Chương 15
Rất cao.
Không. Phải nói là rất dốc. Vách đá cheo leo như
bức từng thành vững vàng bất phục.
Nhưng đối với tình yêu nó chỉ như là bụi cây nhỏ
ven đường làm cho Mặc Long Thanh không chút bận lòng.
Nhảy xuống ngựa.
Mặc Long Thanh đáp xuống đám cỏ non xanh rì dưới
chân núi. Một sự ẩm ướt bao trùm đôi chân nam nhân. Cái lạnh lẽo buổi sáng sớm
nhanh chóng hòa hợp với không khí tràn vào phổi.
Buốt giá.
Mặc Long Thanh liền chạy đến vách núi tay bám
lên mỏm đá nhô ra bắt đầu leo lên.
Đá cứng và thô ráp. Làm kẻ chạm vào lạnh đến tê
dại. Nhưng Mặc Long Thanh nào có màng chi. Đối với hắn Thuần Vũ Phi bây giờ là
tất cả. À còn hài tử của hắn. Nghĩ đến đây hoàng đế trẻ tuổi như được tiếp thêm
sức mạnh.
Hắn cố leo lên. Mồ hôi đã ướt đẫm áo bất chấp
thời tiếp hàn băng của núi đá.
Một cach giờ trôi qua thật là vất vả.
Gần đến đỉnh.
Chỉ còn vài cái đẩy nữa hắn sẽ đến đỉnh, nơi đó
tồn tại một loại kì thảo tên là Vạn Diệu Liên Hoa. Quý phi của hắn, còn hài tử
chưa ra đời sẽ được cứu sống.
Bất chấp máu trên cách tay đang tuông chảy. Hắn
dùng sức đẩy người lên. Đau đến muốn ngất đi nhưng Mặc Long Thanh vẫn gắng
gượng.
Soạt một cái Mặc Long Thanh đã trật chân té
xuống vách đá cheo leo.
“A….a………….”.
Trong lúc nguy cập đang bị rơi xuống Mặc Long
Thanh cố gắng quơ tay loạn xạ mong tìm kiếm được cái gì đó níu giữ hắn
lại.
May mắn thay hắn té vào cái cây to mọc ngang
giữa thân núi. Hắn cố nắm thật chặt không muốn buông tay. Hắn phải quay lên trở
lại để hái thảo dược.
Cố chấp. Hắn bỏ mặt thân thể đang bị trọng
thương. Máu ra quá nhiều do va đập vào vách núi. Cơ thể dần dần đã ngất lịm.
Huyết thân của hắn chảy lên vách đá bỗng chốc đã
bị hút vào những khe hở.
Không để lại bất cứ dấu tích nào.
Người không có lòng vạn năm chỉ đứng ở chân núi.
Kẻ có lòng đứng ở chân núi một khắc đã ngự tại đỉnh sơn.
Một canh giờ sau.
Trên đỉnh Thiên Sơn Quán Âm.
Mặc Long Thanh nằm gục trên đám linh thảo đang
mọc um tùm.
Hắn đã tỉnh. Mùi cỏ thơm nồng đã đánh thức hắn.
Màu xanh ngát bao trùm khắp một vùng rộng lớn tại đỉnh núi.
Mặc Long Thanh ngồi phắt dậy gương mặt thập phần
kinh ngạc. Rồi sao đó vui mừng đến cuồng điên hắn gào thét vang vọng một cõi.
Cuối cùng cũng đã đến.
Mặc Long Thanh mắt lộ ra minh quang sáng chói
tìm kiếm khắp nơi trên thảo nguyên.
Hắn tìm. Cứ tìm. Tìm mãi. Cuối cùng cũng đã
thấy.
Một đóa hoa màu trắng muốt. Trắng hơn cả tuyết.
Một cái nhị thật lớn màu đỏ ở chính giữa. Đỏ hơn cả máu.
Ong bướm khắp nơi đều bay xung quanh nó nhưng
không con nào dám tiến lại gần.
Nhìn lại dưới gốc liên hoa thì toàn là xác các
con côn trùng nheo nhúc. Mặc Long Thanh có phần hoảng hốt.
Đây không phải là Vạn Diệu Liên Hoa ?
Không đúng đây đích thị là nó. Từ màu sắc, hình
dáng đều đúng như tổ mẫu hắn nói. Vậy thì sao nó lại có độc mà lại là kịch độc.
Mặc Long Thanh trong tâm trí có điểm quay cuồng.
Nhưng bất chấp nó có độc hay không Hoàng Đế quyết lấy bằng được nó đem về.
Mặc Long Thanh nhanh trí dùng cỏ dại đan nhanh
thành chiếc bao tay dày định dùng nó để bẻ bông hoa.
Hắn làm xong liền tiến đến kì thảo.
Nhưng chuyện đời nào được êm diệu đến thế.
“o….ó………………ó……….”
Từ trên không trung bỗng dưng xuất hiện một con
đại bàng khổng lồ. Nó lượn xuống đạp lên ngực Mặc Long Thanh một cái giáng
trời, hoàng đế mất chớn té lăn ra xa phun một họng máu đỏ thẫm.
Con quái điểu không vì thế mà buông tha. Nó dùng
chiếc mỏ sắc nhọn cắm phập vào gốc liên hoa rồi sải cánh dài bay lên không.
Mặc Long Thanh miệng đã dích đầy máu vẫn cố bật
dậy chạy theo con chim lạ mà rào thét.
“Trả nó lại cho ta…trả cho ta…..xin ngươi….trả
cho ta….”. Mặc Long Thanh khóc rống như đứa trẻ chạy theo quái điểu đang bay
trên trời. Đôi chân khi chạy đã dẫm phải bụi gai nhọn. Máu từng đợt vô tình
chảy ra ướt cả đôi hài màu đỏ.
Mặc Long Thanh không còn gào thét được nữa. Đôi
mắt bây giờ muốn nhíu lại. Hắn muốn ngủ một giấc thật ngon không quan tâm đến
chuyện gì nữa. Nhưng con tim đã không cho phép hắn hành động như thế.
Hắn phải tỉnh táo. Phải lấy lại bông hoa bằng
không thê tử và hài nhi của hắn sẽ vĩnh viễn ở dưới âm ty. Vĩnh viễn không bao
giờ thoát được.
Hắn tiếp tục chạy.
Chương 16
Mặc Long Thanh tiếp tục chạy. Hơi thở đã trở nên
đứt quãng.
Luồng không khí lạnh lẽo bên ngoài hung hăng
tràn vào lồng ngực. Cảm giác đau nhói nhanh chóng lan ra khắp nơi trên cơ thể.
Mặc Long Thanh uy dũng bây giờ cơ hồ có thể gục
xuống bất cứ lúc nào.
Bỗng dưng một điều kì lạ đã xảy ra.
Từ trên bầu trời. Nơi mà quái điểu đang ngậm Vạn
Diệu Liên Hoa. Một vệt huyết quang nhá lên.
Đại bàng kia vì vậy mà vô lực rơi tự do xuống
đất.
Mặc Long Thanh lấy phần khí lực may mắn còn sót
lại bay đến chụp lấy kì thảo trước sự ngã quỵ của quái điểu.
Đại bàng đã chết. Ngay trước mặt Mặc Long Thanh.
Cơ thể nó bỗng dưng tan ra phát mùi hôi tanh kinh khủng. Từ khắp các nơi gần đó
rất nhiều loại rắn đã nhanh chóng mò đến. Tất nhiên chúng đều bỏ mạng.
Chất nhày nhụa của thân xác quái điểu hòa cùng
lũ rắn tạo ra hợp chất màu xanh dị thường. Cái chốn ghê gớm ấy mọc lên
một đóa hoa màu vàng óng như ánh mặt trời mà sau này gọi là Thiên điểu địa xà
liên hoa.
Lại nói trở lại Vạn Diệu Liên Hoa.
Thật may mắn bông hoa không bị hư hại gì. Nhưng
…………..
Không còn màu sắc như cũ.
Cánh hoa màu trắng lúc đầu đã ngả màu đỏ thẵm
như máu trong khi đó nhị hoa lại mang một màu nâu đen kì dị.
Mặc Long Thanh suy đi nghĩ lại bỗng dưng có một
con bướm bay lại đậu lên đóa hoa.
Con côn trùng này sẽ bỏ mạng trước kịch độc.
À. Không.
Mặc Long Thanh thấy con bướm nhỏ bỗng chốc lớn
nhanh như thổi. Màu sắc lại rực rỡ, tươi tắn hơn.
Cách tay hắn từ lúc bấy giờ đang nắm chặt đóa
hoa mà không có cảm giác khó chịu trái lại sức khỏe hình như hồi phục nhanh
chóng, tinh thần có phần sảng khoái.
Linh quang thoáng hiện tựa như hiểu ra điều gì
đó. Mặc Long Thanh đã hiểu.
Quái điểu kia khi ngậm lấy Liên Hoa đã hút lấy
chất độc của nó. Ngược lại Kì Thảo kia nhận lấy dòng máu bổ dưỡng từ đại điêu
đã trở thành đại bổ thần châu, cải biến độc tính, phô ra diệu linh.
Ý trời. Qủa thực là ý trời. Mặc Long Thanh trên
mặt nở ra một nụ cười phóng khoáng, cảm giác ngọc thụ lâm phong đã trở lại.
Chân tay nhảy lên một cách loạn xạ.
Nhưng hoàng đế trẻ không có thời gian để nghĩ
ngợi. Hắn phải nhanh chóng trở về.
Theo lời căn dặn của Mặc Vân. Mặc Long Thanh đi
ra phía sau đại thạch ở trên đỉnh đồi. Nơi đó có một dòng suối dài dẫn xuống
chân núi.
Mặc Long Thanh nhanh chóng đi đến.
Kì lạ thay một chiếc bè nhỏ của ai đang ở sẵn
đó. Nhìn ngang ngó dọc quanh quẩn tất nhiên chỉ có một mình hắn.
Mặc Long Thanh liền lên bè, bứt dây cột với gốc
đá rồi xuôi dòng xuống phía dưới. Nước do từ trên cao chảy xuống nên rất xiết,
rất nguy hiểm.
Thân là hoàng đế ngày ngày có cung nhân hầu hạ,
phụng tử long tôn, thân phận vô cùng cao quý. Nay vì một nam nhân mà phải trèo non
lội suối sinh tử cũng không màng khiến kẻ khác thật là ngưỡng mộ.
Thật nhanh. Chưa đầy nửa canh giờ đã xuống đến
chân núi. Không khí ở đây ấm áp và ôn hòa hơn. Nhưng Mặc Long Thanh chưa kịp
hưởng thụ được cảm giác đó thì phải tiếp tục lên đường.
“Nếu lần này ái nhân của ta có thể hoàng dương.
Trẫm sẽ phong thánh cho ngươi”. Mặc Long Thanh nghĩ đến con chim “bé nhỏ” tội
nghiệp khấn nguyện rồi phi nước đại trở về kinh đô.
Mặt trời đã ở nơi thiên đỉnh. Ánh sáng gắt rao
chiếu thẳng lên làn da nam nhân khiến hắn trở nên khó chịu.
Vũ Liên Cung.
Sau khi được uống thuốc và tắm với thảo mộc
Thuần Vũ Phi đã yên vị trên chiếc giường lớn trãi thảm bông đỏ.
“Hắn đã tỉnh chưa ?”. Mặc Long Thanh nôn nóng
hỏi Mặc Vân đang xem mạch cho Thuần Vũ Phi.
Mặc hiển cùng thái hậu ngồi cạnh đó cũng thập
phần lo lắng.
Nam nhân gương mặt tú lệ, ngũ quan tinh tế sắc
sảo đang có những nhịp đập đầu tiên.
Bỗng dưng trên gương mặt Thiên Hậu hiện nên một
sự hãi hùng kinh sợ.
“sao có thể…?”. Mặc Vân kêu to lui về phía sau
tránh xa Thuần Vũ Phi liền va trúng phải cái chậu hoa trong phòng. Ngay sao đó
đã nằm trong lòng Mặc Hiển tướng công của y.
“Chuyện gì ? Hắn đã có chuyện gì…?” . Mặc Long
Thanh lúc này gương mặt thập phần u ám hiện ra nỗi lo lắng sắp nổ tung.
“Sao người chết lại có mạch tượng ? Ha ha ha.”.
Câu nói đùa bỡn kèm theo tiếng cười yêu mị làm cho Mặc Hiển yêu thương liền ôn
nhu hôn lên đôi môi anh đào đỏ hồng xinh xắn.
Mặc Long Thanh tuy tức điên nhưng không biết
hành xử thế nào. Hắn chạy đến ôm Thuần Vũ Phi đang còn nằm bất động trên
giường. Hôn lên má người hắn yêu thương hằng ngày, hằng giờ.
Thân thể của Thuần Vũ Phi trở nên ấm áp hơn.
Hương thơm tự nhiên lan ra trong phòng khiến người ta cảm thấy dễ chịu vô ngần.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt quý phi nương
nương là cái nhìn say đắm của đương kim thiên tử Việt quốc Minh Khánh hoàng đế.
“Ta còn sống…”
“Đúng ngươi vẫn còn sống, hài tử trong của chúng
ta vẫn sống”. Mặc Long Thanh ra sức ba hoa. Trong lúc đó thái hậu nhanh chóng
tiến đến bên giường.
“Ngươi thấy trong cơ thể đã an chưa? Mọi
người rất lo cho ngươi.” Trên gương mặt trẻ trung thanh tú của thái hậu đã ngấn
lệ, tay vuốt hay má Thuần Vũ Phi mà tỉ tê to nhỏ.
“Thần Thiếp có tội để mọi người phải bận
lòng…nhưng sao có thể…”. Thuần Vũ Phi đầu óc quay cuồng liên tục hỏi thái hậu.
Y hình như không quan tâm đến nam nhân bên cạnh.
“Việc này nói ra rất dài dòng. Ngươi mau cảm tạ
ân đức trời biển của Thiên Đế, Thiên Hậu đi.”
“Thiên Đế, Thiên Hậu”. Thuần Vũ Phi nhìn hai
“thiếu niên”. Một kẻ thì oai phong lẫm lẫm, khí độ ngạo nhân, tuấn tú bất phàm.
Còn kẻ trong lòng thì gương mặt xinh đẹp vô luân, mỹ mạo hơn cả thần tiên, nụ
cười khả ái khiến chúng sinh đến điên đảo thần trí.
“Còn không mau tạ ơn đi”. Thái hậu giọng điệu
thúc giục.
Thuần Vũ Phi muốn xuống giường hành lễ nhưng bị
Mặc Long Thanh ngăn lại. Y không chú ý đến hoàng đế tiếp tục ngồi trên giường
mà hành lễ.
“Thần thiếp hôm nay nhận ơn trạch của Thiên Đế,
Thiên Hậu trong lòng cảm kích vô cùng. Nguyện cùng hài tử kiếp sao làm trâu
ngựa đền đáp…nhưng hài tử của ta…”. Nhắc đến hài tử trong bụng Thuần Vũ Phi lại
có chút chấn động liền lấy tay xoa xoa vùng bụng.
“Hài tử của ngươi vẫn còn đừng lo lắng. Bây giờ
việc ngươi cần làm là tịnh dưỡng thật tốt chờ ngày khai hoa nở nhụy. Còn về
việc cứu ngươi chúng ta đây chỉ là kẻ ngoài lề. Muốn cảm tạ thì cảm tạ hoàng đế
phu quân của ngươi đi.” Mặc Vân nói xong liền phất tay áo một cái được Mặc Hiển
ôm vào lòng phi thân lên mái ngói của chánh điện rồi dùng khinh công bay mất
hút.
“Nhớ về thăm thần thiếp…phụ hoàng, mẫu hậu…”
Thái hậu nhanh chóng chạy ra cửa gọi theo.
“Tất nhiên, bảo trọng bảo bối…ta sẽ về thăm
ngươi…”. Câu nói của Mặc Vân theo gió bay đến bên tay thái hậu. Thái hậu liền
quỳ xuống hướng nơi hai nam phi thân nhân mà hành đại lễ rồi ra hiệu đóng cửa
phòng Vũ Liên Cung.
Ngay lập tức đã ly khai.
Trong phòng lúc này chỉ còn đôi vợ chồng trẻ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét