Đệ tam
thập thất chương
“Người
đâu?” Nhìn thấy đại sảnh trống rỗng, Vương nghi hoặc nói.
Bình
thường lúc này mọi người không phải là ở trong này thương nghị, hoặc là nói
chuyện phiếm, nghỉ ngơi sao? Như thế nào hôm nay thế nhưng một người cũng không
có?
Hoàng
nội cung cũng rất kỳ quái, nói: “Điện hạ, nô tài đi tìm người hỏi một chút”
Vương
gật gật đầu.
Hoàng
nội cung đang muốn xoay người đi ra ngoài, bỗng nhiên nghe đến trên hành lang
truyền đến tiếng vài người nói chuyện.
“Nhanh
lên nhanh lên. Hồng Tổng quản cùng Phác Phó tổng quản luận võ đã sớm bắt đầu rồi,
chúng ta mau mau thay y phục, còn kịp đi giáo trường xem một chút”
“Thật
sự là không khéo, như thế nào hôm nay lại là phiên trực của chúng ta a. Hàn
Bách bọn họ tới sớm, không biết là ai thắng ai thua nữa?”
“Nếu
không chúng ta cược đi. Ta cá là Phó tổng quản thắng”
“Ha ha
ha, vậy ta đây liền đặt cho Hồng Tổng quản của chúng ta…”
Mấy
người hi hi ha ha đi vào nội điện, liếc mắt một cái nhìn thấy Vương đang đứng
thẳng giữ đại sảnh, không khỏi sợ tới mức nhất tề (đồng loạt) câm mồm.
Vương
ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bọn hắn.
“Tham,
tham kiến điện hạ”
Bọn họ
lo lắng bất an tiến lên hành lễ.
Vương
yên lặng nhìn, trầm giọng nói: “Các ngươi vừa rồi đang nói cái gì? Ai cùng ai
luận võ?”
“Ta,
chúng ta…”
“Nói!”
Vương quát lớn một tiếng.
Mọi
người sợ tới mức giật nảy mình, không dám giấu diếm, vội vàng nói: “Hồi bẩm điện
hạ. Là Hồng Tổng quản cùng Phác Phó tổng quản hôm nay ở giáo trường luận bàn võ
nghệ. Bất, bất quá…”
Vương
không đợi bọn họ nói thêm câu nào nữa, vung tay áo chạy ra khỏi Kiện Long Các.
Vài
tên Kiện Long Vệ hai mặt nhìn nhau, vội vàng đi theo phía sau Vương chạy ra
ngoài.
Vương
nổi giận đùng đùng chạy về phía giáo trường.
Y
không nghĩ tới Hồng Lân cùng Phác Thắng Cơ cư nhiên lớn mật tới như vậy, dám
can đảm vi phạm mệnh lệnh của chính mình. Nhưng lại không phải cùng với ai
khác, nhất định phải là luận võ với Phác Thắng Cơ. Chẳng lẽ hắn không biết
chính mình năm đó hạ lệnh như vậy là vì cái gì sao?
Hồng
Lân cùng Phác Thắng Cơ đều là trợ thủ đắc lực của Vương, nếu hai người bất hòa,
đối với Vương mà nói là phiền toái rất lớn. Nhưng trọng yếu hơn là, Hồng Lân
cùng Phác Thắng Cơ lúc này lại công khai vi phạm mệnh lệnh của y, đây là đối
Vương lệnh của y không tôn trọng. Hơn nữa y trong lòng thập phần lo lắng Hồng
Lân khi luận võ sẽ bị thương, bởi vậy vừa tức vừa vội, sắc mặt xanh mét.
Lúc
này trên giáo trường Hồng Lân cùng Phác Thắng Cơ đánh đến nan xá nan phân (bất
phân thắng bại), tất cả mọi người nhìn không chớp mắt.
Bọn họ
sớm biết rằng Hồng Lân cùng Phác Thắng Cơ là hai người xuất sắc nhất trong Kiện
Long vệ, nhưng rất lâu chưa thấy qua bọn họ luận võ, không nghĩ tới hai người bọn
họ tiến bộ nhanh như vậy. Nhất là Hồng Tổng quản, nhớ rõ trước kia công phu của
hắn so với Phác Phó tổng quản kém một bậc, chính là hiện tại đã qua hai trăm
chiêu, hai người thế nhưng vẫn là hòa nhau. Hơn nữa xem bộ dáng của Hồng Tổng
quản, giống như vẫn là nhàn tản, mà Phác Phó tổng quản tựa hồ trở nên chật vật
một chút.
Phác
Thắng Cơ không nghĩ tới Hồng Lân tiến bộ nhanh như vậy. Hai người đấu hồi lâu.
Thế nhưng vẫn chưa phân thắng bại.
Hai
người binh khí tương giao phát ra âm thanh vang lên không ngừng bên tai.
Võ nghệ
của Yam có kế thừa từ Hồng Lân, cũng có từ chính mình lúc ở tương lai thế giới
luyện qua, còn có khoảng thời gian gần đây nhờ vả Len tìm cho hắn một ít tư liệu,
tập hợp tất cả lại hiện tại hắn đã muốn giỏi hơn Phác Thắng Cơ rất nhiều. Nhưng
hắn dù sao cũng vừa mới học được, còn không có hoàn toàn thông hiểu, không thể
lập tức nâng cao quá nhiều. Hắn lại không nghĩ sử dụng đến tinh thần lực làm bừa,
cho nên nhất đao nhất kiếm đều là tỷ thí bằng chính thực lực của mình. Bất quá
trong quá trình tỷ thí, hắn đối với những chiêu thức này dần dần thông hiểu, rốt
cuôc chậm rãi trở nên thành thạo, càng lúc càng chiếm thượng phong (lợi thế).
Đương
—– một tiếng vang lên.
Trường
kiếm theo trong tay Phác Thắng Cơ rơi ra, trận luận võ này rốt cuộc có kết quả.
“Ngươi
thua” Yam lấy kiếm chỉ vào Phác Thắng Cơ ngã ngồi trên mặt đất, trên trán tích
hạ hãn châu (rơi mồ hôi), tâm tình lại thập phần vui sướng.
Hắn rốt
cuộc ở phương diện võ nghệ có một chút tiến bộ, này phải đa tạ Phác Thắng Cơ
giúp hắn “uy chiêu” (*).
“Ta
không phục!” Phác Thắng Cơ sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Hắn không nghĩ tới chính
mình thế nhưng thất bại trong tay Hồng Lân, người hắn luôn luôn khinh thị (xem
thường).
Yam
lúc này thật bội phục tinh thần bất khuất của hắn, trường mi nhất thiêu (**),
nói: “Nga? Ngươi không phục? Vậy muốn hay không lại đấu?”
Phác
Thắng Cơ nhảy dựng lên, nhặt lên trường kiếm của chính mình, chỉ vào hắn nói:
“Ngươi vừa rồi sử dụng chính là chiêu thức gì? Đó không phải là võ công của Kiện
Long Vệ chúng ta!”
“Ngươi
không cần quản ta chính là dùng chiêu thức gì. Tóm lại ta thắng ngươi!”
“Hừ!
Ngươi từ nơi nào học được võ công này? Kiện Long Vệ ngày ngày thủ hộ trong cung,
không có cơ hội cùng ngoại giới tiếp xúc. Ngươi có phải hay không cùng người
bên ngoài ám thông khoản khúc (âm thầm xã giao), học võ công của người khác?”
Yam vừa
rồi cùng hắn đánh nhau hồi lâu, cảm thấy cũng có chút không kiên nhẫn, lúc này
nghe hắn lời nói vô lý ngang ngược, không khỏi tức giận, nói: “Ngươi nói bậy bạ
cái gì đó! Cái gì ám thông khoản khúc! Ta học võ công gì cùng ngươi có gì quan
hệ!”
Phác
Thắng Cơ cười lạnh nói: “Ngươi không dám nói có phải hay không! Chiêu thức của
người rõ ràng cùng kẻ lần trước ám sát Vương cực kỳ tương tự, ngươi có phải hay
không thông đồng với địch…”
Yam
không nghĩ đến hắn lại hồ đồ đến mức nói ra loại lời nói này, không đợi hắn nói
xong lập tức quát bảo ngưng lại: “Câm mồm! Phác Thắng Cơ, ngươi không cần quá phận!
Khẩu bất trạch ngôn (nói không suy nghĩ) cũng phải một vừa hai phải! Xem ra hôm
nay cấp ngươi giáo huấn vẫn chưa đủ!”
“Tốt.
Có bản lĩnh ngươi lại đến giáo huấn ta một chút. Ta không tin chính mình không
đánh lại ngươi!” Phác Thắng Cơ thật sự không thể chấp nhận chuyện chính mình thế
nhưng lại bại trong tay Hồng Lân, đả kích quá lớn, đến nỗi ý nghĩ hỗn loạn,
hoàn toàn không có khôn khéo cùng trầm ổn như bình thường.
Hai
người đều là càng nói càng giận, mắt thấy sẽ động thủ lần nữa, chợt nghe một
người lớn tiếng hét lên: “Đều dừng tay cho trẫm!”
Tất cả
mọi người cả kinh, lúc này mới phát hiện Vương không biết khi nào đã đi tới
giáo trường, vẻ mặt giận dữ trừng mắt bọn họ.
Tất cả
Kiện Long Vệ kể cả Phác Thắng Cơ, đều quỳ xuống hành lễ. Yam chần chờ một chút,
cũng cùng mọi người quỳ xuống.
Vương
lạnh lùng quét mắt liếc nhìn bọn họ một cái, trầm giọng nói: “Các ngươi đang
làm cái gì?”
Thanh
âm của y tuy rằng không lớn, nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm giác được một
cổ khí thế cường đại mà âm lãnh.
Vương
sinh khí. Hơn nữa là phi thường sinh khí.
Các Kiện
Long Vệ từ nhỏ lớn lên bên cạnh Vương đều hiểu rất rõ chuyện này, không khỏi
đem đầu cúi càng thấp, kể cả Phác Thắng Cơ đều vạn phần khẩn trương.
Lúc
này Yam không mở miệng nói chuyện không được, dù sao hắn cũng là thủ lĩnh Kiện
Long Vệ.
“Điện
hạ, thần là cùng Phác Phó tổng quản luận bàn võ nghệ”
“Luận,
bàn, võ, nghệ?” Vương gắt gao nhìn chằm chằm hắn, lại liếc mắt nhìn quét Phác
Thắng Cơ một cái, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi xem trẫm là người mù, là kẻ điếc
sao! Trẫm thấy các ngươi vừa rồi giống như hận không thể giết đối phương!”
Yam
cùng Phác Thắng Cơ không thể kham nổi nhưng lời này, vội vàng cùng kêu lên: “Điện
hạ, ngài hiểu lầm”
Phác
Thắng Cơ giành nói: “Điện hạ, thần cùng Hồng Tổng quản thật sự chỉ là luận bàn
võ nghệ, không có ý tứ khác. Vi thần biết sai rồi, thỉnh ngài trách phạt!” Nói
xong nặng nề dập đầu.
Yam
nói: “Điện hạ, việc này cùng Phác Phó tổng quản không quan hệ, là thần muốn
cùng Phó tổng quản luận bàn. Thỉnh ngài trọng trọng (nặng nề) mà trừng phạt thần
đi”
“Thỉnh
điện hạ trách phạt!” Những tên Kiện Long Vệ khác cũng cùng nhau cúi đầu nhận tội.
Ngay cả vài tên Kiện Long Vệ vừa rồi đi theo phía sau Vương cũng cùng nhau quỳ
xuống.
Vương
cả giận: “Hảo. Hảo. Đây là các Kiện Long Vệ của trẫm!” Y trừng mắt mọi người
trên giáo trường, lạnh nhạt nói: “Hồng Tổng quản cùng Phác Phó tổng quản vi phạm
cung quy, lén dùng binh khí đánh nhau, bế môn tư quá mười ngày! Những người
khác biết mà không báo, nhất luật (giống nhau) phạt bổng (trừ lương) hai tháng!
Đều quay về Kiện Long Các tự kiểm điểm cho trẫm đi!” Nói xong vung tay áo, xoay
người rời đi.
Lần
này Vương thực sinh khí không nhỏ, mặc kệ Hồng Lân quỳ gối ở hành lang bên
ngoài cũng không để ý tới.
Hoàng
nội cung lẳng lặng canh giữ phía sau y, thấy Vương ra vẻ trấn định họa tranh,
nhưng là ngón tay thỉnh thoảng run lên, ánh mắt khinh túc (khẽ nheo), không họa
được hai bút liền đem giấy Tuyên Thành vò thành một cục ném sang một bên. Dưới
bàn đã muốn ném vài trương giấy Tuyên Thành cao cấp trở thành phế thải như vậy.
Hoàng
nội cung rốt cuộc nhịn không được, thật cẩn thận nói: “Điện hạ, Hồng Tổng quản
vẫn còn quỳ ở bên ngoài”
“Để
cho hắn quỳ!” Thanh âm của Vương trầm trầm lạnh lùng.
Hoàng
nội cung không dám nói thêm nữa.
Vương
đối Hồng Lân sủng ái bao nhiêu, hắn rất rõ ràng. Ngày trước Vương có như thế
nào sinh khí, cũng không trách phạt Hồng Lân như thế này. Lúc này đây hiển
nhiên là cực kỳ tức giận.
Vương
tuy rằng nói để mặc Hồng Lân quỳ, nhưng tâm lí rốt cuộc không nỡ. Chính là trong
lòng y vừa tức vừa giận, tổng cảm thấy được có một luồng hỏa khí không thể hạ
xuống.
“Quên
đi. Nhượng hắn vào đi” Vương buông bút phân phó nói.
Hoàng
nội cung giống như nhận được đại xá, vội vàng đi ra ngoài, lặng lẽ đối Hồng Lân
nói vài câu, đợi cho hắn vào phòng xong, liền cho người đem ngoại môn tẩm cung
quan (đóng) hảo.
“Điện
hạ…”
Yam vừa
thấy Vương, liền ngoan ngoãn ở trước y quỳ xuống, thùy hạ (cúi) đầu. Hắn biết bộ
dạng này nhất định có thể đoạt được liên ái (thương yêu) của Vương.
Vương
nhìn hắn trong chốc lát, rốt cuộc mở miệng nói: “Có bị thương hay không?”
“…Không
có”
“Thua
hay thắng?”
“…Thắng”
“Ân”
Vương thản nhiên ân một tiếng, không biết là cao hứng hay là sinh khí.
“Điện
hạ…” Yam đáng thương hề hề ngẩng đầu nhìn Vương một cái. Bộ dạng tuấn mỹ hiển
nhiên chiếm ưu thế, hiện tại hắn bày ra bộ dạng này mặc kệ là ai, nhìn thấy tâm
đều phải nhuyễn (mềm).
Vương
nhìn hắn muốn nói cái gì đó, lại đột nhiên nhíu nhíu mày, tay đặt lên bụng.
“Điện
hạ” Yam nghĩ y vẫn không chịu tha thứ cho mình, nói: “Ta không phải cố ý muốn
vi phạm mệnh lệnh của ngài. Ngài nếu sinh khí, có thể đánh ta mắng ta, tùy ý
ngài phạt. Nhưng là ngài đừng khí phôi (phá hư) thân mình, ta, ta thật sự đau
lòng”
Vương
hừ một tiếng, vẫn là không nói gì.
“Điện
hạ ——” Yam di chuyển về phía trước hai bước, ánh mắt khinh túc (khẽ nhíu), vẽ mặt
hối ý cùng xin lỗi.
Vương
thở dài, nói: “Phù (đỡ) ta đứng lên”
Thân
mình y hiện tại trở nên nặng nề, lại không có sự nhu nhận (dẻo dai) thiên sinh
như nữ tính thân thể, sàn nhà trải tháp tháp mễ (chiếu tatami) của Triều Tiên,
y khoanh chân ngồi xuống coi như dễ dàng, nhưng đứng lên liền thập phần khó
khăn.
Yam vội
vàng chạy đến đỡ lấy y.
Vương
một tay chống thắt lưng, một tay để hắn nâng chậm rãi đứng dậy. Nhưng đột nhiên
mày nhíu lại, loan hạ (khom xuống) thắt lưng.
“Điện
hạ? Làm sao vậy?”
“Ân…”
Hai hàng lông mày của Vương nhíu chặt, dừng một lát, chậm rãi đứng dậy nói:
“Không có gì. Ta muốn nằm nghỉ một lát”
Yam
dìu y đi hướng đến giường bên trong tẩm thất, ai ngờ vừa đi đến một nửa, Vương
đột nhiên thở dốc, ôm bụng lần thứ hai loan hạ thắt lưng.
Yam
phát hiện không đúng, vội hỏi: “Điện hạ, ngươi làm sao vậy? Có phải hay không ở
đâu không thoải mái?”
Vương
cau mày, nói: “Không biết…bụng là lạ, có điểm đâu…”
Kỳ thật
bắt đầu từ khi y ở giáo trường trở về đã ẩn ẩn đau bụng, nhưng lúc ấy không
nghiêm trọng lắm, cũng không có đặc biệt lưu ý. Một là y không hiểu, hai là
đang trong cơn giận dữ, cũng không chú ý đến. Nhưng là hiện tại càng ngày càng
cảm thấy vô cùng đau đớn, tựa hồ có chút không đúng.
——————————————
(*) uy
chiêu: đại khái là chiêu thức thể hiện uy.
(**)
trường mi nhất thiêu: lông mi dài chớp một cái.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét