Đệ tứ
thập chương
Từ dị
độ không gian trở về, Yam trong lòng thập phần lo lắng Vương tìm không thấy hắn
sẽ sốt ruột. Không nghĩ tới tốc độ dòng chảy thời không ở bên này so với trong
tưởng tượng càng chậm, khi tinh thần thể của hắn quay trở lại, bên này chỉ mới
chạng vạng, cũng không có khiến cho Vương chú ý.
Hắn mấy
ngày nay có chút lo lắng Vương trở nên lười biếng. Vô luận hắn khuyên như thế
nào, Vương cũng không muốn nhiều đi ra ngoài đi dạo. Cho dù đi hoa viên tản bộ,
cũng phải chuẩn bị nửa ngày, đem cung nhân cùng thị vệ điều đi rất xa, sau đó
đi không được hai bước liền phải trở về cung nghỉ ngơi.
Yam biết
Vương thứ nhất là thân mình mệt mỏi sinh ra lười biếng, thứ hai, đại khái là lo
lắng bị người khác phát hiện dị thường. Hắn có chút khó hiểu lấy lực lượng khống
chế trong tay của Vương đối với hoàng cung, khi nào thì trở nên cẩn trọng như vậy.
Kỳ thật
tâm tư của Vương hay thay đổi, cũng không phải đặc biệt để ý lời người khác
nói, bằng không cũng sẽ không huyết đồ đại điện, giết gần một nửa đại thần
trong triều. Chính là y gần đây không biết có phải vì trở thành phụ mẫu của người
ta hay không, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện từ ái chi tâm, muốn vì hài tử
trong bụng tích đức, vì vậy không nghĩ trước khi hài tử xuất thế làm ra chuyện
phiền toái gì, bằng không sau khi giải quyết trong lòng cũng là ngột ngạt.
Vương
đối tâm tình đột nhiên “nương tay” cũng thực không hiểu, bất quá mỗi lần nhìn
thấy bụng của chính mình, cảm giác được thai nhi bên trong chuyển động khỏe mạnh
sinh động, đều cảm thấy được đây là thượng thiên ân tứ (ban ân), phải hảo hảo
quý trọng. Y không nghĩ vọng sinh sát nghiệt, vạn nhất chọc giận thượng thiên,
đem này phần ân tứ thu hồi, chính là vạn vạn không được.
Y từ
sau khi an thai cũng không đi đến chỗ của Vương hậu, hiện tại “bệnh” đã hảo, lại
thêm sản kì của Vương hậu tới gần, tự nhiên phải đi đến trung cung quan tâm nhiều
một chút. Nhưng chính y cũng là một bộ dáng đại phúc tiện tiện (bụng to phệ),
thập phần khó xử, mỗi lần đều phải che che giấu giấu, nhìn liếc mắt Vương hậu một
cái liền vội vàng trở về. Cũng may hiện tại là mùa đông, là thời điểm khí hậu lạnh
nhất trong năm, Vương xuất nhập đều khoác đại y (áo choàng dài) thật dày trên
người, khả dĩ che giấu.
Kiện
Long Vệ vẫn là thường xuyên có thể nhìn thấy Vương, Yam liền đối bọn họ giải
thích bởi vì dạo trước Vương dưỡng bệnh, dùng nhiều bổ phẩm bổ dược, người có
chút béo lên. Những người trong cung cũng không có nghĩ nhiều, dù sao nam nhân
hoài dựng cũng quá mức bất khả tư nghị (khó tin), hơn nữa rất nhiều đại thần
trong triều vốn sống an nhàn sung sướng, đại phúc tiện tiện, đầy một lũ bụng thịt,
cho nên cũng không có người hoài nghi.
Nguyên
bản Yam còn chờ mong những ngày yên bình như thế này kéo dài đến lúc Vương bình
an sinh hạ hài tử mới thôi. Ai ngờ lúc này lại truyền đến tin tức An Bắc Phủ
phát sinh dân biến. Vương liền hạ lệnh cho Hồng Lân dẫn người đi điều tra.
Yam thật
phần ngoài ý muốn. Trách nhiệm chủ yếu của Kiện Long Vệ là bảo hộ Vương, cũng
kiêm luôn tai mắt của Vương, nói cách khác, cùng với Cẩm y vệ của Minh triều ở
Trung Nguyên có chút tương đồng. Nhưng chuyện dân biến, có quan phủ trấn áp,
cho dù Vương muốn cho người đi điều tra, cũng có thể phái Kiện Long Vệ khác đi,
vì sao lại là chính mình?
“Điện
hạ” Yam rất muốn khước từ không đi, nhưng hắn là tổng quản Kiện Long Vệ, Vương
ra lệnh, hắn lại không thể không vâng theo, bởi vậy rất là tâm bất cam tình bất
nguyện, nói: “Lúc này rời khỏi ngài, ta trong lòng thật sự không yên tâm. Không
bằng…”
Vương
mỉm cười cắt ngang lời hắn, nói: “Hồng Lân a, ngươi không cần lo lắng, ta hết
thảy đều hảo. Vương thái y mỗi ngày đều đến bắt mạch cho ta, không phải nói ta
cùng hài tử đều rất hảo sao”
“Chính
là…”
Vương
nói: “An Bắc Phủ dân biến, tụ chúng nháo sự (quần chúng tụ tập gây rối), còn giết
quan phủ, ta đã phái người đi trấn áp. Chẳng qua chuyện này không phái người
thân tín đi điều tra làm rõ một chút ta không yên lòng. Ngươi là người ta tối
tín nhiệm, chỉ có ngươi đi ta mới yên tâm a”
Vương
đều đã nói đến vậy, Yam còn có thể làm sao bây giờ? Đành phải cúi đầu đáp ứng.
Kỳ thật
tinh thần lực của hắn thăm dò sơ qua một chút, liền như thế nào không rõ ý tứ của
Vương? Còn không phải bởi vì sản kì của Vương hậu chỉ còn cách vài ngày, Vương
không nghĩ để cho Hồng Lân ở lại trong cung lúc này mà thôi.
Yam đối
Vương đa nghi cùng lòng dạ hẹp hòi như thế này, tuy rằng cũng không để ý, thậm
chí đôi khi còn cảm thấy được rất đáng yêu, nhưng nhiều lần, cũng khó tránh khỏi
có chút bất mãn cùng không chịu được.
Xem ra
về sau muốn cho Vương thoát khỏi đa nghi, còn cả một chặng đường dài phải đi.
Hắn lại
không biết, quả thật Vương trong lòng có ý từ này, nhưng cũng không phải chủ yếu.
Mục đích chính, là muốn phái Hồng Lân đi xa, để an bài chuyện “tự tử” của Vương
hậu.
Vương
từ lúc có suy nghĩ đó, làm sao lại có thể tùy ý để cho Vương hậu sinh hạ tự tử
“danh chính ngôn thuận”? Tuy nói hài tử của Vương hậu cũng là y kỳ vọng, nhưng
so với hài tử của chính mình, đương nhiên là thân sinh cốt nhục chính mình vì Hồng
Lân sinh hạ càng quan trọng hơn.
Mà tâm
tư cùng an bài này của y, hiển nhiên không thể cho Hồng Lân biết được. Cho nên
khi các thái y bắt mạch một lần nữa, xác định sản kì của Vương hậu chỉ trong
vài ngày tới, Vương liền suy nghĩ như thế nào đem Hồng Lân phái đi. Vừa lúc An
Bắc Phủ xảy ra dân biến, liền thuận lý thành chương đem Hồng Lân phái đi.
Yam dẫn
theo mấy thân vệ (thân tín), ngày hôm sau tại trong lãnh liệt hàn phong (gió lạnh)
rời đi.
Hắn
trong lòng ngóng trông sớm ngày giải quyết sự tình ở An Bắc Phủ, bởi vì gần đây
hắn cảm giác được tinh thần lực của thai nhi trong bụng Vương tựa hồ có chút
khác thường. Nhưng cho dù năng lực của hắn có xuất chúng như thế nào đi nữa, điều
tra án tử này cùng lộ trình đi đi về về cũng phải tốn thời gian nửa tháng.
Yam ly
khai hoàng cung, tuy rằng là mệnh lệnh của chính mình, nhưng Vương vẫn là cảm
thấy không muốn, đồng thời cũng thật không quen.
Y vốn
không nghĩ tới, chỉ có thời gian mấy tháng mà thôi, y liền đã muốn quen thuộc
chuyện mỗi ngày Hồng Lân đều thời thời khắc khắc bồi bên người. Hơn nữa không
biết có phải hay không vì không có tinh thần lực của phụ thân vỗ về, thai nhi
trong bụng cũng trở nên không an phận.
“Ách…”
Nửa
đêm bị một trận co rút đau đớn bừng tỉnh, Vương biết là lại bị rút gân (chuột
rút).
Y là
thể phách (thân thể) luyện võ, nguyên bản là không thể kiều quý (dễ hỏng) như vậy.
Lẽ ra thai nhi trong bụng y là tinh thần thể cùng thân thể nhân loại kết hợp,
song song trong lúc dựng dục cũng sẽ cải thiện kết cấu thể nội (cơ thể bên
trong) của y để thích ứng với khó khăn khi hoài dựng cùng sinh sản. Nhưng có thể
nguyên nhân do tinh thần lực của thai nhi trong bụng y không đủ, cho nên đối với
thân thể y trợ giúp cũng là có hạn.
Trước
kia có Yam, hắn sẽ ngồi dậy giúp y xoa bóp một chút, hơn nữa có tinh thần lực
trợ giúp, rút gân rất nhanh sẽ khỏi, đối Vương mà nói cũng không quá khổ sở.
Nhưng
lúc này chỉ có một mình cô linh linh (lẻ loi) nằm trên giường, Hoàng nội cung đại
khái cũng đi nghỉ ngơi. Vương không nghĩ kêu nội cung khác tiến vào, đành một
mình vụng về ngồi dậy.
“Ai…”
Y thử
vươn tay, nhưng lại không thể đụng đến chân mình. Cả thân mình cứng còng, lại
dùng lực sẽ đè đến bụng, hơn nữa làm không tốt thắt lưng cũng sẽ bị rút gân.
Không
có biện pháp, Vương đành phải túm lấy gối đầu của Hồng Lân đệm dưới thân, cứ
như vậy chật vật nằm nghiêng, chờ rút gân qua đi.
Một
lúc lâu sau, y trên người ra một thân mồ hôi lạnh, cuối cùng cảm giác đỡ một chút.
Nhưng là tiểu tử trong bụng lại bắt đầu trở nên nhiệt nháo (ầm ĩ).
Vương
buồn ngủ không chịu được, học bộ dáng của Hồng Lân nhẹ vỗ về bụng, nhẹ giọng an
ủi, nhưng tiểu tử kia vẫn là không an tĩnh.
Đêm
nay mê mê hồ hồ, Vương cũng không biết chính mình là như thế nào ngủ. Buổi sáng
tỉnh lại, nửa người đều cứng ngắc, mền cũng chỉ đắp một nửa, trên người có chút
lạnh.
Hoàng
nội cung tiến vào hầu hạ Vương xuyên y (mặc đồ), gặp Vương tinh thần uể oải, dưới
mắt là một vòng thâm đen, nói: “Điện hạ, tối hôm qua ngài ngủ không thoải mái
sao?”
“Tàm tạm”
Vương ỉu
xìu, nghĩ đến lúc này Hồng Lân chỉ mới đi khỏi có một ngày, không khỏi cảm thấy
hối hận. Bất quá nghĩ đến Vương hậu trong vòng hai ngày nữa có thể sinh, lại có
chút tinh thần.
“Vương
hậu hôm nay thế nào?”
Hoàng
nội cung nói: “Trung điện bên đó vẫn không có tin tức”
“Nga.
Trẫm hôm nay sẽ không đến. Vương hậu bên đó nếu có động tĩnh, lập tức báo cho
trẫm”
“Dạ”
Vương
một bên cấp thiết ngóng trông Vương hậu sớm ngày sinh sản, một bên tính ngày chờ
Hồng Lân trở về.
Cũng
may y không cần đợi lâu, trung điện bên kia rốt cuộc có động tĩnh.
Lúc ấy
Vương đang nghỉ trưa, ngủ cũng không an ổn, tổng cảm thấy được từ lúc Hồng Lân
rời khỏi bụng cũng trở nên là lạ. Đã nhiều ngày y ngủ cũng không ngủ tốt, ăn
cũng ăn không ngon, bụng luôn luôn đau thúc, thắt lưng eo cũng càng thêm toan
đau. Nhưng sau khi Vương thái y chẩn mạch xong, lại nói những điều này đều là
hiện tượng bình thường, dù sao thai nhi đã rất lớn, gánh nặng tăng thêm là bình
thường.
Vương
kỳ thật cũng không phải thực để ý. Sản kì của y còn đến hai tháng, đại khái
chính là thai nhi hiếu động mà thôi. Y đem tất cả khó chịu quy tội cho việc
phân biệt (xa cách) với Hồng Lân.
“Điện
hạ. Điện hạ”
Ngoài
cửa truyền đến Hoàng nội cung nhẹ giọng hô hoán.
Vương ở
trong tẩm điện mơ mơ màng màng mở mắt ra, nói: “Chuyện gì?”
“Điện
hạ, các thái y đều đến trung điện của Vương hậu nương nương”
Vương
lập tức trợn to mắt, tỉnh táo lại: “Khi nào thì tin tức truyền đến?”
“Ngay
tại vừa rồi”
Vương
chống đỡ thân mình theo trên giường ngồi dậy, diêu diêu bãi bãi (lắc lư) đi đến
mở ra đại môn, nhìn thấy Hoàng nội cung cúi đầu khom người chờ mệnh lệnh của y,
trầm giọng nói: “Đi trung điện”
Cung
nhân ở trung điện sớm chuẩn bị tốt mọi thứ, cho nên lúc này cũng không bị hỗn loạn,
hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp.
Vương
khoác đại y thật dày trên người, cước bộ trầm ổn, chậm rãi đi vào trung điện, gặp
hai vị thái y của thái y viện đều chờ đợi ở ngoài hành lang. Bên trong cũng
không nghe được thanh âm gì.
Vương
cảm thấy kỳ quái, nói: “Không phải nói nữ nhân khi sinh sản đều sẽ ai khiếu
(kêu la đau đớn) sao? Như thế nào Vương hậu một chút thanh âm cũng không có?”
Hai vị
thái y cùng cung nhân ngoài cửa đều quỳ xuống hướng Vương hành lễ. Trong đó
thái y đứng đầu nghe vậy, nghĩ nghĩ nói: “Vương hậu nương nương thân là trung
điện, đoan trang kiên nhận, chắc hẳn…” Hắn còn chưa có nói xong, liền nghe đến
bên trong truyền ra một tiếng thét chói tai.
Thái y
lời nói bị ngăn chặn, úp úp mở mở không biết nên nói cái gì. Một gã thái y khác
vội vàng nói: “Vương hậu nương nương sản trình vừa mới bắt đầu. Lúc sau không
tránh được sẽ phải kêu lên”
Vương
nhíu nhíu mày, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong, sau một lúc lâu, nói:
“Nàng kêu như vậy, khí lực dùng hết làm sao bây giờ?”
Hai gã
thái y quỳ trên mặt đất hai mặt nhìn nhau, không nói gì.
Vương
cũng không chờ bọn hắn mở miệng, đối nội cung thủ môn nói: “Trẫm vào xem”
Hai gã
nội cung mở ra đại môn, Vương đi vào. Đây chỉ là ngoại thất (phòng ngoài) của tẩm
cung, hai cung nữ canh giữ tại nơi này, bên trong còn có một cánh cửa, Vương
cũng không thể tiếp tục đi vào.
Vương
đối cung nữ quỳ trên mặt đất nói: “Vương hậu khi nào thì bắt đầu sinh?”
Một
cung nữ phẩm cấp tương đối cao nói: “Hồi điện hạ, lúc giữa trưa Vương hậu nương
nương cảm thấy có chút không thoải mái, buổi chiều bắt đầu đau, lập tức truyền
thái y cùng bà mụ đến”
Vương
gật gật đầu, nhìn cánh cửa bên kia, nói: “Trung điện khi nào thì sinh a?”
Thái y
ngoài cửa nói: “Vương hậu nương nương là sơ sản (*), đại khái thời gian sẽ hơi lâu”.
Bọn họ không thể tiến vào nội điện bắt mạch, hết thảy đều dựa vào cung nữ truyền
lời mà phán đoán tình hình của Vương hậu, cho nên trả lời thật sự hàm hồ.
Vương
một đường đi thẳng đến, lại đứng hồi lâu, có chút mệt mỏi. Thân mình hiện tại của
y đã không thể ngồi xếp bằng, liền lệnh cho cung nhân mang đến một cái ghế dựa,
ngồi xuống nghỉ ngơi.
Khi đứng
còn có thể che giấu vài phần, nhưng ngồi xuống liền thật sự nhìn qua thấy ngay.
Cũng may thân phận của Vương tôn quý, các thái y cung nữ thấy hắn đều phải quỳ
xuống, cho dù hô bình thân, cũng đều ngoan ngoãn cúi đầu, không một ai dám chủ
động hướng trên người y nhìn đến. Hơn nữa sau khi y huyết đồ đại điện một năm
trước, thanh danh “bạo ngược” (hung ác) cũng ngấm ngầm lan truyền, càng không
ai dám đụng đến hổ tu (râu cọp). Bằng không chỉ cần lá gan to một chút giương mắt
liếc một cái, liền có thể nhìn thấy bụng của Vương so với Vương hậu đang sinh sản
không hề nhỏ hơn.
———————————————
(*) sơ
sản: sinh lần đầu (chăng?)
———————————————
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét