Đệ tứ
thập ngũ chương
Yam sửng
sốt một chút, nói: “Điện hạ, ý của ngài là…”
Vương
nhìn hài tử, nhẹ giọng nói: “Hồng Lân, ngươi hẳn là có thể hiểu được ý tứ của
ta. Hài tử này nếu đặt dưới danh nghĩa của Vương hậu, chính là trưởng tử của
ta, tương lai có thể danh chính ngôn thuận kế thừa vương vị Triều Tiên. Hơn nữa
Vương hậu lần này mất đi ái tử, ngươi ta cũng nên cho nàng một công đạo”
Yam trầm
mặc một lát, nói: “Nếu hài tử đặt dưới danh nghĩa của Vương hậu, sẽ phải đưa đến
trung nguyên điện nuôi nấng sao?”
Tròng
mắt của Vương ánh lên một tia sáng lạnh.
Điểm
này y cũng không giấu diếm suy nghĩ của mình với Hồng Lân, nói: “Hài tử sẽ
không để cho nàng nuôi nấng. Ta sẽ ở mãn nguyệt (đầy tháng) phong nó làm thái tử,
nuôi nấng ở cung thái tử”
Đến
lúc đó cung thái tử ở đâu còn không phải do y quyết định? Tự nhiên hài tử sẽ ở
bên cạnh chính mình.
“Vậy
còn chuyện hài tử của Vương hậu nương nương chết non…”
Vương
bình tĩnh ôn hòa nói: “Chuyện này vẫn là không cần nói cho nàng, để cho nàng
nghĩ hài tử này là thân sinh cốt nhục của mình đi, như vậy đối nàng cùng hài tử
đều hảo. Ta cũng không nghĩ lại làm cho nàng thương tâm”
Nhiều
một chuyện không bằng bớt một chuyện. Để cho Vương hậu nghĩ hài tử của y cùng Hồng
Lân là thân sinh cốt nhục của nàng, đối hài tử càng có lợi.
Yam tựa
hồ hơi do dự.
Vương
lại ôn thanh khuyên nhủ: “Vương hậu hiện tại vừa sinh xong, nếu biết hài tử của
mình chết non nhất định bị đả kích rất lớn. Nàng thân mình luôn luôn nhu nhược,
nếu biết chuyện này, thực có thể chống đỡ không được”
Yam rốt
cuộc gật gật đầu, đồng ý phương pháp này.
Kỳ thật
trong lòng hắn cũng có quyết định này, cho nên vừa rồi mới lơ đãng ám chỉ Vương
hậu sau khi sinh vẫn còn hôn mê, chưa biết chuyện hài tử chết non. Vương quả
nhiên theo tâm ý của hắn hạ quyết định, như thế coi như tam phương kì mĩ (cả 3
đều tốt).
Nếu đã
quyết định, thị nhân (người hầu hạ) ở cung điện của Vương hậu sẽ phải thanh lí
toàn bộ. Tất cả mọi người phải phong khẩu (ngậm miệng), mà phương pháp ổn thỏa
nhất tự nhiên là…
Yam
thân là thủ lĩnh Kiện Long Vệ, tuy rằng không sợ giết người, nhưng đối với những
người tay không tất sắt này vẫn là cảm thấy có chút khó có thể xuống tay. Hắn
nói với Vương chính mình có biện pháp có thể thay đổi trí nhớ của những người
đó, làm cho bọn họ nghĩ là hài tử của Vương hậu vẫn còn sống. Như vậy chờ Vương
hậu tỉnh lại, cũng sẽ càng thêm tin tưởng, hơn nữa ít giết người, còn có thể
tích phúc cho hài tử.
Vương
nghi hoặc nói: “Ngươi như thế nào lại biết phương pháp này?”
Yam
nói: “Ta là học được nhiếp hồn thuật trong một quyển sách cổ của Trung Nguyên,
đối với người không có võ công sử dụng tốt nhất”
“Nga?”
Vương cười nói: “Khi nào thì mang bản thư (cuốn sách) kia đến cho ta xem xem,
ta cũng muốn nghiên cứu” Làm một đế vương, đối loại sự tình có thể khống chế
lòng người này cảm thấy cực kỳ hứng thú.
Yam
nói: “Hảo. Bất quá bản thư đó rất cũ, sau khi ta xem qua liền tổn hại đến không
thể dùng. Chờ lần này ta thí nghiệm xong, nếu có hiệu quả, sẽ trực tiếp dạy
ngài”
Cái gọi
là nhiếp hồn thuật hiển nhiên là không có, bất quá loại sự tình thay đổi trí nhớ
người khác này, chỉ cần tinh thần lực đủ cường là có thể sử dụng, hơn nữa cổ đại
nhân loại căn bản gần như không có cái gì tinh thần lực. Yam sớm muốn dùng
phương pháp này mà quang minh chính đại giúp Vương đề cao tinh thần lực của y,
đây là thời cơ tốt nhất. Hắn sớm biết Vương sẽ cảm thấy hứng thú, mới nói như vậy.
Vương
quả nhiên thập phần chờ mong, nói: “Vậy giao cho ngươi. Ta thật muốn nhìn nhiếp
hồn thuật loại này có thật sự hiệu nghiệm như vậy không”
Yam hiện
tại được phóng thích hai phần tinh phần lực, thêm vào một phần ban đầu, muốn
thay đổi trí nhớ của thái y, cung nữ, cùng nội cung phụ trách tiếp sinh đêm đó
hoàn toàn không có vấn đề.
Vương
hậu bởi vì khó sinh, bình thường cũng không phải là người thân thể khỏe mạnh, lần
này nguyên bản bị tổn hao rất nặng, hôn mê ba ngày mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại
câu đầu tiên nói, chính là hỏi hài tử. Đến khi biết hài tử bình an, là một nam
hài, không khỏi thập phần an ủi cùng vui sướng. Chính mình khi niên lão cuối
cùng cũng có cái để dựa vào.
Nàng
nhượng Nhu Hương đem hài tử ôm đến xem, Nhu Hương trả lời: “Thế tử vừa sinh ra,
chịu không nổi phong hàn. Hiện tại ở tẩm cung của điện hạ nuôi nấng, thái y nói
tạm thời không thể ôm đi ra”
Bởi vì
bị Yam tẩy não, Nhu Hương không còn nhớ chút gì về việc anh nhi Vương hậu vừa
sinh ra đã chết non, ngược lại đem hài tử của Vương trở thành hài tử của Vương
hậu.
Nàng
là tâm phúc của Vương hậu, Vương hậu đối với lời nói của nàng rất tin tưởng
không hề nghi ngờ. Hơn nữa cung nữ, nội cung cùng thái y xung quanh cũng nói
như vậy, cũng không tái kiên trì muốn nhìn xem hài tử.
Nàng
thật không lo lắng hài tử ở nơi của Vương. Bởi vì nàng biết rõ chờ đợi của
Vương đối tự tử, hiện tại chỉ sợ so với nàng càng lo lắng tình huống của hài tử.
Thời đại
này không chỉ ở Triều Tiên, ngay cả Nguyên triều, tần phi hoặc phu nhân thân phận
tôn quý khi sinh hài tử, cũng không phải tự mình nuôi nấng, đều là tìm nhũ
nương chăm sóc. Hơn nữa bình thường các nàng cũng không cần chăm sóc anh nhi,
hài tử đều có phòng riêng, có người chuyên trách chiếu cố. Cho nên Vương hậu
không nhìn thấy hài tử tuy rằng phi thường tưởng niệm, nhưng ngại chính mình hậu
sản chưa lành, thái y lại không cho hài tử kiến phong (gặp gió), đành phải
chuyên tâm ở cữ.
Vương
thấy Yam quả nhiên đem sự tình xử lý ổn thỏa, không cần đụng đến huyết tinh,
không khỏi cực kỳ vui mừng. Đợi thân mình tốt hơn một chút, liền bắt Yam dạy y
loại phương pháp đề cao tinh thần lực này.
Y lần
này sinh sản bị thương kỳ thật phi thường nghiêm trọng. Nhưng là Yam trở về
đúng lúc, lấy tinh thần lực giúp y chữa khỏi hơn phân nữa thương thế, lại có
Vương thái y cùng Kim đại phu cẩn thận chăm sóc, cho nên khôi phục rất nhanh.
Chỉ có sáu, bảy ngày, đã có thể xuống giường đi lại.
Tuy rằng
Triều Tiên cũng có ở cữ, nhưng Vương thân là nam nhân, lại tự cảm thấy tình
hình của chính mình rất tốt, cũng không cố kỵ nhiều như vậy. Huống chi trong
triều đọng lại không ít chuyện, cho nên rất nhanh liền bắt đầu một lần nữa thượng
triều, xử lý chính vụ.
Thế tử
sinh ra hung hăng đánh cho Kinh Nguyên Quân ở xa tận đại đô Nguyên triều một
kích, trên triều đình lòng người cũng lập tức yên ổn, giống như rốt cuộc đã có
chủ tâm cốt (ng` đáng tin cậy), không cần lo lắng vấn đề Triều Tiên không người
nối nghiệp.
Loại
tình hình này không thể nhận thức được mà thể hiện ra ở trên triều, những tình
huống khiến Vương không thể xử lý chính vụ thoả đáng, cũng như đối với mệnh lệnh
của y tranh luận nghi ngờ cùng bằng mặt không bằng lòng cơ hồ tuyệt tích. Trong
lúc nhất thời Vương rốt cuộc cảm nhận được quyền lực nắm trong tay, khoái cảm
khi có thể thượng lệnh hạ hành (ở trên ra lệnh, phía dưới thực hiện => ý là
Vương nói gì các đại thần phía dưới đều nghe theo mà làm).
Như thế
qua hơn một tháng, Vương hậu đã ra tháng, nhưng bởi vì thân thể của nàng vẫn
khôi phục chưa hảo, còn phi thường suy yếu, cho nên vẫn là thành thật ở lại tẩm
cung của mình an dưỡng.
Lúc
này tiểu thế tử đã muốn nảy nở rất nhiều, viên viên phì phì bao tử kiểm (mặt
bánh bao) nhìn không ra diện mạo cũng chậm chậm có hình dạng, đúng là càng xem
càng giống Vương, gần như không có bộ dáng của Yam.
Yam
cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn đã từ Len biết được, cao cấp tinh thần thể
nhân loại lần đầu tiên cùng cấp thấp thân thể nhân loại kết hợp, hài tử sinh ra
bất luận dung mạo vẫn là gien, đều có khuynh hướng phát triển nghiêng về thân thể nhân loại. Trưởng nữ của Rox cũng giống
như vậy.
Vương
nhìn thấy hài tử càng lớn càng giống chính mình, vui sướng nhưng đồng thời cũng
có vài phần mất mác, nói: “Hài tử này như thế nào không có vài phần bóng dáng của
Hồng Lân a”
Hoàng
nội cung ở bên cười nói: “Điện hạ nói sao a. Cái mũi của tiểu thế tử không phải
cùng Hồng Tổng quản giống nhau như đúc sao”
Nếu
nói tướng mạo của hài tử là mười phần, như vậy tiểu thế tử là có đến tám phần
giống Vương, nhiều nhất hai phần giống Hồng Lân.
Yam đối
thế này đã muốn thỏa mãn, Vương so với hắn còn cảm thấy tiếc nuối, thân thủ trạc
trạc cái mũi nhỏ của thế tử, nói: “Quai (ngoan) bảo bối, bộ dáng ngươi như thế
nào không giống cha ngươi a? Cha ngươi rất anh tuấn a, ngươi không thích sao?”
Tiếu
thế tử nguyên bản đang thành thành thật thật ngủ say trong cưỡng bảo của chính
mình, bị Vương trêu chọc, liền tỉnh lại. Ô hắc (đen thùi) đôi mắt to giống
Vương như đúc hoang mang nhìn người trước mặt, sau đó mất hứng trương trương
(há ra) tiểu chủy, oa một tiếng khóc lên.
Vương
chân tay có chút luống cuống. Y không nghĩ tới tiểu hài tử lại không khó chịu
như vậy, y chẳng qua hơi chút trạc trạc, liền khóc a.
Yam
đem tiểu tử mập mạp kia bế lên, ôm vào trong ngực đong đưa qua lại hống, miệng
ôn nhu nói: “Hảo bảo bảo, đừng khóc a, đừng khóc a. Phụ vương hảo đáng ghét,
đem tiểu bảo của chúng ta đánh thức. Ta không để ý đến y, không để ý đến y”
Yam
không chỉ có ngôn ngữ thần thái thập phần ôn nhu, còn có tinh thần lực trợ
giúp. Tinh thần lực của tiểu tử kia mạnh hơn người thường rất nhiều, cảm nhận
được phụ thân vỗ về, rất nhanh liền trở nên im lặng, “rộng lượng” không hề so
đo chuyện phụ vương vừa rồi.
Vương
có chút buồn bực cùng kỳ quái nhìn phụ tử bọn họ, thấp giọng than thở nói: “Như
thế nào ngươi ôm nó liền ngoan như vậy a? Ta hống nó nửa ngày cũng không để ý
ta, khóc lên kinh thiên động địa a”
Yam ha
hả cười, nói: “Đó là ngài làm không đúng phương pháp. Tiểu bảo của chúng ta kỳ
thật rất ngoan, chỉ cần ngài tập trung tinh thần, cảm thụ một chút, có thể phát
giác tâm tình của nó a”
Vương
gần đây theo hắn học tập phương pháp rèn luyện đề cao tinh thần lực kia, tuy rằng
chưa thấy rõ hiệu quả, lại cảm giác tinh thần của chính mình sáng sủa rất nhiều,
tinh lực dư thừa. Loại cảm giác này tốt lắm, cho nên ý cũng thực chịu khó luyện
tập.
“Hồng
Lân a, ta vài ngày nữa sẽ hạ chỉ, chính thức ban thưởng danh tự (tên) cho hài tử,
cũng phong làm thái tử. Ngươi xem lấy danh tự gì cho hài tử hảo?”
Hài tử
đã muốn hơn một tháng, cung nhân đều xưng hô “thế tử”, Yam cùng Vương thì lấy
“tiểu bảo” làm nhủ danh kêu.
Yam
nghe vậy, nói: “Sắc phong thái tử không phải cần hướng Nguyên triều thỉnh chỉ
sao?”
Triều
Tiên là thuộc địa của Nguyên triều, thái tử vị là cần Nguyên triều hạ chỉ sắc
phong mới được.
Điều
này làm cho Vương rất không vừa lòng. Nhưng vương vị của y chính là được Nguyên
triều phong cho mới có được, chẳng lẽ hài tử của chính mình cũng phải để bọn họ
làm chủ?
Nhưng
là hiện tại không phải thời điểm cùng Nguyên triều trở mặt, nói: “Chuyện đó
đúng là phải như vậy. Ta nghĩ trước tiên ở quốc nội công bố danh tự cùng địa vị
của nó, rồi mới hướng Nguyên triều thỉnh phong”
Đây là
hài tử duy nhất của y, cũng là “trưởng tử” Vương hậu sở sinh, Nguyên triều
không có lý do không đáp ứng.
Yam gật
gật đầu, nói: “Vậy danh tự của tiểu bảo, ngài đã nghĩ ra chưa?”
Vương
mỉm cười, đi đến bên cạnh ải trác, xếp bằng ngồi xuống, cầm lấy bút lông, ở
trên giấy Tuyên Thành cao cấp viết một chữ, đưa cho Hồng Lân.
Yam ôm
hài tử đứng bên cạnh y, thấy trên giấy viết một chữ “Duyên”.
“Vương
Duyên? Ân, đó là một danh tự rất hay”
Trong
danh tự này hiển nhiên bao hàm tâm ý cùng kỳ vọng của Vương, chỉ hy vọng rằng
giang sơn Triều Tiên trong tay hài tử tiếp tục kéo dài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét