ra mồ hôi, khói trắng hình tròn theo đỉnh đầu thoát ra.
Vận khí chừng một khắc, bỗng nhiên hai tay thần y kề sát lưng, dùng sức đẩy ──
Người đột nhiên bật về phía trước, một ngụm máu đen như mực từ khóe miệng Bạt Thác Vô Nhược phun ra.
Thần y đứng dậy, rời giường, “Được rồi.”
Hoàng Phủ Duật cẩn thận lau vết máu ở khóe miệng Bạt Thác Vô Nhược, đỡ y nằm lại trên giường.
“Ý của ngươi là…… Hắn đã không có việc gì?”
“Ân.” Hắn mở trang giấy ra, kê đơn dược, thổi thổi, xác định chữ viết đã khô mới đưa cho Hoàng Phủ Duật, “Đi lấy chỗ thuốc này, năm chén nước ngao thành một chén, sáng tối đều uống.”
Tiếp nhận, “Hắn lúc nào sẽ hồi tỉnh?”
“Không biết.”
Không biết? Có ý gì?
“Ngươi không phải đã cứu được hắn?”
“Ta chỉ giúp hắn trừ độc, đem độc tố trong cơ thể bài trừ, thanh tỉnh hay không còn phải xem ý chí của hắn. Nếu hắn không muốn sống, tự nhiên sẽ không tỉnh lại.”
Trầm mặc một lát, “Ta đã biết, hắn nhất định sẽ tỉnh lại. Cám ơn ngươi.”
“Không cần nói lời cảm tạ, ta chỉ là vì muốn lấy về thứ thuộc về ta mới cứu hắn.” Thu thập vật phẩm trên bàn. “Hắn ở đâu?”
“Ngoài cung.”
Hắn xoay người, hướng Hoàng Phủ Duật phất phất tay, “Cảm tạ.”
Đẩy cửa ra, chuẩn bị rời đi, Hoàng Phủ Duật đột nhiên gọi hắn lại, “Từ từ!”
Trở lại, “Còn có chuyện gì?”
“Ngươi cùng Mị ảnh…… Rốt cuộc là quan hệ gì?”
Hắn mỉm cười, gằn từng tiếng tinh tường nói : “Ngươi ── không, đủ, tư, cách, biết.”
Khuôn mặt Hoàng Phủ Duật thoáng cứng đờ.
“Hỏi xong?” Nhún vai, “Ta đi đây.”
Thấy hắn phải rời khỏi, Hoàng Phủ Duật lần thứ hai mở miệng, “Mong ngươi đối xử tử tế với hắn! Còn có ── phiền ngươi nói với Mị ảnh, trẫm vĩnh viễn hoan nghênh hắn trở về bên người trẫm.”
Thần y dừng lại, câu môi lộ ra nụ cười thú vị, “Thật là có ý tứ…… Thật xin lỗi, ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội này, hắn là của ta.” Hắn tràn đầy dục vọng chiếm hữu.
Đi được vài bước, lại dừng lại.
“Ta, nguyên bản không tính toán giúp ngươi. Nhưng, ngươi dù sao cũng đã chiếu cố hắn mười năm, ta thay hắn nói lời cảm tạ, từ nay về sau, hắn cùng ngươi không còn quan hệ.”
Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại rời đi.
Nhìn hắn rời đi, Hoàng Phủ Duật áp chế sầu não, trầm trọng thở dài một hơi.
Không biết, có thể là đúng mà cũng có thể là sai lầm.
Mở miệng hỏi ý kiến Mị ảnh ngày đó, Mị ảnh trên mặt tràn ngập không muốn, nhưng hắn vẫn gật đầu đáp ứng.
Trong lòng đối với Mị ảnh phi thường áy náy.
58
Tình huống vẫn không lạc quan như Hoàng Phủ Duật tưởng tượng.
Từ sau khi được thần y cứu về một mạng, suốt mười ngày, Bạt Thác Vô Nhược vẫn không tỉnh.
Chỉ cần Bạt Thác Vô Nhược một ngày chưa tỉnh, Hoàng Phủ Duật mỗi ngày đều đến, mỗi lần như vậy lưu lại cả ngày. Tấu chương chất trên bàn cao như núi, hắn đã hơn mười ngày chưa chạm đến.
Tin tưởng mười phần lúc đầu biết thành mất kiên nhẫn, rồi sau đó nóng nảy, mười ngày qua đi, hắn mới chậm rãi bình tĩnh.
Bình tĩnh, là điều hắn hiện tại nên học được .
Hắn chỉ có thể chờ, trừ bỏ chờ, hắn không biết hắn còn có thể làm được gì.
Đây chính là cái gọi là báo ứng phải không?
Hoàng Phủ Duật a Hoàng Phủ Duật, ngươi hiện tại biết thế nào là yêu một người khổ sở thế nào chưa? Ngươi nha, thật sự là xứng đáng.
Ai dạy ngươi lúc trước phải lãnh khốc vô tình như vậy.
Hắn nghĩ muốn cười to, nhưng sao cười cũng không ra tiếng.
Ngực tựa hồ bị phá thành một cái động. Gió lạnh gào thét, lưu lại cũng chỉ là hư không cùng rét lạnh.
Không có Bạt Thác Vô Nhược, đã không có tên ngốc kia luôn bên người hắn, hướng hắn ngây ngô cười, đã không có kẻ hảo tâm thối nát loanh quanh ở bên cạnh hắn, cái gì cũng không vừa ý.
Hoàng cung này chỉ làm cho hắn cảm thấy buồn, hoàng cung này làm cho hắn cảm thấy lạnh như băng, tất cả ấm áp từ ngày Bạt Thác Vô Nhược bắt đầu hôn mê đã biến mất hầu như không còn.
Bất lực, thực thống hận chính mình.
Này nhất định là Bạt Thác Vô Nhược trừng phạt hắn, vì trước kia hắn tàn khốc vô tình với y, y muốn hắn khó chịu, lo lắng, rồi mới chịu tỉnh lại.
Đem tình yêu của y để sang một bên, hung hăng giẫm lên.
Hắn cười nhạt, hắn khinh thường, hắn lời nói ngoan độc, hắn làm chuyện tàn khốc, mỗi một chuyện hồi tưởng, tim của hắn liền đau .
Trước kia hắn không hiểu không quý trọng, cho rằng nam nhân cùng nam nhân không thể có tình yêu, nếu có, thì đó là ghê tởm, đó là dơ bẩn.
Bạt Thác Vô Nhược, thực xin lỗi.
Đúng, trẫm không nên, không nên xem thường cảm tình của ngươi.
Trẫm đã tỉnh lại, trẫm phi thường hối hận, rốt cuộc…… lúc nào mới bằng lòng tha thứ cho trẫm?
Chỉ cần ngươi mở to mắt, ngươi yêu cầu cái gì trẫm đều đáp ứng ngươi.
Ngươi nói ngươi muốn trẫm yêu, hảo, trẫm cho ngươi, trẫm biểu thị công khai trẫm vĩnh viễn, vĩnh viễn yêu ngươi.
Ngươi nói ngươi muốn được cưng chiều, hảo, trẫm đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi tỉnh lại, trẫm lập tức huỷ bỏ hậu cung, trẫm đem ngôi vị hoàng hậu cho ngươi, trẫm bên cạnh chỉ có một mình ngươi.
Chỉ cần ngươi tỉnh lại, chỉ cần ngươi mở to mắt.
Xem như trẫm cầu ngươi, được không?
Từ chỗ Bạt Thác Vô Nhược trở lại thư phòng, nhìn thấy đống tấu chương cao gấp đôi, hắn hỏa đại hất rơi xuống đất.
Một bên công công nhìn thấy, không dám ngăn cản hành động của Hoàng Phủ Duật, chỉ phải vội vàng loan hạ thắt lưng, nhặt đống tấu chương rơi trên mặt đất.
“Khụ khụ…… Khụ ──” một cỗ khí nảy lên, Hoàng Phủ Duật hai tay chống đỡ mép bàn, liên tiếp ho khan.
Công công buông tấu chương, đỡ lấy hắn, nhưng Hoàng Phủ Duật không chút lĩnh tình, hất tay hắn. “Tránh ra! Trẫm không có suy yếu đến mức cần người khác nâng!”
“Hoàng Thượng, long thể của người đã nhiều ngày suy yếu, vẫn là đừng miễn cưỡng……”
“Cút! Trẫm…… Khụ khụ ──”
Lại khom người, hắn thở hổn hển như không hít được khí.
“Hoàng Thượng, nô tài đi thỉnh thái y vì Hoàng Thượng chẩn đoán bệnh ──”
Lời của hắn còn chưa nói xong, liền bị khẩu khí hung ác của Hoàng Phủ Duật đánh gãy. “Không cần! Thân thể trẫm, trẫm chính mình rõ ràng nhất!”
Nhưng mà……
Công công còn muốn nói vài lời, nhưng lại chần chờ ngập ngừng.
Lo lắng nhìn khuôn mặt Hoàng Phủ Duật ngày càng trở nên gầy yếu, thoạt nhìn tiều tụy phi thường, tóc mai gần hai bên má rối bù, trông thật nhếch nhác, chật vật.
Hơn mười ngày chưa để ý đến khuôn mặt, mà ngay cả cơm canh cũng không màng đến, mấy ngày liên tiếp, thần thái phấn chấn lúc trước biến mất không chút dấu vết, công công luôn hầu hạ bên cạnh Hoàng Phủ Duật không khỏi cảm thấy đau lòng.
Trước kia Hoàng Thượng, không phải là cái dạng này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét