Đệ nhị
thập tứ chương
Yam
hơi sửng sốt, nói: “Nga”
Vương
trầm mặc một lát, tựa hồ là đang đợi hắn nói chuyện, thấy hắn giống như không
có gì muốn nói, nở nụ cười, mắt sáng rực lên.
Y ôn
thanh nói: “Hồng Lân, ngươi yên tâm. Hài tử của Vương hậu chính là hài tử của
ta. Có thể có một người thừa kế giống ngươi, ta thật sự thật cao hứng”
Yam
cúi đầu nói: “Điện hạ”
Vương
nhịn không được kéo tay hắn qua, đặt lên đầu gối chính mình, ôn nhu dùng hai
tay nhẹ nhàng nắm.
“Hồng
Lân a, ngươi không cần lo lắng ta hội đối Vương hậu bất hảo. Ta xem hài tử của
Vương hậu giống như là hài tử của ta cùng ngươi, hảo hảo nuôi nấng nó trưởng
thành. Về sau cũng sẽ hảo hảo bồi thường Vương hậu. Hiện tại hết thảy đều yên ổn,
chúng ta cũng giống như trước đây, đúng hay không?”
Yam mỉm
cười, hai tay của Vương có loại cảm giác không nói nên lời ấm áp cùng trầm ổn,
trong lòng tràn ra một dòng nước ấm. Hắn mỉm cười nói: “Đúng vậy. Điện hạ, ta
vĩnh viễn là người của ngươi, điều này sẽ không thay đổi”
Vương
cũng cười.
Vương
vào triều, Yam thì đi đến Kiện Long vệ, xử lý một số việc.
Đến giữa
trưa, một vị nội cung đến truyền lời, nói Vương ở chỗ của Vương hậu, có thể sẽ ở
đó dùng ngọ thiện (ăn trưa), sẽ không bồi hắn, nhượng Hồng Lân một mình dùng
cơm trước.
Yam vừa
nghĩ, đã lâu không có cùng các huynh đệ Kiện Long Vệ cùng nhau ăn cơm, dứt
khoát ở lại, cùng mọi người cùng nhau dùng bữa.
Bọn
người Hàn Bách thật cao hứng, mọi người hưng trí bừng bừng. Các huynh đệ không
tham gia truy đuổi thích khách quấn lấy Yam bắt kể lại toàn bộ quá trình, Yam hầu
như không nói gì, đều là Bùi Viêm hoa chân múa tay vui sướng nói cho mọi người
nghe.
Yam cảm
thấy bầu không khí loại này thật kỳ diệu. Trước kia hắn chưa từng có kinh nghiệm
cùng nhiều người như vậy ở chung một chỗ, từ lúc đến đây, phi thường hưởng thụ
cảm giác mọi người vây quanh cùng nhau nói nói cười cười như vậy. Hắn cảm thấy
được tình cảm nguyên thủy thoái hóa đến hư đạm (trống rỗng, nhạt) của mình chậm
rãi từng chút một sống dậy. Có lẽ đây là thu hoạch lớn nhất của lần thí nghiệm
này.
Vương
hạ triều, thay đổi một thân y phục tao nhã hàng ngày, mang theo Hoàng nội cung
đến tẩm cung của Vương hậu.
Song
môn (2 cửa) mở ra, chỉ có thị nữ Nhu Hương của Vương hậu cung thuận nghênh đón
y.
“Vương
hậu đâu?”
Vương
vừa mới hỏi xong, giống như thay Nhu Hương trả lời, nội thất (phòng trong) phía
sau bức châu liêm (rèm che hạt châu) truyền đến thanh âm Vương hậu nôn mửa.
Nhu
Hương nơm nớp lo sợ nói: “Vương hậu nương nương rất nhanh sẽ đến, thỉnh điện hạ
thứ lỗi”
Vương
nhíu nhíu mày, ngồi xuống thượng vị, không nói gì.
Vương
hậu nôn nghén giống như một loại thôi hóa tề (chất xúc tác), làm cho Vương cũng
mãnh liệt cảm thấy muốn nôn. Chính là y chỉ có thể mạnh mẽ tự kiềm chế, đem hai
tay giống bên trong tay áo rộng thùng thình, gắt gao nắm chặt tay vịn của hồng
mộc y tử (ghế dựa = gỗ lim).
“Nôn—-”
Vương
hậu nôn mửa giống như không dứt, chỉ là thanh âm khiến cho người nghe cảm thấy
được khó chịu cùng vất vả, ngay cả Hoàng nội cung cũng có chút bất an.
Sắc mặt
của Vương trắng bệch, nhịn không được một tay đè lại ngực.
Không
biết qua bao lâu, bên trong nội thất rốt cuộc an tĩnh lại. Nhu Hương vội vàng
lén lút đi vào, bên trong truyền đến thanh âm sấu khẩu (súc miệng) cùng sửa
sang lại y phục.
Vương
hậu rốt cuộc đả phẫn (ăn mặc trang điểm) hoàn tất, phục sức gọn gàng đi ra, hướng
Vương hành lễ.
Vương
gật gật đầu, nhìn Vương hậu tại tọa vị ngồi xuống, dừng một lát, nói: “Vương hậu
dường như thập phần vất vả, tựa hồ lại gầy đi. A, đúng rồi, trẫm hỏi qua Vương
thái y, dựng phụ hoài dựng (phụ nữ mang thai) sơ kì (thời kì đầu) sẽ có chút vất
vả, qua một đoạn thời gian hẳn là sẽ không như vậy nữa”
Vương
hậu đoan trang mà lãnh đạm nói: “Đa ta điện hạ quan tâm. Thái y cũng đã nói qua
với nô tì, đại khái tiếp qua một tháng nữa sẽ chuyển biến tốt đẹp”
Vương
mỉm cười nói: “Ái phi cần phải hảo hảo bảo trọng thân thể a. Dù sao hiện tại ái
phi trong người hoài (mang) là trẫm tối trọng yếu tử tự a (con nối dòng)”
Tâm
tình của y khá tốt, nói ra câu “con nối dòng của trẫm” cũng thập phần thản
nhiên cùng sung sướng. Hơn nữa từ sau khi phát hiện quan hệ của Vương hậu cùng
Hồng Lân, Vương giam lỏng nàng, cũng không còn xưng hô “ái phi” nữa.
Vương
hậu phát hiện thái độ của Vương thay đổi, nghe vậy tựa hồ hơi hơi sửng sốt một
chút, giương mắt nhìn Vương một cái, lại thùy hạ mi mắt nói: “Nô tì đã biết, nô
tì sẽ cẩn thận thân thể”
Vương
mỉm cười gật đầu, nói: “Đã lâu không có bồi ái phi dùng bữa, hôm nay trẫm sẽ
lưu lại. Ái phi sẽ không không hoan nghênh”
“Điện
hạ sao lại nói như vậy” Vương hậu nghiêng đầu, phân phó Nhu Hương: “Đi phân phó
ngự thiện phòng, hôm nay chuẩn bị những món điện hạ bình thường thích ăn”
“Dạ”
Vương
hậu tuy rằng ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại bốn bề dậy sóng.
Nàng
luôn luôn nhìn không thấu tâm tư của Vương. Tuy rằng Vương ở trước mặt nàng
luôn luôn ôn nhu săn sóc, nhưng bên trong ôn nhu lại mang theo khoảng cách, săn
sóc lại hàm chứa xa lánh. Hơn nữa thời gian gần đây, nàng cùng Vương bên ngoài
là quan hệ tương kính như tân, thực chất lại là tương kính như “băng”. Hôm nay
Vương đột nhiên ôn hòa hàn huyên với nàng, nàng thật sự lo lắng cùng chán ghét
rất nhiều, cũng có thật sâu tuyệt vọng.
Trực
giác của nữ nhân vô cùng mẫn tuệ (nhạy bén). Nàng biết những điều này đại biểu
cho quan hệ của Vương cùng Hồng Lân đã khôi phục như lúc ban đầu. Hai người đã
muốn tiêu trừ ngăn cách, cho nên một “chướng ngại vật” như nàng, cũng đã không
còn trọng yếu.
Vương
hậu có một loại cảm giác thật sâu mất mát cùng bi ai. Tại trong hoàng cung này,
tác dụng duy nhất của mình chính là vì Vương sinh hạ một người thừa kế. Không,
không phải vì Vương, mà là vì Vương cùng ái nhân của y – Hồng Lân. Sinh hạ cho
hai người họ một hài tử.
Đột
nhiên Vương hậu từ trong đáy lòng sinh ra một cỗ thật sâu oán hận. Lạ lùng hơn
là, oán hận này lại không nhằm vào Vương, mà là nhằm vào người đã cùng nàng
phát sinh quan hệ, khiến nàng hoài thượng hài tử, rồi lại đem nàng vứt bỏ để một
lần nữa trở về bên người Vương, Hồng Lân.
Vương
hậu bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt lại thành nắm, nhưng trên mặt nàng vẫn
là đoan trang ôn nhã. Thậm chí nàng ngẩng đầu nhìn Vương, quan tâm nói: “Điện hạ,
sắc mặt ngài giống như không được tốt lắm, có phải hay không thân thể không thoải
mái?”
Vương
cười cười, nói: “Trẫm không có việc gì. Ái phi không cần lo lắng”
Này
cũng giống như phu thê bình thường quan tâm lẫn nhau, giống như trước đây, vẫn
là một đôi phu thê “ân ái”.
Ngọ
thiện chuẩn bị hảo, Vương cùng Vương hậu ngồi đối diện nhau, nhẹ nhàng cầm đũa
dùng bữa.
Hai
người xuất thân đều cao quý, cử chỉ tao nhã, lễ tiết thậm giai (rất tốt). Thực
bất ngôn (ăn không nói), tẩm bất ngữ (ngủ không tiếng), dùng cơm cũng thật yên
lặng, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng bát đũa.
Vương
hậu cũng không khẩu vị muốn ăn cái gì, hầu như chỉ dùng chiếc đũa lùa cơm.
Vương
kỳ thật cũng không có khẩu vị, nhưng thấy bộ dáng Vương hậu dùng cũng không phấn
chấn, rất là quan tâm, thậm chí tự mình gắp một khoái thức ăn, nhẹ nhàng để vào
trong bát của Vương hậu, nói: “Trẫm nhớ rõ đây cũng là món ái phi thích nhất”
Vương
hậu làm như có chút cảm động, nhìn Vương nói: “Điện hạ thật sự là cẩn thận, còn
nhớ rõ nô tì yêu thích”
Vương
mỉm cười nói: “Ăn nhiều một chút”
Vương
hậu nhẹ giọng đáp: “Vâng”
Nàng gắp
kia khoái thức ăn, chậm rãi đưa vào trong miệng. Chính là chưa kịp nhai, bỗng
nhiên sắc mặt khẽ biến, che miệng lại nói: “Nô tì thất lễ…” Tiếp theo vội vàng
từ trên tháp đứng dậy , bổ nhào sang một bên.
Nhu
Hương tựa hồ sớm có chuẩn bị, lập tức mang đến tinh xảo ống nhổ.
Vương
hậu oa một tiếng đem đồ ăn vừa rồi phun ra, tiếp theo nôn khan không ngừng.
Vương
sắc mặt trắng bệch, buông bát đũa, gắt gao ôm ngực chính mình.
Hoàng
nội cung ở bên nhìn thấy bất thường, bước lên phía trước hai bước: “Điện hạ,
ngài làm sao vậy?”
Vương
khoát tay, vừa muốn nói cái gì, bên tai lại là tiếng Vương hậu nôn khan.
Vương
rốt cuộc nhịn không được, ôm ngực xông ra ngoài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét