Chương 21
Chưa đến một trăm bước là cái đại trướng màu
vàng khổng lồ.
Mặc Long Thanh đang nằm bất động trên chiếc
giường. Gương mặt trắng bệch như không còn chút máu.
Thuần Vũ Phi vừa thấy cảnh tượng trên thì ngất
ngay tại cửa vào. Túy đô úy liền nhanh chóng đỡ y tựa vào chiếc trường kỉ đối
diện nơi Mặc Long Thanh đang nằm.
Thuần Vũ Phi lết gối dưới đất vươn tay đến gương
mặt của nam nhân đã từng bá đạo trên cơ thể của mình. Y không nghĩ kẻ này lại
có lúc gặp hoàn cảnh như thế.
Thuần Vũ Phi nhìn Mặc Long Thanh bằng ánh mắt
tột cùng của sự đau xót.
Y đau quá. Thực sự rất đau.
“Ngươi mau tỉnh dậy, mau tỉnh dậy sao lại ngủ
như thế…..Mau tỉnh dậy đi….”
Thuần Vũ Phi bây giờ nào còn giữ cái gì gọi là
lòng tự tôn nam nhân. Y khóc thảm thiết trên thân thể băng bó khắp nơi của Mặc
Long Thanh.
Y hận mình tại sao lúc đó không nói yêu hắn.
Long huyết đã ướt đẫm cả miếng vải trắng lớn.
Cái ánh mắt có khả năng làm người khác mê cả mê
luyến cả kinh sợ bây giờ đã nhắm lại.
Thuần Vũ Phi vuốt ve, âu yếm cái gò má, rồi sau
đó hôn lên nó. Một nụ hôn có thể làm tan chảy cả đá. Nhưng Mặc Long Thanh vẫn
không động đậy.
“Ngươi mau tỉnh dậy cho ta…Ai cho ngươi ngủ…Mau
tỉnh dậy…..Ta sẽ ngoan, sẽ nghe lời ngươi…Ta xin ngươi, mau tỉnh lại đi…xin
ngươi…. ”.
Thuần Vũ Phi áp mặt vào ngực của Mặc Long Thanh
mà ra sức kêu gọi.
Nếu nam nhân đang nằm trên giường lập tức tỉnh
dậy Thuần Vũ Phi nguyện tươi cười mãn nguyện mà chết đi.
Y muốn gọi hắn hay là gọi hồn hắn trở về.
Mặc Long Thanh vẫn bất động. Thuần Vũ Phi lại
gào thét lên.
Nước mắt hòa với máu tạo thành một hương vị mê
người.
“Nương nương, người đừng quá kích động…”. Nghi
ma ma đứng bên cạnh khóc lóc mà khuyên nhủ.
“Cứu hắn…mau cứu hắn …Túy đô úy người cứu được
hắn phải không…?”
Thuần Vũ Phi nở nụ cười ngây dại mà hỏi vị tướng
quân đang cúi mặt đứng ở một góc.
“Có một cách nhưng…thần sẽ nói riêng với nương
nương. Xin theo ta.?”
“Được miễn cứu được hắn, làm gì ta cũng làm.”
Thuần Vũ Phi hôn lên sóng mũi của tuấn tú thiếu
niên trên giường, liền nhận ra một luồng hơi thở ấm áp nên có chút an tâm, lấy
tay áo lau nước mắt rồi cùng Túy đô úy ra bên ngoài.
Gió từng cơn thổi vào mặt sao nghe thấu xương
thấu thịt.
“Nương nương, hoàng thượng là thân chí cao, hiện
nay người trúng phải Mạnh Kịch huyết, nếu trong hai canh giờ nữa đội kị binh
chưa về người chắc không qua khỏi…” Túy đô úy lập tức quỳ xuống mà khóc lóc
thảm thương.
“Hắn sẽ như thế nào…nói cho ta biết….”. Thuần Vũ
Phi nghe xong đã quỵ xuống, nước mắt trào dâng, y nấc lên từng đợt nghe mà thê
lương.
“Không thể nào, hắn không thể nào….”Thuần Vũ Phi
không muốn tin vào sự thật, y một chút cũng không muốn tin.
“Ngươi nói là đội kị binh về sẽ có cách…có cách
phải không…hắn sẽ được cứu đúng không…”. Mỹ nhân trong đầu lại lóe lên một
quầng sáng mờ nhạt.
“Nương nương, Mạnh Kịch huyết cần phải có máu
của phụ nữ đang mang thai mới có thể tiêu trừ nhưng ở nơi đây rừng núi hiểm trở
thần e đội kị binh chắc không thể nào tìm thấy được thuốc giải đó. Chúng ta
phải làm sao bây giờ…nương nương…phải làm sao…”. Túy đô úy vừa nói vừa rên rỉ.
“Phụ nữ mang thai. Ta chẳng phải là đang mang
thai hay sao. Mau dùng máu ta cứu hắn …” Thuần Vũ Phi trên miệng trào ra
tiếu ý. Vui vẻ đến tột cùng.
Nếu Mặc Long Thanh được cứu điều gì mà y không
dám làm.
Ngay cả bệnh sợ máu từ nhỏ cũng đã nhanh chóng
quên mất.
“Nhưng người là nam nhân.”
Túy đô úy có chút đắng đo mà nhìn Thuần Vũ Phi.
“Nhưng ta đang mang thai, máu ta có thể cứu
hắn,…”. Thuần Vũ Phi lặp lại một lần nữa với ánh mắt tin tưởng tuyệt đối.
Nếu có kẻ dập tắt nó ngay bây giờ Thuần Vũ Phi
chắc chắn không thể sống nổi.
Ngay sau đó, không đợi Túy đô úy trả lời Thuần
Vũ Phi quay sang gọi Nghi ma ma.
“Nghi ma ma mau gọi quân y lại đây ngay lập
tức.”
Ngay lập tức hai quân y được gọi đến trước mặt
quý phi.
“Máu ta có thể cứu được hắn phải không? …nếu vậy
mau dùng máu ta để cứu hắn…”. Thuần Vũ Phi nở hai đồng tiền xinh đẹp thập phần
trên má khiến hai thái y đỏ mặt mà trả lời.
“Nương nương nhưng cách này thần y e là sẽ nguy
hiểm đến tính mạng.” Quân y trẻ tuổi cúi đầu mà thưa.
“Nguy hiểm đến tính mạng…chẳng phải chỉ lấy chút
máu thôi sao”. Thuần Vũ Phi có điều không hiểu mà hỏi ngược lại.
“Muốn giải Mạnh Kịch Huyết phải cần đến bảy chén
máu tươi của phụ nữ đang mang thai. Muốn cho máu bệ hạ, nương nương phải có thể
hy sinh cả tính mạng của mình. Người có chấp nhận.”
“Ngươi nói là cần bảy chén máu.” Thuần Vũ Phi
đôi môi khẽ rung lên, mắt trái giật liên hồi. Sự sợ hãi xâm lấn từng mảnh da
thịt của y.
Y từ nhỏ đã rất sợ máu. Nếu từ người y lấy ra
bảy chén máu chỉ e vừa nhìn đã chết ngất chứ chưa nói đến việc mất máu mà chết.
“Hí….hí…………….”. Ngay lúc Thuần Vũ Phi đứng ngây
ra trước sự thật phũ phàng thì tiếng vó ngựa vang lên.
Hai nam nhân xuống ngựa theo sao là một nữ nhân
mang thai bụng đã rất lớn.
“Mau lên…”. Tên lính hét người thai phụ kia.
Nữ nhân sợ hãi bước chân nhanh hơn tiến về phía
cái trướng khổng lồ màu vàng.
Tuy nhiên cái bụng to tướng đã làm đôi chân
không còn nhanh nhẹn được nữa.
Tên lính dẫn thai phụ đến trước mặt Túy đô úy mà
thưa.
“Thưa nguyên soái, thần đã tìm được nữ nhân này
trên núi, có thể dùng nàng ta cứu hoàng thượng.”
“Tốt lắm, tốt lắm vậy nương nương không cần phải
hy sinh rồi.”
Túy Đô úy nhìn Thuần Vũ Phi mừng rỡ ra mặt.
Nếu để Thuần Vũ Phi chết hắn e rằng không còn
mạng mà làm nguyên soái thêm vài chục năm nữa.
Nghe đâu hoàng đế rất ưu sủng nam nhân này.
Hiện nay người này lại mang long duệ của hoàng
thất.
“Trịnh đại phu, mau tiến hành đi.”
“Các người muốn nàng ta chết sao…sao có thể…”
Thuần Vũ Phi đã hiểu ra liền chạy đến cản trước mặt thai phụ trong lúc Trịnh
quân y đang cầm chén thuốc đem đến.
Trịnh quân y thấy vậy không biết làm sao liền
nhìn Túy Đô úy xin được chỉ dẫn.
“Nương nương thời gian rất cấp bách phải lấy máu
nhanh lên. Nếu không tính mạng của hoàng thượng sẽ bị đe dọa.” Túy đô úy chạy
đến bên cạnh mà van xin Thuần Vũ Phi.
Thai phụ được quý phi che chắn ở phía sao nghe
thấy hai từ “lấy máu” vô cùng kinh sợ quỳ xuống mà cầu xin.
“Nương nương xin người cứu dân phụ, đứa nhỏ là
vô tội xin hãy cho ta sinh nó ra, sau đó người muốn chém giết ta đều cam
lòng…Xin nương nương thương xót cho dân phụ….”
Nghe Túy đô úy gọi Thuần Vũ Phi là nương nương,
thai phụ kia liền hướng y mà khẩn cầu mong được một con đường sống.
Tấm lòng người mẹ luôn là bao la.
Thuần Vũ Phi đang mang thai một phần cũng hiểu
được điều ấy. Y chỉ biết nhìn xuống bụng của mình rồi khóc nấc lên.
Y không biết làm sao bây giờ.
Thực sự rất đau khổ.
“Mau giữ chặt cô nương này …” Trịnh quân y gọi
hai tên lính gần đó.
“Thuốc này là gì ?”. Thấy đại phu kia cầm cái
chén chứa nước màu đen ngầu đến bên cạnh thai phụ Túy đô úy liền hỏi.
“Tướng quân, thuốc này khi uống vào các cơ quan
bên trong sẽ lần lượt bị vỡ ra, máu từ đó mà mới tràn lên miệng. Quân giặc thật
ác độc khi tạo ra loại độc này.”
Trịnh quân y lắc đầu một cái rồi hướng miệng
thai phụ sợ hãi đang gào thét mà đưa vào.
Ngay lập tức Thuần Vũ Phi một lần nữa chắn trước
mặt thai phụ.
“Không được làm thế…thật là độc ác quá…ta không
cho phép…”. Thuần Vũ Phi vừa khóc mà vừa hét vào mặt quân y kia.
“Nương nương nếu không làm thế hoàng thượng sẽ
không thể cứu vãn được, xin nương nương tránh ra….”
Trịnh quân y lúc này đã không còn khách sáo liền
mạnh bạo đẩy nhẹ Thuần Vũ Phi ra một bên.
Trong lúc đó bên kia những cột gỗ dài là tiếng
gào thét của một nam nhân xa lạ.
“Mau thả nương tử ta ra…lũ khốn kiếp…mau thả
nương tử ta ra….”.
Thì ra nam nhân kia là tướng công của thai phụ.
Hắn có sức mạnh đánh bật cả hai tên lính gác ngoài cổng. Sau đó lập tức xông
đến nơi nương tử mình đang bị kiềm chế giữa hai nam nhân.
Nhưng nhanh như chớp một vũ y vệ đã có mặt.
Thanh đao bén ngót kề trên cổ. Tên tiều phu lực lưỡng dĩ nhiên dừng lại nhưng
cặp mắt sắc nhọn hung hăng cắm vào hai tên lính trước mặt.
“Ngươi là ai mà dám xông vào quân khu của Kì
tướng quân. Người đâu mau đem chém hắn cho ta.” Túy Đô úy tức tối ra lệnh.
“Không được…không được giết hắn…”. Thuần Vũ Phi
lại dùng hết sức hét lên ngăn cản thanh đao của Vũ Y vệ.
“Nương nương người…thôi được mau giải hắn ra
ngoài cho ta…”. Tên nguyên soái vô cùng tức tối nam nhân này nhưng dù sao thân
phận mình quá nhỏ bé chỉ biết cung kính mà vâng lệnh.
“Nương nương xin người cứu nương tử của thảo
dân, trăm ngàn lạy nương nương…xin thương xót”. Tên tiều phu như sắp khóc
quỳ xuống hướng Thuần Vũ Phi mà van xin.
“Xin tha cho dân nữ, xin người tha cho hài tử
của dân tử….”. Thai phụ kia lại ra lời van xin cùng chồng.
“Câm miệng hết cho ta.” Túy đô úy quay sang
trịnh quân y ra lệnh.
“Cho ả uống đi.”
Trịnh quân y liền làm tiếp công việc dở dang.
Thuần Vũ Phi định một lần nữa ngăn lại liền bị Túy đô úy kiềm chặt bằng nắm tay
mạnh mẽ của nam nhân chinh chiến đã lâu năm.
“Thất lễ rồi nương nương.”
“Không được…tha cho nàng ta đi …tha cho nàng ta
đi…”. Thuần Vũ Phi lấy hết sức mà vùng vẫy, rào thét.
Chén thuốc đã gần đưa đến môi…..
“Lũ chó mau thả nương tử ta ra …mau thả ra….”.
Nam nhân thấy nương tử mình như thế cũng vùng vẫy rào thét theo Thuần Vũ Phi
nhưng đều bị ba, bốn tên khác ngăn lại.
Thuần Vũ Phi nghĩ đến hài tử tội nghiệp kia sẽ
chết, một gia đình vì thế mà tiêu tan. Trong lòng y cũng vô cùng đau khổ.
Dùng hết sức lực cuối cùng, Thuần Vũ Phi đã vuột
khỏi tay Túy đô úy xông đến giật lấy chén thuốc trên tay trịnh quân y.
Nước mắt từ hai viên châu
ngọc tuôn dài trên hai má.…………………
Thuần Vũ Phi nấc lên rồi sau đó một hớp mà uống
hết………………
Chương 22
“Ực……..ực…………………”
Cả kinh trước hành động của nam nhân kia, túy đô
úy phóng đến định giật phăng lấy chén thuốc nhưng đã quá muộn.
Ngay cả giọt cuối cùng y cũng đã uống hết.
Đôi vợ chồng tiều phu cũng không thể ngờ rằng
nam nhân cao quý kia có thể vì thân phận thấp hèn của mình mà cam lòng chịu hy
sinh.
Từ trong tấm lòng thiêng liêng của người mẹ, dân
phụ đã cảm kích công đức mà quỳ lạy Thuần Vũ Phi ba lạy.
Hai hàng nước mắt trào lên hòa cùng vị đắng của
thuốc nghe sao mà chua chát.
Đến phút cuối cùng cũng không được ở bên nhau.
Đau khổ, uẩn ức trong tâm hồn bây giờ chỉ còn
nhờ hai hàng lệ mà bộc bạch.
Nhành cây non nớt cuối cùng của đại thụ phía nam
thành đã rụng xuống.
Y sẽ chết.
Đúng vậy.
Nhưng bao giờ….
Thuần Vũ Phi uống xong chưa kịp định thần lại
thì liền quay ra chỉ thị cho túy đô úy thả người.
“Ta đã uống hết, mau thả cho hai người họ về
đi….”
“Nương nương sao người lại làm thế….”. Túy đô úy
vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
“Được rồi…”. Thuần Vũ Phi gương mặt trở nên
cương nghị băng lãnh thập phần khiến kẻ đối diện có cảm giác bị áp chế ngay lập
tức.
Túy đô úy chỉ còn biết cách tuân lệnh.
Nhưng khi cứu sống hoàng đế hắn sẽ ra sao.
Qúy phi của tên nam nhân trên giường chỉ còn một
canh giờ để sống…Một canh giờ thật sự quá ngắn ngủi.
“Ta muốn gặp hắn lần cuối. Bao giờ thuốc mới
phát huy tác dụng…”.
Thuần Vũ Phi chuyển cặp mắt sang nam nhân còn
đang run rẩy kế bên tấm bình phong bằng gỗ hương. Y cố gắng kiềm nén dòng nước
chảy hai bên má mà hỏi.
“…Dạ …chắc nội trong nữa canh giờ thuốc sẽ phát
huy tác dụng….thưa nương nương…” . Cái giọng chững chạc của nam nhân bây giờ đã
không còn mạch lạc.
“Nương nương chúng thần phải nói sao với bệ hạ
đây…nương nương…. Chúng thần biết nói sao bây giờ…”. Túy đô úy bây giờ rống lên
như điên dại…lay Thuần Vũ Phi một cách kịch liệt. Hắn biết nếu tên này chết hắn
vốn không còn đường để sống.
“Câm miệng…ta không còn thời gian nữa…ta phải
đến gặp hắn…mau tránh ra …”. Nói xong Thuần Vũ Phi cất bước nhanh chóng đến bên
cái đại trướng phía bên tay phải của mình.
Bức rèm được mở ra.
Nam nhân trên giường vẫn còn đang bất tỉnh.
Cái mùi trầm hương hòa nguyện trong không khí
xông lên mũi khiến Thuần Vũ Phi có chút khó thở.
Y tiến nhanh đến bên giường ngồi sát vào Mặc
Long Thanh.
Y cầm ban tay thô ráp của nam nhân tuấn lãng
vuốt ve rồi ấp ủ vào bên cái má trắng hồng nõn nà của mình.
Yêu thương cưng chiều, nếu có thể y nguyện
chuyển hết cho hết nam nhân này.
“Ngươi có biết là ta rất ghét ngươi không ?.
Thực sự ghét đến nỗi ta muốn xóa ngươi khỏi trí nhớ của ta. Bất quá ta đã không
làm được.” Dưới ánh mắt của Thuần Vũ Phi một loại khí chất lạ lùng bao trùm cả
gian trướng lớn.
Thuần Vũ Phi khóc trên cánh tay của Mặc Long
Thanh. Từng dòng tuôn trào ướt cả một phần tay áo.
Trên môi tuy nở nụ cười nhưng trong lòng thập
phần đau xót.
Vẻ mặt khi này đã tràn ngập ái ý.
Thuần Vũ Phi lúc cười cũng như lúc khóc vẫn thập
phần xinh đẹp. Như một đóa mẫu đơn giữa một vườn hoa huệ trắng. Rực rỡ và cao
quý. Tinh khiết như hơi sương của buổi sáng sớm.
Mái tóc dài đen mượt bây giờ đã rối bù.
Tuy nhiên y vẫn là tuyệt đại mỹ nhân của thiên
triều Việt quốc.
“Ngươi có biết tại sao ta lại không muốn tha thứ
cho ngươi?….”
“Ngươi bá đạo, dù ta biết việc xảy ra không phải
liên quan đến ngươi nhưng ta vẫn cứ hận, ta phải đòi lại công đạo cho hài tử
của ngươi. Ngươi làm phụ thân người ta kiểu gì mà để cho hài nhi phải sinh tử
liên trùng. Ngươi làm phu quân kiểu gì mà chưa một lần ngự giá Vũ Liên cung của
ta.” Nói đến đây nụ cười kèm theo sự ướt át của nước mắt lại tuôn trào.
“Ngươi là người như thế nào chứ…………”.
Thuần Vũ Phi vẫn nói chuyện với cái “xác” kia.
“Nương nương thần có chuyện cần bàn.”
Là Túy đô úy.
À không còn nữa. Theo sao là hai tên quân y khi
nãy.
Tay cầm một bát đá rất lớn theo sao.
Thuần Vũ Phi lập tức bị áp chế, nỗi sợ máu dâng
lên. Cảm giác buồn nôn lại tái diễn.
“Có việc gì…”. Lấy lại tinh thần Thuần Vũ Phi
vẫn nắm chặt bàn tay của Mặc Long Thanh mà hỏi.
“Nương nương nếu hoàng thượng hồi phục chúng
thần phải nói sao để được toàn mạng.” Túy đô úy đi thẳng vào vấn đề.
Là một võ tướng. Hắn không vòng vo tam quốc như
các quan văn trong triều.
“Hoàng thượng khi đi mang theo bao nhiêu vàng.”
Thuần Vũ Phi nhanh chóng hỏi.
“Nương nương, khoảng hơn hai ngàn lượng…nhưng
việc này…”. Túy đô úy có điều thắc mắc.
“Ngươi mau đem hết số vàng đó phân phát cho
người nghèo Trùng châu, Liêm châu và Hạo châu. Đã rõ chưa ?” Thuần Vũ Phi dùng
giọng chủ tử ra lệnh khiến một đợt lạnh cóng truyền vào cột sống của nam nhân
đứng đối diện.
“Nhưng thần sao dám hành động khinh suất như
thế…thần xin nương nương chỉ điểm.”
“Trước khi hắn tỉnh dậy các ngươi phải đem xác
ta đi một nơi thật xa. Sao đó bẩm báo với hắn ta đã lấy một cỗ xe ngựa và một
ngàn lượng vàng mà bỏ trốn. Các ngươi đã hiểu chưa.” Vừa nói mà nước mắt lưng
tròng Thuần Vũ Phi vẫn đang cố nén cảm xúc mà diễn đạt tiếp.
“Xin các ngươi cố gắng đem xác ta về lại kinh
thành. Đem cho phụ, mẫu ta nhưng phải thật âm thầm. Xem như bổn cung cầu xin
các ngươi. Có được không ?”
Thuần Vũ Phi lập tức quỳ trước mặt ba nam nhân.
Ba kẻ kia thấy cảnh tượng trên hãi hùng lập tức
quỳ xuống.
“Nương nương sao phải làm thế. Người xã thân cứu
bệ hạ sao lại buộc mình vào một cái án oan khiêng. Nếu vậy Thuần gia có thể bị
liên lụy.”
Tên này vốn là gia tướng của Thuần gia.
“Ta đã suy nghĩ kĩ rồi. Nếu biết ta chết vì hắn
cả cuộc đời còn lại chắc hắn không thể nào sống nổi nếu vậy thà bây giờ một đao
giết chết hắn còn hơn. Nếu ngươi chu toàn cho ta, kiếp sao Thuần Vũ Phi nguyện
làm trâu, ngựa đáp tạ ân đức của ngươi…Ta xin ngươi…… ta xin ngươi….”
Mỗi câu “ta xin ngươi” Thuần Vũ Phi đều đập đầu
thật mạnh xuống đất.
Máu đỏ tươi trên trán không ngừng rỉ ra.
“Nương nương đừng làm vậy…thần nhận không
nổi…được được…thần sống đã nhận ân đức của Thuần lão tể tướng, nay nguyện vì
nương nương có chết cũng không từ nan. Xin người hãy an tâm…” Túy đô úy lau
nước mắt đỡ Thuần Vũ Phi dậy khẳng định một câu.
“A………Đau quá.” Thuần Vũ Phi cảm nhận được một
đợt co rút kịch liệt ở vụng bụng. Cái cảm giác nhói lên trong phút chốc rồi cứ
thế tái diễn liên hồi. Y ôm bụng.
“Chắc là thuốc đang phát huy tác dụng…xin nương
nương cố gắng chịu đựng…”Trịnh quân y dù biết chắc nam nhân này sẽ chết
nhưng vẫn ra lời an khuyên.
“Tội nghiệp cho long nhi kia….”. Túy đô úy nhìn
Trịnh quân y đỡ Thuần Vũ Phi trong cơn quằng quại mà than lên một câu.
“Hài tử….hài tử……..của ta…”. Lúc này Thuần Vũ
Phi mới thực sự bị chấn động. Y xoa liên tục vào vùng bụng của mình.
Lúc cứu người, thực sự nam nhân này đã quên mất
sự tồn tại của sinh linh bé nhỏ trong cơ thể.
Đầu óc bây giờ đã trống rỗng. Thuần Vũ Phi đau
khổ tràn trề, ôm bụng mà khóc.
Nghĩ đến kẻ khác cuối cùng người chịu thiệt lại
là hài tử vô tội.
Thuần Vũ Phi tưởng chừng mình không còn nước mắt
để khóc nhưng cuối cùng nó một lần nữa tuôn trào.
Khuôn mặt diễm lệ ngây ra như điên dại. Cái sự
mơ hồ bao trùm cả tâm hồn và thể xác.
Máu. Từ hai bên miệng Thuần Vũ Phi, máu từng đợt
tuôn ra. Trịnh quân y thấy thế la to.
“Máu…ra rồi đem chén lại đi….”
Nhanh chóng cái bát đá khi nãy được đặt ngay
miệng của Thuần Vũ Phi.
Nhưng sao máu lại có màu đen mà lại ra rất ít.
Thuần Vũ Phi đau đớn nắm chặt tay vịn.
Cái mùi tanh của máu nồng lên mũi khiến y muốn
nôn ra ngay tức khắc.
Nước mắt trào ra hòa lẫn cùng máu.
“Nương nương người phải dùng sức mà đưa ra mới
được.” Trịnh quân y tay cầm chén đá tay kia thì lay Thuần Vũ Phi sắp ngất dậy.
Cơ hồ nghe được Thuần Vũ Phi liền mở mắt ra.
Đập ngay vào mặt chính là chén huyết đỏ thẩm còn
có hơi ấm bốc lên.
Y ngất ngay tại ghế.
“Hoàng thượng nương nương ngất rồi….” . Túy đô
úy một tay đỡ Thuần Vũ Phi nhìn về “long sàng” mà gọi to.
“Bảo bối…”. Mặc Long Thanh ngồi bật dậy chạy đến
đỡ Thuần Vũ Phi vào lòng từ tay nam nhân kia.
“Bảo bối tỉnh dậy đi, bảo bối….ngươi mau tỉnh
dậy…”. Gậy ông đập lưng ông, Mặc Long Thanh kì này e không qua khỏi số kiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét