Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2015

SHDN đệ lục thập nhất chương

Đệ lục thập nhất chương

Yam vọt vào tẩm thất, chỉ thấy Vương nhắm mắt nằm trên giường, bụng cao cao long khởi (lồi lên), bàn tay lộ ở bên ngoài cẩm bị (áo ngủ bằng gấm) tái nhợt gầy yếu, gân xanh trên mu bàn tay đều có thể thấy rõ.

Yam trong lòng siết chặt sinh đau, thật cẩn thận đem nhân bán phù bán ôm ngồi dậy.

Vương bởi vì tâm lực tiều tụy, bệnh nặng trong người, cả người vô lực, ăn uống khó khăn, hiện tại lại đang hôn mê, cho dù được Hồng Lân một lần nữa ôm vào trong lòng, trong một lúc cũng không thể tỉnh táo lại.

Yam khẩn trương, vội vàng triển khai tinh thần lực tiến hành chữa trị cho Vương.

Qua hơn nửa canh giờ, Vương cùng thai nhi trong bụng rốt cuộc hơi có chút chuyển biến tốt đẹp, cũng chậm rãi tỉnh lại.

Mâu tử (con ngươi) thâm trầm đen bóng có chút ảm đạm, lúc nhìn thấy người trước mắt, đột nhiên phát ra một tia thần thái.

“Hồng Lân a…ta không phải là đang nằm mơ chứ…”

Yam cơ hồ muốn khóc. Hắn nghẹn ngào nói: “Điện hạ, là ta. Ta đã trở về”

Vương sờ sờ gương mặt hắn, dường như rốt cuộc xác nhận, mâu trung (trong con ngươi) lưu chuyển hân hỉ chi ý (ý tứ vui sướng), an tâm tựa vào trong lòng hắn: “Ngươi trở về ta liền yên lòng. Ta rất sợ không thể thấy mặt ngươi lần cuối”

Yam nóng nảy: “Điện hạ, ngài nói bậy bạ gì vậy, ngài sẽ không có việc gì đâu!”

Vương cầm tay hắn, nhẹ giọng nói: “Còn nhớ rõ mùa xuân năm kia, lần đó ta cùng với ngươi cùng nhau chống lại thích khách không? Ta trúng một kiếm, lúc ấy ngay tại thời điểm hôn mê, ta đã nghĩ ta không thể liền như vậy chết đi. Ta nếu liền như vậy chết đi, Hồng Lân ngươi thân làm tổng quản Kiện Long Vệ, nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Ta như thế nào để việc đó xảy ra với ngươi được?”

“Kì…” Tuy rằng lúc đó Hồng Lân còn không phải chính mình, nhưng Yam vẫn cảm thấy thập phần cảm động, thanh âm run rẩy.

Vương đối hắn nở nụ cười trấn an, ôn nhu nói: “Lần này ta cũng sẽ kiên cường a. Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta…còn có hài tử của chúng ta”

Vương lôi kéo tay hắn đặt ở trên bụng chính mình, song mâu (hai tròng mắt) nguyên bản hư nhược (suy yếu) ảm đạm hơi hơi khôi phục thần thái, lóe ra vẻ kiên định cứng cỏi.

Yam biết tinh thần của Vương đã tỉnh lại, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Kỳ thật lấy thể chất khỏe mạnh cùng tinh thần lực cường hãn của Vương, một chút tiểu bệnh không đến mức kéo dài cùng trầm trọng tới như vậy. Diễn biến nghiêm trọng đến như vậy, nguyên nhân rất lớn là bởi vì Vương thân tâm (thể xác và tinh thần) suy sụp, tinh thần mất đi trụ cột, mới có thể ảnh hưởng đến tình trạng sức khỏe của thân thể.

Hiện tại Yam đã trở lại, bệnh của y liền chuyển biến tốt lên hơn một nửa.

Vương đại khái là tinh lực không khỏe, cũng vẫn chưa hỏi Hồng Lân mất tích mấy ngày nay là đi nơi nào. Về chuyện của Phác Thắng Cơ, Vương hậu còn có Vương Duyên ngày đó, cả hai người đều không đề cập tới.

Nhiệm vụ chủ yếu mấy ngày nay của Yam, chính là lúc nào cũng thời thời khắc khắc cùng Vương cùng một chỗ, lấy tinh thần lực giúp y trị liệu.

Hai người tách ra mấy tháng, chính giữa chỉ vội vàng thấy mặt một lần, loại tình cảm tưởng niệm lẫn nhau cũng bất ngôn chi dụ (ko nói cũng rõ). Cho dù chỉ là dựa sát vào nhau, lẳng lặng không nói gì, cũng là thập phần hân úy (vui vẻ yên tâm) thỏa mãn.

Có trợ giúp của Yam, tinh thần lực của Vương khôi phục rất nhanh, thai nhi trong bụng cũng trở nên hoạt bát. Chính là bệnh gần nửa tháng, thân thể vẫn là tổn hao rất lớn, không có khả năng nhanh như vậy liền chuyển biến tốt đẹp.

Vương bởi vì trong bụng còn có hài tử, thể lực tiêu hao lại gấp đôi, cần chậm rãi điều dưỡng trở lại. Nhưng là lần trước bệnh tình đột nhiên gia tăng, hài tử suýt nữa thì sinh non, tạo thành gánh nặng thật lớn cho thân thể của y. Nếu không phải các thái y dùng dược cẩn thận, liền mạng giúp y bảo thai, hơn nữa tinh thần lực của y cũng tăng cường đến trình độ có thể tự chủ động bảo hộ thai nhi, nếu không thật không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Yam chỉ cần ngẫm lại liền cảm thấy sợ hãi. Lần trước khi Vương Duyên sinh ra hắn bị Vương cuống đi (lừa gạt đi), bỏ lỡ hài tử sinh ra, là Vương dựa vào lực lượng cơ thể của chính mình ngạnh sinh sinh (gắng gượng) sinh hạ hài tử.

Điều này đã làm cho Yam tiếc nuối ảo não thật lâu, lúc này đây vô luận như thế nào cũng muốn hảo hảo chiếu cố Vương cùng hài tử a.

Vương có Hồng Lân bồi bạn, tinh thần tốt, rốt cuộc không còn phát sốt nữa.

Người có tinh thần, liền muốn ăn. Có muốn ăn, thì thân thể mới có thể khôi phục nhanh hơn.

Vương ở trên giường điều dưỡng vài ngày, rốt cuộc có thể xuống giường đi lại.

Y gần sinh sản, nằm mấy ngày nay, người như thế nào không béo mà bụng lại lớn thêm một vòng. Hơn nữa thân mình của y còn hư (yếu), rời giường đi hai bước liền thở hồng hộc.

Yam nhìn thấy đau lòng, nói: “Nghỉ một chút đi. Ngài thân mình vừa hảo, mọi việc đều nên tiến hành từ từ”

Vương lắc lắc đầu, nói: “Nằm nhiều ngày như vậy, người sẽ lười biếng. Thái y nói hoạt động nhiều một chút đối thai nhi mới có lợi, khi sinh sản cũng càng dễ dàng”

Y nhớ tới lần trước khi sinh sản gian nan, trong lòng có chút phát run, cho nên vẫn là nghĩ trước khi sinh cố hết sức khôi phục thân thể, đi lại nhiều hơn.

Ngày hôm đó tâm tình của Vương tốt lắm, liền nghĩ đi ra ngoài dạo một chút, đến hoa viên tản bộ.

Yam giúp đỡ y từ từ đi đến hoa viên. Tuy rằng hiện tại thời tiết hàn đông (trời đông giá rét), nhưng Triều Tiên thuộc bán đảo Triều Tiên, là khí hậu hải dương bắc bán cầu, cho nên cho dù là thời điểm lạnh nhất của mùa đông, độ ấm cũng không quá thấp.

Vương đã lâu không có hoạt động, hít thở không khí trong lành, tâm tình tốt, lệnh cho nội cung chuẩn bị điểm tâm cùng trà nóng trong đình ở hoa viên.

Vương lần này không có tận lực che giấu thân hình, bộ dáng của y tất cả mọi người hầu hạ trong cung đều nhìn thấy, chính là đều lanh lợi, không ai dám lén nghị luận, ánh mắt cũng không dám loạn phiêu (liếc nhìn).

Bụng của Vương so với khi có Vương Duyên lớn hơn, nguyên nhân có thể là do nguyệt phân canh trọng (tháng có bầu lớn hơn). Sau khi bệnh thể lực của y vẫn chưa khôi phục, khó tránh khỏi có chút mệt nhọc, cảm giác cũng không thoải mái giống như lần trước.

Y đi trong chốc lát, liền cảm thấy mệt mỏi, thắt lưng toan đau không thôi.

Yam nhìn ra, nói: “Chúng ta vào trong đình nghỉ ngơi một chút đi”

Vương gật đầu, cùng hắn chậm rãi vào đình, vụng về ngồi xuống y tử (ghế dựa) ấm áp thoải mái.

“Đúng rồi, sinh thần của Duyên nhi cũng sắp tới rồi, ta đã nhượng Hoàng nội cung chuẩn bị. Tuy rằng vẫn là hiếu kì của Vương hậu, nhưng chúng ta một nhà ba người ngồi lại, tiểu khánh (lễ mừng nhỏ) một chút cũng được rồi”

Yam quên mất sinh thần của nhi tử, không khỏi có chút xấu hổ. Bởi vì nhân loại ở tương lai thế giới sống rất lâu, phương pháp tính toán niên độ (thời gian 1 năm) của vũ trụ cùng địa cầu khác nhau, cho nên không quá coi trọng cái gọi là sinh thần.

Nhưng tại thế giới cổ đại này không giống vậy. Sinh thần là ngày trọng đại, thậm chí người sau khi chết còn có sinh kị, không thể không chúc mừng.

Yam nói: “Điện hạ nói phải. Không bằng hiện tại cho nội cung mang thế tử ôm đến, chúng ta cùng nhau tại trong tiểu đình này dùng ngọ thiện đi”

Hắn ở bên ngoài vẫn dùng kính ngữ với Vương, cho dù nội cung đều ở ngoài đình hầu hạ, không nghe được đối thoại của bọn họ, hắn vẫn là cung kính như trước. Đại khái là tính cách di chứng của nguyên bản Hồng Lân lưu lại cho hắn.

Vương sau khi bệnh nặng, sợ đem bệnh khí lây cho hài tử, vẫn không chịu gặp nhi tử. Hiện tại thân thể tốt hơn rất nhiều, rốt cuộc khẩn cấp tưởng niệm hài tử.

“Ân. Hoàng nội cung, đi gọi người đem thế tử ôm đến”

Vương sau khi phân phó, Yam mới đột nhiên nhớ tới, mấy ngày nay Len giống như đều luôn cùng nhi tử ở cùng một chỗ. (hị hị, bạn Len…^^)

Bởi vì từ lúc hắn trở về đều một lòng tập trung vào trên người Vương, chỉ vội vàng nhìn qua nhi tử hai lần, cùng bé nói chuyện một lát, lại lấy tinh thần lực trao đổi một phen. Nhưng tình huống thân thể của Vương quá kém, khiến cho hắn không có nhiều thời gian làm bạn với nhi tử. Vừa lúc Len lần này đến còn có một mục đích khác, chính là muốn hảo hảo quan sát hài tử do cao cấp tinh thần thể nhân loại cùng cổ đại thân thể nhân loại kết hợp sinh dục ra là cái gì bộ dáng.

Hắn đối Vương Duyên ôm hứng thú thật lớn, các giáo sư ở căn cứ cũng hi vọng có được càng nhiều số liệu của hài tử này. Cho nên Yam liền đem nhi tử giao cho Len, đưa cho hắn một cái lệnh bài, để hắn có thể tùy ý hành tẩu tại hậu cung. (Yam ở trong hoàng cung có quyền lực rất lớn, có thể nói là ẩn hình “hoàng hậu”, hơn nữa Kiện Long Vệ cùng Cấm vệ quân đều do hắn thống lĩnh, cho nên mặc dù có chút vượt quá, cũng không có ai dám nói)

“Điện hạ, có chuyện đã quên nói với ngài” Yam cân nhắc từ ngữ một chút, nói: “Lần này cùng ta trở về còn có một người nữa, tên là Lan. Hắn là hảo hữu (bạn tốt) của ta, cũng là ân nhân cứu mạng khi ta mất tích. Lần này ít nhiều gì hắn cũng cứu ta, cũng là hắn mang ta trở về. Bởi vì hắn không có thân nhân ở Triều Tiên, cho nên ta mạo muội an bài hắn trụ lại ở hậu cung, điện hạ khi nào có thời gian, ta nghĩ cho ngài gặp hắn”

“Nga?” Vương tò mò nói: “Nếu là ân nhân cứu mạng của ngươi, cũng chính là ân nhân của trẫm, tự nhiên phải gặp. Bất quá ngươi khi nào thì nhận thức một vị bằng hữu như vậy? Trước kia không nghe ngươi nói đến”

Yam chần chờ một chút, nói: “Lai lịch của hắn đặc biệt…ta nghĩ thời điểm thuận tiện sẽ giải thích kỹ càng với ngài. Hơn nữa có một số việc, ta cũng là muốn nói cho ngài”

Đã đến lúc nên nói thật. Dù sao hài tử thứ hai của bọn họ cũng sắp sinh ra.

Yam cảm thấy được tình cảm của Vương đối với chính mình đã có phát triển rất sâu. Không hề cùng Hồng Lân trước đây “ái luyến” đơn giản như vậy. Hắn cảm thấy hai người hiện tại là tâm linh tương giao thật sâu yêu nhau, đủ để cho Vương chấp nhận thân phận tương lai nhân loại của chính mình.

Vương nghe vậy, nhìn Yam liếc mắt một cái, ảm đạm cười, nói: “Hảo”

Vương cũng rất muốn biết nguyên nhân lần trước Yam đột nhiên vô cớ mất tích, còn có cổ kim quang (ánh sáng vàng) từ trên người nhi tử cùng hắn toát ra lúc ấy là chuyện gì xảy ra. Vương tâm cơ mẫn tuệ sâu sắc, đã nhận thấy được trên người Yam có thể cất giấu một bí mật gì đó, nhưng sủng ái cùng tín nhiệm y đối với Yam là vô điều kiện, cho nên Yam nếu không muốn chủ động nói ra, y cũng không nghĩ muốn miễn cưỡng.

Trong lúc hai người nói chuyện, cung nữ đã ôm tiểu thế tử đến đây.

Tiểu Vương Duyên nhìn thấy hai vị phụ thân đều ở đây, lập tức hưng phấn y nha, chính mình nhảy xuống đất, bước từng bước tiểu chân mập mạp, nhanh nhẹn chạy tới.

“Phụ vương, phụ thân”

Bé tức khắc nhào vào trong lòng Yam, ôm cổ hắn làm nũng.

Yam hung hăng hôn nhi tử hai cái, nói: “Thật nặng a. Tiểu bảo lớn thật mau a”

Vương bởi vì thân thể không tiện, không có biện pháp giống như trước đây ôm nhi tử như vậy, chỉ có thể thân thủ đậu lộng (trêu đùa) nhi tử nói: “Duyên nhi hôm nay cùng phụ vương cùng nhau dùng ngọ thiện đi”

Vương Duyên đã có thể ăn canh chúc (cháo) cùng những món nhuyễn linh tinh, hơn nữa cũng sắp tròn một tuổi, trong miệng cũng đã mọc sáu nhũ nha (răng sữa) nho nhỏ.

Ngọ thiện của bé so với hai vị phụ thân đại nhân tinh tế hơn. Đảo loạn hà bì đản canh hòa đậu hũ (*), tử thái sấu nhục yến oa chúc (**), còn có sữa tươi vâng…vâng…

Yam ôm nhi tử cầm tiểu chước (muỗng nhỏ) uy (đút) bé, tiểu Vương Duyên ăn đến nhất tháp hồ đồ (rối tinh rối mù), trong lúc đó mấy lần đoạt lấy chước tử (muỗng) trong tay của phụ thân nghĩ muốn tự mình ăn, thế nhưng cho dù trí lực của bé tuy rằng cao, nhưng thân thể lại thập phần nhỏ bé, tiểu thủ ngắn ngủn mập mạp căn bản khống chế không tốt chước tử trong tay, luôn tạch đến trên mặt.

Cuối cùng tiểu tử yêu thích sạch sẽ kia đành phải bất đắc dĩ buông tha cho kế hoạch tự thực kì lực (làm bằng sức mình), an tâm ngồi trong lòng phụ thân để hắn uy.

Yam cơ hồ không ăn được gì. Một bên phải chiếu cố nhi tử, một bên thỉnh thoảng lại phải giúp Vương gắp thức ăn.

Vương hiện tại bụng to ngồi ở trước bàn, chỉ có thể với tay tới những món ở gần, những giai hào (món ngon) khác chỉ có thể “vọng nhi hưng thán (chỉ có thể nhìn không biết làm gì)”. Cho nên Yam còn phải giúp y đem những món thích ăn đưa đến.

Vương nhìn bộ dáng bận rộn của hắn, cảm thấy không đành lòng, âm thầm quyết định về sau vẫn là đừng cho nhi tử ăn cùng bọn họ, chính mình không giúp được gì, chỉ có thể để cho Hồng Lân vất vả, cơm đều ăn không hơn mấy khẩu.

Dùng xong ngọ thiện, Vương không khỏi đấm đấm thắt lưng. Y hiện tại không thể ngồi quá lâu, sẽ tăng lớn gánh nặng cho thân thể.

Yam nhìn y mặt có vẻ mệt mỏi, nói: “Điện hạ, ta đỡ ngài trở về nghỉ ngơi”

Vương mỉm cười, nói: “Khó được tinh thần hôm nay hảo. Ngươi không phải muốn cho ta gặp vị bằng hữu kia của ngươi sao? Mời hắn đến đây đi”

Yam nghe y nói vậy, liền nhượng cung nhân đi truyền Len lại đây.

———————————————————–

(*) Đảo loạn hà bì đản canh hòa đậu hũ: canh mây tôm khô đậu hũ =”=
(**) Tử thái sấu nhục yến oa chúc: Cháo thịt cắt nhuyễn nấu tổ yến.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét