Đệ nhị
thập nhất chương
“Hồng
Lân a, nơi này thật sự là rất đẹp, thật muốn mang nơi này cất giữ vào trong
hoàng cung a” Vương cùng Yam chậm rãi kỵ mã trên thảo nguyên.
Yam mỉm
cười nói: “Kia có vấn đề gì đâu. Thiên hạ này đều là của điện hạ, thảo nguyên
này cũng là của điện hạ. Có thể cùng điện hạ rong ruổi ở nơi này, ta cảm thấy
thực hạnh phúc”
Vương
vui vẻ ha ha cười, sau đó bỗng nhiên ôn nhu nói: “Hồng Lân a, ta thực sự thực
vui vẻ, ngươi có thể bồi (theo) ở bên cạnh ta”
Yam kiều
kiều (gợi/ nhếch) khóe môi tuấn mỹ, nhìn xem sắc trời, nói: “Điện hạ, chúng ta
nên gấp rút lên đường, bằng không đến lúc trời tối sẽ không tìm được nơi dừng
chân”
Vương
gật gật đầu.
Hai
người lưu luyến mà dẫn theo ba gã Kiện Long Vệ chạy đi, đến chạng vạng thuê mấy
gian phòng ở một khách điếm (nhà trọ) vùng nông thôn cách không xa thảo nguyên.
“Hồng
Tổng quản, khách điếm này có ôn tuyền (suối nước nóng) nga, chúng ta muốn đi tắm
rửa, có thể chứ?” Một tiểu đệ Kiện Long Vệ lén tìm đến Yam nói.
Yam gật
gật đầu: “Đi đi. Điện hạ nơi này có ta”
Ba người
kia vui sướng đi phao (ngâm) ôn tuyền.
Yam
triển khai tinh thần lực thăm dò một lần, lại đi tìm khách điếm lão bản (chủ) hỏi
hỏi, xoay người trở về phòng, thấy Vương đang nằm trên tháp (giường) nghỉ ngơi
một chút, đi đến ghé vào bên người y hưng phấn mà nói: “Điện hạ, gần đây có ôn
tuyền. Chúng ta cùng đi phao ôn tuyền được không?”
Vương
chính là cảm thấy cả người mệt mỏi, nghe Hồng Lân nói như vậy, liền mở mắt ra
nói: “Nga? Có thể chứ?”
Yam cười
tủm tỉm nói: “Ta hỏi thăm qua, mặt sau có một chỗ ôn tuyền rất tư mật (riêng tư
bí mật), người khác không biết. Ta đã trả tiền bao nơi đó cho lão bản rồi, sẽ
không ai quấy rầy đâu”
“Vương
xoay người ngồi dậy: “Hảo”
Yam
mang theo vài thứ, cùng Vương xuyên qua đường nhỏ phía sau khách điếm, đi đến
chỗ ôn tuyền tư mật kia. Lão bản đã làm theo hắn phân phó (dặn dò), đem cánh cửa
thông đến nơi này khóa lại, cùng ôn tuyền chung phía trước cách ly, trở thành một
không gian riêng biệt.
Ôn tuyền
này ở sâu bên trong một khu rừng nhỏ, ba mặt đều là vách núi đen, phía trên có
một thanh lương (mát lạnh) tiểu thác nước chậm rãi chảy xuống, vừa vặn mà trung
hòa nhiệt độ nước, trở thành nhất xử cực giai (một nơi thật tốt) thiên nhiên ôn
tuyền. Mặt còn lại là một con đường nhỏ, lối đi duy nhất thông ra bên ngoài, bị
rừng cây cùng mấy khối nham thạch tuyệt đẹp cực đại che khuất, người bình thường
không thể phát hiện.
Yam
xoay người để tay vào làn nước trong của tiểu thác nước, nói: “Hảo mát mẻ a”
Ở bên
kia Vương cũng để tay xuống thủy ôn (nước ấm) của ôn tuyền, nói: “Nhiệt độ nước
nơi này cũng thật hoàn hảo a”
Yam ngồi
xổm bên cạnh thác nước, nghiêng đầu thấy Vương đã cởi áo khoác, sau đó lấy mộc
chước (gáo gỗ) múc nước, xối lên người.
Yam
nhìn thấy khuôn ngực ưu mĩ cùng da thịt màu mật ong của Vương, không khỏi có
chút trực nhãn (trợn mắt).
Hắn vẫn
là lần đầu tiên giữa thanh thiên bạch nhật, thấy Vương xích lỏa thân thể. Không
khỏi cảm giác thân thể quen thuộc kia như đột nhiên có một loại mị lực mới mẻ
khác biệt.
Vương
trên người chỉ còn một cái đơn khố, gần như ướt sũng ôn tuyền thủy, dính sát
vào trên người. Y chậm rãi múc nước, sau đó nhắm mắt lại, từ mái tóc đen như mực
trên đỉnh đầu của chính mình đổ xuống.
Ôn tuyền
thủy theo trong mộc chước trút xuống, chảy qua mái tóc đen của Vương Kì, khuôn
mặt anh tuấn nhắm hờ hai mắt, cái cổ duyên dáng…
Thủy
châu lướt qua xương quai xanh của y, lướt qua khuôn ngực, lướt qua cơ bụng, sau
đó dọc theo đỗ tề (rốn), chậm rãi hoạt nhập kia thần bí hạ phúc, sau cùng biến
mất nơi hùng khởi (nhô lên) đơn khố.
Trong
não Yam chỉ cảm thấy “ong” một tiếng, đột nhiên cảm giác miệng khô lưỡi khô.
Vương
cũng không có phát hiện hắn ở bên kia trở nên khác thường, xối toàn thân, sau
đó vươn ngón chân hướng bên trong ôn tuyền dò xét, nghiêng đầu đối Hồng Lân cười,
nói: “Ta xuống trước nga”
Yam trừng
lớn mắt nhìn Vương cởi xuống nhất kiện đơn khố cuối cùng trên người, chậm rãi
hoạt hạ (ngồi xuống) ôn tuyền, không khỏi cảm thấy cả người khô nóng, một cỗ
nhiệt huyết không chỗ giải phóng.
Vương
kỳ quái nói: “Hồng Lân, ngươi còn ở bên kia làm cái gì? Không đến đây sao?”
Yam
hoang mang rối loạn trương trương nói: “Ta, ta cảm thấy hơi nóng, nghĩ muốn trước
tiên ở bên này…bên này mát mẻ một chút”
Vương
thấy hai gò má hắn đỏ bừng, bộ dáng quả nhiên giống như thực nhiệt (nóng), liền
thoải mái mà ngâm mình, đầu tựa vào trên tảng đá, song chưởng (hai tay) hướng
hai bên giãn ra.
Yam vội
vàng cởi y phục của chính mình, ngay lập tức nhảy vào trong thủy lưu (dòng nước)
của thác nước.
Thanh
lương tuyền thủy (nước suối trong lành) nhanh chóng giúp hắn hạ nhiệt độ nhưng
là hỏa nhiệt trong lòng vẫn không thể tiêu trừ.
“Hồng
Lân a…” Yam nghe thấy Vương khẽ gọi, quay đầu lại nhìn, thấy Vương nhắm hai mắt
thoải mái ngâm mình ở nơi đó, nhẹ giọng nói: “Lại đây giúp ta chà lưng đi”
Yam
đáp lại một tiếng, men theo dòng suối nhỏ đến gần ôn tuyền, nhiệt độ nước lập tức
tăng lên, chung quanh sương mù mờ mịt, bóng người tựa hồ cũng mơ hồ một ít.
Hắn cầm
lấy bố khăn trên tảng đá, quay lại thấy Vương vẫn đang tựa vào nơi đó, không có
thay đổi tư thế.
“Điện
hạ…”
Vương
mở mắt ra, thật sâu nhìn hắn một lúc. Trong ánh mắt ẩn chứa ý nghĩ sâu xa, Yam
nhất thời không thể hình dung được. Hắn tim đập như trống đánh, mãnh liệt tự trấn
định.
Vương
chậm rãi xoay người, dựa vào trên tảng đá.
Yam khẩn
trương nhưng vẫn ôn nhu bắt đầu giúp y chà lưng.
Thanh
âm của Vương có chút khàn khàn, thản nhiên trầm thấp nói: “Hồng Lân a, còn nhớ
rõ chuyện lần trước cùng ta đi Thanh Hòa cung phao ôn tuyền không?”
Yam rốt
cuộc chịu không nổi loại này ái muội, chậm rãi đến gần: “Điện hạ…”
Vương
nghiêng đầu.
Hai
người nhìn nhau, ngay lập tức bắt đầu ôm hôn.
Bên
trong ôn tuyền nước văng khắp nơi, hai người khẩn cấp áp sát lẫn nhau, gắn bó
giao triền, tứ chi dây dưa.
“Điện
hạ…Kì…Kì…”
“Hồng
Lân…Ân, a…”
Yam
nâng đùi Vương lên cao, ngón tay thăm dò địa phương bí ẩn kia.
Vương
bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười.
Yam thở
gấp nói: “Cười cái gì?”
Vương
một tay giữ lấy bờ vai của Yam, một tay vuốt ve phía sau lưng của hắn, khẽ người
nói: “Như thế nào lại gấp gáp như vậy?”
Yam có
chút ảo não nói: “Ngài không nghĩ vậy sao?”
Vương
đoạt lấy môi hắn, dùng hành động thực tế trả lời.
Yam
không hề chần chờ, bọt nước khuấy động giữa hai người, sáp nhập đi vào.
“Ách—-”
Vương nhíu nhíu mày, nửa người trên hoàn toàn dựa vào trên tảng đá, đùi bị cao
cao nâng lên.
Bởi vì
trước giờ ở phương diện hoan ái, Vương vẫn luôn giữ thế chủ động, còn Hồng Lân
thì phục tùng, cho nên gần đây Hồng Lân ngày càng chủ động, Vương cảm thấy hắn
là trưởng thành, thông suốt. Mặt khác, cũng cảm thấy thật sâu hạnh phúc, cảm thấy
được Hồng Lân là yêu chính mình, có một loại…kiêu ngạo cảm giác khi mị lực của
chính mình đả bại “tình địch”.
Có lẽ
trong tiềm thức của Vương, “tình địch” này, không chỉ có Vương hậu mà còn là tất
cả nữ nhân. Bởi vì y từ tận đáy lòng phi thường hiểu rõ, Hồng Lân không giống
y. Hồng Lân…bản tính là có thể tiếp nhận nữ nhân, cũng yêu thích nữ nhân.
Chính
bởi vì loại tâm lí phức tạp này, cho nên Vương mới nghĩ đủ mọi cách thức từ địa
vị đến lễ vật để lấy lòng Hồng Lân.
Nhưng
là gần đây, từ lúc Hồng Lân hứa hẹn với y cùng Vương hậu nhất đao lưỡng đoạn (cắt
đứt quan hệ), hơn nữa sau khi từ Tân thành trở về, vẫn biểu hiện rất trung
thành và tận tâm, cho dù ở phòng sự (chuyện phòng the) cũng trở nên càng chủ động
cùng nhiệt tình.
Vương
phi thường chờ mong một lần nữa cùng Hồng Lân hoan hảo, có thể cảm nhận được
song trọng vui thích khi tinh thần cùng thân thể hòa hợp.
Ở
phương diện tình ái, Vương phi thường phóng khoáng. Tuy rằng y có chút không
quen ở diện bị động, nhưng lại càng ngày càng thích Hồng Lân “hầu hạ”.
Bên
trong ôn tuyền ẩn sau nham thạch không ngừng vang lên “ồ ồ” tiếng thở dốc cùng
âm thanh bọt nước bị khuấy động.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét