Đệ nhị
thập tam chương
Buổi
sáng tốt lành, bị Vương không khỏe phá hủy. Mấy tên Kiện Long Vệ tâm tình đều nặng
nề.
Yam
cũng thực lo lắng, ở tẩm thất hầu hạ Vương thay y phục, rửa mặt chải đầu xong,
buồn thanh nói: “Điện hạ, chúng ta mau nhanh trở về kinh thành đi, thỉnh thái y
cho ngài nhìn xem”
Vương
không nói gì, chỉ thuận tay buộc lại đai lưng, nói: “Không cần khẩn trương như
vậy. Có thể là tràng dạ dày có chút không khỏe thôi” Y giương mắt nhìn, thấy
Yam vẻ mặt lo lắng nhìn chính mình, mỉm cười, nói: “Được rồi được rồi, ta đã biết.
Sau khi hồi cung liền truyền Vương thái y giúp ta nhìn xem”
Yam
lúc này mới miễn cưỡng nhoẻn miệng cười.
Bởi vì
lo lắng thân thể Vương không khỏe, nên Kiện Long Vệ cũng không dám chạy quá
nhanh, một đường đều là thật cẩn thận.
Chạng
vạng, bọn họ rốt cuộc về tới kinh thành. Vào hoàng cùng, Vương vừa mới đổi hảo
y phục, Yam đã đem Vương thái y gọi tới.
Vương
từ trong tẩm thất đi ra, đã thấy thái y cung kính chờ bên ngoài, không nhịn được
trừng mắt liếc Hồng Lân đứng bên cạnh.
“Điện
hạ” Giọng nói của Yam mang theo một tia thúc giục cùng ý tứ làm nũng.
Vương
bất đắc dĩ ngồi xuống trước mặt thái y, đưa tay để lên nhuyễn (êm) điếm (đệm
lót) trải trên bàn.
Vương
thái y cung kính đặt tay xem xét mạch tượng của Vương, cẩn thận chẩn mạch, một
tay vuốt vuốt râu chính mình.
Qua một
lát lâu sau, Vương thái y nói: “Điện hạ, phiền toái ngài đổi tay kia”
Vương
thu hồi tay phải, lại đặt tay trái lên.
Vương
thái y cẩn thận chẩn đoán sau một lúc lâu, giữa chừng cẩn thận giương mắt nhìn
Vương hai lần, rốt cuộc chậm rãi nói: “Thân thể điện hạ không có gì đáng ngại.
Đại thể là do thời tiết quá nóng, có thử khí chi tượng (aka nóng trong người),
tràng dạ dày không khỏe. Vi thần cấp điện hạ khai mấy phúc (thang) thanh nhiệt
khứ hỏa dược, điều trị một chút liền hảo”
Vương
gật gật đầu, không nói gì, chính là thu hồi thủ vãn hạ (kéo xuống) tay áo.
Vương
thái y thu thập hảo vài thứ, định đứng dậy cáo lui, bỗng nhiên lại nghĩ tới một
chuyện, nói: “Điện hạ, Vương hậu nương nương gần đây tâm tình bất ổn, trong người
bực tức, nội phủ (cơ quan nội tạng) tích tụ, trường kì (lâu dài) e rằng đối
thai nhi không tốt. Điện hạ…”
Sắc mặt
Vương đột nhiên khẽ biến, cắt ngang lời thái y: “Đã biết. Ngươi lui xuống đi”
Vương
thái y sửng sốt, vội vàng khom người cáo lui.
Vương
có chút bất an nhìn về phía Hồng Lân, lại thấy Hồng Lân tựa hồ có chút sững sờ.
Đúng rồi,
khi y tuyên bố việc Vương hậu có thai, đúng lúc Hồng Lân ly kinh truy đuổi
thích khách, cũng không biết. Mà chính mình vẫn không có cùng hắn nói, không biết
hắn, hắn…
“Hồng
Lân…” Vương có chút lo lắng bất an kêu.
Yam phục
hồi tinh thần lại, nói: “Vương hậu nương nương mang thai?”
“Ách…đúng
vậy”
Yam dừng
một chút, cúi đầu nói: “Chúc mừng điện hạ”
Kỳ thật
hắn đã sớm biết…Không, phải nói là Hồng Lân sớm biết rằng Vương hậu mang thai,
ngay buổi tối ngày chính mình xuyên qua mà đến, thị nữ Nhu Hương của Vương hậu
đã lẻn đến gặp hắn.
Bất
quá Vương cũng không biết Hồng Lân đã biết chuyện, cho nên lúc này biểu hiện của
Yam vừa đúng mức.
Vương ừ
một tiếng, không nói gì.
Hai
người nhất thời đều có chút xấu hổ cùng trầm mặc, tựa hồ ai cũng không biết nên
nói cái gì tiếp theo.
Sau một
lúc lâu, vẫn là Yam mở miệng trước. Hắn cười cười nói: “Thái y nói điện hạ chỉ
có chút thử khí chi tượng, dạ dày không khỏe, hoàn hảo không có đại sự (chuyện
lớn)”
Vương
giống như tìm được lối thoát, nhẹ nhàng thở hắt ra, cũnng mỉm cười nói: “Đúng vậy.
Trẫm đã sớm nói qua, là ngươi quá lo lắng đi”
Hai
người đều không nói đến chuyện của Vương hậu, bắt đầu thảo luận sự kiện ám sát
lần trước.
Kỳ thật
việc đó đã muốn tra ra manh mối, nhưng là Kinh Nguyên Quân ở Nguyên triều,
không thể làm gì được hắn. Mà trong triều nguyên bản các cựu thần ủng hộ hắn,
dưới sự áp bách của Vương cùng tin tức Vương hậu mang thai, cũng đều trở nên an
phận. Chính là về phía võ tướng, bên trong thực có thể còn có người ủng hộ Kinh
Nguyên Quân, nhưng là người đó che giấu quá sâu, đến nay vẫn không thể tra ra.
Vương
nói: “Chuyện này trước hết nên chấm dứt đi. Nếu tiếp tục tra xét, trong triều đại
thần bất an, lòng người tư động, ngược lại không ổn”
Yam
cũng là nghĩ như vậy, đáp: “Đúng vậy”
Vương
lẳng lặng suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: “Hồng Lân a, ngươi nói như thế nào
mới có thể đem quân quyền trong triều thu hồi được?”
Yam sửng
sốt ngây người. Này vẫn là lần đầu tiên Vương mở miệng hướng hắn hỏi ý kiến việc
triều đình. Trước giờ Vương chuyên quyền độc đoán, tuy rằng thực tin tưởng Hồng
Lân, nhưng chưa bao giờ cùng hắn thương lượng việc triều đình. Đại khái cũng là
khi đó Hồng Lân không quá quan tâm đến, một lòng lấy việc an nguy của Vương
cùng mệnh lệnh vi chủ tâm (việc chính).
Yam chần
chờ một chút, lấy thái độ làm người cùng tính cách của Hồng Lân hồi đáp: “Điện
hạ thực khó xử sao? Ta không hiểu lắm những việc này, chỉ sợ không thể giúp
ngài phân ưu (san sẻ)”
Trong
mắt Vương toát ra một tia nhàn nhạt thất vọng, bất quá lại trấn an mỉm cười
nói: “Trẫm chính là tùy tiện hỏi thôi, không cần để ở trong lòng. Ngươi đã muốn
giúp trẫm phân ưu rất nhiều”
Trở về
hoàng cung, Vương tự xưng lại biến trở về “trẫm”, Yam cũng đổi thành kính ngữ,
nơi chốn vẫn là phải chú ý lẫn nhau thân phận cùng lễ tiết.
Yam xuất
thân từ chính trị thế gia ở tương lai thế giới, tuy rằng từ nhỏ đối với chính
trị thứ này đã không quá yêu thích, nhưng rốt cuộc vẫn là xuất thân thế gia,
nhĩ nhu mục nhiễm (mưa dầm thấm đất), lại vượt qua Vương Kì mấy vạn năm tri thức
cùng kinh nghiệm, đối với chuyện như thế nào thu hồi quân quyền, vẫn là có biện
pháp. Chính là hắn không dám mở miệng. Thứ nhất sợ sẽ làm cho Vương hoài nghi,
dù sao học thức cùng tính cách so với Hồng Lân trước kia có chút chênh lệch. Thứ
hai…chính là đối Vương vẫn có điều cố kỵ (e dè).
Vương
là người, bởi vì khuyết thiếu cảm giác an toàn, cho nên độc chiếm dục cùng khống
chế dục đều thập phần mãnh liệt, không cho phép người khác chống lại. Mà đối với
Hồng Lân này chẩm biên nhân (người ngủ cạnh bên), Vương tuy rằng thập phần sủng
ái thiên vị, trước giờ cũng rất ít để hắn nhúng tay vào chính sự. Đại khái cũng
là xuất phát từ ý niệm bảo hộ Hồng Lân không bị công kích, nhưng không hẳn là
không có một tia ý tứ phòng bị.
Vương
là người đa nghi như vậy, cho dù là tâm ái chi nhân (người yêu) y cũng phải cận
thận xem chừng. Yam không nghĩ trong lúc hai người vẫn chưa tạo được mối quan hệ
tin tưởng nhau không gì có thể phá nổi lại tùy tiện thay đổi tình thế.
Vương
thái y rời khỏi tẩm cung của Vương, đi vào Thái y viện, vài tên thái y luân trị
(trực ban) cùng lão chào hỏi, lão tựa hồ đều không có nghe thấy, cắm đầu đi thẳng
vào phòng của chính mình.
Đồ đệ
của lão đang phân loại dược liệu, thấy lão tiến vào, vội vàng đứng dậy hành lễ.
Vương
thái y thanh âm có chút dồn dập, nói: “Nhanh lên, đem tất cả y thư của thái y
viện toàn bộ đều đưa đến cho ta”
Đồ đệ
giật mình nói: “Lão sư?”
Vương
thái y tức giận nói: “Còn ở nơi này sửng sốt làm cái gì? Không nghe thấy ta nói
sao? Đi nhanh đi!”
Đồ đệ
sợ hãi nói: “Toàn bộ sao ạ?”
“Toàn
bộ!” Ngữ khí của Vương thái y thập phần cương quyết, ẩn chứa bên trong một tia
kích động không thể kiềm nén.
Vương
dùng xong dược vật (thuốc) điều trị của Vương thái y khai, hiệu quả cũng không
lớn, mấy ngày nay vẫn thường xuyên buồn nôn khó chịu. Y cảm thấy được chính
mình như vậy thật khó coi chẳng ra làm sao cả, vì tôn nghiêm cùng hình tượng của
vương thất cho nên luôn cố nén, khẩu vị càng thêm bất hảo.
Buổi
sáng ngày hôm đó Yam bị một trận thanh âm nôn khan đánh thức, xoay người ngồi dậy,
thấy Vương dựa vào tháp biên chật vật nôn, trên mặt đất tất cả đều là dịch dạ
dày.
“Điện
hạ” Yam lo lắng giúp hắn vỗ vỗ lưng, nói: “Như thế nào lại nôn?”
Vương
ôm ngực, vô lực dựa vào bên giường, nói: “Đánh thức ngươi?”
Yam lấy
một khối phương khăn đến, giúp y lau khô môi cùng ngón tay, nói: “Nhượng Vương
thái y lại thay đổi phương thuốc thử xem? Như thế nào vẫn không thấy hảo”
Vương
đứng dậy, nói: “Được rồi, gần nhất chính là buổi sáng quá khó chịu thôi”
“Nhưng
ngài đều không ăn uống gì. Không thể tiếp tục như vậy”
Vương
đứng thẳng dậy, nói: “Nhượng Hoàng nội cung gọi người tới thu thập một chút, trẫm
phải thượng triều”
Yam có
chút tức giận kêu: “Điện hạ”
Vương
quay đầu đối hắn cười cười, nói: “Ta biết rồi. Ta sẽ truyền thái y đến xem lần
nữa” Nói xong y dừng một chút, thấp giọng nói: “Hôm nay hạ triều, ta phải đến gặp
Vương hậu”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét