Đệ ngũ
thập lục chương
Hắn thật
không ngờ trong khoảng thời gian chính mình rời đi này, Vương thế nhưng lại có
thân dựng (mang thai). Vì sao hắn một chút ấn tượng cũng không có?
Hắn nhớ
lại một chút, nhớ đến đêm kia trước bách nhật yến của Duyên nhi, hắn cùng với
Vương ân ái triền miên. Lúc ấy Vương lần đầu tiên chủ động phát ra tinh thần lực,
cùng hắn ở thân thể hoan ái đồng thời tiến hành song trọng triền miên trên tinh
thần. Lúc ấy tràng (trận) thịnh yến từ thân thể đến linh hồn kia, làm cho hắn
tiêu hồn bất dĩ (mất hồn mãi).
Khẳng
định là một lần đó, chính mình không có kiềm chế tốt.
Yam cảm
giác được thai nhi táo động (đập liên tục) cùng yếu ớt, vội vàng triển khai
tinh thần lực của chính mình tỉ mỉ trấn an, vì nó bổ sung tinh thần lực, một
bên vội vàng cùng căn cứ liên hệ.
“Cám
ơn trời đất! Yam ngươi rốt cuộc cùng chúng ta liên hệ” Len phát ra một tiếng cảm
khái may mắn, nói: “Ngươi không liên hệ với căn cứ thời gian dài như vậy, chúng
ta cũng không liên lạc được với ngươi, ngươi có biết điều này đối với chính
ngươi cùng thí nhiệm đều bất hảo”
“Ta thực
thật có lỗi” Yam đã muốn nếm được quả đắng. Nếu hắn sớm một chút liên hệ với
căn cứ, Len nhất định sẽ nói cho hắn tình huống thân thể dị thường của Vương.
“Vương
Kì lại có thân dựng, ngươi hẳn đã sớm biết?”
Len
nói: “Đúng vậy, biết sớm hơn ngươi. Ta là nghĩ muốn nói cho ngươi, chính là
ngươi vui đến quên cả trời đất, không có chủ động liên hệ, ta cũng vô pháp
thông tri ngươi” Ngữ khí của tương lai nhân loại thập phần bình thản ôn hòa, ít
có cảm xúc. Nhưng Len phụ trách câu thông (liên lạc) cùng giám thị nhiệm vụ này
thời gian không ngắn, dần dần cũng nhiễm “nhân khí”, thoại lí thoại ngoại (nói
nhiều) cũng toát ra tình tự của chính mình.
Yam giải
thích nói: “Ta bởi vì không gặp được chuyện gì đặt biệt, cũng không có gì phải
hội báo, cho nên không có liên hệ với căn cứ. Ai ngờ đến trước khi ta rời khỏi
Triều Tiên Vương Kì lại có thân dựng đâu. Ta cảm thấy được hài tử này tinh thần
lực không kém, bất quá tình huống của Kì hiện tại bất hảo, có thể hay không
giúp ta nhìn xem?”
Len
nói: “Đã giúp ngươi tảo miêu (scanning). Tinh thần lực của thai nhi có chút
thúy nhược (yếu ớt), có thể nguyên nhân là mấy tháng này không có ngươi. Hơn nữa
trước mắt Vương Kì có dấu hiệu sinh non, ngươi hảo hảo giúp hắn trị hết, cung cấp
đầy đủ lực lượng cho thai nhi. Đứa nhỏ đã được năm tháng, không có phụ thân trợ
giúp còn tự trưởng thành, rất không dễ dàng, lưu điệu (mất đi) liền rất đáng tiếc”
Yam
trong lòng căng thẳng.
Hắn biết
thai nhi của cao cấp tinh thần thể tại dựng dục sơ kì (thời kì đầu phát triển)
dinh dưỡng ở phương diện tinh thần lực là tương đối trọng yếu (quan trọng).
Chính là bởi vì bản thân thất trách, khiến cho hài tử này vốn sinh ra đã kém cỏi,
hơn nữa hiện tại tình huống thân thể của Vương, thật sự là họa vô đơn chí.
Len lại
an ủi nói: “Bất quá cũng có tin tức tốt, tinh thần lực của Vương Kì thăng cấp rất
nhiều, đại khái đã muốn đạt tới trên cấp F thậm chí tiếp cận trình độ cấp E.
Ngươi có thể hướng dẫn hắn sử dụng tinh thần lực của chính mình”
Yam
nghe được tình huống của ái nhân, không khỏi hơi hơi kinh hỉ. Không nghĩ tới
tinh thần lực của Vương Ki thăng tiến nhanh như vậy, thật ra ngoài dự kiến của
hắn, xem ra không đến vài năm, là có thể tiếp nhận khóa thời không chuyển di
(di chuyển vượt thời không).
Len
nói: “Tinh thần lực của Vương Duyên cũng tăng lên. Ta biết ngươi bên đó giống
như gặp chuyện phiền toái. Tinh thần lực của Vương Duyên tuy rằng đã muốn đạt đến
cấp D, cũng có đủ năng lực tự bảo vệ mình. Nhưng là niên kỉ (tuổi) còn quá nhỏ,
chưa thể tự khống chế điều khiển năng lực, vạn nhất tinh thần lực bạo phát, thực
dễ dàng xảy ra vấn đề, ngươi phải nhanh một chút tìm đưa hắn trở về”
Yam
nói: “Ta biết” Vương Duyên tuổi này, đúng là thời điểm tối ngây thơ, tinh thần
lực cường đại nhưng vẫn chưa học được khống chế như thế nào, thực dễ dàng xuất
hiện vấn đề.
Yam
tuyệt sẽ không để cho nhi tử xảy ra việc gì. Nhưng Phác Thắng Cơ kẻ đó, quả
nhiên là khắc tinh trời sinh của hắn.
“Còn
có một việc” Len dừng một chút nói: “Ta tra xét một ít tư liệu. Vương Kì sinh sản
chưa tới bốn tháng lại mang thai lần nữa, tuy rằng là một chuyện tốt, nhưng hắn
dù sao cũng là cổ đại thân thể nhân loại, chỉ sợ đối thân thể gánh nặng quá lớn,
hiện tại lại có dấu hiệu sinh non, nhất định phải chú ý bảo dưỡng”
Yam
nhìn người nằm trên tháp tháp mễ (chiếu tatami) ngủ say ở khách điếm đơn sơ,
nhìn thấy y đang ngủ mày vẫn nhíu chặt, mặt tiều tụy, đau lòng không thôi, nói:
“Ta đã biết”
“Ngoài
ra…” Len dừng một chút, nói: “Tinh thần lực của ngươi có hiện tượng cạn kiệt. Đừng
quên căn cứ phong tỏa phần lớn năng lực của ngươi, sử dụng hạn chế không thể vượt
quá cấp C. Ngươi vừa rồi liên tục sử dụng mấy lần thuấn gian chuyển di, đã muốn
vượt qua giới hạn này”
Yam
nhíu mày: “Tình huống đặc biệt”
Len
nói: “Ta hiểu, lần này chỉ là nhắc nhở một chút. Có cái gì cần, đúng lúc cùng
ta liên hệ”
“Hảo.
Cám ơn ngươi Len”
Vương
cảm thấy được thân thể thực trầm (nặng nề), tinh thần mệt mỏi, vừa nằm xuống
giường, liền khắc chế không được chính mình, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Lúc đầu
y ngủ cũng không phải thực an bình, ác mộng liên tục, luôn luôn nghĩ đến chuyện
của Duyên nhi. Nhưng là sau đó lại cảm thấy trên người dần dần thoải mái,
nguyên bản ẩn ẩn đau đớn khó chịu trong bụng cũng biến mất. Một loại cảm giác ấm
áp thoải mái vây quanh y, khí tức quen thuộc làm cho y an tâm.
Yam vốn
định nhìn xem Vương, sau đó thừa dịp trời tối đi tìm Phác Thắng Cơ, nhất cổ tác
khí (*) đem nhi tử cứu ra. Nhưng nghe lời nói của Len, biết tình huống của
Vương cùng thai nhi trong bụng thập phần nguy cấp, không thể không buông tha
cho tính toán ban đầu, dốc sức triển khai tinh thần lực của chính mình, cùng
lúc trị liệu thân thể của Vương, cùng lúc cung cấp đại lượng tinh thần lực cho
thai nhi trong bụng y.
Buổi
sáng ngày hôm sau, Vương mở mắt ra, nhìn người nằm bên cạnh y, đưa y ôm vào
trong ngực, nhất thời cảm thấy như mộng.
Vương
trừng mắt nhìn, rốt cuộc tỉnh táo lại, không khỏi vừa mừng vừa sợ: “Hồng Lân…”
Y kích động sờ sờ mặt hắn: “Ngươi thật sự đã trở về rồi?”
Yam ôn
nhu nói: “Ta đã trở về a”
Vương
nhớ tới nhi tử, biến sắc, trầm giọng nói: “Chuyện Phác Thắng Cơ ngươi đã biết”
“Phải”
Hắn dìu Vương đứng dậy, sắc mặt trấn tĩnh (bình tĩnh).
Vương
giọng căm giận nói: “Là ta thất sách, không nghĩ tới Phác Thắng Cơ thế nhưng
dám bắt cóc Vương hậu cùng Duyên nhi chạy trốn”
“Tiểu
bảo không có việc gì đâu” Yam đã muốn cảm ứng được tinh thần lực của nhi tử,
“khí sắc” cũng không tệ lắm, hoạt bính hoạt khiêu (vui vẻ), tựa hồ không có cái
gì khổ. Thấy tâm tình Vương cực độ phập phồng, vội vàng an ủi nói: “Hiện tại
Vương hậu cùng tiểu bảo là bùa hộ mệnh của Phác Thắng Cơ, hắn sẽ không làm gì bọn
họ. Chính là, Kì, thân thể của ngươi hiện tại vạn vạn không thể mệt nhọc, cũng
không thể thái (rất) sinh khí…Ngươi như thế nào lại không nói cho ta biết?” Nói
xong xoa xoa phúc bộ (bụng) long khởi (nhô ra) của Vương.
Vương
xấu hổ một chút, nói: “Ngươi đang ở Đại Đô, ta không nghĩ khiến ngươi phân tâm”
Kỳ thật y cũng chỉ vừa mới phát giác, như thế trì độn (không nhạy bén), thật sự
xấu hổ, cho nên tị trọng tựu khinh (lánh nặng tìm nhẹ).
Thân
thể y cùng thai nhi trong bụng trải qua suốt một đêm “lao động” của Yam, tình
huống đã muốn hảo. Thai tức an ổn lại, Vương cũng cảm thấy trên người nhẹ nhàng
không ít, không khỏi âm thầm ngạc nhiên.
Yam đi
ra ngoài đem ôn thủy vào, hầu hạ y rửa mặt xong, lại mang tảo thiện (bữa sáng)
đến. Sau khi hai người ở trong phòng dùng bữa, liền thương lượng một chút chuyện
của Phác Thắng Cơ.
Vương
nói: “Kiện Long Vệ đã tra được Phác Thắng Cơ hẳn là trốn trong một thôn nhỏ. Ta
sai người âm thầm giám thị nơi đó. Nhưng Phác Thắng Cơ giảo hoạt đa đoan, ta sợ
đả thảo kinh xà, lệnh cho bọn họ âm thầm vây quanh thôn, trước không cần kinh động
hắn”
Yam thấy
Vương dưới tình huống nhi tử bị bắt còn có thể trấn định tỉ mỉ cẩn thận lo lắng
mọi chuyện như vậy, không khỏi cực kỳ bội phục. Bất quá Vương cũng bởi vì sợ đầu
thử tị khí, đêm qua sau khi đuổi tới nơi này cũng chậm chạp không thể hạ quyết
định, hơn nữa tình trạng thân thể y lúc ấy cũng kiên trì không nổi nữa.
“Điện
hạ, ngài yên tâm, chuyện còn lại giao cho ta đi”
“Ai…”
Vương giơ lên khoái tử (đôi đũa) chậm chập khó mà nuốt xuống, chỉ cần tưởng tượng
đến tình cảnh của nhi tử, tim liền như bị đao cắt.
Y như
vậy khổ sở, thai nhi trong bụng tự nhiên cũng có phản ứng.
Tiểu tử
kia trải qua một đêm được phụ thân an ủi cùng bang trợ, tinh thần lực hiện tại
cực kỳ tràn đầy, không thể kém so với Vương Duyên khi đó. Vốn “mẫu thân” lâu
như vậy đều không có chú ý tới chính mình, thật vất vả mới biết được sự tồn tại
của chính mình, lại bôn ba đi đi về về, tâm lực tiều tụy, làm cho nó rất là bất
mãn, cho nên nhân cơ hội ở trong bụng Vương dùng sức đá hai chân.
“Ai
nha”
Vương
trở tay không kịp, kêu nhỏ một tiếng, cúi đầu nhìn bụng chính mình.
Yam đã
muốn cảm giác được thai nhi bất mãn, vội vàng nói: “Điện hạ, ngài phải chú ý
thân thể. Chính là vì hài tử phải ăn nhiều một chút, hảo hảo nghỉ ngơi.
Vương
lập tức cảm thấy áy náy.
Y đối
hài tử trong bụng này phát giác trễ, lúc này lại vì ca ca nó mà lơ là nó, vội
vàng sờ sờ bụng an ủi: “Hảo quai quai (ngoan ngoãn), phụ vương biết sai rồi. Về
sau phụ vương nhất định hảo hảo chiếu cố ngươi”
Yam hống
Vương ăn xong tảo thiện, nhượng y ở lại khách điếm nghỉ ngơi, chính mình đi tìm
Phác Thắng Cơ. Nhưng Vương vô luận như thế nào cũng không đáp ứng.
Yam
không có biện pháp, đành để cho y mang theo Kiện Long Vệ ở bên ngoài thôn nhỏ
chờ đợi, chính mình đi vào trước thăm dò đường.
Vương
lo lắng, nhưng Yam nói: “Nhiều người ngược lại dễ dàng khiến cho hắn phát hiện.
Vẫn là một mình ta đi trước nhìn xem. Hơn nữa võ nghệ của ta so với hắn cao,
không có nguy hiểm”
Hắn
khuyên can mãi, mới có thể làm cho Vương để chính mình một người đi tìm Phác Thắng
Cơ.
Phác
Thắng Cơ lúc này, chính là sắc mặt âm trầm ở nhờ trong một hộ nông gia.
Ngày ấy
hắn kèm hai bên Vương hậu cùng tiểu thế tử theo trong cung trốn tới đây, cảm thấy
được mang theo một lớn một nhỏ hai người chẳng khác gì gánh nặng, liền muốn giết
một. Nhưng là Vương hậu cũng không phải là phụ nhân xuẩn bổn vô tri (ngu ngốc
không biết gì hết). Hơn nữa nữ nhân vi nữ tắc nhược, vi mẫu tắc cường.
Nàng
nói: “Ngươi nếu giết Duyên nhi, ta liền tự sát trước mặt ngươi, cho ngươi một
cái bùa hộ mệnh cũng không có. Đến lúc đó Vương phẫn nộ, ngươi hẳn phải chết
không thể nghi ngờ”
Phác
Thắng Cơ cười lạnh nói: “Ta đây sẽ giết ngươi, mang theo thế tử đào mệnh (chạy
thoát thân)”
Vương
hậu mạnh mẽ tự trấn định nói: “Hảo. Ta đây hỏi ngươi một chút, ngươi có thể
chăm sóc anh nhi? Thế tử nhỏ như vậy, ngươi lại đang đào mệnh chi trung (trong
tình cảnh chạy thoát thân), có thể mang hắn chạy bao xa? Cho dù ngươi mang thế
tử trốn chạy, có thể chạy thoát sao?” Nàng thấy Phác Thắng Cơ hơi hơi sửng sốt,
thần sắc chần chờ, liền vội vàng hoãn hạ ngữ khí nói: “Ta là công chúa Nguyên
triều, ở Nguyên triều có rất nhiều thân nhân. Hơn nữa thân phận của ta vẫn là
Triều Tiên Vương hậu. Chỉ cần ngươi mang theo ta cùng Duyên nhi cùng nhau trở lại
Nguyên triều, ta liền hướng Hoàng thượng thỉnh chỉ phế bỏ vương vị của Vương Kì
(sack +o+””), để cho nhi tử của ta đăng cơ vi vương. Đến lúc đó tội trạng của
ngươi nhất loạt xóa bỏ, ta còn sẽ phong ngươi vi trấn quốc tướng quân, ngươi
nghĩ thế nào?” (ơhơ =”=…mệt mỏi với bà này nha…)
Vương
hậu cũng không biết âm mưu của Phác Thắng Cơ cùng Kinh Nguyên Quân, liền muốn
dùng cớ này đả động hắn. Hơn nữa sâu trong đáy lòng nàng, cũng ẩn ẩn có nguyện
vọng như vậy.
Phác
Thắng Cơ cũng không có dễ dàng bị nàng đả động, nhưng là cẩn thận suy xét một
chút, phân lượng của Vương hậu hiển nhiên phải so với phân lượng của thế tử lớn
hơn.
Chuyện
viên phòng (**) của Hồng Lân cùng Vương hậu, Vương tuy rằng tự cho là làm cẩn
thận, nhưng Phác Thắng Cơ là người bên cạnh y, hơn nữa lúc trước Vương thiếu
chút nữa dùng Phác Thắng Cơ thay cho Hồng Lân đi cùng Vương hậu viên phòng, cho
nên miêu nị (***) trong đó hắn là biết rõ. Bất quá hắn nghĩ rằng tiểu thế tử
tuy rằng là Vương thiên cầu vạn kì mới có được, nhưng nếu thế tử chết, Vương rất
có thể lại dùng phương pháp khác lộng ra một hài tử khác nói là thân sinh của
chính mình, sau đó kế thừa thế tử vị.
Cho
nên thế tử là có thể thay được, mà Vương hậu thì không có khả năng thay thế.
Hiện tại
Vương hậu thề sống chết cũng muốn bảo hộ nhi tử, Phác Thắng Cơ cũng không có
cách nào, đành phải đem hai người đều mang theo.
Vương
hậu vì nhi tử, một đường cũng thật chịu khổ. Nàng từ sau khi rời đi Nguyên triều
đã nhiều năm không có kỵ mã, lúc này cũng một đường cắn răng cưỡi trên lưng ngựa
ở nửa đường mua được, đi theo phía sau Phác Thắng Cơ, mà Phác Thắng Cơ lại đem
tiểu thế tử cột ở trước người chính mình, chỉ cần động thủ một cái liền có thể
bóp chết bé.
Về phần
tiểu thế tử Vương Duyên…lại hoàn toàn không có cảm giác của “con tin”, giống
như là đem đào vong của người ta trở thành một lần du lịch, còn có chút hưng phấn
mà đông xem tây coi, tinh lực tràn đầy, hơn nữa phi thường thức thời không khóc
không nháo, cùng khi ở trong cung cực kỳ trái ngược.
Nói giỡn
sao, bé cũng không phải là ngốc tử (tên ngốc). Đừng nhìn bé chỉ có cửu nguyệt,
nhưng là tinh thần lực thúc đẩy chỉ số thông minh của bé phát triển cực cao, ít
nhất chỉ số thông minh cũng bằng với hài đồng bốn năm tuổi.
Hơn nữa
bé từ nhỏ lớn lên ở thâm cung (khụ, tuy rằng thời gian ngắn chút), lại vẫn đi
theo bên người phụ vương, thấy được nghe được cũng học được rất nhiều nội mạc
(tình hình bên trong) thủ đoạn, sức mạnh gia giáo không thể coi khinh a. (=)))
Hiện tại
ngay cả tấu chương phức tạp ngoạn ý bé đều có thể hiểu được vài phần, hơn nữa
phụ vương tổng hội một bên ôm bé một bên phân tích vấn đề, cho nên bé đã muốn
hoàn toàn hiểu hết tình trạng hiện tại của chính mình.
—— người
này luôn đem chính mình khó chịu cột vào trước ngực là người xấu, hắn phải lợi
dụng chính mình làm chuyện xấu.
——
hanh hanh (hừ hừ), không thể để cho hắn thực hiện được, chính là tạm thời cũng
không có thể đắc tội hắn. Phụ vương nhất định sẽ đến cứu ta. Cho dù phụ vương
không đến, phụ thân cũng tới.
—— di?
Phụ thân tới rồi a, có thể cảm giác được rồi.
Những
này đều là chuyển động tâm lý của tiểu thế tử, bất quá ngoại nhân đều nhìn không
thấy, Phác Thắng Cơ chỉ cảm thấy tiểu thế tử này vẫn là rất ngoan ngoãn, hơn nữa…như
thế nào lớn lên cùng điện hạ giống nhau như vậy a?
——————————————————————
(*) Nhất
cổ tác khi: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công
thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’.
Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh
hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.
Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc).
(**)
viên phòng: chỉ người con dâu được nuôi từ nhỏ cùng chồng chưa cưới bắt đầu cuộc
sống vợ chồng.
(***)
miêu nị: từ này ta đã hỏi một số người hay dịch truyện và cái giải thích của nó
thì dài đằng đẵng mà đọc xong ta vẫn không hỉu gì cả @__@ để dễ hình dung hơn
thì người đó có cho ta một số từ tiếng anh gần nghĩa với nó, đây: illegal deal,
underhanded activity, something fishy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét