Chương 11
Ba ngày trôi qua nhanh như cơn gió.
Thiên lao đã được mở.
Từng giờ từng khắc, nam nhân tuấn mỹ nhất từ
trước đến nay ở trong cái chốn âm u vẫn trông chờ một kì tích. Nhưng nó đã
không xảy ra cho đến hôm nay.
Ngày hành quyết. Thái hậu vẫn chưa tỉnh.
Từ khi vào đây, Thuần Vũ Phi chưa có gì bỏ vào
bụng.
Tuyệt thực.
Không. Y thực sự không nghĩ đến điều này. Dù sao
bây giờ trong cơ thể đã có hài tử. Thuần Vũ Phi đang cố gắng cầm cự đến phút
cuối.
Không có ai đem nước và thức ăn vào. Không một
ai. Thuần Vũ Phi muốn mở miệng xin bọn cai ngục. Nhưng khí lực đã cạn kiệt. Thở
cũng trở nên là điều khó khăn.
Cặp mắt mơ màng, đôi tay cũng trở nên vô lực.
Điều cuối cùng Thuần Vũ Phi nhận ra là cơ thể bị hai nam nhân đem ra khỏi thiên
lao.
Một không gian khoáng đãng và tịch mịch. Trong
ánh mặt trời đầy ắp sự nhu tình. Gió rất mát. Thực sự rất mát. Nam nhân bị lôi
đi cố gắng hớp lấy từng đụm không khí. Y nhai nó như một chiếc bánh hoa quế
nóng hổi và thơm phức của trù phòng. Rất ngon. Thực sự rất ngon.
Giờ tỵ. Chỉ một canh giờ nữa. Y sẽ được gặp mặt
một đại nhân vật trong truyền thuyết.
Diêm vương.
Một bàn đá lớn đặt trước ngọ môn. Rất xa bên kia
là một cái trướng lớn. Một cái thủ tọa(1). Trên đó, người kia vẫn chưa đến.
Thuần Vũ Phi chưa bao giờ mong muốn được che chở
đến thế. Chưa bao giờ muốn gặp kẻ kia đến. Thực sự chưa bao giờ thấy mình yếu
đuối đến thế.
Y dùng tất cả khí lực còn sót lại nhìn về một
phía. Nếu có thể không chớp mắt thì tốt biết mấy – Thuần Vũ Phi đã nghĩ như
thế.
Chuyện sẽ đến ắt phải đến.
Mặc Long Thanh cùng Huệ phi đã tới. Cái thủ tọa
không còn trống nữa.
Thuần Vũ Phi hướng về phía xa dùng hết sức kêu
gào nhưng trong cái cổ họng khô khan này, điều đó trở nên không thể.
Mặc Long Thanh một lần cũng không nhìn về phía
y. Huệ phi kia liên tục làm hoàng đế đổi hứng không nhìn về bàn đá.
Với cách bố trí thâm độc của nữ nhân ngồi cạch
hoàng đế. Mặc Long Thanh vốn không thể nhìn rõ người đang ở chính giữa pháp
trường là ai. Quá xa.
Thuần Vũ Phi dùng cánh tay vẫy vẫy về phía Mặc
Long Thanh. Mong hắn một lần có thể nhìn qua. Ánh mắt tuy đã tận khí nhưng vẫn
muôn phần tươi đẹp.
Bất lực trước thực tại. Rồi một lát nữa thôi y
sẽ chết. Một cái chết vô lý. Một cái chết chứa đầy nỗi uất hận.
Mặt trời đã lên thật cao. Ánh sáng của nó khiến
làn da mịn màng trắng hồng trở nên đỏ ửng theo sau là một sắc thái kiều mị mê
hoặc.
Thuần lão gia và phu nhân đã đến từ sớm. Nhưng
không thể đến gần. Binh lính canh gác nghiêm ngặt. Hàng ngàn người dân của kinh
đô đã đến. Họ vẫn không thể hiểu con người có tấm lòng bồ tát kia vì sao mà
phải chết.
Nữ nhân quằn quại trong cách tay của Thuần Dụ
phút chốc đã ngất đi. Đôi mắt Thuần lão gia là một mảng không vô bờ. Y chỉ bất
động nhìn nhi tử một cách yêu thương. Từng giọt nước mắt cố chấp vô pháp
ngăn cản đã tuôn rơi.
Tiếng kêu rào cùng than khóc lẫn với mùi máu
tanh của gió. Thực sự khiến chúng nhân phải kinh hãi.
Trước mắt Thuần Vũ Phi lúc này là một tên lang
sói rất quen thuộc.
Huệ Vĩ. Đệ đệ ruột của nữ nhân bên cạnh hoàng
đế. Huệ quý phi.
Thuần Vũ Phi không ngờ tên thi mệnh trảm mình
lại là hắn.
Mấy năm trước hắn ngang nhiên cưỡng bức nữ nhân
ngoài phố. Y tất nhiên đã thay trời hành đạo, cho tên sắc lang này một bài học
thích đáng.
Quả là chuyện thế nhân không thể nói trước được.
Chết dưới tay của hắn quả thực không đáng. Nhưng y đâu còn chọn lựa nào khác.
“Bệ hạ đã đến giờ ngọ. Xin người ban lệnh hành
hình.” Mạch công công bất đắt dĩ nhắc hoàng đế.
Mặc Long Thanh nhìn về phía dưới. Nơi bàn đá đó
là phi tần của hắn. Một người mà hắn chưa hề biết mặt. Hiền điệt của mẫu hậu
hắn. Nhưng y đã gây nên tội đại nghịch bất đạo, trời đất bất dung.
Một mảng mơ hồ khiến Mặc Long Thanh cảm thấy bối
rối. Y muốn nhìn thật kĩ lưỡng gương mặt người này. Tự đưng muốn đến nhìn thật
kĩ. Trái tim bỗng đập liên hồi. Một cảm giác quen thuộc tràn đến sóng mũi
rồi lập tức xâm nhập vào phổi.
Thấy hành động của hoàng đế Huệ phi kinh hãi vô
ngần. Ả quyết không để mất cơ hội tiêu diệt địch thủ số một của ả. Nhất định
không để vụt mất. Sợ hãi cùng lòng tham của mình. Huệ phi nhanh như chớp
dùng cách tay ả đẩy mạnh bàn tay Mặc Long Thanh một cái.
Tấm mộc bài đã rơi xuống.
Một tiếng “cốp” vang lên. Cái âm thanh nghiệt
ngã và vô tình. Cái âm thanh lạnh lùng đến rợn tóc gáy.
Huệ phi rất vui sướng. Cái âm thanh đó đối với ả
như một bản tình ca tuyệt vời. Đối với ả là tất cả.
“Mẫu thân có lỗi với con…hư hư ..Mong kiếp
sao sẽ hảo hảo bồi đắp…Ta hức…hức. Ông trời …Sao lại đẩy ta đến con đường này,
nhi tử ta nào có gây nên tội nghiệt…” Thuần Vũ Phi ngước lên trời mà rống to.
Âm thanh vang vọng một cõi.
Bầu trời nắng chang bỗng chốc mây đã giăng đen
kịt.
Cuồng phong nổi lên.
Một lần nữa hơi thở của biển lại lan tỏa trong
không khí. Cái mùi thơm thuần khiết của liên hoa đã bị lấn áp bởi sự hôi tanh
của máu.
Huyết vũ tanh phong.
Thanh đao đưa lên không trung đang chuẩn bị chém
xuống.
Thuần Vũ Phi nhận thấy cái chết đã cận kề. Ánh
mắt xăm soi xuống dưới đài. Đôi phu phụ đã ngất đi. Lòng quặn đau một nỗi niềm
tan tác.
Bầu trời phía tây đã sẫm màu. Một sự tan thương
ngập trời. Hàng ngàn người nhìn Thuần Vũ Phi liền rơi lệ.
Một tia chớp phóng xuống bàn đá.
Mặc Long Thanh với nhãn thần của bậc thiên tử đã
nhận ra.
Y là người đêm đó. Người mà khiến hắn sống chết
mơ hồ bấy lâu này.
“Không”. Một tiếng thét áp chế tất cả. Mặc Long
Thanh nhảy ra khỏi thủ tọa hướng bàn đá chạy đến.
Kẻ ngoan cố Huệ Vĩ tức nhiên không cho hoàng đế
cơ hội.
Hắn vẫn tàn nhẫn giáng đao xuống. Hắn hận Thuần
Vũ Phi. Dù Huệ phi không dặn dò trước hắn vẫn phải một đao giết chết nam nhân
bên dưới.
Lại một âm thanh nữa vang dội cả đất trời mù
mịt.
Trên bàn đá có một kẻ bị sét đánh ngay vào thái
dương bên phải. Bàn tay cầm thanh đao theo quán tình nhằm vào cổ ThuầnVũ Phi
hứng xuống.
Một nhân ảnh trên mái đình lúc nghe hoàng đế
thét lên tiếng “Không”. Lập tức phóng ra ba thanh chủy thủy(2) đánh thẳng vào
thanh đao.
Trước sức mạnh của ngoại lực. Thanh đao tuyệt
tình cắt ngọt chiếc cổ như cắt một trái táo.
Cái đầu rơi xuống. Một mảng huyết nhục tăm tối
và dơ bẩn.
Bàn đá đã nứt ra.
Kẻ đã chết với cái đầu lìa khỏi cổ. Một cái chết
thảm thiết chưa từng có.
Chú thích
(1): ghế có tay vịn.
(2): dao găm, đao nhỏ.
Chương 12
Huệ Vĩ đã chết. Chết một cách đau đớn đến tột
cùng. Chết một cách bất khả tư nghị(1). Một cái chết thích đáng được người
người tán dương.
Huệ phi trong phút chốc sắc mặt trở nên ngưng
đọng. Sự kinh hãi cùng thống hận đã hiện rõ trong đôi mắt.
Ngay sau đó ả gào thét chạy như điên về phía cái
đầu máu me và dơ bẩn.
Ả ôm nó vào lòng.
Chiếc áo vàng của Huệ phi và màu đỏ từ cái đầu
Huệ Vĩ thực sự là một kết hợp nổi bật giữa không gian đen kịt trên nền trời.
Huệ phi đã không còn gì.
Đệ đệ yêu thương của ả đã chết.
Những giọt lệ tuôn trào. Các cung nữ của ả đứng
ở đại trướng phía trước lần đầu tiên biết nữ nhân này cũng khóc. Khóc một cách
thảm thiết.
Cặp mắt phẫn nộ bất giác đổi hướng về phía nam
nhân tuấn mỹ vừa bất tỉnh trên tay Mặc Long Thanh.
Lấy hết dũng khí ả chạy đến thanh đao dưới bàn
đá.
Huệ phi quả thực quá liều mạng.
Ả chạy về phía hai nam nhân. Thanh đao vung lên
một cách tàn ác.
Một lần nữa ba thanh chủy thủ lại phi ra từ tay
của ảnh vệ trên mái nhà.
Thanh đao bay khỏi tay Huệ phi. Lượn trên không
một vòng và cắt ngọt vào thắt lưng của ả.
Một vệt máu đỏ tươi quét qua không gian tăm tối
tô điểm cho cái sàn bằng đá trắng tinh.
Lúc này đằng kia pháp trường một sự kinh hãi bao
trùm. Tiếng gào thét của rất nhiều nữ nhân. Một số khác thì chạy khỏi nơi đó.
Thật là ghê sợ.
Mặc Long Thanh ngây ra trước cảnh tượng trước
mặt. Nhưng lập tức y quay xuống nam nhân trong lòng.
Thuần Vũ Phi đã ngất đi. Máu từ khóe miệng từng
chút từng chút rĩ ra. Một tiếng gào thét của hoàng đế.
“Thái y… mau gọi thái y cho ta….”. Mặc Long
Thanh vừa chạy vừa gào thét.
Máu đào vẫn tuôn chảy một lúc một nhiều.
Vũ Liên cung.
Thái y ngay lập tức đã có mặt.
Thuần Vũ Phi được đặt trên giường xung quanh là
mười thái y bậc nhất của Việt quốc. Lão thái y gần tám mươi đang xem mạch tượng
cho quý phi.
Trong khi đó Mặc Long Thanh không bao giờ rời
mắt được con người này. Nam
nhân khiến hắn sống chết hằng ngày hằng đêm lại ở ngay cạnh hắn gần ba tháng
trời.
Thời gian dùng một tách trà cũng đủ đi từ Dưỡng
Tâm điện đến Vũ Liên cung vài lần.
Mặc Long Thanh cười ngạo sự ngu dốt của mình. Vì
hắn người kia chút nữa đã chết…Hắn hận không thể một đao đâm chết mình…Tuy
nhiên hắn phải sống để chuộc tội…
Nước mắt của hắn không kiềm nén được đã tuôn ra.
Mặc Long Thanh vô lực ngồi lên chiếc ghế gần đó. Nhìn Thuần Vũ Phi với ánh mắt
vô tế vu sự(2).
Chợt trong đầu Mặc Long Thanh nhớ lại chuyện
Thuần Vũ Phi hoài thai(3). Liền tức tốc hỏi thái y đang xem mạch.
Lão thái y bước ra, đồng thời các thái y khác
cũng đồng quỳ xuống. Sợ hãi mà thưa.
“Bẩm thánh thượng, nương nương thực mang thai.”
“Bao giờ”. Mặc Long Thanh muốn xác định hài tử
là của ai. Tim hắn lúc này ngừng
đập.
“Nương nương được thụ thai đúng ngày mười một
tháng trước”. Lão thái khẳng định.
“Mười một tháng trước”. Tất cả kí ức ngày hôm ấy
ngay lập tức tràn về trong đầu Mặc Long Thanh.
Mười một tháng trước chẳng phải là đợt săn bắn
hôm đó. Nỗi vui sướng mãnh liệt đã dâng trào. Mặc Long Thanh với nụ cười nhạt
liền bước nhanh đến ôm Thuần Vũ Phi vẫn còn bất động trên giường. Y hôn lên đôi
môi tái nhợt của Thuần Vũ Phi.
Lạnh quá. Thực sự rất lạnh.
“Sao cơ thể hắn lại lạnh đến như vậy hả?”. Mặc
Long Thanh lo lắng ôm Thuần Vũ Phi vào lòng hướng các thái y đang quỳ tra hỏi.
“Bẩm thánh thượng, quý phi do mấy ngày nay không
được ăn uống trong cơ thể lại mang long thai. Khí lực đã tận…e là..Xin thánh
thượng tha tội…Xin tha cho chúng thần bất tài….” Lũ thái y này là danh y bật
nhất Việt quốc thiên triều. Chúng như muốn khóc rống lên ra sức van xin.
“Cái gì. Kẻ nào dám bỏ đói hắn. Mau đem phanh
thây bọn chúng tại cửa thành cho ta.?” . Tất cả máu huyết trong cơ thể Mặc Long
Thanh đều truyền về đôi mắt. Sự giận dữ, nỗi bi thương cùng sự sợ hãi xâm lấn
từng mảng trong tâm trí hắn.
“Tâu vâng..” Mạch công công cạnh đó liền thi
mệnh. Tổng quản thái giám biết mình phải đi đến đâu. Tất cả cai ngục của Thiên
lao liên quan đều bị lăng trì ngay lại thành môn. Vụ việc này tức nhiên liên
quan đến Huệ phi. Bất quá ả đã chết.
Ngay sao đó cặp mắt sắc nhọn của hoàng đế hướng
vào các thái y quỳ trước mặt.
“Các ngươi nói dối ta, mau xem lại cho hắn…Phải
cứu sống hắn…Nhất định hắn phải sống…Bằng không ta đem các người tru di cửu
tộc…mau lên…a………a.”. Mặc Long Thanh gào thét ôm Thuần Vũ Phi trong lòng. Nước
mắt đã làm ướt sủng gương mặt tái nhợt của Thuần Vũ Phi.
“Hoàng thượng tha tội quý phi thực sự đã không
thể cứu…Xin tha mạng cho chúng thần…Hoàng thượng xin tha tội…..”. Các thái y
gào thét theo Mặc Long Thanh. Một không gian chứa đầy tan thương.
“Ư…”
Chợt một âm thanh phát ra từ Thuần Vũ Phi khiến
tất cả im bặt.
Mặc Long Thanh dùng cách tay mạnh mẽ cố lay tỉnh
người hắn yêu thương nhưng đã quá trễ.
Một hơi thở cuối cùng đã trút xuống cách tay
hoàng đế.
Thuần Vũ Phi đã chết.
Một cái chết thực sự.
Chú thích
(1): không thể lý giải
(2): không thể làm gì được – bất lực
(3): mang thai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét