Ngoại
truyện: Xuyên vào (1)
“Tần
Qua!”
Tần Qua
ôm sách xoay người lại.
“Có
chuyện gì vậy?”
Cậu mặc
áo sơmi trắng, quần âu màu nhạt, vóc dáng cao một mét bảy lăm, dáng người cân
đối, có loại vẻ đẹp yên lặng như loài hoa quỳnh tỏa hương trong bóng đêm, thanh
âm cũng làm người ta cảm thấy dịu dàng như gió thoảng.
Người
đến là đàn anh của Tần Qua, khoa kiến trúc năm ba, hội trưởng hội học sinh
người Hoa. Tính tình tao nhã, thành tích tốt, dáng người rất cao lại rèn luyện
đầy đủ, là tình nhân trong mộng của rất nhiều cô gái. Lúc Tần Qua nhập học Đại
học Stanford(1), là do hội học sinh sắp xếp thành viên tới đón, mà người đi đón
Tần Qua chính là vị đàn anh này.
“Em có
biết tối thứ sáu này chúng ta sẽ tổ chức lễ hội mùa xuân tết âm lịch không?”
“Oh… Có
chuyện gì không ạ?” Hội học sinh người Hoa ở Stanford hàng năm đều tổ chức cái
này.
“Kỳ thật
anh có một yêu cầu hơi quá đáng.”
“Anh cứ
nói đi.”
cheveuxnoirs.wordpress.com
“Chuyện
là như vầy, trong chương trình chúng ta có một tiết mục độc tấu Piano, nhưng
người chơi Piano lại có việc không thể lên sân khấu, trong thời gian ngắn lại
tìm không ra tiết mục nào lấp vào, anh biết em biết chơi đàn, muốn hỏi em có
thể giúp đỡ một chút không?”
“…” Tần
Qua lập tức cảm thấy thật khó xử.
Cũng
không phải là cậu không muốn giúp.
Cậu hiện
tại đối với Piano, nhất là biểu diễn trên sân khấu luôn luôn có một loại bóng
đen không hiểu, vì vậy cậu cố gắng tận lực không lặp lại chuyện đó. Nam nhân
gây cho cậu di chứng nhiều lắm, đây chính là một trong số đó.
Nhưng là
đàn anh từ lúc cậu đến Stanford thì đã luôn trước sau giúp đỡ cậu rất nhiều,
bao gồm đưa đón, làm thủ tục nhập học, dẫn cậu đi chọn phòng ở, thuê phòng, mua
nội thất… vân vân…, cậu vẫn luôn cảm kích trong lòng. Hiện tại lần đầu tiên đàn
anh mở miệng, cậu cho dù thế nào cũng không thể từ chối.
Thấy Tần
Qua rũ mắt không nói lời nào, anh nói: “Nếu quá miễn cưỡng thì thôi.”
“Không…
Chuyện này em nhất định sẽ giúp, cũng không biết kỹ thuật còn tốt không. Có nơi
để luyện tập không?”
Đàn anh
nở nụ cười: “Kỹ thuật của em dùng một nửa vẫn còn dư giả. Chúng ta có thể mượn
phòng đàn bên học viện âm nhạc, xế chiều anh tới đón em đi.”
“Được.”
“Cứ
quyết định như vậy đi.”
“Vâng,
tạm biệt.”
“Bye
bye.”
Tần Qua
quay người lại tiếp tục đi về căn hộ.
Thôi
thôi. Luôn trốn tránh cũng không phải là biện pháp, xem như đây là một cơ hội
để vượt qua di chứng đi.
“Tách”
một tiếng, phòng khách sáng lên ánh đèn vàng nhạt. Tần Qua cởi giày đặt ở cạnh
cửa, mang dép lê vào phòng ngủ, mở máy tính đem sách để ở một bên.
MSN tự
động login, một cái đầu lập tức nhảy ra: “Đã về rồi ah?”
“Uh.”
“Sắp đến
tết âm lịch rồi đó, mọi người đều nơi nơi tiệc tùng mà tôi lại phải ngồi đây
cặm cụi viết luận văn!” Cộng thêm một biểu tình nước mắt như mưa T^T
Tần Qua
nhịn không được phì cười: “Tôi cũng đang viết luận văn mà.”
“Của cậu
là tâm lý học, luận văn phỏng chừng so với tôi còn khủng khiếp hơn :D ” Icon
cười đê tiện.
“Cậu vui
rồi chứ, vậy nhanh đi viết đi.”
“Biết
cậu lại đuổi tôi đi, tôi cút đây.” Icon gạt lệ.
Tần Qua
mỉm cười, lê chuột đến dấu X đỏ ở góc trên bên phải.
Cậu đã
20 tuổi. Từ lúc mười sáu tuổi ra nước ngoài đến trung học Stuyvesant(2), rồi
thi đậu đại học Stanford, đến bây giờ đã qua bốn năm.
Bốn năm
huy hoàng thì ra trôi qua mau như thế. Cậu lại dường như một chút cảm giác cũng
không có.
Lên đại
học cậu chọn tâm lý học, hy vọng dựa vào tri thức học ở trường để trị liệu vết
thương trong lòng. Nhưng cũng giống như bác sĩ thường không thể chữa hết bệnh
cho bản thân, cậu cũng không thể chữa cho mình.
Mỗi ngày
Đàm Tấn đều login nói chuyện với cậu.
Từ sau
đêm Đàm Tấn phát hiện cậu bị nam nhân cường bạo, thái độ của hắn đối với cậu
liền thay đổi 180 độ. Mỗi ngày đều phải lên MSN nói chuyện phiếm với cậu, một
ngày không online, điện thoại sẽ bị khủng bố, còn phải nghe hắn kỳ kèo uốn éo
một trận. Trừ lần đó ra, Đàm Tấn còn thường xuyên vào dịp tết bay từ
Philadelphia tới California để thăm cậu, lễ Giáng Sinh, nghỉ xuân, nghỉ hè, một
cái cũng không sót. Tần Qua hoài nghi có phải Đàm Tấn sợ cậu lại bị nam nhân
cường bạo hay không, cậu còn úp mở mà tỏ vẻ nam nhân sẽ không rảnh rỗi đến mức
chạy đến nước Mỹ cường bạo cậu, nhưng Đàm Tấn vẫn tỉnh bơ như không nghe thấy,
tự làm theo ý mình. Nghe mẹ cậu nói, sau khi cậu đi Đàm Tấn không biết là bị
cái gì kích thích, đột nhiên cải tà quy chính, hăng hái cố gắng, nhảy lên đứng
nhất cả năm học, thi vào đại học kinh tế Wharton(3) ( nghe nói cũng xin vào
Stanford nhưng bị từ chối, làm Đàm Tấn buồn bực thật lâu.) Tần Qua không biết
Đàm Tấn rốt cuộc bị cái gì kích thích, bất quá bạn lâu năm quay đầu về chùa,
cậu vẫn là rất vui.
Tần Qua
tìm tòi tư liệu trong chốc lát, suy nghĩ lại nhịn không được bay tới chuyện
Piano.
cheveuxnoirs.wordpress.com
Sau khi
chia tay với nam nhân, hơn nữa khối lượng bài học so với trong nước lớn hơn, đã
rất lâu cậu chưa chạm vào Piano.
Cho đến
mùa hè năm tốt nghiệp trung học, cậu mới thử chạm vào một chút, nhưng lại lập
tức giật bắn lên kinh ngạc ngồi chảy nước mắt, sau đó cậu đậy nắp đàn, nằm trên
Piano yên lặng trong chốc lát.
Ở trong
lòng cậu, nam nhân dường như phân liệt thành hai người, trước khi từ H đảo trở
về là một người, sau khi trở về là một người. Nghĩ đến lúc trước nam nhân đối
với cậu thật là tốt, rồi lại nghĩ đến nam nhân như thế nào phản bội cậu, làm
cho Tần Qua nhịn không được rơi lệ.
May mắn
kĩ thuật đàn cũng không thụt lùi nhiều, đàn anh cho cậu tự chọn khúc nhạc nào
đó quen thuộc, vậy nên Tần Qua chọn “Hôn lễ trong mơ”, hy vọng lần này lên đài
diễn có thể bao phủ lên hồi ức cũ kia, vô luận là nam nhân lúc ấy tặng hoa, hay
là… lời tâm tình sau đó.
Đàn anh
vì chuyện này mà chạy tới chạy lui, ngay cả âu phục trắng cũng tìm tới giúp
cậu.
Âu phục
trắng tương đối khó phối đồ, nhưng đối với Tần Qua mà nói tựa như là đồ đo làm
theo yêu cầu. Cậu mặc âu phục sẫm màu nhìn có vẻ cứng nhắc, không hợp tuổi, mặc
đồ trắng lại giống như thiên nga tao nhã, lúc cúi đầu khí chất u buồn lại làm
rạng rỡ thêm ba phần. Lúc diễn tập ngay cả đàn anh cũng nhìn đến có chút xuất
thần.
Trong
trường học nghe nói nữ sinh Trung Quốc ngưỡng mộ nhất chính là vị đàn anh này,
bởi vì anh lịch thiệp, dễ dàng tiếp cận. Nhưng anh biết, Tần Qua không phải
không được yêu mến, chỉ là đa số nữ sinh đối với Tần Qua đều chỉ dám thầm mến
trong lòng, không dám tiến lên nói với cậu. Quanh thân Tần Qua luôn luôn như có
như không mang theo một chút u buồn và xa cách, làm cho rất nhiều nữ sinh cảm
thấy nói với cậu nhất định sẽ bị cậu lơ đi.
****
Tần Qua
đi lại ở lối nhỏ trong phòng thay quần áo, mơ hồ cảm thấy loại cảm giác trùng
lặp thời gian và không gian. Vô luận là phòng thay quần áo, sân khấu, hay là
Piano so với thời trung học đều hơn xa.
Bên
ngoài vỗ tay rào rào, giống như cậu vừa mới khẩn trương mà gọi điện thoại cho
nam nhân đây thôi.
Không
chút nào ngoài ý muốn, biểu diễn thực thành công.
Lúc Tần
Qua đàn đến phần kết, dưới đài đã sớm đã la hét chói tai, thậm chí còn có người
ở kêu “Encore!!!”
*Encore:
nữa đê!!!
Người
chơi đàn tốt như thế cũng không nhiều. Mà vừa chơi đàn tốt, bộ dạng lại còn dễ
nhìn như thế lại là lông phượng sừng lân. (aka hiếm có khó tìm:D )
Nước
ngoài so với trong nước cởi mở hơn, dưới đài thậm chí còn có gậy ánh sáng được
ném lên, Tần Qua có chút giật mình, nhưng vẫn làm bộ thờ ơ đi đến giữa sân khấu
cúi đầu.
Bỗng
nhiên dưới đài lớn tiếng đánh trống reo hò lên, một thanh niên xa lạ mang áo
khoác đen ôm một bó hoa chạy tới, quỳ một gối xuống dùng hai tay dâng lên trước
mặt Tần Qua.
cheveuxnoirs.wordpress.com
Quá khứ
như đoạn phim ngắn tua lại trong đầu, Tần Qua lập tức cảm thấy có chút hốt
hoảng, ngay cả ánh đèn cũng thật chói mắt.
Tần Qua
theo bản năng lui về sau từng bước, nói: “Cám ơn cậu…” Thoáng sửng sốt một
chút, mới lại tiến lên tự mình tiếp nhận bó hoa trong tay thanh niên, cúi chào
khán giả rồi đi xuống sân khấu.
Tần Qua
đi đường cũng có chút không xong, trước mắt càng ngày càng mơ hồ, hình như nước
mắt lại chảy ra.
Quả
nhiên vẫn không thể…
__________________________
Ngoại
truyện: Xuyên vào (2)
‘Nói
thật’ hay ‘đại mạo hiểm’
Bỗng
nhiên thắt lưng bị người mạnh mẽ ôm lấy đặt ngồi lên sofa, bên tai cũng vang
lên thanh âm quen thuộc: “Tần Qua? Tần Qua? Em sao vậy?”
Tần Qua
lắc đầu, đem hoa đưa cho người ta: “Tôi bị dị ứng phấn hoa…” Rồi mới đứng lên,
đầu óc choáng váng tìm kiếm toilet, cũng không quan tâm người nọ kéo cậu gọi
tên cậu, nghiêng ngả lảo đảo đi vào toilet.
Chóp mũi
càng ngày càng đau, trước mắt cũng càng ngày càng mơ hồ, vừa mới vừa đi vào
ngăn giữa đóng cửa lại, nước mắt đã trào ra.
Tần Qua
che miệng tựa vào trên ván cửa, nước mắt tuôn rơi, muốn dừng cũng dừng không
được.
Dấu ấn
nam nhân để lại trên người cậu quả nhiên là quá sâu. Không biết muốn tới lúc
nào mới có thể nhổ ra.
Lời nam
nhân nói, ‘làm cho cậu mỗi lần đánh đàn nhớ đến nam nhân như thế nào làm cậu’,
cậu cũng nhớ tới.
Nghĩ đến
câu nói kia của nam nhân “Ông xã em không thích em xuất đầu lộ diện bên ngoài ”
nghĩ đến bộ dáng nam nhân nhăn mày giảo biện* nói, nghĩ đến trái tim cũng co
rút lại.
*Giảo biện:
giảo hoạt + biện hộ
Bốn năm
qua cậu không đeo đồng hồ hay dây chuyền, ngay cả phim rạp cũng không đi xem.
Từng thử quen với nữ sinh mến mộ cậu, nhưng cậu không hề động tâm hay chìm vào
cảm giác yêu đương, trốn tránh đối phương nhiều lần ám chỉ hôn môi, cuối cùng
cũng chấm dứt bằng chia tay.
cheveuxnoirs.wordpress.com
Cậu cuối
cùng cũng hiểu được, cậu đã không có cách nào đi yêu người khác nữa.
Cậu đã
dùng hết tình cảm cả đời trên người nam nhân, đã mất đi năng lực yêu.
Mà bây
giờ, cậu mới sâu sắc cảm nhận được, nam nhân ở mỗi một giọt máu trong thân thể
cậu, chưa bao giờ rời khỏi.
Nam nhân
tựa như cái bóng của cậu, đi chỗ nào cũng có. Đến ngày cậu chết.
Tần Qua
không tiếng động mà khóc thật lâu, mới dùng giấy lau lau mặt rồi ra ngoài, đàn
anh lo lắng tựa vào bồn rửa tay nhìn cậu.
“Em xảy
ra chuyện gì vậy?”
“Không
có gì…”
Tần Qua
thấp đầu, vội vàng lách qua người đàn anh, lại bị kéo tay lại: “Anh đưa em về.”
“Vâng…”
Tần Qua quẩy người một cái rút tay về.
Đó cũng là
một trong những di chứng… Không muốn bị người khác chạm vào…
Hai
người yên lặng đi đến dưới lầu nơi Tần Qua thuê phòng, lúc chia tay, đàn anh
mới chậm rãi nói: “Thật có lỗi, làm em nhớ tới chuyện không vui.”
“Không
sao.”
Là cậu
không đủ mạnh mẽ, không thể chống lại ma quỷ trong tim.
Đàn anh
do dự tìm từ: “Nếu ngày nào đó em có tâm sự muốn nói ra… Có thể tới tìm anh…”
Tần Qua
miễn cưỡng cười nói: “Cám ơn anh…”
Chuyện
vô sỉ không thể quên được nam nhân như vậy, cậu sẽ không nói cho người khác
biết.
Đàn anh
còn do dự một chút, như muốn nói gì đó nữa nhưng Tần Qua đã gật đầu rồi lên
nhà, bóng dáng gầy nhỏ rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Đứa nhỏ
này thường ngày tao nhã lễ phép, trầm tĩnh lạnh nhạt, hôm nay trong lúc vô ý
lại động đến tâm sự của cậu. Nói vậy cậu đã từng trải qua một đoạn thời gian
khắc cốt minh tâm. Nếu như thế, vậy cô gái nào mới có thể lọt vào mắt xanh của
cậu đây?
Tần Qua
vào nhà ngay cả đèn cũng không mở, sờ soạng đi vào phòng ngủ rồi bổ nhào xuống
giường.
Trong
đầu hoàn toàn trống rỗng mà nằm úp sấp trong chốc lát, mới chậm rãi đứng lên
cởi quần áo lên giường chui vào chăn.
Có lẽ
thêm vài lần nữa thì sẽ tốt thôi, chết lặng thì tốt rồi…
Người
sau khi khóc dường như đặc biệt mệt mỏi, Tần Qua nhắm mắt lại chậm rãi thiếp
đi.
***
Trong
mông mông lung lung, dường như có một vật lớn nóng cháy ở nơi khó có thể mở
miệng kia của cậu rút ra xuyên vào. Thiêu đốt cậu từ trong ra ngoài, toàn thân
cũng muốn hóa thành tro.
Tần Qua
mơ mơ hồ hồ mở mắt, nam nhân đang ở trong thân thể cậu luật động di chuyển, sợi
tóc đen nhánh rũ xuống, còn có mồ hôi trong suốt nhỏ giọt, đánh đu ở trên trán.
Lông mi thật dài rũ xuống, môi đỏ tươi khẽ nhếch, chóp mũi cũng đeo một giọt mồ
hôi. Bởi vì gồng lên mà hơi hơi nổi lên cơ bắp mạnh mẽ cứng cỏi, gợi cảm tới
cực điểm.
Tần Qua
có chút không biết đang ở nơi nào: “Hmm…? Lâm Hi Liệt…”
Nam nhân
khẽ nâng mắt lên, khuôn mặt ở trước mặt cậu càng ngày càng biến lớn, rồi môi bị
ngăn chặn.
Lặp lại
trở mình quấy, mút vào. Hơi thở nam nhân làm đầu óc cậu choáng váng.
cheveuxnoirs.wordpress.com
Hôn xong
lại thuận theo cái cổ mảnh khảnh của cậu mút hôn đi xuống, xương quai xanh bị
tóc nam nhân cào ngứa.
“Ưm… Ân…
Lâm Hi Liệt…” Rên rỉ một tiếng so với một tiếng còn ngọt hơn.
“Kêu ông
xã.” Nam nhân nói ra một câu, lại liếm lên đầu nhũ của cậu.
“A!… Ông
xã…” Tần Qua vô thức cong người lại.
“Đã bảo
em đừng xuất hiện bên ngoài nữa, em vẫn cố đi, sẽ bị trừng phạt.”
“Em… Em
nào có… A!” Ngực bị mạnh mẽ cắn một cái.
“Trừng
phạt là ‘nói thật’ với ‘đại mạo hiểm’, em chọn một cái đi.” Nam nhân xấu xa mà
cười.
“… Đều
không muốn…” Cậu rõ ràng không có làm gì hết… Chỉ đánh đàn một chút mà thôi…
Vậy mà cũng bị nam nhân trêu chọc…
“Không
muốn sao?” Nam nhân hạ thắt lưng mạnh mẽ đâm một chút, “Vậy chờ không xuống
giường được đi.”
“Hức…”
Lại… Lại như vậy… Nam nhân không thể đứng đắn một chút sao…
“Chọn
một cái, làm được thì bỏ qua cho em.”
“…” Nam
nhân sẽ giữ lời sao? Trước kia mỗi lần không phải đều làm cậu đến ngất xỉu đi
sao?
“Không
tin anh? Hử?!”
“A! …”
Lại bị mạnh mẽ đâm vào.
“Nếu
không chọn thì làm cả hai.”
“Không
không không… Vậy… vậy ‘nói thật’ đi…” Dù sao nam nhân cũng không biết có phải
là thật lòng hay không…
“Em xác
định rồi?” Nam nhân cười đến thích thú.
“Hmm…
Ừh…” Tuy rằng cảm thấy như là có bẫy, Tần Qua chần chờ một chút vẫn là gật gật
đầu.
“Quy tắc
chính là anh làm một lần trước, anh kêu em nói cái gì thì em nói cái đó. Nếu có
một lần không nghe theo cũng tính thua, đêm nay chịu để anh làm đi.”
“…” Tần
Qua càng ngày càng cảm thấy giống như rơi vào bẫy .”Tại sao quy tắc đều do anh
quyết định.”
“Anh
trừng phạt em, đương nhiên là theo quy tắc của anh.”
“…” Hình
như cũng có lý… Nhưng vấn đề là, nam nhân ra quy tắc khẳng định đều có lợi cho
hắn…
“Anh cho
em tự chọn rồi, em còn muốn thế nào nữa?”
Tần Qua
bị nam nhân từng bước ép sát khiến cho đầu óc choáng váng: “…Vậy… Vậy anh nói
đi… muốn em nói cái gì…”
Nam nhân
cuối cùng lộ ra mỉm cười hài lòng, lại làm cho Tần Qua cảm thấy nguy hiểm vô
cùng: “Kêu ông xã.”
“!…” Cậu
biết mà! Hắn lại muốn chơi đê tiện!
“Kêu đi
nào.” Nam nhân vẫn ung dung nhìn cậu.
Tần Qua
đỏ mặt lắc đầu: “Anh lại chơi cái đó… Em… Em mặc kệ…”
“Muốn
đổi ý à? Được rồi, anh rộng lượng một lần, cho em đổi đại mạo hiểm, muốn
không?”
cheveuxnoirs.wordpress.com
“Quy tắc
đại mạo hiểm cũng như vậy sao? …” Tần Qua đã có kinh nghiệm rồi. (câu này của
ẻm xoáy lắm à nha =)))
“Em được
voi đòi tiên.”
“Em… Em
không có! …” Tần Qua cắn môi, kỳ thật cậu có chút dự cảm, nói thật đã như vậy,
đại mạo hiểm cũng không có gì tốt hơn, hơn phân nửa đều là…
“Đại mạo
hiểm chính là… Anh kêu em làm cái gì, em liền làm cái đó, đến khi anh tiết ra
một lần mới thôi.”
Nam nhân
cười đến thoải mái, Tần Qua biết mình đã đoán đúng.
“Ví dụ
như em ngồi lên tự mình di chuyển, tự sờ mình, thủ dâm cho anh xem, khẩu giao
cho anh…”
Tần Qua
cuối cùng nghe không vô nữa đưa tay bịt miệng nam nhân. Chuyện xấu xa như vậy
hắn cũng có mặt mũi nói ra?…
Nam nhân
bắt một đầu một đầu ngón tay của cậu mà hôn: “Chọn cái nào?”
“Vậy…
chọn ‘nói thật’ đi…”
“Tốt.
Gọi Ông xã.”
Ngoại
truyện: Xuyên vào (3)
Mộng
xuân không dấu vết
Tần Qua
thật sự là không muốn theo nam nhân chơi cái trò chơi dâm đãng này.
Lại nói,
cậu phải đi biểu diễn Piano, cái này có gì đâu?… Nam nhân ghen đến mức này
sao?… Hoàn toàn… Hoàn toàn là mượn cớ sinh sự mà…
“Lại xấu
lắm? Phải không?”
Tần Qua
nghiêng đầu đi không nói lời nào, nam nhân cong miệng cười, nắm tính cụ của cậu
trong lòng bàn tay xoa nắn.
Tần Qua
nỗ lực cắn răng, nhưng dần dần dưới kỹ xảo thành thạo của nam nhân, cậu không
nghi ngờ gì sẽ bị hắn đưa lên đỉnh.
Chỗ bị
nam nhân cầm như bị điện giật, khoái cảm từ từ dâng lên lan ra, kích đến đùi
cậu cũng run rẩy.
Tần Qua
sống chết lấy tay bụm miệng lại, trong mắt đã từ từ nổi lên hơi nước, tiếng rên
rỉ cũng dần dần bật ra từ xoang mũi.
Cậu
giống xử nữ như vậy, làm sao chống lại cám dỗ được.
“Gọi
nào, gọi Ông xã.”
cheveuxnoirs.wordpress.com
Tần Qua
nhắm mắt lắc đầu.
“Còn
không chịu kêu có phải không? Anh xem em chống đỡ được bao lâu.”
Nam nhân
kiên quyết nói rồi từ trong thân thể cậu lui ra, cúi xuống ngậm vào chỗ kia của
cậu. Dị vật ra vào khoang miệng phát ra tiếng nước ‘òm ọp’ dâm mỹ.
Nam nhân
dùng khoang miệng cùng yết hầu đè ép chỗ kia của cậu, còn lấy lưỡi liếm mút,
Tần Qua thiếu chút nữa muốn từ trên giường bắn lên. Cậu ngay cả lấy tay an ủi
đều chịu không nổi , nói gì đến bị khẩu giao. Mười ngón tay luồn sâu vào mái
tóc nam nhân, không biết là muốn đẩy ra hay túm vào để hắn nhanh hơn một chút.
Nam nhân
lại đem tính cụ đã cứng rắn gần tới cao trào nhổ ra, ác ý hỏi: “Không gọi sao?”
Tần Qua
bị dục vọng muốn bùng nổ làm cho nước mắt đều chảy ra, muốn tự mình vươn tay
giải quyết, lại bị nam nhân bắt được tay: “Ngoan, bé cưng muốn tự tay chơi súng
sao? Em cũng thực dâm đãng.”
“Hức…
Anh… Anh…” Đã sắp đến đỉnh rồi mà nam nhân còn… Hắn sao có thể ác liệt như
thế?!
Tần Qua
thật bất đắc dĩ, từ yết hầu miễn cưỡng phát ra một âm nhỏ vụn “Ông xã”
“Anh
nghe không được.”
Tần Qua
đành phải kêu lớn hơn một chút: “Ông xã~…”
Thanh âm
nam nhân ám ách hơn: “Nói ‘Ông xã, em muốn.’”
“…” Rất…
rất quá đáng… Không nên như vậy … Nam nhân cứ như vậy nữa, hắn còn muốn nói hạ
lưu hơn nữa sao? …
“Nói đi
nào.” Nam nhân một bên dụ dỗ, một bên vươn lưỡi liếm một chút đầu khấc đã chảy
ra chất lỏng trong suốt của cậu.
Tần Qua
bị ép đến không còn cách nào, dục vọng thiêu đốt tâm trí cậu gần như hôn mê. Cậu
đỏ mặt lên, nhắm mắt quay mặt đi không đoái hoài nữa, thanh âm run rẩy: “Ông
xã… Em… Em muốn…”
Nam nhân
vừa lòng mà cười, cũng không làm khó cậu nữa, cúi thân xuống đem tính cụ gần
như đã muốn bùng nổ ngậm vào miệng, phun ra nuốt vào vài cái, cảm giác tính cụ
đã bắt đầu co rút, liền hút một hơi thật sâu, chất lỏng tanh ngọt liền tràn đầy
khoang miệng.
Tần Qua
còn đang đắm chìm trong dư vị cao trào, trước mắt đều trắng xóa, khí lực cả
người như bị tháo nước, xụi lơ đến một đầu ngón tay cũng không muốn di chuyển.
Bỗng nhiên nghe thấy thanh âm tựa hồ có chất lỏng đi qua yết hầu, mở mắt ra,
thấy nam nhân đang từ từ ngồi dậy, hầu kết trượt trượt, khóe miệng cũng vương
một chút chất lỏng màu trắng khả nghi.
Chẳng lẽ
nam nhân…
Tần Qua
cũng không dám nghĩ nữa, lông mi rung động, bấu chặt ra giường mới chậm rãi
ngồi dậy nhẹ nhàng ôm lấy nam nhân, thay nam nhân liếm đi dịch trắng bên khóe
miệng.
Còn chưa
kịp buông tay ra đã bị hắn ôm đè ngã xuống giường, nụ hôn nóng cháy mạnh mẽ ập
đến.
“Nói em
ngây thơ, kỹ xảo câu dẫn người của em thật là không tồi, gay bar có một số
khách hàng đặc biệt thích loại như em.”
“…”
“Đừng
tưởng rằng như vậy là xong rồi, nói ‘Ông xã sờ em’.”
“Um…”
Tay nam nhân chạy trên người cậu như đang đốt lửa, làm cả người cậu run rẩy.
“Nói đi
nào, mỗi lần đều phải tam thúc tứ xin, cuối cùng không phải cũng nói sao?”
Tần Qua
nhắm chặt mắt, coi như những lời này là một người cậu không biết nói ra: “… Ông
xã…sờ… em…”
Nam nhân
nở nụ cười, tình sắc mười phần mà vỗ về chơi đùa lồng ngực cậu, cố ý vô tình
mạnh mơn trớn lên hai điểm đỏ bừng mềm mại kia, đầu nhũ rất nhanh sung huyết
đứng thẳng lên.
“Nói,
Ông xã hút em.”
Tần Qua
sống chết lắc đầu, mặt đỏ đến sắp nhỏ máu: thật quá đáng!
Nam nhân
lại như là tự quyết định, cúi người xuống ngậm đầu vú cậu mút vào, giống như
linh hồn đều sắp bị hắn hút ra, Tần Qua sợ run đến rối tinh rối mù, tính cụ vừa
mới tiết qua lại run rẩy cương.
“Ah…
Thực ngọt…” Nam nhân thỏa mãn mà thở dài, Tần Qua thật muốn tìm cái hầm ngầm
chui xuống.
“Kế tiếp
phải nói cái gì đây? … Phải là ‘Ông xã làm em’.”
Tần Qua
liều mạng mà lắc đầu, nước mắt đều chảy ra.
Thật đê
tiện.
“Ông xã
đâm vào lỗ nhỏ của em, làm chết em đi.”
Tần Qua
cuối cùng nhịn không được nhẹ nhàng tát nam nhân một cái.
Nam nhân
cũng ngang bướng: “Em không nói, anh giúp em nói, như vậy em cũng không làm?
Hử?”
“Anh…
Anh đê tiện…”
Nam nhân
‘hừ’ cười hai tiếng: “Còn nói anh đê tiện, anh chỉ mới nói vài câu đê tiện như
thế, cưng xem cưng cương thành cái bộ dáng gì kìa?” Ghé sát bên tai cậu hạ
giọng nói: “Kỳ thật trong lòng cưng cũng nghĩ như thế phải không?”
Tần Qua
thật sự không muốn sửa lời nam nhân nữa, giãy giụa từ dưới thân hắn muốn đứng
lên. Lâm Hi Liệt vội thu tay lại: “Được rồi, được rồi, không chơi nữa.”
Ánh mắt
Tần Qua hồng hồng mà trừng hắn, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, môi mới vừa
rồi bị chà đạp đến sưng lên, bộ dáng ngượng ngùng lại giận tái đi, thật sự là
mê người đến cực điểm.
“Anh…
Anh thật quá đáng! …” Tần Qua lên án, nước mắt cuối cùng cũng tràn ra, đáng
thương đến làm cho người ta muốn một ngụm nuốt cậu vào.
“Em… Em
đều đã chấp nhận trừng phạt … Anh…hức… Anh còn muốn em nói mấy câu hạ lưu đó…
Anh khinh người quá đáng…” Tần Qua vừa nói vừa dùng mu bàn tay lau đi nước mắt
trên mặt.
“Được
rồi, không chơi nữa không chơi nữa.” Cục cưng nhỏ da mặt mỏng cuối cùng tức
giận.
“Anh
tránh ra, em muốn đi xuống… Không thích anh… Không cần anh nữa…”
Nói còn
chưa nói xong, đã bị nam nhân chặn hôn môi.
Tần Qua
khó thở, muốn giãy ra lại bị nam nhân ôm càng chặt, giống như ngay cả tim phổi
cũng bị ép nát, hàm dưới bị giữ chặt, bị hôn đến đầu óc choáng váng, thiếu
dưỡng khí vô lực.
Nam nhân
đè cậu lên giường, chặn môi không cho cậu nói chuyện, rồi tính cụ nóng cháy mới
chậm rãi đẩy mạnh vào bí huyệt ẩm ướt.
Tần Qua
chỉ có thể rên rỉ một tiếng, phía sau bị vật lớn kia chậm rãi đẩy vào, nội vách
tường bị căng lớn, cảm giác thân thể bị mở ra làm cho da đầu cậu đều run lên.
Tiếp
theo chính là lấy ra xuyên vào vĩnh viễn không ngừng nghỉ, xỏ xuyên qua, đâm
chọc, xoay tròn quấy đến cả người cậu ngay cả nói đều nói không nên lời.
Mặc dù
ngoài miệng nam nhân nói cái gì mà chỉ làm một lần, nhưng lực kéo dài thật đáng
sợ. Đợi cho đến khi nam nhân đùa nghịch đủ, thoả mãn bắn ra lần đầu tiên, cậu
đã sớm bắn ba lượt, mềm nhũn như bùn.
Nam nhân
ôm cậu đắp chăn lên, Tần Qua mới nỗ lực mở mắt ra: “Lần sau… Lần sau không cho
phép…”
“Được.”
“Nếu
không… Nếu không sẽ thích anh nữa…”
“Ừ~.”
***
Ưm… Ánh
sáng ở đâu… Thật chói mắt…
Tần Qua
run run lông mi, chậm rãi mở mắt ra.
Tối hôm
qua ngủ không kéo màn, buổi sáng ánh mặt trời hắt vào làm cả phòng sáng ngời.
Trong thùm tia sáng, ngay cả hạt bụi thật nhỏ bay múa trên không trung cũng đều
thấy rõ ràng.
Tần Qua
nằm ngửa trên giường.
Phía
dưới một mảnh ẩm ướt, đã có chút nguội.
Tần Qua
nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, xuyên qua tóc dính ướt gối
đầu.
Cậu lại
mơ tới nam nhân.
Có đôi khi,
cậu mơ cậu đánh nam nhân một bạt tai; có đôi khi là cậu chất vấn nam nhân tại
sao lại phản bội cậu, nhưng nam nhân nói cái gì, cậu đã quên . Có đôi khi, là
nam nhân vừa xem TV vừa ôm hôn cậu; có đôi khi, là cậu làm bài tập nam nhân cầm
một miếng bánh dứa từng miếng từng miếng đút cậu ăn, còn bắt cậu liếm sạch sẽ
mảnh vụn trên ngón tay.
Tối hôm
qua, cậu mơ nam nhân ôm cậu.
Gương
mặt quen thuộc, mùi hương quen thuộc, cái ôm quen thuộc, hôn môi quen thuộc,
quen thuộc cả những lời nói hạ lưu, quen thuộc ‘chiều dài’, ‘độ cứng’ cùng
nhiệt độ của nam nhân. Mà ngay cả tiết tấu quy luật đâm rút đều giống nhau như
đúc.
Giống
như thật sự đã xảy ra.
Tại sao…
Lại mơ như vậy…
Trong
mộng ngọt ngào muốn chết, làm cho cậu ngay cả tâm tình chết trong lồng ngực nam
nhân cũng có.
Mở mắt
ra, cảm giác hạnh phúc kia còn chưa tán đi, thực tế trần trụi lại ập xuống.
Đánh đến đầu óc cậu choáng váng, quả thực muốn nứt ra.
Tần Qua
cuộn tròn lại, ở trong chăn không có độ ấm gì ôm chặt chính mình, trở về cảm
giác ngọt ngào trong mộng kia.
.
.
“A… Thực
ngọt…”
“Tiếp
theo nên nói cái gì đây? … Nói là ‘Ông xã làm em’.”
“Ông xã
đâm vào lỗ nhỏ của em, thao chết em đi.”
Những
lời nói của nam nhân tựa như khắc vào trong lòng cậu, từng câu từng câu quay
về. Mỗi lần nhớ lại, như cắt thêm một dao vào lòng. Máu tươi đầm đìa.
Cậu
thiếu chút nữa thì hét to lên: “Em cái gì cũng nguyện ý nói! Chỉ cần anh đừng
bỏ em…muốn em nói cái gì cũng được… Ông xã! Ông xã…Xin anh, ôm em đi…”
Cậu hận
bản thân trong mộng ngốc muốn chết, còn muốn giận dỗi với nam nhân, để nam nhân
phải hạ mình dỗ dành cậu. Có phải bởi vì vậy nam nhân mới không chịu nổi cậu,
muốn ra ngoài ngoại tình?
Cậu biết
cậu như vậy sẽ gọi là “Tiện”.
Ở ngoài
mặt thì thực sự đoạn tuyệt, rời đi cũng rất dứt khoát, kỳ thật chỉ cần nam nhân
nhúc nhích một ngón tay, cậu liền có thể ôm thắt lưng hắn, cầu hắn quay lại.
Rõ ràng
bị người phản bội, bị người vứt bỏ, còn nhớ đến nam nhân thật tốt, còn muốn trở
lại lúc trước.
Cậu cũng
biết mình tiện. Nhưng cậu không có cách nào.
Cậu yêu
nam nhân yêu đến chết.
Cậu
chính là không thể quên được nam nhân.
Tần Qua
nắm chặt ngực, năm ngón tay đều ghim vào da thịt, nước mắt điên cuồng chảy ra.
Nếu… Nếu
cậu có thể đem trái tim móc ra thì tốt rồi.
Như vậy…
Sẽ không phải đau lòng vì nam nhân…