Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2015

SHDN đệ ngũ thập nhất chương

Đệ ngũ thập nhất chương

Lời nói của vị được gọi là Xích Mông đại nhân kia tuy rằng ngạo mạn, nhưng Kinh Nguyên Quân lại biết kỳ thật chỉ là một câu vô nghĩa. Triều Tiên tuy là thuộc địa của Nguyên triều, nhưng Vương Kì ngồi trên vương vị đã nhiều năm như vậy, lại không làm sai điều gì, đối Nguyên triều bách y bách hợp (ngoan ngoãn phục tùng), Hoàng thượng nếu không hồ đồ, sẽ không vô duyên vô cớ phế y đi.

Bất quá không quan hệ, hắn đã giúp hoàng đế tìm được lí do tốt.

Hắn sáp đến gần Xích Mông, thấp giọng nói: “Xích Mông đại nhân có biết hay không, vị Vương thúc kia của ta, dường như có phản tâm”

Xích Mông khe khẽ chấn động, biểu tình trở nên nghiêm túc: “Kinh Nguyên Quân vì sao nói như vậy? Chẳng lẽ có chứng cớ gì sao?”


Nguyên triều những năm cuối khởi nghĩa nổi lên bốn phía, Nguyên Huệ Đế hận nhất chính là phản loạn. Hắn trời sinh tính đa nghi, lại ngu ngốc vô năng, chỉ cần hơi chút dính vào một từ “phản”, đừng nói là khởi nghĩa quân ở Trung Nguyên, cho dù là Mông Cổ đại thần thủ hạ của chính mình, cũng sẽ không lưu tình chút nào mà tàn nhẫn hạ thủ.

“Đương nhiên. Năm trước Vương thúc đem các đại thần Triều Tiên ủng hộ ta cơ hồ tàn sát đãi tẫn (hầu như không còn), nhưng vẫn là có một vài người âm thầm ủng hộ ta. Theo ta biết được, vài năm này Vương thúc một mực chỉnh đốn triều đình, muốn đem binh quyền đoạt lại. Những điều này đều là vi phản Nguyên mà chuẩn bị a”

Xích Mông tà nhãn trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Những điều này cũng không nói rõ cái gì. Kinh Nguyên Quân nếu nắm chắc, vẫn là thoải mái mà nói ra hảo. Chúng ta là con cháu Thành Cát Tư Hãn, không thích ngoạn (chơi đùa) quyển quyển nhiễu nhiễu (vòng vo nhiều lời)”

Khó trách các ngươi chỉ biết giết người thôi. Một đám thảo nguyên mọi rợ không có đầu óc.

Kinh Nguyên Quân trong lòng khinh thường thầm nghĩ, trên mặt lại thập phần cung kính nói: “Đúng, đúng, ta đương nhiên là có chứng cứ. Ta ở bên người Vương thúc an bài một mật thám, là một trong những Kiện Long Vệ Vương thúc tối tín nhiệm. Không lâu nữa hắn có thể tìm được chính xác chứng cứ phản Nguyên của Vương thúc, đến lúc đó Xích Mông đại nhân trình cấp bệ hạ, chẳng phải là đại công nhất kiện (một cái công lớn) sao?”

Yam ở trên nóc nhà nghe xong trong lòng chấn động. Phản đồ Kiện Long Vệ này, thực có thể chính là sắp tới cấu kết cùng Kinh Nguyên Quân, Phác Thắng Cơ.

Hắn tinh tế nghĩ nghĩ, tuy rằng ở trong đầu Phác Thắng Cơ “xem” được tính toán phản bội Vương của hắn, nhưng không có nhìn thấy “chứng cứ” minh xác (rõ ràng) hắn cung cấp cho Kinh Nguyên Quân, nói vậy đồ vật này bọn họ hai người còn không có hoàn toàn thương lượng thỏa đáng. Phải biết rằng Triều Tiên xa tại bán đảo Triều Tiên, Vương Kì thủ đoạn chính trị lão luyện, xử sự cẩn thận, luôn luôn bất lưu nhược điểm. Cho dù nghĩ muốn thoát khỏi khống chế của Nguyên triều, cũng sẽ không lưu lại chứng cứ rõ ràng.

Xích Mông nghe xong lời nói của Kinh Nguyên Quân, trong lòng mừng rỡ, nói: “Ngươi chừng nào thì có thể lấy được chứng cứ? Ngươi yên tâm, nếu Triều Tiên Vương thật sự có phản tâm, ta nhất định trợ giúp ngươi đi lên vương vị Triều Tiên”

Kinh Nguyên Quân mỉm cười, nói: “Ta cam đoan, hai tháng sau đại nhân có thể lấy được chứng cứ. Bất quá hiện tại, còn thỉnh đại nhân tìm cơ hội trước tiên đối bệ hạ tiết lộ một chúng phong thanh (lời đồn). Ngài có biết…chỉ cần bệ hạ trong lòng có nghi ngờ, đến lúc đó chúng ta lại xuất ra chứng cứ xác thực, liền càng thủy đáo cừ thành (nước chảy thành sông)”

Xích Mông gật đầu nói: “Ta hiểu được. Thời điểm thích hợp ta sẽ nói với bệ hạ. Bất quá đến lúc đó ngươi nhất định phải đưa chứng cứ cho ta a”

Kinh Nguyên Quân nói: “Ngài yên tâm, ngài chỉ cần đối bệ hạ nói ra nghi ngờ trong lòng. Có chứng cứ chính là đại công nhất kiện, không có cũng sẽ không có gì tổn thất”

Xích Mông sờ sờ râu, gật gật đầu.

Kinh Nguyên Quân thấy thời gian không sai biệt lắm, liền thay đổi đề tài, lại cùng hắn nói chút chuyện phong hoa tuyết nguyệt, cũng hứu hẹn tặng cho hắn hai mạo mĩ (xinh đẹp) nữ tử Triều Tiên, sau đó hai người liền vô cùng cao hứng đi ra ngoài dùng bữa tối.

Yam ở trên nóc nhà đem những lời hai người nói nghe được nhất thanh nhị sở. Đợi sau khi hai người rời đi, cũng không có hứng thú tiếp tục đi theo dõi, mà là lặng lẽ tiềm nhập (đột nhập) vào thư phòng của Kinh Nguyên Quân.

Vị Kinh Nguyên Quân này nhưng thật ra là người hiếu học, thư phòng thật lớn, bố trí xoa hoa thư thích, quỹ tử (ngăn tủ) tràn đầy thư tịch, trong đó đại đa số là sử thư cùng binh thư.

Yam triển khai tinh thần lực rất nhanh nhìn quét một lần, ở phía dưới thư trác phát hiện một cái ám cách (ngăn mật).

Hắn cẩn thận nghiên cứu một chút, sờ sờ một vật trang trí điêu khắc thành hình đầu hổ bên trái thư trác, di chuyển một chút hổ nhãn (mắt hổ), ám cách phía dưới lập tức mở ra.

Loại cơ quan cổ đại này tuy rằng cao minh, bất quá không thể so với các loại máy móc đa dạng phức tạp ở tương lai thế giới. Yam là hậu tự duy nhất trong suốt hàng ngàn năm nay của chính trị thế gia, lại là tinh anh siêu cấp A, từ nhỏ liền tiếp nhận rất nhiều huấn luyện ứng đối bắt cóc, ám sát linh tinh. Loại tiểu cơ quan này căn bản không làm khó được hắn.

Yam thân thủ sờ sờ vào bên trong, lấy ra một cái hộp gỗ. Mở ra sau, mặt trên đặt một quả con dấu, có thể là tín vật của Kinh Nguyên Quân. Còn có một quyển danh sách, bên trong ghi chép tên các đại thần Nguyên triều cùng đại thần Triều Tiên cấu kết cùng Kinh Nguyên quân, còn có ngân tiễn (tiền bạc) lui tới linh tinh.

Yam mở ra một lần nữa, ở trong các đại thần Triều Tiên tìm được trừ bỏ những người năm trước đã bị giết chết, còn có vài tên đại thần đang ẩn tàng tại ám trung (trong bóng tối). Cũng may nhân số không nhiều lắm, hơn nữa chức quan đều không cao. Xem ra trận đồ sát năm trước của Vương Kì, quả thật trừ khử hơn tám phần thế lực của Kinh Nguyên Quân.

Về phần đại thần Nguyên triều bên này, Kinh Nguyên Quân còn không tài giỏi đến mức có thể thông đồng với các đại quan nhị phẩm trở lên. Đại bộ phận đều là một ít đại thần Mông Cổ chức vị trung cùng cấp thấp ở bộ binh, lễ bộ cùng lại bộ, kể cả Xích Mông kia.

Nhưng là làm Yam tương đối để ý, là Kinh Nguyên Quân cơ hồ từng tháng đều lấy các loại danh nghĩa để tặng lễ cho Hoàng hậu nương nương Kì thị.

Kì thị là cống nữ mười năm trước Triều Tiên dâng lên cho Nguyên triều, bởi vì dung mạo xuất chúng, được Nguyên Huệ Đế cực kỳ sủng ái. Năm kia sau khi vì Nguyên Huệ Đế sinh hạ nhi tử (con trai), tức thì được lập vi đệ nhị vị Hoàng hậu, đem vị Hoàng hậu Mông Cổ lúc đầu hung hăng đặt ở phía dưới. Hiện tại nàng ở hậu cung độc đại (lớn nhất), Nguyên Huệ Đế đối nàng không chỉ có thập phần sủng ái, còn có chút ỷ lại. Nghe nói chẩm biên phong (lời nói bên gối) của nàng, cho dù là Thừa tướng cũng không dám khinh thường.

Yam thật sâu nhíu nhíu đầu mày.

May mắn hắn lần này tự mình đến đây, bằng không còn không biết Kinh Nguyên Quân thế nhưng ở Đại Đô hỗn sâu như vậy (đại khái ý là làm được nhiều chuyện như vậy). Có Kì Hoàng hậu ủng hộ, vương vị của Vương Kì thật đúng là giống như ngồi trên núi lửa, ai biết thì nào thì bị một câu chẩm biên phong của phụ nhân này thổi bay đi.

Xem ra Kinh Nguyên Quân này không thể giữ lại lâu, nhất định phải mau chóng xuống tay. Bất quá trước đó, hắn nhất định phải tìm được chứng cứ Kinh Nguyên Quân hãm hại Vương Kì. Hoặc là phải biết được, Kinh Nguyên Quân này thông minh cẩn thận, chỉ số thông minh chính trị không hề thua kém Vương Kì, rốt cuộc cùng Phác Thắng Cơ tính toán dùng phương thức gì mưu hại Vương.

“Điện hạ, tiểu thế tử lại khóc” Hoàng nội cung thật cẩn thận bẩm báo với Vương.

Vương đang ở bên cạnh thủy trì (cái ao) ở hậu hoa viên, nhìn hà hoa (hoa sen) vừa mới chớm nở trong nước ngẩn người, nghe vậy phục hồi tinh thần lại, nhíu mày nói: “Lúc này thế tử không phải hẳn là đang ngủ trưa sao? Như thế nào hội khóc? Các ngươi hầu hạ như vậy sao!”

Hoàng nội cung cúi người nói: “Thế tử vốn là đang ngủ ngon giấc, không biết như thế nào đột nhiên khóc lên. Thái y nói có thể là thời tiết chuyển ấm, thế tử có chút không hợp khí hậu, nhiều sái sái thái dương (phơi nắng) là tốt rồi”

Vương trầm giọng nói: “Mau đem thế tử ôm đến, trẫm hống hống hắn, ôm hắn sái sái thái dương”

“Dạ” Hoàng nội cung đang chờ những lời này.

Cũng không biết sao lại thế này, từ sau khi Hồng Tổng quản rời cung, tiểu thế tử thật giống như đã đánh mất hồn, động bất động (hở chút) liền khóc lớn không ngừng, trừ bỏ Vương, ai đều dỗ không được. Hơn nữa sức lực gào khóc cũng không phải là nhỏ, liên tục gắng sức cùng lực phá hoại ngay cả Vương hậu cũng chịu không nổi, tuy rằng là thân sinh cốt nhục, mẫu tử liên tâm, nhưng vừa nghe đến tiếng khóc của tiểu thế tử, Vương hậu cũng sợ tới mức quay đầu vội vàng chạy về trung điện.

Vài nội cung ôm tiểu thế tử đi vào hậu hoa viên.

Vương xa xa nghe được tiếng khóc lực xuyên thấu rất mạnh của nhi tử, trong lòng không khỏi nhất ninh (nhéo 1 cái), khẩn trương bước nhanh đón lấy.

Anh nhi không đến ngũ nguyệt bộ dáng nhìn qua giống như đã bán tuế (nửa tuổi), bộ dạng thập phần thông minh đáng yêu, làn da bạch bạch nộn nộn phối với thủy đương đương hắc nhãn (mắt nước long lanh ^^”), nói có bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu. Nhưng là gần nhất tính tình trở nên cổ quái, làm cho nội cung hầu hạ bé đều là “khóc” đến biến sắc.

“Ai nha, tiểu bảo của trẫm đây là làm sao vậy? Mau cho phụ vương ôm một cái”

Vương đem hài tử ôm vào trong lòng, Vương Duyên tiểu thủ ngắn ngủn phì phì lập tức quơ lên, ủy khuất đem mặt chôn ở trong lòng phụ vương.

“Làm sao vậy tiểu bảo? Phụ vương ôm ngươi sái sái thái dương được không?” Vương kiên nhẫn dỗ dành hài tử.

Vương Duyên sau khi nằm trong lòng y tiếng khóc liền nhỏ xuống, nhưng vẫn đang ô ô yết yết (nức nở) khóc thút thít.

Đối với con lai vừa mới sinh ra của tương lai nhân loại cùng thân thể nhân loại, tinh thần lực của tiểu Vương Duyên khác hẳn thường nhân vô cùng cần phụ thân cùng mẫu thân song phương cộng đồng vỗ về. Nhưng là cái kia không phụ trách nhiệm phụ thân Hồng Lân hoàn toàn bỏ qua nhiệm vụ này, tùy hứng chạy tới Đại Đô Nguyên triều. Mà tinh thần lực của “mẫu thân” Vương Kì, hiển nhiên còn không đủ để thỏa mãn yêu cầu của anh nhi Vương Duyên.

Điều này khiến cho nho nhỏ tiểu Vương Duyên phát dục tinh thần lực khuyết thiếu tương đối thỏa mãn, tuy rằng bé cũng không cần trợ giúp, có thể chính mình phát dục sinh trưởng, nhưng là thế giới xa lạ cùng quá trình phát triển tinh thần lực khuyết thiếu tinh thần lực nhất cường nhi hữu lực (cường đại mạnh mẽ) của phụ thân vỗ về, khó tránh khỏi làm cho bé khuyết thiếu một ít cảm giác an toàn. Cho nên liền liều mạng quấn quít lấy “mẫu thân” Vương Kì, muốn từ trên người y nhận được hai lần ấm áp cùng vỗ về.

Bộ dạng của tiểu tử kia tương đối béo, tiểu cánh tay từng ngấn từng ngấn, cùng củ sen giống nhau. Hơn nữa bởi vì thời tiết trở nên ấm áp, y vật xuyên (quần áo mặc) ít đi, hiện ra dáng người nhỏ béo đô đô của bé.

Bé nằm trong lòng Vương khóc thút thít trong chốc lát, cảm giác được tinh thần lực của phụ vương ở xung quanh dao động, làm cho bé cảm giác thập phần thoải mái cùng an toàn, liền chậm rãi nín khóc, ngoan ngoãn.

Vương hiện tại đã muốn bất tri bất giác học được như thế nào sử dụng tinh thần lực, này đều phải thực cảm tạ hài tử của y. Một khi hài tử bắt đầu khóc nháo, y sẽ không tự giác triển khai tinh thần lực sơ thành của chính mình bao bọc lấy bé, chậm rãi trấn an dỗ dành bé. Việc này khiến tinh thần lực của y gần đây đột nhiên tăng mạnh, rất nhanh liền nhảy lên hai cấp, qua tiếp một đoạn thời gian, có lẽ có thể nắm giữ năng lực sử dụng càng cao cấp.

Vương ôm Vương Duyên ở bên cạnh thủy trì chậm rãi tản bộ.

Mùa xuân là mùa đẹp nhất của Triều Tiên, bách (trăm) hoa trong hoa viên nở rộ, cảnh xuân mê người, tâm tình của tiểu Vương Duyên cũng tốt lên, trong miệng bắt đầu phun phao phao, phát ra phốc phốc tiếng cười.

Các cung nhân thấy tiểu thế tử ở trong ôm ấp của Vương dần dần trở nên im lặng, cũng đều nhẹ nhàng thở ra. Nhìn thấy hình ảnh phụ từ tử hiếu trước mắt này, càng cảm thấy được hai phụ tử càng ngày càng giống nhau.

Vương ôm hài tử, tâm tình cũng theo hài tử biến hóa mà thay đổi. Nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Vương Duyên là một bộ dáng vui vẻ, chính mình cũng mỉm cười.

Bọn họ đi dạo một hồi lâu, Vương ôm hài tử có chút mệt mỏi, liền đi vào trong đình ở hoa viên ngồi xuống, đem hài tử đặt ngồi lên trên đùi chính mình.

Tiểu Vương Duyên nguyên bản hết nhìn đông tới nhìn tây, bỗng nhiên giống như bị cái gì hấp dẫn, áp sát vào trên người Vương, đầu anh nhi kích thước bằng một phần ba người khác vừa vặn tựa vào trên bụng y.

“Ô nha? Phốc phốc phốc…”


Vương Duyên chìa ra tiểu thủ, vỗ vỗ bụng phụ vương, một đôi mắt to nhìn chằm chằm nơi đó, tựa hồ có chút tò mò, miệng phát ra âm thanh kỳ quái.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét