51
Lấy hai tay hắn ra, Bạt Thác Vô Nhược tựa trán vào lòng ngực dày rộng của Hoàng Phủ Duật. “Ta rất nhớ ngươi, ngươi thì sao?”
“Đừng bắt trẫm phải trả lời những vấn đề như thế.”
“Ân, hảo.” Bạt Thác Vô Nhược thỏa mãn trả lời.
Ít nhất, câu trả lời của Hoàng Phủ Duật không phải là tuyệt đối phủ nhận.
“Hảo cái gì mà hảo, người này.” Thì thào nói vài câu, Hoàng Phủ Duật cúi đầu, in lên môi y.
Y ngẩng đầu, hé miệng thuận theo, mềm nhẹ đáp lại nụ hôn của Hoàng Phủ Duật. Ngón tay níu lấy hoàng bào, tim trong ngực phù phù đập rất nhanh.
Xa cách gần một tháng, Bạt Thác Vô Nhược có vẻ phi thường khẩn trương.
Nụ hôn lần này, thực dài, thực ôn nhu.
Bạt Thác Vô Nhược say mê trong sự ngọt ngào của Hoàng Phủ Duật, không thể tự kềm chế.
Cũng không biết là ai chấm dứt nụ hôn này trước, chờ khi y lấy lại tinh thần, thần tình đã đỏ bừng nửa dựa vào người Hoàng Phủ Duật.
Hoàng Phủ Duật vuốt ve chỗ da thịt lộ ra bên ngoài của Bạt Thác Vô Nhược, vuốt ve một hồi lâu, tham nhập bên trong áo.
“Ngươi ── muốn?” Bạt Thác Vô Nhược hơi hơi thở dốc.
“Thừa nhận được?”
Dù sao không hoan ái vẫn hảo hơn, hiện giờ bụng đã lớn thật sự, sợ là không thể đụng chạm kịch liệt.
“Có thể.” Nói hết câu, lại có chút chần chờ, “Nhưng ── bụng rất xấu …… Vẫn là không cần tốt lắm……”
Hoàng Phủ Duật nghe thấy y ấp úng, liền vội vàng kéo vạt áo y xuống, giãy giụa yếu ớt của Bạt Thác Vô Nhược đều bị hắn phớt lờ như không thấy, không bao lâu, đã lột sạch tất cả y phục trên người y.
“Rất xấu…… Đừng ──”
Buông y ra, Hoàng Phủ Duật nửa quỳ trước người, khuynh thân hôn lên cái bụng viên tròn, từng nụ hôn thi nhau rơi xuống.
“Không xấu, tuyệt không.”
Nước mắt ấm áp từ hốc mắt Bạt Thác Vô Nhược chảy ra, y che môi, cảm động.
“Cám ơn, cám ơn……”
“Tạ ơn cái gì?”
Y lại lắc đầu, rồi lại gật đầu, nước mắt rơi càng hung, “Không có, không có…… Cám ơn, đáng giá…… Hết thảy đều đáng giá……”
Hắn cúi người, liếm đi những giọt nước mặn chát chảy ra từ hốc mắt, ôm lấy y, nhét vào trong áo.
Kéo đệm chăn qua, đắp lên.
Tình dục bất tri bất giác tiêu hoãn.
Hắn chỉ ôm lấy Bạt Thác Vô Nhược, không có hành động tiếp theo.
“Hoàng Phủ Duật?”
“Đừng lộn xộn, hôm nay trước hết bỏ qua cho ngươi, chờ ngươi sinh xong nói sau.” Giúp Bạt Thác Vô Nhược điều chỉnh thoải mái tư thế, để cho y nằm xuống.
“Ngoan ngoãn ngủ đi.”
Sinh xong……
Y nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Y chống đỡ được đến khi đó sao?
Không xác định.
Vì không muốn áp phải đứa nhỏ trong bụng, Bạt Thác Vô Nhược nghiêng người, nửa ghé vào trong ngực Hoàng Phủ Duật.
Mở mắt, “Ngươi sẽ bồi ở bên cạnh ta sao?”
“Lời trẫm đã nói qua, quyết không nuốt lời.”
Nhẹ nhàng, y lần thứ hai nhắm mắt.
Đủ, có câu hứa hẹn này của hắn, thật sự đủ .
Ôm Bạt Thác Vô Nhược, con ngươi đen nhắm chặt khẽ mở.
Tiếng hít thở trầm ổn vang lên ở bên tai.
Bạt Thác Vô Nhược đã muốn tiến vào trạng thái ngủ say.
Buông lỏng lực đạo, một tay nhẹ sờ trước bụng Bạt Thác Vô Nhược, cảm thụ nhịp đập của sinh mệnh trong thân thể người nọ.
Đứa nhỏ ở bên trong nằm ngủ thật bình yên.
Rất nhanh sẽ gặp mặt.
Cảm giác thật kỳ diệu tràn ngập trong lồng ngực của hắn, cứ tràn đầy, tràn đầy.
Niềm kiêu hãnh của một kẻ sắp làm phụ thân.
Bàn tay vuốt ve trên bụng hồi lâu, mới lưu luyến rời đi.
Cẩn thận để Bạt Thác Vô Nhược đang dựa vào trước ngực nằm xuống, động tác rời khỏi long sàng thật nhẹ nhàng, ém kỹ đệm chăn.
Còn có rất nhiều chính sự chờ hắn đi xử lý, tấu chương một tháng nay cũng còn chưa phê duyệt. Hoàng Phủ Duật hồi cung liền lập tức đi đến Hoa Sinh điện, dù thế nào cũng phải nhìn thấy Bạt Thác Vô Nhược thân thể không việc gì, sau đó mới có thể an tâm đi xử lý chuyện thuộc bổn phận của hắn.
Nhìn khuôn mặt ngủ say của y một lúc, Hoàng Phủ Duật mới dời tầm mắt, cước bộ rời đi.
52
Bạt Thác Vô Nhược đến ngủ cũng không an ổn.
Đang lúc mơ màng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, quấy nhiễu sự yên bình của y.
Tiếng bước chân hỗn độn lại một lần nữa vang lên, Bạt Thác Vô Nhược mở đôi mắt có chút nhập nhèm.
Trong phòng không có người.
Đừng nói là Hoàng Phủ Duật không biết khi nào thì rời đi, ngay cả Liễu nhi bình thường luôn ở bên cạnh cũng không thấy bóng dáng.
“Liễu nhi ── Liễu nhi ──”
Gọi liền mấy tiếng, vẫn không thấy nàng đáp lại, y đứng dậy rời giường, chân trái vẫn một chút tê dại, y từng bước một chậm rãi đi đến trước bàn gỗ.
Bên ngoài trời đã sáng rõ, chứng tỏ đã là cách ngày.
Hoàng Phủ Duật khẳng định lại đi rất vội.
Y ngồi trên ghế dựa, nghỉ tạm.
Không bao lâu, bên ngoài phòng lại truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
“Nhanh lên, nhanh lên! Hộ giá! Thích khách tập kích!”
Hộ giá?
── thích khách?!
Y kinh hách nảy cả người lên, muốn bình tĩnh cũng khó, vội vàng hướng cạnh cửa đi đến, đang định đẩy cửa ra thì Liễu nhi vừa vặn tiến vào trong phòng, Bạt Thác Vô Nhược khẩn trương níu lấy nàng, vẻ mặt kích động hỏi han: “Xảy ra chuyện gì vậy? Có thích khách sao? Bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Liễu nhi vội vàng ổn định thân thể y. “Công tử, ngài trước tỉnh táo lại.”
Bình tĩnh? Y làm sao có thể bình tĩnh được? Người đang gặp nguy hiểm đến tánh mạng chính là Hoàng Phủ Duật!
Đời này, trừ bỏ người thân ra, người duy nhất có thể tác động làm y dao động cảm xúc chỉ có một mình Hoàng Phủ Duật, hiện tại hắn đang lâm vào nguy hiểm, y sao có thể tĩnh tâm cho được?
“Liễu nhi ngươi nói mau!”
“Hoàng Thượng có hộ vệ bảo hộ, không có việc gì .”
“Ý của ngươi là nói, hắn quả thật lọt vào tập kích của thích khách?”
Vừa nghe nói xong, y vội vàng hướng ra cửa phòng, lại bị Liễu nhi ngăn lại. “Công tử, ngài nên ở lại phòng, bên ngoài thập phần nguy hiểm, Liễu nhi không thể để cho ngài đi ra ngoài.”
“Liễu nhi, ngươi tránh ra!” Tính tình ôn hòa, lúc này bỗng trở nên cứng rắn. Bạt Thác Vô Nhược nghiêm mặt, biểu tình cũng nghiêm túc.
“Vì an nguy của công tử, Liễu nhi không thể lui.”
Thấy nàng thái độ cũng thập phần cường ngạnh, Bạt Thác Vô Nhược đành phải mềm mỏng khẩn cầu: “Để cho ta đi ra ngoài xem một cái, chỉ cần xác định hắn thật sự bình an vô sự, ta sẽ ngoan ngoãn trở về. Liếc mắt một cái là tốt rồi…… Chỉ cần liếc mắt một cái……”
Liễu nhi từ trước đến nay chính là ăn mềm không ăn cứng, thấy Bạt Thác Vô Nhược cầu xin như thế, do dự hồi lâu, mới nói: “Chỉ có liếc mắt một cái, công tử cũng đừng khó xử nô tỳ.”
“Hảo, ta cam đoan.”
Không dám trì hoãn, trong lòng tràn ngập an nguy của Hoàng Phủ Duật, y bào che giấu bụng cũng không kịp mang theo, y đẩy cửa phòng ra, còn muốn chạy mau chút, bất đắc dĩ chân trái đã tê dại, chỉ có thể khập khiễng đi tới.
Vừa đi, Liễu nhi vừa nói cho y về sự tình phát sinh──
Hôm nay tảo triều, vài tên hắc y thích khách bỗng vọt vào trong điện, một đường hướng Hoàng Phủ Duật tập kích, ngay lúc đó hai gã áo lam hộ vệ hiện thân, rất nhanh chống đỡ đòn công kích của thích khách. Nghe nói bọn thích khách là do thái tử Da Luật quốc đã chạy thoát thuê đến lấy đầu Hoàng Phủ Duật.
Còn có vài tên thích khách chưa bị bắt, nhưng tình thế đã được trấn áp.
Nhờ Liễu nhi dìu đỡ, tiêu phí một khoảng thời gian y mới đến được đại điện, giữa đám đại thần hỗn loạn, ngẩng đầu, người nọ trên điện cao được ngự binh đoàn đoàn bảo hộ, hai gã áo lam hộ vệ thì ở phía trước cùng vài tên Hắc y nhân múa may trường kiếm.
Các đại thần dưới điện cũng được ngự binh bảo vệ.
Trên điện Hắc y nhân cuối cùng vẫn đánh không lại thế công của hai người Quỷ ảnh, Mị ảnh, chỉ trong chốc lát, trên mặt đất đã nằm la liệt mấy tên thích khách.
Nhìn thấy người này, tâm mới buông lỏng.
Hình như không có việc gì.
Bạt Thác Vô Nhược thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Công tử, có thể trở về phòng chưa? Nếu bị Hoàng Thượng nhìn thấy, vạn nhất Hoàng Thượng trách tội xuống……” Nàng lôi kéo ống tay áo của Bạt Thác Vô Nhược .
“Hảo……”
Ứng với thanh, chính hắn cũng hiểu không nên ở lâu, xoay người, tính toán rời khỏi đại điện.
Hướng phía ngoài điện đi vài bước, nghiêng người nhìn Hoàng Phủ Duật một cái, thật sâu xem xét, qua một hồi lâu, mới chịu rời ánh mắt.
Bỗng nhiên, thân thể hắn cứng đờ, đôi mắt mở thật to!
Thất kinh đẩy mọi người ra.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét