Đệ ngũ
thập cửu chương
Bởi vì
Vương có thân dựng, nên không thể dùng dược tùy tiện. Vương thái y khai phương
thuốc tối ôn hòa, cho dù nói đối thai nhi không có trở ngại, Vương cũng không
chịu dùng.
Không
có biện pháp, Vương thái y đành phải trở về cùng các vị thái y khác ở Thái y viện
cân nhắc một ít phương thuốc thực bổ (món ăn bổ), chậm rãi điều dưỡng cho
Vương.
Tiểu
Vương Duyên hiện tại đã lớn không ít. Bé sắp được một tuổi, sự tình bùng nổ
tinh thần lực lần trước sau cùng được Yam trấn an cùng khống chế, cũng không nhớ
rõ, ấn tượng của Vương hậu cũng đã phai nhạt.
Tiểu
chân ngắn ngủn bước từng bước, được nội cung giúp đỡ tự mình diêu diêu hoảng hoảng
(lắc lư) đi đến trước tẩm điện của Vương, chỉ vào bên trong, nãi thanh nãi khí
(ngọng nghịu) nói: “Phụ vương, phụ vương”
Hoàng
nội cung ai yêu (ôi chao) một tiếng, cúi thân mình, nhỏ giọng nói: “Thế tử điện
hạ, điện hạ thân thể không khỏe, bây giờ còn đang ngủ, ngài xem…”
Hắn
trong lòng khó xử, không biết nên như thế nào cùng một tiểu hài tử nhỏ như vậy
giải thích.
Vương
Duyên oai oai (nghiêng) đầu, y nha y nha (ê a) nói: “Ta đi vào. Không thanh,
không thanh”
Bé từ
sau khi mở miệng, trí lực tảo tuệ (thông minh sớm) liền hiện ra, tuy rằng từ ngữ
có thể nói hữu hạn, lời nói ngắn gọn chút, nhưng vẫn là có thể làm cho mọi người
hiểu được ý của bé.
Vương
lần đầu tiên nghe thấy nhi tử há mồm gọi y phụ vương, vui sướng cơ hồ nước mắt
chảy ròng, kích động ôm chặt tiểu Vương Duyên. Chính là y còn chưa kịp ăn mừng,
liền vội vàng trừng trị tội tạo phản của Lí tướng quân, thu thập thế lực trong
triều, còn phải tìm kiếm tin tức của Hồng Lân.
Vui sướng
nhi tử mang lại cho y, tại loại tình huống thù trong giặc ngoài này thực sự giảm
bớt áp lực rất nhiều.
Tiểu
Vương Duyên giống như cũng biết phụ vương gần đây bận rộn, cho nên nhu thuận rất
nhiều, chính là hiện tại vài ngày nay bé không nhìn thấy phụ vương, rốt cuộc nhịn
không được, y y nha nha kiên trì muốn đến xem phụ vương.
Vương ở
trong ngọa thất ngủ cũng không yên. Bởi vì thai nhi lớn, y lại sinh bệnh, cả
người đau đớn, khó có thể đi vào giấc ngủ. Ẩn ẩn nghe thấy ngoài cửa có thanh
âm, liền hư nhược (suy yếu) đề thanh (lên tiếng) hỏi: “Hoàng nội cung, ai ở bên
ngoài?”
Hoàng
nội cung nghe vậy, vội nói: “Điện hạ, tiểu thế tử tại đây, muốn gặp ngài”
Thanh
âm của Vương nhẹ nhàng truyền đến: “Để thế tử tiến vào”
Hoàng
nội cung ôm tiểu thế tử xuyên qua hai tầng lạp môn (cửa kéo) của tẩm thất, đi
vào trong phòng.
“Phụ
vương”
Tiểu
Vương Duyên vừa nhìn thấy phụ vương, liền vui vẻ kêu lên.
Vương
chống giường, cố hết sức ngồi dậy.
Hoàng
nội cung vội buông thế tử xuống, chạy đến đỡ Vương ngồi dậy, lấy đệm dựa đặt ở
phía sau.
Vương
nhìn nhi tử tiểu thủ tiểu cước (tay nhỏ chân nhỏ) trèo lên mép giường, tiểu thối
đoản đoản (ngắn ngủn) liên tiếp quơ quơ lên trên, không khỏi mỉm cười, nói với
Hoàng nội cung: “Đem thế tử ôm đến”
Hoàng
nội cung đem Vương Duyên bế lên, đặt lên trên giường, cười nói: “Điện hạ, tiểu
thế tử trọng lượng tăng không ít, hai ngày này đi đường so với vài ngày trước
đó càng vững vàng”
“Phụ
vương, ôm một cái——”
Vương
Duyên vừa lên giường, tiểu thân mình liền nhảy chồm lên, hướng trong lòng Vương
chui vào.
Vương
đang tựa ở trên giường, một phát bổ nhào này của Vương Duyên, chính đánh vào
trên bụng hở ra của y.
Vương
kêu rên một tiếng, vội vàng một tay giữ vững nhi tử, một tay đỡ bụng.
Hoàng
nội cung kêu lên: “Ai nha, điện hạ, ngài có sao không?”
Vương
thở sâu, lắc lắc đầu: “Ta không sao”
Y thấy
nhi tử đang mở to mắt có chút lo lắng nhìn chính mình, không khỏi từ ái sờ sờ đầu
bé.
Vương
Duyên nãi thanh nãi khí nói: “Phụ vương, người sinh bệnh sao?”
Vương
mỉm cười nói: “Không có. Phụ vương không có việc gì”
Vương
Duyên nhìn chằm chằm bụng hở ra phía dưới chăn của Vương, chỉ vào nơi đó nói:
“Đệ đệ”
Vương
bật cười, ôm chầm lấy bé nói: “Ngươi như thế biết?”
Vương
Duyên có chút kiêu ngạo mà vung lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đại não đại đắc ý lay động:
“Ta biết. Đệ đệ, đệ đệ”
Bé nói
chuyện rõ ràng không lưu loát bằng nữ nhi sắp tròn một tuổi của Rox Dương Bảo
Nhi, có thể thấy được nam hài so với nữ nhi phát dục chậm hơn. Bất quá trong mắt
của Vương, nhi tử của chính mình đã là thập phần thông tuệ.
“Vương
nhi thật sự là thông minh, cái gì đều biết” Vương ở trên đầu nhi tử hôn hôn.
Tiểu tử
kia nghe phụ vương tán dương, khanh khách cười vui vẻ.
Hoàng
nội cung ở bên cạnh mỉm cười nói: “Điện hạ, tiểu thế tử còn chưa đến một tuổi
đã có thể nói cùng tẩu lộ (đi đường), thật sự là thông tuệ từ cổ chí kím hiếm
có, tương lai nhất định thập phần tài giỏi”
Vương
nghe xong thật cao hứng, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nói: “Sinh thần một tuổi
của vương nhi cũng sắp tới rồi a”
Hoàng
nội cung tính tính ngày: “Đúng vậy a. Còn có hai mươi mốt ngày nữa”
Vương
nói: “Đi phân phó nội vụ phủ, tuy rằng còn tại hiếu kì (quốc tang) của Vương hậu,
nhưng sinh thần một tuổi của vương nhi không thể qua loa, nhất định phải hảo hảo
chuẩn bị. Trẫm gần đây thân thể không tốt, ngươi giúp trẫm chú ý”
“Dạ”
Hoàng nội cung trả lời, có chút lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt tiều tụy của
Vương, nhịn không được nói: “Điện hạ, vẫn là dùng phương thuốc Vương thái y kê
khai đi. Ngài như vậy…nô tài thật sự rất lo lắng”
Vương
khoát tay, thản nhiên nói: “Không cần nói nữa. Thân thể của trẫm luôn luôn rất
tốt, một thời gian nữa sẽ không sao”
Vương
Duyên lúc này đang ghé vào trên bụng của phụ vương, bận rộn “trao đổi” cùng đệ
đệ, cũng không chú ý đàm thoại của hai người.
Vương
mấy ngày gần đây, chẳng những không bởi vì thai nhi dần dần lớn lên mà béo lên,
ngược lại trừ bỏ bụng trong ngừng bành trướng, những chỗ khác đều gầy yếu. Trừ
bỏ gương mặt có chút phù thũng, tứ chi càng lộ ra gầy yếu.
Y trên
người thật sự không có khí lực, bồi nhi tử ngoạn trong chốc lát, liền cảm giác
có chút khí suyễn hu hu (mệt nhọc khó thở), lại sợ đem bệnh khí lây cho hài tử,
vội vàng bảo Hoàng nội cung đem hài tử dẫn ra ngoài.
Y âm
thầm có chút lo lắng. Lúc trước Vương Duyên chính là tám tháng ra đời, không biết
hài tử này có thể hay không cũng như vậy.
Nếu
cũng là sinh non, lấy tình trạng cùng thể lực hiện tại của chính mình, chỉ sợ
khó có thể bình an sinh hạ hài tử a.
Y nhẹ
nhàng vuốt ve bụng hở ra của chính mình, hướng Hoàng nội cung hỏi: “Hồng Lân vẫn
chưa có tin tức sao?”
“Điện
hạ, Kiện Long Vệ đang tìm kiếm, chắc chắn Hồng Tổng quản sẽ rất nhanh trở lại”
Vương
thở dài thật sâu, dưới sự giúp đỡ của Hoàng nội cung chậm rãi quay về trên giường,
hai mắt ngơ ngác nhìn đỉnh giường trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Hoàng nội
cung, đi truyền Thái thường tự Lô Thái Khanh đến đây”
Hoàng
nội cung biết Vương vừa rồi gắng gượng tinh thần bồi thế tử ngoạn trong chốc
lát, đã muốn mệt mỏi rất nhiều, không khỏi chần chờ nói: “Điện hạ…”
“Nhanh
đi”
“…Dạ”
Hoàng nội cung không dám cãi lời ý tứ của y, đi ra ngoài truyền chỉ. Trở về liền
thấy Vương đã chống thân mình ngồi dậy.
“Canh
y (thay quần áo). Trẫm muốn đi ngự thư phòng”
Lúc
này đã là mùa đông, cung nhân đều thay đông trang (quần áo mùa đông) thật dày.
Vương
thân mình cồng kềnh, hành động chậm chạp, ở bên ngoài khoác một kiện hắc sắc hạc
y (áo khoác lông chồn), tư thế đi đường có chút gian nan.
Cùng
thời điểm Duyên nhi sinh ra không sai biệt lắm.
Vương
một bên đi, một bên ở dưới hạc bì đại y (áo khoác da chồn) nâng đỡ bụng của
chính mình suy nghĩ. Xem ra ngày hai hài tử sinh ra thực gần nhau, không biết
lúc này đây…Hồng Lân có thể hay không ở bên cạnh chính mình a.
Vương
cảm thấy được có chút lạnh, nắm thật chặt đại y, bỗng nhiên cảm giác một trận
hàn phong (gió lạnh) cùng nhợt nhạt ẩm ướt bay tới trong trường lang (hành lang
dài).
“A,
tuyết rơi” Vương nhìn bông tuyết bay trên bầu trời, nhẹ giọng thở dài.
Hoàng
nội cung vội vàng hướng phía sau chiêu thủ (ngoắc tay), hai cung nhân giơ lên
minh hoàng cung tán (dù màu vàng) sớm chuẩn bị tốt, che chắn trên đầu Vương.
Bởi vì
thân thể suy yếu, bụng cũng lớn, Vương đi trong chốc lát liền phải dừng lại nghỉ
ngơi một chút. Một đoạn đường ngắn, đi một chút lại nghỉ, cuối cùng mất một hồi
lâu mới đến nơi.
Thật vất
vả đi tới ngự thư phòng, Vương khó khăn ngồi xuống phía sau tử mộc thư trác rộng
lớn, phất tay làm cho mọi người lui ra, sau đó cầm lấy lang hào (bút lông sói),
viết một đạo ý chỉ.
Y vừa
mới viết xong, Lô Thái Khanh liền vội vàng chạy đến.
Vương
sau khi nhượng hắn bình thân, nói: “Trẫm nơi này có một đạo thánh chỉ, ái khanh
nhận lấy. Nếu là…trẫm có cái gì bất trắc, tựu để cho nội các dựa theo ý chỉ này
của trẫm làm việc”
“Dạ”
Lô Thái Khanh là tâm phúc của Vương, luôn luôn trung thành và tận tâm. Hắn tiếp
nhận thánh chỉ, nghiêm túc nhìn một lần, không khỏi sắc mặt đại biến: “Điện hạ!”
Vương
thản nhiên nhìn hắn.
Lô
Thái Khanh phác thông (bùm) một tiếng quỳ xuống, thanh âm nghẹn ngào: “Điện hạ
hồng phúc tề thiên, chính trực thịnh niên, chính là vào đông ngẫu nhiên cảm nhiễm
phong hàn chỉ là bệnh nhẹ, vạn không thể mất đi tín tâm (tự tin) a”
Vương
thân thể không khỏe, có chút mệt mỏi mà phiền táo khoát tay, thản nhiên nói:
“Trẫm chỉ là vì để ngừa vạn nhất. Thế tử là tử tự duy nhất của trẫm, ngày sau
do hắn kế thừa đại thống (đế vị), chính là việc thiên kinh địa nghĩa”
“Điện
hạ…” Lô Thái Khanh đôi mắt đỏ ửng, giọng mũi nùng trọng (đậm đặc) còn muốn nói
cái gì nữa”
Vương
ngắt lời hắn: “Được rồi, trẫm đều có chừng mực. Chuyện hôm nay chính là tuyệt mật,
tuyệt không thể lộ ra. Ngươi lui xuống đi, trẫm có chút mệt mỏi”
Lô
Thái Khanh không dám nói gì nữa, thật cẩn thận đem phong thánh chỉ thu hảo, dập
đầu hành lễ rồi im lặng lui xuống.
Vương
nhắm mắt lại, đỡ bụng nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế dựa.
Ký ức
lần trước sinh Vương Duyên vất vả gian nan y vẫn nhớ kỹ. Nói không sợ là giả. Đối
mặt với loại đau đớn khi sinh sản tựa như vĩnh vô hưu chỉ (vĩnh viễn không ngừng)
đó, quả thật có thể đem ý chí sinh tồn của người ta hao sạch.
Nếu là
dĩ vãng, Vương sẽ không suy sút như vậy. Nhưng hiện tại Hồng Lân không biết
tung tích, y lại bệnh không dậy nổi, thật sự lo lắng không thể bình an sinh hạ
hài tử.
Vương
làm việc luôn luôn phòng ngừa chu đáo, hiện tại y không thể không vì nhi tử mà
tính toán những hậu quả xấu có khả năng phát sinh sau này. Tuy rằng Nguyên triều
vẫn chưa đồng ý sắc phong Vương Duyên vi thái tử, nhưng vạn nhất chính mình thật
sự băng hà, Kinh Nguyên Quân đã chết, Triều Tiên chỉ có thể do Vương Duyên kế
thừa.
Huống
chi Nguyên triều hiện tại cũng là thời buổi rối loạn, Vương hậu mất đi, sự kính
sợ của Triều Tiên đối Nguyên triều cũng là giảm đi.
Vương
một người ở thư phòng ngây người trong chốc lát, chỉ cảm thấy trên người từng đợt
phát lãnh phát nhuyễn (rét run như nhũn ra), cả người lần thứ hai trở nên đau đớn.
Y có
chút ngồi không yên, chống thân mình nghĩ muốn đứng dậy quay về tẩm thất, nhưng
đột nhiên trong bụng đau đớn, không khỏi hừ một tiếng, đỡ bụng lại ngồi trở về.
“Ách…”
Y
nghiêng người, một tay chống tay vịn của y tử (ghế dựa), một tay ở trên bụng
khinh nhu (dịu dàng) vuốt ve qua lại, muốn trấn an cơn đau đớn này.
Nhưng
hài tử trong bụng dường như thập phần táo bạo, kịch liệt náo loạn ở trong bụng
y.
Vương
vốn đã quen với loại khó chịu này, nhưng tại thời điểm bệnh nặng vô lực, thai
nhi đá động lại so với bình thường càng mãnh liệt, liền làm cho y dần dần cảm
giác khó có thể thừa nhận.
“Hoàng,
Hoàng nội cung…người tới…”
Thanh
âm của Vương khàn khàn suy yếu, nhất thời thế nhưng không thể làm cho cung nhân
ngoài cửa nghe được. Y nhịn trong chốc lát, lại đề cao thanh âm (lớn tiếng) gọi
một lần nữa, Hoàng nội cung mới mơ hồ nghe thấy.
“Điện
hạ!” Hoàng nội cung tiến vào, thấy Vương đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, vô
lực nghiêng người trên y tử, tựa hồ còn hơi hơi có khuynh hướng trượt xuống,
không khỏi vừa sợ vừa vội.
“Đi,
đi gọi Vương thái y đến…truyền cỗ kiệu…nâng trẫm trở về…”
Vương
đứt quãng phân phó xong, rốt cuộc trước mắt tối sầm, nghiêng người ngã vào trên
ghế, cái gì cũng không biết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét