Đệ tứ
thập bát chương
Vương
thần sắc bất động, nói: “Trẫm cũng hiểu được. Nhưng Kinh Nguyên Quân ở xa tận đại
đô, không chịu trở về, kế hoạch bây giờ, chỉ có phái người đi đại đô”
“Điện
hạ nghĩ muốn làm như thế nào?”
Vương
hậu tuy rằng không tham dự chính sự, nhưng nàng cùng Vương phu thê đồng thể, nhất
vinh câu vinh (người này quang vinh thì người kia cũng vậy), nhất tổn câu tổn
(tương tự, thay quang vinh = tổn hại), hơn nữa hiện tại có hài tử, có một số việc
nhất thiết phải thực hiện a.
Vương
mỉm cười, chậm rãi nói: “Ái phi không cần sốt ruột. Khi trẫm cần, mong rằng
Vương hậu có thể tận lực tương trợ a”
Vương
hậu nhìn thoáng qua hài tử trong lòng y, lại trộm nhìn Hồng Lân bên cạnh một
cái, thấp giọng nói: “Nô tì hiểu được”
Yam thật
sự là bội phục thủ đoạn của Vương. Nếu luận âm mưa, tâm kế, hắn so với Vương thật
sự là không thể bằng được a.
Vương
cố ý để hắn ở lại trong phòng, đại khái cũng là muốn để hắn nhìn thấy một mặt
khác của Vương hậu. Đồng thời cũng làm cho Vương hậu biết, cho dù Vương hậu có
hài tử của Hồng Lân, y cùng Hồng Lân cũng là đồng tâm nhất thể, không có bất cứ
khoảng cách gì. Nhưng cũng hoàn mỹ mà đem Vương hậu kéo vào trận thế của chính
mình, như thế, Vương gặt hái được lớn nhất.
Vương
hậu ở lại cung thế tử trong chốc lát, bất quá chung quy thân thể vẫn chưa khang
phục (bình phục), rất nhanh có chút mệt mỏi, liền cáo lui ly khai.
Vương
đem hài tử giao cho cung nữ cùng nhũ nương, cùng Yam trở về tẩm điện của chính
mình.
Sự
tình về Kinh Nguyên Quân, Vương không cho Yam tiếp tục nhúng tay, y đều có xử
trí. Nhưng Yam biết không dễ dàng như vậy, cho dù hết thảy đều an bài thỏa
đáng, ít nhất cũng cần thời gian nửa năm. Trong đó việc tìm thích khách thích hợp
là khó khăn nhất.
Yam
không nói thêm cái gì nữa. Hắn biết Vương an bài mật thám bên cạnh Kinh Nguyên
Quân, cố gắng dùng mọi khả năng biết rõ hướng đi của Kinh Nguyên Quân ở đại đô,
chẳng qua phụ trách đầu mối này, chính là Phác Thắng Cơ.
Tưởng
tượng đến cùng cái tên kia giao tiếp, Yam liền cảm thấy phiền toái. Bất quá
cũng may lần trước căn cứ phóng ra cho hắn hai phần tinh thần lực, thứ này một
khi phóng thích thì không thể thu hồi, bỗng dưng tăng thêm thực lực của chính
mình. Muốn thần không biết quỷ không hay từ chỗ của Phác Thắng Cơ lấy được tin
tức, vẫn là phú phú hữu dư (dư dả).
Chính
là không thể không nói mọi chuyện Vương luôn nghĩ trước người khác một bước. Thời
điểm khi Yam tưởng đến tìm Phác Thắng Cơ, mới phát hiện hắn bị Vương phái ra
ngoài làm việc.
Thật sự
là…không nghĩ muốn chính mình nhúng tay vào chuyện của Kinh Nguyên Quân đến như
vậy sao? Là lo lắng mình hội không nghe lời chạy đến đại đô sao?
Bất
quá Vương thật đúng là đoán đúng rồi. Không biết là y đối nguyên bản Hồng Lân
quá mức lý giải, vẫn là đối Yam hiện tại hiểu biết quá sâu, tóm lại cuối cùng vẫn
là đoán được tâm tư hiện tại của hắn. Quả nhiên đồng giường cộng chẩm (ngủ
chung một giường), đối tâm ý của chẩm biên nhân (người ngủ kế bên) rất lý giải
a.
Yam thực
mất một phen công phu, mới tra được Phác Thắng Cơ hiện tại ở nơi nào.
Vương
ngàn tính vạn tính, cũng tuyệt đối không thể tưởng được hắn hiện tại có năng lực
thuấn gian chuyển di. Chỉ cần khoảng cách không phải quá xa, một đêm vừa đi vừa
về vẫn là không có vấn đề.
“Ngươi,
ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Phác Thắng Cơ nhìn thấy đột nhiên xuất hiện
trước mắt Hồng Lân liền chấn động.
“Phác
Phó tổng quản không cần khẩn trương như vậy. Điện hạ chính là bảo ta tới hỏi
ngươi vài câu”
Phác
Thắng Cơ cười lạnh một tiếng, nói: “Hồng Tổng quản có thủ dụ (chỉ thị) của điện
hạ không?”
Yam thở
dài, nói: “Không có”
Phác
Thắng Cơ ngạo mạng hất hất cằm, nói: “Ta đây tất yếu sẽ không nói. Ai biết Hồng
Tổng quản có phải hay không thật sự phụng mệnh tiến đến a”
Phác
Thắng Cơ đã muốn ngạo mạn đến trình độ nhất định, hắn không nghĩ Hồng Lân là
lén sau lưng Vương tới, còn nghĩ rằng hắn thật sự là phụng vương mệnh tới, bất
quá cho dù như vậy hắn cũng không sợ, nhất định phải làm khó Hồng Lân.
Yam đối
hắn trong lòng phi thường khinh thường, một bên dẫn hắn nói chuyện, đồng thời một
bên triển khai tinh thần lực cường đại thăm dò đại não của hắn.
Hắn
càng xem càng giật mình. Phác Thắng Cơ quả thật là phụ trách giám thị hết thảy
hoạt động của Kinh Nguyên Quân ở đại đô, nhiệm vụ này vài năm trước Vương liền
giao cho hắn. Lúc ấy dự tính ban đầu của Vương không phải là phòng bị Hồng Lân,
mà là cảm thấy Phác Thắng Cơ càng thích hợp xử lý âm mưu mật thám linh tinh, sự
thật chứng mình ánh mắt của Vương rất chính xác. (Phác Thắng Cơ chính là một
người âm ám (tối tăm) a…)
Nhưng
là mấy năm gần đây, nhất là một năm trở lại đây, ám luyến (thầm mến) của Phác
Thắng Cơ đối với Vương càng khó có thể khống chế, đồng thời dục vọng quyền lực
của chính mình cũng cấp tốc bành trướng. Bởi vì quan hệ của Hồng Lân cùng với
Vương, lại luôn luôn đặt trong đầu hắn, khiến cho hắn thế nhưng bí mật cùng
Kinh Nguyên Quân cấu kết, lại còn hiệp trợ Kinh Nguyên Quân soán vị, cũng tính
toán giành công để có thể đoạt được Vương Kì. (ack…=”””””””””=)
Điều
này làm cho Yam vừa sợ vừa giận, âm thầm may mắn chính mình lén tiến hành thăm
dò tinh thần với hắn. Nếu không phải một loạt trùng hợp này, chỉ sợ hắn cùng
Vương cũng sẽ không phát hiện âm mưu của Phác Thắng Cơ cùng Kinh Nguyên Quân. Bởi
vì cho dù là chính hắn, cũng không nghi ngờ lòng trung thành của Phác Thắng Cơ
đối với Vương.
Yam
thăm dò tất cả ý nghĩ trong đầu của hắn xong, không có tâm tình cùng hắn dây
dưa, liền tẩy đi trí nhớ của hắn ngày hôm nay, sau đó vội vàng thuấn gian chuyển
di đi, về tới hoàng cung.
Làm một
tương lai nhân loại, hắn có chút không thể lý giải, một người như thế nào có thể
bởi vì dục vọng âm ám của chính mình mà sinh ra ý niệm tà ác như vậy trong đầu?
Hắn thấy
được ảo tưởng dưới đáy lòng của Phác Thắng Cơ là đem chính mình tàn nhẫn giết
chết, sau đó thay thế vị trí của mình, đem Vương nhốt ở trong phòng hắn, lại
dùng đủ loại phương pháp lấy lòng y, tác cầu y. Thậm chí hắn thấy được ảo tưởng
đối với thân thể của Vương sâu trong đầu Phác Thắng Cơ. (ack
ack…>”””””””””””””<)
Vương
thân thể xích lỏa nằm vắt trên giường lớn, mị hoặc hướng Phác Thắng Cơ mỉm cười…
Thiên
a. Nhìn đến hình ảnh này, Yam thiếu chút nữa nhịn không được nện một quyền ở
cái mũi cao thẳng ngạo mạn kia của Phác Thắng Cơ.
Giờ khắc
này, Yam rốt cuộc sâu sắc hiểu được cái gì kêu ghen tị, cái gì kêu nộ hỏa trung
thiêu (giận sôi gan). (đập nó đi, còn chờ gì a, hừ hừ =”=)
Có người
ham muốn Vương, ham muốn người của hắn, trước kia chính là đem việc này trở
thành mị lực của Vương, kiêu ngạo của chính mình, nhưng giờ này khắc này lại cảm
thấy hận không thể đem tên kia ra bầm thây vạn đoạn, làm hắn không bao giờ có
thể ở trong cái đầu u ám đó lấy ái nhân của chính mình trở thành đối tượng dâm
loạn.
“Hồng
Lân, ngươi làm sao vậy?”
Vương ở
trong tẩm thất ôm hài tử miệng phun phao phao (nước bọt) chơi đùa, chỉ thấy Hồng
Lân phong phong hỏa hỏa (hùng hổ) chạy vào, nhìn y một cái, sau đó liền ôm chặt
lấy y từ phía sau.
Vương
thật thích thái độ càng ngày càng tùy ý hiện tại của Hồng Lân, hơn nữa từ khi
có hài tử, càng khiến cho y cảm giác được bọn họ là người một nhà.
Y
đương nhiên phát hiện Hồng Lân có rất nhiều thay đổi. Nhưng là những thay đổi
này đều làm cho chính mình càng ngày càng không thể ly khai hắn, càng ngày càng
thích hắn.
Nếu
nói trước kia y yêu chính là dung mạo anh tuấn cùng tính cách ôn nhu nhu thuận
của Hồng Lân, hiện tại lại là thương hắn khuôn mặt làm nũng ủy khuất, thương hắn
ánh mắt ôn nhu đa tình, thương hắn thân thủ mạnh mẽ oai hùng, còn có tính độc
chiếm bá đạo lại có chút tính trẻ con…
Yam rầu
rĩ ôm Vương, cũng không nói chuyện. (càng ngày càng thấy anh giống con nít
=_____=”)
Vương
bất đắc dĩ, đem hài tử đặt lên giường, có gắng dùng lực xoay thân người giữa
song chưởng (vòng tay) siết chặt của hắn, vuốt ve bả vai cùng hắc phát của hắn,
ôn nhu nói: “Hồng Lân a, có chuyện không vui sao? Hay là Kiện Long Vệ xảy ra
chuyện gì?”
“Không
có” Yam rầu rĩ không vui, qua một lúc lâu sau mới nói: “Điện hạ, người là của
ta, đúng hay không?” (⊙ o
⊙)
Vương
sửng một chút, bật cười nói: “Đương nhiên. Chính là Hồng Lân, ngươi cũng là của
ta”
“Ân,
ta là của ngươi. Điện hạ cũng là của ta”
“Ân,
ta là của ngươi, ngươi cũng là của ta” Vương không rõ hắn không đầu không đuôi
nói chuyện này để làm gì, chỉ là tính tình hảo mới theo hắn nói.
“Điện
hạ, nếu…ta nói nếu. Nếu có người…có người giống ta yêu ngài cũng thực yêu ngài,
thậm chí càng ưa thích ngài, ngài sẽ làm như thế nào?”
Tuy rằng
hắn không tin ái năng (năng lượng tình yêu =”=) của Phác Thắng Cơ đối với Vương
vượt qua chính mình, hơn nữa tên kia thế nhưng nghĩ muốn phản bội Vương, dùng
cái loại phương pháp hạ lưu âm ám đoạt được y, căn bản không đáng nhắc đến.
Nhưng là trong lòng vẫn có gai.
Tưởng
tượng đến nếu sau này mang theo Vương trở lại tương lai thế giới của hắn, mạn
trường (dài đằng đẵng) sinh mệnh, vạn nhất gặp được một người giống hắn thật
tinh mắt ái thượng Vương Kì, thật là làm sao bây giờ?
Hắn
cũng biết chính mình thuần túy là nghĩ nhiều, nếu Ander biết suy nghĩ của hắn,
nhất định sẽ nói: Yam ngươi thay vì đi nghĩ những chuyện không thực này, không
bằng ngẫm lại vạn nhất tương lại y đối với ngươi thay lòng đổi dạ, hoặc là
ngươi đối hắn thay lòng đổi dạ lại làm sao bây giờ?
Nhưng
là lúc này lý trí tương lai nhân loại luôn kiêu ngạo đã muốn không cánh mà bay,
Yam chính là quấn quýt muốn biết đáp án.
Vương
nhịn không được nở nụ cười, nói: “Như thế nào lại hỏi vấn đề này? Ta không tin
có người hội so với ngươi càng yêu ta, cũng không tin tưởng có người hội so với
Hồng Lân người càng vĩ đại, càng đáng giá ta yêu thích”
Yam cảm
thấy được trong lòng thoải mái hơn, có chút yên tâm, nhưng vẫn còn truy vấn: “Nếu
người kia thật sự so với ta càng yêu ngài, hơn nữa so với ta càng vĩ đại? Điện
hạ, ngài sẽ vứt bỏ ta sao?”
Vương
nghe vậy, sắc mặt trở nên thật nghiêm túc, nói: “Hồng Lân, ta đây hỏi ngươi. Nếu
có người so với ta càng yêu người, cũng so với ta càng xuất sắc, ngươi hội vứt
bỏ ta sao?” Nhất là nữ nhân giống Vương hậu vĩ đại xinh đẹp như vậy. Nhưng là những
lời này y cũng không có nói ra.
Yam
kiên định nói: “Tuyệt đối sẽ không! Ngài trong lòng ta là độc nhất vô nhị!”
Vương
nở nụ cười, nói: “Có thế chứ. Ta đối với ngươi cũng là như vậy” Nói xong y thân
thủ ôm lấy Hồng Lân, sờ sờ mái tóc đen nhánh của hắn, lại tinh tế ngắm nhìn hắn,
càng nhìn càng thích, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu. “Hồng Lân a, chỉ cần
ngươi mong muốn, tất cả những gì của ta, ta đều nguyện ý cùng ngươi chia xẻ,
cho dù là vương vị này”
Yam nhớ
tới trong nguyên kịch, Vương vì Hồng Lân, quả thật nguyện ý lấy vương vị ra để
đổi lấy tinh yêu của hắn (TT^TT), thậm chí cuối cùng ngay cả sinh mệnh cũng
không cần, tình này yêu này, quả thực làm cho người ta rung động.
Yam đặt
trán mình lên trán y, ôn nhu nói: “Kì, ta cái gì cũng không muốn. Chỉ cần cùng
ngươi cùng một chỗ thì tốt rồi. Ân, còn có tiểu bảo của chúng ta”
Vương
gắt gao ôm lại hắn, tâm thần nhộn nhạo, nhịn không được nghiêng người qua, thật
sâu hôn lên môi hắn.
Hai
người gắn bó cùng liền, bất tri bất giác liền bắt đầu triền miên, lẫn nhau thần
thiệt (môi lưỡi ^^”) hi hí (chơi đùa =”=), càng không thể khống chế chính mình.
“Ô
ô…Oa oa oa……..”
Vương
Duyên cảm thấy chính mình bị bỏ rơi. Bé tuy rằng cái gì cũng còn không có hiểu,
lại bị hai phụ thân ném ở trên giường, tiểu não túi (cái đầu nhỏ) chuyển tới
chuyển lui cũng nhìn không thấy đã xảy ra cái gì, nhưng là tinh thần lực của bé
thực mẫn tuệ sâu sắc, cảm nhận được chính mình bị hai phụ thân quên mất, vì thế
ủy khuất khóc lên.
Hai đại
nhân đang ý loạn tình mê đồng thời phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn, chỉ
thấy hài tử nằm trên giường đang đá tiểu nhục tử (cái đệm nhỏ), khuôn mặt nhỏ
nhắn nhăn lại, há mồm khóc lớn, một bộ dáng vô hạn đáng thương.
Ai
nha, thế nhưng quên mất hài tử. (=)))
Hai
người đều thập phần áy náy.
Vương
lập tức đẩy Hồng Lân ra, đem hài tử bế lên, nhẫn nại hống.
Yam lại
cảm nhận được tinh thần lực của hài tử bao hàm ủy khuất cùng oán giận, còn có…ẩn
ẩn ghen tị, không khỏi thầm nghĩ: tiểu gia hỏa này, tuổi không lớn, tính độc
chiếm đối với phụ mẫu (khụ) lại mạnh như vậy, điểm này trái lại thực giống
Vương a.
—————————————-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét