Đệ tứ
thập tam chương
“Điện
hạ. Điện hạ mau dùng sức, tự tử sắp đi ra!” Lúc này Vương thái y đột nhiên hô
to lên.
Cái
gì?
Vương
đau đến ý thức đều mơ hồ, chỉ cảm thấy trong bụng đột nhiên bạo khởi (dâng lên)
đau đớn kịch liệt, so với vừa rồi càng thêm mãnh liệt.
Y theo
bản năng nhìn xuống dưới, chỉ thấy bụng chính mình kịch liệt mấp máy, tựa hồ có
cái gì đó muốn thoát ra.
“A——”
Vương đau đến kêu to.
Vương
thái y thúc giục nói: “Điện hạ, dùng sức! Mau dùng sức”
Bọn họ
trông coi hơn một nửa đêm, vừa dùng dược vừa dùng cao, thật vất vả đem địa
phương đó của Vương khuếch trương đến bát chỉ tả hữu (đại khái bằng cỡ 8 ngón
tay), lúc này nhìn thấy bên trong ẩn ẩn xuất hiện đầu thai nhi hướng bên ngoài
đi ra, thật sự là mừng rỡ, hận không thể thân thủ túm lấy hài tử đem đi ra.
Thiên
a! Đau quá —–
Vương
cảm thấy bụng chính mình giống như phải bạo tạc (nổ mạnh), từ đợt kịch liệt đau
đớn giáng xuống, làm cho y hận không thể lăn qua lăn lại.
Hoàng
nội cung ở bên ra một thân mồ hôi lạnh. Ở trong lòng hắn, trên đời này không có
ai quan trọng hơn điện hạ hắn đã hầu hạ từ nhỏ đến lớn, lập tức đem chuyện của
Vương hậu quăng ra sau đầu.
“Điện
hạ, là tiểu tự tử, tiểu tự tử phải đi ra. Ngài nhịn một chút a, lập tức là tốt
rồi. Lập tức là tốt rồi!”
Hoàng
nội cung ở một bên an ủi, lại truy vấn Vương thái y: “Đã đi ra chưa? Đã đi ra
chưa?”
“Đừng
nóng vội. Điện hạ còn phải dùng sức a”
Vương
bị gây sức ép suốt một đêm, lúc này đau đến không còn ý thức, chính là bản năng
đại khẩu suyễn khí (há mồm thở dốc), liều mạng dùng sức đi xuống. Nhưng xương
hông của y lại rất chật, đầu thai nhi ra không được, xuất ra khí lực toàn thân,
lặp đi lặp lại nửa canh giờ, thai nhi lại vẫn như cũ ở đó.
Vương
thái y một thân mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: Xong rồi xong rồi, điện hạ khó sinh.
Vị kia
phụ khoa cao thủ tìm được ở dân gian Kim đại phu bên cạnh bỗng nhiên nói: “Nhượng
điện hạ ngồi xuống, ngồi xuống lại dùng lực”
Dân phụ
dân gian khi sinh sản, phần lớn đều treo hai dải bố khăn trên xà nhà, để sản phụ
nắm lấy nửa ngồi nửa nằm, như vậy sinh sản càng thêm thuận lợi.
Vương
bởi vì sinh non, chưa kịp chuẩn bị cái gì. Kim đại phu lại không dám tùy tiện
nói chuyện, cho nên vẫn không đề cập việc này. Hiện tại xem thai nhi chỉ còn
cách một bước cuối cùng, cũng liền bất chấp tất cả.
Hoàng
nội cung nghe vậy, cởi giày leo lên giường, nói: “Điện hạ, lão nô thất lễ. Ngài
tựa vào trên người nô tài”
Hắn ở
phía sau chống đỡ cho Vương, Vương không thể tiếp tục nằm, đành phải động thân
hướng phía trước ngồi dậy, đè ép lên bụng của chính mình.
Kỳ thật
tình trạng thân thể y dưới sự trợ giúp tinh thần lực của Yam cùng thai nhi, đã
cải thiện rất nhiều. Nhưng đối kháng giữa đầu của thai nhi cùng xương hông
chính là cửa ải khó khăn mà hầu như tất cả những ai khi sinh sản đều gặp phải,
chỉ có thể tự dựa vào nỗ lực của chính mình.
Vương
tuy rằng sinh ra ở những năm cuối nguy như luy noãn (bấp bênh nguy hiểm [*]) của
Triều Tiên, từ lúc còn bé đến giờ gặp được không ít âm mưu cùng cản trở muôn
hình vạn trạng, nhưng suy cho cùng y vẫn là Triều Tiên Vương, cuộc sống cũng
không chịu khổ gì.
Vì tự
bảo vệ mình, lúc y bốn tuổi thời điểm cầm được mộc kiếm (kiếm gỗ) trong tay liền
bắt đầu học tập kiếm thuật. Trải qua hơn hai mươi năm, kiếm pháp dĩ nhiên đại
thành, Kiện Long vệ cũng xem như là một nửa đồ đệ của y. Tuy rằng luyện kiếm thực
khổ, nhưng y rất ít bị thương, cũng không có người dám đả thương y. Từ đó đến
nay, thân thể bị thương nặng nhất, cũng bất quá là lần kia ở ngoại ô gặp chuyện,
vì cứu Hồng Lân mà bị đâm một kiếm.
Bởi vì
lúc ấy có thái y kịp thời trị liệu, hơn nữa thương thế thân mình cũng không phải
thực nghiêm trọng, cho nên Vương rất nhanh liền khôi phục khỏe mạnh. Nhưng là
so sánh với đau đớn của kiếm thương lần trước, lúc này đau đớn khi sinh sản thật
sự làm cho y nhẫn nại không được.
Y chỉ
cảm thấy trong cơ thể giống như cất giấu một thanh lợi kiếm, từng chút từng
chút một cắt vào lục phủ ngũ tạng của chính mình, giống như nắm lấy tràng tử
(ruột) của y mà kéo xuống. Hơn nữa chỗ xương chậu giống như bị cái gì đó gắt
gao kẹt lại, ngạnh sinh sinh (cứng rắn) như muốn đem khung xương hai bên hướng
bên ngoài tách ra.
Quá
trình sinh sản vốn đều là tiến hành theo từng bước. Khi bắt đầu đau đớn tương đối
nhẹ nhàng, thậm chí khoảng cách thời gian còn rất dài. Khi đó Vương còn có thể
nói chuyện, suy nghĩ, thậm chí còn có thể nhàn hạ hỏi một chút tình hình Vương
hậu bên kia. Nhưng là sau đó thai nhi đột nhiên kịch liệt giãy dụa, lập tức tiến
nhập thời khắc mấu chốt cuối cùng của sản trình.
Mãnh
liệt đau đớn này làm cho Vương vốn sống an nhàn sung sướng nhất thời không thừa
nhận được, liên tục kêu đau mấy tiếng, mới chậm rãi khôi phục một chút thanh
minh.
Y suy
cho cùng cũng không phải là tầm thường nữ tử, sẽ la to trong khi sinh sản, liên
tục kêu thảm thiết.
Lúc đầu
y đau cực kỳ lợi hại, thất thanh la lên. Nhưng kế tiếp càng đau, y lại càng nhịn,
chính là mặc dù không kêu, lại vô tri vô giác mê sảng, cũng ra sức nắm chặt đệm
giường dưới thân, móng tay đều cơ hồ muốn nứt vỡ ra.
“Điện
hạ. Điện hạ dùng sức a. Lập tức sẽ ra…” Vương thái y sắp khóc.
Vương
sau khi nửa ngồi dậy thai nhi quả nhiên lại đi xuống một chút, đã có thể chạm
tay dụng đến. Nhưng là xương hông nhỏ hẹp thật giống như một chướng ngại vật,
đem thai nhi chặn lại ở bên trong cơ thể của Vương không thể đi ra.
Hoàng
nội cung nhìn thấy bộ dáng của Vương lần lượt bị gây sức ép, đau lòng đến lão lệ
tung hoành (khóc thảm thương).
Điện hạ
của hắn từ nhỏ tựu ôn nhu phiêu lượng (xinh đẹp), lại thông minh hiểu chuyện,
khi nào thì phải chịu loại tội này a.
A di
đà phật. Lão thiên gia phù hộ a.
Hoàng
nội cung ôm Vương thì thào cầu nguyện, chỉ trông mong điện hạ nhanh chóng sinh
hạ hài tử.
“Hồng
Lân…đau quá, đau chết mất…Hồng Lân, ngươi mau quay về cứu ta…” Vương đau đến hồ
ngôn loạn ngữ, người cũng chậm rãi trở nên hư suyễn.
Vương
thái y vừa thấy không tốt, Vương đây là tình trạng kiệt sức a.
Nam
nhân cùng nữ nhân bất đồng. Nữ nhân tuy rằng nhu nhược, khí lực cũng không lớn
như nam nhân, nhưng tính nhẫn nại lại rất mạnh, có thể chống chọi với đau đớn
kéo dài khi sinh sản. Nam nhân tuy rằng so với nữ nhân cường tráng, khí lực
cũng rất lớn, nhưng trên thực tế gặp phải loại đau đớn kéo dài này, bọn họ hao
phí rất nhiều khí lực cùng tinh lực hơn hẳn nữ nhân, cho nên sự chịu đựng liền
không thể bằng được.
“Điện
hạ, thỉnh ngài tỉnh lại. Tự tử lập tức sẽ sinh ra a” Vương thái y quỳ trên mặt
đất khóc rống.
Lão thật
sự khóc, bởi vì việc này thật sự quá khó làm.
Vương
là ai a? Đó là người có thể đem một nửa đại thần trên triều chém chết ngay trên
đại đường, chủ nhân của huyết lưu thành hà (máu chảy thành sông), tuy rằng hiện
tại hổ lạc Bình Dương…Ách, là sinh sản gian nan, nhưng nếu có gì không hay xảy
ra, thật sự là xử trảm toàn gia (cả nhà bị giết) cũng không đủ a.
Vương
thái y thấy hơi thở của Vương càng lúc càng yếu, gấp đến độ hận không thể thay
Vương dùng sức.
Hoàng
nội cung vừa khóc vừa nói: “Điện hạ, ngài hãy nghĩ đến Hồng Tổng quản a. Đây chính
là hài tử mà ngài cùng Hồng Tổng quản thiên tân vạn khổ mới có được, là lão
thiên gia ban ân cho ngài, ngài khả vạn lần cũng không thể buông tha cho a”
Vẫn là
Hoàng nội cung hiểu được tâm tư của Vương.
Hắn lải
nhải cổ vũ như vậy, sau khi Vương nghe xong, dần dần tỉnh lại, tập trung tinh
thần, lại khôi phục thanh minh.
“Kim,
Kim đại phu…trẫm, trẫm thật sự không có…khí lực. Loại thời điểm này ở dân
gian…làm, làm sao bây giờ…”
Vương
cắn răng, ở khoảng cách đau đớn đứt quãng cố gắng nói những lời này.
Kim đại
phu nghe được câu hỏi của Vương, nói: “Hồi điện hạ, ở dân gian, bình thường sẽ
áp dụng…biện pháp thôi phúc (đẩy bụng????)” Hắn rốt cuộc cũng không phải thái y
trong cung, còn không có học được việc phải cẩn trọng, kỹ xảo minh triết bảo
thân (bo bo giữ mình), thành thành thật thật đem ý tưởng sớm có nói ra.
Đây
cũng là nguyên nhân Vương hỏi hắn mà không hỏi Vương thái y. Vương biết lấy
tính tình láu cá kia của Vương thái y, nhất định sẽ không dám nói thật, mà nói
thật thường thường đều là đại nghịch bất đạo.
Y nhất
thời cũng nghe không hiểu “thôi phúc” có ý tứ gì, nhưng nghe được có biện pháp,
nhãn tình lập tức sáng lên.
Y thật
sự là bị đau đớn tựa như vĩnh viễn không bao giờ ngừng nghỉ tra tấn đến không
thể chịu nổi nữa, thầm nghĩ mau chóng chấm dứt dày vò giống như địa ngục này,
liền nói: “Vậy làm đi…”
Kim đại
phu nhận được ý chỉ của Vương, liếc nhìn Vương thái y một cái, lại thấy Vương
thái y ở phía sau vội vội vàng vàng, giống như đang kiểm tra thân thể cho
Vương, không có nghe đoạn đối thoại vừa rồi.
Kim đại
phu thở dài, cuồn cuộn xắn lên tay áo của chính mình, tiến lên từng bước, xốc
lên chăn, ấn lên đỉnh bụng cao cao hở ra kia của Vương.
Yam từ
lúc đến An Bắc Phủ liền cảm thấy bất an.
Dân loạn
đã muốn trấn áp xong, còn lại chỉ là việc điều tra nguyên nhân cùng kẻ chủ mưu
gây nên, đối Kiện Long Vệ mà nói chẳng khác nào là giá khinh tựu thục (cưỡi xe
nhẹ đi đường quen => công việc quen thuộc, dễ dàng).
Buổi tối
Yam nằm trên giường mà tâm phiền ý loạn, chậm chạp không thể đi vào giấc ngủ,
luôn cảm thấy được giống như có chuyện gì đó xảy ra.
Y
trong lòng thương nhớ Vương, nhưng là khoảng cách quá mức xa xôi, phần lớn tinh
thần lực của hắn bị căn cứ phong tỏa, năng lực có hạn, không thể thăm dò đến
trong hoàng cung xa như vậy.
Chính
là hắn ẩn ẩn cảm thấy được có chuyện gì, đột nhiên giật mình, tập trung tinh thần
hô hoán căn cứ.
Rất
nhanh hắn liền liên lạc được với Len.
Xuất hồ
ý liêu (ngoài ý muốn), Len tựa hồ càng vội vàng hơn hắn, giành nói trước: “Yam,
một nửa kia của ngươi đã bắt đầu sinh sản. Ngươi hiện tại ở nơi nào? Như thế
nào không ở bên cạnh hắn?”
“Cái
gì!?”
Yam
quá sợ hãi, rốt cuộc biết bất an bắt đầu từ buổi chiều đến giờ là do đâu.
“Kì chỉ
mới có tám tháng a. Còn không đến tháng, như thế nào phải sinh?”
Len
nói: “Sinh non. Ngươi chưa từng nghe qua từ này sao”
Tương
lai thế giới sớm không còn loại chuyện sinh non này nữa, thai nhi đều là được bồi
dưỡng bên trong tử cung nhân tạo, chỉ cần phát dục hoàn chỉnh, tùy thời đều có
thể sinh ra. Yam quá mức chú ý trạng huống hoài dựng của Vương, chỉ chú ý tới
khả năng bị lưu sản (sảy), khó sinh linh tinh, lại xem nhẹ tình huống sinh non
có thể xuất hiện ở cổ đại thân thể nhân loại.
Hắn nhảy
dựng lên: “Bắt đầu từ khi nào?”
Len
nói: “Căn cứ bên này từ buổi chiều liền phát hiện tinh thần lực của thai nhi
trong bụng hắn dao động dị thường, có dấu hiệu sinh. Hiện tại đã muốn tiến nhập
trạng thái sinh sản. Ngươi tốt nhất mau mau chạy về bên người hắn, không có
tinh thần lực của ngươi trợ giúp, chỉ sợ hắn sẽ thực gian nan” Làm không tốt có
thể sẽ một thi lưỡng mệnh (một xác hai mạng). Nhưng những lời này Len cũng
không nói ra, sợ sẽ tạo áp lực quá lớn cho Yam.
Yam đã
chạy ra khỏi phòng, đi đến chuồng ngựa, một bên thắng yên, một bên kết nối với
Len.
“Ta hiện
tại cách hoàng cung quá xa, tinh thần lực không đủ, không thể thuấn gian chuyển
di (di chuyển trong nháy mắt). Kỵ mã nhanh nhất cũng phải một ngày rưỡi, ngươi
có thể giúp ta suy nghĩ biện pháp không, nhượng căn cứ nới lỏng phong tỏa tinh
thần lực của ta?”
Len trầm
ngâm một lát, nói: “Như vậy đi. Ta sẽ thả ra năng lực thuấn gian chuyển di một
lần cho ngươi, khoảng cách ước chừng ba trăm mét vũ trụ, ngươi tự mình nắm chắc”
Yam vội
vàng tính toán một chút, nếu phóng ngựa chạy gấp, đi đến một nửa lộ trình, khoảng
cách còn lại vừa đủ thuấn gian di chuyển đến hoàng cung, liền đồng ý.
Hắn bảo
Len giúp hắn thời thời khắc khắc chú ý tình huống của Vương, đồng thời đi tìm
phó thủ (phụ tá) Kiện Long Vệ lần này mang theo, không có giải thích rõ ràng,
chỉ nói chính mình có việc gấp phải quay về Khai Thành, nhượng hắn lưu lại cùng
những người khác tiếp tục điều tra chuyện An Bắc Phủ.
Yam dẫn
theo hai con ngựa. Một cưỡi, một dắt theo phía sau dự phòng. Lưỡng thất (hai
con) thay phiên, có thể chạy nhanh hơn một chút.
Hắn vừa
mới rời khỏi An Bắc Phủ không lâu, phó thủ kia liền nhận được bồ câu đưa tin từ
Hoàng nội cung ở kinh thành truyền đến, nhượng Hồng Tổng quản tức khắc hồi
kinh. Không khỏi thầm than tổng quản quả không hổ là tổng quản, thế nhưng có thể
đoán được trước.
Hoàng
nội cung vội vàng đi vào ngoại cung, gặp một gã tiểu thái giám ở bên ngoài đi
qua đi lại, không khỏi sắc mặt khó coi quát: “Có chuyện gì lại khẩn cấp như vậy,
đến mức phải gọi ta ra?”
Lúc
này là thời khắc mấu chốt của Vương, nhưng là nội cung bên ngoài không ngừng ở
cửa thúc giục, nói bên cung của Vương hậu có việc gấp cầu kiến.
Hoàng
nội cung đã sớm đem chuyện Vương hậu khó sinh quên đến không còn một mảnh, được
nội cung kia nhắc nhở mới nhớ tới việc này, vội vàng đi ra.
Bởi vì
tẩm điện của Vương được nghiêm mật bảo vệ, tiểu thái giám này tuy là tâm phúc
được an bài ở bên tẩm cung của Vương hậu, nhưng vẫn không thể tới gần tẩm điện
của Vương, chỉ có thể ở bên ngoài cầu kiến.
“Ai
ôi, Hoàng nội cung đại nhân, Vương hậu nương nương bên kia khó sinh, điện hạ rốt
cuộc có ý chỉ gì không a? Thái y bên đó cùng các bà mụ đều đang chờ a”
Từ lúc
bẩm báo đến giờ đã qua một canh giờ, cũng khó trách bên cung điện của Vương hậu
chờ không kịp.
Hoàng
nội cung trước khi đi ra, Vương đã hạ ý chỉ, liền nói: “Ngươi nhanh trở về nói
cho Lí thái y, đại nhân cùng hài tử đều phải bảo trụ”
Tiểu nội
cung kia vẻ mặt cầu xin, nói: “Nếu cả hai đều có thể bảo trụ, Lí thái y bọn họ
sẽ không đến cầu ý chỉ của điện hạ. Hoàng nội cung đại nhân, nếu vạn nhất…nô
tài nói là vạn nhất, Vương hậu nương nương bên kia phải lựa chọn như thế nào
a?”
Hoàng
nội cung nhìn thoáng qua xung quanh, lôi kéo tiểu nội cung kia qua một bên, ghé
vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Nếu có vạn nhất, ai trọng yếu liền bảo trụ người
đó. Nghe hiểu chưa?”
Tiểu nội
cung kia vẻ mặt mờ mịt, còn muốn hỏi lại, Hoàng nội cung một chưởng đánh vào ót
hắn, nói: “Đừng hỏi, ngươi trở về nói cho Lí thái y, bọn họ sẽ biết lựa chọn
như thế nào. Nhanh đi đi” Hắn nơi này vẫn còn bận rộn a.
Tiểu
thái giám lĩnh ý chỉ, vội vàng chạy về cung Vương hậu.
Hoàng nội
cung vẻ mặt ưu mầu (lo âu) nhìn hướng cung điện tối đen phía xa xa một cái, lại
lập tức xoay người, không chút do dự trở về bên người Vương.
———————————————
[*]
nguy như luy noãn: luy noãn => trứng xếp chồng lên nhau.
———————————————
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét