Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2015

NBT chương 49-50-51

Chương 49-50-51

49 – Một vò dấm từ năm xưa

Sáng hôm sau, Lưu Ngạn không thể dậy nổi. Lăng Vân Đoan đút cháo cho anh, nghĩ muốn ở nhà cùng anh, nhưng bị Lưu Ngạn bắt đi làm, Lưu Tư Bách cũng đi học.

Lưu Ngạn nằm một lúc, lại lo lắng cho Tiểu Lưu ở nhà một mình nên cố gắng chống đỡ để đứng dậy. Từ giường đến cửa phòng có một đoạn ngắn mà mãi anh mới đi đến nơi được, nhưng tình hình hôm nay có thể nói là khá hơn lần đầu tiên rất nhiều.

Lăng Tiểu Lưu không ở trong phòng, cũng không phải đang xem TV, bé con đang đứng ở ngoài cửa vò đầu bứt óc, muốn vào mà không dám vào. Hiển nhiên là trước lúc đi làm, Lăng Vân Đoan đã dặn bé không được tới quấy rầy Lưu Ngạn nghỉ ngơi. Nhưng dù sao thì Tiểu Lưu cũng còn bé, vẫn luôn muốn gần gũi với người lớn.

Thấy Lưu Ngạn đi ra, bé con vui mừng nhảy cẫng lên, chạy tới nắm chặt tay Lưu Ngạn: “Chú, chú lại ngã xuống giường à?”

Nét mặt già nua của Lưu Ngạn đỏ lên, trong lòng âm thầm mắng Lăng Vân Đoan vài lần. Anh dắt Lăng Tiểu Lưu đến ghế salon ngồi xuống, ôm bé con vào lòng, nói: “Chú hơi không được khỏe, hôm nay không thể dẫn con ra ngoài chơi, trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn, để trưa chú làm vằn thắn cho con được không?”

NBT chương 47-48

Chương 47-48
47 – Mời uống rượu mừng
Nói mấy câu đã đuổi được ý định muốn tới xem Lưu Ngạn của hai đứa nhóc, Lăng Vân Đoan bưng một chén cháo không quá nhừ về phòng.
Thực ra mà nói, tối hôm qua tuy ngoài miệng thì mạnh bạo, nhưng trong lòng y vẫn có cảm giác bồn chồn. Cũng không còn là thanh niên trai tráng gì nữa, lại còn làm chuyện đó cùng với đàn ông, lại còn là lần đầu tiên nữa. Không giống như bọn Vương Dũng, Lý Mục có thứ gì mới mẻ đều thử qua một lần, y từ sau lúc gặp Lưu Ngạn mới bắt đầu để ý đến mấy chuyện như thế này. Lúc trước y cũng đã xem qua không ít tài liệu, phim ảnh gì đó cũng đã xem trộm kha khá, mới đưa ra được kết luận: Làm chuyện đó với đàn ông hay phụ nữ đều giống nhau, phải qua bốn giai đoạn: đốn ngã, lột sạch, vuốt ve, tiến vào. Trên lý thuyết thì là thế, có thể vận dụng tốt lý thuyết vào thực tiễn hay không lại là cả một vấn đề lớn, và đây mới là phần thử thách nhất. Thực tiễn mới có thể đưa ra một số thứ mà lý thuyết không đề cập tới, ví dụ như Lưu Ngạn hai mắt đẫm lệ, vặn vẹo thắt lưng né tránh, còn có cái mông lắc tới lắc lui…. Stop, nghĩ tiếp lại  muốn bây giờ.
Lăng Vân Đoan khụ khụ, lén lút liếc trái liếc phải một cái, mới mở cửa đi vào.
Lưu Ngạn cuốn chăn bọc người thành một đống trên giường, thỉnh thoảng lại sụt sịt. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh muốn ngẩng đầu lên nhìn xem là ai vào, nhưng vừa cựa mình một cái thì cả phần eo rũ cả ra, không chịu nghe lệnh.

NBT chương 45-46

Chương 45-46

45 – Lòi đuôi sói

Sau bữa cơm chiều đơn giản, Lưu Ngạn rửa bát xong xuôi liền dẫn Lăng Tiểu Lưu đi tắm rửa. Quần áo của cả nhà đều cho vào máy giặt, không phải giặt tay khiến anh rất cao hứng.

Lăng Vân Đoan ăn xong liền chui vào thư phòng không thấy động tĩnh gì, Lưu Ngạn để hai cậu nhóc ở phòng khách xem ti vi, còn mình thì về phòng ngủ đi đi lại lại. Căn hộ này có vẻ vẫn được quét dọn định kỳ nên rất sạch sẽ, phòng của hai đứa nhóc vốn không có ai ở mà không hề có một hạt bụi nào.

Lưu Tư Bách và Lăng Tiểu Lưu cả ngày chơi mệt, đến tối chỉ được một chốc là buồn ngủ. Hai đứa ngồi trên sofa gật gà gật gù, hai cái đầu nhỏ tí thì va vào nhau.

Lưu Ngạn thấy vậy liền bảo dỗ hai đứa đi ngủ, anh ngồi bên giường đến khi hai nhóc ngủ sau mới nhẹ nhàng tắt đèn ra ngoài.

Nhìn đồng hồ trong phòng khách, vẫn còn sớm, mới có tám rưỡi.

Cửa thư phòng không đóng chặt, vẫn còn một khe hở nhỏ. Lưu Ngạn nghĩ nghĩ một lúc, liền rón rén đi đến bên cạnh, nhòm qua khe cửa xem người bên trong đang làm gì.

NBT chương 43-44

Chương 43-44

43 – Tính toán của Lăng Vân Đoan

Gần đây Lăng Vân Đoan luôn suy nghĩ một việc rất quan trọng, có thể nói là quan hệ đến hạnh phúc cả nửa đời sau của y.

Lại nói tiếp, hiện tại cuộc sống hằng ngày của y có thể coi là hoàn hảo, sự nghiệp thì như mặt trời buổi trưa, thuận buồm xuôi gió, về cuộc sống thì vừa có vợ hiền vừa có con ngoan, ai cũng phải ghen tị, được như vậy rồi còn cầu gì nữa chứ?

Nhưng con người luôn luôn không cảm thấy thỏa mãn với những thứ bản thân đang có. Không có vợ thì muốn có vợ, có vợ rồi lại muốn có con, lại muốn mỗi ngày mang vợ theo bên cạnh mình, đưa đi đưa về, khiến mọi người phải ghen tị. Nhưng sự thật luôn không như người ta mong muốn, mà nếu như cái gì cũng như ý thì cuộc sống còn gì là thú vị nữa.

Hiện tại Lăng Vân Đoan vẫn còn một vấn đề không được như ý, đó là không thể mang theo Lưu Ngạn bên người.

NBT chương 41-42

Chương 41-42

41 – 18 +
 Tên chương nói lên tất cả, hí hí hí  ✯◡✯≦✌ 
Nửa đêm Lưu Ngạn tỉnh giấc, mới đầu còn tưởng là bị bóng đè. Hiện giờ thời tiết ngày càng nóng, buổi tối ngủ anh chỉ mặc áo ba lỗ với quần đùi, nếu có lạnh thì cũng chỉ đắp cái chăn mỏng ngang bụng, để lộ hai cái đùi. Đột nhiên anh phát hiện có thứ gì đó nong nóng chạy trên đùi mình, Lưu Ngạn lạnh gáy, cả người nổi hết da gà.

Đầu tiên anh nghĩ có trộm vào nhà, vừa định la lên thì thấy người bên trên lên tiếng: “A Ngạn, tỉnh rồi à? Đừng sợ, là anh đây.”

Người lên tiếng không phải là Lăng Vân Đoan ngày ngày nhõng nhẽo qua điện thoại kia thì còn là ai vào đây nữa. Lưu Ngạn vừa thấy yên tâm, thì phát hiện bàn tay đặt trên đùi anh lại ngọ nguậy, thiếu chút nữa thì anh bật dậy: “Anh, anh làm gì đấy, bỏ tay ra!”

Lăng Vân Đoan không những không buông mà còn kề sát miệng vào tai anh thì thầm, hơi thở nóng hổi làm Lưu Ngạn vừa sợ vừa ngứa.

“A Ngạn, em nói nhỏ thôi, con còn ngủ bên cạnh đấy.”

NBT chương 39-40

Chương 39-40

39 – Bảo bối giá lâm

Lưu Ngạn mềm lòng, mềm đến mức mà chính bản thân anh cũng không ý thức được, đến khi nhận ra thì anh đã bế cậu nhóc xinh xắn này trên tay rồi. Vừa nhấc bé lên, cánh tay mũm mĩm của bé con ôm chặt lấy cổ anh, úp mặt vào cổ anh, hơi thở của bé làm lòng anh càng thêm mềm nhũn.

Anh nhẹ nhàng ôm bé dậy, ngồi xuống bên giường, để bé đứng trên đùi anh. Lưu Tư Bách (nguyên bản là Lăng Vân Đoan, nhưng mình nghĩ Tiểu Bách nói mới là đúng nên mạn phép sửa lại) nói với anh, bé con tầm trên dưới ba tuổi. Theo kinh nghiệm của Lưu Ngạn, tuy bé không mập mạp, so với trẻ con bằng tuổi có vẻ nhỏ hơn một chút, ngay cả Lưu Tư Bách hồi ba tuổi cũng còn cao hơn bé. Bé con này cao lắm cũng chỉ đứng đến đùi Lưu Ngạn thôi.

“Bảo bối, nói cho chú biết, con bao nhiêu tuổi rồi? Tên là gì?”

Bé con đút tay vào miệng, lông mày hơi chau lại, tựa hồ là suy nghĩ, mãi mới ngọng nghịu trả lời: “…. Bảo bối ba tuổi.”

“Ba tuổi à, thật giỏi quá, vậy con tên là gì?”

NBT chương 37-38

Chương 37-38

37 – Nhận con nuôi đi

Ba người kia có vẻ là hạ quyết tâm bám Lăng Vân Đoan đến cùng, y không đi họ cũng không chịu đi, ngày ngày đến quán Lưu Ngạn ăn cơm, may mà còn biết trả tiền, bằng không nhất định sẽ bị Lăng Vân Đoan dùng dao đuổi giết: Nhà y nuôi mình y là đủ lắm rồi, vì sao còn phải nuôi thêm một đám râu ria nữa?!

Hai ngày sau Lăng Vân Đoan lái xe đi đón Lưu Tư Bách về, khiến đám độc thân già kia lại ghen đến đỏ mắt, đã có vợ hiền lại thêm cả con ngoan nữa, thực là muốn cho người ta ghen tị đến chết đây mà!

Lưu Tư Bách lần trước đã gặp Lý Mục và Vương Dũng, ấn tượng của cậu nhóc với Vương Dũng là một ông chú quái đản, vừa nhìn thấy liền trốn mất, khiến Vương Dũng vô cùng buồn bực. Gã cũng đâu có làm chuyện gì xấu xa đâu. Không phải chỉ là nói chuyện thì kề sát mặt, không phải chỉ là muốn bẹo má cậu nhóc một chút thôi sao, sao phải sợ hãi vậy chứ? Làm gã đau lòng muốn chết.

Sự thật chứng minh là trẻ con luôn có trực giác đúng, luôn trốn tránh những kẻ trên mặt viết rõ hai chữ đáng khinh. Về phần nội tâm thuần khiết tốt đẹp của Vương Dũng, thôi, coi như đây là thứ để gã tự an ủi bản thân đi.

NBT chương 35-36

Chương 35-36

35 – Anh nhớ em

Sáng sớm hôm sau, Lăng Vân Đoan quay trở lại An Thành.

Bàn cơm bình thường có ba người náo nhiệt là thế, giờ chỉ còn có một khiến Lưu Ngạn cũng chán không muốn ăn cơm nữa.

Công việc ở quán có khi thì rất bận rộn, khiến anh quay như chong chóng, nhưng cũng có lúc lại rất nhàn nhã, cả buổi chiều không có người khách nào. Mỗi khi như thế Lưu Ngạn thường đóng cửa quán quay về thôn Song Tỉnh.

Hiện tại đang là vụ xuân, anh về cũng phụ giúp gia đình một số việc.

Lăng Vân Đoan gửi chìa khóa căn hộ của y ở chỗ anh, khi rảnh rỗi anh cũng ghé qua mở cửa cho thoáng khí, chừng mười ngày thì quét dọn một lần, để cho Lăng Vân Đoan có về bất ngờ thì vẫn có chỗ ở.

Lưu Tư Bách cứ cuối tuần là gọi điện về. Vì không có điện thoại nên cậu nhóc gọi về quán tạp hóa ở trong thôn, cho nên cứ chiều thứ bày là Lưu Ngạn sẽ túc trực ở nhà.

NBT chương 33-34

Chương 33-34
33 – Nắm tay em
Lưu Ngạn theo bản năng liếc về phía Lưu Tư Bách ở bên kia một cái, thấy cậu nhóc không phát hiện ra chỗ này, mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng rút tay về, đỏ bừng mặt: “Anh, anh đừng như vậy…”
“Đừng như thế nào?” – Lăng Vân Đoan cười cười dựa người vào rào chắn, híp mắt nhìn anh – “Đừng hôn em? Đừng chạm vào em? Hay là…?”
Lưu Ngạn không nghĩ tới y lại có thể nói toạc ra như thế, nhất thời đỏ bừng mặt lắp bắp nói: “Anh… Anh đừng có nói lung tung!”
Lăng Vân Đoan im lặng nhìn anh một lúc, đột nhiên thở dài, đứng thẳng lên, bước tới ngăn đường đi của Lưu Ngạn, cúi đầu nhìn anh: “A Ngạn, em đừng giả ngu.”
Lưu Ngạn hoang mang quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào y: “Anh đang nói gì…”
“A Ngạn, em biết anh đang nói gì, anh đã biểu hiện rõ ràng như thế rồi, em xem có nên cho anh một câu trả lời thẳng thắn không? Anh sợ quá trực tiếp sẽ làm em hoảng sợ, nhưng A Ngạn, em có thể nói cho anh biết anh phải làm gì thì em mới chịu hiểu? Em biết đấy, anh chưa từng yêu ai, anh không biết những người khác làm thế nào, anh chỉ có thể dựa vào chính bản thân anh, nhưng em lại cứ vòng vo mãi.

NBT chương 31-32

Chương 31-32

31 – Hôn một cái thôi
Hai người đưa Trần Bàng về nhà rồi, Lăng Vân Đoan bẻ lái, rẽ sang một con đường khác.

Lưu Ngạn ngạc nhiên: “Không về nhà à? Nếu anh có việc không tiện thì cứ để tôi xuống, tôi bắt xe về được mà.”

“Không có.” – Xe cua qua một con đường khác – “Giường của anh ở nhà cũ lắm rồi, anh đang tính mua cái mới, em chọn giúp anh nhé, anh không giỏi mấy khoản này lắm?”

“Tôi cũng không… Thôi được rồi, chúng ta cùng đi xem.”

Hai người đến siêu thị, từ trước tới giờ giường của Lưu Ngạn đều là giường gỗ bình thường, chưa mua loại đồ này bao giờ nên anh cũng không biết chọn. Lăng Vân Đoan đương nhiên càng chưa từng mua bán gì, vì thế hai người lượn trong siêu thị vài vòng, cuối cùng Lăng Vân Đoan quyết định mua cái lớn nhất, nhìn qua có vẻ chắc chắn nhất.

Trên đường về Lưu Ngạn vẫn luôn lầm bầm: “Mua cái gì mà to như thế chứ, phòng đã không rộng rồi, xoay người cũng khó.”

NBT chương 29-30

Chương 29-30
29 – Chúng ta là một gia đình
Khi nghĩ lại, Lưu Ngạn cảm giác như lúc đó mình bị đánh thuốc mê, nếu không sao anh có thể nói hai chữ đồng ý đó ra được chứ?
Lăng Vân Đoan còn có vẻ không thể tin nổi hơn cả anh, y ngây người nhìn anh một hồi, sau đó vùi mặt vào lòng bàn tay anh.
Hai người vẫn duy trì tư thế Lưu Ngạn ngồi trên giường, Lăng Vân Đoan ngồi xổm vùi đầu vào lòng anh. Mãi đến khi Lưu Ngạn không được tự nhiên cựa quậy.
Lưu Ngạn hơi co đầu gối, cúi đầu nói: “Anh, anh mau đứng lên.”
“Được.” – Lăng Vân Đoan nhanh chóng đồng ý, đứng lên ngồi xuống mép giường. Vào phòng lâu như vậy mà đến giờ y mới có cơ hội quan sát kỹ hơn.
Nửa gian nhà cũng không lớn, chỉ tầm mười thước vuông, kê được hai chiếc giường song song nhau. Giữa hai chiếc giường có một cái bàn học, chắc chắn là của Lưu Tư Bách. Trên bàn có một chiếc đèn học, một cái ống đựng bút, vài quyển sách. Cách giường không xa có kê một cái  tủ lạnh, có bàn ăn với vài cái ghế, bày biện vô cùng đơn giản.

NBT chương 27-28

Chương 27-28

27 – Cuộc sống muôn màu

Mùa hè năm 02 với gia đình Lưu Ngạn là một mùa hè đáng nhớ. Trong kỳ thi chuyển cấp, Lưu Tư Bách vì thành tích xuất sắc đã trúng tuyển vào trường trung học Viễn Nam, trở thành một cậu học sinh trung học. Mà Lưu Ngạn cũng đã đủ tiền để mở tiệm, anh thuê một gian hàng ở gần chợ trên trấn Bình Giang, chuyển quầy hàng trên xe ba gác kia vào quán ăn.

Đối với chuyện Lưu Tư Bách vào trung học, Lưu Ngạn vừa mừng vừa lo.

Trường trung học Viễn Nam là trường trung học tốt nhất huyện. Người trong huyện vẫn nói, vào được Viễn Nam coi như là bước một chân vào đại học, huống chi Lưu Tư Bách còn học ở lớp chọn, việc đỗ đại học có thể nói là nằm trong tầm tay.

Nhưng mà trường học tốt, nên việc giáo dục cũng rất nghiêm khắc. Trường học quy định là sơ trung hay trung học chỉ được nghỉ ba ngày cuối tháng, còn lại tất cả các ngày chủ nhật khác cho dù không đi học vẫn phải ở trong trường. Nếu như không có thầy giáo và phụ huynh cho phép thì không được ra vào trường, tất cả học sinh phải ở lại ký túc xá của trường. Đây là những quy định cứng nhắc, giống như là sông Ngân ngăn cách Chức Nữ và Ngưu Lang, làm cho Lưu Ngạn chỉ được gặp con trai một tháng một lần.

NBT chương 25-26

Chương 25-26

25 – Chua
Bánh trôi nhân lạc rắc vừng là do chính tay Lưu Ngạn làm.

Đun nóng dầu lên bỏ lạc vào rang giòn, rồi để sang bên cho nguội. Vừng lấy ít hơn một chút, chủ yếu là để cho có mùi thơm. Vừng rang chín, một ít trộn với lạc giã nhỏ, trộn thêm một ít đường rồi cho vào tủ lạnh.

Gạo nếp là phần gạo hồi đông chí còn thừa, Lưu Ngạn đã đem chỗ gạo này phơi khô nên không sợ hỏng, đem xay thành bột để làm vỏ bánh. Bột sau khi nhồi kỹ thì lấy từng phần nhỏ, cán mỏng, đặt nhân vào giữa rồi viên tròn lại.

Bánh trôi thả vào nồi nước đang sôi, đến khi nổi lên là vớt ra được. Để trang trí, Lưu Ngạn rắc lên một chút hoa quế năm ngoái thu hoạch được. Vì Lưu Tư Bách thích ăn ngọt nên phần của cậu nhóc được cho thêm đường. Từng cái từng cái bánh trôi tròn tròn nhỏ nhỏ được xếp vào chén, lớp bột bên ngoài sáng bóng, bên trên điểm xuyết chút màu cam của cánh hoa quế, nhìn rất bắt mắt.

Lưu Tư Bách ăn hết hai chén còn muốn ăn thêm, nhưng Lưu Ngạn không cho. Ăn nhiều đồ nếp không tố cho tiêu hóa.

NBT chương 23-24

Chương 23-24

23 – Tiểu sảo di tình (Một trận cãi cọ nhỏ làm tăng tình cảm)

Không quá hai ngày sau, Ôn Lệ Cầm khẽ nói với Lưu Ngạn, đêm hôm trước Viên Song Song đã trốn khỏi nhà.

Đúng vậy, cô ấy bỏ trốn. Nhân lúc đêm khuya mọi người ngủ say, cô ấy sắp xếp đồ đạc rồi trốn đi. Sáng hôm sau mẹ cô không thấy người đâu cả, đồ đạc cũng không thấy. Bà ấy ngồi bệt xuống đất gào khóc, than thân trách phận sao số khổ, sinh ra một đứa con bất hiếu.

Bố cô lấy xe đuổi theo lên nhà ga ở trên trấn, nhưng không thấy người. Hai người em trang mang mấy thứ đồ lặt vặt còn lại trong phòng cô ném ra sân, châm lửa đốt, ý muốn cho mọi người biết là đã đoạn tuyệt quan hệ với cô. Hai người em dâu thì như hai vị môn thần đứng hai bên cửa, thấy có người đi qua là không ngừng chửi mắng, nào là cái loại người vô lương tâm, bất hiếu, hồ ly tinh không biết xấu hổ, muốn có khó nghe thế nào thì có như thế. Vì thế chỉ trong một buổi sáng, cả thôn đều biết con gái nhà họ Viên bỏ nhà ra đi. Từ nay về sau Viên Song Song cũng khó có khả năng quay về thôn được nữa.

Mọi người trong thôn thì như được xem tuồng, không có việc gì cũng phải đi qua cửa nhà họ Viên xem náo nhiệt. Có vài thím nâng mẹ Viên dậy, ai ai cũng tức giận.

NBT chương 21-22

Chương 21-22

21 – Một lớn một nhỏ đều không đơn giản

Vài ngày sau đó, Lưu Ngạn đều mang bữa sáng cho Lăng Vân Đoan, sau đó anh đi bán hàng, Lăng Vân Đoan lái xe đến phân xưởng, tối mới về trấn.

Lưu Ngạn cũng không biết là chuyện gì khiến y phải chạy đi chạy lại trong đợt nghỉ Tết như vậy. Anh không hỏi, tối tối đều đặn tới lấy cạp lồng, làm cho y một phần vằn thắn, sáng hôm sau mang bữa sáng tới.

Mùng mười tháng giêng, Lưu Tư Bách kết thúc đợt nghỉ bắt đầu đi học. Buổi chiều Lưu Ngạn đưa cậu nhóc đi tập trung, về tới nhà liền thấy chị dâu anh thần thần bí bí kéo anh sang một bên, nói là hai ngày trước cô gái kia hẹn anh gặp mặt.

Lưu Ngạn nhất thời không phản ứng kịp, chờ đến khi hoàn hồn, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh là “Không thể nào”. Hôm đó Viên Song Song ngồi đối diện với Lưu Ngạn, sắc mặt của cô anh nhìn thấy rất rõ ràng, tuyệt đối là không hề tình nguyện, sao đột nhiên lại muốn hẹn anh gặp mặt?

NBT chương 19-20

Chương 19-20
19 – Tối nay đến nhà tôi chứ?
Trong cuộc sống ta sẽ gặp gỡ rất nhiều người, từ người lạ thành người quen, từ quen thành thân, người đó có thể tiếp tục con đường cùng ta, cũng có thể bỏ ta mà rẽ theo hướng khác, tất cả những điều đó có thể gói gọn trong hai chữ “duyên phận”.
Lăng Vân Đoan muốn yên lặng mà vào tiệc mà không được. Y vừa bước vào cửa đã có cảm giác như bước trên thảm đỏ, tất cả ánh sáng, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào người y.
Mấy cô nàng đang tụ tập tán gẫu đột nhiên yên tĩnh, sau đó lại rào rào thảo luận. Mấy ông con trai bỏ dở mấy câu chuyện cao siêu, quăng bài bỏ thuốc tự động vây quanh Trần Bàng và Lăng Vân Đoan.
Hai người bị vây kín, người này kéo người kia đẩy, người ngày giới thiệu người kia bắt tay, dùng dằng mãi ở cửa mà không thể vào trong được.
Hứa Hiểu Quyên hỏi: “Ai thế?”
Lưu Ngạn không nhìn qua, nói: “Lăng Vân Đoan, còn nhớ không?”

NBT chương 17-18

Chương 17-18
17 – Quý nhân hay quên chuyện
Anh trai anh nhanh chóng mang hồi âm về, ý của bên nhà gái là càng nhanh càng tốt, vài ngày tới đều ổn cả.
Lưu Ngạn thầm nghĩ dù sao tối mai cũng không bán hàng, vậy thì sáng ngày kia cũng nghỉ luôn đi, nên hẹn quyết định sáng ngày kia sẽ đi xem mặt.
Vì thế Lưu Vĩ lại phải chạy đi truyền lời, bên kia cũng đồng ý. Lưu Vĩ về nhà bàn bạc với vợ, hai người quyết định đem Lưu Ngạn đi sửa sang lại bên ngoài một chút, bình thường anh toàn mặc đồ cũ, cho nên giờ quần áo để mặc đi chơi chả có cái nào ra hồn cả.
Lưu Ngạn không muốn nhưng cũng không thể làm gì được, đành chấp nhận bị tha đi mua quần áo, cắt tóc. Kiểu đầu húi cua có vẻ hợp với anh, nhìn anh cũng trẻ ra thêm vài tuổi.
Tầm hơn năm giờ chiều anh đến bến xe, hỏi thăm đường đến nhà hàng Vạn Giang. Thấy quãng đường cũng không xa lắm nên anh quyết định đi bộ tới đó.
Mười năm trước trấn Bình Giang chỉ có một trường tiểu học, một trường sơ trung, năm đó Lưu Ngạn học trên thị trấn, phần lớn bạn học cũng là người ở thị trấn, chỉ có một phần nhỏ là đến từ các vùng xa xôi hơn. Ở lớp, Lăng Vân Đoan và Lưu Ngạn có thể xem như là đồng hương. Nhưng năm đó Lăng Vân Đoan là một tảng băng di động chính hiệu, không để ý tới ai, Lưu Ngạn thì tính tình hướng nội nên cũng không chơi thân với nhiều người, chỉ có Trần Bàng ngồi cùng bàn với anh là thân nhất. Sau khi tốt nghiệp cũng chỉ có mình cậu ta còn liên hệ với anh, những người khác đều lâu lắm rồi không gặp.

NBT chương 15-16

Chương 15-16

15 – Cùng ăn cơm

Vì thế khi Lưu Ngạn trở về nhà, phía sau còn một cái đuôi to đùng đi theo.

Đường về thôn không thuận lợi để lái xe, hơn nữa chiếc xe kia của Lăng Vân Đoan lại rất gây sự chú ý, y đành phải đi theo sau xe ba bánh của Lưu Ngạn, may là xe đi chậm, nên y hai tay đút túi chậm rãi đi sau cũng có thể theo kịp, vừa đi vừa ngắm cảnh xung quanh, thỉnh thoảng nói chuyện đôi ba câu với Lưu Ngạn, bộ dáng vô cùng nhàn nhã.

Ngày đó khi trở về y vốn mặc complet, bên ngoài khoác áo choàng đơn giản, phong cách của một công chức điển hỉnh. Nhưng kiểu này không thích hợp với không khí nông thôn, nên sáng nay y đã tới cửa tiệm quần áo trên trấn mua một cái quần bò và một cái áo khoác dày nhưng đơn giản. Thay đổi trang phục cũng khiến y trông trẻ trung hơn.

Lưu Ngạn vừa lái xe vừa lén liếc y vài lần, cảm thấy cũng là quần áo bình thường như thế nhưng mặc trên người y lại là một cảm giác hoàn toàn khác biệt. Bộ quần áo này trên trấn cũng có rất nhiều người mặc, trên người họ thì cũng chỉ là bộ quần áo để che gió giữ ấm mà thôi, vậy mà ở trên người Lăng Vân Đoan lại cho ta cảm giác nhàn nhã, khiến ai cũng phải ngoái nhìn.

NBT chương 13-14

Chương 13-14
13 – Muốn tìm mẹ mới
Hai người vừa về tới nhà thì cơn mưa rào rào đổ xuống.
Lưu Ngạn xắn tay áo vào bếp chuẩn bị nấu cháo, hai ngày vừa rồi ăn nhiều quá, dạ dày không thoải mái, thế nên hôm nay anh nấu chút cháo thanh đạm ăn cho nhẹ dạ.
Lưu Tư Bách ngồi ở cửa sổ nhìn trời mưa, cũng không biết nhìn thấy cái gì, đột nhiên chạy vọt lên lầu, rồi lại nhanh chóng chạy xuống, vẻ mặt tràn đầy sung sướng khi người khác gặp họa.
Lưu Ngạn gõ nhẹ lên đầu con trai, nhắc nhở: “Không được cười như thế, trẻ con lại học bộ lưu manh.”
Lưu Tư Bách sờ sờ đầu, ngẩng mặt nhìn anh cười.
Thấy cậu nhóc như vậy, Lưu Ngạn cũng vui vẻ hỏi: “Cười cái gì mà sung sướng thế?”
Lưu Tư Bách ôm lấy anh cọ cọ: “Con nhìn thấy Trần Tiểu Uy, nó mắc mưa chạy như vịt ý, hì hì…”
Lưu Ngạn bỏ cháo vào nồi, cho thêm nước, sau đó nhóm bếp, tranh thủ lúc rảnh tay nhìn cậu nhóc một cái, nói: “Con vội chạy lên tầng là để nhìn nó mắc mưa?”
Lưu Tư Bách gật đầu, căm giận nói: “Ai bảo nó bắt nạt con, thế nên mới mắc mưa, đáng đời!”

NBT chương 11-12

Chương 11-12

11 – Con ma men và ông chủ nhỏ

Tết Nguyên Đán là ngày tết lớn nhất cả năm nên nơi nơi đều tràn ngập không khí đón Tết. Trên trấn, nhà nào cũng có cặp đèn lồng đỏ treo trước cửa, nhìn xa giống như là một dải lụa đỏ rực, chỉ nhìn thôi cũng thấy ấm áp.

Lưu Ngạn đi vòng qua một dãy phố, gió lạnh ùa tới khiến anh vùi mặt sâu thêm vào cổ áo, một tay che miệng hà hơi, hi vọng hơi thở ấm áp có thể xua đi giá lạnh, nhưng mà hiệu quả có vẻ không được tốt lắm. Anh ngắm dãy đèn lồng trên phố, trong đầu đang tưởng tượng giờ này bản thân có thể ở nhà, ngồi bên cạnh bếp lò ấm áp, ngọn lửa hồng nhạt phả hơi ấm lên mặt, buồn ngủ….

Anh càng thấy lạnh thêm.

Xem ra gặp nạn dễ thấy ảo giác đều là lừa đảo, có lẽ dọn dẹp đồ đạc rồi về nhà chui vào ổ chăn mới là cảm giác chân thật nhất.

NBT chương 9-10

Chương 9-10

9 – Tấm lòng người cha

“Bố ơi…….” – Lưu Tư Bách đột nhiên bật dậy, lao vào lòng Lưu Ngạn, anh bị bất ngờ nhưng cũng kịp ôm lấy cậu nhóc, ngồi bệt xuống đống rơm.

“Sao vậy con? Đừng khóc, ngoan, nói cho bố biết là ai đánh con?”

Lưu Tư Bách vừa rồi chỉ mới thút thít, cố gắng kìm chế, nhưng gặp được bố mình, cậu nhóc giống như là mở van xả lũ, nước mắt không ngừng tràn ra, thấm ướt cả áo Lưu Ngạn.

Lưu Ngạn vừa lo lắng vừa đau lòng, muốn hỏi cho rõ ràng xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nhưng Lưu Tư Bách chỉ khóc, nói không ra lời. Bất đắc dĩ, anh phải bế cậu nhóc, một tay giữ một tay vỗ nhẹ lên lưng. Hồi trước khi Lưu Tư Bách nửa đêm tỉnh dậy khóc đòi mẹ, Lưu Ngạn cũng ôm cậu nhóc dỗ dành như thế. Nhưng giờ con trai đã lớn, Lưu Ngạn sắp không bế nổi cậu bé nữa.

NBT chương 7-8

Chương 7-8

7 – Thuận buồm xuôi gió

Đoàn kịch diễn đến ngày thứ ba thì hết chương trình, tất cả mọi người trong trấn đều tràn ngập vẻ tiếc nuối, vì thế mấy nhà giàu có trên trấn thương lượng, góp tiền lại mời đoàn kịch ở lại thêm hai ngày.

Có cơ hội để bán hàng, Lưu Ngạn đương nhiên là đồng ý, trẻ nhỏ được chơi, cũng rất hào hứng, người duy nhất có vẻ không vui chỉ có mỗi Lăng Vân Đoan.Nhưng mà cái sự không vui của y cũng không kéo dài lâu.

“Tôi phải đi.”- Lăng Vân Đoan nhẹ giọng nói.

“A?” – Lưu Ngạn ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt.

Lăng Vân Đoan cười nói: “Phản ứng chậm quá đi, tôi nói tôi phải đi, sáng mai, sáng sớm.”

“À à,” – Lưu Ngạn lúc này mới nghe rõ, anh đã quên mất người này chỉ quay về đây nghỉ ngơi, đã nhiều ngày như vậy rồi, cũng đã đến lúc quay về làm việc, anh xoa xoa tay, lại muốn suy đoán, sau đó chần chừ nói: “Vậy thì… chúc anh thuận buồm xuôi gió?”

NBT chương 5-6

Chương 5-6

 5 – Buổi diễn kịch sắp bắt đầu

Từ hôm đó trở đi, Lăng Vân Đoan thường xuất hiện ở quầy của Lưu Ngạn, có khi là bữa sáng, có khi là ăn khuya, nhưng lúc nào cũng chỉ có hai loại là vằn thắn và mỳ. Lưu Ngạn lo lắng y cứ ăn như thế liệu có đủ dinh dưỡng không, nhưng mà đương nhiên anh cũng không thể nói ra được, vì anh chẳng là gì của người ta mà có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng của người ta cả, nếu cứ cố tình, lại miễng cưỡng nhảy ra cái thân phận bạn học cũ, mà chắc gì người ta đã nhớ anh là ai.

“Ngài Lăng, mai tôi không tới đây bán hàng, anh nhớ phải ăn món gì đó nhé.” – Lưu Ngạn đưa cháo cho một vị khách khác, rồi quay sang Lăng Vân Đoan nói.

“Sao vậy?Có chuyện gì thế?”

Lưu Ngạn cười cười giải thích: “Không, không có chuyện gì đâu. Có lẽ là anh không biết, trên trấn có người mừng thọ, mời đoàn kịch về diễn tuồng, nên hai ngày tới tôi tới sân khấu kịch bán hàng.”

Lăng Vân Đoan nhìn chằm chằm bát vằn thắn, lại nhìn Lưu Ngạn, trời tối không thấy rõ biểu cảm trên mặt y, nhưng giọng nói thì mang vẻ không tình nguyện: “Thật không?”

NBT chương 3-4

Chương 3-4

3 – Người đàn ông chăm chỉ cần cù

“A, bố ơi, đây là cái gì?” – Ăn cơm xong, Lưu Tư Bách ngồi nghiên cứu thùng sữa kia.

Lưu Ngạn ngẩng đầu, cố ý trêu chọc con trai: “Không phải con biết chữ sao? Mấy chữ đó không biết đọc?”

Nhóc con không phục, hừ hừ nói: “Ai bảo là con không biết, đây là ngọt, đây là bò, đây là sữa, lớp một con đã biết đọc rồi!”

“Giỏi thế cơ. Vậy con nói xem, cuộc thi toán hôm trước con xếp hạng bao nhiểu?”

Hôm qua anh dọn dẹp đồ của con trai, tìm được trong ngăn kéo cuối cùng ở bàn học có bài thi, thời gian đã qua được mấy hôm rồi, điểm là tám mươi chín. Anh nghĩ nghĩ, nhớ có lần Tiểu Bách đã nói với anh về kì thi toán này, khi đó thằng nhóc này con vỗ ngực cam đoan là nó sẽ được hạng nhất, hiện tại thi xong cũng không cho anh xem bài, có lẽ là thi không tốt rồi.

Anh cảm thấy con trai mình từ bé đến giờ rất ngoan ngoãn, thành tích học tập rất tốt, là ước mơ của mọi cha mẹ, cho dù có đôi lúc thằng nhóc này cũng quấn anh, nhưng những hành động làm nũng ấy lại khiến cho Lưu Ngạn thêm yêu thương nó.

NBT chương 1-2

Chương 1-2

1 -Lần gặp mặt đầu tiên mơ hồ
Lăng Vân Đoan, con người này mỗi khi được nhắc đến là không ai không tán thưởng. Nào là tao nhã lễ độ, có khí chất, năng lực xuất chúng, anh tuấn bất phàm, tuổi trẻ tài cao, bất cứ từ ngữ tốt đẹp nào cũng có thể đặt lên người y. Con người y giống như tên vậy, là một đám mây trên bầu trời mà mọi người thấy y đều phải ngước nhìn.
Nhưng nếu như những lời này mà được mấy người bạn thân của y nghe được, nhất định họ sẽ âm thầm nhìn nhau, trong mắt hiện rõ oán thán: Lại thêm một người bị vẻ ngoài của y che lấp!
Nhưng có nói thế nào, Lăng Vân Đoan quả thật là người tốt, ít nhất có thể nhận ra được như thế.
Xét về gia thế, săm soi tỉ mỉ, tuyệt đối sẽ không tìm được một vết bẩn nào cả, chỉ có thể nhìn ra một thanh niên tốt điển hình của thời đại mới sống dưới lá quốc kỳ thắm tươi.
Khi Lăng Vân Đoan được sinh ra thì đã qua mười năm cách mạng, cha mẹ y vì lập trường chính trị sợ bị liên lụy nên đưa hết con cái đến nhà ông bà ngoại y lánh nạn. Hai năm sau, thế cục chuyển biến, hai anh chị trước y đến tuổi đi học nên được cha mẹ đón về chăm sóc, chỉ để lại mình y sống với bà ngoại.

ML Ngày bình thường - Khai Hoa Bất Kết Quả

[ Mục lục ] Ngày bình thường (Bình phàm đích nhật tử)

Tên gốc: 平凡的日子
Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả - 开花不结果
Thể loại: hiện đại, chủng điền văn, ấm áp chữa khỏi hệ, đại thúc, 1×1, HE
Nhân vật chính: Lăng Vân Đoan x Lưu Ngạn
Nhân vật phụ: Lưu Tư Bách, Lăng Tiểu Lưu,…
Link raw và QT: Lâm Phong (Chân thành cảm ơn bạn đã share)
Biên tập: Zeno – zenochu.wordpress.com (đã set private, request cũng vô ích)
Tình trạng bản gốc: Hoàn thành
Tình trạng bản edit: Hoàn thành
Mình rất mong được sự đóng góp ý kiến của các bạn để bản edit được hoàn thiện hơn. 
Giới thiệu
Một ngày của Lưu Ngạn có thể nói là vô vị, một người đàn ông đã ba mươi mấy tuổi đầu, ngày ngày đạp xe hàng rong đi bán để có thể chu cấp cho con trai đi học, hiếu kính cha mẹ trong nhà. Ngoài việc bị vợ bỏ ra thì cuộc sống của người đàn ông này không có một chút gì để có thể trở thành đề tài cho người khác bàn tán cả.
Ngẫu nhiên gặp được một bạn cũ, là người mà tử nhỏ đến lớn luôn khiến anh phải ngước nhìn, mà người ta cũng không nhận ra anh.
Người đàn ông sự nghiệp thành công, gia thế không tầm thường, là mẫu người lý tưởng như lời đồn đại của nhiều người lại mỗi ngày chạy đến quầy hàng rong của anh mua một bữa sáng giá hai đồng.
Trong lòng Lưu Ngạn không khỏi cảm thán, quý nhân chẳng những bận rộn nhiều việc, mà còn đặc biệt thích ăn vằn thắn.
Gỡ mìn:
- Nhân vật chính của truyện đều là đại thúc.
- Đã kết hôn, có một con trai.
- Âm mưu dương mưu gì đó đều không có, chỉ là những mảnh nhỏ của cuộc sống thường ngày.
Ôn nhu phúc hắc đại thúc công x thành thật ấm áp đại thúc thụ, ấm áp, 1vs1, HE

Thứ bảy, ngày 3 tháng 1 năm 2009, trời nắng to.
Mình là Lăng Tiểu Lưu, năm nay chín tuổi, là một học sinh lớp hai ham học. Đây là lần đầu tiên mình viết nhật kí, bởi vì chú nói, đứa nhỏ nào cũng nên viết nhật kí, để đến sau này, nó sẽ là tài sản quý giá nhất của mình. Tuy mình không hiểu vì sao quyển nhật ký lại có thể trở thành tài sản quý giá, nhưng mình sẽ nghe lời chú, vì mình là bé ngoan mà. ^-^
Thứ năm, ngày 15 tháng 1 năm 2009/ Tuyết rơi
Hôm nay bạn Nghiên Nghiên ngồi cùng bàn hỏi mình tại sao mình không có mẹ, mình bảo không biết. Nhưng mình có một gia đình lớn đó nha, có cha nè, có chú nè, còn có cả anh nữa. Bốn người một nhà, ở chung một căn phòng lớn. Mình cảm thấy mình là một cậu bé dũng cảm, vì mình có thể ngủ một mình đó. Không giống như cha đâu, cha toàn nửa đêm lén lút mò vào phòng chú đó. Cha cứ nghĩ là mình không biết, nhưng thực ra mấy lần mình dậy đi tiểu đã nhìn thấy hết rồi. Nhưng mà anh hai lại bảo mình làm bộ như không phát hiện. Vì sao lại thế? Mình hỏi anh hai. Anh hai nói là chờ mình lớn lên sẽ biết. Ước gì mình lớn thật nhanh nhỉ. Nghiên Nghiên nói chờ mình lớn sẽ gả cho mình, nếu như ngày mai mình trở thành người lớn luôn thì tốt quá.
Thứ bảy, ngày 7 tháng 2 năm 2009/ Âm u
Hôm nay mình rất đau lòng, bở vì có người cảm thấy tên mình quá khó nghe. Nghiên Nghiên cũng nói như thế. Cậu ấy còn bảo sau này sẽ không làm vợ mình nữa, cậu ấy phải lấy người khác. Mình đã khóc suốt. Lúc ăn cơm chiều, mình hỏi chú vì sao lại đặt tên này cho mình, mà còn không được sửa. Chú trừng mắt lườm cha, sau đó xoa đầu mình, khẳng định sau này mình sẽ gặp được một cô gái tốt, nếu cô ấy thích mình thật lòng, sẽ không ghét bỏ tên của mình. Mình nghĩ rồi, mình quyết định sẽ tin lời chú nói, bởi vì chú chưa bao giờ gạt mình cả. Nghiên Nghiên không thích tên mình, cậu ấy là đồ xấu xa.
Chủ nhật, ngày 8 tháng 2 năm 2009/ Trời còn âm u hơn hôm qua
Hôm nay mình còn đau khổ hơn, vì tối hôm qua trước khi ngủ, anh hai lén lút nói cho mình biết, tên của mình là do cha đặt cho. Cha vốn định đặt tên mình là Lăng Tiểu Lưu (凌小刘), vì cha họ Lăng, chú họ Lưu, nhưng chú cảm thấy không nên, liền đổi thành Lăng Tiểu Lưu (凌小留了 – lưu lại).
Oa oa oa, người lớn đều là người xấu, làm tổn thương mình!
Thứ hai, ngày 9 tháng 2 năm 2009/ Có Mặt trời
Sáng nay chú làm cho mình món vằn thắn, đây là món mình thích ăn nhất, chú còn đặc biệt làm riêng cho mình nữa chứ. Cha không có phần, vì thế cha chỉ có thể ngồi bên cạnh ăn bánh khô ^ ^. Mình quyết định tha thứ cho chú.
Thứ Tư, ngày 11 tháng 3 năm 2009/ Trời nhiều mây đen
Cha nhìn đáng sợ quá đi, vì chú lại về trễ. Chú mở một quán bán đồ ăn vặt, buôn bán tốt lắm, cho nên rất bận rộn, gần đây chú còn không thể ăn cơm cùng với cả nhà được. Mà mỗi lần chú không về ăn cơm, bàn ăn cứ như là địa ngục vậy, vì lúc này cha luôn cười. Người khác cứ bảo cha cười lên nhìn rất đẹp, nhưng mà vào thời điểm thế này, nụ cười của cha làm mình lạnh hết cả người…. Chú ơi chú, chú mau về đi, cha đáng sợ quá.
Thứ Năm, ngày 12 tháng 3 năm 2009/ Thời tiết tốt

Hôm nay mọi chuyện đều tuyệt vời, thời tiết tốt, cha tốt, mình tốt, anh hai cũng tốt, nhưng mà chú thoạt nhìn có vẻ không được tốt lắm, chú vẫn còn chưa ra khỏi phòng. Cha vẫn đang cười, nhưng mà nụ cười lần này khác hẳn nụ cười tối qua, nó giống như thời tiết hôm nay vậy, rất đẹp. Theo như lời thầy giáo mình nói thì là nụ cười ấm áp như gió xuân khiến cho ai cũng thoải mái. Mình nghĩ chú nhất định không cho là như thế, bởi vì mỗi lần cha cười như vậy là y như rằng chú không còn sức lực để xuống giường. Cha đúng là người xấu, cha dám bắt nạt chú, cho nên mới có thể cười sung sướng thế kia…
:::: Mục lục ::::

Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2015

SHDN phiên ngoại

Phiên ngoại

Một phi thuyền cực đại lẳng lặng đứng thẳng giữa vũ trụ. Phía dưới nó, chính là địa cầu mấy ngàn năm trước đã bị hủy diệt hoang phế.

Tinh cầu lam sắc nguyên bản mỹ lệ, hiện tại trên bề mặt lại bị bụi đất màu vàng che lấp. Đại dương cực nhỏ bé tập trung ở hai cực nam bắc, cả tinh cầu ảm đạm không ánh sáng.

Cùng so sánh với cố hương từng một thời huy hoàng, Maly càng thích Mặt Trăng ở bên cạnh kích thước không sai biệt lắm với căn cứ. Trong rất nhiều truyền thuyết từ xưa, nhân loại cũng không từ bỏ được sùng bái cùng yêu thích đối với ánh trăng.

SHDN vĩ thanh

Vĩ thanh

Hậu hoa viên của hoàng cung Triều Tiên, luôn luôn yên tĩnh mĩ lệ, nhưng là ngày hôm nay lại có vẻ lộn xộn một chút.

Hai tiểu hài tử ôm thành một khối đánh nhau, tiếng kêu thật xa cũng có thể nghe thấy. Vài nam hài tiểu Kiện Long Vệ tám chín tuổi hầu hạ vây xung quanh, gấp đến độ đoàn đoàn chuyển (xoay quanh).

“Thế tử, nhị điện hạ, không nên đánh”

Đáng tiếc thanh âm của bọn họ đối với hai tiểu hài tử đánh đến bất diệc nhạc hồ (dễ sợ) kia lại giống như chưa từng nghe thấy.

SHDN đệ lục thập ngũ chương

Đệ lục thập ngũ chương

Len không biết Vương sau một phen thăm dò liền động sát khí, vẫn thản nhiên trụ lại trong cung, mỗi ngày đi cùng Vương Duyên, Vương Dung trao đổi một chút tinh thần lực, trợ giúp bọn họ nâng cao năng lực.

Vương bên kia sau khi đuổi hắn đi, liền cân nhắc như thế nào có thể bất động thanh sắc (âm thầm) diệt trừ người này.

Tuy rằng nói Lan cùng Hồng Lân giao tình không sâu, nhưng Vương ngày ấy nhìn hỗ động của hai người, cũng không giống như thế. Về phần hắn không biết võ công, văn nhược (nho nhã yếu ớt) vô lực, Vương trải qua một phen ám tra (ngầm điều tra), xác nhận đó là lời nói thật.

SHDN đệ lục thập tứ chương

Đệ lục thập tứ chương

“Điện hạ, hài tử sắp ra rồi! Sắp ra rồi!” Vương thái y vừa mừng vừa sợ kêu lên.

Vương cũng không phải là lần đầu tiên sinh sản, thân thể đã muốn thích ứng loại biến hóa này, hơn nữa mấy ngày nay có Yam ở bên người giúp y chậm rãi điều trị, sản trình so với lần trước thuận lợi hơn.

Vừa rồi sản môn của y đã muốn mở ra đến bát chỉ, thai nhi cũng đã nhập bồn.

Nguyên bản Vương thái y nghĩ điện hạ còn phải một hai canh giờ nữa mới có thể sinh, ai ngờ nhanh như vậy liền thấy thai nhi đi ra, không khỏi cực kỳ vui mừng.

SHDN đệ lục thập tam chương

Đệ lục thập tam chương

Mỹ mạo của Lan là một trong những nguyên nhân làm cho Vương lo lắng, nhưng cái y càng để ý hơn, chính là quan hệ của hắn cùng Hồng Lân.

Cảm tình của hai người rõ ràng rất thâm giao (cảm tình sâu), cùng hiểu rõ và ăn ý trong lúc vô tình bày ra, làm cho Vương trong lòng cảnh chung đại hưởng (chuông báo động vang lớn).

Giữa Hồng Lân cùng Lan giống như có một loại khí tràng đồng loại không thể nói rõ. Kể cả khi hai người cùng ngồi trước mặt Vương, thậm chí trong nháy mắt làm cho Vương sinh ra một loại cảm giác chính mình là người ngoài cuộc.

SHDN đệ lục thập nhị chương

Đệ lục thập nhị chương

Len gần đây chỉ ru rú ở trong nhà. Hắn cảm thấy cổ đại nhân loại thật sự là rất đáng sợ. Có cần phải nhiệt tình như thế không? Hay là đối với chính mình một người thân phận không rõ quá mức hiếu khách?

Mấy ngày nay cung nữ, thị vệ, nội cung, thậm chí cả tần phi của Vương vây quanh ngoài phòng hắn đều gia tăng theo cấp số nhân. Chính mình chỉ cần vừa ra khỏi cửa, sẽ lại rước lấy vô số tán thưởng. Những người đó ánh mắt nóng như lửa, làm cho hắn có chút không chịu nổi.

Nếu không phải tin tưởng những cổ đại nhân loại này tinh thần lực thập phần yếu ớt, hắn đều có loại lỗi giác giống như chính mình bị bọn họ dùng ánh mắt bái quang (lột sạch) quần áo vậy. (ngươi xác định đó là ảo giác sao?)

SHDN đệ lục thập nhất chương

Đệ lục thập nhất chương

Yam vọt vào tẩm thất, chỉ thấy Vương nhắm mắt nằm trên giường, bụng cao cao long khởi (lồi lên), bàn tay lộ ở bên ngoài cẩm bị (áo ngủ bằng gấm) tái nhợt gầy yếu, gân xanh trên mu bàn tay đều có thể thấy rõ.

Yam trong lòng siết chặt sinh đau, thật cẩn thận đem nhân bán phù bán ôm ngồi dậy.

Vương bởi vì tâm lực tiều tụy, bệnh nặng trong người, cả người vô lực, ăn uống khó khăn, hiện tại lại đang hôn mê, cho dù được Hồng Lân một lần nữa ôm vào trong lòng, trong một lúc cũng không thể tỉnh táo lại.

Yam khẩn trương, vội vàng triển khai tinh thần lực tiến hành chữa trị cho Vương.

SHDN đệ lục thập chương

Đệ lục thập chương

Bệnh tình của Vương đột nhiên gia tăng, Vương thái y cùng vài tên thái y khác tinh dạ (đêm tối) bị triệu tiến cung, canh giữ bên ngoài tẩm cung của Vương.

Lúc này không thể tiếp tục giữ bí mật, mấy tên thái y khác cũng đều biết chuyện Vương có thân dựng, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, tất cả đều bị Hoàng nội cung giam lỏng tại nội cung.

Vương trị không hết, ai cũng không được đi.

Hoàng nội cung không hổ là lão nhân lăn lộn trong thâm cung mấy chục năm, lại là tâm phúc của Vương, đều có một bộ phích lịch (sét đánh) thủ đoạn. (ta nghĩ ý ở đây là thủ đoạn quyết đoán cùng nhanh như chớp)

SHDN đệ ngũ thập cửu chương

Đệ ngũ thập cửu chương

Bởi vì Vương có thân dựng, nên không thể dùng dược tùy tiện. Vương thái y khai phương thuốc tối ôn hòa, cho dù nói đối thai nhi không có trở ngại, Vương cũng không chịu dùng.

Không có biện pháp, Vương thái y đành phải trở về cùng các vị thái y khác ở Thái y viện cân nhắc một ít phương thuốc thực bổ (món ăn bổ), chậm rãi điều dưỡng cho Vương.

Tiểu Vương Duyên hiện tại đã lớn không ít. Bé sắp được một tuổi, sự tình bùng nổ tinh thần lực lần trước sau cùng được Yam trấn an cùng khống chế, cũng không nhớ rõ, ấn tượng của Vương hậu cũng đã phai nhạt.

SHDN đệ ngũ thập bát chương

Đệ ngũ thập bát chương

Tinh thần lực của Vương Duyên bạo phát.

Yam khiếp sợ nhìn vũ tiễn (bão tên) bắn ở giữa không trung, giống như gặp phải tường thanh che chắn vững vàng định trụ (dính cứng) lại, sau đó một giây, bang bang phanh lần lượt nổ mạnh.

Biến cố này cùng với tiếng thét chói tai của Vương Duyên, trùng kích vào thị giác cùng thính giác của mọi người.

Không xong!

SHDN đệ ngũ thập thất chương

Đệ ngũ thập thất chương

Khi Phác Thắng Cơ ở trong cung gặp qua thế tử, lúc ấy liền cảm thấy tiểu tử kia cùng Vương bộ dạng rất giống, nhưng chỉ cho là trùng hợp.

Chính là hiện tại tiểu thế tử bị hắn bắt đi, ở gần như vậy mới thấy được, cái mũi này, ánh mắt này, còn có tiểu chủy (miệng nhỏ nhắn) nhục đô đô (đại khái giống là thịt môi đầy đặn), quả thực như được khắc ra từ một khuôn mẫu cùng với Vương.

Phác Thắng Cơ trước đó vội vàng chạy trốn, tinh thần khẩn trương, còn phải xem chừng Vương hậu, cho nên cũng không chú ý nhiều. Nhưng là chạy nhiều ngày như vậy, cũng không gặp phải truy binh, một số nhân theo dõi đều bị chặt đứt, hắn liền mang theo Vương hậu cùng thế tử ẩn núp đến thôn trang ở vùng nông thôn xa xôi này, tá túc trong nhà lão nông gia.

SHDN đệ ngũ thập lục chương

Đệ ngũ thập lục chương

Hắn thật không ngờ trong khoảng thời gian chính mình rời đi này, Vương thế nhưng lại có thân dựng (mang thai). Vì sao hắn một chút ấn tượng cũng không có?

Hắn nhớ lại một chút, nhớ đến đêm kia trước bách nhật yến của Duyên nhi, hắn cùng với Vương ân ái triền miên. Lúc ấy Vương lần đầu tiên chủ động phát ra tinh thần lực, cùng hắn ở thân thể hoan ái đồng thời tiến hành song trọng triền miên trên tinh thần. Lúc ấy tràng (trận) thịnh yến từ thân thể đến linh hồn kia, làm cho hắn tiêu hồn bất dĩ (mất hồn mãi).

Khẳng định là một lần đó, chính mình không có kiềm chế tốt.

SHDN đệ ngũ thập ngũ chương

Đệ ngũ thập ngũ chương

Bùi Viêm lĩnh mệnh đi ra ngoài.

Vương buông xuống tấu chương trong tay, đấm đấm thắt lưng toan đau không dứt.

Thật sự là vất vả a.

Hoài dựng lần này tuy rằng phản ứng sơ kì không có như lần trước khó chịu, nhưng theo thai nhi lớn dần, mang đến gánh nặng cho thân thể Vương cũng so với lần trước trọng (nặng nề) hơn.

“Hoàng nội cung”

SHDN đệ ngũ thập tứ chương

Đệ ngũ thập tứ chương

“Cái gì?” Hàn Bách chấn động.

Yam còn có chút bình tĩnh, nói: “Bùi Viêm, đây là có chuyện gì? Lập tức nói rõ ràng!”

Nguyên lai tháng trước Bùi Viêm mang theo chứng cứ Yam thu thập được trở lại kinh thành, thật cẩn thận tránh đi Phác Thắng Cơ tự mình đi giao cho Vương.

Vương sau khi nhìn thấy giận tím mặt. Nộ hỏa bị thuộc hạ tối tín nhiệm phản bội, làm cho y suýt nữa thất thố.

Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2015

SHDN đệ ngũ thập tam chương

Đệ ngũ thập tam chương
“Nhi tử a, để phụ vương dạy ngươi xem tấu chương”
Vương ôn nhi tử vừa hôn vừa gặm ngoạn ngoạn trong chốc lát. Tiểu tử kia được cưng chiều trở nên cao hứng, miệng ô ô nha nha kêu, thanh âm rõ to, hai tay loạn trảo (nắm).
Vương thấy nhi tử tinh thần vẫn còn hưng phấn, chính là y lại không có thời gian hống bé, tấu chương trên tay còn rất nhiều, thật sự không thể chậm trễ được, liền đơn giản ôm nhi tử đi về phía trác tử (bàn), mở ra tấu chương bắt đầu đọc.
Thanh âm của Vương trầm thấp ôn nhã, khi chậm rãi đọc tấu chương, có loại hương vị khinh nhu thuần hậu, giống như hạ nhật tối cam mĩ giai nhưỡng (rượu ngon thơm ngọt ngày hè), làm cho thân tâm (thể xác và tinh thần) người nghe thư sướng.
Tiểu Vương Duyên tuy rằng nghe không hiểu, nhưng tinh thần lực của bé khác hẳn với thường nhân, trí lực phát triển cũng có thể so với hài đồng nhất lưỡng tuế (1-2 tuổi), cho nên mông mông lung lung, cũng có thể hiểu được một chút.

SHDN đệ ngũ thập nhị chương

Đệ ngũ thập nhị chương

Vương khát nước, đang một tay ôm bé, một tay uống trà, lúc đầu cũng không chú ý. Thẳng đến cảm giác tiểu thủ của tứ nguyệt đại hài tử rất có khí lực vỗ vỗ bụng chính mình, lúc này mới cúi đầu.

“Tiểu bảo làm sao vậy? Vì cái gì đánh phụ vương a? Nga nga…tiểu bảo đang làm cái gì a, chẳng lẽ lại nghĩ muốn tiến vào trong bụng phụ vương sao?” Vương thập phần buồn cười nhìn hài tử ủi ủi đại não đại, dùng sức hướng trên bụng mình chui vào, liền đưa bé bế đứng lên, nhìn thẳng vào mắt to của bé, vui đùa nói.

SHDN đệ ngũ thập nhất chương

Đệ ngũ thập nhất chương

Lời nói của vị được gọi là Xích Mông đại nhân kia tuy rằng ngạo mạn, nhưng Kinh Nguyên Quân lại biết kỳ thật chỉ là một câu vô nghĩa. Triều Tiên tuy là thuộc địa của Nguyên triều, nhưng Vương Kì ngồi trên vương vị đã nhiều năm như vậy, lại không làm sai điều gì, đối Nguyên triều bách y bách hợp (ngoan ngoãn phục tùng), Hoàng thượng nếu không hồ đồ, sẽ không vô duyên vô cớ phế y đi.

Bất quá không quan hệ, hắn đã giúp hoàng đế tìm được lí do tốt.

Hắn sáp đến gần Xích Mông, thấp giọng nói: “Xích Mông đại nhân có biết hay không, vị Vương thúc kia của ta, dường như có phản tâm”

Xích Mông khe khẽ chấn động, biểu tình trở nên nghiêm túc: “Kinh Nguyên Quân vì sao nói như vậy? Chẳng lẽ có chứng cớ gì sao?”

SHDN đệ ngũ thập chương

Đệ ngũ thập chương

“Hoàng nội cung, ngươi tiến vào!” Vương lập tức đem Hoàng nội cung triệu tiến vào, hỏi: “Hồng Tổng quản đêm qua không ngủ ở trong này sao?”

Hoàng nội cung tựa hồ có chút buồn bực, nói: “Hồi điện hạ, nô tài nhớ rõ đêm qua Hồng Tổng quản là ngủ ở trong này a. Tối hôm qua khi nô tài hầu hạ điện hạ nhập thụy (đi ngủ), Hồng Tổng quản còn cùng nô tài trao đổi a”

“Vậy buổi sáng ngươi có nhìn thấy Hồng Tổng quản đi ra ngoài không?”

SHDN đệ tứ thập cửu chương

Đệ tứ thập cửu chương

Buổi tối Yam cùng Vương ở trong tẩm thất cực tẫn triền miên. Tinh thần lực giống như hải triều phô triển  bung ra, câu dẫn lẫn nhau.

Hiện tại tinh thần lực của Vương tăng trưởng rất nhanh, đã có thể tự mình sử dụng một ít năng lực, cũng cảm nhận được một ít dao động. Y nghĩ đến đây là hiệu quả do nhiếp hồn thuật Hồng Lân dạy y mang lại, không khỏi phi thường kinh hỉ, luyện tập thập phần cần cù.

Đêm nay là lần đầu tiên y chủ động nếm thử tinh thần lực phát ra hoan ái, khiến cho Yam thần hồn điên đảo, chính mình có hay không phóng xuất ra hạt giống tinh thần  cũng không để ý.

SHDN đệ tứ thập bát chương

Đệ tứ thập bát chương

Vương thần sắc bất động, nói: “Trẫm cũng hiểu được. Nhưng Kinh Nguyên Quân ở xa tận đại đô, không chịu trở về, kế hoạch bây giờ, chỉ có phái người đi đại đô”

“Điện hạ nghĩ muốn làm như thế nào?”

Vương hậu tuy rằng không tham dự chính sự, nhưng nàng cùng Vương phu thê đồng thể, nhất vinh câu vinh (người này quang vinh thì người kia cũng vậy), nhất tổn câu tổn (tương tự, thay quang vinh = tổn hại), hơn nữa hiện tại có hài tử, có một số việc nhất thiết phải thực hiện a.