Chương 7
Mặt trời đã lên cao.
Ánh sáng lọt qua những khe hở đua nhau tràn đến bên cạnh nam nhân đang
xích lõa trên nền đá. Thiên triều Việt quốc hoàng đế năm nay tròn mười chín tuổi.
Khẽ mở mắt không thấy nam nhân kia bên cạnh. Trong lòng dâng lên một cảm
giác mất mát. Khoảng trống của hang động cũng trở nên tịch mịch. Trong đầu lúc
này chỉ có một ý niệm duy nhất là bắt được kẻ đó. Phải dùng dây xích trói lại
để mãi mãi không cho hắn ly khai nửa bước.
Đêm qua quả thực là một đêm xuân tình diễm lệ của Mặc Long Thanh. Nhớ đến
cảnh kẻ kia lúc tối dưới mình ra sức rên rỉ máu ở lục phủ ngũ tạng bất giác
tràng về chổ ấy.
Chất kích dược do Bạch xà tiên đơn hoa gây ra đêm qua đã mất tác dụng ngay
từ lần phóng thích đầu tiên. Nhưng hai nam tử đó lại quấn đến nhau lên thiên
đỉnh đến ba lần.
Lần đầu tiên trong đời Mặc Long Thanh có cảm giác được chiếm hữu thực sự.
Các nữ nhân trong hậu cung trên lòng sàng ra sức lấy lòng làm đủ bộ dạng giả tạo
khiến hắn trở nên vô cảm. Nhưng nam nhân đêm qua lại khác. Ba nghìn nữ nhân
kia, luận sắc đẹp vốn không có tư cách ganh đua với y. Thân thể mềm mại,
ánh mắt có lúc lại nhu tình khiến thần trí Mặc Long Thanh trở nên điên đảo.
Hoàng đế kia quyết tâm phải bắt được kẻ này bằng mọi giá. Nhưng ông trời
vốn hay đùa cợt thế nhân. Vũ Liên cung cách Dưỡng Tâm Điện chưa quá một dặm.
Nói đến Thuần Vũ Phi lợi dụng lúc nam nhân bá đạo bên cạnh ngủ say vội lấy
y phục mặc vào nhanh chóng đi ra cửa liền gặp ngay hai ảnh vệ. Hai ngươi nhìn
thấy y quần áo không được chỉnh tề trên cổ lại xuất hiện nhiều hồng ngân chợt
hiểu ra liền nhượng y rời khỏi.
Một canh giờ sau hai nam nhân tội nghiệp gác ở ngoài động bị đánh mỗi
người năm mươi trượng.
Thuần Vũ Phi về đến Vũ Liên Cung cơ thể thập phần mệt mỏi. Liền nhanh
chóng đến dục trì(1) tắm rửa và trị thương. Tuy là lần đầu tiên của y nhưng nam
nhân kia cũng không quá tàn bạo mà lại có điểm ôn nhu nên đóa cúc chỉ hơi sưng
nhẹ. Cho cung nhân lui hết ra ngoài còn lại một mình thoa thuốc có chút khó
khăn.
Trong đầu Thuần Vũ Phi hiện một mảng xuân tình bất giác dục vọng lại dâng
lên. Hắn chán ghét cơ thể nhu nhược đêm qua phối hợp với ngoại nhân hiệu quả
không ít.
Mỗi lần nghĩ đến Mặc Long Thanh trong lòng hắn có một khoảng không mơ hồ khó
đoán. Bây giờ hắn đã là người của nam nhân kia ….. nghĩ đến đây Thuần Vũ Phi đã
không chịu nổi. Căm ghét mà lại không thể nào không nhớ đến, cảm giác này quả
là khó hiểu.
Trong lúc đó tại ngự thư phòng. Lần đầu trong bảy năm qua hoàng đế bỏ buổi
chầu sáng khiến nhiều quan viên lo ngại. Tự hỏi hoàng đế thân thể có bất ổn gì
không ? Nhưng Mặc Long Thanh thân thể rất khỏe nếu không phải nói là vô
cùng sung mãn. Bất quá tâm tình có chút khó chịu.
“Hắn dám trốn trẫm. Đợi khi bắt được trẫm nhất định hảo hảo trừng trị.”
Mặc Long Thanh phẫn uất ra mặt hướng mạch công công sai khiến.
“Ngươi lập tức phát họa những gì ta vừa nói đem dán mọi ngõ ngách ở kinh
thành. Huy động toàn bộ kinh binh(2) truy tìm kẻ ấy. Mặt khác kiểm tra nghiêm
ngặt ở tất cả các thành môn. Ta không tin hắn có cánh bay lên trời.” Hoàng đế
gương mặt hiện lên một chút phẫn nộ, ánh mắt sắc bén tà mị nhìn về phía chân
trời. Người đó hắn nhất định phải có. Bằng mọi giá phải có.
“Nô tài lập tức thi hành. Thỉnh thánh thượng đừng quá lo lắng.” Lần đầu thấy
hoàng đế khẩn trương như vậy. Mạch công công biết kẻ kia không phải nhân vật
tầm thường. Liền nhanh chóng thực thi thánh dụ.
Mạch công công bước ra cửa lúc này chỉ còn một mình Mặc Long Thanh ngự lại
thư phòng nhung nhớ một tuyệt sắc nam nhân cách đó chưa đến một dặm.
Sau hôm bờ kè bên hồ bị lún Thuần Vũ Phi thỉnh thoảng vẫn lui đến đó. Hôm
nay cũng không ngoại lệ.
Khí trời hôm nay hơi se lạnh. Còn chưa đầy một tháng nữa mùa đông sẽ đến.
Những cây đào trụi lá bên hồ đưa vài cái cành khẳng khiu mong mỏi thu lượm
những tia nắng hiếm hoi của chiều tà.
Hoàng hôn quyến rũ như một ánh sáng lóe lên giữa địa ngục. Một cái kết
thúc đẹp nhưng lại khởi đầu cho một chuỗi đen kịt mơ hồ.
Thuần Vũ Phi đang ngồi tựa vào gốc liễu đôi mắt trong suốt như thủy tinh
nhìn về một cõi vô thực. Bất chợp ngâm lên bốn câu thơ:
“Nhân tại Tương Giang đầu
Ngã tại Tương Giang vĩ
Tương tư bất tương kiến
Đồng ẩm Tương Giang thủy”.(3)
Ngã tại Tương Giang vĩ
Tương tư bất tương kiến
Đồng ẩm Tương Giang thủy”.(3)
Vừa dứt câu một giọng nữ nhân trong trẻo vang lên ngâm bảy câu trong bài
Cổ Oán Biệt của Trương tịch(4):
Sáp sáp thu phong sinh,
Sầu nhân oán ly biệt.
Hàm tình lưỡng tương hướng,
Dục ngữ khí tiên yết.
Bi lai khước nan thuyết.
Biệt hậu duy sở tư,
Thiên nhai cộng minh nguyệt.
Sầu nhân oán ly biệt.
Hàm tình lưỡng tương hướng,
Dục ngữ khí tiên yết.
Bi lai khước nan thuyết.
Biệt hậu duy sở tư,
Thiên nhai cộng minh nguyệt.
Ngâm xong từ trong tiểu môn vào ngự hoa viên đi ra. Hướng Thuần Vũ Phi quỳ
xuống hành lễ.
“Thần thiếp tội đáng chết đã kinh động nương nương.” Một nữ nhân xinh đẹp
mi thanh mục tú, mặc lam y thuần khiết khiến Thuần Vũ Phi chợt có thiện cảm.
Liền nhanh chóng đỡ nàng ta đứng lên.
“Cô nương… nàng là ai ?” Dù đã có nhiều cố gắng học tập nhưng cách xưng hô
trong cung Thuần Vũ Phi vốn không quen thuộc.
“Thần thiếp là Dương tài nhân(5) của Phương loan viện. Xin được
ra mắt quý phi nương nương.” Nữ nhân trong ánh mắt thập phần tôn kính định cúi
đầu lần nữa thì bị Thuần Vũ Phi ngăn cản.
“Nàng ngồi đi.” Thuần Vũ Phi đưa tay chỉ vào bệ đá bên cạnh. Rồi ngồi
xuống chổ cũ.
“Thần thiếp không dám.” Nữ nhân có chút sợ sệt trả lời.
“Ta bảo ngồi thì nàng cứ ngồi. Ta ghét nhất là những lễ tiết trong cung.”
“Nương nương quả là có thiên chất của bậc mẫu nghi. Thần thiếp lúc trước
cứ nghĩ…”. Nói đến đây Dương tài nhân vội im bặt chỉ cúi đầu. Bộ dạng lộ vẻ
lúng túng.
“Ha ha ha… Thế ngươi nghĩ ta sẽ thế nào…” Thuần Vũ Phi đưa gương mặt đầy
tiếu ý mà hỏi.
“Thần thiếp không dám. Thần thiếp nghe nói người trí tuệ bất phàm nên muốn
được lĩnh hội học thức của nương nương”. Nữ nhân nói giọng rất chân tình.
“Ngươi rất thích đọc sách?”
“Vâng nương nương”
“ Vậy ta hỏi ngươi một câu: ngọn núi cao muôn trượng tại sao vẫn có thể
đứng vững chãi ngàn năm ?”. Thuần Vũ Phi ngước về phía hồ nước hỏi.
“Thần thiếp ngu muội. Nhưng thần thiếp nghĩ đại sơn cao muôn trượng có thể
đứng sừng sững vì nó không có ham muốn thế thường.” Nữ nhân trả lời một cách
quyết đoán khác hẳn với vẻ yếu ớt bên ngoài.
“Hay… Rất hay quả thực rất thông minh. Ta xem ra đã tìm được tri kỉ. Từ
nay không có ai cứ gọi ta là ca ca. Được không.” Khi nghe xong Thuần Vũ Phi cặp
mắt hiện lên nỗi vui sướng không cùng.
“Cảm tạ nương nương xem trọng. Thần thiếp sau dám.” Dương tài nhân sợ hãi
quỳ xuống nền đất.
“Ca ca”. Thuần Vũ Phi hô lên.
Một lát sau tiếng nữ nhân giọng nhỏ như muỗi lặp lại nhưng khiến Thuần Vũ
Phi rất vui.
Bên kia hồ. Huệ phi đã chứng kiến tất cả.
Chú thích
(1): bể tắm.
(2): binh lính hoạt động ở kinh đô
(3): đây là bài Bốc Tử Quán của Lý Chi Nghi (TQ)
(4): đây là bài thơ cổ oán biệt của Trương Tịch
(5): tước vị hậu cung thấp nhất của hoàng đế thời đại Mặc Vũ Hoàng Triều
Chương 8
Đã qua hơn một tuần từ cái ngày định mệnh hôm ấy.
Trong cung gần đây trở nên yên ắng. Nghe đâu hoàng thượng đã không còn qua
đêm ở hậu cung mà một mình ngủ lại dưỡng tâm điện.
Nhưng bên ngoài cung thì không khí lại khác hẳn. Nội thành Thăng Long đang
ồn ào bàn tán về cái kẻ bị hoàng đế truy lung gắt rao mấy hôm nay.
Triệu Xuân Lầu. Cách thành môn ba dặm về phía tây bắc.
Một trong những tửu lầu danh tiếng bậc nhất của Thăng Long chính là nơi
này. Một đám nam nhân y phục trang nhã, tay cầm chiết phiến(1) miệng thì không
ngớt bàn tán chuyện thế nhân.
“Ta nghe nói kẻ đó hình như lẻn vào tẩm cung của một nương nương thực hiện
hành vi đồi bại. Sau khi bị phát hiện thì nhanh chóng tẩu thoát. Hoàng đế nộ
khí xung thiên nên mới ban lệnh truy tìm. Lại vì danh dự hoàng thất nên không
thể tiết lộ nội tình bên trong.” Y nói bằng giọng quả quyết không sai liền bị
hắc y nhân bên cạnh phản đối kịch liệt.
“Trang huynh nói vậy có phần không đúng. Nếu hắn gây ra truyện tài đình ắt
bị gán tội chết. Còn đằng này triều đình chỉ cho ban lệnh truy tìm. Ta thiết
nghĩ hắn là nhân tình của….hoàng thượng”. Hai chữ cuối bị nam nhân này giảm âm
đến cực độ chỉ có bạch y nhân nghe là thấy.
Người bên cạnh trong đáy mặt hiện lên nỗi nghi ngờ đến cực độ.
“Huynh nói vậy trang mỗ thấy càng vô lý hơn. Nếu được hoàng đế sủng ái tại
sao y phải trốn tránh.”
Hắc y nhân suy nghĩ rồi phán một câu.
“Thôi chúng ta bàn qua truyện khác vậy. Chuyện của hoàng đế để tự ông ta
giải quyết. Ha ha ha…”
“Huynh nói cũng đúng. Nào cạn ly…”
Tửu lầu vốn là nơi chuyện của giới quý tộc trên khắp đất nước bị bình phẩm
hằng ngày. Hoàng đế cũng không phải là ngoại lệ.
Trong lúc đó bên ngoài Vũ Liên cung.
Cung nữ trên mặt không còn lưu lại một chút huyết sắc. Kêu gào trước sự
ngăn cản của hai cấm vệ binh bên ngoài.
“Qúy phi nương nương….quý phi nương nương xin người cứu mạng chủ tử nô
tỳ….”. Cung nữ giằng co qua lại với hai nam nhân thân hình vạm vỡ miệng thì
không ngừng kêu lên một cách thảm thiết.
Cuối cùng âm thanh đó cũng lọt vào bên trong. Thuần Vũ Phi đang dùng thuốc
mà nhũ mẫu vừa mới lấy từ thái y viện về. Mấy ngày nay hắn thấy thân thể có
phần mệt mõi, lúc ăn cơm lại hay bị nôn mửa vô cớ. Nô tỳ xuân mai định gọi thái
y xem mạch thì lại bị hắn ngăn cản.
Nói đến chuyện cung nữ kêu gào trước cửa cung. Thuần Vũ Phi vội đặt chén
thuốc xuống cùng nhũ mẫu đích thân ra cung môn.
Vừa thấy nam tử tuấn dật trong người toát ra khí chất cao quý mà lại thuần
khiết. Cung nữ liên chạy đến quỳ xuống trước sự ngăn cản của hai cấm vệ binh.
“Lui ra.” Thuần Vũ Phi cất lên giọng uy nghiêm của chủ tủ ra lệnh. Lập tức
hai nam nhân kia liền nhanh chóng lùi về phía sau.
“Ngươi có việc gì mà đến tìm ta.” Thuần Vũ Phi từ lúc vào cung cư xử rất
hòa nhã với mọi người mà không xét đến thân phận nên được hạ nhân rất kính
trọng.
“Xin Người cứu Dương tài nhân ….người…người hứ …..hức…”. Nói chưa hết câu
Cung Nữ kia đã nghẹn trong tiếng khóc.
Thuần Vũ Phi vừa nghe ba chữ “Dương tài nhân” trên khóe mắt liền xuất hiện
một tia lo lắng.
“Mau nói, có chuyện gì đã xảy ra với nàng ta.” Thuần Vũ Phi liền ngồi
xuống nơi cung nữ quỳ, giọng thúc giục lẫn với sự lo lắng. Mới đây hắn vừa tìm
được một người bạn tâm giao trong thâm cung buồn tẻ. Hắn từ lúc nào đã xem nàng
ta như huynh muội ruột. Nào ngờ chỉ mới đây thôi mà nàng ta đã gặp phải chuyện
chẳng lành.
Cung nữ nức nở.
“Nương nương xin người hãy cứu Dương tài nhân. Chiều nay Dương tài nhân
khi đi qua vườn hồ điệp(2) mà huệ quý phi ưa thích. Thì con ái khuyển(3) của
Vĩnh phi nương nương chẳng biết từ đâu chạy đến dậm nát cả luống hoa. Ngay sau
đó hai nương nương kia xuất hiện liền gán tội cho Dương tài nhân trêu trọc ái
khuyển của Vĩnh phi gây hư hại bồn hoa của Huệ quý phi. …hức …hức…”
“Bây giờ nàng ta ở đâu ?”
“Đang ở cung Vĩnh phi. Người mau đến đó không thôi chủ tử của nô tỳ không
xong mất… Quý phi xin người cứu mạng…Hu hu hu….”. Cung nữ kia bây giờ khóc lóc
như trẻ con. Liền ngay sau đó bị Thuần Vũ Phi bắt lấy cổ tay.
“Ngay lập tức dẫn ta đến đó.” Cặp mắt bỗng chốc trở nên sắc nhọn như dao
găm.
“Nương nương người phải cận thận Huệ phi không phải dễ đối phó.” Nghi ma
ma hướng Thuần Vũ Phi khuyên nhũ.
“Tự ta có ứng sách, lập tức đến cung Vĩnh phi.” Thuần Vũ Phi rất ghét kẻ ỷ
thế hiếp người. Đặt biệt là người thân của hắn. Hắn quyết tâm phải dạy cho các
nữ nhân kia một bài học thích đáng.
Trước Cung Vĩnh phi. Nữ nhân mặc bộ y phục màu tím trên người có đầy đủ
các loại phục sức, tâm trạng hiện đang rất vui vẻ cùng nữ nhân hồng y bên cạnh
cười cợt kẻ đang bị quyền trượng tra tấn trước mặt.
Dương tài nhân bị đánh đến miệng đã ra máu không kêu được nữa nên ngất đi.
Sau đó lại bị tên thái giám tát một ráo nước lạnh mơ hồ bừng tỉnh.
Mây đen bất chấp giăng kín bầu trời che khuất cả đại nguyệt. Nhưng ngay
sau đó phía tây một cơn gió mạnh tràn đến khiến bắc đẩu(4) thất tinh hiện
ra chiếu sáng một cách rạng rỡ trên nền trời đen kịt.
Thuần Vũ Phi từ phía sau đại môn của Vĩnh Tuyên cung nhanh chóng bước đến.
Uy vũ hừng hực khiến thiên binh vạn mã cũng phải khiếp sợ.
“Thuần quý phi giá lâm.” Nghi ma ma trong khi chạy theo sau Thuần Vũ Phi
vẫn gọi lớn về phía trước thông báo.
Đám người nghe tiếng thông tri ngoại trừ Huệ quý phi tất cả liền nhanh
chóng quỳ xuống.
“Các ngươi đứng lên cả đi.” Nói xong Thuần Vũ Phi hướng cung nữ khi nãy ra
lệnh: “Mai Liên còn không mau dìu Dương tài nhân về Phương Loan viện”
“Dừng lại.” Huệ phi kia thét lớn vào mặt của Mai Liên lúc định tiến đến đỡ
Dương tài nhân ngồi dậy khiến nàng ta sợ đến mức té xuống nền đá.
“Chẳng hay quý phi có biết tiện nhân kia phạm tội gì không mà ngang nhiên
cho thả người.” Huệ phi trên mặt nở nụ cười thách thức hỏi Thuần Vũ Phi. Nếu ả
nghĩ nam nhân này dễ ăn hiếp thì đã quá sai lầm.
“Vậy để xem nàng ta đã sai phạm gì mà huệ quý phi lại đánh đập đến như
thế.” Con ngươi đen láy mang theo màu sắc yêu mị chết người. Nhưng bên trong đó
là dòng âm khí như muốn dìm chết kẻ khác.
“Tiện nhân này biết thần thiếp yêu thương ái khuyển như nhi tử liền tìm kế
chọc phá, đánh đập khiến cho nó kinh sợ vô tình làm hư hại bồn hoa của quý phi.
Xin Thuần quí phi minh xét.” Thì ra kẻ đang nói là Vĩnh phi.
“Ngươi nói ngươi xem ái khuyển như nhi tử.” Thuần Vũ Phi trên môi để lộ
tiếu ý hướng Vĩnh Phi hỏi.
“Vâng, Thưa nương nương”
“Ngươi thân là phi tử của thánh thượng mà lại xem chó, mèo như nhi tử. Vậy
ngươi xem Thánh thượng là gì hả?” Thuần Vũ Phi giọng lập tức thay đổi nhanh
chóng chấp vấn Vĩnh Phi.
Vĩnh phi mặt không còn chút máu quỳ xuống tựa như sắp khóc.
“Thần thiếp thực không có ý đó. Xin nương nương minh xét.” Vĩnh phi kêu
lên tha thiết.
“Thuần quý phi thật biết cách nói chuyện. Dù gì tiện nhân đó đã mạo phạm
đến bổn cung. Ta quyết sẽ không tha. Quí phi cứ biết thế và lui về đi.” Huệ phi
dùng nụ cười xấu xa nhìn dương tài nhân đang ở bên dưới.
“Phàm là hậu cung phải biết một lòng vị tha. Dù dương tài nhân có làm gì
sai người là đấng bề trên cũng nên hảo hảo chỉ dạy. Sau lại có thể dùng hình
ngay tại hậu cung. Làm vậy chẳng khác tiện dân đầu đường xó chợ. Mong Huệ quý
phi xem xét”.
“Ngươi …Ngươi. Sao dám mắng bổn cung. Ngươi tưởng ta không dám dùng hình
trừng trị ngươi”. Huệ phi tức tối vì bị chửi là tiện dân liền ra lời hăm dọa.
Đứng trước lời dọa nạt đó. Thuần Vũ Phi thấy rất tức cười.
“Để bổn cung xem quý phi nàng có gan đó không. Nghi ma ma mau đưa Dương
tài nhân về Phương Loan viện ngay lập tức.” Thuần Vũ Phi ra lệnh cho nhũ mẫu
nãy giờ đang đứng phía sau.
“Sau các ngươi dám manh động trong nội điện của ta thế.” Vĩnh Phi được sự
hậu thuẫn của Huệ quý phi liền tiến đến định tát Nghi ma ma một các ngay lập
tức bị Thuần Vũ Phi ngăn lại đẩy ngã ra đất.
“Ngươi mà dám mạo phạm nhũ mẫu bổn cung. Bổn cung lập tức trấn nước ngươi
cho đến chết.” Thuần Vũ Phi gương mặt giận dữ đã đỏ ửng lên. Bên trong cổ họng
một cảm giác ớn ớn tràn lên. Nhưng cơn buồn nôn bị nén xuống ngay sau đó.
“Thuần quý phi sao ngươi dám xúc phạm bổn cung như thế. Ngươi không sợ ta
bẩm báo việc này cho bệ hạ biết.” Huệ quý phi kia một dần nữa ra lời đe dọa.
Thuần Vũ Phi nghe nhắc đến hoàng đế tâm tình có chút náo động. Liền trấn
tỉnh lại hướng thẳng mặt nữ nhân mặc tím phục trả lời. Giọng nam nhân từ từ cao
lên làm kẻ khác cảm thấy bị trấn áp tại chổ.
“Được ta cùng ngươi ngay lập tức đến tẩm cung của bệ hạ. Ngươi vì chuyện
nhỏ nhặt mà tạo nên sóng gió. Hãm hại đánh đập hậu cung. Để xem ngươi còn toàn
mạng trở về?” Nói xong Thuần Vũ Phi hướng nghi tổng quản nói: “Mau thỉnh
thái hậu đến Dưỡng Tâm điện cùng hoàng thượng xét xử việc này.”
Huệ phi nghe lời đe dọa này thập phần chấn động. Nếu đến tay thái hậu ả
không có đường sống. Hoàng thái hậu vốn chẳng ưa gì ả. Liền bắt đầu xuống nước
nhỏ với Thuần Vũ Phi.
“Chuyện hậu cung sao để kinh động thái hậu. Thuần quý phi xem như bổn cung
lần này nhượng ngươi đem Dương tiện nhân về. Nếu lần sau còn tái phạm ta quyết
không bỏ qua.”
“Được. Cứ như nương nương sắp đặt. Nhưng chúng ta đều là hậu cung Dương
tài nhân mà là tiện nhân thì ta và quý phi chẳng lẽ không phải tiện nhân. Cẩn
ngôn thận hành(5) đó là lời khuyên của ta với ngươi. Ta xin phép.” Nói xong
Thuần Vũ Phi cùng Dương tài nhân lập tức ly khai bỏ lại đằng sau hai nữ nhân
căm tức vô ngần.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét