Thứ Năm, 25 tháng 12, 2014

XGNN chương 9-10

Chương 9
Cuộc đấu đá đêm qua ở cung Vĩnh Phi đã được các cung nữ và thái giám dày công kiến tạo trở thành  một trận chiến kinh phong trấn vũ, long trời lở đất của hậu cung mà hai nhân vật chính không ai khác là nhị đại quý phi của Việt quốc.
Trong cuộc xung đột “đẫm máu” này, theo lời Trịnh công công cung Vĩnh phi thì phần thắng khó mà không thuộc về Thuần Vũ Phi. Đêm qua y oai phong lẫm liệt như thế nào đều được các cung nữ có mặt tại “hiện trường” miêu tả rất sinh động mang theo tình ý dạt dào trong khóe mắt khi kể.
Ngự thư phòng.
Mạch công công đã xuất nhập gần ba lần. Nguyên lai là Huệ quý phi vừa sáng sớm đã xin được diện kiến hoàng thượng nhưng nhiều lần bị khước từ. Tất nhiên Mặc Long Thanh sớm đã không quan tâm đến chuyện hậu cung. Y bây giờ có việc phải làm. Một việc vô cùng cấp bách, thực sự quá cấp bách.
“Ngươi nói xem đã bao nhiêu(1) ngày mà vẫn chưa tìm ra. Các ngươi làm việc như thế nào mà như vậy? Hay để trẫm cho chém vài người để làm gương.” Mặc Long Thanh gương mặt thập phần phẫn nộ.
Võ tướng bên dưới đích danh là thống soái cấm binh của kinh thành Khiến Nhã Tường. Y lúc này đang quỳ trước mặt của hoàng đế. Vẻ mặt kinh hãi, hai con ngươi liên tục giật bộ dạng thê thảm đến đáng thương. Hắn thiết nghĩ xông pha nơi trận mạc lập bao chiến tích một ngày trở về kinh đô sẽ có cảnh sung túc yên vui đến già. Nào ngờ bây giờ có muốn chết ngoài sa trường cũng không còn cơ hội.

“Nô tài bất tài xin hoàng thượng gián tội. Thực sự là huy động hơn hai vạn kinh binh mà không tìm được người trong cáo thị.”
“Ngươi cho là trẫm rảnh rỗi không việc gì nên sai các ngươi đi lục tung của kinh đô tìm một ảo nhân” Mặc Long Thanh hai tay đập mạnh lên bàn. Hàng bút đi theo chấn động mà đập xuống nền đá gây ra một tiếng cốp lớn vang đến bên ngoài. Hai con đỗ quyên(2) gần đó cũng nhanh chóng ly khai khỏi cành đào duy nhất còn sót lại của chốn hoàng cung.
“Thần không dám. Xin bệ hạ minh xét. Thần lập tức cho khám xét tất cả các hộ dân một lần nữa. Một con kiến cũng không bỏ xót. Xin hoàng thượng cho thần một cơ hội cuối cùng”. Khiến Nhã Tường khi nói ra hai chữ “cuối cùng”liền muốn hảo hảo cho mình một bạt tay bất quá đang trước mặc người kia hắn phải cố gắng kiềm chế.
Cách cửa ngự thư phòng một lần nữa lại mở ra một cách bất đắc dĩ. Mạch công công tội nghiệp bị sai khiến đến đờ đẫn. Hướng Mặc Long Thanh lo ngại thông báo.
“Hoàng thượng, Huệ quý phi bảo có việc cần người làm chủ.”
“Làm chủ?”
“Bẩm hoàng thượng, Huệ quý phi nói Dương tài nhân vì được sự hậu thuẫn của Thuần quý phi nên không xem nương nương ra gì. Đêm qua còn sách động bên Vĩnh phi cung.”
Hoàng đế vì việc tìm kiếm kẻ ngay trước mắt mà tâm tình trở nên nóng nảy.
“Ngươi nói với ả, nếu còn làm phiền trẫm, trẫm lập tức đem ả biếm vào lãnh cung.” Giọng Mặc Thanh Long lớn đến nỗi cả hậu viện đều nghe thấy. Huệ phi kia vì thế mà chạy thục mạng về hành cung của mình không dám quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần.
Ngự thư phòng một canh giờ sau trở nên yên ắng. Ngọn nến lưu ly được thắp sáng khắp mọi nơi. Mặc Long Thanh nằm dài trên trường kỷ cạch giá sách. Đôi mắt trầm luân trong nhớ nhung và da diết. Từ hôm đó đến nay hình ảnh nam nhân tuấn mỹ kia chưa bao giờ mờ nhạt trong tâm trí y. Một lần cũng chưa từng. Nó khiến cho Mặc Long Thanh cảm thấy dằn vặt.
Mỗi lần nghĩ đến Thuần Vũ Phi, Mặc Long Thanh lại căm giận chính mình khi ấy tại sao lại không ôm siết y, khi ấy tại sao không thức thâu đêm mà canh giữ y, để giờ đây một khoảng không vô tận của dục vọng và tình yêu đang xâu xé tâm hồn hắn. Thực sự rất đau. Rất đau đớn.
Lúc đầu Mặc Long Thanh đối với nam nhân kia nghĩ chỉ có dục vọng. Nhưng những ngày vừa qua hắn nhận ra là mình lầm. Lầm to. Ham muốn chẳng mang con người ta đi đến đâu. Nếu chỉ là ham muốn nhất thời hắn đã sớm quên người kia. Có điều ngày nào hắn cũng nhớ. Nhớ đến chết đi sống lại, nhớ đến điên thần đảo trí. Nếu kẻ đó hiện ra trước mặt Mặc Long Thanh nguyện ý chạy đến ôm y, ngắm nhìn y cho đến chết.
“Ngươi thực làm trẫm rất khổ…Hức….Hức”. Lần đầu tiên từ khi đăng cơ Mặc Long Thanh đã nhỏ những giọt lệ đầu tiên. Nhưng sau đó lòng tự tôn của nam tử hán không cho phép hắn khóc. Nam nhân lưu huyết bất lưu lệ. Sau đó lấy tay áo rạt đi. Thu mình vào góc ngủ đến sáng.
Vũ Liên Cung.
Trong tiểu đình ở cạch ao cá Vi thái y đang chuẩn mạch cho Thuần Vũ Phi.
Mấy ngày nay y đã không ăn được. Cứ hở chút là buồn nôn cùng với chóng mặt. Nghi ma ma đã dùng trăm phương ngàn kế cuối cùng cũng buộc được Thuần Vũ Phi vào một góc để thái y chuẩn mạch.
Thái y xem mạch tượng liền biết…sau đây không thể nào…không thể nào…hay là mình xem lộn. Vi thái y tiếp tục chuẩn mạch lần thứ hai kết quả tất nhiên là bất di bất dịch.
Thuần Vũ Phi đã mang Long thai.
Thái y già nua vội quỳ xuống.
“Bẩm quý phi nương nương người quả thực là mang thai. Xin chúc mừng người.” Thái y có chút nghi vấn về kết quả trên nhưng sực nhớ quý phi kia là Thuần gia chi tử nên liền trở nên thông suốt.
“Ta…ta mang thai. Ngươi …thực sự không lầm lẫn.” Giọng nói đứt quãng, đôi tay nam nhân nõn nà bất giác xoa xoa vào bụng.
“Không lầm đâu thưa nương nương, người đích thực là đang mang long thai.”
“Thái Y lui xin hãy về trước đi.” Nghi ma ma thấy Thuần Vũ Phi bất động ngồi đó liền bảo Vi thái y lui ra.
“Vậy ta xin cáo lui. Thuốc một canh giờ sau sẽ được đem đến. Thỉnh nương nương hảo hảo bảo trọng thân thể.” Nói xong thái y ra khỏi điện theo lối cũ mà trở về.
Hoàng hôn hôm nay cũng thật đẹp. Nhưng lại pha thêm chút màu sắc yêu mị. Tâm hôn Thuần Vũ Phi thực sự có dao động. Dao động rất mạnh.
“Ta…hắn…”. Thuần Vũ Phi không vốn suy nghĩ nữa. Thực sự y nghĩ không ra. Bây giờ y và kẻ bá đạo kia đã có cái gọi là chung.
“Nương nương đây là như thế nào ?” Nghi ma ma hoảng hốt vốn không phải là chuyện kì lạ. Hoàng đế chưa từng qua đêm ở Vũ Liên Cung sao quý phi có thể mang thai.
Từ nhỏ Thuần Vũ Phi đã xem nghi ma ma như mẫu thân thứ hai của mình nên liền đem sự tình hôm ấy nói hết cho bà. Nghi ma ma nghe xong liền vui mừng khôn siết bảo Thuần Vũ Phi nhanh chóng đến gặp hoàng thượng.
Lúc trước Thuần Vũ Phi chần chờ không muốn gặp Mặc Long Thanh vì không xác định được tâm tình của bản thân. Nhưng bây giờ lại khác y đã mang giọt máu của nam nhân kia thì không thể mãi tránh né được nữa.
Quyết định cuối cùng là sau khi dùng cơm Thuần Vũ Phi sẽ đến thẳng Dưỡng Tâm điện.
Nhưng ông trời kia nào cho mọi chuyện êm xuôi như thế.
Vi thái y đã bị cung nữ của Huệ phi “giải” về Huệ Phương cung.
Chú thích
(1): Thực ra là có mấy ngày thôi
Chương 10
Huệ phi kia thực rất nhanh chân. Việc Thuần Vũ Phi mang thai ngay lập tức đến tai hoàng đế.
Nếu Thuần Vũ Phi mang thai chẳng phải ngôi vị Hoàng Hậu đã được định.
Tuy nhiên, theo hồi báo thái giám bên cạch Mặc Long Thanh cho hay. Hoàng thượng chưa từng một lần qua đêm tại Vũ Liên Cung. Vậy thì cái thai kia là của ai.
Huệ phi sắc mặt ngưng đọng. Tập trung tất cả trí lực để suy nghĩ. Từ từ trên đôi môi nỡ ra một nụ cười lạnh lẽo. Liền lập tức đến dò hỏi Mặc Long Thanh.
Trong lòng nam nhân kia đã thành một mối tơ vò nay nghe việc phi tần chưa được sủng hạnh mà mang thai như dầu đổ vào lửa.
Bên ngoài Vũ Liên Cung. Mạch công công đang cầm một đạo thánh chỉ bước vào. Không nhanh không chậm Thuần Vũ Phi quỳ xuống tiếp chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. ..Thuần quý phi chưa nhận thánh ân của trẫm mà nay đã mang nghiệt chủng. Lập tức dẫn đến thiên lao ba ngày sau hành quyết tại ngọ môn. Khâm chỉ.” Mạch công công trên mặt có phần đau xót nhìn Thuần Vũ Phi.
Mạch công công vốn lúc xưa chỉ là gia đinh trong Thuần phủ sau được Thuần Vũ Siêu tiến cử nên mới được vinh hiển như ngày nay.
“Nương nương, xin người bảo trọng.” Mạch công công đẩy nhẹ thánh chỉ vào nam nhân hóa đá đang quỳ trước mặt liền nhanh chóng li khai Vũ Liên Cung. Một màu sắc ảm đạm bao trùm.
Thuần Vũ Phi bổng chốc rào thét chạy ra cửa.
“Bổn cung muốn gặp bệ hạ…tránh ra bổn cung có việc phải nói với hắn…thả ta ra… thả ta ra..” .
Tổng quản và nô tỳ Vũ Liên Cung thấy chủ tử như thế không kiềm lòng được bất giác xông lên chống trả lại mười mấy thị vệ to lớn đang bắt lấy Thuần Vũ Phi lôi đi.
“Bắt hết bọn chúng cho ta…dám kháng chỉ tội đáng muôn chết mà. Thuần quý phi ngươi thật biết cách dạy nô tài…ha…ha…ha”. Từ phía ngoài đại môn Huệ phi uyển chuyển đi vào trên gương mặt còn nở một nụ cười ôn nhu như thủy.
Huệ phi cười như điên trước khung cảnh hỗn loạn. Ả thực sự rất khoái chí. Quả thực rất sung sướng.
Ánh lữa bập bùng, chốc lát lại phát ra tiếng “bóc bóc”.
Thiên lao.
Nơi đây thực sự rất lạnh lẽo.
Thuần Vũ Phi cứ nghĩ mình đang trong cơn mộng mị một lát nữa thôi sẽ hồi tĩnh. Y mong chờ giây phút đó nhưng biết rằng nó sẽ không bao giờ đến. Một chén nước đen kịt phía cách cửa, dưới nền đất là chuột và gián. Một không gian tối tăm và u ám. Hôi hám và đáng sợ. Thuần Vũ Phi cảm thấy rất mệt, mệt đến hoa mắt cùng cơn đau bụng vẫn kéo dài không dứt. Y thấy mình quá ngu ngốc. Đã đến trễ một bước. Đã thực sự thất bại.
Nhưng hài tử trong bụng không có tội. Nó lại là giọt máu của Mặc Long Thanh. Thuần Vũ Phi trong lòng trào lên một tình cảm mới lạ.
Tình mẫu tử.
Từ giây đó y quyết phải bảo vệ nó, bằng mọi giá.
Trong đầu ngập tràn những tính toán để thoát ly khỏi nơi này. Thuần Vũ Phi trở lại thực tại khi cánh cửa lao phòng bỗng nhiên mở ra. Một luồng không khí hiếm hoi mát mẻ tràn vào từ bên ngoài. Thuần Vũ Phi đoán biết được sen trong hồ đã nở. Rất thơm. Nếu ra khỏi nơi này y quyết định sẽ đến đó đầu tiên.
Nữ nhân gương mặt tiều tụy. Cách cửa phòng của ngục thất được tên lính gác nhanh chóng mở rồi lập tức ly khai.
Thái hậu nhìn Thuần Vũ Phi rất lâu. Lâu đến nỗi có thể làm người ta hóa đá. Rồi nữ nhân khóc lên một cách tội nghiệp. Đôi tay gầy gò được quấn trong chiếc áo da hổ cũng rung lên.
“Ngươi sao lại thế này…hức… hức… hức… Bổn cung đã tin tưởng giao cả gia tộc cho ngươi…Ngươi lại làm ra thế ….”
Thuần Vũ Phi cũng không cằm được nước mắt. Lệ bất giác tuôn trào không dứt rồi đem chuyện hôm đó minh bạch với Thái Hậu.
“Là thật”. Nữ nhân hỏi với niềm tin mãnh liệt. Nếu Thuần Vũ Phi trả lời là không. Thái hậu kia chắc ói máu mà chết tại chỗ.
“Con nói đều là thật có nhật nguyệt  chứng dám. Nếu gặp được hoàng thượng mọi chuyện ắt có thể sáng tỏ. Mong thái hậu giúp con.” Thuần Vũ Phi lúc này chỉ có một mong muốn là gặp được kẻ kia. Y muốn được bảo vệ, hài tử này cũng phải được phụ thân bảo vệ.
“Được bổn cung lập tức ra ngoài đem hoàng thượng vào gặp ngươi. Ngươi hãy hảo hảo bảo trọng.” Thái hậu vuốt ve cái má Thuần Vũ Phi một cái rồi nhanh chân bước ra khỏi ngục thất.
Đường từ thiên lao đến dưỡng tâm điện rất xa. Thái hậu đang đi một mình. Trời đã tối mịt.
Nghĩ đến điệt nhi cùng nội tôn trong bụng nó bước chân thái hậu một chút cũng không ngừng nghĩ.
Đến gần một bụi trúc cạch cây liễu. Nữ nhân bước chân chậm dần liền cúi xuống xoa xoa vào cái hông đang rất đau.
Một nhân ảnh từ phía sau xuất hiện cùng với một khúc gỗ trong tay. Nhanh như chớp gián mạnh vào đầu thái hậu. Thái hậu thần trí mơ màng la lên một tiếng rồi ngất lịm.
Không may cho Huệ phi. Đội thị vệ tuần tra đang ở gần đó. Nghe âm thanh lạ liền nhanh chóng chạy đến. Đến đường cùng Huệ phi lấy cây gỗ vừa rồi gián mạnh vào bả vai. Ngay sau đó quăng mất hút phía sau đình viện bên cạnh.
“Á.” Một tiếng cốp vang lên. Chắc chắn là gẫy xương nhưng so với việc bị xử lăng trì thì có lợi hơn.
Thị vệ đã đến
“Là ai?” Tiếng thị vệ trưởng đội tuần tra quát nữ nhân ngồi dưới đất cạch cây liễu.
“Chống mắt chó ngươi xem bổn cung là ai. Còn không mau hộ giá thái hậu.” Đám thị vệ kia mặt không còn chút máu. Thì ra người bất tỉnh nằm dưới đất kia là Thái Hậu. Đây lại là khu vực tuần tra của bọn họ nếu nữ nhân đó có bề gì. Chắc chắn chúng sẽ bị tru di cửu tộc.
Tim như muốn nhảy ra khỏi lòng chúng thị vệ khẩn trương đỡ thái hậu nhanh chóng về Thiện Hòa cung. Một nhóm khác theo lời chỉ dẫn mơ hồ của Huệ phi đi tìm thích khách đại nghịch bất đạo.
Huệ phi sau khi nghe được cuộc nói chuyện của Thuần Vũ Phi và thái hậu liền biết rõ sự tình. Vì thế ả không thể để thái hậu nói ra hết được. Ả phải thủ tiêu Thái Hậu.  Nhất thiết không thể để lọt vào tay Thuần Vũ Phi.  (1)Lợi dục huân tâm làm ả không còn minh mẫn.
Bất quá thái hậu phước lớn mạng lớn dương thọ vẫn còn chưa tận. Thái y xem mạch xong liền hướng Mặc Long Thanh hồi báo.
“Thái hậu chỉ bị chấn động nhẹ. Nếu tận tâm điều trị sẽ nhanh chóng hồi tĩnh. Thỉnh mong thánh thượng chớ có lo lắng.” Thái y nhìn sắc mặt hoàng đế đằng đằng sát khí nếu nói điều bất lành e rằng chết cũng làm ma mất đầu.
Nghe xong Mặc Long Thanh trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm. Liền nhớ sực đến Huệ phi cũng bị thương quay sang hỏi.
“Huệ phi, nàng vẫn ổn chứ ?”
“Nhờ hồng phúc bệ hạ thần thiếp vẫn bình an.”
“Nàng có công hộ giá thái hậu ta sẽ ban hậu thưởng.”
“Tạ hoàng thượng ban thưởng.” Thực sự là không đúng. Trong thời điểm nay mà nhận ban thưởng của hoàng đế chẳng phải khiến người khác xem thường. Tuy nhiên quý phi kia không nhận ra điều đó.
Chú thích
(1): bị tiền tài và danh vọng làm lu mờ đầu óc.
� F � �Z �W ��.” Con ngươi đen láy mang theo màu sắc yêu mị chết người. Nhưng bên trong đó là dòng âm khí như muốn dìm chết kẻ khác.

“Tiện nhân này biết thần thiếp yêu thương ái khuyển như nhi tử liền tìm kế chọc phá, đánh đập khiến cho nó kinh sợ vô tình làm hư hại bồn hoa của quý phi. Xin Thuần quí phi minh xét.” Thì ra kẻ đang nói là Vĩnh phi.
“Ngươi nói ngươi xem ái khuyển như nhi tử.” Thuần Vũ Phi trên môi để lộ tiếu ý hướng Vĩnh Phi hỏi.
“Vâng, Thưa nương nương”
“Ngươi thân là phi tử của thánh thượng mà lại xem chó, mèo như nhi tử. Vậy ngươi xem Thánh thượng là gì hả?” Thuần Vũ Phi giọng lập tức thay đổi nhanh chóng chấp vấn Vĩnh Phi.
Vĩnh phi mặt không còn chút máu quỳ xuống tựa như sắp khóc.
“Thần thiếp thực không có ý đó. Xin nương nương minh xét.” Vĩnh phi kêu lên tha thiết.
“Thuần quý phi thật biết cách nói chuyện. Dù gì tiện nhân đó đã mạo phạm đến bổn cung. Ta quyết sẽ không tha. Quí phi cứ biết thế và lui về đi.” Huệ phi dùng nụ cười xấu xa nhìn dương tài nhân đang ở bên dưới.
“Phàm là hậu cung phải biết một lòng vị tha. Dù dương tài nhân có làm gì sai người là đấng bề trên cũng nên hảo hảo chỉ dạy. Sau lại có thể dùng hình ngay tại hậu cung. Làm vậy chẳng khác tiện dân đầu đường xó chợ. Mong Huệ quý phi xem xét”.
“Ngươi …Ngươi. Sao dám mắng bổn cung. Ngươi tưởng ta không dám dùng hình trừng trị ngươi”. Huệ phi tức tối vì bị chửi là tiện dân liền ra lời hăm dọa.
Đứng trước lời dọa nạt đó. Thuần Vũ Phi thấy rất tức cười.
“Để bổn cung xem quý phi nàng có gan đó không. Nghi ma ma mau đưa Dương tài nhân về Phương Loan viện ngay lập tức.” Thuần Vũ Phi ra lệnh cho nhũ mẫu nãy giờ đang đứng phía sau.
“Sau các ngươi dám manh động trong nội điện của ta thế.” Vĩnh Phi được sự hậu thuẫn của Huệ quý phi liền tiến đến định tát Nghi ma ma một các ngay lập tức bị Thuần Vũ Phi ngăn lại đẩy ngã ra đất.
“Ngươi mà dám mạo phạm nhũ mẫu bổn cung. Bổn cung lập tức trấn nước ngươi cho đến chết.” Thuần Vũ Phi gương mặt giận dữ đã đỏ ửng lên. Bên trong cổ họng một cảm giác ớn ớn tràn lên. Nhưng cơn buồn nôn bị nén xuống ngay sau đó.
“Thuần quý phi sao ngươi dám xúc phạm bổn cung như thế. Ngươi không sợ ta bẩm báo việc này cho bệ hạ biết.” Huệ quý phi kia một dần nữa ra lời đe dọa.
Thuần Vũ Phi nghe nhắc đến hoàng đế tâm tình có chút náo động. Liền trấn tỉnh lại hướng thẳng mặt nữ nhân mặc tím phục trả lời. Giọng nam nhân từ từ cao lên làm kẻ khác cảm thấy bị trấn áp tại chổ.
“Được ta cùng ngươi ngay lập tức đến tẩm cung của bệ hạ. Ngươi vì chuyện nhỏ nhặt mà tạo nên sóng gió. Hãm hại đánh đập hậu cung. Để xem ngươi còn toàn mạng trở về?” Nói xong Thuần Vũ Phi hướng  nghi tổng quản nói: “Mau thỉnh thái hậu đến Dưỡng Tâm điện  cùng hoàng thượng xét xử việc này.”
Huệ phi nghe lời đe dọa này thập phần chấn động. Nếu đến tay thái hậu ả không có đường sống. Hoàng thái hậu vốn chẳng ưa gì ả. Liền bắt đầu xuống nước nhỏ với Thuần Vũ Phi.
“Chuyện hậu cung sao để kinh động thái hậu. Thuần quý phi xem như bổn cung lần này nhượng ngươi đem Dương tiện nhân về. Nếu lần sau còn tái phạm ta quyết không bỏ qua.”

“Được. Cứ như nương nương sắp đặt. Nhưng chúng ta đều là hậu cung Dương tài nhân mà là tiện nhân thì ta và quý phi chẳng lẽ không phải tiện nhân. Cẩn ngôn thận hành(5) đó là lời khuyên của ta với ngươi. Ta xin phép.” Nói xong Thuần Vũ Phi cùng Dương tài nhân lập tức ly khai bỏ lại đằng sau hai nữ nhân căm tức vô ngần.

1 nhận xét: