Đệ nhị thập bát chương
Yam lén lút tiếp cận tẩm
thất, bên trong một mảnh tối đen.
Hắn đợi đến nửa đêm, rốt cuộc
xác định bên trong lặng yên không một tiếng động, tinh thần lực cùa Vương cũng
an tĩnh xuống, mới len lén tiến vào.
Hắn cẩn thận tránh đi nhưng
mảnh nhỏ cũng như gia cụ đổ vỡ hỗn độn trên mặt đất, đi đến bên cạnh giường,
nhìn thấy Vương ôm gối đầu của mình cô độc nằm trên chiếc giường rộng lớn,
không khỏi trong lòng một trận co rút đau đớn.
Hắn chậm rãi rút ra tấm chăn,
nhẹ nhàng đắp cho Vương.
Bỗng nhiên, hắn hơi hơi nhíu
mi. Ngũ quan vượt qua thường nhân nhượng hắn cảm nhận được một tia nhợt nhợt
mùi máu người. Hắn tìm kiếm khắp nơi, ánh mắt dừng lại trên sàn nhà trong bóng
đêm.
Yam có chút kinh hãi, chính
là mắt hắn dù sao cũng không phải là tia hồng ngoại, không thể nhìn ra trên
người Vương là bị thương làm sao. Bất quá hắn cảm giác hơi thở của y vững vàng,
tinh thần lực ngủ yên, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Hắn lén lút leo lên giường,
bởi vì hắn luôn luôn ngủ ở phía ngoài, hôm nay lại bị Vương chiếm mất vị trí,
đành phải leo vào nằm bên trong.
Hắn nhìn Vương ngủ say trong
bóng đêm, thật cẩn thận đến gần y, chậm rãi thân thủ đưa y ôm vào trong ngực.
Đồng thời một sợi kim sắc tinh thần lực chậm rãi triển khai, chậm rãi vây quanh
toàn thân Vương.
Vương cảm thấy được một đêm
này giống như ngủ đặc biệt trầm, đặc biệt hương (ngủ ngon). Khí tức của Hồng
Lân vây quanh bốn phía y, tựa hồ ở trong mộng cũng là cùng với y. Mặt khác
trong đầu còn có một loại ấm áp, thoải mái, thể xác và tinh thần giống như đều
chìm vào cảm giác ôm ấp trong vòng tay của mẫu thân, làm cho y hết sức an tâm.
Sáng sớm, Vương khe khẽ nháy
mắt, chậm rãi tỉnh lại.
Y nhìn người trước mắt cơ hồ
cùng chớp mũi của mình dính sát vào nhau, bị tuấn nhan phóng đại của đối phương
hù sợ, sửng sốt một chút, mới chậm rãi khôi phục tinh thần lại.
Đây là…sao lại thế này?
Vương nhìn thấy chính mình
đang ôm gối đầu, mà Hồng Lân lại ôm y. Nhất thời quên mất chuyện tình đêm qua.
Sau một lúc lâu, y mới rốt
cuộc nhớ lại, không khỏi sắc mặt trong nháy mắt khẽ biến.
Lúc này Yam cũng tỉnh lại, mở
mắt ra, nhìn người trước mắt, gợi lên khóe môi, lộ ra một cái ngọt ngào tươi
cười.
“Điện hạ, sớm”
Cái này gọi là thân thủ không
đánh người khuôn mặt tươi cười a. (câu này ta mới nghe)
Đối mặt với khuôn mặt tươi
cười tuấn mỹ động lòng người này của Hồng Lân, Vương có bất mãn cái gì cũng
không bốc lên được, đành phải áp chế ghen tị cùng não khí (buồn bực) còn không
có bình ổn ở ngực, nói: “Ân. Sớm”
Yam cũng không có buông y ra,
ngược lại lại hướng y cọ cọ, cánh tay dài lại hữu lực đem y kéo càng gần, càng
chặt, đồng thời ánh mắt khinh túc (hơi nhíu lại), vẻ mặt u buồn cùng lo lắng
nói: “Điện hạ, ngươi còn giận ta sao? Ta biết ngày hôm qua ở thư khố đọc sách
quá lâu, cũng không có nói cho ngài, khiến ngài lo lắng là không đúng. Ta hướng
ngài giải thích, cũng không được sao?”
Bộ dáng ủy khuất cùng vô tội,
làm cho vương nhất thời có loại ảo giác, giống như chính mình mới là người có
lỗi với hắn, cho nên nhất thời cứng lưỡi, không có trả lời.
“Điện hạ” Yam hơi làm nũng,
vô hạn lấy lòng dùng hai gò mó cọ cọ Vương, giống như một con chó nhỏ đang lấy
lòng chủ nhân.
Vương tuy rằng tâm động, cũng
không phải người dễ dàng mềm lòng. Y dừng một chút, đẩy ra hắn ngồi dậy.
Nhìn thoáng qua tẩm thất bị
mình càn quét, Vương khó có được vì chính mình thất thố mà cảm thấy ngượng
ngùng, đồng thời lãnh đạm nói: “Ngươi khi nào thì vào đây? Ai cho ngươi tiến
vào tẩm thất của trẫm”
Lời này có điểm nặng.
Bất quá Yam đã muốn quyết
định phải tận lực bao dung hành vi của Vương, cho nên dùng một loại hơi khiếp
sợ cùng ủy khuất thần sắc nói: “Điện hạ…tẩm thất cả ngài vẫn luôn cho Hồng Lân
tùy ý ra vào mười mấy năm…Chẳng lẽ Hồng Lân không hề có tư cách này sao?”
Hành động của hắn xác thực
không tồi.
Vương trong lòng hơi chấn
động, nói: “Trẫm không phải ý này” Y tuy rằng sinh khí, nhưng còn không có khí
đến mức hồ đồ đem ái nhân bên người mình đẩy ra.
Y nhất thời trong lòng hỗn
loạn, cảm thấy được nếu cùng Hồng Lân tiếp tục nói, chính mình có lẽ hội bị vây
vào vị trí bất lợi. Liền quyềt định đứng dậy thay y phục. Nhưng là tầm mắt
trong lúc vô ý lướt đến vũng nước đã khô cạn trên nền nhà, bỗng nhiên lại cảm
thấy được dạ dày phiếm toan (vị chua), một trận buồn nôn dũng mãnh dâng lên.
Yam thấy Vương bỗng nhiên che
miệng lại, chỉ biết không tốt, lập tức xoay người ngồi dậy, vỗ vỗ sau lưng của
Vương nói: “Điện hạ, có phải hay không dạ dày không thoải mái? Nghĩ muốn phun
liền phun đi, không cần chịu đựng”
Lời này hắn không nói còn
không sao, vừa nói ra, Vương thật sự là nhịn không được, bổ nhào vào bên cạnh
giường chật vật nôn một trận, lại cái gì cũng không phun ra.
Một trận choáng váng, Vương
khó chịu đến mức vô pháp hình dung.
Yam xuống giường mở cửa, nhượng
Hoàng nội cung phái người tới thu thập tẩm thất, đồng thời chuẩn bị một ít thứ
ăn thanh đạm hòa toan tính (đồ chua).
Ngày hôm qua nguyên cả buổi
chiều hắn ở thư khố tra cứu y thư, tuy rằng không thể thành đại phu, nhưng hiểu
biết rất nhiều hạng mục chuyện nên chú ý.
Vương đã muốn không khí lực
cùng hắn giận dỗi. Rửa mặt xong thay đổi y phục, sửa sang chỉnh tề, liền cùng
Hồng Lân ra khỏi tẩm thất, tại ngoại gian (phòng ngoài) ngồi xuống dùng
cơm.
Trên bàn có rất nhiều món đều
là Vương trước kia không ăn, không khỏi hơi hơi sửng sốt, nói: “Đây là cái gì?”
“Là toan tảo cao (*), có thể
kích thích khẩu vị. Điện hạ, ngài nếm thử xem”
Yam ân cần tự mình gắp một
miếng, đưa tới trước mặt Vương.
Vương nhìn hắn một cái, rốt
cuộc vẫn là cúi đầu, từ từ ăn.
Một cỗ hương vị toan sáp
(chua) tràn ngập trong miệng, dung hòa với dịch vị.
Trước kia Vương thích thanh
đạm, những món quá ngọt hay quá chua đều không thích. Nhưng hôm nay lại đột
nhiên cảm thấy được hương vị cùa toan tảo cao này phi thường ngon miệng, nhất
là vị chua chua kia.
Lại ăn mấy khối, dạ dày cảm
thấy thoải mái, tâm tình cũng trở nên thư sướng.
Y lại nhìn nhìn Hồng Lân,
thấy hắn chỉ chuyên tâm chiếu cố mình, trên mặt mỉm cười, bộ dáng tâm mãn ý túc
(cảm thấy mỹ mãn), không khỏi ngực cũng trở nên thư thái nhiều. Trận tranh chấp
tối qua, giống như vậy liền vô hình mà bị tiêu trừ.
Như thế qua mấy ngày, Vương
thái y vắt hết óc cấp Vương khai mấy thang thuốc cùng loại với Vương hậu, Yam
cũng âm thầm vì Vương thay đổi ẩm thực thành thực bổ (đồ bổ), cuối cùng bệnh trạng
buồn nôn không còn nghiêm trọng nữa.
Chính là chuyện phun ra huyết
ti (tơ máu) ngày đó làm cho Vương không sao quên được, tuy rằng Vương thái y
liên tục lặp lại cùng nhấn mạnh chính mình không có trọng bệnh, nhưng chung quy
vẫn không nắm chắc.
Mấy ngày nay Yam đều thật cẩn
thận bồi ở bên người y, hết sức tránh đi tất cả mọi hành động có thể làm cho
Vương hiểu lầm. Cung điện của Vương hậu, ngự hoa viên, thư khố, thậm chí là
tiền điện những địa phương có thể hội ngộ Vương hậu đi tản bộ trở về, Yam đều tận
lực tránh né.
Hồng Lân vẫn luôn bồi bên
người, Vương tự nhiên có thể nhận thấy được bất đồng. Dù vậy y đối chuyện này
thập phần vừa lòng, mặc kệ buổi tối ngày đó đến tột cùng có phải hay không hiểu
lầm, hiện tại biểu hiện của Hồng Lân nói rõ hắn vẫn là càng lưu tâm chính mình.
Hoàng nội cung từng nhỏ giọng
giải thích với Vương, nói ngày ấy có vài tên Kiện Long Vệ đều tận mắt thấy
Vương hậu quả thật một mình mang theo vài thị nữ ở hậu hoa viên tản bộ, qua hai
nén hương thời gian liền trở về, so sánh thời gian trùng khớp với lúc gặp
Vương.
Có lẽ thật sự là chính mình
hiểu lầm.
Vương đã muốn tin tưởng. Đối
với Hồng Lân cũng khôi phục sắc mặt cùng hòa ái như xưa.
——————————————–
(*) Toan tảo cao: theo gu-gồ
ca thì nó là bánh táo chua, nhưng ta nhìn hình thì thấy nó giống 1 dạng thạch
hoặc là kẹo mềm làm bằng quả táo tào hơn O_O Hình em nó đây:
Trái này ta thấy nó giống quả
mơ hoặc miễn cưỡng là trái tắc, cơ mà hỏi gu-gồ ca thì ca ca ấy bảo nó là táo
tào ah ~__~” ta cũng không rõ rốt cuộc nó là trái gì nữa vì
theo cái kiến thức nông cạn của ta thì táo tào không có làm món chua a (hoặc
cũng có thể là do ta chưa gặp), chỉ dùng để nấu chè ngọt ngọt, hoặc nấu canh
tiềm này nọ thui với
lại tắc và mơ muối mới là mấy món mà dựng phụ (dựng phu) hay ăn a
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét