Chương 17
Trên long sàn trải thảm đỏ.
Hai nam nhân đang lặng nhìn nhau.
Một cặp mắt săm soi, một cặp mắt âm thầm.
Một cái nhìn yêu thương, một cái nhìn chán ghét.
Kẻ mặt hồng y kia chính là đương kim thiên tử
Việt quốc. Người thống lĩnh hơn năm mươi vạn đại binh, nam chinh bắc phạt. Uy
danh đã vang vọng một cõi.
Tuy nhiên bây giờ vẻ mặt như khuyển tử đang chờ
hồi đáp của chủ nhân.
Thuần Vũ Phi vẻ mặt không chút cảm giác chỉ quay
mặt vào tường. Thấy vậy Mặc Long Thanh trong lòng nhói lên một ít liền nói
trước.
“Ngươi thấy trong người thế nào.”
Thuần Vũ Phi vẻ mặt tươi cười không chút động
tình quay mặt đối diện Mặc Long Thanh mà trả lời.
“Đã khiến bệ hạ lao tâm thật là có tội. Nay thần
thiếp đã bình an người cũng nên di giá về Dưỡng Tâm điện.”
Tiếng nói như đâm vào con tim Mặc Long Thanh một
nhát. Từng lời từng chữ lạnh đến thấu xương thấu thịt lan ra đến tận lục phủ
ngũ tạng.
Mặc Long Thanh liền trấn tỉnh ra sức thuyết
phục.
“Ta biết ngươi đã phải chịu khổ nhưng ta thực
tâm một chút cũng không muốn chuyện như vậy xảy ra. Ngươi phải tin ta. Lúc
ngươi chết ta thực đau đớn đến tột cùng. Thực sự rất đau khổ.”
Mặc Long Thanh không biết lý giải tại sao khi
nói chuyện với người này sự tôn nghiêm của bậc đế vương đã không còn tồn tại.
Một sự lung túng bao trùm từ lời đến hành động.
Hai tay Mặc Long Thanh như không thể tự chủ liền
sờ soạng lung tung trên tấm rèm bên cạnh mình.
“A, thì ra là vậy. Từ đầu đến cuối đều là thần
thiếp gây ra tội lỗi. Nay thần thiếp đã hồi tỉnh, không biết thánh thượng định
lăng trì hay chém đầu thần thiếp.”
Trước giọng nói cứu chuộc của Mặc Long Thanh,
quý phi họ Thuần không chút lay động.
Gương mặt lúc nói tuy ôn nhu thập phần, đôi khi
lại nở nụ cười kiều mị ngọt ngào. Nhưng sâu bên trong thì vô cùng chán ghét.
“Ngươi đến giờ vẫn trách ta. Ta một mình trèo
non lội suối tìm cách cứu ngươi sống chết cũng không màng. Chẳng lẽ người một
chút cũng không cảm động.”
“Tất nhiên là ta rất cảm kích. Thánh thượng đã
làm nhiều việc như vậy cho thần thiếp lẽ nào ta lại vô ơn. Ta từ một tử tội nay
lại ở nơi này hầu chuyện người. Từ khi tỉnh dậy đến bây giờ thần thiếp còn
tưởng mình đang nằm mơ.” Vừa nói Thuần Vũ Phi cười khẩy một cái.
Nụ cười của y bây giờ sau mà cay đắng đến thế.
Thực sự làm người ta thấy đau nhói.
Một sự đả kích đối với Mặc Long Thanh. Khung
cảnh này không giống như hắn nghĩ. Hắn cứ đinh ninh từ nay về sau sẽ cùng
ngươi kia trùng phùng hòa hợp trở thành đôi uyên ương tuyệt mỹ nào ngờ giờ đây
sự việc lại ra cơ sự thế này.
Cự lực khống chế cảm giác đau đớn trong tâm hồn.
Mặc Long Thanh vẫn dùng thái độ ôn nhu đối với Thuần Vũ Phi.
“Nếu ngươi còn giận thì hãy đánh ta, ta nguyện
nhận lấy hết miễn sao ngươi tha thứ cho ta….”
Câu nói chưa dứt ra khỏi miệng thì liền bị Thuần
Vũ Phi lấy ngón tay út nhỏ nhắn mềm mại chặn lại. Liền sau đó y đưa đôi môi đỏ
hồng xinh xắn đến gần lỗ tai hoàng đế mà thì thầm.
“Hoàng thượng kẻo có người nghe thấy thần thiếp
thực không gánh hết tội. Nếu người tự tâm thấy mình có lỗi xin cho ta một thỉnh
cầu nho nhỏ.” Thuần Vũ Phi nhấn vào hai từ cuối.
Một cơn gió lạnh ngoài trời không biết theo
đường nào mà ùa vào phòng. Mặc Long Thanh bất giác rùng mình một cái.
“Được, được. Ngươi yêu cầu ta lập tức đáp ứng.
Bảo ta chết ta cũng cam lòng.” Mặc Long Thanh gương mặt hớn hở.
Một cảm giác tịch mịch bao trùm căn phòng rộng
lớn.
Thuần Vũ Phi nghe hoàng đế phát thệ khóe môi
bỗng nhếch lên, hai mắt sáng tỏ tựa thiên tinh trên trời. Làn da ngọc ngà được
tô điểm bởi những ngọn nến lưu ly tạo ra sự quyến rũ đến tột cùng.
“Thần thiếp thân mang trọng tội tuy được thánh
thượng tha thứ nhưng trong lòng vô cùng hổ thẹn. Thỉnh nguyện người cho thần
thiếp được xuất cung.” Nói đến đây Thuần Vũ Phi liền quỳ xuống hai tay chống
xuống đất bộ mặt có chút thương cảm.
Tiếu ý bên trong câu nói vẫn không phai mờ.
Gương mặt bướng bỉnh đáng yêu khiến kẻ khác phải
ngây ngốc. Thuần Vũ Phi đúng là “yêu tinh tu luyện ngàn năm”.
Mặc Long Thanh nghe lời Thuần Vũ Phi thỉnh cầu
xong. Tức giận đến bỏng người. Liền nắm y lôi lên giường đẩy vào trong góc.
Bàn tay nam nhân thô bạo tiến đến hạ thân liền
bị Thuần Vũ Phi ra sức bấu vào.
Mặc Long Thanh dù đau nhói vẫn không buông tay
khỏi cái eo nhỏ nhắn của ái nhân. Lấy sức ôm trọn Thuần Vũ Phi vào lòng, hôn
khắp nơi trên cái cổ mềm mại hồng hào.
Một cái tiểu đao ở ngay đầu giường.
Đã có sự chuẩn bị ?.
Thuần Vũ Phi lập tức đưa ngay con dao vào trong
cổ.
Mặc Long Thanh trước hành động này thì thập phần
kinh sợ liền lùi ra xa. Miệng thì liên tục cầu khẩn…
“Ngươi không được làm bậy, là ta không đúng,..
không được làm bậy…bỏ xuống…”. Mặc Long Thanh vô cùng hốt hoảng , gương mặt lúc
này đã tái xanh như người sắp chết.
“Nếu ngươi không chấp nhận thỉnh cầu của ta, ta
lập tức chết trước mặt ngươi.” Thuần Vũ Phi lúc này đã không còn giữ những lễ
tiết trong cung. Ra sức kêu gào.
“Ngươi hận ta đến tận xương tủy ?”
“Đúng”.
Cuộc đời Mặc Long Thanh chưa từng nghe lời nói
nào phủ phàng đến vậy. Nước mắt cố nén trong lòng bây giờ đã đầy tràn. Từng đợt
từng đợt trào lên trên khóe mắt.
Lúc này Thuần Vũ Phi tinh thần có chút chấn
động. Khóc sao ? Y không nghĩ là kẻ trước mặt lại biết khóc.
Trong một khoảng thời gian trong phòng không
phát ra bất cứ tiếng động nào.
Một kẻ đau đớn, một kẻ bối rối.
Lúc nào Mặc Long Thanh cũng là ngươi gây tiếng
động trước.
“Mạch tổng quản mau vào đây.”
Mạch công công nghe tiếng hoàng đế gọi nhanh
chóng đẩy cửa bước vào.
“Thánh thượng có gì căn dặn.”
“Chuẩn bị giấy bút cho trẫm.” Lấy lại vẻ uy
nghiêm đỉnh đạc thường ngày. Mặc Long Thanh ra lệnh.
Mạch công công bước đến bên chiếc bàn lớn ở phía
trước lấy nghiên mực đem đến dâng trước mặt hoàng đế.
Lúc này trên giường Thuần Vũ Phi có một cảm giác
hối hận như muốn chạy đến ngăn lại. Nhưng lòng tự tôn của nam nhân không cho
phép y làm vậy. Nhưng còn hài tử, nó sẽ không có phụ thân.
Không , không việc gì cả y sẽ vừa làm mẫu thân
vừa làm phụ thân một mình nuôi nó đến lớn. Thuần Vũ Phi vẫn tin mình có thể làm
được. Tuy nhiên trong lòng y bây giờ quá mâu thuẩn, vừa yêu thương, vừa căm
giận. Thực sự y không biết làm gì trong lúc này.
“Ta sẽ chiều ý ngươi.”
Nói xong hoàng đế quay sang mạch công công đang
quỳ ở đó.
“Ngươi lập tức truyền chỉ cho ta.”
“Thánh thượng.”
“Thuần Vũ Phi ngươi nếu chết thì tất cả ba ngàn
người trong Thuần Gia sẽ tuẫn táng đi theo. Ngươi liệu mà suy nghĩ cho kĩ. Trẫm
vốn là người không biết đùa.”
Mặc Long Thanh ánh mắt sắc nhọn nhìn lướt qua
Thuần Vũ Phi. Lần đầu tiên khi vào phòng nam nhân này đã nở một nụ cười sảng
khoái. Y biết kẻ trên giường kia đặt Thuần gia là trên hết nên mới chịu nhập
cung làm quý phi. Nay xem như y đã nắm được con bài tuyệt diệu nhất.
“Ngươi dám…”. Thuần Vũ Phi lúc này đã thực sự
hốt hoảng liền đứng bật dậy. Sự tức giận của y chỉ làm y thêm phần tuấn mỹ và
vô cùng quyến rũ.
“Ngươi dám thử….”. Mặc Long Thanh giọng nói như
áp đảo đối phương. Uy vũ hừng hực như ở chiến trận. Thuần Vũ Phi bất lực ngồi
quỵ xuống giường.
Chương 18
Đối thị.
Từ hai cặp mắt toát ra những đạo khí chết người.
Một sự căm ghét, một sự áp chế.
Một sự bứt phá, một sự ngăn cản.
Mặc Long Thanh trong lòng có chút sợ hãi.
Thuần Vũ Phi trong lòng lại lên tục dao động như
con quay.
Y muốn rời khỏi cái chốn ngột ngạt này. Thực sự
dù một khắc cũng không muốn lưu lại. Nhưng khi bị nam nhân kia dùng khổ nhục kế
mà níu giữ Thuần Vũ Phi lại có cảm giác được một chút yêu thương.
Bất quá lòng tự tôn của nam nhân trong y một lần
nữa trỗi dậy. Nó không cho ai áp chế, không cho bất cứ ai điều khiển.
Thuần Vũ Phi dùng tất cả sự căm ghét trực diện
mà nhìn Mặc Long Thanh.
Nếu cứ tiếp tục y e rằng sẽ để lộ ra sự yếu đuối
của mình.
Nhưng may mắn thay Mặc Long Thanh đã cất bước ra
khỏi phòng.
Một sự trống trãi của không gian hay là trống
trãi của tâm hồn. Cái hụt hẫng lần đầu tiên bao trùm con người tuấn mỹ vô song
trên giường.
Mùa đông đã đi được nửa chặng đường.
Bước qua cánh cửa Mặc Long Thanh không thể tiếp
tục thêm nữa.
Nếu hắn rời khỏi nơi này thì sẽ không còn bất cứ
một cơ hội nào nữa.
Cái tư vị đau khổ và sợ mất mát đã làm hắn bỏ đi
sự tôn nghiêm của bậc đế vương mà quay lại.
Một giọng trầm ấm áp vang lên làm không gian
dường như được lấp đầy. Thuần Vũ Phi đang ngơ ngác ra đó bỗng trở về với thực
tại.
“Ta muốn đánh cược.” Mặc Long Thanh nhanh chóng
ngồi vào cái ỷ tử đối diện Thuần Vũ Phi.
“Chẳng phải ngươi là chủ tử của thiên hạ sao,
ngươi muốn là được thôi…”. Thuần Vũ Phi cười nhạo sự ôn nhu của hắn. Kẻ vừa mới
dọa đem ba ngàn người trong Thuần gia ra giết lại ngay tức khắc thay đổi thái
độ.
“Ta muốn sự tự nguyện trong việc này, ta không
ép buộc ngươi, ta cần sự chân thành, ngươi hãy xem như là món quà báo đáp của
ngươi đối với ta”. Mặc Long Thanh gương mặt đã cầu khẩn hết mức.
Lần đầu tiên trong đời hắn thấy mình yếu nhược
đến như thế.
Nhưng hắn không quan tâm. Cái hắn muốn là con tim của nam nhân kia.
Trước thái độ của Mặc Long Thanh cái ngực trái
sắt đá trên giường có chút tan chảy.
Thuần Vũ Phi về sau cũng không thể lý giải lúc
đó tại sau lại chấp nhận thỉnh cầu của hắn.
“Được. Nếu là tự nguyện ta sẽ chấp nhận xem như
qua việc này không ai nợ ai. Nói đi.”
“Nếu trong hai tháng ta không làm ngươi cảm
động, không làm ngươi yêu ta, ta lập tức cho ngươi xuất cung phong ngươi làm
nhất phẩm phu nhân. Nhưng nếu ngược lại ngươi phải toàn tâm toàn ý chấp nhận
ta, nhận sự che chở suốt đời suốt kiếp của ta, nếu có kiếp sau cũng không được
một bước ly khai ta. Ngươi có chấp thuận”.
“Được để xem cuộc cá cược này ngươi sẽ thua như
thế nào. Ha ha ha ………”
Thuần Vũ Phi lại cười như điên nhưng trong lòng
vô cùng đau đớn. Tại sao bây giờ y lại không muốn rời xa kẻ kia. Một chút cũng
không muốn.
Nhưng y sao có thể tha thứ dễ dàng như vậy. Y
phải lấy lại công đạo cho hài tử tội nghiệp.
Trước nụ cười cợt nhã của Thuần Vũ Phi, Mặc Long
Thanh bước đi mà không quay đầu lại.
Gió đêm nay rất mạnh…………….
Không có một ngôi sao………..
Âm u……………
Còn ba ngày nữa là thời hạn của cuộc cá cược đã
hết.
Trong gần hai tháng vừa qua Thuần Vũ Phi chưa
một lần được gặp Mặc Long Thanh.
Tuy nhiên hằng ngày thái hậu vẫn lui tới chăm
sóc y. Cái bụng bây giờ đã lớn hơn.
Thuần Vũ Phi đôi lúc ngồi một mình lại có cảm
giác như đang nằm mơ. Hắn có thai. Thật sự tức cười. Quả thực rất tức cười.
Mùa đông đã ăn sâu đến mọi ngóc ngách của kinh
thành. Phố phường không vì vậy mà trở nên thưa thớt. Cái phồn hoa, sung túc của
kinh đô Việt quốc luôn là cái khiến các sứ thần lân ban phải trầm trồ ngưỡng
mộ.
Hai cây cổ thụ trước cổng bắc đã trụi gần hết
lá.
Hiện nay ai trong cung cũng đang chuẩn bị rất
tất bật.
Nào là phấn thơm, nào là điêu bì, phục sức…
Mỗi khi đông đến hoàng gia lại về phía nam để du
ngoạn.
Tuy nhiên năm nay lại khác.
Thái hậu cùng tất cả phi tần( tất nhiên là trừ
Thuần Vũ Phi ) sẽ đến Thiên Châu.
Còn Hoàng Thượng cùng quý phi sẽ đến Ôn châu ở
tận phía nam chỉ cách chiêm quốc có năm mươi dặm.
Thời hạn cá cược gần hết. Trong lòng Thuần Vũ
Phi lại vô cùng lo lắng. Hay y đến nói với Mặc Long Thanh là y cũng yêu hắn.
Không. Tuyệt đối không được. Y không thể làm
thế.
Mặc Long Thanh cùng Thuần Vũ Phi cùng ngồi chung
cái trướng lớn có đến bảy mươi con ngựa kéo.
Theo sao là hơn ba trăm cấm vệ binh tinh nhuệ.
Tưởng chừng không có bất cứ mối đe dọa nào.
Hai ngày. Cuối cùng cũng đã đến.
Quả nhiên là tuyệt đẹp.
Bước xuống trướng. Một cảm giác mát mẻ mà ấm áp
cuốn quanh Thuần Vũ Phi làm y nở một nụ cười sảng khoái. Bất quá Mặc Long Thanh
đã nhìn thấy.
Hoàng đế trẻ bỗng trở nên ngây ngốc.
Ánh mắt quyến rũ, trong sáng đó đã tước đoạt mọi
thứ của y. Không còn gì cả. Ngay cả cái tiết y nhỏ bé cũng không còn. (^ . ^
!!!)
Hôm nay Mặc Long Thanh mặc bộ hắc y. Thắt lưng
đeo ngọc lục bảo. Cao quý mà uy dũng.
Thân hình vạm vỡ, đôi mắt nam nhân đầy oai cường.
Khiến vạn chúng nữ nhân trong thiên hạ phải mê mệt mỗi khi hắn xuất tuần.
Nhưng trong mắt Thuần Vũ Phi tất cả chỉ là hư
ảo.
Một canh giờ sau. Kiến Hòa cung.
Kiến Hòa cung vốn là do Minh Vũ hoàng đế. Phụ
hoàng của Mặc Long Thanh ra chiếu xây dựng.
Đó được xem là ly cung đẹp nhất của Việt Quốc.
Năm Minh Vũ thứ bảy, Chiêm quốc thường xuyên
quấy phá phía nam nên đích thân Thuần Vũ Siêu phải xuất binh bình định.
Trong năm đó vua Chiêm bị bắt tại kinh đô Trà
Bàn ở thế cùng phải dâng ba châu phía bắc, đồng thời xưng thần và triều cống
đời đời cho Việt Quốc.
Cuối cùng mới được thả cho về.
Ngói của Kiến Hòa cung được làm bằng gốm đỏ mà
Chiêm Quốc cống sang.
Một sự hào nhoáng mê người. Cả cung được thắp
sáng rực bằng đèn lưu ly màu trắng. Vải đỏ được treo khắp nơi. Hương hoa ngào
ngạt lan tỏa hơn trăm dặm.
Có điều nơi đây thực sự quá nguy hiểm. Quá gần
Chiêm Quốc….
Chiêm Quốc kia hoàn toàn thuần phục Việt Quốc ?.
Không chắc.
Tuy nhiên phía nam Kiền đại tướng quân trấn thủ
tử môn binh tướng đến hai mươi vạn. Phụ quốc kia muốn dụng binh thì có phần
phải kiêng dè.
“Nương nương, thần là Nghi ma ma.” Tiếng nữ nhân
đứng tuổi gọi vào tẩm thất của Thuần quý phi.
“Người mau vào đi.” Thuần Vũ Phi đáp lời lại
nhanh chóng.
Y ngồi trên chiếc trường kỉ dài tay cầm chiết
phiến.
Nghi ma ma bước vào chưa kịp vấn an thì Thuần Vũ
Phi đã dùng cánh tay trái ngăn lại đỡ bà cùng ngồi lên ghế.
“Có chuyện gì?”
“Nương nương, hoàng thượng chỉ dụ cho người sáng
mai cùng hoàng thượng đến Tinh Lăng bái lạy Tiên đế.”
“Sao. Lăng của tiên đế không phải ở Thanh
Châu ?” Thuần Vũ Phi ngạc nhiên hỏi.
“Tức nhiên là ở Thanh Châu nhưng Tinh Lăng là do
hoàng thượng tôn vinh tiên đế mà xây cất ở tận cùng của Việt Quốc để người
người đều biết uy danh Minh Vũ đế.”
“Thì ra là vậy, kẻ đó cũng là hiếu tử sao?.” Nói
xong Thuần Vũ Phi có chút buồn bã xoa xoa vào cái bụng đã lớn hơn trước.
“Nương Nương nói nhỏ kẻo có người nghe thấy.”
Nghi ma ma nhỏ giọng nhắc khẽ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét