Đệ nhị
thập nhị chương
Hai
người lần này hoan hảo, hết sức điên cuồng. Vương quả thực có chút không thể thừa
thụ nổi.
Nhưng
y cũng không nghĩ lại lần nữa hôn mê trong lúc hoan ái, chuyện này đối với tự
tôn cao ngạo của y mà nói thật không thể chấp nhận được, hơn nữa từ trước tới
giờ y so với Hồng Lân càng cường đại, cho nên y tiếp tục cố gắng nâng cao tinh
thần cùng Hồng Lân gắt gao dây dưa.
Yam
cũng phát hiện, tinh thần lực của Vương tựa hồ tăng cao rất nhiều, dĩ nhiên có
thể thừa nhận đòi hỏi trên tinh thần của chính mình.
Thẳng
đến lúc sau hắn mới nhớ tới, trong cơ thể của Vương còn đang dựng dục hài tử của
hai người.
Bất
quá hắn nhớ tới quá trễ, lúc này đã muốn không thể ngừng lại được nữa, đành phải
tận lực ôn nhu triền miên. Kim sắc tinh thần tuyến giống như một cái mạng vô
hình tối mĩ lệ (tuyệt đẹp) đem hai người gắt gao bao phủ.
Vương
cuối cùng mệt đắc bán tử (chết ½), ngay cả khí lực đi ra ôn tuyền đều không có.
Yam ôn
nhu bán ôm y, giúp y rửa sạch hạ thân, lại hảo hảo sơ tẩy toàn thân, sau đó mới
đỡ y đứng dậy.
Vương
để hắn hầu hạ xuyên y (mặc đồ), thần thái thản nhiên, cũng không có cảm thấy
ngượng ngùng. Y một bên hưởng thụ Hồng Lân cẩn thận săn sóc, một bên vẫn còn
trong dư vị cao triều lười nhác nói: “Hồng Lân a, võ công của ngươi giống như
tiến bộ rất nhiều a. Chẳng lẽ trước kia luận võ, đều là nhường ta sao?”
Từ lúc
Yam đuổi theo truy bắt thích khách, hai người vẫn không có cơ hội ở chung một
chỗ. Lần trước Vương hỏi chuyện này, Yam chính là vui đùa trả lời, lúc này hai
người có thời gian tâm tình, Vương liền hỏi lại.
Yam cười
nói: “Từ sau lần trước cùng điện hạ luận võ, ta đã hạ quyết tâm, dùng thời gian
ở Tân thành khổ luyện, đại khái là có chút tiến bộ, bất quá chỉ sợ vẫn không phải
là đối thủ của điện hạ a”
Vương
được hắn dìu đứng lên, tư thế có chút không được tự nhiên cùng hắn chậm rãi đi
trở về khách điếm. Hai người cũng không vội vàng, chậm rãi đi trên con đường nhỏ
trong rừng.
Vương
nghiêng đầu nhìn nhìn thanh niên tuấn mĩ bên người, nhịn không được nhẹ nhàng
vươn tay, cầm lấy hắn.
Yam
ngoái đầu đối hắn mỉm cười, hai người tay trong tay từ từ bước đi.
“Ngày
đó một chiêu cuối cùng ngươi dùng để đối phó thích khách kia là từ đâu học được?
Ta như thế nào chưa từng thấy qua?”
Võ
công của Hồng Lân là do chính Vương dạy từ nhỏ, cho nên Vương đối chiêu thức của
hắn rất quen thuộc, nhưng ngày đó chiêu thức Hồng Lân sử dụng y đều chưa từng
thấy qua, nhịn không được tò mò.
Yam
cũng không nhớ rõ chiêu đó hắn như thế nào biết đến, tựa hồ là trước kia nhìn
thấy trong một cơ sở dữ liệu về võ công của gia tộc. Hắn nói: “Ta cũng không nhớ
rõ nhìn thấy ở nơi nào, có thể là ở trong thư khố nhìn đến. Lúc ấy cũng là dưới
tình thế cấp bách mới sử dụng, đó cũng là lần đầu tiên a”
Vương
khen: “Rất lợi hại. Có cơ hội chúng ta tỷ thí (thi đấu) một lần”
Yam nhẹ
nhàng cười, nắm lấy tay của Vương lắc lắc (anh cute thế =))), nói: “Quên đi, điện
hạ, ta cũng không muốn cùng ngài so chiêu”
Vương
ha ha cười: “Vì cái gì? Chẳng lẽ đảm tử (can đảm) biến tiểu (nhỏ) sao?”
Yam xấu
hổ nói: “Tùy ngài muốn nói thế nào cũng được. Dù sao ta là sẽ không cùng ngài tỷ
thí” Đùa sao, hiện tại Vương Kì chính là lão bà của hắn cũng là “mẫu thân” của
hài tử a, như thế nào có thể động thủ (ra tay) a.
Hai
người tiếp tục nói nói cười cười như vậy mà trở lại khách điếm. Vương cũng
không muốn dùng vãn thiện (bữa tối), chỉ nghĩ muốn nằm xuống tháp hảo hảo ngủ một
giấc.
Nhưng
là Yam lại kiên trì, y không có biện pháp, đánh phải miễn cưỡng dùng một chút
chúc (cháo), sau đó cũng không tái động.
Yam
quan tâm nói: “Như thế nào? Này chúc hương vị không tốt sao? Ta bảo bọn họ lại
đổi cái khác”
“Không
cần, chỉ là dạo này không muốn ăn gì thôi” Vương trực tiếp đẩy ra bát đũa, trở
lại tháp nằm xuống, nói: “Hồng Lân, ta mệt mỏi, ngủ trước” Nói xong xoay người.
Yam đối
tính cách tùy hứng độc tôn của Vương cũng không có biện pháp, đành phải vội
vàng dùng xong vãn thiện, đem tiểu bàn ăn để ngoài phòng, sẽ có người của khách
điếm đến thu thập (thu dọn). Sau đó khép lại môn (cửa), trở lại bên người
Vương.
Vốn hắn
còn muốn cùng Vương trò chuyện, ai ngờ thấy Vương đã ngủ say, thậm chí chăn
cũng không đắp.
Yam
giúp y đắp hảo chăn, tinh tế ngắm nhìn Vương hương điềm thụy dung (gương mặt ngủ
say).
Vừa rồi
lúc hoan hảo ở ôn tuyền, hắn phát giác Vương tựa hồ gầy đi rất nhiều. Lúc đầu hắn
cũng không có chú ý, lúc này mới nghĩ đến, có thể hay không hài tử nguyên nhân?
Vẫn là dạo này chính mình không bên cạnh, Vương vì chính vụ bận rộn mệt gầy?
Hắn đối
với chuyện dựng dục con nối dòng giữa cấp thấp nhân loại cùng cao cấp tinh thần
thể nhân loại không có kinh nghiệm, cho nên cũng không biết nên như thế nào xử
lý. Trong tương lai thế giới, hài tử chính là lấy hình thức tinh thần thể dựng
dục. Sau khi hạt giống bắt đầu phát dục, sẽ được chuyển đến nuôi dưỡng trong dụng
cụ chuyên dụng, không cần nhân loại tự mình dựng dục. Nhưng là hiện tại…
Yam cẩn
thận thăm dò một chút thân thể của Vương, coi như trừ bỏ quá mức mệt mỏi cũng
không có mặt khác dị thường. Chính là thân thể của Vương hiển nhiên có chút
thay đổi, mà biến hóa này cũng không biết là tốt hay xấu.
Yam có
chút ngoài ý muốn với việc tinh thần lực của Vương tăng cao, cũng ngoài ý muốn
là hài tử vẫn khỏe mạnh. Hiện tại đã muốn hơn một tháng, dựa theo quá trình
phát dục của cao cấp tinh thần thể, hẳn là đã có chút tinh thần hô ứng, nhưng
mà hài tử lại trừ bỏ nho nhỏ tinh thần luật động ra cũng không có phản ứng
khác.
Bởi vì
mất liên hệ cùng căn cứ, Yam không có biện pháp nào xác định tình huống Vương
Kì hiện tại là như thế nào. Hắn hơi lo lắng, nhưng lại không có cách nào, nhìn
thụy nhan của Vương một lúc lâu, rồi nằm xuống bên người y, nghiêng người nhẹ
nhàng ôm y, nhắm mắt ngủ.
Do Hồng
Lân lại về bên người duyên cớ, hơn nữa trận hoan ái ở ôn tuyền lúc chạng vạng,
khiến cho Vương một giấc ngủ thập phần hương điềm thâm trầm, khi tỉnh lại sắc
trời thế nhưng đã sáng rõ, vậy mà y thậm chí còn miễn cưỡng không nghĩ ngồi dậy.
Bất
quá Vương cũng không phải lại sàng (ngủ nướng) người. Cuộc sống của y luôn tuân
theo quy luật, hơn nữa yêu cầu đối với chính mình rất nghiêm. Mắt thấy đã qua
canh giờ, Vương có chút giật mình, xoay người ngồi dậy.
Yam
đúng lúc đó bưng tảo thiện (bữa sáng) tiến vào, thấy hắn ngồi dậy, mỉm cười
nói: “Điện hạ, ngài tỉnh”
“Ân.
Dường như thức trễ một chút”
Yam
đem bàn ăn dọn xong, khoanh chân ngồi xuống đối diện Vương, nói: “Là do hôm qua
quá mệt mỏi đi. Điện hạ chính là hiếm khi ngủ quá giờ”
Vương
nhớ tới “tính phúc” (chuyện ấy) hôm qua, nhịn không được nhoẻn miệng cười. Y
cúi đầu, nhìn bàn ăn trước mặt cùng với thức ăn đặt bên trên, không khỏi nhíu
nhíu mày.
“Làm
sao vậy?” Yam thấy y vừa rồi vẫn còn tốt, như thế nào vẻ mặt lại lập tức trở
nên chán ghét?
Vương
nói: “Hồng Lân, ta không nghĩ…Ngô, nôn—-”
Vương
mới nói được một nửa, bỗng nhiên che miệng lại, không kiểm soát được bổ nhào về
phía bên cạnh. Không đợi y chạy ra đến cửa, liền nhịn không được phun ra, dịch
dạ dày chảy qua ngón tay, bắn đến trên tháp tháp mễ (chiếu tatami) cùng y phục.
Vương
chật vật một tay che miệng, một tay mở ra cửa phòng, nghiêng ngả lảo đảo chạy vội
ra ngoài.
Yam
kinh ngạc nhìn thấy Vương chạy ra ngoài, một lát sau mới phản ứng lại, lập tức
đuổi theo. Chỉ thấy Vương vịn vào cây cột quỳ gối trên trường lang (hành lang
dài), ôm ngực, vẫn đang nôn, chính là tựa hồ cái gì cũng không có nôn ra, có vẻ
thập phần vất vả.
Lão bản
nương (nữ chủ) của khách điếm nghe tiếng động đi đến, lo lắng đứng ở phía dưới
trường lang, cúi mình hỏi han: “Khách nhân, ngài làm sao không thoải mái?”
Ba gã
Kiện Long Vệ cũng nghe thấy thanh âm, mở ra cửa phòng, vừa thấy không khỏi giật
nảy mình, đều chạy ra.
“Điện…ngài,
ngài không có việc gì chứ?”
Yam
lúc này chạy đến bên cạnh Vương, thấp giọng nói: “Ngài làm sao vậy? Làm sao
không thoải mái?”
Vương
khó chịu đến không muốn nói chuyện. Nhịn một lát, ngẩng đầu đối mọi người trấn
an cười, nói: “Không có việc gì. Có thể là tối qua ăn trúng gì thôi”
Lão bản
nương chấn động, vội nói: “Khách nhân, thức ăn của chúng ta đều sạch sẽ a. Những
khách nhân khác đều không có chuyện gì a”
Một gã
Kiện Long vệ giận dữ nói: “Nhất định là thức ăn của các ngươi có vấn đề. Ta…”
Vương
khoát tay ngắt lời hắn: “Không có việc gì. Không liên quan khách điếm” Tối hôm
qua y cơ hồ không có ăn cái gì, không thể đổ trách nhiệm lên người dân chúng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét