Đệ nhị thập thất chương
Hồng Lân trước giờ tính cách
ôn thuận, chưa bao giờ đối Vương vô lễ. Này đây chính là lần đầu tiên hắn ở
trước mặt Vương biểu đạt rõ ràng bất mãn của chính mình, thậm chí còn dám cùng
Vương đối chất.
Điều này làm cho Vương nộ hỏa
vốn không thể áp chế càng bùng phát mạnh mẽ, cảm thấy được Hồng Lân là trong
lòng có quỷ.
“Cổn (cút) ! Ngươi cổn xuất
đi ra ngoài cho trẫm!” Vương đưa tay thu về, một quyền nặng nề mà nện xuống
giường, phát ra một tiếng “phanh”.
Yam mím môi. Hắn cũng nhìn ra
tâm tình của Vương hiện tại không đúng, tuy rằng trong lòng chính mình tràn
ngập nghi hoặc cùng khó hiểu, nhưng lúc này cũng không biết nên như thế nào hòa
hoãn quan hệ của hai người.
Suy nghĩ của hắn thực đơn
thuần, nếu Vương hiện tại vì chút hiểu lầm liền sinh khí, đuổi mình đi chỗ khác
vậy trước nhất nên rời khỏi, đừng ở trước mặt khiến y càng thêm tức giận. Liền
cúi thấp đầu, xoay người ly khai tẩm thất.
Vương thấy hắn thế nhưng thực
sự rời đi, không chỉ không cảm thấy hết giận, ngược lại càng thêm nổi nóng.
Yam vừa mới ra khỏi tẩm thất,
liền nghe thấy trong phòng truyền đến thật lớn tiếng động đập phá, lách cách
không dứt.
Hoàng nội cung vẻ mặt lo lắng
tiến lên, nói: “Hồng Tổng quản, ngài đây là…?”
Yam nói: “Điện hạ không biết
như thế nào lại hướng ta nổi giận, ta sợ ở lại bên trong lại khiến ngài càng
sinh khí”
Hoàng nội cung vội nói: “Hồng
Tổng quản, lúc này ngài như thế nào có thể rời đi? Ngài hẳn là nên lưu lại hảo
hảo khuyên nhủ điện hạ, nhượng điện hạ nguôi giận mới đúng”
“Nhưng là điện hạ đuổi ta đi
ra a” Yam đối với tình cảm “phức tạp” này của nhân loại nhất khiếu bất thông
(dốt đặc cán mai), Hồng Lân ngày trước cũng không có kinh nghiệm, cho nên hiển
nhiên là vẻ mặt mờ mịt.
Hoàng nội cung nghe hắn nói
như vậy, cũng không hảo vi phạm ý tứ của Vương, thở dài, nói: “Điện hạ gần đây
thân thể không tốt, nô tài thật sự lo lắng…”
Yam nhíu nhíu mày.
Buổi chiều hắn ở thư khố tra
cứu y thư hết nửa ngày, rốt cuộc minh bạch một chút, bệnh trạng gần đây của
Vương tựa hồ là phản ứng của thân thể nhân loại khi mang thai sơ kì. Nhưng
là…Vương Kì không phải nữ nhân a, y chính là một nam tử. Hơn nữa y dựng dục
cũng không hoàn toàn là thân thể nhân loại, mà là hậu đại (đời sau) cùng chính
mình cao cấp tinh thần thể kết hợp a.
Nhân loại ở tương lai thế
giới, đã sớm thoát ly thân thể sinh sản vất vả, mà là lấy tinh thần thể dựng
dục là chính, thân thể hoàn toàn không ảnh hưởng. Lúc tinh thần lực của anh nhi
(trẻ con) vừa mới sơ sơ thành hình, liền lập tức đưa vào trong cao cấp tử cung
nhân tạo nuôi dưỡng, làm sao sẽ có mấy vấn đề này.
Nhưng hiện tại tình trạng của
Vương Kì, rõ ràng có khuynh hướng dùng thân thể nhân loại sinh sản, này không
chỉ mang đến rất nhiều biến chuyển cho thân thể của y, đồng thời cũng khiến cho
đám người Vương thái y, Hồng Lân hoang mang.
Này phải làm như thế nào mới
hảo a?
Không có căn cứ hướng dẫn
cùng trợ giúp, Yam hiện tại cũng không có biện pháp. Tuy rằng biết rõ bệnh
trạng của Vương Kì chính là do mang thai gây nên, nhưng y là nam nhân a. Nam
nhân hoài dựng (mang thai) phải chú ý cái gì? Thai nhi như thế nào phát dục?
Đến lúc đó như thế nào sinh? Này đó đều là vấn đề.
Yam lần đầu tiên cảm giác
được phiền não. Hắn bất an mà canh giữ bên ngoài, cũng không dám rời đi quá xa.
Dù sao tình hình hiện tại của Vương đặc biệt a.
“Đúng rồi, Hoàng nội cung,
điện hạ đến tột cùng là vì cái gì mà sinh khí? Là bởi vì ta ở thư khố quá lâu
sao?” Yam thật sự đối nộ hỏa của Vương đêm nay cảm thấy hoang mang.
Hoàng nội cung nhẹ giọng mà
khéo léo nói: “Điện hạ liên tục tìm không thấy Hồng Tổng quản, vừa rồi tự mình
đi tìm ngài, trên đường ở hậu hoa viên gặp Vương hậu nương nương tản bộ. Sau
đó…liền thấy Hồng Tổng quản”
Yam bừng tỉnh đại ngộ. Xem ra
Vương là hiểu lầm.
Quả nhiên là bởi vì chính
mình có “tiền án” a, tuy rằng khi đó hắn còn không phải Hồng Lân hiện tại, bất
quá…bút trướng (nợ) này như thế nào đều tính ở trên người chính mình a. (tội
nghiệp anh =)))
Yam có chút ảo não. Nếu sớm
biết rằng Vương là hiểu lầm, vừa rồi hắn sẽ không hội chống đối y như vậy, làm
cho y khí càng thêm khí, đừng nữa bị thương thân mình. Bất quá chuyện này cho
dù hắn biết, cũng thật sự khó giải thích, nói không chừng có thể càng nói càng
hỗn loạn.
Có đôi khi xảy ra những việc
trùng hợp như thế nào, thật là rất trêu đùa người a. Hơn nữa nam nhân đối với
một nửa của mình loại này “ngoại tình” là trời sinh mẫn cảm hòa đa nghi. Hơn
nữa ở cổ đại phong khiến, càng nghiêm trọng.
Chính là tính tình của Vương
cũng quá bất hảo. Như thế nào liền bởi vì một chuyện không có bằng chứng như thế
liền phát hỏa lớn như vậy a? Chẳng lẽ thật sự là do thân thể nhân loại mang
thai phản ứng khiến cho tính khí thất thường?
Yam là tương lai nhân loại,
tình cảm nhạt, tuy rằng so với người khác tốt hơn nhiều, nhưng đối với những
tình cảm tiêu cực như phẫn nộ, ghen tị, hoài nghi linh tinh, vẫn là không quá
lý giải, cũng thật phần phản cảm. Mà cố tình Vương người này vì thân phận địa
vị cùng hoàn cảnh cuộc sống từ nhỏ, so với với nhân loạn bình thường lại càng
đa nghi, táo bạo, hơn nữa hiện tại thêm vào phản ứng khi mang thai sơ kì…
Yam nhịn không được nhíu mày.
Hắn thật sự không biết nên như thế nào trấn an Vương trong tình huống này a.
Trong thí nghiệm lần này, Yam
là ít tuổi nhất trong ba người, còn chưa đến ba mươi tuổi. Bởi vì niên kỉ nhỏ,
tuy rằng biết đây là trọng trách gia tộc, nhưng trong tiềm thức hắn vẫn là đối
với chuyện dựng dục con nối dòng cũng không đặc biệt ham thích, ngược lại đối
với cuộc sống có thể trải nghiệm qua tình cảm của thân thể nhân loại lại tràn
ngập chờ mong. Vì vậy lúc trước hắn cũng không có đặc biệt hướng các giáo sư
tìm hiểu những tình huống có thể gặp được sau khi cùng cấp thấp thân thể nhân
loại kết hợp dựng dục con nối dòng.
Đương nhiên, lúc ấy các giáo
sư cũng không có dự đoán được hài tử bọn họ dựng dục lại có khuynh hướng thân
thể nhân loại. Dù sao căn cứ sinh vật nguyên tắc “tòng cao tòng ưu” (*), kết
hợp cùng cao cấp tinh thần thể, theo lý luận thì hài tử hẳn là càng phải có
khuynh hướng thuộc về cao cấp tinh thần thể.
Yam cứ như vậy một tấc cũng
không rời canh giữ ở ngoài tẩm cung của Vương. Mà Vương lại ở trong tẩm thất
đại phát lôi đình (nổi trận lôi đình).
Oanh một tiếng, Vương một
cước đem phương trác (bàn vuông) trên tháp đá ngả lăn trên mặt đất. Bút, nghiên
mực, trấn xích (**) bên trên cũng văng khắp nơi.
“Nôn —— ngô…”
Vương tức giận còn không có
phát hoàn, bỗng nhiên một trận vựng huyễn (choáng váng) cùng với cảm giác buồn
nôn mãnh liệt tràn tới, che miệng vọt tới tường biên, cúi xuống tinh xảo đồng
bồn rửa mặt trên giá gỗ, cuồng loạn nôn một trận.
Vãn thiện y căn bản chưa ăn,
trong dạ dày cũng không có cái gì, cho dù có, lúc này cũng phun ra hết.
Y phun đến choáng váng hoa
mắt, từng đợt hư thoát, quỳ rạp trên mặt đất, quả thực suýt ngất xỉu.
Không biết qua bao lâu, rốt
cuộc vượt qua trận khó chịu này, ánh mắt đều bị nước mắt chảy ra bao phủ.
Vương chật vật dùng ống tay
áo xoa xoa mắt, dựa vào sàn nhà chậm rãi đứng dậy đi đến tường biên, lại vô lực
ngã xuống ngồi dưới đất, duỗi thẳng tứ chi, ôm ngực.
Một lúc sao mới đỡ một chút,
muốn vịn vào vách tường chậm rãi đứng lên, cúi đầu, lại thấy trong đồng bồn hữu
(có) nhất ti hồng sắc (một tia màu đỏ).
Y sửng sốt một chút, nhìn
chằm chằm một lúc lâu, mới giật mình chính mình thế nhưng hộc máu.
Điều này làm cho y nguyên bản
sắc mặt tái nhợt càng trở nên trắng bệch.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ y căn bản
không phải cái gì “tràng dạ dày không khỏe”, mà là bệnh rất nghiêm trọng?
Vương Kì trong nháy mắt sợ
hãi.
Tuy rằng từ nhỏ sinh hoạt
trong thâm cung hiểm ác, ăn bữa hôm lo bữa mai, nhưng Vương chưa từng nghĩ tới
chính mình sẽ chết. Bởi vì y niên kỉ vẫn còn rất trẻ, đối cuộc sống còn tràn
ngập nhiệt tình. Y nghĩ muốn tại vương vị tạo nên thành tựu, y muốn Triều Tiên
thoát khỏi khống chế của Nguyên triều, y nghĩ muốn trở thành một đế vương lưu
danh thiên cổ, y nghĩ muốn…cùng Hồng Lân cùng nhau sống cuộc sống khoái khoái
lạc lạc.
Vương xoa xoa khóe miệng,
nhìn đồng bồn một lúc lâu, đột nhiên đứng dậy, đem hoa tươi trong bình hoa “may
mắn thoát khỏi liên lụy” trên đầu giường rút ra, quăng trên mặt đất, sau đó cầm
lấy bình hoa, đem nước bên trong đổ vào đồng bồn, rửa sạch vết máu đạm nhược
(nhạt) kia.
Sau đó y đem bình hoa dùng
sức ném vỡ trên mặt đất, lại một cước đá ngả lăn đồng bồn. Khiến cho dấu vết
màu đỏ kia hoàn toàn biến mất trong đống hỗn độn giữa tẩm cung.
Y là vương, là Triều Tiên vương.
Tại lúc triều đình vừa mới trở nên vững vàng, tuyệt đối không thể lại xuất hiện
phong ba.
Mặc kệ y bệnh gì, một khi tin
tức Vương hộc máu truyền đi ra ngoài, những triều thần vừa mới an phận nhất
định sẽ lại thần tâm động đãng, tả hữu tư nguyên (***). Mà tình hình y vất vả
ổn định được, cho dù là dựa vào tin Vương hậu mang thai, cũng tràn ngập nguy
cơ.
Vương nhìn thấy mặt đất hỗn
loạn, đứng ngốc một lúc lâu, bỗng nhiên lung lay thân mình, dựa vào giường suy
sụp ngã xuống.
Y không có tiêu cự ngóng nhìn
đỉnh giường, đột nhiên từ trong đáy lòng cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Xoay người, đúng lúc nhìn
thấy đối diện là gối đầu của Hồng Lân.
Vương chậm rãi vươn tay, đem
gối đầu kia ôm vào trong ngực, dùng sức hít sâu, cảm giác khí tức của Hồng Lân
giống như vây quanh chính mình.
Giống như làm vậy có thể hơi
hơi an tâm, y liền như vậy ôm, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
——————————————————————————
(*) “tòng cao tòng ưu” =>
“theo cao theo ưu”, ở đây theo ta nghĩ thì là nguyên tắc di truyền trội trong
qui luật di truyền (cái này hẳn ai cũng đã học qua rùi nhỉ) , gen trội sẽ chiếm
ưu thế hơn so với gen lặn và sẽ biểu hiện ra bên ngoài cá thể (hình dạng, đặc
điểm…). Yam là cao cấp tinh thần thể nhân loại nên hài tử đáng lẽ phải giống
hắn cũng là cao cấp tinh thần thể nhưng lại có khuynh hướng giống Vương, cấp
thấp thân thể nhân loại, điều này trái với qui luật di truyền.
(**) Trấn xích: thước chặn
giấy. Ai hay xem phim kiếm hiệp chắc từng nhìn thấy rùi, nó là hai thanh dài
dài dùng để chặn hai mép giấy khi vẽ tranh í. Hình em nó đây:
(Đẹp thật đấy, ta muốn có một
cặp ghê, hichic, ỗ đâu bán nhỉ )
(***) Chỗ này ta bó tay ^^”
đại khái có thể hiểu là lại xuất hiện dã tâm, đấu đá lẫn nhau >”<
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét