Đệ nhị
thập chương
Khai
Thành là kinh đô của Triều Tiên Vương thị, nên được gọi là hoàng đô hoặc kinh
thành.
Nơi đó
là nhà của Vương, là nơi y sống và lớn lên.
Trong
đầu Yam bỗng nhiên hiện lên hình ảnh khi Hồng Lân còn bé. Khi đó Vương vẫn còn
là thiếu niên đã rất thiên vị với hắn, để hắn vào ở tại nội cung cùng mình, hai
người đồng khởi đồng thụy (cùng nhau cả khi ngủ), thân như huynh đệ. Lúc đó Hồng
Lân đối Vương là phi thường sùng bái cùng kính yêu, thật tâm yêu thương như
huynh trưởng.
Có một
năm đầu mùa xuân, Vương vốn rất ít khi ra cung mang theo tiểu Hồng Lân đến vùng
ngoại ô đạp thanh. Từ trên một ngọn núi mĩ lệ (đẹp đẽ) thanh tân (trong lành) ở
ngoại thành Khai thành, Vương hướng về kinh thành phồn hoa phía dưới nói với Hồng
Lân: “Nhìn xem. Nơi đó chính là kinh thành”
Hồng
Lân tò mò nhìn xung quanh nói: “Điện hạ, nơi ngài sống ở đâu?”
Vương
mỉm cười, hướng về phía hoàng cung hoa mỹ tráng lệ chỉ cho hắn xem, hơn nữa lại
cười nói: “Hồng Lân, cùng trẫm cùng nhau ở tại nơi đó, được không?”
Lúc ấy
trong lòng Hồng Lân tràn ngập vui mừng, hắn cật lực gật đầu, nói: “Ân. Chỉ cần
điện hạ ở nơi nào, ta tựu luôn luôn cùng ngài”
Những
năm tháng thiếu niên tươi đẹp.
Hồng Lân
khi đó còn thực đơn thuần, thật tâm mà hứa hẹn vĩnh viễn làm bạn cùng Vương Kì,
mà vào thời điểm đó, hắn không biết lời hứa của chính mình còn bao hàm một ý
nghĩa khác.
Theo một
phương diện nào đó mà nói, là Vương thay đổi Hồng Lân. Nếu không có y từ nhỏ từng
bước hướng dẫn cùng tận lực bồi dưỡng, Hồng Lân là không có khả năng trở thành
một người đồng tính luyến ái, bản tính của hắn chính là yêu thích nữ nhân.
Nhưng là trung thành cùng cảm tình đối với Vương cuối cùng vẫn chiếm thượng
phong, hắn vẫn là muốn cùng Vương cùng một chỗ.
Yam một
bên sắp xếp lại cảm tình phân tích, một bên phóng ngựa bôn ba trên thảo nguyên
mênh mông bát ngát.
Lúc
này chính là mùa hạ, là mùa đẹp nhất trong năm ở Triều Tiên.
Yam là
lần đầu tiên trở về địa cầu, lần đầu tiên thông qua ngũ quan cùng thân thể của
chính mình cảm thụ thế giới này, cho nên đối với mùa thu cùng phong cảnh tuyệt
vời này có một cảm giác hưởng thụ sâu sắc, người khác không thể hiểu được.
Hắn
không tự chủ được mà dừng ngựa lại, nhìn phong cảnh tuyệt đẹp trước mặt, chậm
rãi nhắm mắt lại, thả lỏng cảm quan của chính mình, tận lực cảm nhận thiên
nhiên tuyệt vời này.
Không
khí là như thế tươi mát, thảo nguyên là như thế thanh lục (xanh miết), vi phong
(gió nhẹ) là như thế ôn hòa…A, tất cả đều là tuyệt vời như thế, làm cho hắn khắc
ghi trong lòng thật sâu.
Hắn nhịn
không được giang hai tay, triển khai tinh thần lực của chính mình, không kiêng
nể gì mà mở rộng ra, hấp thụ mẫu thân của nhân loại nguyên thủy, khí tức của đại
địa (đất đai).
Đột
nhiên, hắn hơi hơi sửng sốt, mở to hai mắt.
Hắn, hắn
vừa rồi cảm nhận được là cái gì?? Cái kia nho nhỏ…nho nhỏ, còn thực yếu ớt,
nhưng tinh thần lực lại thập phần kiên cường.
Cái
kia đến từ căn nguyên chi thể (thân thể gốc) tinh thần thể của hắn! Hài tử của
hắn!
Yam
nhãn tình sáng lên, đột nhiên cả người chấn động.
Là hài
tử của hắn! Hài tử của hắn cùng Vương!
Vương…Vương
ở gần đây.
Yam
kinh hỉ triển khai tìm kiếm, rất nhanh liền tìm được vị trí của Vương. Quả
nhiên…rất gần a.
Yam
nhíu nhíu mày, hướng về phương hướng kia mà phóng ngựa chạy đến.
Ai, hắn
nên sớm nghĩ đến. Vương là có “tiền án” a, có một lần Hồng Lân ra bên ngoài làm
việc, còn chưa đến ba ngày, Vương liền vội vã tự mình đi theo. Lúc này đây tách
ra lâu như vậy, y lại càng không an phận chờ đợi ở kinh thành.
Chính
là nơi này cách kinh thành còn xa, Yam không nghĩ tới Vương lại tự mình đi xa
như vậy đón hắn.
Quả
nhiên, khi hắn băng qua vùng thảo nguyên kia, liền nhìn thấy xa xa phía trước
vài con khoái mã, hướng về phía đường cái phóng nhanh đến.
“Điện hạ—”
Yam hô lớn.
Người
phía trước tựa hồ sửng sốt một chút, dừng ngựa lại, chờ chính mình đến gần, đối
phương lần thứ hai giục ngựa tiến lên, lấy tốc độ nhanh hơn chạy đến.
“Hồng
Lân!” Vương kinh hỉ (vui mừng) gọi.
Trong
mắt y tràn đầy đều là vui sướng, gợi cảm ưu mĩ thần biện (môi) nhếch lên, thần
thái động lòng người. Chính là sắc mặt của y có chút tái nhợt, trên trán còn có
bạc hãn (mồ hôi).
“Điện
hạ, sao ngài lại tới đây?” Yam thấy Vương cũng là thập phần cao hứng, chính là
hành vi lỗ mãng không để ý thân phận chính mình này của y vẫn khiến hắn có chút
sinh khí (tức giận). Thế nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt Vương tái nhợt vì đi
đường mệt nhọc cùng mồ hôi trên trán, liền không đành lòng trách móc nặng nề.
“Không
nghĩ tới sẽ ở trên đường gặp ngươi. Thật sự là khéo a” Vương cũng không có trả
lời câu hỏi của hắn, chính là vui sướng mỉm cười nói.
Yam
nhìn y chỉ dẫn theo ba gã Kiện Long Vệ, không khỏi tức giận trừng mắt nhìn mấy
người kia.
Ba người
chột dạ kêu: “Hồng Tổng quản” Bọn họ nghĩ thầm, là điện hạ kiên trì phải đi a,
chúng ta chính là nghe lệnh làm việc, Tổng quản không cần trừng chúng ta như vậy.
“Điện
hạ, ngươi đi đã bao lâu rồi, có mệt hay không?” Yam chuyển hướng Vương, ôn nhu
hỏi han.
“Không
phiền lụy. Hồng Lân a, thấy ngươi trẫm liền cao hứng” Vương từ khóe mắt tới
đuôi lông mày đều là ý cười. Hiển nhiên loại tâm tình này ảnh hưởng đến tinh thần
lực của y. Yam có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể y tuy rằng mệt nhọc nhưng
tinh lực lại rất dư thừa.
Hai
người sóng vai, chậm rãi kỵ mã (cưỡi ngựa) đi về phía trước. Ba gã Kiện Long Vệ
đối với quan hệ của Hồng Lân cùng Vương trong lòng biết rõ, đều biết điều mà
duy trì khoảng cách xa vài bước theo ở phía sau.
“Điện
hạ, ngài một mình ra kinh như vậy, thật sự rất lỗ mãng” Yam thấy những người
khác không nghe được bọn họ đối thoại, mới hạ giọng nhẹ nhàng trách cứ.
Vương
cười cười, nói: “Bởi vì thật sự lo lắng cho Hồng Lân ngươi a. Lần này ngươi đi
lâu như vậy, vẫn luôn bặt vô âm tín, trẫm sợ ngươi xảy ra chuyện gì”
Yam ôn
nhu nói: “Điện hạ, ta đã không còn là tiểu hài tử. Ngài không cần lo lắng cho
ta, phải tin tưởng ta a”
Vương
chính là cười không nói gì.
Yam dừng
một chút, nhẹ giọng nói: “Kỳ thật thấy điện hạ đi tìm ta, trong lòng ta cũng thật
cao hứng” Nói xong còn giống như có chút thẹn thùng, cúi đầu.
Vương
thực thích sự thay đổi của Hồng Lân. Thầm than hắn rốt cuộc cũng trưởng thành đến
lúc có thể nói ra loại lời nói này.
Trước
kia Hồng Lân luôn nghiêm trang, thật cẩn thận, thường xuyên làm cho Vương cảm
thấy được không biết nên làm như thế nào lấy lòng mới có thể khiến hắn cao hứng.
“Hồng
Lân a, nếu trẫm đã xuất cung, chúng ta cũng không cần gấp gáp trở về” Vương rất
muốn ở cùng một chỗ với Hồng Lân nhiều một chút. Hơn nữa ở ngoài cung, cảm giác
càng thêm tự do, không có trói buộc.
Yam đột
nhiên nói: “Tốt. Điện hạ, ngài theo ta đến đây, ta đưa ngài đến một nơi” Nói
xong quay đầu ngựa lại, rời khỏi đường cái, hướng về phía vùng thảo nguyên vừa
rồi chạy đi.
Vương
đi theo phía sau hắn. Ba gã Kiện Long Vệ nhìn nhìn lẫn nhau, đều ngầm hiểu mà
rơi về phía sau xa hơn.
“Điện
hạ, ngài xem, nơi này có giống địa phương trong mơ trong tranh của ngài không?”
Yam chỉ vào vùng thảo nguyên tràn đầy sức sống tuyệt đẹp kia nói.
Vương
nhìn hắn một bộ vẻ mặt hưng phấn giống như tiểu hài tử hiến vật quý, không khỏi
cũng trở nên hưng trí (thích thú), cùng hắn sóng vai ngắm nhìn địa phương xinh
đẹp giống như trong mơ này, tán thưởng nói: “Thật giống a”
Vương
nhịn không được giơ lên mã tiên (roi ngựa), phóng ngựa chạy đi.
Yam
cũng không chịu yếu thế, gắt gao đi theo phía sau.
Hai
người giống như thật sự tiến nhập mộng cảnh (cảnh trong mơ), một trước một sau,
ở trên thảo nguyên mùa hạ xinh đẹp truy đuổi nhau. Tiếng cười sang sảng bay xa,
tràn ngập hoan hỉ (vui mừng) cùng hạnh phúc.
———————————————–
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét