Đệ nhị
thập ngũ chương
“Điện
hạ đâu?”
Vương
hậu thật vất vả vượt qua trận khó chịu kia, thân thể không khòe, thật sự không
thề bồi Vương dùng cơm, liền nghĩ muốn hướng Vương cáo lui. Ai ngờ thu thập chỉnh
tề xong nhìn lại đã không thấy bóng dáng Vương.
Hoàng
nội cung tiến vào, khom người nói: “Vương hậu nương nương, điện hạ có việc ly
khai trước, lệnh cho nô tài truyền lại Vương hậu nương nương bảo trọng thân thể,
gần nhất cuối thu khí sảng, khi thời tiết hảo có thể đến hậu hoa viên đi nhiều
một chút, đối thân thể mới có lợi”
Vương
hậu không nghĩ tới Vương nhanh như vậy đã giải trừ giam lỏng cho nàng, bất quá
cũng không quá kinh ngạc, thản nhiên nói: “Ta đã biết. Thỉnh truyền lại với điện
hạ, đa tạ ý tốt của điện hạ”
Vương
nổi giận đùng đùng trở lại cung điện của chính mình, lập tức sai người nói: “Đi
truyền Vương thái y đến!”
Vương
thái y nhận được lệnh truyền, lập tức vội vàng chạy đến, nhìn thấy Vương ngồi
ngay ngắn sau thùy liêm (rèm buông xuống), không mở miệng, nhưng lại có thể cảm
giác được cường đại khí thế thâm bất khả trắc (sâu không lường được).
Vương
thái y nơm nớp lo sợ nói: “Điện hạ”
Vương
chậm rãi mở miệng, giọng nói thâm trầm lạnh lùng hàm chứa bất dung trí nghi
(không thể nghi ngờ) nộ hỏa (lửa giận): “Vương thái y, bệnh của trẫm ngươi trị
lâu như vậy cũng không chuyển biến tốt! Chức chủ trị thái y viện (chức quan cao
nhất trong thái y viện) của ngươi cũng thật là danh phù kỳ thực?” (danh xứng với
thực)
Vương
thái y sợ tới mức cúi người cơ hồ quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy nói: “Điện hạ
chính là tiểu bệnh nhẹ mà thôi, không cần dùng trọng dược, vi thần khai đều là
phương thuốc điều dưỡng, cho nên thấy hiệu quả chậm”
Vương
thái y là thái y tâm phúc của Vương, hầu hạ mười mấy năm, Vương cũng biết chuyện
này không thể trách thái y, nhưng hôm nay y ở chỗ Vương hậu suýt nữa đánh mất đại
mặt, đầy ngập nộ hỏa thật sự không có chỗ phát, liền tìm thái y đến chất vấn.
Y đè
nén nộ khí (tức giận), âm thanh lạnh lùng nói: “Trầm mặc kệ như thế nào. Trong
vòng mười ngày ngươi phải trị khỏi bệnh hay nôn của ta, nếu không sẽ không dễ
dàng tha thứ như thế đâu”
Vương
thái y trong lòng phát khổ, vội vã đáp ứng.
Lão ra
khỏi cung điện của Vương, lão thủ lão cước nhanh như điện chớp chạy về thái y
viện, ở thư phòng tìm kiếm một trận, không thu hoạch được gì. Lại vội vàng chạy
đi ra.
Yam mới
vừa cùng mọi người trong Kiện Long vệ dùng xong ngọ thiện, táu gẫu chuyện đuổi
bắt thích khách, mọi người nhất thời hứng khởi, đều muốn lĩnh giáo võ công của
Hồng Tổng quản, cùng nhau đi vào sàn vật chuẩn bị tỉ thí một chút.
Vương
thái y đúng lúc ở ngoài sàn vật cùng hắn đụng vào nhau. Yam thật là kỳ quái
nói: “Vương thái y, ngài đây là đi đâu vậy?”
Vương
thái y không tiện cùng hắn nhiều lời, quanh co hai câu, vội vàng cáo từ.
Yam nhận
thấy tinh thần lực của lão vô cùng bối rối vô thố, tựa hồ cùng Vương có quan hệ.
Chính là địa phương không tiện, không thể hỏi nhiều. Vừa lúc đám người Hàn Bách
quấn đến, Yam liền cùng bọn họ đi luyện võ.
Sau
khi hắn cùng Hồng Lân dung hợp, đối chiêu thức ngày trước thập phần quen thuộc,
hiện tại càng tiến thêm một bước, những Kiện Long Vệ khác tự nhiên không phải đối
thủ, bởi vậy cũng không có người khiêu khích, mọi người hòa thuận vui vẻ.
Đến
khi một nội cung vội vàng tìm đến Yam, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Điện
hạ sinh khí, ở tẩm điện nổi trận lôi đình, Hoàng nội cung thỉnh Hồng Tổng quản
ngài mau chóng trở về”
Yam
hơi kinh hãi, vội vã rời khỏi sàn vật, chạy đến tẩm cung của Vương.
Hắn ở
ngoài cửa liền có thể cảm nhận được tinh thần lực của Vương hỗn loạn, cùng với
sinh mệnh nho nhỏ đang ở trong bụng y dựng dục tựa hồ cũng có chút hoạt động
khác thường.
Hắn gặp
Hoàng nội cung thật cẩn thận canh giữ bên ngoài, lặng lẽ giữ chặt hắn hỏi sao lại
thế này.
Hoàng
nội cung nhẹ giọng nói: “Điện hạ giữa trưa đến thăm Vương hậu nương nương, bồi
Vương hậu nương nương dùng bữa, chính là tựa hồ thân thể đột nhiên có chút
không khỏe, giữa chừng lại quay về. Lúc sau điện hạ truyền Vương thái y, tâm
tình liền vẫn không tốt”
“Điện
hạ làm sao không thoải mái?”
Hoàng
nội cung tuân thủ cung quy, hơn nữa đối tình huống thân thể của Vương càng tam
giam kì khẩu (nói năng thận trọng). Nhưng thân phận Hồng Lân đặc biệt, Hoàng nội
cung biết rõ quan hệ của hắn cùng điện hạ, bởi vậy cũng không dối gạt hắn, nhỏ
giọng kín đáo nói: “Vẫn là bệnh cũ”
Yam
còn muốn hỏi tiếp, bỗng nhiên bên trong truyền đến tiếng hét phẫn nộ của Vương:
“Ai ở bên ngoài nói chuyện!”
Hoàng
nội cung nhanh chóng lui ra phía sau một bước không mở miệng nữa.
Yam ý
bảo nội cung hai bên mở cửa, đi vào.
“Điện
hạ”
Vương
tâm tình nóng nảy khó chịu, nhưng thấy Hồng Lân tiến vào, liền đem nộ hỏa đè ép
xuống, ngược lại thay đổi ngữ khí ôn hòa, nói: “Hồng Lân, trở lại sớm như vậy?”
“Phải”
Yam thấy Vương đang ngồi ở bàn nhỏ, mặt trên bày dụng cụ họa tranh, tựa hồ là
nghĩ muốn họa nhưng là mặt giấy có chút hỗn độn, hiển nhiên tâm tình bất ổn,
cũng không có họa được cái gì.
“Điện
hạ, tâm tình ngài không tốt?” Yam ở bên cạnh y ngồi chồm hổm xuống.
Vương
miễn cưỡng cười cười, nói: “Không có”
Yam
nhìn nhìn họa chỉ (giấy vẽ) hỗn độn, nói: “Ta cùng ngài đi ra ngoài đi một chút
đi. Hiện tại thời tiết hảo, đi ra ngoài dạo tán tâm (khuây khỏa) cũng tốt”
Vương
nói: “Không cần. Ta có chút mệt mỏi, đang muốn nghỉ ngơi”
Yam có
chút ngạc nhiên, bởi vì Vương luôn luôn là tinh lực dư thừa, không có thói quen
ngủ trưa. Bất quá hắn vẫn là nói: “Ta bồi điện hạ”
Vương
mỉm cười, xoay người vào bên trong tẩm thất.
Hoàng
nội cung ở ngoài cửa dựng thẳng lỗ tai lên nghe, thấy Hồng Lân trở về Vương liền
an tĩnh lại, không khỏi thở dài vẫn là Hồng Tổng quản có thể trấn an tâm tình
điện hạ a.
Vương
nằm trên giường ngủ say. Yam ở bên cạnh trông coi.
Hắn nhớ
tới cảnh tượng Vương thái y bộ dáng vội vàng, tầm mắt nhịn không được rơi xuống
phần bụng bằng phẳng của Vương. Bởi vì hắn cũng không rõ cao cấp tinh thần thể
nhân loại cùng cấp thấp nhân loại kết hợp, dựng dục con nối dòng sẽ có cái gì
phản ứng, cho nên rất là lo lắng có phải hay không bởi vì vậy mà thân thể Vương
xảy ra vấn đề?
Hắn âm
thầm nhíu mày. Thời khắc mấu chốt như vậy lại không thể liên lạc với căn cứ, thật
sự là một chuyện phi thường khổ não. Rox cùng Ander bên kia cũng không có tin tức,
không biết bọn họ tiến triển như thế nào.
Bên
người không có một cái có thể thương lượng cùng hỏi ý kiến người, xem ra hắn
đành phải chính mình tìm kiếm đáp án.
Hắn thấy
Vương đang ngủ, liền lặng lẽ rời đi tẩm cung, đi tìm Vương thái y.
Vương
thái y lúc này mới từ thư khố trở về, sầu mi khổ kiểm ở trong thái y viện
nghiên cứu phương thuốc.
Yam
tìm đến nơi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Thái y, ta muốn biết tình huống
thân thể của điện hạ đến tột cùng là như thế nào?”
Vương
thái y cũng biết rõ quan hệ của hắn cùng điện hạ, bất quá cũng không dám vi phạm
cung quy, nghiêm trang nói: “Hồng Tổng quản, tình huống thân thể của điện hạ là
không cho phép người khác dò hỏi”
Yam
nói: “Ta biết. Chính là thật sự có chút lo lắng…”
Vương
thái y lắc lắc đầu, lão khí hoành thu (ra vẻ) nói: “Hồng Tổng quản, xin thứ cho
ta không thể tương cáo (cho biết)”
Bất
quá Yam đã muốn không cần lão trả lời. Bởi vì vừa rồi hắn đã lợi dụng tinh thần
lực, thăm dò suy nghĩ của lão thái y.
Quả
nhiên, thân thể điện hạ có cổ quái a…
Yam rời
đi thái y viện, lập tức đến thư khố.
Nơi
này từng là địa phương hắn cùng Vương hậu hẹn hò, bất quá trong lòng Yam cũng
không có cảm giác gì đặc biệt. Chuyện quá khứ ở trong đầu hắn lưu lại ấn tượng
cũng mờ nhạt giống như chỉ là chuyện tình một đêm, không cần phải nhớ lại.
Có lẽ
đây cũng là một loại đặc tính của tương lai nhân loại, không chỉ có kế thừa ký ức
của người khác, cho dù là chính mình trải qua cũng không cần thiết phải để ý
cùng hoài niệm, về cảm tình cũng không sâu, ngược lại kinh nghiệm đã trải qua lại
quan trọng hơn.
Thư khố
là nơi tập trung toàn bộ tư liệu văn từ lớn nhất trong hoàng cung. Trừ bỏ y thư
quán của thái y viện, nơi này cũng có một lượng lớn sách cùng tư liệu trân quý.
Lúc trước
Hồng Lân chỉ tại nơi này xem một chút binh thư cùng sử thư, đối y thư không có
đụng đến. Cho nên Yam phải tự mình chậm rãi tìm kiếm.
Hắn
trước kia cũng chưa từng tìm hiểu qua kiến thức y học, cho nên tốc độ tra cứu
có chút chậm. Bởi vì quá mức chuyên chú, bất tri bất giác, ngay tại thư khố đến
tận trời tối, thậm chí ngay cả vãn thiện cũng bỏ lỡ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét